Núi Rộng Sông Dài - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
686


Núi Rộng Sông Dài


Phần 15


Xen lẫn với tiếng của anh ta là những âm thanh “đoàng…đoàng” của súng nổ, tiếp theo là tiếng lộp bộp của đ.ạn xuyên qua kính rồi ghim vào dãy ghế phía sau, chỉ nghe thôi đã đủ khiến sống lưng lạnh toát.
Vành tai tôi vẫn có cảm giác nóng bừng của đạn sượt qua, lúc đầu cứ nghĩ bọn chúng chỉ là cướp, cầm AK chỉ để dọa rồi cướp tiền thôi. Nhưng không ngờ bọn chúng còn chưa hỏi tiền đã nổ sú.ng luôn rồi, đây không đơn giản chỉ là cướp đường mà còn là cướp của gi.ế.t người, không chạy thì chắc chắn chúng tôi sẽ c.hế.t.
Tôi ôm đầu gào to:
– Không kịp quay đầu lại đâu, phải làm sao bây giờ.
– Cầm chặt đai an toàn.
– Gì cơ?
– Cầm chặt đai an toàn, cúi thấp người xuống.
Giang vừa hét vừa xoay nửa vòng vô lăng, tôi cũng cuống quít cầm chặt lấy đai an toàn theo lời anh ta, vừa mới yên vị thì xe cũng lao thẳng vào rừng cây bên cạnh.
Rừng cây này không phải do người trồng mà là rừng nguyên sinh, um tùm chằng chịt cây cối, xe chúng tôi vừa lao xuống đã bị cành cây đập ầm ầm vào kính chắn gió thủng lỗ chỗ đạn phía trước, nhưng đó chưa phải là đáng sợ nhất, mà là nền đất ở đây vừa nhiều hố to vừa dốc dựng đứng, xe cứ lao băng băng xuống dốc, thân xe xóc tung lên, dây an toàn lại thít ngược vai tôi lại, đau đến không thốt được ra tiếng.
Thế nhưng trong lúc nguy cấp thế này không còn lựa chọn nào khác, tôi chỉ có thể cắn chặt răng chịu đựng. Đến khi không còn nghe tiếng sú.ng nổ ở sau lưng nữa rồi mới nhổm lên, nhìn Giang cuống quít hỏi:
– Anh có sao không? Có trúng đạn không?
– Không sao. Ngồi yên ở đó, đừng nhổm dậy.
Tôi không hiểu tại sao đã thoát được khỏi làn đ.ạn rồi mà anh ta không cho tôi nhổm dậy, mãi sau mới thấy chân Giang đang đ.iên cuồng đạp phanh, nhưng thật kỳ lạ, dù anh ta có đạp thế nào thì xe vẫn tiếp tục lao đi, mà trước mặt chúng tôi là một tảng đá tai mèo rất to, bên dưới hình như còn là một bờ vực.
Sự nguy khốn lần thứ hai đến quá nhanh khiến tôi vô cùng khiếp đảm, lần này sống lưng không những lạnh toát, mà mồ hôi lạnh khắp người còn túa ra đầm đìa. Tôi biết rõ ràng khi đó mình không nên kêu, tôi phải im lặng để Giang bình tĩnh xử lý, nhưng tôi vẫn không nhịn được, lắp bắp gọi tên anh ta:
– Giang.
– …
– Giang.
Anh ta không đáp, chỉ cầm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng tắp về phía trước, sắc mặt không hề có một chút run sợ. Thế nhưng, tảng đá kia càng lúc càng gần mà xe vẫn không thể dừng lại, lòng tôi như kiến bò trên chảo nóng, cuối cùng khi xe sắp chạm đến tảng đá rồi mới nhắm chặt mắt, hét thật to:
– Đá tai mèo… Giang….
Cùng với tiếng hét của tôi là một tiếng rít chói tai của phanh xe, he hé mở mắt ra mới thấy Giang đang giật mạnh phanh tay, hai bánh sau lập tức bị khóa cứng, đồng thời lúc này anh ta cũng xoay vô lăng đúng một vòng về phía bên trái, chiếc xe lập tức biến thành một chiếc compa quay tròn một góc 90 độ, bụi đất bên dưới bị xới tung lên, bay mịt mù.
Đây chính là kỹ thuật Drift xe của tay đua chuyên nghiệp, tôi đã từng ngồi xe đua F1 một lần rồi nên tôi biết!
Mỏm đá tai mèo sượt qua trước mui xe của chúng tôi, hai bánh sau bị kéo sền sệt ngay bên bờ vực thẳm, tôi cũng theo quán tính bị lắc sang phải rồi lại bật ngược về bên trái. Vừa mới ngồi thẳng được thì đã thấy anh ta hạ phanh tay xuống, tiếp tục dẫm chân ga lao nhanh về phía trước, hoàn toàn bỏ lại tảng đá tai mèo và vực thẳm ở phía sau.
Lần thứ hai thoát c.hế.t một cách ngoạn mục, tôi không nhịn được kích động, la hét ỏm tỏi:
– Mẹ ơi, anh biết Drift xe đấy à?
Giang vẫn nghiến răng lái xe qua từng ổ gà xóc nảy, hừ lạnh một tiếng:
– Hỏi thừa.
– Đường rừng thế này có đi được không?
– Không biết được, đứt phanh rồi.
– Thế phải làm sao?
Anh ta lại quay tay lái mấy vòng, động tác vô cùng thành thục, lách qua một thân cây to:
– Đến đâu tính đến đó, cô cứ thít chặt đai an toàn vào, cố giữ người không văng đi sẽ giảm thiểu việc bị thương.
– Tôi biết rồi.
Càng đi sâu vào bên trong thì đường càng hẹp, dù kỹ thuật lái xe của Giang rất tốt, nhưng xe to lách qua rừng rậm cây cối kiểu gì cũng bị va đập, hai người bọn tôi ngồi bên trong cứ lắc hết bên này đến bên khác, dù có dây an toàn thít rồi nhưng vẫn đập ầm ầm vào vách xe.
Tôi nghĩ cắn răng chịu đau thêm lúc nữa kiểu gì cũng sẽ có cách để dừng xe lại, nhưng mấy phút sau đột nhiên lại nghe thấy tiếng Giang chửi bậy một tiếng. Ngẩng lên mới biết trước mặt chúng tôi không còn đường để đi nữa, phía trước không chỉ có dây leo mà toàn cây cổ thụ sừng sững, không thể lách được, mà quay đầu thì lại càng bất khả thi, có lẽ chờ đợi chúng tôi rút cuộc vẫn chỉ là một con đường c.hế.t.
Lần này tôi không còn sợ hãi như hai lần trước, chỉ mở thật to mắt nhìn chằm chằm những gốc cây kia, cảm giác như t.ử thần đang từ từ tiến lại gần chúng tôi.
Thế nhưng, đúng lúc xe sắp đ.âm vào một thân cây to thì tôi lại nghe tiếng Drift xe vang lên lần nữa, nền đất ở đây dày đặc cây cỏ, căn bản không thể thực hiện kỹ thuật đó được nhưng Giang vẫn cố gắng quay xe về bên phải, một mặt tránh va đập vào chỗ tôi, một mặt tự mình hứng chịu xung lực khi xe đâm vào cây cổ thụ.
Bên tai tôi lập tức vang lên một tiếng “Rầm” cực lớn, sau đó là âm thanh loảng xoảng của rất nhiều kính vỡ nát. Tôi cũng bị lực quán tính đẩy thẳng về bên phải rồi vẫn bật ngược trở về, nhưng trong khoảnh khắc văng ra, đột nhiên lại có một đôi tay ôm chặt lấy người tôi.
Tôi chưa kịp hiểu được chuyện gì thì đã thấy xe lộn nhào mấy vòng, tất cả mọi thứ trong xe cũng bắt đầu xoay tứ tung, giống như đang bị nhét vào một chiếc máy trộn bê tông vậy.
Lục phủ ngũ tạng tôi bị lộn đến mức sắp nổ tung ra, dạ dày cũng cuộn lên từng chập, người bên cạnh tôi cũng không khá hơn, lưng và đầu anh ta bị đập vào trần xe, sau đó lại rơi xuống đập mặt vào vô lăng, đau tới độ m.áu th.ịt hòa trộn.
Tuy nhiên, giữa lúc toàn thân phải chịu cảm giác khổ sở cùng cực ấy, anh ta vẫn kiên trì ôm chặt lấy người tôi, một bàn tay ôm đầu, tay còn lại đỡ lưng, dùng toàn bộ thân thể mình để bảo bọc tôi khỏi những trận va đập.
Lúc ấy, tôi không nghe được gì ngoài tiếng tim đập vững vàng cùng mạnh mẽ của anh ta, không ngửi được gì ngoài mùi m.áu tanh nồng trên người Giang, muốn hét lên, nhưng cổ họng cứng lại, không cách nào nói ra thành lời được.
Chẳng rõ xe đã lật mấy vòng, người kia đã phải chịu đựng biết bao lần va đập, chỉ biết đến khi mọi thứ dừng lại thì bốn bánh xe đã chổng ngược lên trời, chúng tôi cũng bị treo ngược lên bằng đai an toàn, choáng đến xây xẩm mặt mày.
Mất vài phút tôi mới định thần lại được, vội vàng đẩy Giang ra mới thấy đầu anh ta đầm đìa m.áu, m.áu nhỏ tong tong từ đỉnh đầu xuống trán anh ta, xuôi qua vết thương sâu hoắm ở đuôi lông mày rồi chảy xuống mặt tôi.
Tôi run rẩy rịt chặt vết thương trên mặt anh ta, cuống quít gọi:
– Giang…
– …
– Giang… anh có làm sao không?
Anh ta không đáp, hai mắt nhắm nghiền không một động tĩnh, bàn tay cứng rắn vẫn ôm ghì lấy tôi.
Nhìn thấy m.áu mỗi lúc càng chảy nhiều, chảy qua cả kẽ tay tôi, trái tim tôi vừa đau đớn vừa sợ hãi, lần đầu tiên tôi sợ phải chứng kiến một người c.hế.t đến thế, cứ cuống quít lay anh ta:
– Giang, tỉnh dậy đi. Anh mở mắt đi, mở mắt nhìn tôi xem nào.
– …
– Sao anh không mở mắt? Sao anh không trả lời tôi thế? Anh nghe tôi gọi không? Giang, tỉnh dậy đi.
– …
– Anh đừng c.hế.t mà. Tôi xin anh đấy, anh đừng c.hế.t.
Có lẽ vì tôi hoảng quá nên cứ vừa khóc tu tu vừa xin anh ta đừng c.hế.t, còn bảo tôi bị ung thư còn chưa c.hế.t, sao anh ta còn khỏe mạnh như thế mà lật xe một cái là c.hế.t được, anh ta lái xe giỏi lắm cơ mà.
Đang mếu máo bỗng nhiên lại thấy bàn tay đặt dưới eo tôi hơi nhúc nhích, sau đó là một giọng nói thều thào vọng bên tai tôi:
– Ai bảo cô là tôi c.hế.t?
Tôi lập tức khựng lại, ngẩng lên nhìn mới thấy Giang đã mở mắt, nhưng có lẽ mất m.áu nhiều nên mặt anh ta xanh rợt, trông rất mỏi mệt, nhưng vẫn cứng miệng với tôi.
Thấy anh ta còn sống tôi rất vui, cũng quên luôn tất cả mọi chuyện, lập tức nhào đến, ôm chặt lấy eo anh ta:
– May quá, anh còn sống. Lạy trời lạy phật, anh vẫn còn sống.
Lồng ngực phập phồng trước người tôi hơi cứng lại, trong mấy giây đầu, Giang có lẽ cũng bất ngờ vì đột nhiên bị tôi ôm nên không nói gì. Lát sau, anh ta mới khẽ hắng giọng, bảo tôi:
– Ra ngoài trước đã.
– À… ừ, đúng rồi, ra ngoài trước đã.
Tôi cũng thấy mình hơi thất thố nên vội vàng buông tay, lúc này chúng tôi vẫn bị treo ngược, không cựa nhiều được nhưng buộc phải tìm cách xuống, bây giờ phải ra ngoài trước rồi mới tính tiếp được.
Giang bảo tôi giữ chặt lấy lưng ghế lái, sau đó rướn người lần mò tìm đến nút ấn đai an toàn, ấn một cái, cả người lập tức rơi thẳng xuống bên dưới. Có lẽ bị đập vào vết thương đau nên tôi nghe được anh ta hít vào một hơi dài, nhưng Giang không nghỉ một giây nào, lập tức xoay người đỡ tôi xuống.
Chúng tôi đi ra từ cửa sổ xe đã vỡ nát kính, ra tới bên ngoài vẫn có cảm giác choáng, muốn nghỉ một lúc nhưng anh ta cứ nhất quyết dìu tôi đi tiếp. Đến một thảm cỏ cách xe khoảng 200 mét rồi, Giang mới dừng lại, tôi thì mệt đến mức thở không ra hơi, ngồi phịch một cái xuống đất.
Anh ta nhìn tôi một lượt rồi hỏi:
– Có sao không?
– Không sao. Không bị thương chỗ nào cả. Sao anh đi xa thế?
– Xe bị lật, dễ rò xăng gây nổ.
– À… giống như trong phim ấy hả?
Anh ta cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, vừa thở hổn hển vừa nói:
– Trong phim hồi sinh được, ngoài đời thì không đâu.
– Anh có đau không?
Tôi định sờ lên vết thương của anh ta, nhưng Giang lại quay đầu đi, bảo:
– Không sao.
– M.áu chảy nhiều lắm, phải cầm m.áu đã.
– Ở đây không có đồ cầm m.áu đâu. Kệ nó đi, chảy chán tự ngừng.
Tôi làm phóng viên, đi cũng nhiều, ở bệnh viện cũng nhiều, nhưng chưa từng gặp ai cố chấp đến mức bị thương đầm đìa như thế mà vẫn bảo để m.áu chảy chán thì tự ngừng. Dù sao thì cái gã đầu cứng như đá này không thể khuyên nhủ bình thường được, tôi sợ anh ta c.hế.t trước khi m.áu tự ngưng nên mới nói:
– Vết thương sâu, còn lâu mới ngừng. Anh ngồi đây, tôi đi tìm mấy cái lá đắp vào cho anh.
– Không cần. Không biết trong rừng này có gì, cô cứ ở yên đây đi, chờ một tý nữa m.áu đông lại là không sao.
– Tôi đi loanh quanh gần đây thôi, anh đợi tôi một lúc, tôi tìm được lá xong về ngay đấy.
– Này…
– Ngồi yên đây chờ tôi, anh đừng đi theo, đi lại nhiều mất m.áu thêm là tôi hỏi tội anh đấy.
Nói rồi, không chờ anh ta đáp tôi đã vội vàng đứng dậy, đi loanh quanh tìm tòi một hồi, may sao rừng nguyên sinh này có rất nhiều cây cối, mấy loại mọc dại như nhọ nồi cũng không hiếm.
Lúc tôi cầm theo một nắm lá nhọ nồi quay lại thì cũng thấy Giang từ hướng chiếc xe đi về, trên tay là mấy túi thuốc đông y của tôi, điện thoại và sợi dây treo xe hình mặt Phật tôi đã mua ở thôn làng đó.
Anh ta bị thương nặng như vậy mà còn đi lại lung tung khiến tôi rất bực mình, nhưng một người biết rõ xe lật dễ nổ mà vẫn quay lại để lấy những món đồ đó cho tôi, thực sự tôi không thể giận nổi, ngược lại còn cảm thấy thương và xúc động vô cùng. Bên cạnh đó, trong tim còn xuất hiện một cảm xúc rất khó tả, khó tả đến mức sống mũi cũng cay cay.
Tôi vội vàng đi lại gần, đỡ anh ta:
– Mấy cái đó bỏ đi cũng được, anh quay lại lấy làm gì?
– Tiện lấy điện thoại thì cầm luôn.
– Ngồi đi, tôi tìm được lá rồi, tôi đắp cho anh.
– Lá gì thế?
– Lá nhọ nồi.
Đỡ Giang ngồi xuống xong, tôi mới vò nát đống lá nhọ nồi trong tay rồi lấy nó đắp lên vết thương ở trán anh ta. Tôi vừa làm vừa bảo:
– Lá này nhạy lắm. Hồi tôi còn ở quê, bị thương gì là toàn lấy nó đắp, cầm m.áu nhanh nhưng hơi xót, anh cố chịu nhé?
– Quê cô ở chỗ nào?
– Ở tít Điện Biên cơ. Xã Thanh Hưng, cũng giáp Lào. Đứng từ đồi sau nhà tôi là nhìn thấy biên giới đấy.
– Đi mười mấy tiếng mới xuống đến Hà Nội phải không?
Tay tôi vẫn thoăn thoắt đắp lá cho Giang, lại sợ anh ta bị xót nên thỉnh thoảng còn chu mồm ra thổi:
– Ừ, từ xã ra huyện phải đi mấy chục cây số, rồi từ huyện ngồi xe mười mấy tiếng xuống đây. Xa lắm nên tôi ít về.
– Còn người thân không?
Khi nghe đến câu này, tôi bất giác dừng lại, cụp mắt nhìn anh ta, cũng thấy một đôi mắt đen thăm thẳm đang nhìn tôi, không có vẻ lạnh lùng hay giễu cợt, chỉ còn lại một ánh nhìn lặng lẽ mênh mông như biển cả.
Tôi im lặng một lúc mới đáp:
– Còn mẹ và em trai. Em trai tôi đi du học nước ngoài rồi, mẹ tôi cũng ở Hà Nội nhưng không ở cùng với tôi.
– Ừ.
Giang ngoảnh đầu nhìn đi nơi khác, trầm mặc giây lát mới bổ sung thêm một câu:
– Không phải ai cũng có can đảm chịu đựng được như cô.
– Hả… À… Lúc bị bệnh, không muốn chịu cũng phải chịu thôi mà.
– Muốn tôi khen cô không?
– Khen gì cơ?
– Không có gì cả.
Tôi “Xùy” một tiếng, rõ ràng trong lòng rất muốn được nghe anh ta khen nhưng lại không nói ra, chỉ im lặng đắp lá lên vết thương khác. Giang cũng không nói nữa, nhưng lúc này anh ta thật sự rất ngoan, yên lặng để tôi đắp lá lên khắp các vết thương trên người mình, không kêu dù chỉ một tiếng.
Lát sau, tôi thấy cứ ngồi gần mà im lặng thế này cũng không hay lắm nên lại kiếm chuyện để nói:
– Anh nói xem mấy người mặc quần áo rằn ri lúc nãy có tìm được đến đây không?
– Không có xe thì muốn tìm được cũng phải mất mấy tiếng. Chỗ này cũng không ở được lâu, nghỉ thêm một lúc rồi đi tiếp.
– Điện thoại có sóng không? Có gọi được người không?
Giang lấy hai chiếc điện thoại ra, điện thoại của anh ta đã vỡ nát, bật nguồn không lên, còn điện thoại của tôi vẫn dùng được, nhưng chỗ này là rừng rậm, không bắt được sóng.
Giờ xe không đi được, người còn bị thương, mà chẳng biết lũ cướp kia sẽ đến lúc nào nên tôi rất lo. Tôi bảo:
– Không liên lạc được với mọi người thì làm sao được? Tôi thấy mấy người lúc nãy không phải cướp bình thường đâu. Cướp bình thường chỉ cầm d.ao chặn đường cướp tiền là cùng, đằng này bọn chúng chưa nói câu nào đã bắn rồi. Dám g.iế.t người thì chắc không phải cướp thường đâu.
– Quê cô ở biên giới, đã nghe thấy phỉ bao giờ chưa?
– Phỉ ấy hả? Tôi chưa gặp bao giờ nhưng ngày nhỏ có nghe người già trong làng nhắc đến. Bảo cách đây mấy chục năm có một đám phỉ loanh quanh ở biên giới, hễ gặp người nào là g.iế.t, không có lý do gì cũng g.iế.t, dân chỗ tôi sợ không ai dám ra đường. Mãi sau Chính Phủ cho quân đội lên dẹp thì mới yên.
Nói đến đây, tôi mới ngước lên nhìn Giang:
– Ý anh nói mấy người kia là phỉ ấy à?
– Khả năng thế. Bọn nó mặc đồ ngụy, bịt mặt, không hỏi lý do đã b.ắn ngay. Ở giáp biên với Lào thế này thì chỉ có phỉ thôi.
– Thời này mà vẫn có phỉ hả?
– Thời nào cũng có, chẳng qua là bây giờ ít hơn nên khó gặp thôi.
Anh ta cười nhạt, sờ sờ lên vết thương trên xương cung mày:
– Số cô đen đủi nên mới gặp phỉ.
– Không phải số anh cũng đen hả?
– Tôi đi cùng cô mới đen đấy. Lúc còn ở quân đội, bọn tôi đi lùng sục mãi cũng không bắt được phỉ bao giờ.
– Giờ sắp bắt được rồi này. Anh nhanh nhanh cầm m.áu rồi khỏe lại đi, có sức thì mới bắt phỉ được.
Giang nhìn tôi, gương mặt rất nhợt nhạt, nhưng khóe miệng lại cong cong nở nụ cười:
– Ấu trĩ.
– Xùy, anh ấu trĩ thì có. Thấy đỡ hơn chưa?
– Đỡ rồi.
Dứt lời, anh ta lập tức đứng thẳng dậy, ngẩng mặt nhìn lên trời một lúc rồi mới cúi xuống bảo tôi:
– Đi thôi. Tìm chỗ nào có sóng để gọi điện thoại, có người đến đón thì mới thoát ra khỏi đây được.
– Anh đi được nữa không?
– Tôi không yếu ớt như cô đâu. Đi.
Lúc này trời đã giữa trưa, hai chúng tôi không dám nấn ná thêm, đành phải tiếp tục lên đường, chẳng biết đi đâu về đâu, chỉ biết phải tiến về phía trước. Tôi cầm điện thoại trên tay, vừa đi vừa dò vạch sóng, Giang nói chúng tôi phải đi bằng được đến chỗ có sóng điện thoại mới thôi.
Thế nhưng mới trải qua một trận thập tử nhất sinh nên cả hai chúng tôi đều kiệt sức, nhất là Giang, anh ta mất m.áu nhiều nên bước chân không nhanh như bình thường nữa, tôi bước chậm cũng đuổi kịp.
Sợ anh ta mệt nên tôi bảo:
– Hay là nghỉ một lúc đã?
– Có sóng chưa?
– Chưa.
Anh ta quay đầu nhìn tôi, thấy tôi không có vẻ mệt mới hiểu ra là tôi lo anh ta mệt. Mà tính Giang trước giờ luôn không thích phiền hà người khác, anh ta cố chấp nói:
– Đi thêm đi, đến chỗ nào có nước rồi nghỉ.
Cuối cùng, tôi đành phải lẽo đẽo theo anh ta đi tiếp, chúng tôi dẫm lên cây cỏ đi về hướng Bắc, mấy lần gặp rắn rết bò trên đường nên lúc này có lẽ tôi sợ phỉ còn hơn sợ rắn, không dám lùi lại, chỉ vội vàng tránh đi rồi lại tiếp tục đi.
Cứ như vậy đến tận khi mặt trời bắt đầu ngả về chiều chúng tôi mới nhìn thấy một con suối nhỏ. Lúc này tôi đã khát khô cả cổ họng, bụng cũng rỗng tuếch, nhìn thấy nước liền sung sướng kêu lên:
– Có suối. Giang, có suối.
– Ừ. Tôi thấy rồi.
Thần sắc anh ta rất nhợt nhạt, môi khô khốc, mắt cũng không còn rõ tiêu cự nữa. Tôi biết Giang rất đau và mệt, vội vàng quay lại đỡ anh ta ra suối. Khi ngồi xuống, tôi không uống trước mà vốc nước đưa lên miệng anh ta trước:
– Anh uống đi.
– Tôi không…
Tôi biết anh ta lại định nói “Tôi không yếu ớt như thế đâu”, nhưng tôi cũng lười nghe anh ta cứng miệng nên đưa thẳng vốc nước vào miệng anh ta, cuối cùng Giang đành phải uống.
Anh ta uống một hớp, tôi lại vốc thêm một vốc nữa, để anh ta uống đến khi tỉnh táo thì mới đến lượt mình.
Nước suối ở đây rất trong và sạch, có thể nhìn cả đất đá ở dưới đáy, còn có cả mấy con cá bé tí ti đang tung tăng bơi lội. Tôi uống liền một lúc năm, sáu ngụm, uống no xong lại rửa mặt, cười bảo:
– Mát thật. Nước suối cũng ngọt nữa. Anh thấy đỡ hơn chưa?
– …
– Bên kia có táo rừng kìa, tôi hái cho anh ăn nhé?
Nói xong một lúc cũng không thấy Giang trả lời lại, tôi hoảng hốt quay đầu mới thấy anh ta đã nằm gục xuống bờ suối, mắt nhắm nghiền từ bao giờ.
Vốc nước trên tay tôi lập tức rơi tõm xuống dòng suối, nỗi kinh hãi không biết từ đâu tới, chạy dọc theo sống lưng. Tôi cuống cuồng chạy lại chỗ anh ta, hét to một tiếng:
– Giang… Giang… anh sao thế?
***
Lời tác giả: Ngày mai lại là thứ 7 rồi chị em nhỉ? Tuần này bạn Hổ chỉ nghỉ thứ 7, chủ nhật vẫn có truyện nhé. Lâu lắm rồi không câu like, lần này vì sự lao động siêng năng này thì chị em thả tim cho bạn Hổ đi. Hehee.
Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ!

Yêu thích: 4.1 / 5 từ (35 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN