OAN GIA MA CÀ RỒNG (PHẦN 2): Trận đại chiến giữa ma sói và ma cà rồng - Chương 23: Có phải tớ đã thích cậu??
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


OAN GIA MA CÀ RỒNG (PHẦN 2): Trận đại chiến giữa ma sói và ma cà rồng


Chương 23: Có phải tớ đã thích cậu??


Bụp!!

Bằng chính sức của mình và sự kết hợp của mọi người, đội Tử Di đã chiến thắng và bước vào vòng trong. Đội bạn cũng vì thế mà từ khinh thường chuyển sang sợ hãi Tử Di hơn nhiều. Cuối cùng đội nhỏ cũng đã vào chung kết, nhưng trực giác cứ cho biết con đường này không hề suôn sẻ như thế.

– Tử Di cậu đi đâu vậy?

– Tớ đi đến nơi này một lát.

Nhỏ cần xả một ít stress nên đã đi mua một ít nước bên ngoài hội trường. Mở nắp chai Coca và ngồi uống trên một hàng ghế đường. Ngã người ra sau và hít thở không khí cùng hưởng thụ không gian yên tĩnh suy nghĩ về chiến thuật trong trận đấu có khả năng đụng độ với đội Tứ Kiệt, nhỏ bỗng nhiên nghe thấy đâu đó có tiếng nói xì xào. Là chuyện của người khác thì cũng chẳng muốn chen ngang nhưng vì một số chữ đã vô tình lọt vào tai nhỏ và cả giọng nói quen thuộc. Mặc dù rất tò mò nhưng Tử Di cũng không muốn nán lại lâu, một lúc sau liền bỏ vào bên trong.

Trận đấu giữa những đội khác với nhau nhà tổ chức không bắt buộc yêu cầu phải ở lại. Khi Tử Di trở vào thi trên màn hình rộng giữa sân đấu đã quyết định trước những đội nào sẽ đấu với nhau trong trận chung kết một. Không ngoài dự đoán đội Tứ Kiệt và đội nhỏ phải đối đầu với nhau. Nhỏ rất muốn, rất muốn hủy giải đấu này.

Về kí túc, Tử Di không nói chuyện với bất cứ ai một mình ngồi ngoài ban công. Bực tức trong lòng chẳng biết nên chia sẻ với ai. Đến cửa ban công nhỏ cũng khóa, đích thị là chẳng muốn gặp mặt ai nữa rồi. Tiêu Hùng lạ lẫm quan sát nhỏ từ sau tấm kính lòng thầm khó chịu. Nhỏ có khuất mắc trong lòng lại chẳng muốn chia sẻ nó với ai kể cả cậu. Nếu Tiêu Hùng này đủ quan trọng trong lòng Tử Di thì ắc bây giờ cậu sẽ không phải thấy khuôn mặt âu sầu khó chịu đó rồi.

Tiêu Hùng bắt ghế ngồi đấy trong mắt mọi người nhìn về hướng Tử Di. Chắc tâm trạng cậu cũng đang rất rối bời nhỉ. Tiêu Tự được các anh em rủ nhau cùng đánh bài. Ở đây anh là người lớn tuổi nhất và được gọi là đàn anh, nếu không tham gia thì không phải lẽ.

Một lúc sau, đôi mắt Tiêu Hùng vẫn ở đấy dán chặc lên bóng dáng Tử Di. Thân hình nhỏ nhắn ấy bỗng nhiên nhảy tót lên cao vượt qua lan can rơi xuống dưới. Tử Di!! Đây là tầng ba đấy.

Cả bọn đang nháo nhào để chơi bài thì bỗng nhiên Tiêu Hùng giật mình khỏi ghế chạy ra khỏi cửa. Không ngạc nhiên lắm nhưng cũng khiến mọi người có phần tụt hứng.

– Tiêu Hùng đi đâu thế?

– Hóng mát.

Họ khó hiểu nhìn nhau thầm lắc đầu bỏ qua. Riêng Tiêu Tự thì cảm thấy có gì đó bất thường ở đây. Anh muốn rời đi nhưng lòng tự tôn lại không cho phép. Nếu anh đi lúc này hẳn sẽ kéo mọi người đều theo rồi khiến mọi việc trở nên rắc rối. Bả Tiêu Tự này chỉ muốn mọi chuyện xung quanh mình đơn giản dễ giải quyết mà thôi.

Lòng Tiêu Hùng thấp thỏm lo âu mong thang máy xuống dưới tầng trệt nhanh nhất. Bằng tốc độ của anh thì chuyện này sẽ rất là bình thường nhưng nếu ai bắt gặp thì đó sẽ là một đống rắc rồi khó giải quyết.

Tử Di vốn đang hóng mát và tận hưởng không gian im lặng hiếm có trong dạo thời gian gần đây. Nhỏ đánh mắt xung quanh nhìn mọi thứ dần chìm trong bóng tối và tình cờ ánh mắt lại dán lên người của chàng trai quen thuộc kia. Hắn ngồi đấy, một mình thường thức que kem vừa mua ở quầy hàng đối diện. Nhớ lại cuộc đối thoại lúc chiều giữa hắn và tên đội trường đội đối thủ đấu với nhỏ vòng đầu tiên lại tức xộc máu lên não. Không ngăn mình được cũng không muốn đi ngang qua rồi nhận những lời hỏi hang từ phía mọi người rồi bị Tiêu Hùng bám theo cho nên nhỏ quyết định nhảy không từ trên tầng ba xuống. Tất nhiên chuyện này sẽ chẳng bị người ở tầng dưới thấy cũng chẳng sợ bị phát hiện.

Hắn nhìn có vẻ đang đăng chiêu đâu đó xa xăm. Nhỏ bây giờ chỉ còn cách hắn có một mét, tiếng bước chân bình thường cũng không quá nhỏ. Tử Di không tin rằng hắn không nghe thấy.

Lúc này trời đã sẫm tối, Tử Di bước lên đừng trước mặt hắn khoanh tay. Chẳng mấy chốc đã thu được sự chú ý.

– Chẳng phải Tử Di đây sao? Rất mừng vì chúng ta sẽ gặp nhau ở vòng chung kết. Sao? Muốn cùng nhau kết bằng hữu??

Tử Di rất kiên nhẫn để nghe hắn nói hết câu. Nhỏ muốn vào ngay vấn đề chính. Ngay bây giờ.

– Tại sao cậu lại mua chuộc bọn họ.

Gương mặt Tứ Kiệt có chút hờ hững, nụ cười trên môi cũng đã mất đi phần chân thật. Hắn đứng thẳng dậy đút hai tay vào túi nhìn vào khuôn mặt xinh xắn đang tức giận kia lòng có chút nhảy nhót.

– Cậu nói tôi…

– Nói!! Tôi đã nghe cuộc trò chuyện của cậu lúc chiều.

Tứ Kiệt mặt nhởn nhơ ngồi xuống ghế dựa lưng nhìn lên Tử Di. Ôi khuôn mặt mới đáng yêu làm sao. Tại sao lại như vậy?! Ngay từ lúc đầu gặp nhỏ hắn từ một chàng trai thẳng lại bị bẻ cong. Cậu trai này có phải là đáng yêu quá không?

– Tử Di… nhỉ?! Tôi muốn đấu với cậu. Và còn muốn đưa ra một điều kiện nếu cậu thua. Tôi có cảm tình với cậu, tôi muốn hẹn hò với cậu.

Tử Di nhíu mày bao biện

– Tôi là nam nhân. Cậu thật sự từ trai thẳng biến thành trai cong?

– Lôi Tứ Kiệt này muốn gì là phải có. Cậu đừng có mà muốn làm trái ý tôi.

Tử Di bật mạnh ngón tay hắn đang chỉ thẳng vào mình. Đây đích thực là đang hâm dọa nhỏ đây mà.

– Cậu không chơi một cách công bằng thế nên không có đủ tư cách để đấu với tôi. Và dẫu đội của tôi có thua cuộc thì tôi cũng chẳng việc gì phải nghe theo lời cậu. Cuộc sống của Triệu Tử Di này đến lượt cậu quản?

Tứ Kiệt có phần hơi khó chịu nhìn Tử Di, từ nhỏ cho đến lớn chưa có một kẻ nào dám trừng mắt nói với hắn như thế. Đây chính là lần đầu trong đời. Nhưng hắn cảm thấy nó cũng không tệ.

– Triệu Tử Di?? Tạm biệt, đã đến lúc dùng bữa rồi. Mau mau nào kẻo lỡ buổi đấy. Mai là trận quyết định cơ mà.

Hắn quay lưng bỏ đi về kí túc của mình nhưng được một đoạn lại nhận thấy có gì đó khác thường xung quanh mình. Hắn quay lại, Tử Di đã biến mất tựa lúc nào.

Từ xa, Tiêu Hùng nghe rõ từng chữ một trong cuộc nói chuyện giữa Tử Di và tên họ Lôi đó. Điều cậu để tâm nhất chính là hắn đã mua chuộc đội bạn để đội của cậu có thể tiến vào vòng trong. Nhưng còn một điều khác mà cậu để tâm nữa nhưng chẳng biết Tử Di có nhận ra hay không.

– Tử Di!!

Ngón tay Tử Di đang vâng theo lệnh chủ nhân mà nhấn nút ở cửa thang máy đang đóng. Giọng nói Tiêu Hùng vang lên khiến hành động ấy dừng lại mà chuyển đổi tầm nhìn

– Tiêu Hùng?! Cậu làm gì bên ngoài giờ này?

Tiêu Hùng giơ tay đưa túi nilong lên

– Tớ vừa đi mua ít bánh ăn vặt và nước ngọt. Cậu có muốn dùng chung với tớ không?

Thang máy mở cửa

– Lên kí túc đi, ta và mọi người sẽ cùng ăn.

Tử Di nhìn túi nhựa trên tay Tiêu Hùng, cũng to phết ra đấy.

Cả hai chỉ đi vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng say mèm từ bên trong. Tiêu Hùng hơi căng thẳng nhìn Tư Di, có khi nào nhỏ hứng lên lại tiếp tục uống nữa hay không.

– Tử Di!! Cậu có muốn ra ngoài ăn với tớ không? Trong phòng các bạn khác cùng Tiêu Tự đang chơi bài cá cược với nhau, tớ nghĩ cậu không nên…

Nếu là Tử Di của hôm qua thì chắc chắn chuyện nhỏ đi ăn ngoài với Tiêu Hùng là không xảy ra. Nhưng hôm nay, tâm trạng Triệu Tử Di này cực kì tồi tệ. Cần phải xả, xả và xả.

– Nhậu với tớ không?

Chấp nhận đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Hùng vào quán nhậu đông đúc ồn ào như thế này. Cậu và Tử Di ngồi xuống một chiếc bàn trống gần đấy. Nhỏ nhanh chóng gọi vài món nhậu sau đó tự lấy bia cho chính mình. Cậu nhìn ra ngay là nhỏ đang có bất mãn gì đó trong lòng.

Thôi đành cùng chén với nhỏ. Chưa thử chưa biết giữ cậu và nhỏ tửu lượng của ai sẽ cao hơn.

Tử Di tự mình mở ra một trò chơi. Đó là oắn tù tì nói ra bí mật của mình. Nếu không muốn nói thì uống một cốc bia còn người thắng sẽ được ăn mồi nhậu được mang lên. Và trước khi vào cuộc nhỏ còn đưa ra một luật nữa. Đó là nếu bí mật đã được nói ra thì đối phương sẽ phải uống bia không bàn cãi. Cũng giống như một bàn thắng bị lật ngược, người thua sẽ dễ dàng lật ván chơi theo ý mình nhưng vẫn phải phụ thuộc vào câu hỏi mà người ấy đưa ra là như thế nào.

Khi bia được mang lên cộng với mồi là cả hai bắt đầu chơi ngay.

Kéo…
Bao…
– Tớ thắng. Nói! Cậu đã yêu ai chưa?- Tử Di gặng hỏi, thừa nhận là cậu đã nhiều lần nói thích mình nhưng đó chỉ là bước dạo đầu mà thôi. Cũng không rõ cảm xúc của nhỏ đối với cậu ta là như thế nào.

Tiêu Hùng đứng hình suy nghĩ. Đây liệu có phải là một mánh khóe khéo hay không? Cậu đã nhiều lần trước mặt Tử Di nói là thích nhỏ, đa phần đều lờ đi, như vậy không thể khẳng định là không nghe thấy. Hoặc có phải… nhỏ đang muốn đùa cợt tình cảm của cậu giành cho nhỏ? Nhìn mặt hơn hở thế kia mà. Sắc mật biến đổi, Tiêu Hùng không nói không rằng cầm một cốc bia đầy ngóc uống sạch 100%.

Tử Di có phần hơi ngạc nhiên nhìn cậu, chẳng nhe đã hết thích nhỏ rồi. Phải không? Tại nhỏ cự tuyệt cậu quá hay cậu đã chán nhỏ rồi?


– Đến lượt tớ. Cậu đã thích ai chưa?- Nhỏ hỏi cậu rằng đã yêu ai chưa và cậu hỏi rằng nhỏ thích ai chưa. Dù hai câu có hình thức cũng tương đối nhau nhưng về phương diện nghĩa thì lại có phần khác xa hơn rất nhiều.

Tử Di sững người vài giây suy nghĩ sau đó chần chừ cầm cốc bia cho vào miệng. Tiêu Hùng nhìn nhỏ bốc miếng mồi mà nhai nhồm nhoàm.

TH: Cậu đang có khuất mắc gì trong lòng?

TD: “Uống”. Vì sao cậu lại gia nhập đội bóng rổ?

TH: Vì có cậu.

TD: “Uống”. Cậu có quan hệ gì với tên Lôi Tứ Kiệt kia?

TH: “Uống”. Cậu đã từng xem ai là tất cả chưa?

TD: Chưa.

TH: “Uống”.

TD: Tớ chưa từng nghe cậu nói gì về gia đình…

TH: “Uống”.

Tử Di bực nhọc, nhỏ đã có hơi men say. Và điều mà nhiều người ghét nhất là bị ngắt lời khi đang nói. Nhỏ cũng đâu có ngoại lệ.

– Tớ chưa hỏi xong câu hỏi, sao cậu lại ngắt lời cơ chứ?!

– Tử Di, cậu say rồi. Về thôi.

– Tớ chưa say, muốn ở lại.

– Vậy về kí túc chúng ta sẽ uống tiếp với anh em trong đội. Chịu không?

– Không. Cậu ở lại chơi với tớ, uống với tớ. Cậu mà bỏ đi bây giờ thì từ này về sau đừng nhìn mặt tớ nữa.

Tiêu Hùng cứng họng, có lẽ bây giờ tâm tình của Tử Di ngày càng nghiêm trọng hơn rồi. Nếu tính tổng thì bí mật mà đối phương không muốn cho biết cũng tương đối nhiều. Cậu thì không nhắc đến nhưng bên Tử Di bao lâu nay lại không nghĩ rằng Tử Di có nhiều tâm sự đến thế. Cậu đã từng nghĩ liệu có phải nhỏ phải gánh vác gì đó cho tộc ma cà rồng của mình ư?!.

Và thế là, cả hai đều say mèm. May Tiêu Hùng vẫn còn một ít tỉnh táo mà bắt xe đưa nhỏ về. Nếu cả cậu và cả Tử đều gục ở đây thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mà hình như ở nhà ai cũng đã say hết rồi.

Đi được một đoạn cậu nhóc Đỗ Kỵ gọi đến, cũng nhờ vậy mà hai người an toàn lên tận đến tầng ba. Trong lúc đi từ ngoài cổng vào trong Tử Di đã vô tình nôn ra ngoài nên cũng đã có phần tỉnh táo, như vậy cậu cũng an tâm hơn mà ngã người. Tử Di trông thấy Tiêu Hùng ngã không điểm tựa như thế liền cản lại. Trên gương mặt ấy lộ rõ sự thả lỏng khi đã gạt bỏ được sự lo lắng. Tử Di lấy sức dìu cậu vào trong

– Tiêu Hùng để em lo là được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN