[Quyển 3] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Chương 4: Ẩn giấu sau thời gian
Dạ Sở Kỳ có thể hiểu đại khái ý của La Tử Ân là cô không cần phải huơ tay múa chân khi nói. Cô cười trừ. Eve cười khúc khích.
Dạ Sở Hiên chẳng làm gì cả. Anh chỉ ngồi quan sát mọi người làm việc. Trong phòng ngoài trừ La Tử Ân đang lo việc thay dung dịch cho khoang nghiên cứu chỉ có thêm Khâu Thiết Hàn. Dạo này hình như anh đã học được cách lười biếng rồi thì phải. Suốt ngày chỉ ngồi một chỗ, ngoại trừ thỉnh thoảng lại lôi mấy cái phần mềm ra làm gì đó thì chỉ dạo loanh quanh. Chẳng thấy anh bận rộn như trước kia nữa. Ngược lại, anh không bận rộn thì mấy người khác càng phải đi qua đi lại. Chắc là lại học thói xấu giao việc cho người khác. Nhất định là từ Lưu Giai Từ ra chứ chẳng ai!
– Em xuống đây làm gì?
Dạ Sở Kỳ bĩu môi, chạy tới.
– Anh Hai, tại sao trước em có thể không đi học? Việc học là bắt buộc đúng không?
Dạ Sở Hiên ngồi trên ghế đưa mắt nhìn lên khuôn mặt em gái. Anh vẫy vẫy tay, cô khó hiểu cúi người xuống. Anh sờ trán cô.
– Cũng không có sốt đi. Sao đột nhiên lại nghĩ tới cái này à?
-…
La Tử Ân đi ngang vừa vặn nghe thấy, bật cười. Dạ Sở Kỳ bực bội đánh Dạ Sở Hiên một cái. Giờ mới nghĩ tới, không phải là đang chê cô ngốc hay sao?
– Đừng có nháo nữa.
– Ai nháo!? Em chỉ thắc mắc thôi!
Dạ Sở Hiên trước thu lại vẻ đùa giỡn. Anh nhìn cô một cái rồi quay ghế qua hướng khác, nhìn Khâu Thiết Hàn đang bận rộn cái gì đó.
– Ba mẹ cũng có bằng giảng dạy đấy.
Dạ Sở Kỳ “ồ” một tiếng, có vẻ đã hiểu ra. Cô không tiếp tục làm phiền anh tiếp tục vừa lười biếng vừa tỏ vẻ đang làm việc. Cô đi về phía Eve. Dưới cái khoang nghiên cứu, một sợi dây dẫn kim loại huơ huơ gần đó, tựa hồ đang giao tiếp với Eve. Eve nhìn nó cười.
– Marine, Eve, có gì vui sao?
Eve cười chỉ chỉ về phía sợi dây dẫn kim loại của Marine, tay vẽ vẽ muốn nói gì đó. Dạ Sở Kỳ tròn mắt không hiểu. Cô bước tới gần. Eve viết mấy chữ lên mặt kính của khoang nghiên cứu. Dạ Sở Kỳ nheo mắt đọc, sau đó phì cười. Bọn họ đang nói xấu Dạ Sở Hiên.
Robot bình thường không nói xấu chủ nhân hay nói ra những điều không tốt của chủ, nhưng chủ nhân của Marine không phải Dạ Sở Hiên. Hơn nữa những gì nó nói đều là thật. Dạ Sở Kỳ thấy nó đúng, nhưng mà chưa có nghĩ tới bao giờ. Giờ thấy Eve cùng Marine nhắc, mới chợt chú ý tới mà phì cười. Ai nói anh cô không có mặt nào dễ thương chứ?
Dạ Sở Hiên vẫn chú ý phía bên này. Để cả ba đùa giỡn một lúc, anh mới quay đầu qua.
– Tiểu Kỳ, em lên giúp Y Y chuẩn bị bữa tối đi.
– Vâng ạ.
Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn đáp, cho rằng chính mình làm mất không gian tĩnh lặng của anh nên không ý kiến gì thêm. Nhìn theo cửa phòng nghiên cứu đóng lại, Dạ Sở Hiên mới đứng dậy. Chân bước chậm về phía khoang nghiên cứu, dừng lại ở khoảng cách tầm ba bước chân. Marine thu lại “tay” của mình. Bằng ánh mắt nghiêm túc, Dạ Sở Hiên nhìn Eve.
– Ý Vân, ba mẹ đã chết cách đây đã hơn mười năm rồi.
Eve nhìn Dạ Sở Hiên. Ánh mắt sâu thẳm của anh như cuốn lấy em. Em cúi đầu, gật nhẹ.
– Em biết bây giờ em mấy tuổi không?
Eve giơ ngón tay. Một, rồi tám. Dạ Sở Hiên gật đầu.
– Đúng vậy. Mười tám, chứ không phải năm, sáu tuổi như vẻ ngoài.
Eve nhìn lại cơ thể của mình. Cơ thể em nhỏ nhắn, chẳng khác nào một đứa trẻ. Vẻ mặt của em đầy buồn rầu, cơ thể nhẹ nhàng đáp xuống đáy của khoang nghiên cứu.
– So với sự thơ ngây của tiểu Kỳ, em hẳn hiểu nhiều hơn, đúng không? Anh biết, là thứ em biết thậm chí còn nhiều hơn anh.
Eve gật đầu. Dạ Sở Hiên thở dài một hơi. Anh nhìn xa xăm, có vẻ đang hoài niệm. Khâu Thiết Hàn một phía căn phòng nhìn qua. La Tử Ân tháo găng tay, mới lôi theo Khâu Thiết Hàn rời khỏi phòng. La Tử Ân còn định nói gì, sau chỉ rời đi. Dạ Sở Hiên chỉ còn lại trong phòng một mình, với Eve. Nhưng anh vẫn im lặng thêm một lúc nữa.
– Thật sự là từng ấy năm, còn hơn khoảng thời gian ba mẹ chết, anh mới lại nói chuyện với em.
Eve tiến lại gần tấm kính của khoang nghiên cứu, dựa vào kính nhìn ra. Dạ Sở Hiên bước tới mấy bước, tay chạm vào tay Eve, nhưng cách một lớp kính. Anh cụp mắt.
– Ý Vân, em là người duy nhất thấy được cái chết của ba mẹ có đúng không?
Con ngươi Eve co rút lại, lập tức thu tay và cơ thể lùi ra sau. Dạ Sở Hiên cũng chậm rãi thu tay lại. Anh ngẩng đầu nhìn. Eve lắc đầu phủ nhận, cố nói gì đó với anh.
– Anh biết em không giết ba mẹ.
Eve ngưng lại trong chốc lát. Sau đó em thở phào.
– Nhưng…
***
*tg: Ò v Ó mới làm bìa mới để thay, vừa vặn khung bìa của sàn lun ó đẹp hôn :3333
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!