Nụ cười của cậu năm ấy... làm tớ hoảng loạn cả thanh xuân ^.^
Chương 5: Haizzz
Buổi chiều cả nó và Minh Phong đều phải đi học phụ đạo, ra về như thường lệ thì anh đi chơi bóng rổ sau khi đưa nó về nhưng hôm nay anh không đưa nó về mà đi chơi bóng luôn, nó thì không thích tự đi xe về nên phải ngồi đợi anh chơi bóng, dù sao hôm nay là thứ 7 mẹ cũng được về sớm để nấu cơm nên nó cũng không lo gì cả.
Nó còn phải ngồi giữ balo với điện thoại cho anh nữa.
Trong lúc ngồi đợi anh ở ghế đá nó có thể làm bao nhiêu là thứ, đọc sách rồi làm bài tập. Hôm nay toàn trai đẹp chơi bóng rổ bảo sao bao nhiêu là người đứng xung quanh xem, tuy nhiên mình nó ngồi ghế đá đấy cũng chẳng ai dám lại gần, kể từ cái hôm ở dưới cantin mọi người có vẻ nhìn nó bằng ánh mắt khác hơn, bình thường thì ai cũng biết nó là học rất siêu nhiên nhưng giờ mới biết nó đánh nhau cũng rất giỏi. Dù sao chỉ những ai đụng vào nó thì nó mới như vậy chứ bình thường nó vẫn kiểu rất hiền hiền ít nói thôi.
Nó vừa ngẩng mặt lên định cất cuốn sách đang đọc trên tay thì ăn ngay quả bóng vào đầu, nó cau mày nhìn hung thủ, chỉ thấy thằng anh nó đang cúi xuống buộc lại dây giày, còn lại mọi người ai cũng đang tập chung ánh mắt lại nhìn nó. Nó cũng không nói gì ung dung cất cuốn sách xong có người đi lại nhặt quả bóng rồi xin lỗi nó một câu, nó cũng chẳng buồn ngẩng mặt lên nhưng chợt nghe giọng quen quen mới tò mò, ờ… thì ra là tên con trai sếp của bố nó, là bạn thân của Minh Phong, vâng… là Hoàng Hiểu Phong, cứ nhìn thấy mặt cậu ta nói lại cảm giác không ưa mặc dù cậu cũng chẳng làm gì nó. Nó chỉ thắc mắc tại
sao một người nhìn nghiêm khắc và tài giỏi tóm lại là rất rất tốt như sếp của bố nó lại có một đứa con học hành chẳng ra gì, quậy quá thì không ai bằng, đánh nhau các thứ, thay người yêu còn nhanh hơn thay áo, haizz hỏi sao chơi thân với thằng anh giả dối của nó là phải.
Nó ngồi đợi dài cổ, trời sắp tối đến nơi mà nó còn chưa được về nhà. Chơi nãy giờ cả tiếng rồi mà không biết mệt à nhỉ? Nó là con người âm mấy môn thể chất, nên không hứng thú với mấy thứ này, đương nhiên nó cũng chẳng thể nào đứng nhảy múa cổ vũ như mấy đứa kia được, tối rồi không về nhà còn đứng đấy cổ vũ cho trai haizz
– Về_ Vâng lại là cái giọng khó ưa của Minh Phong, nói với cái giọng đáng ghét như vậy bảo sao nó suốt ngày nó ghét cho là phải. Rõ ràng là nó đang đợi anh mà, dám nói cái giọng đấy ư??
Nó ngẩng mặt lên lườm anh, mấy đứa bạn anh đứng đấy nhìn nó phì cười
– Mày khó ăn khó ở thế hả thằng kia_ Minh- Bạn trai của An nói
– Con người nó đáng ghét là thế đấy anh ạ_ Nó chép miệng rồi đứng lên kéo balo để đi về.
– Mài bắt tội em Chi đợi mày nãy giờ à_ Huy từ đâu đi ra nói
– Bảo nó về trước không về
Mọi người thì cứ nhìn nó cười cười còn nó chẳng mấy quan tâm đang cúi xem điện thoại, có ai giống nó đứng giữa một dàn trai đẹp mà dửng dưng như thế không cơ chứ
– Về đi khám xem nãy quả bóng bay vào đầu có ảnh hưởng gì không nhé bé_ Là Hiểu Phong- Cậu ta vừa nói vừa cười, nói xong làm cả bọn cười, lại tính trả thù nó hôm bữa đây mà. Mà cái gì \”bé\” á, dù sao cũng hơn nó có một hay hai tuổi gì đấy, nhưng học cùng khối mà😑 cái gì gọi nó bằng bé, bộ nó nhỏ bé lắm hay sao
– Không tới lượt anh quan tâm. Một quả bóng vào đầu cũng không làm em ảo tưởng như một số ai đó được_ Nó mỉm cười thân thiện với Hiểu Phong
– Mài lại gây thù gì với em Chi rồi_ Huy vỗ vai Hiểu Phong cười
Nó chỉ thở dài, nhanh về cho nó kiếm gì đó ăn đi chứ, nó sắp đói chết đến nơi rồi đây này. Còn cái tên Hoàng Hiểu Phong kia, nó đang cố gắng dành thiện cảm cho cậu vì là con trai sếp của bố nó lắm rồi, còn dám trêu nó nữa à😑 thù này nó nhất định phải trả vào một ngày không xa.
Xong anh với nó ra về trước, đi đường anh cứ luôn miệng bảo nó nặng như con heo, dù sao nó cũng mới có 47kg chứ mấy nhỉ?
Về tới nhà má nó đã nấu xong xuôi cả rồi, cũng may nó gọi trước cho mẹ bảo ở lại đợi thằng anh yêu dấu của nó không thì về kiểu gì cũng bị la một trận. Haizz tất cả là tại Minh Phong, nó đói lắm rồi, điều đầu tiên nó làm khi đặt chân vào nhà là đi vào phòng bếp mở tủ lạnh kiếm đồ ăn trước đã rồi tính sau
– Ăn cơm đến nơi rồi còn uống sữa_ Mẹ nó lắc đầu nhìn nó
– Con đói_ Cầm hộp sữa rồi đi lên phòng tắm để ăn cơm.
Tối nay là thứ 7 đương nhiên nó sẽ không học hành gì như mọi thứ 7 khác. Có thể ngồi xem thời sự một chút, không thì xem phim không thì chơi mấy ván game với Minh Phong cùng lắm là lướt facebook xem có gì hot rồi sẽ đi ngủ. Ngày thứ 7 của nó nhàm chán đến thế là cùng.
Mới bước lên tới cầu thang đã nghe giọng Minh Phong hát rap cái gì mà\” Em có thể chỉ vào màu đỏ và nói đây là màu xanh. Vì đơn giản em luôn đúng. Vì em là cả thế giới của anh\”
Haizz cái gì mà yêu đương tới mù quáng không nhận ra màu nào nữa cơ à😑
Nó đi lại mở cửa phòng anh, thấy thằng anh nó tự kỉ tới mức vừa soi gương vừa khen mình đẹp trai, nó thở dài
– Má bảo nhanh xuống ăn cơm_ Nó dựa vào cửa nói
– Vào phòng người ta chẳng thèm gõ cửa_ Minh Phong nói nhưng mặc kệ không thèm nhìn nó vì anh đang bận soi gương
– Cơ mà quỳ tím chỉ chuyển đỏ khi nhúng vào axit, còn chuyển xanh khi nhúng vào bazo, bộ đỏ với xanh giống nhau lắm à_ Nó nhớ lại câu hát của anh nói
– Im miệng_ Anh bóp má bó
Nó quơ quơ loạn xạ vả anh một cái rồi chạy về phòng, nó nói đúng sự thật mà nhỉ😊 xanh với đỏ giống nhau lắm ư
Haizz nó cảm thấy nay mình nhiều chuyện quá cơ, tại ở gần anh rồi lây cũng nên. Haizz
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!