Nhật Ký Của Tú Ông
Phần 70
NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 70
Hắn trở về nhà. Trước nhà, mẹ hắn đang ngồi phơi đống ngô vừa mới bẻ. Bố hắn đang sửa lại cái cày cho con trâu. Ngôi nhà hắn vẫn thế, một ngôi nhà gỗ ghép với gạch cũ kĩ. Bên góc nhà là đống củi mẹ và hắn mới chất lên hôm qua.
Bố, mẹ…
Hắn gọi mà họ không nghe thấy.
Bố ơi, mẹ ơi….
Hắn đeo cái cặp đứng ở sân gọi mà bố mẹ không ngẩng lên Chào như mọi khi.
Bố ơi, mẹ ơi.
Hắn gọi lại lần nữa. Bố hắn quay lưng lại. Mặt ông ấy chỉ còn trơ cái xương. Đôi mắt cũng không còn. Hắn giật mình lùi lại.
Bố ơi…
Hắn gọi to. Rồi nhìn sang mẹ.
Mẹ ơi.
Mẹ hắn vẫn đang mải phơi ngô. Hắn tiến lại lay vai bà ấy thì bà ấy ngã ra sân bất động. Đúng hơn là bà ấy cũng đi theo bố hắn rồi.
Tiếng khóc của trẻ con vang lên trong ngôi nhà tối tăm. Đứa con của hắn đang Lê lết dưới nền đất. Nó không đi được. Mà phải bò bằng hai tay. Hắn đứng im sợ hãi đau đớn và xót xa.
Bố ơi, sao bố lại sinh ra con trong hình hài như thế này. Sao bố lại bỏ con.
Tiếng nó trách móc làm hắn sợ hãi. Hắn ôm đầu rồi tính quay đi. Nhưng mà khi vừa quay lại. Bố hắn, mẹ hắn, khuôn mặt trắng nhợt.
Hội bà Ly, và những kẻ hắn đưa vào đời cũng đứng phía sau trách móc hắn. Họ trắng nhợt và kinh dị như thây ma. Đưa tay ra bóp cổ hắn.
Sao tao lại sinh ra đứa con như mày.
Bố mẹ hắn trách móc.
Chỉ vì mày tham lam, chỉ vì mày ích kỷ, chỉ vì mày nhẫn tâm.
Mày đã hại chết bao nhiêu người, đã làm khổ bao nhiêu người.
Không… Không phải tôi.
Hắn kêu lên.
Tất cả vác hắn lên đưa đi ra chảo dầu to tướng đang sôi.
Mày phải trả giá, phải trả giá.
Tôi xin các người. Tôi xin các người thả tôi ra.
Đây là hậu quả mày gánh chịu. Mày phải chết, phải xuống địa ngục.
Hắn nghe âm thanh văng vẳng bên tai. Âm thanh u ám và đáng sợ. Họ ném hắn vào đó… Hắn cháy bỏng run rẩy và đau đớn.
-Anh Mừng ơi. Em đây.
-Mừng ơi…
Tiếng gọi trầm ấm từ phía có ánh sáng.
Quay lại đi Mừng ơi. Quay lại đi.
Hắn nằm im nghe.
Mừng ơi, con đã sợ chưa?
Con sợ rồi.
Giờ có muốn quay lại với chúng nữa không.
Con không
Con đã nhận ra mình sai ở đâu chưa.
Con nhận ra rồi.
Hắn vẫn trò chuyện bằng âm thanh với một ai đó mà hắn không thể nào nhìn thấy mặt.
Quay đầu là bờ đi con. Đừng để mình trở thành ma quỷ. Sai thì sửa. Không có gì là quá muộn đâu con.
Câu nói này là của Trang, của anh Duẩn. Đúng… Quay đầu là bờ. Hắn có thể sống tiếp
Nhất định sẽ không gặp lại chúng nó nữa. Hắn không muốn vào vạc dầu, không muốn xuống địa ngục. Hắn không muốn mình trở thành thây ma. Không…
Anh Mừng ơi..
Hắn giật mình mở mắt. Người ngồi trước mặt hắn là Trang. Nước mắt Trang vẫn còn đọng trên má
Đằng sau là người đàn ông đang giữ vai cô ấy, có thể là chồng.
Anh tỉnh rồi.
Anh ý tỉnh rồi.
Trang vui mừng đến phát khóc.
Sao anh lại nghĩ quẩn như thế.
Hắn mơ màng.
Mồ hôi ứa ra vì cơn ác mộng. Hắn về với cuộc đời rồi. Hắn còn sống.
Anh có nhận ra em không.
Hóa ra hắn đang thở máy.
Khẽ gật đầu.
Sao anh lại làm thế. Anh làm em sợ.
Không sao đâu, anh ý tỉnh rồi. Em đừng lo.
Hắn cố nhấc tay lên để cho Trang yên tâm. Trang nắm tay hắn. Đôi mắt đầy lo lắng.
Anh nhận ra em chứ.
Hắn gật. Trang tự nhiên khóc làm hắn xúc động. Hắn đã đối xử với Trang như thế nào. Trời biết, đất biết, mọi người và Trang đều biết. Vậy mà hắn cố tình không biết. Cố tình làm tổn thương Trang.
Nhưng thay vì oan oan tương báo, Trang lại không hề trách móc hắn. Lại quan tâm đến hắn, chăm sóc và hết lần này đến lần khác bảo vệ hắn.
Phải chăng trên đời này, ngoài sự dối trá tham lam vẫn còn có sự hi sinh. Ngoài tội lỗi còn rất nhiều bao dung. Ngoài hận thù, khổ đau thì vẫn còn hạnh phúc.
Chỉ có điều chúng ta chọn cho mình điều gì để sống. Và tiếp thu được gì từ những điều xung quanh.
Trang không đòi hỏi hắn bất cứ một điều gì. Không phải là tiền các bác ạ. Ngay lúc này hắn nhận ra. Thứ hắn đam mê, hắn bất chấp theo đuổi bao lâu nay là tiền, là sự sung sướng, tung hô. Thì giờ đây, với những con người này, họ không cần điều đó. Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời con người. Tình người, tôi xin nhắc lại đó là tình người, sự lương thiện, sự bao dung giúp con người ta bỏ qua và cứu vớt nhau.
Tình người, sự cảm thông giúp người ta đến với một kẻ tù tội. Bệnh tật như hắn.
Hóa ra bao nhiêu thứ hắn theo đuổi ngoài kia giờ chỉ là phù du giả tạo. Ngay giây phút hắn nhận ra hắn đã sai suốt tuổi trẻ của mình. Đánh đổi không chỉ bản thân mà cuộc đời của bao nhiêu con người cho niềm vui của hắn.
Để giờ hắn chẳng còn gì , không gia đình, không người thân, không tương lai và không có sức khỏe. Lậy trời… Hắn ân hận lắm.
Hắn khóc…
Anh Mừng. Đừng như vậy.
Anh Mừng. Trang đã thức bên anh cả đêm qua. Giờ cô ấy đang yếu, mong anh giữ gìn sức khỏe.
Anh… Không sao.
Đừng làm em sợ.
Về đi… Anh không sao.
Hắn thều thào.
Em không thể để anh lại được.
Anh không sao.
Về đi.
Hắn và chồng Trang nói mãi Trang mới đồng ý ra về. Hắn nằm một mình trên giường.
Nỗi cô đơn và tủi thân chính là kết quả cho những gì hắn gây ra. Nhưng mà hắn cũng phải vì thế mà tiếp tục sống để làm lại, để sửa chữa cho những gì hắn đã gây ra. Hắn còn mẹ già… Còn đứa con tàn tật. Hắn phải quay về.
Hắn nằm trong viện với hai anh công an trông ngoài cửa.
Sáng chiều có người mang cho bát cháo loãng vì cổ hắn đau không nuốt nổi. Cứ đến chiều, người phụ nữ dọn dẹp sẽ đi vào cùng anh công an. Trên người mặc đồ bệnh viện và đeo khẩu trang kín mít.
Hắn đang ngồi ăn với một tay bị còng vào ghế. Chị dọn dẹp thấy vậy thì quay sang hỏi nhỏ anh công an.
Sao không cởi tay ra cho người ta ăn.
Vậy chị đi ra nhanh đi rồi cởi.
Tôi chỉ dọn dẹp thôi mà.
Nguyên tắc là vậy.
Thế lúc đi vệ sinh.
Chúng tôi sẽ đưa đi.
Còng cả lúc ngủ ạ.
Thì tất nhiên rồi. Không họ chạy mất thì ai chịu cho chúng tôi.
Người phụ nữ ngẩng lên nhìn hắn. Thê thảm là điều đầu tiên mà họ thấy.
Bởi hắn bây giờ, gầy gò, đôi mắt trũng sâu. Đầu tóc không cắt, không chải, râu ria dài không cạo. Bê bết bẩn thỉu. Nhưng họ tự nhiên dừng lại nhìn. Hắn vẫn cúi xuống như giấu đi khuôn mặt của mình. Hắn sợ người ta kì thị, sợ người ta khinh thường, sợ người ta thương hại. Nên không dám nhìn lại.
Hóa ra, sau khi quay lại với ánh sáng, khó khăn tiếp theo của những người như hắn, chính là vượt qua được mặc cảm của mình. Bởi thật ra, những gì hắn tưởng, chưa chắc đã là những gì người khác nghĩ. Có khi họ chưa kịp khinh thường thì hắn đã tưởng tượng ra điều đó rồi.
Hôm sau, anh công an cầm cho hắn mấy hộp sữa mang vào để lên bàn.
Của ông đây. Nhất ông nhé.
Ai cho ạ.
Chị dọn dẹp.
Chắc thấy ông tội hay ông sát gái mà lắm cô lo lắng ghê.
Hắn cười nhạt cúi xuống.
Khổ chứ sướng gì.
Thế là ngon rồi.
Người ta thương hại.
Tranh thủ mà nhận đi. Ông không ăn được. Gầy thì người ta cho. Nhận đi đừng phụ lòng.
Hắn gật đầu. Vừa tủi thân vừa tự ái. Hắn cũng chưa có cơ hội được gặp lại chị ấy mà nói lời cảm ơn vì mấy hôm sau hắn khỏe thì không ai được vào.
Sáng nay, hắn nhận quyết định quay về trại giam. Nên chuẩn bị quần áo. Trước khi đi, hắn ngập ngừng hỏi mấy anh cán bộ.
Chị hôm nọ, em không gặp, cán bộ gửi lời cảm ơn hộ em nhé.
Chị ý vừa đẩy xe qua đây.
Vâng. Cán bộ cứ giúp em.
Được rồi. Xong chưa.
Rồi ạ.
Hắn đi ra cửa thì chiếc xe đẩy của chị dọn dẹp ấy đã đứng ngoài. Anh công an còng tay hắn với tay anh ấy còn bên kia rìu hắn đi.
Hắn ngẩng lên nhìn. Chị lao công cũng nhìn hắn. Đôi mắt rưng rưng xúc động, kéo cái khẩu trang xuống.
Mừng đi à.
Hắn và mấy anh cán bộ đứng lại. Họ không nghiêm khắc nữa vì biết hắn chẳng còn nguy hiểm, cũng chẳng tha thiết tự do.
Hắn đang lục lọi trong suy nghĩ của mình, xem đã gặp chị ấy ở đâu.
Em không nhớ chị nữa đúng không?
Hắn vẫn đứng im.
Em đã quên chị rồi à.
Hắn gặp và quan hệ với quá nhiều người rồi. Giờ không nhớ nữa.
Chị Chon…. Em nhớ không.
Trước đây khi chúng ta chia tay, em nói nếu em quay về, em sẽ tìm chị.
Hắn tự nhiên sực nhớ ra. Đôi tay run run… Là hắn đã mải sống ảo quá mà quên chị ấy. Nhưng hắn nhớ lại rồi… Nhớ lại cái tình mà chị ấy và gia đình đã dành cho hắn.
Hóa ra trong đời hắn đã nhận được rất nhiều sự chân thành, vậy mà hắn không chọn lọc được nó mà chỉ nạp vào thân sự tham lam ích kỷ.
Hắn đã quên mất lời hứa trước kia với chị ấy. Giờ quay về với tư cách là một thằng tù tội. Có thể từ đó chị ấy đã đi lấy chồng khác. Đã có một hạnh phúc như Trang. Hắn không có tư cách để làm chị ấy hay bất cứ người tốt nào đau khổ vì hắn nữa. Hắn cúi xuống lầm bầm.
-Chị là ai. Chị nhầm người rồi. Tôi không… không biết chị.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!