Nhật Ký Của Tú Ông - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
998


Nhật Ký Của Tú Ông


Phần 28


NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 28
Hắn chạy thục mạng để thoát thân mà không không quan tâm đến cơ thể mình đang trần trụi.
Cho đến lúc chân hắn chảy máu. Và mỏi rã rời hắn mới dừng lại. Lúc này hai mắt hắn hoa lên. Hắn không còn đứng vững nữa. Hắn cũng không biết hắn chạy được bao xa.
Cố gắng lết thân vào ven đường. Có mấy ngôi nhà sau bụi cây. Hắn chui qua hàng rào cây, và mệt mỏi gục xuống. Hắn thiếp đi không còn biết trời đất là gì.
Lúc hắn tỉnh lại. Hắn giật mình ngồi dậy. Thấy trên người đã mặc quần áo. Ngôi nhà này nhỏ và đơn sơ. Chứ không phải nhà cùa bà Ly. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhìn xung quanh một lượt. Tính đi xuống nhưng lúc co chân thì bàn chân hắn buốt lên tận óc. Có lẽ vì hắn đã chạy lâu, nên giờ chân hắn mới bị thương nghiêm trọng đến vậy.
Thấy có tiếng động.Hắn nằm im nhắm mắt vờ ngủ. Tim hắn đập thình thịch vì sợ. Bởi nếu là bọn chúng thì với cái chân này. Hắn chỉ có chạy đằng trời thôi.
Nhưng không. Hắn nằm mãi mà chẳng có tiếng nói của ai. Rõ ràng là có người đi vào cơ mà.
Hắn nhẹ hé cái mắt ra. Nhìn xem có ai đang ở gần hắn. Là một cô gái, mắc cái áo phông xanh. Đang lúi húi làm gì đó. Lát sau mải nhìn thì cô ấy quay ra. Hóa ra là người ta đang thổi cháo. Hắn đã mở mắt to hơn vì thấy dáng dấp cô ấy không phải người quen. Hai đôi mắt nhìn nhau. Cô gái thấy hắn tỉnh thì khẽ đỏ mặt. Đặt bát cháo xuống và hỏi.
Anh tỉnh rồi hả.
Vâ…ng.
Anh có mệt không?
Cô ấy nhìn hắn rồi hỏi nhẹ. Hắn gật. Cố đẩy tay ngồi dậy dù đầu óc quay cuồng lắm.
Sao anh lại ở đây.
Anh ngất trong vườn nhà em.
Cô ấy nhìn hắn rồi đỏ mặt.
Lúc đấy anh không mặc gì trên người. Bố em bảo anh một là bị hâm, hai là bị cướp.
Hắn gật đầu hùa theo.
Anh bị chúng nó cướp hết cả đồ rồi. Thấy anh đánh trả chúng nó bắt anh.
Thảo nào người anh, thâm tím lắm.
Giờ chúng mà bắt được anh có khi chúng giết anh vì sợ anh khai ra chúng nó ý.
Anh cứ yên tâm ở đây. Nhà em không nói đâu.
Cảm ơn em.
Cô ấy đỡ hắn ngồi dậy rồi đưa cho hắn bát cháo vừa thổi.
Anh ăn đi. Cháo em mới nấu đấy.
Hắn đưa tay bưng bát cháo mà mắt rưng rưng. Công nhận là hắn đói lắm các bác ạ. Nhưng mà hắn xúc động. Vì đã lâu mới gặp được người tốt bụng như thế này. Giờ hắn sa vào bước đường cùng, cũng chỉ vì hắn tin lời những kẻ xấu xa. Hắn từng nghĩ trên đời này ngoài cha mẹ. Không còn ai có thể tốt với hắn nữa.
Thấy hắn vậy, cô ấy giục.
Anh ăn đi… Không thì nguội.
Hắn gật đầu. Bê bát cháo lên húp từng thìa mà đôi mắt như muốn như muốn khóc. Hắn nhớ nhà. Hắn nhớ mẹ. Hắn sai rồi. Từ giờ không cãi lại bố mẹ nữa. Xong vụ này. Hắn sẽ về nhận lỗi với bố mẹ. Đi làm… Và bắt đầu lại một cuộc sống tốt đẹp hơn. Hắn muốn làm lại cuộc đời.
Tối đến, khi ngôi nhà đã đông đủ người. Hắn được đỡ xuống ngồi mâm cơm, quây quần bên gia đình ân nhân như một thành viên. Ngôi nhà không giàu có. Lại đầy ắp tiếng cười cùng tình yêu thương.
Cháu tên là gì?
Cháu tên Mừng ạ.
Nhà cháu ở đâu?
Hắn cũng thật thà kể địa chỉ.
Chú biết chỗ đấy rồi.
Thế cháu bao nhiêu tuổi rồi.
Hắn cúi xuống.
Cháu 18 ạ.
Ô… Thế mà trông nó già hơn con Chon nhà mình mình nhỉ.
Bác gái nói vào thêm. Chon… Cô gái mang cháo cho hắn. Từ lúc gặp hắn cũng chưa kịp hỏi tuổi tác người ta. Cứ tiện xưng anh theo thói quen của mấy bà già thích gọi.
Hắn quay sang nhìn. Chon liếc hắn rồi tủm tỉm.
Mừng bằng tuổi Lia kìa.
Thế Chon bao nhiêu tuổi.
Cô ấy bịt miệng cười.
Chon hơn Mừng 5 tuổi.
Hắn phì cười.
Nhìn trẻ lắm.
Cô ấy cười ngại cúi xuống.
Thế cháu xuống đây học. Hay xuống đây làm.
Dạ…
Hắn ngập ngừng nghĩ cách trả lời.
Cháu học dốt, nên bỏ học để đi làm rồi ạ.
Hắn cúi xuống tủi thân vì nghĩ cái nghề hắn làm nó lại tủi nhục đến như vậy.
Thế cháu làm ở đâu.
Cháu làm ở xưởng trong thị trấn. Nhưng mà người ta trả ít tiền đi về thì bị chúng nó hại.
Hắn phải diễn thôi. Diễn cho tội nghiệp để ông ấy giúp hắn về nhà.
Được rồi. Giờ ở đây với chú vài hôm rồi chú đưa lên nhà.
Hắn tươi ra mặt.
Cháu cảm ơn chú ạ.
Hắn cảm ơn rối rít làm mọi người cười theo. Ăn cơm xong. Hắn thei Chon ra ngoài bờ giếng. Múc nước cho chon rửa bát. Rồi thủ thỉ nói chuyện.
Chon giờ làm ở đâu?
Chon cúi xuống. Tự nhiên lại buồn.
Sao vậy.
Hắn hỏi lại
Chị mới về đây được ít hôm chưa đi làm.
Ơ… Thế Chon từ đâu về.
Từ nhà chồng.
Hắn giật mình nhìn chị ấy. Ánh mắt buồn cúi xuống khiến hắn Thấy tội nghiệp.
Chị lấy chồng rồi à?
Hắn hỏi một câu hỏi rõ ngu. Làm chị ấy càng buồn.
Uh. Chị lấy chồng mấy năm. Mà không có con. Nên…
Chon nói trong nghẹn ngào. Hắn hiểu ý.
Thôi. Đừng suy nghĩ chuyện đó. Là do mình với họ không có duyên rồi.
Uh. Do mình không không đẻ được. Chứ họ có con với người khác rồi.
Hắn à lên một tiếng rồi thấy mình vô duyên thì im bặt.
Người ta đuổi mình để đón mẹ con họ về.
Coi như mình làm lại cuộc đời.
Nhưng mà giờ. Chả biết bắt đầu từ đâu.
Chị ấy tủi thân. Mắt ứa ra vài giọt nước mắt. Hắn thấy tội.
Bà đừng nghĩ nhiều nữa. Nó đánh đập cho như thế. Về là đúng chứ sao.
Không đẻ được cũng chả sao. Về sống bên bố mẹ cho lành.
Chon nhìn đứa em.rồi nói.
Mày không hiểu cái gì đây.
Chị yêu lão ấy thì được gì. Để nó đè đầu cưỡi cổ. Nó đưa vợ bé về chọc tức. Đánh đập mình à. nghĩ cho nó sao không nghĩ cho mình.
Chon nghe nói một tràng tủi thân bỏ đó đi vào trong nhà. Hắn không nói gì mà ngước mắt nhìn theo. Hắn muốn dang tay bảo vệ chị ấy.. Mà không biết có được hay không.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN