OAN GIA MA CÀ RỒNG (PHẦN 2): Trận đại chiến giữa ma sói và ma cà rồng - Chương 12: Mẹ bóng chuyền con bóng rổ!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


OAN GIA MA CÀ RỒNG (PHẦN 2): Trận đại chiến giữa ma sói và ma cà rồng


Chương 12: Mẹ bóng chuyền con bóng rổ!


Bụp!
Bụp!
Bụp!
Hấp!
Vụt!
Vào rổ!!
Tử Di chán nản chẳng còn biết làm gì để giải tỏa cơn khó chịu trong lòng mình. Mẹ đã nói, khi mình buồn bực hay không hài lòng chuyện gì đó cũng đừng có mà lúc nào cũng nhau nhua mà đánh nhau. Thay vì thế hãy lấy thể thao làm thứ tiêu khiển để giải tỏa bản thân mình. Nhỏ muốn chơi bóng chuyền giống mẹ nhưng nhìn lại chiều cao của mình lại chọn bóng rổ. Mét sáu thì sao? Vẫn có thể chơi được. Cái này gọi là thách thức chiều cao. Ai còn dám nói nhỏ có chiều cao khiêm tốn, lập tức cho một quả bòn vào mặt.
Có lẽ cái thói quen tuân thủ một quy tắc đã ăn sâu trong máu của gia đình nhỏ, khi lêu lỏng ngoài xã hội có thể làm tất những gì mình thích, nhưng khi nhận một nhiệm vụ gì đó thì có chết cũng không thể không hoàn thành. Bỗng nhiên nhỏ lại ghét cái tính này, bây giờ bị gán cái chức tổ trưởng ban trật tự của trường đó thì coi như bây giờ muốn đánh nhau cũng phải xem xét ánh mắt người ngoài. Và lại hận cái tên Tiêu Hùng đó, biết nhỏ ghét mà vẫn không thể cản cả lớp được.
Hấp!!
Lại thêm một quả bóng vào rổ, Tử Di chụp lấy nó tiếp tục bồng lên xuống. Giá như có ai đó tình nguyện đứng vào vị trí đó nhỉ?!
Bộ đồng phục nữ sinh của trường đã được sớm thay ra. Thay vào đó chính là một bộ đồng phục thể thao rất cá tính. Mái tóc dài của nhỏ đã được buộc lên cao để khỏi vướng víu khi phải di chuyển qua lại trên xuống. Chiếc áo lửng tay cứ đung đưa qua lại theo cánh tay nhịp nhàng, chiếc quần lại đùi cao. Thể thao nam chỉ có một dạng duy nhất nhưng về đồng phục thể thao nữ thì khác nhiều. Nó có kiểu quần dài, kiểu quần ngắn và cả váy. Váy là dùng để cho các cô gái dùng trong việc như cổ vũ các chàng trai khi họ thi đấu những bài thể thao với các trường học khác. Nhưng Tử Di thì lại chẳng cần nó làm gì. Nhỏ nhất quyết sẽ khộg tham gia mấy cái hoạt động bánh bèo đó đâu. Mà ngược lại nếu được cô sẽ là người tham gia những trận đấu đó.
Bả Tiêu Tự, anh vẫn còn chết lâm sàn ở trong phòng y tế và được các mĩ nữ chăm sóc kĩ lưỡng. Chậc! Chỉ là an toàn khi nhảy từ trên lầu hai xuống thôi mà, có cần phải như thế hay không? Hay cái này giống như người ta nói, là tâm lí rối loạn của bác sĩ? Nhưng anh ta vẫn chỉ là sinh viên năm hai mà thôi.
Trưa hôm nay, Tử Di đã thanh lí nhanh chóng phần cơm của mình sau đó đến đây một mình. Nhỏ có nói với Kiến Thiên, anh cũng thông cảm. Lúc đó thì Tiêu Hùng lại đi vệ sinh nên đã an toàn mà thoata được. Nếu bị cậu ta hỏi lên xuống thì chắc cái ý định đến đây của nhỏ đã sớm tan đi rồi.
Đánh bóng từ nãy đến giờ cũng hơn một giờ đồng hồ, mọi người thì có hai tiếng để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho xuất học chiều bao gồm thời gian ngủ hay ăn hay làm những việc lặc vặt khác. Nhưng hôm nay, nhỏ sẽ tiêu hết số thời gian đó vào trò này.
Nói sao đi nữa thì Tử Di vẫn là nữ nhi nên thân thể sức lực cũng không thể gút như nam nhân được. Một giờ đồng hồ không phải trôi qua trong giây lát, nó khiến nhỏ kiệt sức dôi chút rồi. Miệng thì nóng ran kho khốc, không lẽ phải quay về để lấy nước uống sao? Không đâu!!
Chắc là do khả năng phản xạ vốn có của nhỏ, vì cơ thể đang thiếu nước nên hoạt động như một cái ăngten tìm nước. Nó nhạy cảm đến nỗi có thể ước chừng khoảng cách là hơn một mét, một chai nước ướp mát lạnh đang bay về phía này. Không còn chần chừ gì nữa, ở đây hiện tại chỉ có mình nhỏ, có ai đi chơi thể thao vào thời gian nghỉ ngơi bao giờ?
Tử Di xoay lưng giơ tay chợp lấy chai nước nhìn ra đằng sau xem người đó là ai. Một chàng trai xa lạ cùng với vài người khác. Anh ta cũng mặc đồ thể thao, mang giày thể thao. Nhỏ không ngờ cũng có người có cái ý nghĩ điên rồ trong cái thời tiết nắng gắt và trong một căn phòng chặt kín này.
– Cảm ơn!!
Nhiệt độ của phòng đã tăng cao hơn nên hơi nước cũng thoát ra nhiều. Tử Di cầm một tay nóc hết chai nước trong ánh mắt kinh ngạc của các chàng trai. Họ nhìn nhỏ từ trên xuống dưới mà không nói gì, thân thể hơi ốm yếu nhưng cũng có thể gọi là chuẩn ấy vậy mà từng động tác truyền bóng bắt bóng và cho bóng vào rổ lại chuẩn xác đến từng xăntimet. Đội bóng đang thiếu người.
Uống xong Tử Di mang chai không nặn lại thành một cục một cước văng nó nằm trọn vào sọt rác. Họ lại bắt đầu trầm trồ hơn nữa. Hai bàn tay mỏng manh trắng búng sữa đó lại có thể bóp nát chai nước nhựa thành một cục gọn gàng như vậy.
Tử Di lúc này mới bắt đầu đưa sự chú ý của mình lên mấy chàng trai vừa đến. Đi một tóp người như thế mà lại tiến đến phía một nữ sinh thì chắc ai cũng sẽ đâm ra nghi ngờ. Và còn, tiếp cận bằng một chai nước lúc cô gái đang mệt mỏi trong người. Khả năng rất cao trong đó sẽ có thuốc ngủ. Nhưng, là một ma cà rồng, mấy thứ đó sẽ bị tiêu đi nhanh chóng khi nó ngấm vào máu hay đi vào cơ thể. Về thuốc mê có thể làm ma cà rồng ngủ đi thì chỉ có loại mà do chính họ chế tạo ra thôi.
Đây cũng chỉ là suy nghĩ của nhỏ, nhìn mặt cũng thân thiện, cười tươi dễ nhìn, chắc chẳng có ý đồ xấu gì đâu. Là người ta giúp mình giải khát, dù sao một câu nói cảm ơn cũng nên bật ra một lần.
Các chàng trai ngồi xuống một bọn trên những chiếc ghế dành cho học sinh xung quanh Tử Di. Nhỏ cũng chẳng cần cảnh giác, chỉ có ba người mà thôi, lần này là nhỏ đang mặc đồ thể thao. Muốn tung chiêu dễ như trở bàn tay đó mà.
– Cho hỏi quí danh!!
– Triệu Tử Di lớp 3-A.
Đó là lớp quậy nhất trường và cũng giỏi nhất trường. Ba người lại nhìn nhau một lần nữ rồi giới thiệu sơ qua về bản thân mình. Có hai anh là bằng tuổi nhỏ và một nhóc thì vừa vào năm hai mặc đồ thể thao màu xanh dương.
– Ba chúng tôi rất ấn tượng về cách chơi bóng của cậu. Cho hỏi cậu chơi bóng rổ được bao nhiêu năm rồi?
– Tôi không biết chơi bóng rổ!!
Ba cặp mắt lại biết điều mà nhìn nhau, từ đầu buổi đến cuối buổi họ đều dán mắt lên nhỏ em từng động tác. Nó chuẩn xác điêu luyện riêng chỉ có vài động tác là không đúng dường như là tự chế nhưng cũng không làm mất đi tư thế dễ dàng để di chuyển. Ấy vậy mà khi hỏi nhỏ lại nói thế và làm vẻ mặt như chẳng có bất cứ kiến thức gì liên quan đến bóng rổ. Có thể tin được hay không?
Đôi mày Tử Di khẽ cau lại nhìn ba chàng trai vừa đến. Tuy vậy nhưng vẫn trả lời thật lòng. Là hôm nay, nhỏ cảm thấy trong người tâm trạng không tốt lắm nên đến nơi này xem sao. Mẹ nhỏ nói như thế mà, đâu có lí do nào để không nghe theo. Khi đến đây, nhỏ thấy trái bóng nằm ngay giữa sân tập bóng có những cái rổ và rồi nảy ý ném nó vào rổ. Thuở đầu thật sự rất khó khăn vì mãi bóng chẳng vào rổ. Sau đó nhỏ đã biến đổi một số tư thế ném bóng. Đạt được ý mình muốn, tâm trạng cũng đổi mới cảm thấy thoải mái hơn. Họ hỏi sao, nhỏ trả lời như vậy. Tại sao lại đưa ra vẻ mặt nghi hoặc đó? Nói thật cũng sai?
Tử Di phóng ánh mắt đầy cảnh giá nhìn cả ba. Lập tức họ thay đổi tư thế
– Là mới chơi vậy thì sao có thể ném rổ điêu luyện như thế. Bạn học Triệu đừng kừa bọn tớ chứ. Chúng tớ là đang nói thật hỏi thật.
Cậu trai này tên là Tiểu Bân. Có lẽ là anh trưởng trong nhóm ba người này vì từ nãy đến giờ toàn thấy anh ta lên tiếng trước. Anh ta có thân hình khá lực lưỡng nhưng nhỏ chắc chắn không phải là do tập thể hình. Có thể là do tập thể thao nên mới như thế. Nhìn ngang dọc trên xuống thì đây cũng thuộc top những chàng trai lí tưởng trong mắt con gái. Dáng cao body chuẩn.
Nói là nghiêm túc nói thật hỏi thật nhưng trên mặt anh ta vẫn không ngừng nở ra nụ cười có chiếc răng khểnh tuyệt đẹp. Nếu là đứa con gái khác thì chắc đã sớm đổ gục rồi.
– Tôi cũng nói thật, chẳng có lí do nào để nói dối cậu cả.
Không gian rơi vào trầm ngâm. Tử Di thì không có gì để nói nhưng hai anh chàng kia trông thấy anh trưởng không nói gì thì cũng chẳng lên tiếng.
Mọi chuyện là như thế này, cả ba người đang thành lập một câu lạc bộ thể thao và chính qui hiện tại chính là bóng rổ. Và đội họ còn thiếu hai người. Quy định là nam hết nếu như được cử đi thi đấu nhưng nhìn qua kĩ năng mà Tử Di đã biểu hiện thì thật sự họ chẳng muốn bỏ qua. Thôi thì cứ cho cậu ấy vào đội sau đó tìm thêm một người nam khác rồi giao cho cậu ấy làm quản lí và thủ quỹ câu lạc bộ. Nhưng nhìn qua cách mà Tử Di đối đáp người khác hiện giờ, cả ba thầm nghĩ muốn cho cô nàng này làm mấy công việc này rất khó.
– Tiền bối!!
– Tôi vừa chuyển vào trường này năm nay, đừng gọi là tiền bối!
Cậu ta giật mình nháy nháy môi, không ngờ nhỏ lại phản ứng dữ dội như thế. Đâu nhất thiết phải học chung trường, chỉ cần là cao tuổi hơn thì gọi tiền bối thôi mà. Đúng là tâm tư con gái, không muốn cho là già cả đi. Lúc này cậu mới chú ý trên dưới của nhỏ. Dáng nhỏ nhỏ lùn lùn trông rất đáng yêu. Đây chỉ đáng tuổi cô bé mười sáu trăng tròn.
Cậu nhóc này là Tần Bỉ, là học sinh của năm hai trung học. Cậu là người dám nghĩ dám làm không phụ thuộc vào người khác. Gọi là tiền bối cũng chỉ là tôn trongk họ mà thôi. Còn chuyện thích hay không lại là vấn đề khác. Cuộc sống cậu có câu châm ngôn đó là sống cứ hoàn thành nhiệm vụ của mình. Những thứ khác cứ xem như mà hư không mà sống. Thư tháu hồn nhiên chính là thứ khiến mình sống tốt trên cái xã hội khắc nghiệt này.
Hai anh chàng cao tuổi hơn cậu đáng ra đợi dây dưa thêm vài câu rồi sau đó mới vào vấn đề chính. Nhưng có lẽ chẳng còn phải vòng vo nữa. Nói cũng đã nói, thôi đi thẳng luôn vậy.
– Đúng đấy! Chúng tớ vừa tự mình thành lập một câu lạc bộ bóng rổ và đang thiếu khoảng hai thành viên. Nhìn cách cậu chơi bóng tụi mình đã rất vừa mắt nên muốn mời tham gia vào cùng. Có thể chứ?!
Người cuối cùng đó chính là Đỗ Kị. Anh nhìn trông rất vui tính qua cách nói chuyện, bên mí mắt còn có một hạt rùi nhỏ trông đáng yêu lắm và cười lên cũng rất có duyên. Từ nãy đến giờ thì người này chính là khiến Tử Di thấy vừa mắt nhất. Đi thẳng vào vấn đề cho xong chuyện, chỉ còn một giờ để tán gẫu. Ba người này là con trai nhưng có lẽ không phải người nói ít. Không chừng thời gian còn lại mà nhỏ có sẽ chẳng đủ.
Có hơi ngây người một chút nhưng Tử Di cũng không cps ý định từ chối. Bóng rổ cũng không đến nỗi tệ, khi chơi vài lần còn thấy tâm trạng mình có biến chuyển tốt hơn. Trong lúc ba người họ xuất hiện sau lưng thì nhỏ đã nghĩ một người chơi rất chán nên muốn có bạn đồng hành. Bây giờ là cả câu lạc bộ, nếu như vậy thì sẽ được chơi nhiều hơn.
– Được! Tôi tham gia.
Việc chấp nhận nhanh chóng như thế này làm cho ba người họ lại ngạc nhiên lần thứ en nờ trong vòng chưa đầy một tiếng. Lúc vào đây nhìn mặt nhỏ có vẻ khó chịu khi bị làm phiền. Nhưng bây giờ có lẽ đã không sao, chấp nhận rồi thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN