Quyển Sách Not - Phần 22 – Cô gái tâm linh , sự thật về Phúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Quyển Sách Not


Phần 22 – Cô gái tâm linh , sự thật về Phúc


Lúc này cả nhóm Phúc và Kiên đều ở căn cứ….Khoa đã trở về trường cũ.
-“à Phúc này …”-Kiên nói
-“Sao anh”
-“Về chuyện tìm quyển sách, anh biết 1 người có thể giúp em tìm”
-“Hả, thật sao? Là ai?”
-“là 1 nữ sinh, thật ra anh cũng nghe người ta nói lại thôi, cô ta có khả năng về tâm linh và thường giúp người khác.”
-“Em cũng có biết này, nữ sinh đó là 1 em lớp dưới, rất giỏi về tâm linh và những đồ vật hay chuyện gì về tâm linh em ấy đều giúp được”-Nghi xen vào
-“Nghe hay đấy, anh dẫn em đến đó ngay đi”-Phúc phần khỏi
Kiên dẫn mọi người đến 1 phòng học và bước vào nói chuyện gì đó với 1 cô gái, 1 lúc sau cô ta bước ra
-“Anh chị đi theo em”
Cô nữ sinh dẫn mọi người đến 1 phòng học trống , chờ mọi người ngồi xuống rồi nói
-“Chào các anh ,chị em là Huyền. các anh chị muốn tìm đồ phải không ạ”
-“Ừ, bạn anh muốn tìm 1 quyển sách”-Kiên chỉ về Phúc
-“Chào em anh là Phúc, anh muốn nhờ em tìm giúp 1 quyển sách”-Phúc nói
Lúc này cậu mới nhìn kĩ Huyền, cô bé khá xinh xắn nếu không nói là đẹp, mái tóc dài thắt đuôi gà vắt qua vai ,khuôn mặt khá dễ thương và thỉnh thoảng lại cười.
-“Mà có thật là em biết tâm linh không?”-Dung đột nhiên xen vào
-“này từ từ đã chứ, đừng xen vào như thế”-Lâm ngăn cô lại
-“hihi, xin lỗi, vì chị rất hứng thú với những thứ này”-Dung nói
-“không có gì đâu chị, mọi người cứ đồn quá lên thôi, em chỉ biết 1 chút thôi”-Huyền cười ngượng
-“em nổi tiếng lắm ấy chứ, giỏi, và thường xuyên giúp mọi người nữa”-Nghi nói
-“không…không …có đâu”
-“Em có thể tìm ra quyển sách đó không?”-Sinh nói
-“Anh Phúc anh cho em thông tin về quyển sách được không?”
-“Được.”-Phúc nói
Cậu bắt đầu mô tả về quyển sách về vẻ ngoài của nó và cả sự huyển bí của nó nữa
-“Quyển sách bị ám rất mạnh nên anh nghĩ em sẽ tìm được”-Phúc nói
-“Để em thử…”
Huyền từ từ nhắm mắt lại và trong thoáng chốc cô mở mắt ra hét lên
-“Phúc, thật ra anh…”
-“Sao em?”-Phúc mỉm cười
-“Chuyển gì thế Huyền?”-Kiên nói
-“có chuyện gì với Phúc sao?”-Dung hỏi
-“Dạ…dạ không, thật ra em định hỏi …hỏi..”-Huyền khá căng thẳng và ấp úng
-“hỏi anh bao nhiêu tuổi đúng không?”-Phúc nói
-“Hả…”-Dung nói
-“nhà tớ là đạo sĩ mà, nên cũng biết 1 chút phải biết tên tuổi chính xác thì sẽ dễ tìm hơn,phải không,huyền”
-“à…à…phải .”
-“anh 16 nhé”. –Phúc nói
-“dạ vâng, em sẽ thử tìm xem, em sẽ nghiên cứu thêm những cách khác cho dễ tìm nữa…còn tạm thời thì em chưa tìm được gì”-Huyền nói
-“à vậy làm phiền em nhé”-Kiên nói
-“Cám ơn em nha”-Dung nói
-“Không có gì đâu ạ”
Mọi người lũ lươt kéo nhau về lạ căn cứ, đi được 1 đoạn Phúc chợt dừng lại
-“sao thế Phúc”
-“Mọi người đi trước đi. Em để quên điện thoại ở chỗ Huyền rồi, để em quay lại tìm”
Phúc quay ;ại căn phòng đó, chỉ có Huyền bên trong, cô ngồi sẵn như đang đợi cậu
-“Anh tìm thứ này đúng không?”-Huyền giơ chiếc điện thoại lên
-“à,phải ,cám ơn em nhé”-Phúc nói
-“thì chẳng phải anh giả vờ bỏ lại chiếc điện thoại chỉ đề gặp riêng em sao?”-Huyền nói
-“Em biết à. Mà lúc nãy cám ơn em nhé, vì đã không nói ra”
-“Không đâu, chỉ là em có cảm giác nếu em nói ra sự thật về anh thì em sẽ chết.”
-“thật sao. Nhưng sao mà em biết được bí mật của anh”
-“vì linh hồn của anh”
-“linh hồn?”
-“vâng, nó không giống con người”
-“Hả, linh hồn anh khác con người chỗ nào”
-“Linh hồn 1 con người dù người đó hiền lành trong sạch đến mức nào thì ngoài màu trắng vẫn sẽ có 1 chút đen vẩn đục lẫn vào, đó là sự tức giận, căm ghét, ích kỉ, hờn ghen …tất cả những cảm xúc tiêu cực dù thế nào thì con người ai cũng sẽ có. ”
-“vì thế nên linh hồn anh không phải của con người à, thú vị đấy “-Phúc nói
-“Linh hồn của anh. Nó hoàn toàn trắng, 1 màu trắng thanh khiết”
-“haha, vậy chẳng phải anh là người rất tốt sao, em còn sợ gì nữa”
-“Sai rồi, đúng là linh hồn anh rất trắng nhưng nó không phải do anh không có cảm xúc tiêu cực mà là anh chẳng biết gì về nó…”
-“Hả…. anh chẳng biết gì? Là sao?”
-“Anh chẳng biết thế nào là tức giận, thế nào là ghen ghét, ích kỉ…hoặc thậm chí anh còn chẳng cho rằng việc mình giết người là sai nữa, anh chỉ làm những thứ anh thích và cho rằng đó là điều bình thường…linh hồn anh là 1 màu trắng giả dối, cũng chính vì thế nên anh mới là kẻ nguy hiểm nhất.”
-“ em biết nhiều như vậy ,không sợ anh sẽ giết em sao?”-Phúc mỉm cười
-“Không…vì em biết ,việc giết em đối với anh chẳng có gì thú vị…”
-“Ha ha ha…đúng thật…giết em thì chẳng có gì thú vị cả, em thú vị thế này thì càng phải để em được sống….muốn nghe chuyện của anh chứ?”
-“Anh chịu kể em nghe thật sao?”
-“giữ mãi trong lòng cũng khó chịu lắm, hiếm lắm mới có người hiểu anh như em mà”
-“Vậy thì em xin nghe… hi hi”-Huyền mỉm cười
-“Khi anh là 1 cậu bé, anh bị tất cả mọi người xung quanh mình xa lánh, họ chửi rủa đánh đập anh,thậm chí đã giết anh mặc dù anh chẳng làm gì sai, sau đó anh tỉnh giấc, thật ra chính xác thì anh đã không còn là người nữa…à mà cũng không phải là ma đâu nhé, chỉ là 1 loại gì đó khác thôi, anh đi khắp nơi tìm kiếm những câu chuyện thú vị, của những kẻ cận kề cái chết, những sự phản bội, những thứ đáng sợ ….anh đã đi…đã đi rất nhiều nơi…biết được rất nhiều chuyện nhưng dần anh cảm thấy nhàm chán…những câu chuyện cứ lặp đi lặp lại chẳng có gì mới, lúc đó anh dừng lại và bắt đầu viết chuyện, viết ra những câu chuyện mới mẻ hơn và thú vị hơn,nhưng rồi anh lại thấy chán anh nhận ra những câu chuyện của mình chỉ mang đầy 1 màu sắc đen tối và tiêu cực, anh biết chính vì bản thân anh chứa đầy sự tức giận, ghen ghét, sát khí …và đầy những cảm xúc tiêu cực nên những câu chuyện của anh cũng chỉ có thế… anh quyết định bắt đầu lại, như 1 con quỷ bé gãy sừng và cánh đề bước ra ngoài anh sáng, anh rủ bỏ mọi cảm xúc tiêu cực và những bản tính xấu đi để tìm ra những câu chuyện mới thú vị hơn. Và chính là anh hôm nay đây”
-“Chính vì thế nên anh chỉ có 1 màu trắng giả dối đúng không?”-Huyền nói
-“Ừ, anh nghĩ chắc là vậy.”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN