[ Nữ Hoàng Ai Cập ] [ Asisu ] Đứt duyên
Chương 3
Đây đích xác là một đạo lý đơn giản. Nếu người cai trị là một minh quân, quốc gia đó sẽ phồn thịnh, nhân dân ấm no. Còn ngược lại, nếu là một hôn quân, sẽ khiến đất nước lâm vào cảnh khốn đốn, nhân dân nổi dậy, bạo loạn khắp nơi, ngoại xâm lăm le bờ cõi, thậm chí còn có thể gây ra diệt vong.
Bởi đạo lý này, tất cả mọi người, từ thần dân cho đến các lão thần, các tư tế đều mặc định số phận của Ai Cập phụ thuộc vào Hoàng tử Menfuisu và Công chúa Asisu.
Chính vì vậy, khi Menfuisu thưa với cha mình – tức Hoàng đế Nephenmaat, rằng mình muốn học chính trị và quân sự cùng với Asisu, triều thần đã liên tục khen ngợi Hoàng tử Menfuisu tuổi còn nhỏ mà đã tự ý thức được trách nhiệm phải gánh trên vai, hơn nữa đây là biểu hiện của một vị minh quân trong tương lai. Nếu cứ tiếp tục, hẳn là sau khi lớn lên, Menfuisu chắc chắn sẽ là một Hoàng đế sáng suốt và công minh.
Vốn Menfuisu chẳng để tâm đến những lời mọi người ca ngợi hắn, những thứ chính trị hay quân sự, không cần học hắn cũng nắm rõ. Kiếp trước hắn được ca tụng là ” Thiên tài quân sự và chính trị “, học một biết mười, vậy nên ở kiếp này, những thứ đó đều vô cùng đơn giản. Điều hắn quan tâm lúc này chỉ là, học lại những điều mà hắn nắm rõ trong lòng bàn tay có thể giúp hắn gần nàng thêm một chút, thời gian gặp được nàng nhiều thêm một chút, có thể kiểm soát chuyện của nàng hơn một chút, tất cả chỉ có vậy.
Nhưng Asisu nào dễ thuận theo như thế, ngay khi nghe phụ vương nàng nói chuyện Menfuisu muốn học cùng nàng, một chút sợ hãi nhen nhóm trong lồng ngực Asisu, sợ hãi phải đối mặt với người đã khiến nàng ôm mối tuyệt vọng mà chết. Asisu cực lực phản đối chuyện này, nàng lấy lý do Menfuisu còn nhỏ, tiếp xúc với chính trị quá sớm sẽ tạo thành áp lực cho cậu. Nhưng Hoàng đế Nephenmaat lại cười bỏ qua ý kiến của nàng về chuyện này, vì ông cũng cho rằng một minh quân thì phải như vậy.
Vốn Asisu còn định nói gì đó, nhưng khi nhìn vào sự vui vẻ trên khuôn mặt ông, những lời nàng định nói đều mắc nghẹn trong cổ họng. Nàng luôn mong muốn ông có thể sống một cách vui vẻ và hạnh phúc khi nào ông còn trên thế gian này. Kiếp trước vì muốn cho hai chị em nàng có người chăm sóc mà ông đã phải mất đi tính mạng, đối với chuyện đó, mỗi khi nhớ lại, Asisu đều đau đớn không thôi. Thế nên kiếp này nàng không muốn làm bất kỳ chuyện gì khiến ông phải buồn phiền.
– Nếu con và Menfuisu học chung với nhau, chắc chắn sẽ đạt kết quả tốt hơn.
– Con sẽ cố gắng, thưa phụ vương. – Nàng dằn lại tâm trạng, nhẹ giọng đáp.
…
Đối với kết quả này, Menfuisu hiển nhiên cũng rất hài lòng. Các vị tư tế và phụ vương đều mong hắn có tư chất của một minh quân, Menfuisu đánh trúng điểm đó, liền thu được kết quả khá tốt đẹp. Hắn biết Asisu đã phản đối kịch liệt, nhưng giờ nàng không có động tĩnh gì, chắc chắn nàng đã vì phụ vương mà chấp thuận học cùng với hắn. Asisu vẫn vậy, nàng vẫn luôn coi trọng tình cảm máu mủ ruột thịt.
– Hoàng tử, công chúa Asisu đang đợi bên ngoài.
Ngay lúc hắn đang cụp mắt thất thần, Minue vội chạy vào thông báo cho hắn.
Menfuisu không hề bất ngờ khi Asisu chủ động đến tìm mình, hắn cũng sớm đã đoán chắc nàng sẽ tới đây, chỉ là muộn hơn một chút mà thôi.
– Sao còn đứng đờ ra đó ? Nhanh mời hoàng tỷ vào, tránh để tỷ ấy đứng đợi lâu mỏi chân.
Trong giọng nói của Menfuisu lộ ra sự vui vẻ và thoải mái, điều này làm Minue hơi bất ngờ. Công chúa chỉ vừa mới đến, thế mà sao Hoàng tử lại nói thành ” đứng đợi lâu mỏi chân ” rồi ?
Nghĩ thì nghĩ, chứ Minue cũng nào dám để Asisu đợi ở ngoài. Anh đưa tay vào trong, cúi gập người, làm động tác cung kính mời Asisu vào. Nàng khẽ gật đầu, vịn tay Ari không nhanh không chậm tiến vào cung của Menfuisu.
Cung điện này vẫn như vậy, vẫn quen thuộc tới lạ thường. Sau khi Menfuisu lên ngôi ở kiếp trước, nơi này thành tẩm cung của riêng hắn, chỉ có phi tần cấp cao mới có thể ở lại, nhưng bắt buộc phải nằm thẳng tắp cạnh Hoàng đế. Từ khi Carol đến, mọi quy tắc của nơi này đều bị phá vỡ. Nàng ta thản nhiên ra ra vào vào khi vẫn còn mang danh nô lệ. Nhớ lại lúc Asisu cho người răn dạy nàng ta chút quy củ tối thiểu trong cung, thì Menfuisu lại giang tay bảo vệ, nàng ta ngoại trừ yếu ớt khóc lóc, nháo loạn thì không làm được gì. Có lần Menfuisu đã tát Asisu một bạt tai chỉ vì nàng nói với Carol rằng : “Đứa con gái của kẻ đào mộ quả nhiên vô dụng, đến cả quét dọn cũng không xong. Xem ra ăn mày còn hữu ích hơn ngươi.”. Cái tát ấy đương nhiên Asisu chịu oan, nhưng nàng vẫn một mực chịu đựng, thậm chí còn phải hạ mình cười nói xin lỗi với Carol. Và còn hàng trăm chuyện nữa ập về.
Những mẩu vụn vỡ về kỷ niệm từ khi Carol xuất hiện liên tục hiện lên trong đầu Asisu, khiến nàng đột nhiên có một loại cảm giác rằng : Quyết định của nàng ở kiếp này là đúng đắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!