Nhân sinh kỳ diệu - Chương 35 – Có phải là anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Nhân sinh kỳ diệu


Chương 35 – Có phải là anh


Mạn Ninh mang theo một mớ hỗn loạn rời khỏi sân thượng. Trở về phòng làm việc, cô hấp tấp lấy một tờ giấy A4 rồi vẽ lại khuôn mặt người đàn ông hiện lên trong đầu khi nãy. Mỗi một nét vẽ đều dứt khoát, lưu loát mà vẽ ra. Chỉ trong chốc lát đã vẽ được khuôn mặt hoàn chỉnh.

Nhưng mà khuôn mặt trong giấy sao lại khiến cô hoảng hốt thế này. Đây rõ ràng là… An Hạo Dương mà.
Những kí ức trong quá khứ như cơn lũ, quét mạnh qua bộ não của cô. Mỗi một hình ảnh về người đàn ông đó đều lần lượt ùa về. Hình ảnh sau lại rõ ràng hơn hình ảnh trước.

Cô có thể nhớ lại nhiều chuyện một cách rõ ràng nhưng sao gương mặt An Hạo Dương và người đàn ông cô thương nhớ lại cứ lẫn lộn, chồng chất lên nhau thế này. Rốt cuộc hai người họ là một hay do cô bị bài hát kia tác động mà ảo tưởng ra.

“Mạn Ninh, cậu hết chuyện làm rồi hay sao mà lại vẽ giám đốc An thế. Muốn vẽ cũng phải vẽ anh Thế Dương mới phải.” Tiểu Túc đột nhiên lên tiếng làm Mạn Ninh giật mình.

“Tiểu Túc, cậu thấy giống An Hạo Dương thật à…” Cô nắm lấy cổ tay Tiểu Túc, nôn nóng hỏi.

“Không anh ta thì còn ai nữa.” Tiểu Túc với tay nhón lấy một quả táo trên bàn của Mạn Ninh rồi ăn ngon lành.

“Chuyện này là sao chứ?”

“Sao là sao?” Tiểu Túc không hiểu chuyện gì, lúng búng hỏi.

“Không có gì. Tiểu Túc, cậu giúp mình xin nghỉ buổi chiều nhé. Mình muốn đi tìm chị Tang Kỳ.” Mạn Ninh vừa nói vừa chạy đi nhanh như cơn gió.

“Ơ… Mạn Ninh… Mạn Ninh…” Tiểu Túc ngơ ngác gọi với theo.

Đi đâu mà lại gấp gáp như vậy, ngay cả giỏ xách cũng không kịp lấy nữa. Giám đốc An cũng chẳng có ở đây, cô xin phép ai bây giờ, không lẽ cứ chầu chực ở đây mà chờ anh ta xuất hiện à. Không phải chứ…
Mạn Ninh gần như chạy marathon ra khỏi công ty, điên cuồng đón taxi. Cô phải gặp Tang Kỳ để chứng thực một số việc.

“Đại tiểu thư, bộ chị là bác sĩ riêng của em hả. Gọi là phải có mặt ngay.” Tang Kỳ đang tư vấn cho bệnh nhân, nghe điện thoại của Mạn Ninh đành giao bệnh nhân kia cho bác sĩ khác rồi vội vàng về nhà.

“Xin lỗi, chỉ là em nhớ ra một số việc… em…” Mạn Ninh bối rối nhìn Tang Kỳ.

“Ha ha… đùa với em một chút thôi. Đừng căng thẳng.” Tang Kỳ rót cho cô li nước ấm rồi ngồi xuống phía đối diện “Nào, nói đi. Chị sẵn sàng nghe rồi.”

“Em… lúc nãy em đột nhiên nhớ lại một số chuyện, rất rõ ràng. Cả khuôn mặt của anh ấy nữa. Chị xem…”

Đón tờ giấy đã có phần nhăn nhúm từ tay Mạn Ninh, ánh mắt Tang Kỳ hiện rõ vẻ ngạc nhiên. Cô ấy liếc nhìn Mạn Ninh rồi lên tiếng hỏi.

“Đây chẳng phải là cấp trên của em sao.”

“Chị cũng thấy giống đúng không. Rõ ràng là em vẽ anh ấy, không hiểu sao lại thành khuôn mặt của An Hạo Dương. Bác sĩ Tang, chị nói có phải em dạo này thường xuyên gặp anh ta nên mới…”

“Mạn Ninh, em từ từ đã. Người em thường xuyên gặp gỡ đâu phải chỉ có anh ta, làm sao đến nỗi vẽ ra thế này chứ. Trừ phi em thích anh ta.” Tang Kỳ giữ hai vai Mạn Ninh, cẩn trọng giúp cô điều phối tâm trạng.
“Không có… trong lòng em chỉ có một người.” Mạn Ninh giãy nảy lên, vội vàng phủ nhận.

Tang Kỳ có chút buồn cười nhìn cô gái trước mặt. Đùa một chút mà đã đỏ mặt lên rồi. Nhưng lần này Mạn Ninh quả nhiên có tiến bộ rất lớn, có thể giữ bình tĩnh như vậy.

“Chị trêu em thôi. Mạn Ninh, chị không thể khẳng định với em điều gì cả. Là đúng hay sai, chỉ em mới biết. Nếu em giữ được bình tĩnh như lúc này, cẩn thận nhớ lại, chị tin em sẽ nhanh chóng nhớ lại tất cả. Còn về bức vẽ… em có thể vẽ ra được chứng tỏ người đàn ông này có một vị trí nhất định trong lòng em. Chị cảm thấy bắt đầu từ chỗ anh ta sẽ không sai đâu.”

Từ lần đầu tiên gặp vị An thiếu gia kia, Tang Kỳ đã cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn Mạn Ninh khá kì lạ. Giống như có sự ẩn nhẫn lại có chút lo lắng, còn có cả sự trìu mến rất khó nhận ra. Rồi lúc Mạn Ninh ngất xỉu được anh ta đưa đến đây, cô lại chắc chắn hơn với suy đoán của mình. Rất rõ ràng, anh ta thích Mạn Ninh. Chỉ có cô ngốc này là không biết thôi.

Nhưng ngày hôm nay khi nhìn thấy bức vẽ của Mạn Ninh, Tang Kỳ vô cùng vui mừng. Nếu An Hạo Dương là người đàn ông Mạn Ninh vẫn đang tìm thì tốt quá. Có điều, cô cũng rất băn khoăn. Nếu anh ta là người đàn ông kia thật vậy vì sao anh ta không chịu nhận Mạn Ninh. Không lẽ cả anh ta cũng mất trí nhớ à.

Còn quá nhiều điều không thể lí giải nên Tang Kỳ không dám nói nhiều. Cô sợ sẽ gieo hi vọng ảo cho Mạn Ninh. Việc cô có thể giúp lúc này là khích lệ Mạn Ninh cố gắng giữ bình tĩnh, cái hộp kí ức của cô ấy đã được mở khóa. Chỉ cần kiên nhẫn, không lâu nữa mọi chuyện sẽ tỏ tường thôi.

“Chị đừng lo. Những gì chị nói em vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Em sẽ không để bản thân rơi vào hố sâu tuyệt vọng nữa.”

Mạn Ninh nôn nóng muốn sắp xếp lại những hình ảnh lướt qua nên cảm thấy đau đầu. Nhưng Tang Kỳ đúng lúc nhắc cô bình tĩnh nên cô rất phối hợp mà thả lỏng bản thân. Bây giờ cô đã hiểu không thể nôn nóng, tạo áp lực cho bản thân được. Chính vì lúc trước cô không hiểu nên thường xuyên rơi vào trạng thái hoảng sợ khiến cả tinh thần lẫn thể chất đều suy nhược.

“Em giỏi lắm. À, những bức tranh trước đây em vẽ đó, hãy để chúng ở bên cạnh bức tranh hôm nay rồi nhìn xem sao. Nhưng đừng ép buộc mình quá, nếu thấy đau đầu phải dừng lại ngay rồi làm bài tập hít thở chị đã dạy em. Khi nào điều chỉnh xong hãy tiếp tục.”

“Được, em tin mình sẽ nhớ lại nhanh thôi. Năm năm nay, đau khổ nào mà em chưa trải qua. Bây giờ khó khăn lắm mới có chút hi vọng, em sẽ trân trọng.”

Tang Kỳ mỉm cười vỗ nhẹ vai cô. Hai người nói chuyện thêm một lúc thì Mạn Ninh ra về. Cô nắm chặt bức tranh trong tay, trong lòng hơi rối ren. Bây giờ cô nên làm sao nhỉ. Trở về từ từ tìm cách nhớ lại hay chạy đến hỏi An Hạo Dương. Cách thứ hai có vẻ không ổn mà cách thứ nhất thì… liệu cô có thể kiên nhẫn đến lúc nhớ lại không.

Đúng lúc Tiểu Túc gọi tới làm Mạn Ninh thoát li dòng suy nghĩ. Cô ấy nói không tìm thấy An Hạo Dương nên trực tiếp báo với phòng nhân sự rồi, bảo cô không cần lo lắng. Mạn Ninh nghe xong cũng chỉ biết cảm ơn một tiếng rồi rất nhanh tắt máy.

Không phải An Hạo Dương vẫn trốn trên sân thượng đó chứ. Không biết sao cô cảm thấy hơi bất an nên vội vã đón taxi trở về công ty một chuyện.

Mạn Ninh đoán không sai, Hạo Dương vẫn chưa rời khỏi sân thượng. Anh không có tâm trạng làm việc cũng không có tâm trạng gặp người. Cứ để mặc bản thân chìm trong sự trống rỗng, cho đến khi bài Mãn nguyện không còn vang lên bên tai nữa anh mới liếc nhìn điện thoại bên cạnh. Hết pin rồi…

“Giám đốc An… thì ra anh ở đây. Bà chủ tịch tìm anh không được, lo lắng quá nên tăng huyết áp. Anh mau đi xem đi.” Thư kí của bà nội An mặt mày tái nhợt bám vào vách tường thở hồng hộc.

Cả ngày hôm nay giám đốc An cứ như bốc hơi khiến bà chủ tịch đứng ngồi không yên. Cấp dưới các cô gần như lật tung cả công ty lên mới tìm thấy anh.

“Bà nội…” Hạo Dương nghe xong hấp tấp chạy thẳng lên phòng chủ tịch.

Bà nội anh nhiều bệnh, lần này lại đột ngột tăng huyết áp không biết sẽ thế nào nữa. Anh cũng thật là ấu trĩ, sao lại khiến bà phải lo lắng chứ.

Hạo Dương vừa rời khỏi sân thượng thì Mạn Ninh lò dò đi lên. Không có ai cả… vậy là anh ta đi rồi. Cô thở dài một tiếng rồi đến đứng bên lan can. Mở tờ giấy A4 được gấp lại cẩn thận, cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trên đó.

“Rốt cuộc có phải là anh không?” Cô thì thào tự hỏi.

Nhắm nhẹ đôi mắt, Mạn Ninh cẩn thận nhớ lại mỗi một chuyện từ khi quen biết An Hạo Dương. Lần đầu tiên gặp anh, vừa nhìn thấy anh cô đã kích động đến mức ngất xỉu. Khi đó cô cũng cho rằng anh là người cô muốn tìm. Nhưng An Thế Dương xuất hiện, diện mạo giống An Hạo Dương đến mấy phần, tính tình ấm áp hệt như những gì còn đọng lại trong cô khiến cô chuyển sự chú ý sang anh.

An Hạo Dương lại biểu hiện như một cậu ấm khó gần, đáng ghét càng khiến cô càng thêm lánh xa anh. Nhưng khi cô bị thương ở suối nước nóng, anh cõng cô trở về. Cảm giác đó… quen thuộc đến lạ lùng. Rồi anh cũng thích hoa trang đỏ, còn mỗi ngày tặng cô một đóa.

Cả những lần hai người đứng cạnh nhau, trái tim cô có chút hỗn loạn. Cô vẫn luôn cho rằng chỉ bởi vì cô ghét anh nên mới như thế. Nhưng đến ngày hôm nay, nghĩ kĩ lại, có thể đó là anh… người cô tìm kiếm nên trái tim cô mới có cảm giác. Tuy cô mất kí ức nhưng tình yêu cô dành cho anh vẫn còn nên trái tim cô nhận ra anh.

Liệu có phải không nhỉ. Trước đây anh không nhìn thấy nên bây giờ mới không nhận ra cô đúng không. Khoan đã, An Hạo Dương rất khỏe mạnh mà, mắt anh ta cũng đâu có vấn đề gì. Rốt cuộc là phải hay không phải.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN