Ông Trùm Hắc Đạo Và Vợ Nhỏ Xinh Đẹp
C10. Không ăn, trừ lương!
Phía sau, chiếc Mercedes đen chậm rãi lăn bánh theo bước chân của cô.
Mặc Khanh trầm mặc nhìn bóng hình nhỏ bé phía trước. Hắn chỉ cách cô có một tấm kính, nhưng cô như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Cô mỏng manh, cô độc như vậy, đến nỗi hắn sợ gió có thể thổi cô bay mất. Hắn chăm chăm nhìn Dạ An, trong lòng cứ thấy khó chịu, hắn không thích cảm giác này tí nào.
Những thông tin hắn vừa mới đọc được thực sự khiến hắn kinh ngạc. Cô được người ta nhặt nuôi từ lề đường, bị người trong gia đình đó đối xử bất công, thậm chí đã từng bị bán vào quán bar, rồi trốn thoát, chạy khắp một buổi sáng trong vô vọng để xin một việc làm, dấn thân vào Hắc đạo, gây dựng cái tên Thần Y để kiếm tiền. Đến giờ hắn mới thật sự biết, chỉ vì không còn nơi nào để đi, để về, để dựa dẫm, cô mới lôi cái tên Mặc Gia Mặc lão đại vốn xa lạ với cô làm điểm tựa, dù biết có bao nhiêu nguy hiểm. Cách làm của cô, là sống tiếp được ngày nào thì sống.
Hắn không tưởng tượng nổi, một cô gái mới có mười tám tuổi, rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu sự việc, khiến cô gần như thu mình lại, học cách thờ ơ, lạnh nhạt với người mình ghét, bảo vệ người mình yêu, trở thành nhân vật lớn mạnh như vậy, mạo hiểm, thực hiện những ca phẫu thuật cả tỷ đồng.
Một cô gái đáng khâm phục, dù tuổi thơ cô không được trọn vẹn, nhưng tâm hồn cô trọn vẹn.
Vậy nên, nếu cô không biết cách tự bảo vệ bản thân, hắn sẽ bảo vệ cô. Đơn giản, vì hắn muốn thấy tương lai cô sẽ làm được thêm bao nhiêu kì tích.
Dạ An đang ngẩn ngơ thì thấy một chiếc Mercedes đỗ ngang mình, cửa xe từ từ hạ xuống, Mặc Khanh ra lệnh: \”Lên xe.\”
Dạ An hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Mặc Khanh nhưng tâm trạng đang không tốt nên cũng không nghĩ nhiều, cô mở cửa lên xe.
\”Muốn ăn cái gì?\”
Giọng hắn trầm trầm, dễ nghe, giọng nói mê hoặc làm Dạ An luống cuống: \”Tôi, tôi không đói, không cần phiền như vậy…\”
Mặc Khanh: \”Tôi đói.\”
Dạ An: \”…Được rồi, anh ăn gì tôi cũng sẽ ăn như vậy.\”
Mặc Khanh dẫn Dạ An đến một nhà hàng năm sao, trang trí giản dị, ấm cúng nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái trang trọng. Không khí trong nhà hàng này rất hợp bàn công việc.
Dạ An theo sau Mặc Khanh, không khỏi tròn mắt ngắm nhìn xung quanh. Từ bé tới giờ cô chưa bao giờ được tới một nhà hàng sang trọng như thế này cả, nhà họ Minh đối xử với cô không tốt đã là một lẽ, kể cả khi đã là Thần Y, cô cũng chỉ mua tạm cái bánh mỳ hoặc bát cháo, một suất cơm bình dân cho xong bữa.
Bởi vậy khi Mặc Khanh đưa thực đơn cho Dạ An, cô rất lúng túng.
Mặc Khanh tinh tế nhận ra điều đó, hắn lặng lẽ lật giở thực đơn, hỏi cô: \”Muốn ăn gì?\”
Dạ An đáp gì cũng được, dù sao cô cũng không quá sam sưa trong việc ăn uống.
Mặc Khanh gọi ba món mặn một món canh, thêm một đĩa rau rồi cầm đũa lên, từ tốn ăn. Dạ An hết nhìn hắn rồi nhìn thức ăn, sau cùng cũng bắt đầu gắp ăn.
Mặc Khanh nhìn Dạ An, cô ăn không nhiều lắm, nếu muốn nói là rất ít, cách ăn như con mèo nhỏ vậy. Hắn nhăn mày một cái, người cô gầy như thế kia, đã yếu hơn người thường lại còn ăn ít. Đây là thói quen hay là sở thích của cô? Không, đáng lẽ hắn phải hỏi rốt cuộc trước đây cô đã có một cuộc sống như thế nào.
Dạ An ăn được một lúc đã buông đũa, thức ăn rất ngon, nhưng cô cảm thấy mình chỉ có thể ăn được thế thôi…
Cô không hề biết, người đàn ông đối diện đã lập ra một kế hoạch hoàn chỉnh để vỗ béo mình…
Mặc Khanh thấy cô buông đũa thì thấy bực bực, ăn chưa được một bát cơm đã thôi? Dù sao cô vẫn đang là thiếu nữ tuổi ăn tuổi lớn, sao có thể đày đoạ bản thân như vậy?
Mặc Khanh: \”Ăn thế thôi?\”
Dạ An run người nhìn lão đại: \”Tôi no rồi…\”
Mặc Khanh lẳng lặng cầm bát của cô xới đầy cơm: \”Ăn tiếp.\”
Dạ An: \”Không. Tôi no rồi…\”
Mặc Khanh cứng rắn: \”Không ăn sẽ trừ một triệu tiền lương tháng này!\”
Dạ An đau khổ: \”Không, sao có thể như vậy!?!\”
Mặc Khanh gắp thêm miếng thịt vào bát cô: \”Còn nói nữa, trừ thêm một triệu, đừng quên tôi là người trả lương.\”
Dạ An ấm ức ngồi ăn cơm.
Thật ra không phải cô thiếu tiền, nhưng cuộc sống khó khăn và bị coi khinh trước đây đã hằn sâu vào trong tâm trí cô, khiến đồng tiền trở nên quan trọng. Cô thực ra luôn nghĩ rất đơn giản, có tiền là có tất cả, có tiền, cô có thể sống mà không cần lũ người kia, có thể bảo vệ bà.
Mặc Khanh phần nào hiểu tâm tư cô gái này, hắn vốn chỉ định thử một chút, ai ngờ cô lại thoả hiệp. Rốt cuộc trước đây, cô đã có một cuộc sống khó khăn đến thế nào?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!