[Quyển 3] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot - Chương 7: Ký ức được lưu trữ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


[Quyển 3] Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot


Chương 7: Ký ức được lưu trữ


Dạ Sở Kỳ chậm chạp bước. Nhìn lướt qua một vòng mấy bức ảnh, cô lại nhìn các bức tường nơi không được treo ảnh. Kiểu bài trí này cô không lạ, là ngụy trang của tủ đồ. Loại tủ chứa đồ tiết kiệm diện tích này rất phổ biến. Tuy trong nhà không có nhiều chỗ có loại tủ cỡ nhỏ thế này, nhưng đều là cùng một loại cả.

Đặt tay lên một ô tường, Dạ Sở Kỳ nhấn vào. Bức tường hiện lên đường vân, và đẩy ra một ngăn kéo. Dạ Sở Kỳ cúi đầu nhìn xem. Trong ngăn kéo có rất nhiều viên tài liệu.

Dạ Sở Kỳ mở một ngăn kéo ở khu vực khác. Là một ngăn chứa hình ảnh gốc. Một ngăn khác nữa thì chứa rất nhiều viên chiếu hình. Căn phòng này toàn bộ chỗ chứa đều là để chứa các chuỗi thông tin lưu trữ. Căn bản thì nó chính là một cái nhà kho. Hình ảnh, máy móc nhỏ, đồ vật, tài liệu,… Có rất nhiều thứ ở đây.

Có cái gì đó thôi thúc Dạ Sở Kỳ. Nhưng cũng có gì đó kéo lại hành động của cô. Cô chậm chạp đứng trong phòng nhìn quanh. Hình như trước kia cô đã từng tới đây. Cô nhớ không rõ…

Dạ Sở Kỳ cầm lấy một viên chiếu hình, mở lên. Trong ánh sáng xanh mờ mờ, hình ảnh dần hiện lên rõ ràng. Tần số ánh sáng này giờ xem chừng tám phần là để phù hợp với chiếu hình. Lúc Dạ Sở Kỳ mở lên còn không cần lo ánh sáng không thích hợp.

Hình ảnh chiếu lên giữa không trung là một cảnh tượng khá hỗn loạn. Xung quanh là những chiếc gối và thú nhồi bông mềm mại, hai đứa trẻ nằm ngủ. Một cậu bé năm tuổi, và một đứa bé gái nhỏ xíu.

“Em đang làm gì vậy?”

Đó là giọng của một người đàn ông. Giọng nói này khiến nước mắt Dạ Sở Kỳ bất giác trào ra. Cảm giác thân quen và thật ấm áp. Tựa hồ lâu lắm rồi mới lại nghe, vực dậy trong cô ký ức đã đóng đầy bụi.

Camera rung lắc một hồi, cuối cùng cũng được chỉnh lại.

Người phụ nữ mặc áo blouse đặc trưng của phòng nghiên cứu, ngồi trên đệm bông mềm. Bà đang làm gì đó, đưa một tay vuốt ve con trai năm tuổi ôm em gái đang nằm ngủ bên cạnh rồi lại tiếp tục việc đang làm.

“Em làm vài thứ đồ cho tiểu Kỳ chơi. Con bé không thích chơi với robot cứng nhắc.”

“Cho anh xem nào” Máy quay tiến lại gần vật thể trong tay người phụ nữ.

“Suỵt, để bọn trẻ ngủ. Anh nhẹ nhàng chút”

Camera rung lắc một hồi, hình ảnh được chiếu tắt đi. Tới đây đoạn quay đã kết thúc. Dạ Sở Kỳ ngẩn ra, ngơ ngác không lau cả nước mắt. Những hình ảnh này…

Dạ Sở Kỳ vội vã lục lọi lấy thêm vài viên chiếu hình khác. Cô lại bật lên xem.

“Tiểu Kỳ, sao lại khóc rồi?”

Đứa bé khoảng ba tuổi, ngồi dưới đất kêu khóc. Người đàn ông quay phim từ xa đi tới gần, ngồi xuống bên cạnh. Con bé không hề đếm xỉa gì tới ông.

“Hiên Hiên, mau dỗ em con” Ông lớn tiếng.

Nghe tiếng đáp, từ khoảng cách khá xa. Và Dạ Sở Hiên của lúc đó lọt vào khuôn hình.

“Tiểu Kỳ, sao vậy?”

Đứa bé giơ lên thứ gì đó vẫn giấu trong người. Là một con búp bê vải, với cái đầu bị rách lộ cả bông bên trong.

“Anh Hai đứt đầu rồi!”

Người đàn ông phì cười, và mặt của Dạ Sở Hiên đen thui. Búp bê vải trong tay cô bé là hình anh trai nó, nhỏ nhắn đáng yêu.

“Em này, em nghe tiểu Kỳ nói chứ?”

Tiếng cười hình như ở phía sau người quay. Có tiếng bước chân, và người phụ nữ cũng lọt vào khuôn hình. Bà xoa đầu con trai và cầm lấy búp bê vải trong tay con gái.

“Để mẹ sửa cho con. Hiên Hiên, con chơi với em đi, bài tập làm sau cũng được.”

Cậu bé đáp một tiếng, nắm tay em gái dắt đi. Cô bé sụt sịt lau nước mắt, đứng dậy lon ton đi theo anh trai.

“Con chúng ta thật đáng yêu” Người đàn ông cảm thán.

“Anh đấy…!”

Đoạn quay kết thúc, Dạ Sở Kỳ đờ đẫn. Bất giác, cô lại mở thêm một đoạn khác.

“Ba, xem này!”

Máy quay rung lắc rồi từ phía người phụ nữ lại quay tới cậu bé. Cậu bé dắt tay cô em gái đang ngơ ngác lôi theo một con thỏ bông, tay cậu bé cầm một cái máy gì đó.

“Con làm thú cưng máy sao?” Người phụ nữ hỏi.

Cậu bé gật đầu.

“Hiên Hiên nhà ta thật giỏi. Anh, mau nhìn xem”

“Lợi hại thật đấy, thằng nhóc này. Lúc bằng tuổi con ba còn chưa làm nổi một cái đồ chơi luôn đấy.”

Người đàn ông xoa đầu con trai.

“Ba… Ba….” Cô bé thả con thỏ bông, giơ tay mè nheo.

Người đàn ông phì cười, một tay bế con gái nhỏ lên. Cậu bé hơi nhăn mặt, quay đầu đi.

“Ha ha, Hiên Hiên cũng muốn ba ôm kìa” Người phụ nữ chọc ghẹo.

Người đàn ông cười, một tay còn lại nhấc bổng cậu con trai.

“Đừng có so đo với em gái con, biết không?”

Cậu bé không đáp, chỉ phồng má. Cô bé nhoài người, ngọng nghịu nói gì đó rồi hôn má anh một cái.

“Tiểu Kỳ nhà ta thật đáng yêu”

Dạ Sở Kỳ máy móc tiếp tục xem một viên chiếu hình khác.

“Eve, tiểu Kỳ, cười lên nào”

Hai đứa bé ngồi cạnh nhau. Cô bé có vẻ nhỏ hơn, cố giấu bàn tay máy to lớn ra sau lưng và né tránh người bên cạnh. Có vẻ cô bé sợ phần máy móc cứng nhắc lởm chởm trên người mình sẽ làm đau người ngồi cạnh. Cô bé còn lại thì cứ vô tư ôm em mình thật chặt. Cậu bé ngồi một phía, lạnh nhạt nhìn hai đứa em.

“Được rồi, ba mẹ qua đây. Marine, chuẩn bị chụp nhé”

….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN