Phượng Hoàng Lửa - Chương 20: Áo choàng băng giá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Phượng Hoàng Lửa


Chương 20: Áo choàng băng giá


– Cuộc thi sẽ diễn ra tại khu rừng cấm đúng chứ?
Ông lão nhìn Lâm Ngọc đang cười cười tự đắc, bất giác ông cũng cảm thấy vui mừng, ông đưa tay nắm lấy bàn tay của Lâm Ngọc, đầu khẽ gật gù
– Ta muốn ngày mai sau khi cháu học xong, hãy đi đến địa điểm này, ta đang cần cháu tìm cho ta một đồ vật từ một người bạn cũ của ta
– Đó là cái gì vậy ông? Lâm Ngọc thắc mắc
Ngày hôm nay, sau khi ta học, Lâm Ngọc cùng với Linh Hoa và Bạch Tử Du cùng nhau chạy ra ngoài rừng cấm:
– Cậu có chắc là chúng ta sẽ không bị phát hiện chứ
Linh Hoa cảm giác bất an, tuy nhiên Lâm Ngọc cố trấn tỉnh
– Thường thì thầy cô sẽ không kiểm tra phòng ngủ hay sinh hoạt của chúng ta đâu, với lại chúng ta nói chúng ta đi dạo rừng cũng được mà
Linh Hoa trố mắt nhìn Lâm Ngọc:
– Thử hỏi đám học sinh này có ai dám đi dạo rừng cấm, đến ngay cả cái tên từ rừng sát mà họ cũng đổi thành rừng cấm là biết nơi nay nguy hiểm cỡ nào rồi
Bạch Tử Du vẫn đi theo sau Lâm Ngọc không nói một lời nhưng Lâm Ngọc đang nói Linh Hoa tự dưng quay qua lườm Bạch Tử Du:
– Cậu đi theo bọn tớ làm gì?
Bạch Tử Du né tránh ánh mắt của Lâm Ngọc, nói bâng quơ: – Chứ chẵng lẽ tớ để hai đứa con gái như hai cậu đi vào rừng cấm một mình sao, tớ không phải là kẻ thiếu chí khí như vậy.
Cả ba đi được một quãng đường khoảng 10 phút, phía trước mặt họ là một khu rừng tối đen thăm thẳm, nhìn qua một gốc cây bị chặt đi từ rất lâu, đó là cột mốc mà ông lão đã nói với cô. Cô đếm từ khúc cây bị chặt đi đến cái cây thứ 5 rồi rẻ phải đi tiếp 5 cái cây nữa, Linh Hoa và Bạch Tử Du trố mắt nhìn Lâm Ngọc, không biết cô nàng này đang làm trò ngớ ngẩn gì ở đây, nhưng Lâm Ngọc không để ý đến cảm xúc của 2 người bọn họ, cô gõ cái cây 3 cái và dùng câu thần chú mà ông cô đã đọc riêng cho cô, đó như dạng một mật mã:ALAHAHASOHA.gốc cây to lớn bắt đầu rung động, Lâm Ngọc ra hiệu cả hai bước tới, cô nắm lấy tay hai người và hô “Đi”, cả ba bỗng chốc biến mất khỏi khu rừng, đến một căn nhà hơi tối tăm nhưng cảm giác của Lâm Ngọc lại không thích nơi đây chút nào
-Nói cho ta xem, tại sao các ngươi lại biết được câu thần chú và tại sao các người có thể vào trong này
Một ông lão đã đứng đằng sau cả ba từ lúc nào mà cả 3 đều không hay biết, khi nghe giọng nói khàn khàn của ông lão, Linh Hoa giật bắn mình bám vào người Lâm Ngọc. Lâm Ngọc cũng một phen hú vìa, cô lắp bắp:
– Ông có phải Kỳ Hoa không ạ
Lâm Ngọc lễ phép chào học, ông lão nhìn thấy nụ cười Lâm Ngọc, bỗng chốc lòng xao xuyến lạ thường
– Cháu là ?
– Cháu là Lâm Ngọc ạ
– Cháu họ Lâm sao, thế sao cháu biết mà đến đây
Ông lão vô cùng ngạc nhiên, ông đã nhận nhầm người quen rồi sao. Nhưng mà quả thực Lâm Ngọc rất giống hai người đó là Thiên Hoa và Sở Thành, ban đầu ông lại nghĩ đây là hậu bối của họ nữa cơ, nhưng ông tiếp tục kiên nhẫn nghe tiếp
– Cháu được một người bạn của ông kêu cháu đến đây và lấy chiếc áo choàng băng giá ạ?
– Sở Viên nói cho cháu nghe sao?
– Dạ đúng rồi ạ
Lâm Ngọc khẽ gật đầu, ông lão nhìn chằm chằm cô rồi quay đi một tí, phía sau quay lại, ông khẽ ho khục khục
“Disappearia” – Biến mất
Ông lão hướng cả hai người Linh Hoa và Bạch Tử Du, ngay lập tức cả hai người họ biến mất
– Ông, ông làm cái gì thế, đó là bạn của cháu mà
Lâm Ngọc hoảng hốt nhưng ông lão ngay lập tức trấn tỉnh cô bé
– Ta không làm hại bạn cháu, chỉ là chuyển họ ra gốc này mà thôi, bởi vì những điều tiếp theo ta nói với cháu là chuyện cơ mật nên không để người ngoài biết. Cháu là cháu ngoại của Sở Viên
– Dạ không, cháu là cháu ngoại của ông Lâm Thiên ạ
– Nếu cháu đã nhận ủy thác của Sở Viên thì ta sẽ đưa cho cháu chiếc áo choàng này, vì trên đời người biết chỗ của ta chắc có lẽ chỉ có mình Sở Viên và giờ đây là cháu, thêm 2 người nữa. Và ông không muốn cháu dẫn thêm bất cứ người lạ mặt nào đến đây. Đây là chiếc áo băng giá, khi cháu mặc vào người nó sẽ trở nên tàng hình nhưng nó sẽ là áo giáp bảo vệ cháu nếu như có bất cứ phép thuật nào hướng đến cháu và áo choàng băng giá này chuyên trị Phép đen, nên cháu nhớ không được để cho ai biết chiếc áo này có tồn tại. Một khi cháu gặp nguy hiểm, cháu có thể hô lớn Icapelale, tất cả trọng phạm vi 5m lấy cháu làm trung tâm sẽ đóng băng, kể cả thời gian, nhưng nó chỉ làm được 1 lần trong vòng 10 phút và cháu phải đợi 24 giờ tiếp theo để có thể thực hiện lần thứ 2.
– Vậy còn những lúc người ta thực hiện phép thuật lên mình thì sao ông
– Nếu có người sử dụng phép thuật lên con, con không cần kích hoạt mà nó sẽ tự động tạo ra một lớp băng mỏng vô hình đẩy sức mạnh đó ra, tuy nhiên chiếc áo này dựa vào sức mạnh của con nên nếu có kẻ quá mạnh, năng lượng khủng bố hơn còn thì con không thể tránh được. Nhưng nó cũng sẽ tạo thương tổn ít cho cháu.
Lâm Ngọc nghe thấy thế vội vàng mặc chiếc áo vào, cô nhìn ông lão:
– Nhưng tại sao ông lại sống một mình trong đây ạ? – Lâm Ngọc thắc mắc
Ông lão khẽ ngồi xuống, đôi mắt trở nên long lanh:
– Ta trước đây cũng là một phù thủy đại tài, vì một lần không nghe theo hội phép thuật, ta còn chống đối nên đã bị hội phép thuật tống giam. Họ nhốt ta nơi địa ngục băng, hằng ngày tai phải chịu cái lạnh đến thấu xương, người ta cứng đờ và dường như ta đã hết hi vọng vào cuộc sống này. Nhưng Sở Viên, người bạn tốt của ta đã cứu ta, ông cho ta mượn áo choàng băng giá, khi ta mặc áo mặc dù ở địa ngục lạnh nhưng ta cực kì ấm áp. Và ông đã giúp ta vượt ngục, chạy về đây. Phía trên đường ta gặp rất nhiều tên quản ngục đuổi theo, nhưng ta đã đã đông cứng bọn nó và tiếp tục chạy đến khu rưng cấm này, ta và Sở Viên tạo một kết giới vào gốc cây và ta đã ở đây rất nhiều rất nhiều năm rồi.
– Vậy nếu không có áo choàng băng giá, ông sẽ ?
Lâm Ngọc lo lắng nhưng ông lão bật cười:
– Ta thì còn gì để cần bảo vệ cơ chứ, ta sống trong đây hình dạng cũng đã khác xưa rất nhiều, ngay cả kết giới của ta bọn chúng sẽ không thấy được đâu, chúng ta đã mất gần nữa tháng tạo nên chồng chồng kết giới đây. Nếu cháu ở trong rừng cấm gặp nguy hiểm, cháu có thể dùng đũa thần và nói lên thần chú “KYELAKYELA”. Ta sẽ biết cháu ở đâu và đến ngay để hỗ trợ cháu.
Lâm Ngọc cảm ơn ông và nhanh chóng chào tạm biệt ông. Khi cô biến ra thì Linh Hoa và Bạch Tử Du đã ở đó chờ sẵn
– Cậu làm gì lâu thế, tớ sắp bị mũi đốt chân rồi đây này
Linh Hoa càu nhàu, Bạch Tử Du thấy Lâm Ngọc bước ra, liên hỏi:
– Thế có lấy được cái áo gì không?
Lâm Ngọc lắc đầu: – Không, ông nói rằng đó là chiếc áo cũ năm xưa là kỉ vật của ông lão kia. Nhưng lâu ngày đã bị chuột cắn.
– Haizz xem như một chuyến vô ích rồi
Nói rồi cả 3 quay trở lại lâu đài, Lâm Ngọc thấy có lỗi với 2 người bạn này, nhưng điều mà ông lão căn dặn, cô không dám quên nên đành thôi, giữ bí mật là tốt nhất
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN