[Quyển 3] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Chương 5: Sự thật thiếu sót
– Ý Vân, hung thủ thật sự là bà ta đúng không?
Eve nhìn Dạ Sở Hiên một lúc. Sau đó em cười. Một loại nụ cười mà thường là khi người ta rốt cuộc không biết phản ứng thế nào nữa, bất lực và mệt mỏi. Em nặng nề gật đầu.
Ngoài dự đoán là Dạ Sở Hiên vẫn bình thản mà không biểu hiện gì khác.
– Anh sớm đã đoán ra rồi.
Eve cúi đầu. Em đảo mắt hỗn loạn. Em đã thật sự chứng kiến cái chết đó. Cũng như chính tai nghe thấy những lời cuối cùng của họ. Lời trăn trối cuối cùng đó, em đã dùng tận mười năm để hiểu. Tội lỗi, và dằn vặt. Em đã quằn quại trong đau khổ từng ấy năm. Bởi vì sau tất cả, em là giọt nước tràn ly. Chính em, là lý do họ chết.
– Nói đi.
Eve ngẩng đầu. Dạ Sở Hiên đạm bạc nhìn em.
– Lý do anh dùng S và Vane để tìm em cho bằng được, chính là vì lời trăn trối của ba mẹ. Em biết mà. Nên là, nói cho anh nghe nguyên văn câu nói của họ đi.
Eve chớp mắt. Em lặng yên cân nhắc. Và em thở ra một hơi. Đèn trong phòng chớp động, bắt đầu chập chờn. Có tiếng loẹt xoẹt. Dạ Sở Hiên nhìn thấy Eve nói, nhưng âm thanh phát ra ở trên cao, nơi hệ thống báo động dùng để đưa ra thông báo.
– “Ý Văn, mật mã là sinh nhật của tiểu Kỳ. Cả thế giới trông cậy vào con. Dù hôm nay con có thoát được hay không, hãy tin anh con sẽ cứu con. Chỉ có con mới có thể kết thúc mối thù này. Hãy nhớ lời ba mẹ, hôm nay kết thúc đã bắt đầu rồi. Ba mẹ có lỗi với con, xin lỗi con rất nhiều. Ba mẹ yêu con, con gái.”
Dạ Sở Hiên im lặng nghe, tuyệt nhiên không nhúc nhích. Âm thanh kết thúc sau, chỉ nghe thấy anh cười một tiếng rồi thôi. Eve nhìn anh, đầy lo lắng.
– Mật khẩu là sinh nhật tiểu Kỳ à…?
Dạ Sở Hiên bất đắc dĩ cười. Anh thở ra, nhìn lên trên trần.
– Ba mẹ thật sự rất vĩ đại.
Eve im lặng, rồi gật đầu. Thật sự bọn họ rất vĩ đại. Họ đã làm ra những điều phi thường, chấn động cả thế giới. Những con người lỗi lạc đó…
Dạ Sở Hiên nhìn Eve. Eve vẫn nhỏ nhắn như trước, chẳng khác chút nào. Thậm chí là không thay đổi lấy một micro mét. Mái tóc bằng vật chất nhân tạo dài màu bạch kim, một bên khuôn mặt là mặt phẳng máy, cánh tay robot trông đáng sợ và cơ thể gầy gò nhỏ bé chi chít những dấu vết máy móc. Cùng được cải tạo bằng máy, nhưng em không có ngoại hình hoàn hảo như Dạ Sở Kỳ. Em vốn không thể nói với âm lượng lớn. Bàn chân của em, nó đã bị hỏng nặng và khả năng đi rất thấp. Cho dù em có thể sống ở môi trường ngoài, em vẫn là một đứa trẻ khuyết tật. Hệt như trước kia vậy. Không di chuyển, không chạy nhảy, không gì cả.
– Ý Vân… À không… Eve…
Eve chăm chú nhìn Dạ Sở Hiên. Anh cũng nhìn em.
– Đối với em… Có lẽ chết cũng là một loại giải thoát…
Eve gật đầu, không hề phản bác gì cả. Dạ Sở Hiên biết em đã sớm chấp nhận sự thật này. Anh thở dài.
– Em chấp nhận à? Với anh, em cũng giống như tiểu Kỳ vậy…
Eve lắc đầu. Em biết trong mắt anh em tuyệt đối không thể bằng Dạ Sở Kỳ. Nếu cả hai cùng rơi vào nguy hiểm, anh sẽ không do dự mà bỏ mặc em để cứu cô. Em hiểu điều đó. Suy cho cùng thì em, ở trong ngôi nhà này, ngoại trừ một cái danh hiệu “người trong gia đình” thì chẳng có gì cả.
Tất nhiên, Eve rất trân trọng tình cảm mà ba mẹ và anh trai trao cho em. Cả chị gái nữa. Em rất cảm ơn những tình cảm đó. Nhưng gia đình này vốn chỉ nên có bốn người mà thôi. Ngay từ các cài đặt trong ngôi nhà, chúng đều dùng mã bốn người. Em giống như người ngoài vậy. Nhưng cũng bởi thế, em biết ơn họ rất nhiều. Vì một người ngoài như em, có thể làm nhiều như thế, thật sự đã là điều đáng quý rồi. Em không dám yêu cầu thêm cái gì hơn nữa.
– Tất cả mọi thứ đều không hoàn hảo, kể cả thời gian.
Dạ Sở Hiên thở dài. Anh cất bước và rời khỏi phòng nghiên cứu. Eve nhìn theo anh. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Marine đi cử động. Eve thở dài, dựa vào tấm kính. Buồn chán? Có lẽ thế…
Ngay cả thời gian cũng không hoàn hảo, thì sự thật cũng có thể thiếu sót mà…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!