Nữ luật sư và lão đại hắc bang - CHƯƠNG 11: GẶP LẠI
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Nữ luật sư và lão đại hắc bang


CHƯƠNG 11: GẶP LẠI


Hôm nay là ngày tựu trường của các học sinh trên toàn thành phố. Lúc này, trường trung học phổ thông Tân Sơn đông đúc học sinh ba cấp đến để gặp mặt giáo viên chủ nhiệm và nhận một vài thông báo mới.
Đồng phục của nam sinh Tân Sơn là áo sơmi trắng ngắn tay và quần tây xanh. Đối với đồng phục nữ sinh thì được chia theo ngày gồm thứ 2, 4 và 6 là áo dài trắng quần trắng, còn thứ 3, 5 và 7 là áo trắng sơmi ngắn tay cùng váy xếp nếp, dài gần đầu gối có màu được phân theo khối. Khối 10 là váy màu đen, khối 11 là màu xanh dương và khối 12 là màu đỏ.
Do hôm nay là ngày đầu tuần nên toàn nữ sinh phải mặc áo dài trắng. Hình ảnh những bộ áo dài thướt tha trải dài khắp từ các con đường hướng gần tới trường Tân Sơn làm những nhân viên công sở, công nhân đi ngang qua đó chợt nhớ lại tuổi học trò thời cấp ba.
Gia Minh cũng không ngoại lệ. Ngồi trên chiếc xe hơi đen hiệu Mercedes, anh không khỏi nhớ lại lần đầu gặp vị hôn thê cũng vào ngày này tại đây năm lớp 12. Cô gái ấy tên là Ngô Thị Thu Thủy, học sinh mới chuyển về học cùng lớp anh. Nhà Thủy nghèo, cha mất sớm, mẹ làm công nhân may tại xí nghiệp nuôi cô ăn học.
Cả nhà Thủy chỉ có duy nhất chiếc xe đạp củ nên Thủy đã để mẹ dùng nó vì bà phải đi làm xa mà cô đi bộ tới trường chỉ mất 20 phút. Vào cái ngày tựu trường này 5 năm trước, vì tránh một đứa trẻ tự nhiên chạy ra đường, Gia Minh phải quẹo gấp tay lái xe máy vào lề trùng hợp Thủy cũng vừa đi tới.Kết quả, Thủy bị gãy chân và anh phải đưa cô đến nhà thương. Hai người tiếp xúc với nhau lâu ngày lại là bạn học cùng lớp, từ đó nảy sinh tình cảm.
Cha mẹ anh không coi trọng việc môn đăng hậu đối với lại, họ cũng đã từng trải qua khoảng thời gian khó khăn như vậy nên không chỉ không phản đối hai người mà còn hối thúc anh mau cưới cô về; tiện thể mời luôn mẹ cô về sống cùng gia đình để mẹ anh không phải buồn chán một mình ở nhà trong khi chồng con đều tứ xứ khắp nơi.
Ngược lại với Gia Minh, Thanh Trúc hôm nay có vẻ im lặng khác thường. Tính cách của Trúc năng động, vui vẻ, luôn ríu rít không ngừng đối với người trong gia đình và bạn thân. Nhưng hôm nay, cô lại ưu tư, buồn bã đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Nếu anh hai hỏi thì cô mới trả lời và cố tỏ ra vui vẻ.
Học sinh Tân Sơn đa phần là con nhà giàu, học giỏi hoặc có mối quan hệ với thầy cô trong trường nên chiếc xe của Gia Minh dừng trước cổng cũng không thu hút nhiều ánh nhìn khác lạ. Quay sang nở nụ cười tươi như thường lệ, thưa anh hai đi học rồi Thanh Trúc mở cửa xuống xe, bước vào trường.
Anh sao không biết tâm trạng hiện giờ của em gái. Chỉ cần trông thấy đôi mắt hơi đỏ của cô là anh biết ngay cô khóc rất nhiều vào tối hôm qua. Bây giờ liều thuốc tốt nhất cho cô là thời gian và sự tĩnh lặng. Vì vậy, anh giả vờ không biết và cố ý nói những chuyện hài hước để cô vui vẻ hơn.
May mắn là cha mẹ anh từ hôm nay đi chơi với nhà chú Tùng đến cuối tuần mới về nên việc này cô không cần lo làm hai người lo lắng. Chờ em gái đi qua cổng một đoạn, Gia Minh mới cho xe chạy tới công ty.

Do Tuyết có việc bận ờ nhà nên ngày mai cô mới đến trường và Cúc thì lại học ở khác lớp nên Trúc một mình dựa theo bảng sơ đồ lớp đặt trước lối vào khu B, cuối cùng sau 10 phút cũng đến được lớp 11B7, nằm cuối hành lang lầu hai.
Bước vào lớp, Trúc như chết đứng tại tại cửa. Giờ cô mới nhớ ra về tiểu sử lớp 10B7 bây giờ chuyển lên 11B7. Lớp này không chỉ mang tiếng học dở nhất khối mà còn là nơi tụ hội của các thành phần khó trị tại trường. Đa phần họ là con của gia đình có thế lực lớn tại Cửu Long song cũng có người xuất thân từ gia đình hắc đạo hoặc dạng “màu xám”.
Trai gái ai ai trong lớp đều nhuộm tóc. Nam thì có người thậm chí đeo khoen tai, để đầu tóc theo nhiều kiểu quái dị, còn nữ thì trang điểm, sơn móng tay, kiểu tóc cũng đa kiểu không kém gì đám con trai. Xem ra trong lớp này tương lai chỉ có cô và Tuyết tuân thủ quy định của trường.
Trúc còn đang nghĩ về suốt năm nay mình phải làm như thế nào để không trở thành “tâm điểm” giữa dân anh chị này đây thì phía sau chợt có người đẩy tới làm cô mất thăng bằng té xuống sàn cộng thêm mang giầy cao gót nên chân phải cô bị trật.
– Đứng trời tròn kiểu đó trước cửa làm sao người ta vào được. – Một cô gái tóc xoăn nhuộm vàng, tay áo xắn lên tới khuỷu, mang giầy cao gót chân nhọn màu đỏ, liếc xéo Trúc rồi thong dong bước tới chỗ ngồi của mình.
Nghe tiếng nói, mọi người trong lớp đang vui vẻ cười nói chợt im lặng, ngước nhìn sự việc diễn ra đến khi xong chuyện thì họ đều quay lại việc đang dở dang, không hề có bất cứ hành động nào giúp Trúc.
Trúc không nói gì cũng không phản bác vì cô gái đó nói đúng một phần. Hít sâu lấy lại bình tĩnh, Trúc đang khó khăn chống tay tự đứng dậy thì lại từ phía sau có người nắm khuỷu tay kéo cô lên. Chân tạm đứng vững, Trúc ngước lên định nói lời cảm ơn nhưng cô tự nhiên mở to mắt kinh ngạc khi trông thấy người giúp mình và đối phương cũng ngạc nhiên không khác gì cô.
– Là anh.
– Là em
Cả hai đồng thanh nói lớn làm mọi người trong lớp đều dồn mắt về họ, tâm trang hai người lúc này mỗi người mỗi khác. Trúc đã lo lắng nay lại thêm sợ hãi cùng một chút buồn bực khi nghĩ mình lại gặp tên biến thái ở đây lần nữa. Còn Phong thì ngược lại, anh vui mừng và không ngờ mình gặp lại cô sớm đến vậy mà không cần phải nhờ tới Gia Phúc tìm tư liệu về cô.
– Em cũng học lớp này?
– Ừ. Anh cũng học ở đây sao? – Trong lòng Trúc dù đã biết chắc chắn câu trả lời là “Phải” nhưng một phần nào, cô mong câu đó là “Không”
– Tất nhiên rồi. Em tìm được chỗ ngồi chưa? Hay là ngồi cạnh tôi đi.
Dứt lời, không cho cô trả lời, Phong kéo tay cô đi về phía bàn cuối cùng, thuộc dãy giữa. Do bị trật chân với lực kéo của anh lại mạnh nên Trúc suýt chút té lần nữa. May là Phong giữ cô lại kịp.
– Chân em bị sao vậy?
– Lúc nãy, tôi bị té nên chân bị trật rồi.
– Có sao không? Ai làm?
Câu nói tuy hướng về Trúc nhưng chỉ đúng ở vế đầu, còn vế sau là ám chỉ hỏi mọi người trong lớp. Độ ấm lạnh của hai vế câu khác nhau rõ rệt cộng thêm ánh mắt liếc xung quanh sắc bén như chim ưng rình mồi, làm mọi người trong lớp không khỏi rét lạnh, một số người còn lén lút nhìn về cô gái tóc vàng đang run rẫy đẩy Trúc khi nãy như lên án.
– Không cẩn thận bị té thôi. Không ai làm hết. – Tha cho cô đi, cô không muốn làm lớn chuyện trong ngày đầu vào lớp mới đâu.
– Em bất cẩn thiệt đó. Lần sau nhớ cẩn thận hơn. Thôi để tôi đỡ em vào phòng y tế.
– Không cần đâu. Giáo viên sắp vào rồi.
– Vậy để tôi đỡ em vào chỗ ngồi.
– Kh…
– Em không có quyền từ chối.
Câu cuối Phong nói có phần lớn tiếng. Như lời đã định, Phong đỡ Trúc vào chỗ ngồi bên cạnh anh. Trên đường đi, anh không quên liếc nhìn mọi người như ám chỉ bọn họ lần đầu nể tình cô, anh cho qua, khôn hồn thì sau này đừng có giở trò với cô, bằng không anh sẽ cho đẹp mặt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN