[ Nữ Hoàng Ai Cập ] [ Asisu ] Đứt duyên
Chương 4
_________
Menfuisu vốn đang chờ Asisu bước vào, lại thấy mắt nàng mênh mang nhìn khắp cung điện, lòng liền chùng xuống nặng nề. Asisu là đang nghĩ chuyện trước đây, nàng dường như không có cách nào quên được những chuyện đã xảy ra ở chính nơi này. Được rồi, lúc đó là hắn sai, đại sai, hắn cũng hối hận rồi, cũng đau lòng rồi, vậy mà những chuyện kia vẫn cuốn lấy tâm trí nàng, thực khiến hắn hoang mang lo sợ.
– Hoàng tỷ.
Nhất quyết muốn lôi Asisu ra khỏi dòng suy nghĩ, Menfuisu khẽ gọi một tiếng non nớt. Hai từ “hoàng tỷ” quả nhiên đã tác động đến Asisu. Nàng giật mình, nhanh chóng quay trở về trạng thái đạm mạc thường ngày. Dù oan thì sao chứ ? Đó cũng là những chuyện đã qua từ rất lâu, nhớ lại cũng chẳng có ích gì.
– Hoàng tỷ ngồi đi. – Nhoẻn cười vì thành công, Menfuisu nhanh nhẹn kéo ghế cho Hoàng tỷ của mình. Miệng cậu cười rất tươi, giống như vừa gặp chuyện gì vui vẻ lắm. Nhưng trái với sự nhiệt tình của Menfuisu, Asisu chỉ lẳng lặng ngồi xuống, ngón tay đặt trên thành ghế. Nàng nghĩ nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn chủ động nói :
– Em muốn học cùng với ta ?
– Vâng. – Thái độ cực kỳ lễ phép của Menfuisu giống như đang đáp một chuyện cỏn con, không hề gây ra tác động tới bất kỳ ai. Bản thân hắn cũng biết, trong chuyện này, tuyệt đối không thể nhượng bộ nàng. Nếu mềm lòng, khả năng nàng ngày càng xa khỏi tầm mắt của hắn là vô cùng cao.
– Tại sao ?
Đáp lại câu hỏi của Asisu, chỉ là một nụ cười ngây thơ và rạng rỡ của Menfuisu :
– Học cùng chị có lẽ rất vui.
– Đây không phải chuyện đùa, Menfuisu. – Asisu hơi trầm xuống – Và em còn quá nhỏ.
” Đủ để qua mặt nàng. ” Menfuisu thực sự đã nghĩ như thế. Ngón tay cậu gõ nhẹ trên mặt bàn, cố bày ra cái vẻ đáng thương và non nớt nhất có thể.
– Hoàng tỷ, chị bài xích ta ?
Khỏi phải nói Asisu đã cứng người thế nào khi những lời ấy bật ra từ miệng em trai mình. Nó nhạy bén hơn nàng tưởng, nó cảm giác được nàng không muốn gần gũi nó. Đôi mắt Menfuisu nhìn thẳng vào nàng, vẻ buồn bã trong đôi mắt của một đứa trẻ chín tuổi khiến Asisu không dám nhìn thẳng. Nàng sợ nàng sẽ yếu lòng. Menfuisu trước mặt nàng đây chỉ là một cậu bé chín tuổi, không phải vị Hoàng đế hai mươi tư tuổi đã khiến nàng chết trong đau khổ. Menfuisu kiếp trước và kiếp này vốn gần như không có chút liên quan, là do bản thân Asisu tự đẩy em trai mình ra xa.
– Ta không bài xích đệ. – Nàng khô khốc đáp, khuôn mặt có chút cứng lại, khẽ thu tay về đặt trên đùi, tránh né ánh mắt của Menfuisu.
– Vậy được rồi. – Menfuisu híp mắt lại, miệng vẽ một đường cong tuyệt đẹp, trong lúc vô thức tản ra một loại cường ngạnh khiến Asisu bất chợt có cảm giác đây vẫn là Menfuisu mười tám tuổi. Nàng giật mình đứng dậy, mắt trợn tròn sợ hãi. Menfuisu khó hiểu nhìn theo : -” Sao vậy chị ? Ghế ngồi không thoải mái sao ? “
Asisu lắc đầu, bình ổn lại tâm trạng chính mình, nàng vịn tay Ari, bất chợt giọng nói với Menfuisu dịu đi đôi chút :
– Đệ có muốn ra ngoài chơi với ta không ?
***
Ari trợn mắt nhìn Asisu đầy hưng phấn cởi giầy, để lộ bàn chân nhỏ nhắn trắng trẻo, cổ chân đeo lắc bạc trông càng đáng yêu. Thế nhưng, Ari nghĩ, công chúa cao quý như vậy, sao có thể để lộ chân trần mà đi trên cát chứ ?!
Cởi xong giầy, Asisu nhón chân bước từng bước trên cát mịn dọc bờ sông Nile. Đây quả thực là một điều mới mẻ với nàng, nàng chưa bao giờ làm thế, dù ở kiếp trước hay kiếp này. Đi được mươi bước, nàng cười toe toét quay lại vẫy vẫy tay với Menfuisu đang tò mò nhìn đằng sau :
– Menfuisu, đệ mau tới đây!
______________
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!