Núi Rộng Sông Dài - Phần 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1101


Núi Rộng Sông Dài


Phần 17


Khoảnh khắc mấy gã phỉ nhìn về phía bên này, tôi có cảm giác như tim mình ngừng đập ngay tại đó. Thân thể tôi cứng lại, quên cả phải nấp đi, nhưng Giang cũng lập tức ôm chặt lấy tôi, kéo tôi vào sâu bên trong.
Giọng anh ta tông trầm, nghe có cảm giác rất vững tâm:
– Bình tĩnh.
Tôi cũng muốn vậy, nhưng lũ phỉ kia cầm sú.ng lăm lăm đi lại khiến tôi không bình tĩnh nổi. Trước đây tôi từng nghe chú tôi kể lại một lần, nói năm ấy ông gặp phỉ ở biên giới, bọn chúng không bắn c.hế.t ngay mà sẽ cầm d.ao phay ché.m người đó đến khi m.áu thịt đầm đìa, c.hé.m đến khi họ đau đớn phải van xin sớm được c.hế/t cũng không buông tha, bọn chúng vẫn nhẫn tâm treo ngược họ lên cây rồi coi đó như bia đạn để tập bắn.
Chú tôi là người may mắn duy nhất thoát được khỏi bọn phỉ năm đó, nhưng cũng vĩnh viễn bị ché.m đứt một cánh tay. Phỉ ám ảnh chú tôi đến mức từ đó về sau không bao giờ dám đặt chân quay lại rừng nửa bước, thỉnh thoảng ngủ mơ đến còn bàng hoàng ngơ ngẩn tận mấy ngày.
Đến giờ, tôi vẫn còn nhớ như in lời chú tôi nói trên đời này sợ nhất không phải gặp ma mà là gặp phỉ. Bây giờ chúng tôi sắp bị lũ phỉ này bắt được rồi, bảo tôi bình tĩnh, tôi phải bình tĩnh làm sao đây?
Cùng lúc này, hai tên phỉ cũng đã đến rất gần, tôi và Giang cũng đã lùi đến mức không còn chỗ để lùi, khi ấy tôi xác định bọn chúng vạch đống lá cây kia ra là sẽ 9 phần c.hế.t, nhưng rất may khi bọn chúng chỉ cách chỗ chúng tôi vài mét thì Giang lại tìm được một thứ gì đó. Anh ta một tay ôm tôi, tay còn lại mò mẫm phía sau từ nãy đến giờ, cuối cùng lôi ra được một con thỏ nhỏ.
Con thỏ bị lôi ra liền sợ hãi kêu “chít… chít” mấy tiếng, giây tiếp theo đã bị Giang ném ra ngoài, nó lập tức xông qua đám cây cối chắn ở miệng hang, phi thẳng về phía mấy tên thổ phỉ, sau đó lập tức có một tràng s.ú.ng lạnh lẽo vang lên.
Bọn chúng chửi tục một tiếng:
– Con m.ẹ nó, tưởng người hóa ra là thỏ à?
– Chắc ở đó là hang thỏ.
– Mẹ, làm tao cứ tưởng sắp bắt được hai đứa khốn kia rồi. Phí cả đạn của ông mày.
Gã ban nãy phát hiện ra tiếng động vẫn có vẻ đề phòng, nhìn chằm chằm về phía gốc cây:
– Cứ đến kiểm tra thử xem, biết đâu trong hang thỏ còn có người.
Hắn vừa định nhấc chân thì một tên đã ngăn lại:
– Thôi đi, trời sắp sáng rồi, không lên đường ngay thì đến bóng bọn nó cũng chẳng còn cho mày tìm đâu. Hang thỏ thì mới có thỏ chạy ra, người sao rúc được vào cái hang thỏ đó? Đừng phí thời gian nữa. Đi.
Cuối cùng, tên kia bị đồng bọn thúc giục đành phải bất mãn bỏ đi, lần này, cho đến khi bọn chúng đã đi khỏi rất lâu rồi, tôi với Giang vẫn giữ nguyên một tư thế đó, anh ta ôm chặt lấy tôi, tôi cũng tựa sát vào lòng anh ta, cả hai không dám nhúc nhích, chỉ sợ một cử động nhỏ thôi cũng đủ để bọn phỉ nghe thấy.
Hơn ba mươi phút sau, cơ thể bị đè quá mỏi, tôi mới hỏi Giang:
– Bọn chúng có quay lại nữa không?
– Không biết, nhưng tạm thời cứ ở yên đây.
Anh ta xoay người lại, đặt tôi vào bên trong, đổi vị trí của anh ta ra ngoài:
– Nếu xảy ra chuyện, cô cứ trốn sau lưng tôi, đừng kêu, biết không?
– Vâng.
– …
– Ban nãy sao anh tìm được con thỏ đó thế?
– Ở đây toàn mùi phân thỏ. Mò thử, hên xui lại trúng được một con.
Giang phủi bụi đất trên người tôi, bàn tay lớn lau sạch mấy vết bẩn trên mặt, lúc vô tình còn cọ qua môi tôi, khiến tôi ngưa ngứa. Anh ta chưa từng chăm sóc tôi một cách thân mật như vậy, nhưng ở trong hoàn cảnh khổ sở sợ hãi này con người ta thường dễ dàng xích lại gần nhau hơn thì phải, tôi không cảm thấy ngượng, mà Giang cũng làm hết sức tự nhiên. Thậm chí còn hỏi tôi:
– Đói không?
– À… lúc nãy anh ngủ thì tôi ăn rồi. Tôi để dành lại mấy quả táo cho anh đây.
Nói xong, tôi lấy táo từ trong túi đưa cho anh ta, nhưng lúc nãy bị đè nên táo đã vỡ hết, vẫn ăn được nhưng không ngon nữa. Tôi tiếc của nên mặt ỉu xìu:
– Vỡ hết rồi. Ban nãy còn ăn được mà…
– Không sao. Vẫn ăn được.
– Thôi, để ngồi thêm lúc nữa rồi tôi ra ngoài tìm đồ ăn khác cho anh. Táo này chua với chát lắm, ăn không ngon đâu.
– Tôi ăn được.
Dứt lời, anh ta đã nắm lấy cổ tay cầm táo của tôi, tay còn lại xòe ra, đổ táo từ tay tôi vào.
Giang nhặt một quả bỏ vào miệng, nhai một cách ngon lành. Rõ ràng ban nãy vị chua chát của táo làm tôi phải nhăn mặt rất lâu, thế mà giờ sắc mặt anh ta không một biểu cảm, thoải mái ăn giống như ăn một thứ gì đó quá bình thường vậy.
Tôi thấy con trai thành phố, lại giàu có như anh ta mà ăn được đồ như vậy nên rất ngạc nhiên:
– Anh không thấy chua à?
– Cô ăn được thì tôi cũng ăn được.
– Tôi ở quê từ nhỏ, mấy cái này ăn mãi rồi. Anh ở thành phố, có….
Định nói “Có quen chịu khổ đâu” nhưng Giang đã ngắt lời:
– Cô nghĩ con trai thành phố thì chỉ quen ăn toàn cao lương mỹ vị à?
– Ừ. Thế không phải hả?
– Thành phố thì vẫn có nhiều tầng lớp khác nhau, nhiều kiểu người khác nhau. Tôi không có thói quen chê bai đồ ăn.
Tôi cười:
– Vậy anh là kiểu người thế nào?
Giang bỏ lại mấy quả táo vào lòng bàn tay tôi, trầm ngâm một lúc mới nói:
– Kiểu người không thích phụ nữ cõng.
– Không phải, anh là đồ lòng dạ hẹp hòi, hay để bụng. Có mỗi chuyện đó mà cũng so đo mãi.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, không thèm chấp tôi. Còn tôi trong lòng thì vẫn còn lo lắng cho vết thương của Giang, sợ anh ta vẫn còn đau nên hỏi:
– Anh còn đau không? Cảm giác thế nào rồi?
– Ổn rồi. Không đau nữa.
– Thật không?
Giang không trả lời, chỉ cầm tay tôi đặt lên trán anh ta. Đúng là anh ta đã hạ sốt, tuy trán vẫn còn hơi hâm hấp nóng nhưng so với lúc chiều đã mát hơn rất nhiều rồi.
Tôi gật đầu:
– Thế là tốt rồi. Lúc chiều anh sốt cao lắm, tôi cứ nghĩ sắp co giật luôn rồi. Sao anh sốt thế mà không nói với tôi?
– Cảm thấy vẫn còn chịu được.
– Thấy không? Anh còn gan lì hơn tôi.
Anh ta không cãi được lần hai nên không thèm trả lời tôi nữa, chỉ xoay người lại, nửa ngồi nửa nằm tựa vào một góc trong gốc cây. Một tay anh ta kê lên gối đầu, tay còn lại vươn ra, bảo tôi:
– Nằm đi.
– Dạ?
– Tranh thủ nghỉ một lúc, giữ sức còn đi tiếp.
Lúc nãy tôi ôm anh ta ngủ không thấy sao, giờ tự nhiên bảo nằm cạnh, còn gối đầu lên tay anh ta, tôi thấy cứ ngượng ngùng sao sao ấy, cảm thấy không sao nằm được. Nhưng Giang vẫn khăng khăng nhìn tôi, anh ta không có vẻ e ngại, có lẽ chỉ đơn giản là muốn cả hai nghỉ ngơi để ngày mai đi tiếp thôi. Tự nhiên tôi lại thấy đầu óc mình đen tối quá.
Gốc cây chật chội, không thể ngồi ngủ được nên tôi ngập ngừng hỏi:
– Có phiền anh không?
– Phiền gì?
– Mỏi tay anh ấy.
– Cô cõng tôi suốt đoạn đường còn không mỏi, đưa tay cho cô gối thì mỏi gì?
– À…
– Nằm đi.
Anh ta đã nói vậy thì tôi không dây dưa nữa, lẳng lặng nằm xuống, gối lên cánh tay anh ta, cách một lớp áo, da thịt chạm da thịt ấm nóng.
Trong những tiếng rả rích của côn trùng kêu sau cơn mưa, tôi nghe được tiếng tim đập rộn ràng vì một người của tôi, nghe được cả những thổn thức lần đầu tiên xuất hiện trong lòng, tâm trí như con diều đã bị căng dây lên đón gió, cứ bồi hồi xốn xang mãi không thôi.
Trước giờ tôi chưa từng thích một người nào, cũng chưa từng ở cạnh ai trong tư thế gần gũi như vậy, biết rõ chúng tôi chỉ vì hoàn cảnh mà phải nằm bên nhau, nhưng sự ấm áp người đang ông kia mang lại không những sưởi ấm cơ thể mà còn sưởi ấm cả trái tim tôi, giống như trong lúc mệt mỏi có thể tựa vào một bờ vai, không còn lo sợ ngoài kia bão giông hay khó khăn gì đang chờ mình vậy.
Chúng tôi không ai nói chuyện rất lâu, mãi sau đó, Giang mới lên tiếng trước:
– Trước giờ đã từng chịu khổ như thế này bao giờ chưa?
Tôi ngơ ngẩn mấy giây mới đáp:
– Ừm… Chưa. Cũng không phải là chịu khổ gì cả, tôi chịu được mà.
– Sợ lắm phải không?
– Ở trong rừng không có sóng điện thoại, còn bị bọn phỉ lùng sục để g.iế.t, nói không sợ thì là nói dối.
Nói đến đây, tôi mới ngước lên nhìn anh ta:
– Anh thì sao? Có sợ không?
– C.hế.t thì không sợ, chủ yếu là sợ c.hế.t rồi người còn lại không tìm được đường ra.
Một câu nói rất bình thường nhưng lại như ngọn lửa châm vào trái tim tôi. Tôi biết Giang không phải là kẻ thích dùng lời nói làm hài lòng người khác, có lẽ anh ta từng là quân nhân nên mới để ý đến tính mạng của tôi, nhưng một người đàn ông nói với mình những lời ấy vào khoảnh khắc này, nói không rung động là giả.
Nhưng tôi cũng không nói ra điều mình sợ nhất lúc ấy chính là anh ta c.hế.t trên lưng tôi, chỉ bảo:
– Anh bảo ngày mai tôi với anh có tìm được đường ra không?
– Chắc là có. Biên giới ở miền Trung chỉ dài, không rộng lắm, ngày mai đi về phía Đông chắc sẽ đến vùng có sóng thôi.
– Mong là trước khi tìm được chỗ có sóng thì không gặp lại bọn phỉ kia nữa. Lần sau gặp, không biết còn may mắn như lần này hay không.
Giang im lặng nhìn tôi, nhìn thật lâu rồi bỗng dưng lấy ra từ trong túi quần sợi dây treo xe. Anh ta buộc hai đầu lại, tạo thành một chiếc dây chuyền rồi đeo vào cổ tôi. Giang nhắc lại câu tôi đã nói trong thôn làng đó:
– Cô bảo cái này may mắn thì đeo vào đi. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành.
– Anh tin à?
– Lúc này thì tin.
– Tin thì tại sao không giữ lại?
– Nhường cho cô.
Tôi gật đầu, nắm chặt sợi dây chuyền kia trong tay, nghĩ nghĩ một lát rồi bật cười. Giang hỏi tôi cười gì, tôi nói:
– Trước giờ chưa bao giờ nghĩ mua dây treo xe lại đeo thành dây chuyền được. Anh khéo tay thật đấy. Đợi ra khỏi đây rồi tôi tặng anh sợi dây treo xe khác nhé?
– Đền bù cho tôi à?
– Ừ, đền bù sợi dây xịn hơn.
Anh ta hừ lạnh một tiếng:
– Khỏi, ra khỏi đây trả lại tôi sợi dây đó là được rồi.
– Trông nó lạc lõng lắm, chẳng hợp với xe anh tý nào cả.
– Tôi thấy hợp là được.
– Tôi…
– Còn nói nữa tôi đòi lại đấy.
Cái tên mồm miệng luôn nói mấy lời khó ưa, tôi quen rồi nên cũng chẳng chấp, không thèm nói nữa. Tôi nằm trên cánh tay vững chãi của Giang sờ sờ sợi dây ấy mãi, anh ta cũng im lặng ở một bên không lên tiếng, mãi sau đến tận khi tôi nghĩ Giang đã ngủ rồi, đột nhiên anh ta lại nói:
– Cõng tôi có nặng không?
Tôi khẽ giật mình, không nghĩ anh ta cứ luẩn quẩn mãi trong lòng việc này nên đáp:
– Không nặng lắm, chắc chỉ bằng ngày xưa tôi đi lên đồi gùi hai gùi củi to về thôi.
– Ngày đó gùi bao nhiêu cân?
– Chắc 3, 40 cân gì đó. Hồi đó tôi có hai mươi mấy cân thôi, nhưng vẫn đi hết được nửa quả đồi đấy. Hôm nay cõng anh đi một đoạn cũng không nhằm nhò gì đâu, tôi khỏe lắm. Anh đừng lo.
Khi nói câu này, tôi còn cố làm ra vẻ tươi cười, tỏ ra không sao cả. Giang thì lẳng lặng nhìn tôi, nhìn rất lâu, trong ánh mắt đen thẫm chất chứa rất nhiều sự sâu nặng. Một lúc sau, anh ta lẳng lặng quay đầu đi, hỏi tôi một câu:
– Đã ai nói cô rất ngốc chưa?
– Anh định nói tôi ngốc à?
– Ừ. Nghe tiếng s.ú.ng lẽ ra phải bỏ tôi lại rồi chạy một mình thì mới nhanh được. Cô cõng theo tôi thì sao chạy nhanh?
– Nếu đổi lại là anh, anh có bỏ tôi để chạy một mình không?
– Cô nhẹ hơn tôi. Tôi vác cô lên vai vẫn chạy được 30km.
Tôi bật cười:
– Tôi cõng theo anh cũng vẫn đi được 30km. Anh không tin thì ngày mai cứ ngồi trên lưng tôi đi, tôi cõng cho mà xem.
Giang cũng cười, giơ tay xoa đầu tôi, tôi nghĩ chắc chắn anh ta sẽ mắng tôi là người phụ nữ vừa cứng đầu vừa ấu trĩ, nhưng đột nhiên Giang lại khựng lại mấy giây, sau đó cẩn thận xoa đầu tôi lần nữa. Anh ta ngạc nhiên nói:
– Tóc cô mọc lại rồi.
– À… thế hả?
Tôi cũng sờ lên đầu, thấy dưới đầu ngón tay là những sợi tóc cứng đang đâm tua tủa, cũng cười đáp:
– Tôi không để ý đấy. Đúng là mọc lại rồi này.
– Thích để tóc ngắn hay tóc dài?
Tôi nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy từ trước đến giờ mình chỉ quen để tóc dài rồi buộc lên, giờ tôi muốn đổi kiểu nên bảo:
– Tóc ngắn, tóc ngang vai ấy.
– Để tóc dài đi, tóc dài như trước đẹp hơn.
– Anh nhìn thấy tôi để tóc dài rồi à?
Giang cười cười, thờ ơ trả lời một câu:
– Đoán thế.
Tôi cũng không để ý đến chuyện này lắm nên cũng không truy hỏi nữa, chỉ lẩm bẩm nói thêm mấy câu rồi mệt mỏi thiếp đi. Tỉnh dậy lần nữa thì trời đã sáng rõ, Giang vẫn nằm bên cạnh tôi, ánh mắt anh ta chăm chú nhìn ra bên ngoài, đồng tử còn vương mấy sợi tơ đỏ thẫm.
Có lẽ anh ta không hề chợp mắt mà thức canh cả đêm nên mắt mới đỏ như vậy, tôi thì gối lên cánh tay anh ta ngủ tì tì suốt mấy tiếng, giờ tỉnh dậy cũng cảm thấy ngại.
Tôi giả vờ vươn vai một cái:
– A, trời sáng rồi à?
– Ừ.
Giang cũng ngồi dậy, anh ta xoay xoay khớp xương cổ tay, bảo tôi:
– Chắc bây giờ khoảng 8h sáng rồi.
– Ra ngoài bây giờ được không?
– Cô ở yên đây, tôi đi kiểm tra một vòng xem có vấn đề gì không. Nếu không có chuyện gì thì tôi sẽ quay lại.
Anh ta nói đến đây bỗng dưng tôi lại liên tưởng đến vế sau, có lẽ mới ngủ dậy nên đầu óc tôi chưa tỉnh táo lắm, chưa nghĩ thông đã kéo tay anh ta:
– Còn nếu có chuyện thì sao? Anh không quay lại nữa à?
Giang đột nhiên khựng lại nhìn tôi, anh ta nhìn rất lâu, sau đó mới nói:
– Chờ vài tiếng thấy tôi không về thì đi về phía Đông như tôi nói, biết không?
– Tôi đi với anh.
– Lúc này tôi không bảo vệ cô được, gặp phỉ sẽ c.hế.t cả hai. Cứ ở yên đây, tôi đi kiểm tra trước, không vấn đề gì sẽ đưa cô đi cùng.
Ở nơi rừng thiêng nước độc này, ra bên ngoài không gặp nguy hiểm vì gai độc, rắn rết thì cũng rất dễ đụng mặt phỉ. Tôi không muốn Giang đi, nhưng không còn lựa chọn nên đành phải chấp nhận.
Tôi hít vào một hơi rồi buông tay anh ta, gật đầu:
– Ừ, tôi biết rồi, anh đi đi. Đi cẩn thận.
– Ừ.
Anh ta xoa đầu tôi thêm một cái rồi mới khom lưng đứng dậy, đi ra bên ngoài, sau đó còn cẩn thận đặt gọn cây chắn lại miệng gốc cây. Giọng Giang khe khẽ:
– Không sao đâu, ở đây đợi tôi.
Tôi gật đầu, bỗng dưng trong lòng lại có cảm giác không nỡ chưa từng có, cảm giác này khác hẳn lúc tôi tiễn Duy lên đường đi Hà Tĩnh, tôi không biết diễn tả thế nào, chỉ biết có cảm giác suýt nữa thì không buông tay đượ có vậy.
Tôi im lặng ngồi trong gốc cây tối tăm nhìn theo bóng lưng Giang, nhìn đến khi anh ta khuất hẳn rồi vẫn cứ giữ nguyên mãi một tư thế đó. Lòng thầm cầu khấn ông trời đừng để tôi nghe được tiếng sú.ng, nhưng chờ 10 phút, 20 phút, hơn một tiếng trôi qua chẳng có tiếng s.ú.ng nào mà Giang cũng không quay về.
Tôi bắt đầu sốt ruột, lòng giống như kiến bò trên chảo nóng, nhấp nhổm thêm 15 phút vẫn không thấy bóng anh ta về, cuối cùng đành quyết định đi ra khỏi gốc cây.
Giang bảo tôi nếu không thấy anh ta quay lại thì hãy đi về phía Đông, nhưng thật sự tôi không đi một mình được. Tôi vẫn nợ anh ta một mạng lúc lật xe, giờ bảo tôi bỏ mặc anh ta tự sinh tự diệt thì tôi không làm nổi.
Thế nên tôi lại lững thững đi theo hướng mà anh ta đã đi, dò dẫm tìm đường, thỉnh thoảng có động vật nhỏ chạy qua chân thì vẫn giật mình sợ c.hế.t khiếp, nhưng trong lòng vẫn kiên trì nuôi hy vọng tìm người kia nên tôi không dám kêu một tiếng, cứ thế cắn răng ngẩng đầu đi.
Lang thang gần một cây số trong rừng thì đột nhiên nghe được tiếng cây gãy do bước chân ai đó dẫm lên, ở chỗ này có thể là động vật, cũng có thể là phỉ, tôi không thể không cảnh giác, đành vội vàng nhặt một viên đá rồi trốn sau một thân cây, vừa yên vị thì thấy bóng một người đi tới.
Tôi nhìn chiếc bóng đổ dài dưới thảm cỏ, thấy hắn đi rất nhanh, định nín thở để người kia đi qua nhưng giây tiếp theo chiếc bóng đột nhiên biến mất, sau đó có một luồng gió sượt qua vành tai tôi.
Tôi lập tức cầm gạch xoay người lại, nhắm mắt đập xuống, lúc ấy đã xác định có c.hế.t cũng phải đập cho gã phỉ kia một cái rồi, thế nhưng giây tiếp theo cổ tay đã bị ai đó nắm lại, một giọng đàn ông quen thuộc vang lên bên tai tôi:
– Là tôi.
Nghe thấy tiếng của Giang, tôi giống như một kẻ đi giữa đêm đen gặp được một tia sáng, tôi mở to mắt nhìn anh ta mấy giây, xác định đúng là Giang rồi thì mừng đến mức vứt luôn cả hòn đá xuống đất, nhào đến ôm anh ta:
– Anh đi đâu thế? Tôi tìm anh mãi. Tôi cứ tưởng anh không quay về nữa.
Cơ thể người đàn ông kia phút chốc cứng lại, anh ta ngẩn ra nhìn tôi một hồi rồi lúng túng hạ tay xuống, vỗ vỗ lưng tôi:
– Xin lỗi.
– Xin lỗi gì chứ,
– Xin lỗi vì về muộn.
Thấy sống lưng tôi vẫn run rẩy, Giang lại nhỏ giọng dỗ dành tôi:
– Đừng sợ, tôi về đây rồi.
– Ừ.
Tôi gật gật đầu, buông anh ta ra, phút chôcd cũng xấu hổ không biết làm thế nào. Mãi sau tôi mới ấp úng hỏi:
– Vừa rồi anh đi đâu thế?
– Đi tìm phỉ.
– Gì cơ?
Giang kéo tôi đi ra khỏi gốc cây đó, không vội trả lời mà chỉ hỏi ngược lại tôi sao lại đi về hướng này. Tôi không muốn bị ăn mắng nên đành nói dối:
– Tôi lạc đường.
– Cô biết phân biệt phía bắc và phía nam, không thể không phân biệt được hướng nào là hướng đông.
– Sáng nay nhìn mặt trời chưa rõ nên không tìm được hướng đông.
Giang có lẽ cũng biết tôi nói dối nên lườm tôi một cái:
– Không nghe lời, để xem tôi xử cô thế nào.
Đúng là bị doạ nên tôi thấp thỏm không yên, cả quãng đường chỉ lẽo đẽo đi theo anh ta, im lặng không dám lải nhải nữa. Giang dẫn tôi đến một hồ nước trong vắt, bên trên có một thác nước trắng xoá chảy xuống, cảnh ở đây vừa đẹp vừa hoang sơ, giống như một bức tranh.
Tôi cũng ở rừng núi mấy chục năm, nhưng chưa từng thấy nơi nào đẹp như chỗ này, không nhịn được tròn xoe mắt, kinh ngạc kêu lên:
– Mẹ ơi, đẹp quá.
Anh ta quay đầu nhìn tôi:
– Lại đây.
Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm, tôi vội vàng lui về phía sau, cảnh giác hỏi:
– Anh định làm gì?
– G.iế.t người.
– Thế thì chạy đây.
Nói rồi tôi định bỏ chạy thật, nhưng người nào đó phản xạ còn nhanh hơn tôi. Anh ta tóm ngang hông tôi rồi bế lên, còn chưa kịp định hình lại thì đã bị ném thẳng tôi vào trong hồ.
Cả người tôi rơi tõm xuống nước, mắt mũi tai bắt đầu ùng ục toàn là nước. Tôi sợ phỉ nghe được nên không dám hét, uống no mấy ngụm nước rồi đạp chân tay loạn xạ trồi lên, ra sức hít thở:
– Anh … làm gì thế? Đồ khùng đ.iên này, định g.iế.t tôi thật đấy à?
– Lần sau không nghe lời nữa không?
– Tôi đã nói tôi không phân biệt được hướng Đông.
Giang không thèm trả lời nữa mà trực tiếp nhảy thẳng xuống hồ, tôi cứ nghĩ anh ta sẽ dìm tôi xuống để hành hạ tôi, nhưng Giang không làm vậy, anh ta kéo thẳng tôi về phía thác nước, để nước từ trên cao xối xả chảy xuống đỉnh đầu tôi.
Tôi bị giật mình nên kêu oai oái:
– Á, bỏ tôi ra, buồn quá, buồn quá.
– Còn nói dối nữa không?
Nước chảy qua đỉnh đầu mọc lởm chởm tóc khiến tôi buồn không chịu được, muốn vùng vằng thoát ra nhưng anh ta giữ rất chắc, cuối cùng đành chịu thua, lắc đầu nguầy nguậy:
– Không nói dối nữa.
– Lần sau không nghe lời nữa không?
– Tôi sợ đi một mình nên mới tìm anh.
Giang hừ lạnh một tiếng:
– Lúc đó không gặp tôi mà gặp phỉ thì định thế nào?
– Tôi…
Sẽ là bị chúng thay phiên nhau cư.ỡ.ng b.ức đến c.hế.t rồi nhấn xuống suối như cô gái kia, hay là ăn một viên đ.ạn c.hế.t ngay, tôi không biết nữa.
Giang thấy tôi không trả lời lại siết chặt thêm tay tôi, lòng bàn tay của anh ta rất mạnh mẽ, khi siết lại khiến tôi hơi đau:
– Mạng cô chỉ có một, tôi bảo cô phải tự trân trọng bản thân, sao cô không nghe lời?
– Tôi trân trọng bản thân, nhưng anh cứu tôi xong mà tôi bỏ anh để đi một mình thì tôi không làm được. Anh nói rồi còn gì? Tự đối xử tốt với mình không có nghĩa là sống bằng sự hy sinh của người khác. Anh có đuổi thì tôi cũng không đi đâu, anh nhấn nước tôi thì tôi cũng vẫn đi theo anh.
Nghe xong câu này, ánh mắt anh ta liền sửng sốt nhìn tôi, nhìn rất lâu, đến mức tôi có cảm giác ngứa ngáy. Lát sau, đột nhiên Giang buông lỏng tay tôi rồi nhỏ giọng mắng:
– Cô đúng là đồ cứng đầu.
– Xuỳ, còn hơn anh. Đồ độc ác, định nhấn nước c.hế.t tôi.
– Ai thèm nhấn nước cô?
– Anh đang nhấn nước tôi đấy thôi.
– Suối nước nóng, tốt cho sức khoẻ, tắm đi.
Nói mới nhớ từ nãy đến giờ tôi đứng ngay dưới thác thế mà không hề thấy lạnh, nước không hẳn là quá nóng, nhưng âm ấm, nhiều khoáng chất nên rất dễ chịu.
Tôi ngẩn ra một hồi rồi mặt đỏ bừng lên, ấp a ấp úng nói:
– À… Thế… thế anh cũng tắm đi. Rửa sạch vết thương bằng nước khoáng nóng, cũng có tác dụng tốt đấy.
– Biết rồi.
Dứt lời, anh ta buông hẳn tay tôi ra rồi bơi về một phía khác, ở giữa thác có một viên đá chắn ngang, nước chảy qua viên đá này thành một bức rèm nước tự nhiên, chia đôi thác thành hai nửa.
Tôi đứng ở nửa bên trái, Giang ở nửa bên phải, im lặng kỳ cọ tắm rửa. Vì lần đầu tắm trước mặt người khác thế này nên tôi ngại, chỉ im lặng tắm, lát sau, lại có tiếng anh ta hỏi tôi:
– Lạnh chưa?
– Chưa. Mặt trời lên rồi, với cả nước ấm lắm, không lạnh.
– Lát nữa lên bờ sưởi nắng một lúc là khô quần áo.
– Ừ… Nước vào vết thương có đau không?
– Bình thường.
Tôi bĩu môi, cái gã này rõ ràng hôm qua còn sốt thiếu chút nữa thì co giật, thế mà hôm nay đã mạnh mồm mạnh miệng thế rồi, còn bắt nạt tôi.
Nhưng tôi không thèm chấp, vẫn hỏi:
– Anh bảo cả ngày hôm qua không liên lạc được, mọi người có đi tìm chúng ta không?
– Mọi người gồm những ai?
– Bạn bè tôi, gia đình anh.
Giang im lặng một lúc rồi thờ ơ đáp:
– Không biết.
Tôi không nói nữa, lẳng lặng kỳ cọ thêm một lúc rồi lên bờ. Giờ ấy đã bắt đầu là ban trưa, ánh mặt trời ấm áp rọi xuống vùng biên giới nhiều cây cối, quần áo trên người tôi ướt nhẹp, không có cách nào đành ngồi lên một phiến đá sưởi nắng.
Lát sau Giang cũng từ dưới hồ lên, quần áo của anh ta cũng ướt đẫm không kém gì tôi, nhưng áo sơ mi của đàn ông mỏng, lại chỉ có một lớp, khi dính nước thì bó sạt vào da thịt, nhìn từ xa vẫn thấy rõ được những đường cong cơ bắp trên người anh ta.
Hình như “chú bộ đội” nào cũng có cơ bụng 6 múi và cơ ngực nở nang thế này thì phải, hôm qua tôi lạnh, có ôm ngủ suốt mấy tiếng nhưng không để ý lắm, bây giờ nhìn rõ thế này mới thấy đúng là bổ con mắt thật, không muốn nghĩ đến những điều đen tối nhưng nước dãi tôi sắp rớt ra luôn rồi.
Tôi tự ngượng với chính mình nên vội vàng quay đi nơi khác, giả vờ nhìn mây nhìn trời. Giang thì không biết tôi đang nghĩ gì nên vẫn đi đến trước mặt, ngồi xuống bên cạnh tôi:
– Tại sao áo lại rách?
– Hả?… À… Tôi nói dối thì anh sẽ lôi tôi xuống hồ lần nữa nhỉ?
Giang bật cười:
– Ừ.
– Tôi xé áo làm khăn đắp trán cho anh.
– Giống như trong phim kiếm hiệp hả?
– Gần như thế. Nhưng áo hơi mỏng, chỉ xé được đến thế thôi.
Khoé môi anh ta cong cong, ý cười lan từ đầu mày đến khoé mắt, ánh mặt trời từ trên cao rọi xuống, mấy hạt nước trên gương mặt góc cạnh đó tựa như phát sáng, đẹp trai và chói lọi một cách rất xuất sắc, cũng rất đơn giản và bình yên.
Chưa bao giờ tôi thấy giám đốc của Trường Thịnh cả người ướt nhẹp, quần áo bẩn thỉu, nhếch nhác thảm hại như vậy. Nhưng một Võ Đặng Trường Giang khác lạ như thế mới khiến tôi có cảm giác gần gũi, tôi cảm thấy lúc này anh ta thật sự không ở quá xa, chỉ giơ tay một cái là có thể chạm đến. Giữa cả hai cũng không còn quá nhiều khoảng cách, dễ nói chuyện, dễ cười, cũng dễ muốn ở bên cạnh thật lâu.
Một lát sau đó, Giang bỗng dưng duỗi chân ra, vỗ vào bắp đùi, bảo tôi:
– Nằm xuống đi.
– Hả?
– Trả công cô xé áo làm khăn hạ sốt cho tôi.
Anh ta ngoảnh đầu đi nơi khác, thờ ơ nói một câu:
– Cho cô gối đầu.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (28 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN