Quyển Sách Not - Chương Phần 3 – Ngàn Cân Treo Sợi Tóc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Quyển Sách Not


Chương Phần 3 – Ngàn Cân Treo Sợi Tóc


Cả 1 ngày phải vật lộn với mấy môn học cả cơ thể Phúc rã rời, nhưng thứ làm cậu đau đầu hơn cả là mớ suy nghĩ về cái cây ở bãi rác đó, cậu luôn có cảm giác bất an về nó nhưng lại chẳng thể nghĩ ra điều gì.cậu tìm đến Khoa và chia sẽ những suy nghĩ của cậu, Khoa chỉ cười rồi bảo Phúc suy nghĩ quá nhiều… nhưng ánh mắt của Khoa tố cáo cậu rằng cậu đang nói dối.,
7h tối mọi người đều tập trung trong group chat.

Phúc: Chào mọi người, hôm nay có vẻ mệt nhỉ
Nhân : Ừ, mệt muốn chết đi được
Anh: Ngày mai có tiết kiểm tra đấy nhé, mọi người đã học bài xong chưa.
Niên: chết dở…. T_T
Du: Tạch… 🙁
Niên: Mà hôm nay không thấy Khoa online nhỉ
Nhân: Nhắc mới để ý, trong cả đám cậu ta là người online thường xuyên nhất…lạ nhỉ
Du: mà phải rồi, lúc ở trường cậu ấy có hỏi tớ về khu bãi rác đấy
Anh:Thật sao?
Du: Ừ, cậu ta hỏi về những người sống ở đó
Phúc: không lẽ..!!!
Niên: sao thế Phúc
Phúc: có thể Khoa đã âm thầm đi tìm hiểu về hồn ma ở bãi rác đó…
Niên:Chậc, cái thằng, đi mà chẳng rủ anh em gì cả
Phúc:Du, Nhờ cậu đi ra cái cây đó ngay được không….
Du: cái đó thì dễ thôi, nhưng có chuyện gì à?
Phúc:tớ có cảm giác không lành, có thể Khoa sẽ gặp nguy hiểm, xin cậu
Du:OK, tớ đi ngay

Bỏ xe đạp ở 1 lùm cây Khoa từ từ tiến về bãi rác, nơi mà mọi suy nghĩ của cậu đều đang hướng về ,Nhìn vào đồng hồ đã 7h21 , cả buổi chiều cậu đã đến khu bãi rác và hỏi thăm những người ở đó về hồn ma và cái cây… chẳng có gì mới ngoài những chuyện Du đã kể, Khoa không giỏi đoán ánh mắt cho lắm nhưng có vẻ họ không giấu diếm điều gì…
Cậu tiếp tục hỏi họ có chuyện gì kì lạ xảy ra gần đây không, hầu như thứ cậu nhận được đều là những cái lắc đầu ngoài 1 chuyện .
Có 1 căn nhà nằm tách biệt với khu bãi rác, nói là tách biệt nhưng thật ra cũng không xa nhau lắm và nó gần cái cây hơn khu kia… Họ bảo ở đó có 1 ông già sống cùng 1 đứa trẻ
Nhưng dạo gần đây, không thấy căn nhà đó mở cửa nữa.
Khoa đã đến đó, căn nhà lụp xụp, nói là nhà cho sang chứ thật ra chỉ là 1 túp lều xiêu vẹo, chấp vá và tồi tàn…Nó đóng kín cửa đúng như lời họ nói…Khoa tiến tới gọi thử nhưng không có ai đáp trả …phải đến lần thứ 3 thì bên trong mới có tiếng hét:
-“CÚT ĐI!!!”
Khoa giật mình, cúi người xin lỗi rồi bỏ đi…cậu lảng vảng khắp khu bãi rác 1 lúc nữa trước khi tiến ra cái cây.
7h21 vẫn còn quá sớm so với thời điểm cả bọn nhìn thấy hồn mà hôm qua….cậu tiến gần đến cái cây hơn…vẫn là cái mùi hôi thối nồng nặc ấy… Khoa thừa biết chuyện gì đang xảy ra…. Cậu vốn đã có cái cảm giác mà Phúc đang có khi người đàn ông lạ mặt đi ngang cả bọn tối hôm qua rồi…cái mùi mà hắn phát ra…tuy không chắc chắn nhưng Khoa biết cái mùi này, chính xác là cậu đã quen với nó…từ rất lâu rồi cậu mới ngửi lại cái mùi chết tiệt này
Mùi Xác Chết.
Khi tiến đến gần cái cây Khoa lại càng chắc chắn hơn, bọn Niên ,Anh…có thể không biết nhưng Khoa thì không thể nào quên được…cái mùi khốn kiếp này gợi lại hàng tấn cảnh tượng mà cậu đã cố vùi sâu để có thể trở về cuộc sống học sinh bình thường này…. Nó gợi lại quãng thời gian cậu cùng cả bọn kẹt ở căn nhà hoang cùng quyển sách chết chóc đó.
Khoa đi xung quanh cái cây….nó rất to…cậu cố vận dụng những thông tin mà mình tìm được để khám phá chỗ của cái xác …cậu chợt nghĩ ra điều gì đó…. Những người ở khu bãi rác bảo căn nhà trống đó chỉ có 1 cụ già và đứa trẻ…nhưng tiếng nói mà cậu nghe được lại là của 1 người đàn ông…. Còn về mảnh ghép đứa trẻ thì có thể trùng khớp với hồn ma ở cái cây này…vậy thì cái xác ở đấy chắc chắn là của nó…còn cụ già….? … không nghi ngờ gì nữa…chắc chắn…chắc chắn người đàn ông trả lời cậu đã giết hại ông ta và cả đứa trẻ rồi giấu xác ở đây…còn việc ngăn Khoa vào trong nhà chắc chắn trong đó có gì đó bất lợi cho hắn.
Bỗng Khoa giật mình vì cảm giác bất an…. Cậu né sang 1 bên nhưng vẫn bị thứ gì đó đánh trúng tay trái… phía sau lưng cậu là 1 người đàn ông bịt kín mặt vóc dáng khoẻ mạnh đang lăm le trên tay 1 thanh sắt…. Khoa nhảy lùi về sau nhìn hắn, xung quanh cậu đều là rác, rất khó di chuyển nên chuyện bỏ chạy là không thể… còn phản kháng thì vóc dáng 2 bên quá cách biệt…cậu chắc chắn không có cửa đấu lại….mồ hôi bắt đầu tuôn ra….Khoa sợ hãi tột độ….càng sợ hãi hơn khi cậu chắc chắn rằng người đàn ông trước mặt cậu chính là hung thủ giết người đang muốn thủ tiêu cậu chứ không phải trộm cướp…vậy thì không thể đưa tiền cho qua chuyện được….Khoa run rẩy…đón nhận cái chết khi cả thân hình vạm vỡ kia lao tới cậu….
Bốp.
Khoa giật mình , là Du, cậu đã tới kịp theo lời cảnh báo của Phúc…Du ngay lập tức phóng tới khống chế hắn ta….trong cả bọn Du là người to con ,cơ bắp nhất…không khó khăn gì để cậu vật ngã được hắn ta…. Ném thanh sắt về phía Du, hắn chỉ còn cách bỏ chạy….
-“Cậu có sao không Khoa, cũng may Phúc đã cảnh báo tớ, bảo tớ tới đây.”
-“Không sao, chỉ là tay trái hơi đau”
-“Cậu nên về chăm sóc vết thương đi…còn chuyện khi nãy, ngày mai hắn nói”
-“ừ, được rồi, ngày mai tớ sẽ nói hết cho tất cả các cậu…tớ đã biết rõ chuyện này rồi”
Du nhìn theo bóng Khoa đạp xe ra về, cậu đã mở lời đưa về nhưng Khoa không đồng ý…

Sáng hôm sau, cả bọn chưa hết ngạc nhiên về vết thương của Khoa đã bàng hoàng nhận tin Du đã phải nhập viện vì bị đâm trong thương.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN