[Quyển 3] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot - Chương 6: Phát hiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


[Quyển 3] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot


Chương 6: Phát hiện


Dạ Sở Kỳ giật mình tỉnh giấc. Cô sờ gáy, sau đó vươn vai. Đã rất lâu rồi từ khi cô tỉnh lại. Và vẫn như cũ thôi. Ngoại trừ nấu nướng, ăn uống, chơi đùa, quậy phá, tán dóc với Eve, đùa cùng Bạch Ngân hay làm bất cứ thứ vớ vẩn gì đó, cô vẫn quanh quẩn ở trong nhà.

Cũng không hẳn là thế. Thỉnh thoảng cô ra ngoài cùng Tả Y Y, và đôi khi còn dạo quanh công viên gần nhà. Có lúc cô thử xem mình còn nhớ đường đến /Khu Bầu Trời/ không. Dù cái kết không khả quan lắm thì ít nhất, cô vẫn đang sống rất yên bình.

Đèn trong phòng nghiên cứu chợt chớp ánh đỏ. Dạ Sở Kỳ nhíu mày nhìn. Những sợi dây dẫn tự động rút khỏi cơ thể cô. Cô đứng dậy, vuốt phẳng nếp vải của Ải Hoang Phế trên người. Không có âm thanh báo động, thật sự rất kỳ lạ. Thường thì đèn đỏ là để báo động, nó chỉ xuất hiện khi có việc gì cần báo động và luôn kèm với âm báo động. Dạ Sở Kỳ chưa bao giờ thấy báo cáo gì về việc đèn bật màu báo động mà không có âm thanh cả.

– Chẳng lẽ có trục trặc gì?

Dạ Sở Kỳ nhíu mày. Cô tò mò thử lần theo dòng điện gây biến đổi. Nó là một đường dẫn rất phức tạp, khiến cô không khỏi nhíu mày. Nhưng sau một hồi cô cũng tìm được nguồn gốc của nó. Nó làm cô tìm thấy một căn phòng. Đó là một căn phòng ẩn trong một góc khuất của phòng nghiên cứu, nơi cô chưa bao giờ chú ý đến trước kia. Số lượng máy móc và liên kết bậc cao mà Dạ Sở Kỳ cảm nhận được ở đó rất lớn. Điều đó khiến cô không khỏi tò mò.

Sự tò mò cuốn lấy bước chân Dạ Sở Kỳ. Cô chậm rãi đi về phía đó. Căn phòng có vẻ nhỏ, vì cánh cửa của nó nhỏ hơn bất kì cánh cửa nào trong nhà. Và nó còn nằm trong một góc nữa. Nó càng khiến cô tò mò hơn. Phòng nghiên cứu vốn nằm dưới lòng đất, vì thế cô không quá thắc mắc chính mình không biết được trong nhà lại nhiều thêm một căn phòng. Dù sao nó cũng chỉ là một căn phòng, đến phòng nghiên cứu cô cũng được tự do ra vào thì chẳng còn phòng nào khiến cô thấy quan trọng nữa. Cô muốn khám phá căn phòng mới này, và chắc chẳng có vấn đề gì đâu.

Ở phía khoang nghiên cứu, Eve đập tấm kính cố thu hút sự chú ý của Dạ Sở Kỳ. Nhưng em thất bại. Dạ Sở Kỳ đã đi về phía cánh cửa. Em thở dài. Có lẽ có một số chuyện căn bản là không thể tránh được…

Dạ Sở Kỳ nhìn tấm bảng trên cửa. Là một tấm bảng mã. So với cài đặt bảo mật cửa của phòng nghiên cứu thì cái này chẳng là gì. Nhưng nó chứng tỏ căn phòng này có điều bí ẩn. Điều đó khiến Dạ Sở Kỳ thích thú. Cô đặt tay lên, lập tức tấm bảng được khởi động. Là một cái máy quét. Nó quét mất một lúc rồi mới mở cửa. Cô bước vào trong phòng.

– Chỗ này là nơi nào? Sao lớn quá vậy?

Ngoài dự kiến của Dạ Sở Kỳ, căn phòng này là một căn phòng rất lớn. Trên trần nhấp nháy ánh đèn xanh lam mờ nhạt, ánh sáng trong phòng không tốt lắm, có vẻ không bao giờ được mở sáng hết cỡ. Trên bức tường trắng với mấy nét hoa văn xanh cứng nhắc của phong cách tương lai, nơi cao phía trên treo đầy khung ảnh. Phía thấp bức tường có đầy những khe nhỏ kẻ thành ô chứng tỏ nó có thể kéo ra để chứa đồ bên trong.

– Những bức ảnh này….

Dạ Sở Kỳ nhíu mày nhìn thật cẩn thận. Cô chậm bước tới. Cô nheo mắt, để có thể trong điều kiện ánh sáng eo hẹp này mà thấy được những bức hình ở tận trên cao.

Các bức ảnh treo trên tường phần lớn đều là ảnh chụp bên trong ngôi nhà này, chỉ có vài bức là chụp từ bên ngoài. Bức ảnh lớn nhất chụp một nhà bốn người. Cặp vợ chồng cười vui vẻ, người đàn ông đặt tay lên vai con trai còn người phụ nữ thì xoa đầu. Cậu bé mặt mày nhăn nhó cố ôm chắc đứa bé trên tay. Đứa bé thì cười khanh khách túm lấy áo anh trai, trong tay còn ôm một thứ máy móc gì đó không rõ. Bên cạnh đó còn đứng một cô gái trẻ, mỉm cười hiền lành.

Dạ Sở Kỳ nhận ra gia đình mình lúc trước. Đây là một bức hình gia đình hạnh phúc, trong hình có ba mẹ cô, Marine, anh trai cô và cô.

Bức hình khiến sống mũi Dạ Sở Kỳ cay cay. Cô nhìn sang những bức hình khác. Gần bức hình lớn nhất đó hầu như đều là ảnh gia đình, là ảnh chụp kỷ niệm cho sự kiện nào đó. Có tấm là sinh nhật, rồi ngày tốt nghiệp của Dạ Sở Hiên, ngày đầu tiên Dạ Sở Hiên đi học, ngày Dạ Sở Kỳ chào đời,…

Nhưng không phải bức ảnh nào cũng chụp cả gia đình. Có ảnh thì chụp Dạ Sở Hiên và Dạ Sở Kỳ, có ảnh thì chụp mỗi Dạ Sở Hiên hoặc mỗi Dạ Sở Kỳ. Ảnh cưới của ba mẹ cô cũng có, và có cả ảnh riêng của hai người. Thậm chí có hình ảnh còn có xuất hiện Eve, vẫn hình dáng giống hệt bây giờ. Số lượng hình ảnh khiến cho Dạ Sở Kỳ choáng ngợp, trong thoáng chốc mắt đã ngập nước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN