NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 26
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 26
Đúng là cái miệng làm khổ cái đời…
Thầy nó bận rộn là chắc rồi, nhưng tối tối vẫn có thời gian cùng mấy ông bạn chí cốt đến quán nó uống cafe.
-em ơi… học trò đâu rồi. thầy em lại đến đây.
Nó nghe tiếng gọi mà bước ra, khách quen mà.
-cho anh nâu đá đi.
-anh cũng thế.
-vâng
Nó vẫn như mọi khi. Đi vào bên trong và mang ra cho thầy một cốc cafe ít đường, và không bọt. Lúc chia đồ uống ra, thầy ngồi im.
-gì vậy bố…?
-tao hôm nay không uống cafe.
Tất cả ngồi im nhìn ông ấy.
-này Thắng ơi, tao nói thật mày cùng là đàn ông với nhau, mày làm ơn… tỏ ra mình là đàn ông tí đi.
-….
Ngồi im vô cảm.
-thôi, mày nhiễu sóng quá… chuyển sóng về trần gian cho bọn tao nhờ đi.
-hôm nay tao không uống cafe, đổi cho tôi cốc khác đi em…
Ông ấy ngẩng lên nhìn nó, rõ là ánh mắt tỏ ra bình thường mà sâu trong đó có nét như muốn cười vào mặt nó.
-thầy uống gì ạ?
-nó cố nhịn.
-cho tôi cốc trà chanh.
-vâng
Một lúc sau nó bê cốc trà chanh ra. Rõ là trà chanh nhé. Nhưng ông ấy vẫn nhìn.
-này… con thưa bố, hôm nay bố đến tháng à?
Ông ấy vẫn ngồi im.
-trà chanh không phải là trà này, là cốc trà cho thêm mấy lát chanh và đá uống cho mát ý.
-thôi, con lạy bố, bố hành ít thôi cho con nhờ… mùa này bố thằng nào chế biến trà chanh đấy cho nhà bố.
-đây… tôi có nước lọc cho ông uông đây, bố đời ạ. Mẹ ông, thấy gái xinh là xoắn.
-xoắn đâu mà xoắn. Tôi có phải đàn ông đích thực đâu. NgTôi ko tười ta còn nói tôi không thích phụ nữ cơ mà.
-đứa nào nói thế.
Ông ấy nhìn tôi.
-đứa nào nói thế ông phải gửi lời hộ tôi tới nó là nó nói không đúng, mà là rất đúng.
Thầy nó cười nhẹ, lại nhìn nó như chế giễu.
-thôi em đi chỗ khác đi.
-này… tao không uống cái này.
-thế mày uống cái gì?
-thì cho tao cốc nước lọc đi, tao uống nước lọc.
-thôi Thắng ơi… nghe nói mày với cái Thủy quen nhau mà giờ mày hâm thế nó yêu nổi mày không hả Thắng.
-có yêu hay không là chuyện bọn tao.
-nó mà yêu nổi mày tao quỳ xuống vái nó cả nón luôn. Bố đời…
Tất cả cười ồ lên xong nó đành quay đi.
Họ bàn tán nhau lúc lâu mới đứng lên. Thầy nó bước lại thanh toán tiền.
-dạ… thưa thầy.
Nó ngập ngừng…
Cho tôi trả tiền nước.
Ông ấy vẻ mặt rất thản nhiên, coi như 2 cốc nước lúc này là không tồn tại, tất nhiên là chỉ trả tiền những gì bọn họ uống còn nó phải chịu 2 cốc nước kia. Nó không giận nhưng cũng thấy có chút ấm ức. Rút kinh nghiệm khi dây với cái lão này.
Hôm sau nó đến lớp đã thấy thầy gửi cho tập tài liệu đi photo. Lúc nó vào đến lớp thầy đã yên vị trên ghế. Tay cầm con chuột gõ gõ suy tư.
-dạ thưa thầy bài thầy giao em photo xong rồi ạ.
-phát cho các bạn đi.
Nó lóc cóc đi xuống phát cho mọi người.
-nào các em giở bài ra. Tờ giấy cuối cùng là thang đánh giá điểm, mỗi em sẽ có một tờ trong bài luận này tôi sẽ phê bình vào đó và các em căn cứ vào đó rút kinh nghiệm.
-tờ nào hả thầy?
Tất cả đồng thanh vừa giở vừa hỏi.
-tờ cuối cùng ý…
-không thấy có ạ
Thầy đi xuống cầm mấy tờ giấy lên.
-thôi chết, thế là tôi chưa đưa cho bạn ấy photo rồi, lớp phó đâu, ra photo cho tôi tờ này đi.
Ông ấy rút thêm tờ giấy, gọi nó mà khuôn mặt có vẻ đắc ý vì hành nó. Nó đứng lên, rõ là lão thầy hãm lắm mà… trả tư thù.
Gần cả một năm học nó phải sống trong cảnh bị hành như vậy đó. Người đàn ông mỗi tối bỏ nhà để ra quán cafe ngồi., cho dù cũng bạn, cùng em hay một mình thì vẫn như một thói quen, mà giờ giấc cũng không hề cố định.
Người đàn ông mỗi ngày giao cho nó một núi công việc, bắt nó hoàn thành một cách nghiêm túc, ánh mắt lúc nào cũng nghiêm khắc và cảm giác như là muốn biến nó thành osin phục vụ cho ông ta… Nó nhận là nó sai, nó nhận nó là học trò nhưng rồi có lúc nó sẽ vùng lên, nó chấp nhận bị đánh trượt.
Năm thứ 3 cũng là thời điểm mà chúng nó được thầy cho ra làm trong doanh nghiệp. Thật ra cũng ko có nhiều mà chủ yếu vẫn là đội ngũ nòng cốt mà thầy đã rất đặt hi vọng , và cũng là nhìn ra cái khả năng nào đó rồi.
Nó được giới thiệu về một doanh nghiệp sản xuất. Doanh nghiệp này được đánh giá là đang ăn lên làm ra khi mà công nhân làm việc tận 3 ca, do vậy mà nó có thể làm việc ở đây vào buổi tối.
Tức là những ngày nó không đến công ty thì sẽ vẫn có thể đi làm ở quán để kiếm tiền nuôi miệng.. Ngày đầu tiên nó đi tới đó. Là Thầy dẫn nó đi theo, văn phòng công ty trên tầng 3 của toàn nhà điều hành. Sạch sẽ, khang trang và chuyên nghiệp. Ông thầy nó khuôn mặt vẫn lạnh tanh. Đang ngồi trên ghế chờ nó đi vào.
-em chào các anh, các chị ạ.
Mọi người ngẩng lên nhìn nó. Ông thầy cũng vậy.
-em đi vào đây.
Một chị nhân viên hướng dẫn nó đi vào.
-đây là bàn làm việc của em.
Thầy vẫn ngồi trên cái ghế phía xa, thi thoảng liếc mắt nhìn nó nhưng ánh mắt lạnh lùng. Đang nói chuyện cùng caí người bạn ở công ty. Một lúc sau đứng lên, chào rồi bắt tay để ra về. Trước khi đi, tiến lại chỗ nó, nhìn qua một lượt cái bàn của nó. Ánh mắt có vẻ tươi hơn, có lẽ ông thầy tốt bụng mừng khi nó tìm được một công ty chuyên nghiệp như vậy.
-cố gắng lên nhé.
-vâng…
Sau cái câu vâng ấy là cả một bầu trời tủi nhục. Nó bị hành theo kiểu tay sai trong công ty, cứ trông thấy mặt là bị sai, có hôm đi nhiều đến mức chân sưng tấy lên ý., chẳng giống như bạn bè… giờ nó mới hiểu ông ta thật ra chả tốt bụng gì… là đang chơi đểu nó thì có.
Nhưng mà những chuyện này tuyệt nhiên nó không kể với Việt, vì nó muốn Việt yên tâm học nốt năm cuối, với lại thời gian dành cho nhau cũng không nhiều cho nên chỉ cần được bên nhau, nó muốn dành tất cả để yêu thương chứ không mang những muộn phiền mà làm cho nhau phải suy nghĩ.
Chỉ cần có người con trai tối thứ 6, thứ 7 đón nó về, ôm nó trong vòng tay, trao cho nó bao nhiêu ngọt ngào của tình ái, thì mọi thứ với nó không còn gì là quan trọng hết.
Cuối cùng thì Việt của nó cũng học hết năm cuối trong niềm hân hoan của tất cả mọi người. Ngày Việt chính thức gia nhập công an Huyện. Nó hạnh phúc vô cùng. Ước mơ được nhìn thấy tình yêu của mình đẹp trai, chững chạc trong bộ quần áo xanh ấy. Nó hãnh diện lắm.
Bố Việt làm bữa cơm mời cả nhà việt và nhà nó sang. Với họ hàng nhà Việt. Ko ai còn xa lạ nó nữa. Nó như một cô con dâu đã được thừa nhận. Bố Mẹ Việt xưng mẹ con với nó. Nó chẳng còn ái ngại mà tự nhiên như nhà mình.
– Việt với Hân cũng quen nhau lâu lắm rồi. Giờ Việt nó cũng ổn định công việc rồi. Có khi anh chị sang hỏi cưới cho chúng nó. Để chúng nó đỡ phải đi lại anh chị ạ.
cô chú nói với bố mẹ Việt. Mẹ Viết cười hớn.
– đấy. Nhà tôi đang tính hỏi anh chị bên kia. Đồng ý cái là tiến hành ngay.
Mọi người nhìn bố mẹ nó. Bố nó đang cầm chén rượu, tự nhiên đặt xuống.
Mẹ Việt quay sang.
-em cũng là tính khi nào Việt nó ổn định thì qua thưa với anh chị cho em làm đám hỏi cho hai đứa. đến lúc con Hân tốt nghiệp xong thì cưới cho nhanh.
Mẹ nó ngập ngừng…
-là cháu nó còn đang đi học, sợ hỏi xong rồi chúng nó lại… thì học làm sao?
Mẹ việt tủm tỉm. rõ là mẹ nó chưa biết chúng là đã vợ chồng lâu rồi… giờ chuyện đấy… đều lắm ý chứ.
-anh chị cứ cho phép bên nhà em, nếu nhỡ chúng nó ko giữ được. Em nhận trông cháu cho nó đi học. Nhà em có 2 đứa, ko vun cho chúng nó thì cho ai, vả lại cô dì chú bác đều ngay đây, toàn ở nhà buôn bán cả, hai anh chị cứ yên tâm. Một đứa chứ 2-3 đứa em nhận em lo hết.
Mẹ Việt cười mãn nguyện.
-vâng, tôi cũng cảm ơn ý tốt của anh chị, nhưng tôi nghĩ giờ con bé nó cũng vào năm cuối, thực tập cũng nhiều, để cho nó yên tâm ra nghề rồi hai đứa nó muốn thế nào thì tôi cũng đồng ý. Thật ra đến đây thì hàng xóm láng giềng họ cũng biết hết cả rồi. nhưng mà chúng nó còn trẻ, lập thân lập nghiệp vẫn là quan trọng nhất.
Mọi người gật đầu, hai đứa nó nhìn nhau. Xác định là ăn vụng thêm một năm nữa
Từ ngày không bị quản lý bởi trường, hầu như tối nào Việt cũng đi hơn 30 cây số lên với nó. Giờ Việt giống một người đàn ông đi làm và tối về nhà với vợ. Nó ở một mình một phòng trọ, lại một mình một tầng, do vậy, hai đứa coi như là sống chung. Công việc của năm học mới vô cùng bận rộn với những bài luận, những ngày đến công ty thực tế, và những lúc phải xử lý công việc như một nhân viên bình thường. Và còn phải đi làm thêm nữa.
-hay em nghỉ làm đi.
-có chuyện gì vậy?
-thì anh thấy em vất vả quá
-em ko sao.
-em gầy đi đấy, đây này, cái này nhỏ đi.
Việt thò tay vào áo nó bóp ngực. Rồi xoa xoa.
-hư nào. Ngồi im cho em làm bài.
-hay mình đẻ đứa đi.
-em đihọc.
-anh chán dùng bao lắm rồi.
-giờ em uống thuốc nhé.
-nhưng có sợ hại không?
-uống vài tháng rồi lại nghỉ để dùng bao.
-để đẻ đi, dù sao sớm muộn cũng có, em không cần học giỏi đâu, về bán hàng cho bố mẹ thì học thế là siêu lắm rồi.
Việt ghé cổ nó mè nheo.
-ông thì lúc nào cũng thế. Để im em làm đã.
Mà cái ông thầy em cũng hay cơ…rõ là độc ác, cho gì mà lắm bài thế.
-kệ, khổ tí nhưng kinh nghiệm nhiều.
-Kinh cái gì mà nghiệm,Kinh nghiệm cái này được rồi.
Việt lại bế nó lên giường vật nó ra làm một cái đã đời rồi nằm xuống ngủ rất ngon. Giờ chúng nó quen giấc nên chỉ một cái thôi là đủ rồi. lúc Việt ngủ say, nó lai ngồi dậy học bài. Tiếng điện thoại của Việt rung lên., nó quay ra nhìn. Có tin nhắn
-Việt làm gì đấy, ngủ chưa?
Nó nhìn vào tin người ta nhắn. Phượng P6… Phượng P6 là ai? Nó cầm điện thoại lên, mở ra. Trong cái phần tin nhắn lưu là Phượng P6 có một đống tin nhắn mời đi uống nước, mời đi ăn, mời đi hát mà phần lớn trong đó đều ghi là Mình có chút việc bận. Nó đọc dòng chữ đó ,mà xúc động. Nó đứng lên, bước lại phía người đàn ông đang ngủ ngon lành, xoa đầu, vuốt má, hắn mệt quá nên ngủ không biết cái giống gì. Đang ngắm hắn thì tiếng tin nhắn tiếp theo.
-cảm ơn Việt nhé, hôm nay mình rất vui.
Vui??? Nó cau mày. Rõ là 9 rưỡi đến đón nó về, vậy trước cái 9 rưỡi thì đi với cái đứa Phượng P6 này đúng không? Nó ngồi im, nghĩ xem nó nên làm gì. Cái tên này cao ráo, đàn ông thế này, gái chết cũng phải thôi, giờ nó còn lo giữ chồng nữa chứ… mệt mỏi nhỉ? Nó cầm điện thoại lên, nhẹ nhàng nhắn một tin vào số điện thoại đó.
-Nhà em ngủ rồi chị ạ. Có gì mai nói nhé. Chúc chị ngủ ngon.
-ai đấy?
Đó là câu hỏi là chị ta vừa rep sau khi đọc dòng tin nhắn của nó. Nó không trả lời mà đặt điện thoại của việt xuống. Nhẹ nhàng vuốt tóc cho hắn, hắn ngủ say với tay ôm nó như thói quen rồi tiếng thở đều đều. thân mình còn không buồn mặc quần áo. Rõ là chúng nó đã sống như một gia đình, sinh hoạt như vợ chồng, nhưng mà chưa có gì ràng buộc cả… nó mong nó học thật nhanh để có thể tốt nghiệp, được cùng người con trai này về chung một nhà, sinh cho anh những đứa con kháu khỉnh. Anh là tình đầu, là tình cuối của nó. Cho dù có bất cứ chuyện gì, nó cũng nhất quyết phải giữ người đó cho riêng mình nó. Nó không chấp nhận chia sẻ cho bất cứ ai.
Nó cúi xuống hôn lên đôi môi của Việt, hôn nhẹ, rồi mạnh dần, người con trai tiếng thở đã nhẹ đi dần, rồi mơ màng mở mắt khi thấy có người động chạm. nó cứ thế cuốn lấy đôi môi mà mút nhẹ nhàng, cuối cùng vì không chịu được mà vật nó xuống.
-làm cái gì thế hả. Định hiếp dâm lúc người ta ngủ sao?
-thích thế.
-hư lắm nhé.
Việt cúi xuống hôn nó, tay chân lần mò sờ soạng không ngừng. Nó nằm dưới cùng ko chịu được mà hùa theo, Nó thở mạnh, chủ động vật Việt ra rồi nằm lên trên.
-cái gì thế?
-đổi ngôi.
Việt thích quá, tỉnh ngủ luôn ý chứ. Chờ đợi nó cho vào rồi nó làm việc, bàn tay phanh cúc áo cho nó. Cái áo vương trên cánh tay,chứ không được cởi hoàn toàn, cái vẻ quyến rũ sexy của thân hình trắng nõn, bộ ngực tròn đầy đặn, làn da căng mịn cùng cái núm hồng xinh lấp ló, ẩn hiện trong cái áo. Việt mê mệt vì nó, trong lúc say sưa cầm lái nó cúi xuống hỏi Việt.
-ông xã.
-ơi…
Việt đang nhắm mắt hưởng thụ, nhẹ nhàng trả lời nó.
-Phượng P6 là ai?
-là cô bạn ở phòng 6.
-sao cứ nhắn tin rủ ông xã đi chơi là thế nào?
-thì anh từ chối mà, anh có vợ rồi, không dám qua mặt vợ đâu… ấy… ấy
Hắn rên thích thú…nó vẫn làm cho hắn sung sướng rồi hỏi thêm.
-thế tối nay, có đi với cô ấy không?
-tối nay sinh nhật cô ấy, cô ấy mời mọi người mà.
-sao ko nói với em.
-thì định rủ em đi nhưng em nói em đi làm.
-nên giấu à.
-anh không dám, anh về sớm đón vợ còn gì.
-đừng có mà qua mặt người ta nghe chưa
-vâng
-nếu mà có con nào em giết đó, anh có tin là em giết anh ko
-ko, vợ anh yêu anh lắm.
-yêu lăm nhưng mà đừng có vì thế mà lăng nhăng nghe chưa?
-anh chỉ có mình vợ thôi, anh thề.
Việt quay lại, lộn nó xuống dưới thân rồi đè lên, Tay nhấc chân nó lên cao, làm mạnh bạo.
-hay mình đẻ đi. có con rồi là vợ hết nghi ngờ nhá… hay ghen lắm.
-ko ghen thì anh theo người khác lâu rồi.
-ko… anh thề anh yêu mình vợ thôi, anh mà làm gì có lỗi với vợ anh chết không nhắm mắt.
Nó nằm đó tận hưởng cảm giác khoái lạc mà việt mang đến. Nó tin Việt nhiều lắm. Mong ước chúng nó được về chung một nhà không còn xa nữa rồi. Nó sẽ không cho phép ai nhòm ngó Việt của nó đâu nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!