Nữ luật sư và lão đại hắc bang - CHƯƠNG 1: GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Nữ luật sư và lão đại hắc bang


CHƯƠNG 1: GIA ĐÌNH HẠNH PHÚC


“Reng, reng, reng”
“Bụt”
Một cô gái có mái tóc dài bù xù qua vai, đôi mắt còn buồn ngủ ló đầu ra khỏi cái mền màu xanh dương hình mèo Pusheen định tắt đi tiếng báo thức của điện thoại nhưng khi trông thấy dòng chữ hiện trên màn hình: “Thứ sáu, ngày 10 tháng 10 năm 2018 – có hẹn với Thu Cúc, Minh Nguyệt tại trường THPT Tân Sơn”. Cô nhanh chóng bật dậy, vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Năm phút sau, cô xuống nhà bếp thì thấy cả nhà ba người đều đã có mặt đầy đủ. Cha cô và anh hai đang chăm chú vào tờ Tài Chính Thời Báo, còn mẹ thì đang chuẩn bị bữa sáng.
– Con chào cả nhà buổi sáng.
– Thanh Trúc dậy rồi hả? Sao không ngủ thêm chút nữa? – Mẹ cô đang làm món ăn thì quay sang cười nói.
– Dạ, con ngủ đủ rồi mẹ. Với hôm nay con phải lên trường xem danh sách lớp.
– Vậy ăn sáng cùng cả nhà luôn rồi hẳn đi.
– Dạ.
Lý Thanh Trúc là con gái út đồng thời là công chúa cưng của cả gia đình họ Lý. Năm xưa, cha cô Lý Thiên và mẹ cô Đỗ Thị Xuân gặp nhau khi đang học đại học. Vì cả hai cùng là trẻ mồ côi, nhà nghèo nên sau khi tốt nghiệp thì cùng nhau lên thành phố Tân Châu lập nghiệp. Sau ba năm, ông bà Lý cũng kiếm được món tiền kha khá rồi về lại thành phố Cửu Long mở công ty Lạc Việt.
Công ty hoạt động được một năm thì ngoài ý muốn bà Xuân sinh được đứa con trai đầu lòng Lý Gia Minh. Do ông Thiên có tài làm ăn nên sau năm năm, công ty Lạc Việt trở thành một trong các công ty hàng đầu tại Cửu Long. Lúc này, ông bà Lý quyết định sinh thêm đứa con gái là cô Lý Thanh Trúc.
Anh trai cô Lý Gia Minh lớn hơn cô 6 tuổi vừa kết thúc xong chương trình đại học chuyên ngành quản trị kinh doanh và đang phụ giúp cha cô trong công ty. Thanh Trúc vừa trải qua kỳ thi lớp tuyển lớp chuyên khối 11 khá căng thẳng nên suốt một tháng nay gia đình càng đặc biệt cưng chiều cô hơn. Mọi việc cô không cần lo, cô chỉ việc ăn, ngủ và chơi thôi.
– Hôm nay, anh Tuấn về nước. Khoảng 6 giờ anh chở em ra phi trường đón ảnh nha. – Gia Minh vừa nghe xong liền giật mình quay sang hỏi Trúc..
– Hôm nay hả? Sao anh không nghe nó nói gì hết vậy?
– Hồi tháng tám lúc gọi cho anh hai, anh Tuấn có nói là hôm nay về. Anh hai quên rồi sao?
– À… Anh nhớ rồi. Mà em cũng ngộ thiệt. Chuyện thằng Tuấn nói từ hai tháng trước em còn nhớ rõ như vậy. Trong khi sinh nhật của anh tháng vừa rồi mà em lại đành lòng quên làm bánh sinh nhật tặng anh. Hừ. Em thiên vị quá!
– Haiz. Không biết ai âm thầm tổ chức sinh nhật với “chị hai” mà cho em gái leo cây tại nhà hàng Thủy Cung vậy, anh hai?
– Khụ…khụ. Ai cho em gọi Như Thủy là chị hai vậy? Anh và cô ấy chỉ là bạn, là bạn thôi. Nghe chưa?
– Em phải tập dần để gọi cho quen chứ. Chả lẽ lúc trở thành người nhà mà cứ gọi là chị Thủy, chị Thủy.
– Em… em….
– Gia Minh con đừng cố gắng nữa. Có bao giờ con nói lại Thanh Trúc đâu. – ông Thiên cười cười, gấp lại tờ báo.
– Tại mẹ cái gì cũng truyền đều hết cho hai anh em trừ tố chất luật sư thì mẹ chỉ ưu tiên cho Trúc thôi. Thật là bất công mà. – Gia Minh vừa nói vừa quay sang nhìn bà Xuân với dáng vẻ giả vờ hờn dỗi như thể bà Xuân thương Trúc nhiều hơn anh.
Lời Gia Minh nói hoàn toàn không sai. Trước khi có con, bà Xuân từng là một luật sư giỏi tuy không nổi tiếng lắm nhưng các vụ án có bà tham gia đều thắng kiện. Nhưng sau khi sanh Gia Minh, bà quyết định giải nghề, về làm bà nội trợ toàn tâm toàn ý lo cho chồng con. So với Gia Minh thì Thanh Trúc thừa hưởng tố chất luật sư của bà nhiều hơn.
– Vậy mấy cái giải thưởng về hùng biện tiếng Anh trong trường đại học toàn là con gian lận giành được hả, con trai? – Bà Xuân để lên bàn món cuối cùng rồi kèo ghế ngồi bên cạnh ông Thiên.
– WOW. Mùi thơm quá! Hôm nay mẹ làm món gì vậy mẹ? – “Tiểu luật sư” đã đấu không lại rồi còn gặp “đại luật sư” nữa. Đánh trống lảng là hay nhất.
– Cái thằng này. Chỉ là món bún xào chả giò sáng nào cũng ăn mà còn ngạc nhi6n cái gì. Thôi ăn sáng đi kẻo trễ giờ làm.
Ăn xong bữa sáng, ông Thiên cùng con trai chuẩn bị tới công ty. Như thường lệ trước khi đi, bà Xuân tới chỉnh lại cà vạt cho chồng xong đưa cho ông cặp công văn; ông Thiên nhận lấy, nói “Anh yêu em” rồi cúi xuống hôn vợ một cái trước mặt hai anh em Minh và Trúc. Màn này diễn ra đã nhiều năm nên hai anh em Minh Trúc đã miễn dịch từ lúc 10 tuổi nhưng bà Xuân thì khác, bà không bỏ được vẻ mắc cỡ khi ông làm như vậy trước mặt con cái.
– Cái anh này. Nói bao nhiêu lần rồi. Đừng hôn trước mặt con như vậy?
– Con cái lớn hết rồi mắc cỡ gì nữa. Anh đi nha bà xã. – Dứt lời, ông cùng đứa con trai ra ngoài.
Cha mẹ cô dù đã lớn tuổi nhưng cách xưng hô, đối xử với đối phương chẳng khác gì cặp vợ chồng son. Tình yêu của cha mẹ khiến anh em cô thật khâm phục, ngưỡng mộ. Nhiều lần nhìn cha cùng mẹ hạnh phúc, nồng nàn tình cảm, cô cũng mong ước tương lai có người chồng đối với cô như cha với mẹ vậy.
Tiễn hai người đàn ông đi làm xong, hai người phụ nữ quay về nhà bếp rửa chén. Đồng hồ điểm đúng 8 giờ 30, Trúc mặc trên người chiếc áo thun tay màu đỏ cùng chiếc quần jean đi tới phòng khách thưa mẹ cùng cô Hoa hàng xóm mới qua chơi tại phòng khách rồi mang giầy bata không dây màu xanh ngọc, cầm chiếc áo khoác hình mèo Pusheen ra khỏi cửa đi đến chiếc xe Mercedes.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN