Quay Ngược Thời Gian
Chương 8
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, như muốn tìm kiếm dù chỉ là một chút tình yêu, sự thương hại. Nhưng không, cô thất vọng khi phải chấp nhận, ánh mắt ấy thuần túy tức giận….
Anh ta bóp mạnh cằm cô và gằn lên:
– Cô nghĩ Đàm đại thiếu gia sẽ che chở cô mãi…. Hahahaha…. Anh ta đã tìm được đối tượng mới rồi… Vậy nên, cô cũng cần cẩn thận cái mạng chó của cô. Từ cái năm đó đến giờ, sao đồ sao chổi như cô không tránh xa tôi một chút. Nhắc lại cho cô nhớ, nếu năm ấy, không phải cô tỏ tình tôi, khiến tôi khó chịu bỏ đi, cô cũng sẽ không tự rước nhục bị cưỡng bức, nên chuyện đó cô không thể trách tôi. Nhưng tôi…. mãi mãi, cả đời trách cô, sao cô cứ nhất định, khăng khăng muốn gặp tôi ở sở cảnh sát để rồi tôi không thể cứu được chị ấy, tình đầu của tôi. Còn giờ,cô muốn người tôi yêu rời bỏ tôi…. Cái thứ đàn bà rách nát như cô mà dám…
Một cái tát phăng mạnh xuống gương mặt trắng ngần đầy xinh đẹp của Uyển Lạc.
Uyển Lạc chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, nhưng cô không có cách nào cãi lý cho mình.
Năm ấy cứ ngỡ, tất cả mọi chuyện cô là người đau đớn nhất, cô luôn cho rằng mình đáng được thương hại nhất, ai cũng đều có lỗi với cô, nhất là Trịnh Sâm.
Hôm ấy, khi được đưa vào sở cảnh sát, cô trong trạng thái hoảng loạn tột độ, muốn cảnh sát giúp, nhưng lại sợ người khác thấy bộ dạng của mình, cô rách nát,hở hang và về sau được một chú cảnh sát khoác cho chiếc áo. Bố mẹ tới rồi nhưng cô chỉ có khóc muốn gặp Trịnh Sâm, và người ta đưa anh tới. Mặt anh trắng ngắt, cô cứ nghĩ là anh đang lo cho mình nên mới như vậy, quả thực cô thấy lòng mình bớt đáng sợ hơn, cơn hoảng loạn vơi đi ít nhiều.
Cô cứ ngỡ như vậy, cho đến khi Hoa Á đang yêu Trịnh Sâm được khoảng một năm, thì Hoa Á mới biết chuyện cô thích thầm Trịnh Sâm từ lâu. Hoa Á là kiểu người, đàn ông trên thế giới thiếu gì, cô không rảnh tranh giành một người đàn ông mà mình không có quá nhiều tình cảm với bạn thân, cô ấy là người theo kiểu “cần không mình cho cậu đấy”. Nhưng khi Trịnh Sâm phát hiện Hoa Á biết chuyện cô thích anh thì theo suy nghĩ của anh, cô đang cố tình tiết lộ cho Hoa Á, để làm rạn nứt tình cảm của họ, hòng muốn “bám” lấy anh. Khi đó, gặp nhau, Uyển Lạc đã giải thích:
– Chuyện không như cậu nghĩ, chỉ là Hoa Á vô tình nhìn thấy nhật kí của tôi nên cô ấy mới biết, tôi không có muốn phá hoại gì hai người, tôi hâm mộ hai người mà.
– Ra là vậy, ra là cô ghen tỵ nên muốn phá hoại. Năm đó cũng vậy, cô nhất quyết hệt như bây giờ “bám” lấy tôi, khiến chị ấy….
– Chị nào?- Uyển Lạc có chút không hiểu ngắt lời.
– Khiến tình đầu của tôi chết. Tôi muốn đi cứu chị ấy bị người ta hãm hiếp… nhưng cô, chính cô ở sở cánh sát nằng nặc muốn gặp tôi làm tôi không thể…
Một cái tát rơi trên má Uyển Lạc.
– Đồ sao chổi độc ác.
Cũng vì thế từ đó cô thay đổi,lạnh lùng hơn và cũng chấp nhận làm tình nhân của Đàm Quốc Hy, một phần cô cần tiền của anh ta để xin được việc, mở kinh doanh, một phần muốn Hoa Á khỏi cảm giác muốn “bố thí” Trịnh Sâm cho cô.
Cứ nghĩ mọi chuyện sẽ không bao giờ bị nhắc lại nữa nhưng cô phẫn nộ vì mình chưa từng có ý nghĩ độc ác như vậy nhưng tại sao, tại sao Trịnh Sâm không hề cho cô một thiện cảm.
Và lúc ấy, cô tát Trịnh Sâm một cái, có lẽ bình thường khả năng của cô không thể tát được Trịnh Sâm, nhưng do anh ta chủ quan, anh ta cũng có niềm tin mãnh liệt rằng cô không dám tát anh, cũng như trong chính con người cô chưa từng nghĩ mình sẽ tát được.
– Đủ rồi, tôi nói thêm một lần nữa, tôi cũng không trói chân cô ấy lại, nếu cô ấy muốn, tự khắc sẽ quay lại với anh. Đừng vì thói ích kỷ của mình mà khiến người mình yêu mất đi hạnh phúc cũng như đừng cố trói buộc thứ hạnh phúc vốn dĩ không thuộc về mình.
Uyển Lạc tức giận, xoay bước ra cửa, cô sợ ở đây một giây nữa cô sẽ khóc mất.
Nhưng một giọng nói cất lên:
– Chẳng lẽ cô đưa Hoa Á đi không phải cũng có ý định trói buộc tôi sao? Đồ thâm độc.
Uyển Lạc không quay lại mà gằn lên:
– Nếu như muốn trói buộc anh, thì từ ngày tôi thích anh tôi đã khóa chân anh với chân tôi rồi, chứ sao phải đợi trưởng thành thế này rồi còn làm trò “mèo vờn chuột” như thế.Tôi tôn trọng anh vì từng thích anh, nếu không khoảng khắc vừa rồi anh làm, là người khác, tôi nhất định không yếu thế mà vặn cổ anh chết đi.
Uyển Lạc học võ khá tốt, vì làm tình nhân của Đàm Quốc Hy, anh ta là loại đàn ông thích hoạt động mạnh bạo, bởi vậy cô mới đi học võ để không chết dưới thân anh ta, nhưng cô có chút thiên bẩm đối với võ thuật nên trình hơi cao một chút.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!