Núi Rộng Sông Dài
Phần 25
Tất nhiên là tôi không đồng ý!
Dù sao tôi cũng là con gái, tự nhiên đến nhà đàn ông ở như vậy tôi rất ngại, không những mắc nợ người ta mà còn liên quan đến Duy nữa, tôi không thể cứ thế mà dọn đến ở nhà anh trai của anh ấy được. Ai biết gần nhau sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Thế nhưng lúc này trong túi tôi lại vang lên một giọng nói:
– Anh Giang nói đúng đấy, ở chỗ đó em không ở được đâu. Em cứ đến nhà anh ấy đi, nhà anh ấy rộng, nhiều phòng lắm, mà anh Giang cũng ít khi về đó nữa.
Tôi giật mình, lúc này mới nhớ ra nãy giờ mình vẫn chưa tắt video call, Duy cũng không tắt nên có lẽ cũng nghe được tất cả mọi chuyện. Tôi liếc Giang một cái rồi luống cuống rút điện thoại ra, bảo:
– Em ở đây thôi. Mấy hôm nữa em đi tìm nhà trọ mới, mùa này nhiều phòng rồi ấy mà. Tìm được phòng là em chuyển đi ngay.
– Ở đó phức tạp thế em còn định ở mấy hôm gì? Em cứ về nhà anh Giang đi, ở tạm mấy hôm rồi tìm phòng nào thì chuyển chứ, giờ ở đó rồi xảy ra chuyện gì thì sao? Ai mà biết đêm nay thế nào. Trước có Tép thì không sao cả, dù gì Tép cũng là đàn ông, giờ Tép đi học rồi, có mình em một thân con gái ở chỗ thế anh và anh Giang đều không yên tâm. Em nghe anh đi.
– Nhưng mà…
– Mai, có nhớ anh nói anh hứa với Tép chuyện gì không?
Tất nhiên là có, trước khi đi du học, thằng Tép không yên tâm về tôi nên nhờ Duy chăm sóc tôi, anh ấy đã hứa với nó rồi, nhưng một thời gian sau lại đột ngột phải chuyển công tác, Duy không yên lòng nên mới nhờ Giang để ý đến tôi.
Tôi thở dài một tiếng:
– Em có.
– Anh Giang là anh trai anh, cũng như anh trai em. Anh ấy sẽ không làm gì em đâu. Anh lấy danh dự của anh ra đảm bảo đấy. Nếu anh ấy làm gì em thì em cứ cầm d.ao đến tìm anh đi, anh đưa tim cho em đ.âm.
– Phỉ phui cái miệng, sao lại nói vớ vẩn như thế.
– Em nghe anh đi, chuyển đến nhà anh Giang ở tạm vài hôm. Đợi mấy hôm nữa anh về rồi anh đi tìm phòng trọ khác cho em.
– Thôi em tự tìm được, em có phải sinh viên mới lên Hà Nội nhập học nữa đâu, em tự tìm được mà.
– Ừ, thế em đến nhà anh Giang đi rồi mấy hôm nữa tìm.
Tôi ngước lên nhìn Giang lần nữa, thấy anh ta đang tựa vào khung cửa mông lung nhìn khoảng không gian bề bộn trước mặt. Sau đó bỗng dưng Giang tiến về phía trước, khom người nhặt mấy món đồ bị vứt bề bộn dưới đất của tôi.
Tôi không nỡ để anh ta phải động chân động tay làm những việc thế này nên đành phải bảo Duy:
– Em biết rồi. Em dọn phòng đã, anh trực đi nhé.
– Lát nữa anh lại gọi đấy.
– Vâng.
Cúp máy xong, tôi vội vàng chạy lại giật lấy đồ từ tay Giang, tôi nói:
– Đồ của tôi để tôi dọn thôi. Anh ra ngoài hóng gió đi, đợi tôi một lúc. Tôi dọn tý là xong ngay.
– Nhà có va ly đủ đựng đồ không?
Tôi ấp úng một lúc mới nói “Có”. Có lẽ Giang cũng biết tôi ngại nên cũng không dọn dẹp nữa, anh ta đứng thẳng dậy, lấy va ly từ trên nóc phòng tắm xuống rồi bảo tôi:
– Soạn đồ bỏ vào đây. Cái gì cần thiết thì mang đi, không cần thiết thì để lại, khi nào chuyển phòng trọ khác thì mua đồ mới.
Cái gác ấy rất cao, mỗi lần tôi và thằng Tép muốn lấy đồ trên đó đều phải bắc ghế trèo lên, thế mà anh ta với một cái đã lấy xuống luôn được. Tôi vẫn ngại không định chuyển đi, nhưng va ly cũng lấy xuống rồi, không có cách nào khác đành bảo:
– Vâng, tôi biết rồi.
– Tôi đợi ở ngoài.
– Vâng.
Đồ đạc của tôi không nhiều lắm, chỉ có mấy bộ quần áo và sách vở tài liệu phục vụ cho công việc ở đài truyền hình, ngoài ra nồi niêu bát đũa cũng chẳng bao nhiêu. Giang bảo bỏ đi, nhưng tôi tiếc, ngay cả mấy cái chảo cũng bọc ni lon gọn gàng rồi mang đi.
Lúc xong xuôi cũng đã 11 rưỡi đêm, bên dưới vẫn ồn ào những tiếng mắng chửi tục tĩu, có cả tiếng phụ nữ ỡm ờ dẫn đàn ông về phòng ngủ qua đêm. Tôi xách va ly to tướng ra, còn chưa kịp nói gì thì Giang đã đi lại, cầm lấy giúp tôi. Anh ta bảo:
– Đi thôi.
Tôi gật đầu, lại lẽo đẽo đi theo sau anh ta xuống cầu thang chật hẹp, ngang qua bà chị mặc áo hai dây ban nãy, thấy chị ta bĩu môi liếc tôi một cái:
– Cứ tưởng làm đài truyền hình thế nào, hóa ra cũng dẫn đàn ông về nhà làm dịch vụ. Vừa rồi làm mấy nháy mà nhanh thế? Tư thế đúng ý anh trai nên anh ấy bao luôn à?
Tôi không trả lời, chỉ im lặng bước ngang qua, bà chị kia thì vẫn tiếc Giang nên ngoạc miệng ra chèo kéo:
– Anh gì ơi, em không trẻ bằng em ấy nhưng tư thế nào em cũng làm được. Hay anh bao cả em đi, chơi some cũng vui mà. Em lấy rẻ thôi, một đêm chỉ 3 vé, anh thử với em đi rồi hãy quyết định chứ. Dẫn người đi vội vàng thế.
Giang liếc chị ta một cái, lạnh nhạt nói một câu:
– Cô so nổi với người ta à?
– Ơ…
Chị gái kia á khẩu không đáp lại được câu gì, Giang cũng không thèm để ý, dắt tay tôi đi thẳng qua, lúc đến cửa mới nghe được tiếng tru tréo:
– Ôi cái con người gầy như que củi đó thì có gì hay, ngực phải to vừa đủ hai tay ôm như em đây thì chơi mới sướng này. Anh trai, lúc nào suy nghĩ lại thì đến tìm em nhé, em làm hợp đồng thuê trọ ở đây một năm đấy. Lúc nào anh cần thì em sẽ nằm sẵn trên giường đợi anh.
Mấy lời của chị ta bẩn thỉu đến mức tôi cũng phải buột miệng mắng:
– Vô sỉ.
Giang đi phía trước, nghe vậy mới dừng bước nhìn tôi, nhưng anh ta không nói gì mà đột nhiên nhoẻn miệng cười. Tôi bị cười đến mức đỏ bừng cả mặt, ấp a ấp úng bảo:
– Anh cười gì?
– Cười cô nói bậy.
– Ai cũng biết nói bậy mà. Lúc ở trong rừng anh cũng nói bậy còn gì?
– Tôi nói gì?
– Anh nói “m.ẹ k.iếp”.
Giang bật cười thành tiếng:
– Nhớ dai thật đấy.
– Này. Tôi đến ở nhà nghỉ cũng được. Ở ngay ngõ dưới hình như có một cái, để tôi xuống đó ở thôi.
Người đàn ông kia không đáp, thẳng thừng ném va ly của tôi vào cốp xe rồi phủi phủi tay:
– Ừ, đi đi.
– Ơ… nhưng đồ của tôi…
Còn chưa nói hết câu Giang nghiêm giọng quát:
– Còn không lên xe tôi mang đồ của cô đi bán bây giờ.
Tôi không còn cách nào, sợ anh ta bán đồ mình thật nên đành phải lên xe.
Cho đến khi anh ta dẫn tôi đến một căn hộ trên tầng cao nhất của một tòa nhà, phía trước là một phòng khách rộng rãi với một mặt bằng kính có thể nhìn ra khắp thành phố và bầu trời sao lấp lánh, tôi vẫn có cảm giác không thể tin nổi.
Tôi đứng chần chừ ở cửa mãi không vào, Giang lại lấy một đôi dép đi trong nhà để dưới chân tôi. Anh ta bảo:
– Tôi bận, ít có thời gian dọn nên sàn nhà bẩn. Đi dép vào.
– Anh có thường xuyên ở đây không?
Giang khựng lại một giây rồi nói:
– Không, chủ yếu hay ở công ty. Hôm nào mệt mới về ngủ.
Anh ta ném chìa khóa xe lên bàn, chỉ vào một dãy phòng phía hành lang bên phải, bảo tôi:
– Ở đó có hai phòng trống, một phòng hướng đông, một phòng hướng nam, cô đi xem đi, muốn ở phòng nào thì dọn đồ vào phòng đó.
– Tôi chỉ ở tạm một, hai ngày thôi. Ở phòng nào cũng được.
– Vậy hướng đông đi.
– À… vâng.
Cả đời tôi chưa từng ở nhà đẹp, cũng chưa đặt chân đến một căn penthouse thế này bao giờ, tôi có cảm giác như mọi thứ đều là đồ dát vàng vậy, nhưng dù sang trọng đến mấy vẫn cảm thấy không chút hơi ấm. Có lẽ là do Giang ít khi về đây.
Anh ta mở cửa cho tôi vào phòng xong, còn chỉ nhà vệ sinh, dặn tôi bếp ở đâu, trong tủ lạnh có gì, nếu đói bụng thì cứ làm vài món để ăn. Sau đó dường như còn sợ tôi ngại nên còn bảo:
– Tôi ít khi ăn ở nhà, đồ ăn để tủ hay hết hạn. Cô xem cái nào còn hạn thì ăn bớt đi, bỏ đi phí phạm.
– Tôi biết rồi.
– Ngủ đi, tôi đi đây.
– Anh đi đâu thế?
– Đến công ty ngủ.
– Muộn rồi anh ngủ ở đây đi.
Nghĩ đến việc ở một mình trong một căn nhà rộng, mà còn là nhà của người khác nữa nên tôi ngại, còn chưa nghĩ cẩn thận thì đã buột ra câu như vậy. Nhưng nói xong lại thấy hơi sai sai, nên tôi vội vàng sửa lại:
– Anh không cần phải nhường lại cả nhà cho tôi đâu. Nhà nhiều phòng, tôi chỉ ở ké một phòng thôi, các phòng còn lại anh vẫn ở được mà.
– Không sợ tôi làm gì cô à?
– Đâu phải tôi chưa ngủ với anh lần nào?
Nói xong, lại thấy sai tiếp nên mặt tôi đỏ lựng lên:
– Đâu phải tôi mới quen anh. Ở trong rừng, ở bệnh viện, anh có nhiều cơ hội thế cũng có làm gì tôi đâu. Với cả tôi cũng không xinh đến mức anh phải làm chuyện như thế.
Chẳng biết có phải tôi lại nói sai nữa rồi hay không mà Giang nghe xong, đột nhiên ánh mắt nhìn tôi lại trở nên sâu thẳm. Anh ta nhìn tôi rất lâu, rất lâu, sau đó mới thở hắt ra một hơi:
– Được rồi. Cứ yên tâm ngủ đi.
Anh ta xoay người ra ngoài, lúc đóng cửa còn mới để lại một câu:
– Tôi ngủ ở phòng bên cạnh, cần gì thì cứ gọi tôi.
– Vâng.
– …
– Anh ngủ ngon.
– Ngủ ngon.
Sau khi Giang đi rồi, tôi cũng không có ý định ở đây lâu nên không xếp đồ vào trong tủ, chỉ để nguyên va ly dưới đất rồi lấy quần áo đi tắm. Xong xuôi, trèo lên giường xong mới nhắn cho Duy một tin:
– Em đến nhà anh Giang rồi. Anh đừng lo nhé.
Không bao lâu sau đã thấy anh ấy nhắn lại:
– Ừ, chắc mới đầu đến vẫn chưa quen phải không?
– Vâng, nhà hơi rộng nên chưa quen.
– Hồi đầu anh ấy mua nhà đó anh cũng nói thế đấy, ở có một mình mà mua cái nhà rõ rộng, năm phòng liền. Em ở phòng phía nào thế?
– Em ở phòng phía đông. Phòng mà kéo rèm cửa sổ ra là thấy tòa nhà Lotte ấy.
– À… Anh cũng thích phòng đó, mấy lần đến cũng toàn ngủ phòng đó đấy. Bên cạnh phòng phía đông còn có phòng khác đẹp hơn với cả rộng hơn cơ, có hai mặt kính liền. Nhưng anh Giang giữ như giữ vàng ấy, khóa cửa suốt, không cho anh đặt chân vào.
Tôi định viết “Phòng đó chắc dành cho người nào đó quan trọng với anh ấy hả?”, nhưng sau đó lại cảm thấy như vậy là xen vào chuyện riêng của người khác nên tôi xóa đi. Tôi nhắn:
– Em tưởng hai người có thời gian sẽ về nhà ở với gia đình chứ, sao mỗi người lại ở một nơi thế?
– À… Mẹ anh ở với dượng, dượng cũng tốt nhưng bọn anh cũng muốn hai người có không gian riêng nên ít khi về. Có dịp gì mới về ăn cơm thôi. Trước còn ở Hà Nội thì một tuần anh về ăn cơm rồi ngủ lại một lần, giờ thì mấy tháng mới về một lần. Anh Giang cũng thế đấy.
– Vâng. Anh không tranh thủ ngủ tý đi, muộn rồi, cứ thức đêm thế mệt đấy.
– Ừ, anh chuẩn bị ngủ đây, em cũng ngủ đi nhé. Ở nhà anh Giang thì cứ thoải mái, không phải ngại đâu, anh ấy dễ tính ấy mà. Ai thì không nói, chứ ở cùng anh Giang thì em cứ yên tâm, anh ấy không làm gì em đâu.
– Vâng, em biết rồi. Anh ngủ ngon nhé.
– Chúc bạn Mai thân mến ngủ ngon. Mơ đẹp.
– Mơ đẹp!
Dù lạ nhà lạ giường, nhưng nghĩ có Giang ở ngay phòng bên nên tôi xoay ngang xoay dọc một hồi cũng thiếp đi, sáng ngày mai định dậy sớm làm ít đồ ăn sáng cho anh ta, nhưng 5h tôi dậy thì Giang cũng dậy rồi.
Anh ta đang đứng bên cạnh máy pha café, thấy tôi đi ra mới ngước lên. Tôi thì gãi đầu gãi tai, cười gượng:
– Anh dậy sớm thế?
– Uống sữa hay café?
– Để đó tôi pha cho. Anh uống cafe đen hay sữa?
– Cafe đen đi.
– Vâng.
Khi đi lại gần mới thấy có hai bát ngũ cốc và hoa quả, chắc là dùng để ăn sáng. Giang thấy tôi nhìn nhìn mới bảo:
– Đồ ăn sáng. Cho cô một bát.
– À… anh thích ăn cái này à?
Vẻ mặt anh ta hơi mất tự nhiên, quay đầu đi nơi khác, hắng giọng một tiếng:
– Ừ, ăn cũng được.
– Chưa đổ sữa vào phải không?
– Có sữa tươi không đường trong tủ lạnh.
– Anh uống không đường hay có đường?
– Cũng không đường đi.
Pha cafe xong, tôi lại kỳ cạch đổ sữa vào bát ngũ cốc, xong xuôi mới dọn lên bàn ăn rồi gọi Giang vào ăn cùng. Anh ta vẫn chưa uống hết tách cafe nhưng vẫn ngồi xuống bàn ăn, chậm rãi múc từng thìa cho vào miệng.
Nhìn vẻ mặt anh ta không chút cảm xúc, tự nhiên tôi lại nghĩ đến lúc ở bệnh viện giáp biên, Duy có nói mỗi bữa sáng Giang chỉ uống một cốc cafe. Mà hình như từ khi quen anh ta tới giờ tôi cũng chưa thấy Giang ăn sáng bao giờ, hôm nay anh ta chịu ngồi ăn cùng tôi như vậy khiến tôi rất ngạc nhiên.
– Tối qua ngủ được không?
Nghe anh ta nói vậy, tôi mới giật mình, tiếp tục cúi đầu xúc đồ ăn trong tô, miệng ấp úng đáp:
– Ừ, cũng ngủ được. Còn anh?
– Cũng bình thường. Ở đây không có xe bus, taxi cũng phải đi xa mới có, lát nữa cô định đi làm bằng gì?
– Tôi đi bộ cũng được. Đi bộ tập thể dục cho khỏe chân.
Tôi lại xúc thêm một thìa nữa, nhai nuốt xong mới bảo:
– Chắc là tý nữa tôi đi tìm phòng trọ luôn.
– Định tìm phòng ở khu nào?
– Chắc là gần đài truyền hình thôi, ở đó cũng có mấy cái ngõ, chắc có nhà cho thuê thôi ấy mà.
– Khi nào tìm được nhà rồi hãy chuyển đồ đi. Cô xách theo cái va ly to tướng như thế, đến lết còn không nổi, tìm nhà kiểu gì.
Nói rồi, Giang rút ra một tấm thẻ màu trắng, đặt lên bàn rồi đẩy đến trước mặt tôi:
– Nếu chưa tìm được thì cứ quay về đây. Đưa thẻ vào nơi quét cảm ứng, nhập mật khẩu 251008 là mở được cửa, nhớ chưa?
Tôi định nói “Không cần”, nhưng nghĩ mình từ chối lòng tốt của người ta nhiều sẽ làm họ tự ái, thế nên cuối cùng vẫn nhận lấy tấm thẻ đó, đáp:
– Tôi biết rồi. Cảm ơn anh.
– Ăn đi, lát nữa tôi đưa cô ra chỗ đón xe bus.
Giang cúi đầu một thìa ngũ cốc, nói thêm:
– Tiện đường.
– Vâng.
Nhà anh ta ở gần đài truyền hình nên tôi đi một tuyến xe bus là đến, bận rộn cả buổi sáng, đến giờ nghỉ trưa mới lạch cạch đi tìm phòng trọ. Tôi lười đi bộ nên mượn xe máy của Linh, nó hỏi thì tôi mới nói thật:
– Tao chuyển chỗ trọ rồi, hôm nay đang đi kiếm phòng trọ mới. Ở chỗ kia phức tạp quá.
– Đang giữa tháng mà, sao tự nhiên lại chuyển vào bây giờ. Đợi cuối tháng thì mới có phòng chứ.
– Qua ông Giang đến, gặp đúng mấy đứa thanh niên vớ vẩn nên bảo tao phải chuyển ngay. Tối qua phải dọn đồ đi rồi.
– Thế tối qua mày ngủ đâu?
– Ngủ ở nhà anh Giang.
Con bạn tôi nghe thế mới rú lên, lập tức lôi tôi ra một góc tra khảo. Tôi phải khai toàn bộ mọi việc ngày hôm qua, Linh nghe xong mới nói:
– Mẹ, mày dở hơi thế, nhà ông ấy rộng thì cứ ở tạm đi. Làm gì mà phải vội vội vàng vàng thế, ông ấy có đuổi mày đâu. Với cả anh Duy cũng bảo mày đến ở nữa, có phải giấu giếm gì đâu mà mày phải sợ.
– Một nam một nữ ở cùng nhà tao ngại. Với cả nợ ơn người ta nhiều không trả được, tao nể lắm. Nhờ vả nhiều làm gì?
– Tình cảnh bất đắc dĩ thì phải chịu thôi chứ biết làm sao. Hay là tranh thủ cơ hội này thì gạo nấu thành cơm luôn đi.
– Mày biến đi.
Linh cười như nắc nẻ:
– Thôi đùa đấy, tao cũng đang rảnh, tao chở mày đi tìm phòng. Thời đại này nguy hiểm bỏ mẹ ra, mày có thấy cái vụ con gái một thân một mình đi tìm phòng rồi bị thằng biến thái g.iế.t rồi h.iế.p không? Hai đứa đi an toàn hơn. Lên tao chở đi.
Mùa này Hà Nội cũng bắt đầu lạnh sâu rồi, tôi với Linh ngồi co ro trên xe máy đi khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm phòng. Có phòng ưng thì nửa tháng nữa mới chuyển đi, tìm được phòng trống thì lại vừa bẩn vừa hôi thối, hàng xóm xung quanh còn tệ hơn cả hàng xóm cũ của tôi.
Cuối cùng, đến khi đi mệt phờ râu Linh mới bảo:
– Thôi, lạnh bỏ mẹ ra, tao thấy cái phòng lúc đầu là được nhất. Mày cố nửa tháng nữa rồi mà chuyển qua đó. Vừa gần đài lại vừa sạch sẽ, hàng xóm cũng tốt nữa.
– Nhưng mà tận nửa tháng…
– Gớm, mày ở nhà ông Giang nửa tháng thì ông ấy ăn thịt được mày chắc. Với cả ông ấy cũng nói rồi còn gì, ông ấy hay ngủ ở công ty chứ có về nhà quái đâu mà mày phải ngại. Kể mà tao không ở cùng với ông bà già thì tao cũng kéo mày đến ở đấy, nhưng tao biết thừa mày ngại bố mẹ tao nên tao cũng không mời mày đâu. Thôi mày chịu khó ở nhà ông ấy thêm ít hôm đi, lúc ở trong rừng ôm nhau ngủ còn ôm rồi, giờ ở sát phòng có là gì.
– Trong rừng khác chứ. Đó là bất đắc dĩ nên mới phải ôm.
– Thế ôm sướng không?
Tôi đỏ mặt, mắm môi mắm lợi nói “Có”, Linh nghe xong thì cười ngặt cười nghẽo, vỗ bốp một cái vào mũ bảo hiểm của tôi:
– Thôi cứ ở đó tạm đi. Để xem trái tim mày đến đâu. Ở cùng nhau mới thấy được tính xấu của nhau, lúc đó không cần mày trốn, tự khắc sẽ không thích ông ấy nữa. Còn nếu ở cùng rồi mà cảm thấy càng ngày càng không xa nổi ông ấy, thì chứng tỏ mày yêu rồi. Tự cho mày thời gian để kiểm nghiệm trái tim mày đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!