ÔNG XÃ CUỒNG HÔN - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


ÔNG XÃ CUỒNG HÔN


Chương 29


Sợi dây chuyền trên cổ cô lóe sáng, khiến cho anh di chuyển tầm mắt mà chú ý tới.

“Sợi dây chuyền này…”

Là sợi dây chuyền mà anh mua tặng cô trong một lần đi công tác ở Pháp, anh mua nó bởi vì sự đơn giản của nó…nhưng màu sắc lại rất thu hút, mang một chút gì đó tâm tối, bí ẩn….giống như con người của cô vậy…thấy sự tương đồng đó nên anh liên mua cho cô.

“Có phải nguyên nhân là ở sợi dây chuyền này không nhỉ?”

Anh đưa tay sờ nhẹ vào nó, rồi lâm vào trầm mặc, suy nghĩ hồi lâu không lên tiếng.

“Cốc…cốc..cốc…”

Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa phá tan dòng suy nghĩ của anh, “Cạch” một tiếng người đó bước vào trong phòng.

“Boss…tôi đem áo quần đến cho anh thay…còn có thức ăn!”

Thư kí Vương đưa cho anh một cái túi đựng áo quần và một cái đựng thức ăn bên trong.

Anh thu tay về, rồi gật đầu.

“Cảm ơn cậu…về đi”

“Lại đuổi nữa sao? Boss tôi muốn ở đây với anh…”

Anh nhíu mày, liếc mắt nhìn thư kí của mình.

“Cậu đừng nói vậy…người ngoài lại tưởng tôi với cậu có gian tình…”

Thư kí Vương cười trừ, rồi nói.

“Ai lại tưởng chứ…làm gì có ai…”

“Có tôi…tôi tưởng vậy thật đấy…”

Lục Căn từ bên ngoài bước vào, tự nhiên ngồi xuống ghế, hai chân vắt chéo…rất quý phái.

Anh thở dài, tay khẽ xoa nhẹ thái dương.

“Đau đầu quá…hai người dắt nhau đi về đi….về mà tưởng…muốn làm gì cứ làm…cút đi”

Lục Căn buồn thiu, mắt rưng rưng như sắp khóc nhìn anh.

“Anh hai…sao anh lại có thể “cạn tàu ráo máng” như vậy chứ…dù gì chúng ta cũng là anh em với nhau mà…còn có…em muốn ở đây với chị dâu nhỏ một chút…”

“Chị dâu cậu còn chưa tỉnh…vả lại cũng có nhớ cậu là ai đâu…về đi!”

“Anh hai…cũng tại anh giấu em…em còn chưa tính toán nợ nần giữa hai chúng ta đâu đấy…..” Lục Căn nói xong thì trừng mắt nhìn anh, uy hiếp.

“Vậy sao? Gan cậu càng ngày càng lớn thì phải….muốn tính sổ với tôi à!” Anh ngồi đó, vừa vuốt mái tóc cô vừa lạnh giọng nói.

Lục Căn thấy mối nguy hiểm đang rình rập mình thì run lên, lạnh cả sống lưng, rồi xua tay cười ngây ngô với anh.

“Làm gì có…làm gì có…em chỉ đùa một chút thôi…haha…vậy anh hai ở đây với chị dâu nhé…cần gì cứ gọi em…em đi đây…haha!” Tốt nhất là hắn nên chuồn trước khi cận kề mối họa.

Anh nhắm hai mắt lại dưỡng thần, tay nắm chặt tay cô…không nhanh không chậm nói tiếp.

“Cậu…còn chưa đi…”

Ý là nói thư kí Vương, cái người đang đứng như trời trồng phía sau lưng anh.

Thư kí Vương chớp mắt rồi lại chớp mắt, cuối cùng cũng nhận ra là đang nói mình thì ấp úng.

“Nhưng tôi…”

“Trừ 3 tháng lương…cậu thấy thế nào…?” Hai mắt anh vẫn nhắm tịt, nhưng môi lại mấp máy đánh gãy lời nói của cậu ta.

Thư kí Vương nhăn mặt, tận trung với Boss cũng bị trừ lương sao? Hắn quả thật rất trung thành, lại “ngoan ngoãn” nữa mà…nhưng dù gì…3 tháng lương đối với hắn quả thật là có chút quan trọng thật…cho nên lần này hắn sẽ chọ “tiền” thay vì chọn một “tảng băng di động”.

“Vậy tôi về trước…Boss cần gì cứ gọi tôi!”

Anh thở hắc ra rồi gằn giọng.

“Đi đi cho đủ một cặp…tôi thấy hai người cũng rất hợp nhau…cứ việc tiến tới đi”

Thư kí Vương khựng người lại, hắn biết Boss đại nhân nói “một cặp” là đang chỉ hắn với tên Lục Căn “ái nam ái nữ” kia…gì chứ, Boss đùa à…hắn là trai thẳng.

“Haha…tôi đi trước…mà công nhận…lời nói của Boss như có độc vậy, nói lời nào đều độc chết tới đó…Haha…thôi tôi về đây” Dứt lời thư kí Vương cũng nhanh chống chạy đi trước khi Boss đại nhân lên tiếng trừ lương lần hai.  

Khi căn phòng chỉ còn mỗi anh và cô thì anh mới mở mắt ra, lấy bộ quần áo trong túi đi vào phòng tắm, ít ra anh cũng nên tắm một chút…áo anh bây giờ dính toàn là máu của cô, anh phải thật sạch sẽ trước khi cô tỉnh dậy.

 Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ăn một chút thức ăn do thư kí Vương mang tới rồi nhanh chóng leo lên phần giường còn trống bên cạnh cô mà nằm xuống…cũng may đây là phòng đặt biệt cho nên nội thất cũng đầy đủ và tốt hơn các chỗ khác, giường bệnh cũng khá rộng….đủ cho hai người nằm.

Ôm cô vào lòng, anh nhẹ nhàng để tránh động đến vết thương trên đầu cô.

“Bảo bối…ngủ ngon nhé”

[…..]

Sáng hôm sau.

Cô mở mắt tỉnh dậy, đầu cô truyền đến một trận đau nhức khó tả, khiến cho cô phải thều thào mà rên lên.

“Á…đau…quá”

Anh giật mình tỉnh dậy, đỡ cô ngồi dậy,đặt chiếc gối phía sau lưng cô để cho cô dựa vào rồi vội vàng nói.

“Bảo bối…em tỉnh rồi sao? Để anh đi gọi bác sĩ…”

“Chờ đã…đây là đâu?” Cô ôm đầu, khó khăn nói, mọi kí ức thi nhau ùa về khiến cô càng khó chịu….tất cả các kí ức…những năm trước và cả những chuyện mới xảy ra đồng loạt hiện lên từng hình ảnh một trong đầu cô.

Anh nhìn bộ dạng đau đớn của cô thì hốt hoảng.

“Bảo bối…em không sao chứ…em đau đầu lắm sao? Để anh gọi bác sĩ…” 

Anh vốn lạnh lùng, vô cảm từ trước đến nay…nhưng mọi chuyện của cô anh đều có biểu hiện khác…rất khẩn trương, lo lắng, hốt hoảng, sợ hãi….

“Đi đi…” Cô cố đuổi anh, muốn anh ra khỏi phòng để cô ổn định lại một chút…thấy anh đã đi rồi thì thở ra một hơi mệt mỏi, dựa lưng vào thành giường.

“Cuối cùng…cũng trở lại như cũ…thật là…một chuỗi ngày….mệt mỏi….”

“Cạch”

Cửa mở ra, anh quay lại cùng mấy vị bác sĩ, rồi họ cùng nhau bước vào trong phòng, từng người một kiểm tra cho cô.

“Cô ấy hồi phục rất tốt…chỉ cần nghĩ ngơi là được rồi”

“Cảm ơn bác sĩ…”Anh vội vàng gật đầu.

Nhìn khuôn mặt lo lắng của anh từng chút một vơi đi…làm cô có chút lạ lùng…không thích nghi kịp. 

Chờ bác sĩ đi hết, anh quay lại nhìn cô, bước lại gần rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

“Em có biết là anh lo lắng cho em lắm không?”

“Không biết…” Cô ở trong lòng ngực anh, lãnh đạm nói.

“Không biết? Tiểu nha đầu…em thật lớn mật” Anh nghe cô nói thì vội buông cô ra, nhưng rồi cảm thấy có gì đó không đúng trong giọng nói của cô còn có cả ánh mắt cô nhìn anh cũng rất lạ.

“Bảo bối…em…em sao vậy?”

Cô nhìn anh, rồi lại nhớ đến chuyện hai năm trước…khuôn mặt cũng trở nên buồn bã, gục mặt xuống.

“Không sao cả? Lục Niêm em cứ ngỡ sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN