Nữ chính bước ra từ giấc mơ - Chap 14: Nàng đẹp khuynh nước khuynh thành
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Nữ chính bước ra từ giấc mơ


Chap 14: Nàng đẹp khuynh nước khuynh thành


Tôi nhìn hắn, khuôn mặt ngu càng ngu. Không lẽ tôi đang ở sao hỏa? Haha, lại chuyện gì nữa. Tôi đang gặp người ngoài hành tinh chăng? Hay mấy người này không biết trái đất là gì chăng? Thật là đau đầu, có mơ tôi cũng không nghĩ có ngày mình lại gặp mấy con người như thế này.

Nhưng thôi, tạm gác chuyện này sang một bên. Không biết bao giờ tôi mới có thể trở lại thế giới của mình được, vậy nên tốt nhất là tôi cần một bộ đồ ngụy trang.

-Này anh Thái tử, anh có thể cho tôi một bộ đồ nữ nhi được không? Tôi từ trái đất tới nên không có đồ ở đây.

Hắn nhìn tôi, phong thái bình thản:

-Ngươi vừa nói ngươi từ tương lai tới, là sao?

Tôi chép miệng:

-Là ở tương lai tới. Vậy thôi. Vậy nên tôi không biết mấy cái lễ nghĩa gì gì đâu.

Hắn thở dài:

-Được rồi, ngươi trốn tạm ở đâu đó đi. Ta đi lấy cho ngươi.

Tên đó đi một lúc rồi quay về, trên tay là một bộ đồ màu tím nhạt. Hắn tiến tới, đưa cho tôi, mặt đỏ bừng:

-Ngươi…ngươi mặc đi. Ta…ta sẽ quay mặt đi.

Hahaha, bộ tên này đang tính chọc cười tôi hả. Hắn nghĩ hắn quay đi mà tôi tin sao? Tưởng gạt chị đây dễ vậy sao?

Tôi khẽ lắc đầu ngán ngẩm tặng cho hắn một cái sút khiến hắn co giò mà chạy ra ngoài. Nghĩ sao, tôi thay đồ mà hắn làm như con cún thay đồ không bằng.

Nhưng cũng phải nói thật là mấy cái đồ loằng ngoằng này khó mặc thật. Có mấy lớp liền. Thật sự là rất vất vả để tôi có thể mặc được cái thứ kì dị này.

Tôi phải mất đến nửa tiếng để có thể mặc xong bộ đồ hắn đưa. Tôi tiến tới ngắm nhìn mình qua gương, cũng không tồi. Trông tôi cũng đẹp đó chứ? Đúng là người đẹp làm gì cũng đẹp.

Thái tử Nam Dương ở ngoài đã nửa canh giờ, chân tay bồn chồn mà không dám mở cửa vào. Thật là, đường đường là một Thái tử chuẩn bị lên ngôi vua mà giờ lại phải e ngại một nữ nhi không quen, không biết đến từ một nơi xa lạ. Rõ ràng căn phòng nguy nga này là của Người mà bản thân lại không thể vào.

-Các ngươi lui đi.

Người khẽ phẩy tay ra lệnh cho mấy tên lính canh bên ngoài. Phải đợi đến khi nhìn thấy mấy tên đó khuất bóng, lúc này Thế tử mới hắng giọng gõ cửa:

-Ta vào được rồi chứ?

Không lâu sau, cánh cửa bật mở, một cô gái xinh đẹp hiện ra trước mắt hắn với bộ y phục màu tím và mái tóc xõa. Người như đứng hình trong khoảnh khắc đó, một vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành. Xung quanh nàng giống như có những tia hào quang phát ra, đến cả cái nhìn liếc qua của nàng cũng khiến Người chết lặng. Nàng là thiên sứ đến từ Trái Đất. Người muốn được đến đó, đến nơi được gọi là Trái Đất, đến nơi mà nàng sống.

-Nhìn đủ chưa?

Nàng lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lùng nhưng vẫn toát lên một khí chất hơn người. Cảm giác như mọi vẻ đẹp ở Mộng Long Quốc đều đang quy tụ nơi nàng. Bất giác, môi Người nở một nụ cười.

Nàng cười khẩy rồi quay gót vào trong, bước đến gần chiếc bàn, tự nhiên nhón lấy một trái nho ném vào miệng. Thật sự không giống nữ nhân bình thường, không phép tắc nhưng cũng không sợ trời, không sợ đất. Một Thái tử chưa từng để mắt tới nữ nhân nào nay lại bị nàng cuốn hút.

Thấy hắn bước vào, cẩn thận đóng cửa lại, tôi liền bộc lộ mong muốn.

-Này anh. Ở trong này thật chán quá. Tôi muốn ra ngoài ngắm cảnh, xem xem nơi này thế nào.

Hắn chần chừ:

-Ra ngoài sao? Với tính khí của ngươi bây giờ, vào đại lao là điều không thể tránh khỏi.

Đại lao cái con khỉ. Không phải là Thái tử sao? Dù sao cũng là một ông vua tương lai, sao phải sợ ai nhỉ?

Thôi thì không ra nữa. Để tôi dần quen với nơi này đã rồi tính sau. Dù sao tôi cũng đang ở trong căn phòng của Thế tử bệ hạ, ai mà biết thì tôi cũng bị chém đầu như chơi. Riêng bản thân một người hiện đai như tôi thì sợ nhất là mấy cái thứ phong kiến, vô cùng đáng sợ, vô cùng khắc nghiệt. Chỉ cần lỡ một cái là mất đầu, sảy miệng là tru di cả tộc. Vẫn nên an bài ở đây nốt hôm nay đã.

Tôi khẽ lườm tên Thái tử có khuôn mặt giống đại ca, “hứ” một cái thể hiện thái độ rồi quay ngoắt đi. Lúc này, đập vào mắt tôi là bốn cái balo chết tiệt là nguyên nhân khiến tôi lâm vào hoàn cảnh này. Để xem xem trong đó có gì hay ho không.

Nếu có một từ để miêu tả tôi lúc này thì đó là chữ “hận”. Bốn cái balo, ngoài cái balo chỉ toàn quẩn áo và vài đồ dùng cá nhân của tôi ra thì…

Một chiếc chỉ toàn đồ ăn vặt. Vâng, chính là đồ ăn vặt. Tôi thiết nghĩ cái thằng cu Rin nó định đem mấy cái này đi để kinh doanh cũng nên. Ngoài đồ ăn ra thì chỉ có 2 bộ đồ.

Chiếc balo tiếp theo là của Vĩnh Thái. Cái balo này, thật sự nhàm chán. Chỉ có hai thứ: Tạp chí đồ lót và mấy cái máy game. Thật hết nói nổi, dù sao tôi cũng không quá bất ngờ khi một tên thay bồ như thay áo lại có tạp chí người lớn trong balo. Và tất nhiên, ngoài mấy đồ vô vị kia ra thì cũng có mấy bộ đồ hàng hiệu của cậu ta nữa.

Cuối cùng là nhỏ nhân. Không ngoài dự đoán của tôi, toàn là mĩ phẩm. Đôi khi tôi không hiểu vì sao nó có thể sử dụng mấy chục thỏi son cùng lúc, hay phải đội tóc giả trong khi tóc nó đã vô cùng đẹp. Chưa kể đến quần áo, toàn là đồ sexy. Nó từng kể với tôi, để có thể mua sắm được mĩ phẩm và quần áo, nó đã phải đi làm thêm ở nơi khác để vừa có tiền lo cho bọn nhỏ, lại vừa có đủ kinh phí để thỏa đam mê mua sắm.

-Mấy thứ này…lạ quá!

Tôi giật mình, quay ra sau đã thấy hắn đứng đó lom dom từ bao giờ, mắt thì đau đáu vào mấy cái balo. Cũng phải, với mấy người thời này thì những thứ trong balo là vô cùng xa lạ.

-Tất nhiên, thời này làm gì đã có mấy đồ vô dụng này.

Tôi bực bội, tiện tay vơ lấy túi bò khô trong túi của Rin bóc ra ăn ngon lành.

-Thử chút không?

Hắn nhìn một lúc, sẵng giọng nói:

-Hừ, ta đây là ngọc thể, không bao giờ ăn đồ ăn khác ngoài đầu bếp riêng nấu và đã được cung nữ thử độc.

Ok, không ăn thì thôi. Cái mặt nhà hắn chắc tôi thèm hạ độc. Mai này có hối hận cũng không được. Tôi nhìn hắn với ánh mắt nhàm chán rồi tiếp tục công cuộc ăn uống.

-Này, Thái tử. Tên đầy đủ của anh là Hồ Viết Nam Dương đúng không?

Hắn đang ngồi đọc sách, nghe tôi hỏi thì khẽ ngẩng mặt lên:

-Đúng vậy. Tên ta là Hồ Viết Nam Dương.
Nếu tôi không nhầm thì chắc chắn đấy là kiếp trước của hắn. Vẫn đẹp trai như vậy, chỉ qua là nhàm chán hơn. Nhưng đây là thời nào nhỉ? Họ Hồ, không lẽ là thời của Hồ Quý Ly? Cũng không phải, hắn nói cha hắn là đời thứ mười, trong khi nhà Hồ không lên ngôi nổi mười đời. Có lẽ là một thời đại mà không có trong lịch sử.

Nhưng một ý nghĩ khác lại cuốn hút tôi, đó là kiếp trước. Nếu đây là kiếp trước của hắn thì kiếp trước của tôi đâu? Lúc này, tôi mới lại nhớ đến lời hắn nói. Hắn từng mơ thấy tôi mặc đồ cổ nhân màu tím. Giờ nhìn lại bản thân thì tôi đang mặc đồ cổ nhân màu tím. Thế này là sao? Không lẽ tôi không tồn tại ở kiếp này sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN