Núi Rộng Sông Dài - Phần 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1002


Núi Rộng Sông Dài


Phần 19


Người xưa có câu: “Vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng”, tôi từng nghe qua nhưng chưa được trải nghiệm sâu sắc, đến hôm nay tận mắt chứng kiến một người hay đỏ mặt nhút nhát đột nhiên biến thành một gã phỉ tàn độc mới biết, hóa ra trên đời này không có cái giếng nào sâu bằng lòng người cả.
Lòng dạ của Liêm sâu đến mức tôi không thể tưởng tượng được, thậm chí ngay cả khi hắn đã tự tay xé nát lớp mặt nạ, tôi vẫn không thể tin.
Thế nhưng sự thật như một cú vả mặt nhanh hơn lốc xoáy, sau khi Liêm dẫm phanh lại, Giang cũng nhanh như chớp định kẹp cổ hắn, nhưng cùng lúc này ở hai bên bìa rừng cũng xuất hiện hàng chục họng s.ú.ng đen ngòm chĩa thẳng về phía chúng tôi.
Liêm liếc Giang, cười lạnh một tiếng:
– Thử đi. Xem tay mày nhanh hơn hay s.ú.ng của bọn tao nhanh hơn.
Giang cũng hiểu không thể dùng tay không đối đầu lại với s.ú.ng đạn, cuối cùng đành gườm gườm nhìn hắn rồi bất mãn hạ tay xuống:
– Mày là đại ca của đám phỉ ở biên giới?
Liêm thấy chúng tôi không dám manh động thì nụ cười trên môi càng thêm mỉa mai, hắn thong thả bước xuống xe, nhưng khi nghe xong câu hỏi của Giang thì ánh mắt liền lóe lên tia kinh ngạc:
– Sao mày biết được?
– Không đi lùng sục cùng đám phỉ, ẩn giấu trong vỏ bọc là con nhà trưởng thôn, bề ngoài hiền lành nhút nhát nhưng lại ra lệnh được cho hàng chục tên phỉ đi bộ theo suốt cả một chặng đường dài 20 cây số. Nếu mày không có vị trí quan trọng trong tổ chức, có lẽ bọn tao đã bị vây bắt ngay khi mới bắt đầu ra khỏi thôn rồi, đâu cần phải chờ đến nửa đường mới lật mặt?
Giang nhìn hắn, hỏi một cách bình thản:
– Để tao đoán nhé, mày sợ bắt bọn tao quá sớm, tiếng s.ú.ng sẽ bị dân làng nghe thấy, đồng nghĩa với việc thân phận của mày bị bại lộ. Cho nên mới mất công dẫn bọn tao đi tận 20 cây số, phải không?
Liêm có lẽ không ngờ đến Giang đã đoán được thân phận của mình, còn biết được cả lý do hắn dẫn chúng tôi tới tận nơi xa xôi này nên nheo mắt nhìn Giang một lúc, ánh nhìn vừa dò xét vừa cẩn trọng, giống như một con sói đang chuẩn bị săn mồi:
– Thông minh đấy. Nhưng việc đó thì liên quan gì đến chuyện tao là đại ca của phỉ?
– Lần gặp thứ 2.
– Lần gặp thứ 2? Nghĩa là gì?
Giang nhìn xung quanh một lượt, sắc mặt không biểu cảm, trước rất nhiều nòng s.ú.ng chĩa vào mình cũng không chút sợ hãi:
– Lần gặp đầu tiên, đám phỉ chúng mày không cần hỏi đã b.ắ.n ngay, mục đích là g.iế.t người trước, cướp của sau. Lần gặp này tất cả đều lăm lăm cầm s.ú.ng nhưng không ai bắn trước, bởi vì tất cả đang chờ lệnh của một kẻ tay không có vũ khí như mày, phải không? Đại ca của đám thổ phỉ biên giới?
Lúc này, Liêm không còn phản bác được gì nữa, hắn kinh ngạc vài giây rồi bật cười thành tiếng, còn vỗ tay khen ngợi:
– Giỏi. Giỏi thật. Một thằng nhãi con làm lập trình mà cũng có đầu óc quan sát phết. Tao còn tưởng bị thương như thế thì mày không còn tâm trí nào để suy luận nữa cơ đấy, không ngờ vẫn bị mày đoán ra được. Nói đi, mày nghi ngờ tao từ lúc nào?
– Từ lúc gặp ở bìa rừng.
Giang lạnh nhạt đáp:
– Mọi người đều nói “chỉ nghe thấy phỉ nhưng chưa từng gặp phỉ”, thế thì tại sao người dân trong thôn ở đây lâu như thế không gặp, mà bọn tao vừa mới đến vài ngày đã gặp? Suy đi tính lại, câu trả lời chỉ có một. Có kẻ nào đó đã báo tin cho phỉ để chúng chặn đường đúng lúc bọn tao quay về Hà Nội. Mà người biết được lịch trình của bọn tao, biết được trên người tao có vài món đồ giá trị chỉ có thể là mày hoặc ông cụ trưởng thôn thôi.
– Vì ông già tao nhiều tuổi nên mày mới nghi ngờ tao?
Giang cười cười, sống lưng anh ta vẫn thẳng tắp, bờ vai rộng lớn vững chãi che chắn cho tôi:
– Ông cụ muốn g.iế.t tao thì lúc rửa vết thương đã bỏ thuốc độc vào rồi. Nhưng trong hòm thuốc chỉ có cồn với bông băng.
– Chẳng trách…
Liêm tặc lưỡi mấy tiếng, làm ra bộ dạng tiếc nuối, nhưng giây tiếp theo chân hắn đột nhiên giơ lên, đạp thẳng vào đầu xe phía trước khiến tay lái thúc thẳng vào bụng Giang.
Hành động của hắn quá nhanh khiến cả hai chúng tôi không phản ứng kịp, nhất là tôi, tôi ngồi sau Giang cũng bị lực quán tính dội vào nhưng không có cảm giác đau, chỉ hốt hoảng ôm lấy bụng anh ta:
– Anh có làm sao không? Có đau không?
Sắc mặt Giang xanh mét, bàn tay ôm chặt lấy bàn tay tôi cũng run lên, nhưng anh ta vẫn nói:
– Không sao.
Liêm thấy bọn tôi như vậy mới hừ lạnh một tiếng:
– Mày cho rằng mày đoán được ra tao là ai thì tài giỏi lắm hả? Tao nói cho mày biết, hôm nay mày có đoán được ra ông trời thì cũng đừng hòng đi khỏi đây. Nói nhảm nãy giờ đủ rồi, khôn hồn thì đưa điện thoại đây cho tao.
– Điện thoại gì?
– Điện thoại gì ấy hả?
Hắn giơ chân đạp vào bụng Giang lần nữa, lần này chịu đòn trực tiếp nên cả Giang và tôi đều văng ra khỏi xe. Thân thể tôi đập xuống đất đá đau điếng, nhưng may sao đầu lại được cánh tay Giang đỡ lấy nên không sao cả. Ngay cả lúc ngã anh ta cũng tìm cách để bảo vệ tôi, một mình tự chịu đau đớn, vết thương trên người Giang bị động nên m.áu lại tứa ra, xộc lên một mùi tanh nồng.
Lũ phỉ thấy đại ca mình trực tiếp ra tay như vậy mới xông hết lên đường, vây kín quanh người chúng tôi. Một gã còn nói:
– Đại ca, thằng ch.ó này lắm lời quá, tốn thời gian, cứ g.iế.t phứt bọn nó đi.
– Cho nó ăn một viên đ.ạ.n c.hế.t ngay thì dễ quá. Thằng nhãi này thích tỏ ra nó giỏi giang hơn người thì tao phải cho nó nếm thử cảm giác nhục đến mức sống không bằng c.hế.t trước đã.
Nói đến đây, hắn nhấc giày lên cao rồi nhắm thẳng xuống ngực Giang, thô bạo dẫm lên một phát rất mạnh, anh ấy cuối cùng cũng không nhịn được, nôn ra một ngụm m.áu lớn. Tôi nhìn thấy m.áu thì hoảng đến mức muốn đ.iê.n lên, định xông lại ôm lấy Giang nhưng Liêm cũng xông đến, ngay lập tức bóp mạnh cằm tôi:
– Sao? Đau lòng lắm à?
– …
– Em là bạn gái của thằng oắt con đó nhỉ?
Sống lưng tôi run lên, đến tận lúc này cũng không thể tin người hay đỏ mặt nhút nhát mỗi lần nói chuyện với mình lại là một kẻ độc ác dã man như thế. Bàn tay tôi siết chặt thành quyền, run rẩy nói với hắn:
– Bỏ ra.
– Người đẹp thế này anh bỏ sao được? Em phải mở to mắt nhìn xem người yêu em c.hế.t dưới chân anh thế nào chứ?
Hắn thô lỗ xoay đầu tôi lại, ép tôi phải nhìn Giang đang ôm ngực đau đớn nằm dưới đất:
– Thấy không? Người yêu em thảm như thế, chắc không chịu nổi được mấy hồi nữa đâu. Trong lúc hắn ngắc ngoải thế này, mình chơi một trò hay ho đi.
– ….
– Em không biết đâu, lần đầu gặp anh đã muốn lôi em ra sau nhà, xé nát quần áo em rồi chơi em đến khi em không kêu nổi nữa, phải xin anh tha cho em.
Hắn cười cười, miệng nói ra những lời kinh tởm khiến tôi buồn nôn:
– Nhưng vì lúc đó trong nhà còn có ông già anh nên anh phải nhịn đấy. Giờ ở đây thì dễ rồi, không có mặt ông già anh, cũng không có dân làng đi qua, chỉ có mỗi thằng bạn trai em ở đây thì chơi em chắc sẽ kích thích hơn nhiều đấy. Muốn thử tư thế đứng ở gốc cây trước không?
– …
– Hay là nằm trước? Chơi ngay bên cạnh thằng bạn trai em? Thế nào?
– Câm miệng đi.
– Em nói gì?
– Tao nói mày câm miệng đi.
Trước giờ tôi chưa từng mắng người khác, nhưng sau khi bị phản bội một cách đau đớn còn phải nghe những thứ bẩn thỉu như vậy, thực sự tôi không nhịn được.
Quan trọng nhất là tôi không nhìn nổi ai xúc phạm Giang, tên khốn kia sỉ nhục anh ta khiến tôi muốn điê.n lên, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:
– Chính anh ấy đã có lòng tốt mang rắn đến cho cha con các người làm thuốc, nhưng mày lại lấy oán trả ơn, không những sai đàn em của mày chặn đường g.iế.t anh ấy, giờ còn muốn lấy tao ra để hạ nhục anh ấy. Mày và lũ đàn em của mày đều là những con thú đội lốt người, tao nói cho mày biết, hôm nay mày có s.ú.ng mày thắng, nhưng muốn chơi tao thì mày chỉ có thể chơi x.á.c tao thôi, chỉ cần tao còn sống thì đừng hòng tao để mày động vào người.
– Em dám không?
– Gi.ết mày tao còn dám, tự giế.t tao có là gì?
Tôi đ.iên tiết nhổ nước bọt vào mặt hắn, mắng:
– Đồ s.ú.c sinh.
– Mẹ k.iếp.
Liêm bị tôi nhổ nước bọt thì trợn tròn mắt một giây, sau đó liền vung tay tát thẳng vào mặt tôi. Lúc mắng hắn, tôi cũng xác định là hôm nay đã rơi vào bẫy phỉ thì kiểu gì cũng sẽ không sống nổi rồi, mà Giang cũng đã thế này, có lẽ anh cũng sẽ không thể thoát được và sẽ ch.ết cùng tôi thôi.
Nếu đã vậy thì cứ chửi cho đã miệng trước, vừa hả dạ vừa khiến hắn nổi đ.iên ra tay sớm với tôi. C.hế.t sớm đỡ phải trải qua cảnh bị cả lũ phỉ bẩn thỉu thay phiên nhau hành hạ, lúc nhắm mắt xuôi tay còn có thể ở bên cạnh người đàn ông đang thoi thóp nằm kia.
Thế nhưng khi Liêm vừa đẩy tôi xuống đất, hắn vừa xé quần áo tôi vừa mắng chửi tôi là con đ.iế.m thì có một khẩu s.ú.ng từ đâu xuất hiện, chĩa thẳng vào thái dương hắn.
Tôi nhìn dọc theo tay cầm sú.ng mới thấy Giang đ.ầm đìa m.áu đứng một bên, sắc mặt lạnh lùng đến cực đ.iểm:
– Cút ra khỏi người cô ấy.
Hàng chục tên phỉ vốn dĩ đang đứng xem trò hay, không hề để ý đến người đàn ông má.u me đầy người kia, bây giờ đột nhiên thấy vậy mới hốt hoảng quay họng sú.ng về phía Giang. Thế nhưng đứng trước cả một rừng sú.ng đạn, anh vẫn bình tĩnh tựa như núi, Giang kiên nhẫn nhắc lại:
– Tao bảo mày cút ra khỏi người cô ấy.
– Mày b.ắn tao, anh em của tao cũng sẽ g.iế.t c.hế.t mày. Mày d.ám nổ súng không?
– Tao không những dám nổ s.ú.ng, mà dù có bị bắn c.hế.t thì tao cũng sẽ cho mày ăn đủ hết băng đạn này, b.ắ.n đến khi đầu mày thủng lỗ chỗ thì thôi. Mày không tin thì thử động vào cô ấy lần nữa tao xem.
Có lẽ Liêm không ngờ Giang sẽ cướp được s.ú.ng nên giận đến mức cả người run lên, hắn gườm gườm nhìn tôi một lúc, lại bắt gặp ánh mắt đầy oán hận của tôi, cuối cùng đành phải bật cười nhạt thếch.
Hắn hiểu rất rõ khi chúng tôi rơi vào đường cùng thì việc gì cũng dám làm, c.hế.t cùng hai kẻ chẳng có gì trong tay như tôi và Giang là một điều quá ngu ngốc, thế nên một kẻ nham hiểm cơ mưu như hắn buộc phải lựa chọn cách thông minh nhất, thỏa hiệp.
Liêm giơ hai tay lên cao, cười bảo:
– Được rồi, không động nữa là được chứ gì? Người phụ nữ của mày, trả cho mày đấy.
Hắn vừa nói vừa từ từ đứng dậy, giây tiếp theo lập tức xoay cổ tay, định cướp s.ú.ng từ tay Giang. Nhưng người đàn ông kia hành động còn nhanh hơn hắn cả mười bậc, anh ta lập tức rút s.ú.ng về, đồng thời kéo khóa nòng s.ú.ng, một tiếng “cạch” lạnh lẽo vang lên. Cả quá trình này diễn ra nhanh còn hơn một cái chớp mắt, khi tôi kịp nhìn rõ thì đã thấy nòng s.ú.ng lại lần nữa chĩa vào thái dương Liêm rồi.
Có lẽ ban nãy vì hành động quá nhanh nên Giang không kịp mở chốt an toàn, Liêm phát hiện ra nãy giờ mình bị lừa bởi một kẻ chưa kéo chốt nòng s.ú.ng thì nổi đ.iên lên, gầm to một tiếng:
– Co.n m.ẹ nó, mày lấy s.úng của tao từ bao giờ?
– Lúc mày phanh xe lại.
– Gì cơ?
Nói mới nhớ, lúc Liêm phanh xe lại, Giang có buông tay tôi trong một tích tắc, tôi nghĩ do phản xạ khi va đập nên anh mới buông tay, không ngờ lúc đó anh đã chớp thời cơ để lấy s.ú.ng từ người của Liêm.
Hắn liếc động tác của Giang mấy giây rồi khó tin hỏi một tiếng:
– Mày là lính đặc chủng?
Anh ta không trả lời, chỉ tì chặt s.ú.ng vào thái dương hắn:
– Bảo đàn em mày tránh đường, thả cô ấy đi.
– Mày bị đánh nhiều quá nên đ.iên rồi à?
Liêm có lẽ cũng là kẻ đã lăn lộn ở biên giới đầy tội ác này nhiều năm, hắn đủ mưu mô và cứng đầu để biết lúc nào nên rắn, lúc nào nên buông:
– Thả chúng mày đi để chúng mày báo công an đến quét sạch bọn tao? Mẹ k.iếp, thế thì ông đây liều c.hế.t với mày cho nhanh gọn.
– Thả cô ấy, tao ở lại với mày. Nếu không đủ, tao gọi điện về Hà Nội một cuộc, bảo trợ lý chuẩn bị cho chúng mày một số tiền đủ để chúng mày ra nước ngoài sống.
Nói tới đây, Giang mới nhìn một vòng cả đám phỉ mình đầy bụi đất đứng một vòng quanh chúng tôi, nói:
– Dạo này dân làng cũng bắt đầu đồn đại về phỉ, bọn mày cũng biết công an sớm muộn gì cũng đến đây nên mới đang cố kiếm tiền rồi vượt biên ra nước ngoài, phải không?
Liêm hừ lạnh một tiếng:
– Thằng kh.ốn, mày điều tra về bọn tao đấy à?
– Tao cho chúng mày tiền, điện thoại của cô ấy chúng mày giữ. Có tiền rồi chúng mày có thể vượt biên, ra nước ngoài sống thoải mái, công an cũng không bắt được chúng mày. Không cần phải lo chuyện cô ấy báo công an.
Chẳng biết có phải vì Giang từng làm lính đặc chủng, hay là vì anh ta giỏi nắm bắt tâm lý người khác hay không mà bất cứ lời nào cũng đều đánh trúng vào điểm yếu nhất của lũ phỉ.
Tôi thấy sắc mặt của lũ đàn em sau khi nghe xong mấy lời ấy thì bắt đầu thay đổi, suy cho cùng, chúng đều xuất thân từ dân nghèo, nghe đến tiền đủ để vượt biên sống thoải mái, không ai là không dao động.
Tuy nhiên, Liêm là một kẻ đa nghi, hắn vẫn cảnh giác nói:
– Làm sao tao tin được chúng mày?
– Bởi vì bây giờ bọn tao không còn gì cả. Rơi vào đường cùng, người ta chỉ nghĩ đến việc phải làm sao để sống mà thôi, không nghĩ đến chuyện lừa người khác.
– Nói thì dễ lắm.
– Tao chuyển tiền vào tài khoản của bọn mày, sau đó cùng chúng mày vượt biên, như thế đã đủ chưa?
Chuyển tiền xong, còn cùng bọn chúng vượt biên, có dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Giang sẽ không còn đường để quay về. Tôi không muốn anh ta hy sinh mạng mình vì tôi, không muốn đi một mình còn anh ta c.hế.t, thế nên vội vàng nhổm dậy nói:
– Đừng. Giang, tôi không đi.
Anh ta lặng lẽ liếc tôi một cái, trước đây tôi chưa từng nghĩ mình có thể đọc hiểu được ánh mắt của Giang, nhưng bây giờ thật kỳ lạ, tôi có thể đọc được anh ta muốn nói tôi bình tĩnh và yên tâm, Giang muốn tôi nghe lời, nhưng tôi thực sự không đi nổi.
Có điều, khi tôi vừa hé miệng định nói thì Liêm đã cướp lời trước:
– Được. Nếu tiền chuyển vào tài khoản của bọn tao trước, sau đó mày cùng bọn tao vượt biên thì tao sẽ để cô ta đi.
– Mở đường đi.
– Đưa điện thoại trước đã.
Nói xong, hắn chìa tay ra trước mặt tôi, ý bảo tôi đưa điện thoại. Tôi ngẩng lên nhìn Giang thấy anh ta khẽ gật đầu, tỏ ý bảo tôi hãy đưa cho Liêm. Tôi thật sự không cam tâm nhưng không còn cách nào, đành chậm rì rì móc điện thoại ra, vừa khóc vừa đưa cho hắn.
Giang biết tôi định nói gì nên lên tiếng trước:
– Có nhớ cách phân biệt hướng Đông không?
Tôi rơi nước mắt, gật đầu nói “Có”. Anh ta lại bảo:
– Từ chỗ này đi về hướng Đông. Cứ đi đi, khi nào gặp người thì đi nhờ xe của họ ra huyện, biết không?
– Có thể cho tôi…
– Chi.
Nghe một chữ “Chi” này, tôi không nhịn được, òa lên khóc nức nở:
– Tôi tên là Mai. Tôi là Chi Mai. Anh nhớ sai tên tôi rồi.
Giang nặng nề nhìn tôi, lồng ngực anh ta phập phồng, khó khăn thở dài một tiếng:
– Chi, nghe lời. Đi về hướng Đông, đi đi.
Thực ra trong lúc này, sống c.hế.t của con người chỉ được tính bằng một gang tay, tôi ở lại thì cũng sẽ c.hế.t, rời đi thì tôi sẽ có một hy vọng sống, còn Giang, dù anh ấy chọn cách nào thì đều cũng sẽ không thể tiếp tục cuộc đời này được. Thế nên phải bấu víu lấy cơ hội cuối cùng này là điều mà bất cứ người nào cũng đều nên làm và phải làm.
Chỉ là… nghĩ đến đây là lần gặp cuối cùng của chúng tôi, nghĩ đến về sau người đàn ông ấy chỉ còn lại một nắm tro tàn hoặc không còn gì cả, tôi vẫn cảm thấy đau lòng không chịu được, đau đến độ không nỡ rời đi.
Nhưng lũ phỉ thì không có lòng kiên nhẫn nhiều đến vậy, Liêm thấy tôi chần chừ thì bắt đầu đếm, hắn nói:
– Người đẹp, em chỉ có 5 phút thôi. 5 phút để biến khỏi tầm mắt của bọn anh. Nếu qua 5 phút mà vẫn nhìn thấy bóng em lang thang ở đâu đó quanh đây thì đừng trách bọn anh x.iê.n một lỗ lên người em đó.
– …
– Anh bắt đầu đếm giờ nhé.
– …
– 1 giây, 2 giây, 3 giây…
Giang sợ tôi không chạy kịp nên gầm lên:
– Mau đi.
Cuối cùng, tôi đành mím chặt môi nhìn anh ta, gan lì cố chấp nhìn mấy giây rồi mới quay lưng rời đi. Tôi vừa chạy vừa nói:
– Tôi mặc kệ anh thế nào, anh vượt biên cũng được, anh đi theo phỉ cũng được, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi cấm anh được c.hế.t. Giang, anh nghe không, tôi cấm anh được c.hế.t.
– …
– Hôm nay tôi đi, nhưng sau này tôi sẽ quay lại tìm anh đấy. Anh ở chỗ nào tôi cũng đi tìm anh, anh còn chưa trả công cho tôi, chưa tham dự talkshow cho đài truyền hình thì anh không được c.hế.t. Anh nhớ đấy, anh ở đâu cũng không được c.hế.t.
Sau lưng tôi không có tiếng trả lời, nhưng tôi cảm nhận được một ánh mắt nóng ran nhìn chằm chằm vào gáy tôi. Tôi biết đó là ánh mắt Giang, tôi biết anh ta vẫn theo dõi từng bước chân tôi, thậm chí cũng biết anh ta luôn âm thầm nhắc nhở tôi đừng dừng lại, cho nên tôi sẽ đi tiếp. Tôi sẽ chạy thật nhanh đến nơi có người rồi báo công an, cầu xin công an sớm tìm được Giang để cứu anh ấy khỏi tay lũ phỉ cặn bã này.
Thế nhưng khi tôi chạy được khoảng 100 mét thì bỗng dưng lại thấy rất nhiều bóng đen trong rừng, còn chưa kịp nhìn ra thứ gì thì đã có một bàn tay bịt chặt miệng tôi. Một người đàn ông đầu đội mũ Cảnh sát cơ động, trên người mặc áo chống đạn kéo tôi vào bụi cây, anh ta nói:
– Đừng kêu. Chúng tôi đến đây rồi.

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (22 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN