Sa Ngã - Phần 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1080


Sa Ngã


Phần 27


Bá Trường không thể hiểu nổi tại sao mẹ mình lại có ác cảm với một cô gái tốt như Hạnh Trân. Nhưng anh chẳng muốn đôi co với mẹ nhiều nên thôi. Anh cũng không bực mẹ. Mẹ anh chửi con thì oai lắm nhưng chỉ cần anh rời nhà vài ba tiếng mẹ liền sốt sắng gọi điện hỏi thăm anh ngay. Nào là con ăn chưa? Nào là con có bận không? Rồi thì ban nãy mẹ bực mẹ nói nhảm Trường đừng giận mẹ nha, mẹ yêu Trường ghê lắm luôn!
Mẹ là người rất quan trọng với Trường nên Trường từng lo lắng nếu anh cưới Hạnh Trân, mẹ sẽ không thể chung sống được hoà hợp với cô. Giờ thì may rồi, Hạnh Trân lấy Hữu Tiến, anh đỡ phải nghĩ nhiều. Ba Nhật rất buồn, nhưng dù sao thì ba đã thất vọng về anh nhiều rồi, trong mắt ba anh đã không còn là một thằng con đáng để tự hào nữa nên anh chẳng buồn diễn sâu hay cố gắng sống hoàn hảo nữa. Bá Trường của bây giờ chỉ là một thằng đàn ông tầm thường thôi. Tất nhiên, thằng đàn ông tầm thường đó vẫn cố gắng hết mình để chuẩn bị đám cưới hoàn hảo cho người yêu cũ, chẳng phải vì anh muốn chứng minh hay thể hiện điều gì, chỉ đơn giản là vì muốn chuộc lỗi. Ngày Hạnh Trân cưới chồng, Bá Trường tới hội trường đám cưới từ bốn giờ sáng để cùng người phụ trách của công ty tổ chức tiệc cưới giám sát nhân viên làm việc. Sau khi thấy mọi thứ đã ổn thoả, anh nhắn tin cho Hạnh Trân:
“Nhiệm vụ của anh hoàn thành rồi nhé! Anh về đây!”
“Anh không ở lại uống rượu mừng cùng bọn em à?”
“Không. Anh là người yêu cũ của em, ở lại uống rượu mừng thì kỳ lắm. Anh chúc em hạnh phúc!”
Đọc được tin nhắn của Bá Trường, tự dưng Hạnh Trân rớt nước mắt. Hồi xưa, Trường không bao giờ từ chối đồng hành cùng cô trong bất cứ sự kiện quan trọng nào cả. Hạnh Trân yêu Hữu Tiến, ở bên Hữu Tiến cô cảm thấy tâm hồn mình thanh khiết, cô được trở về tuổi mộng mơ, được hoà mình vào những cuộc trò chuyện nên thơ. Nhưng điều đó không có nghĩa là Bá Trường chẳng là gì trong cuộc đời cô cả. Trường đem đến cho cô cảm giác an toàn. Những khi cô căng thẳng, buộc phải có Trường ở bên cô mới an tâm được. Hôm nay Hạnh Trân rất nhạy cảm, cần được chở che, vậy mà Trường lại về sớm. Anh còn gửi anh Thắng tiền mừng đám cưới cô mới tức chứ, làm như người dưng á mà cần mừng tiền? Hạnh Trân chua xót nhìn chiếc phong bao màu đỏ dày cộm mà Bá Trường chuẩn bị, trong lòng cô dấy lên nỗi buồn mênh mang. Cô vốn tưởng rằng mình sẽ cực kỳ hạnh phúc khi lấy được người khiến trái tim mình rung động mãnh liệt. Thật không ngờ, hạnh phúc thì ít mà cảm giác chơi vơi thì nhiều. Khoảnh khắc trao nhẫn cưới cho Hữu Tiến, Hạnh Trân run lắm. Cô vô thức liếc về phía khách mời, chỉ hi vọng Trường đang ngồi nấp ở đâu đó. Nhưng thật tiếc, cô chẳng thấy bóng dáng anh đâu cả. Anh thực sự… đã về rồi. Có lẽ… từ nay trở về sau… bởi vì mang danh nghĩa người yêu cũ nên anh sẽ không bao giờ tham dự bất cứ sự kiện nào quan trọng của vợ chồng cô nữa. Chuyện vui mà không có sự hiện diện của anh… có lẽ sẽ buồn lắm!
Bà Ngọc thấy Hạnh Trân khá tâm trạng nên tan tiệc bà thủ thỉ bảo con nếu trong lòng con cảm thấy không an tâm thì bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Nhưng Hạnh Trân chỉ cười cười bảo bà cô hơi mệt thôi chứ không hề hối hận. Theo như bà biết thì Hạnh Trân đã quay sẵn năm chiếc MV mới để sau đám cưới, con có thể sang Pháp sinh sống cùng chồng và vẫn có sản phẩm phát hành nhằm đảm bảo nhiệt lượng cho tên tuổi của con. Bà ngỏ ý muốn sang đó ở cùng Hạnh Trân nhưng con từ chối. Con bảo rằng con đã ở trong vòng tay ba mẹ nhiều năm rồi nên bây giờ con muốn tự mình vùng vẫy ở phương trời mới để có nhiều trải nghiệm hơn. Bà bảo nếu con không muốn ở cùng mẹ thì thi thoảng bà sẽ chỉ sang thăm vài hôm thôi nhưng con cũng không chịu. Sự quyết liệt của con khiến bà sinh nghi. Bà đoán tới chín mươi phần trăm con gái mình muốn trốn đi một nơi khác đẻ con để tránh thị phi. Thương con nên bà khóc hàng đêm. Ông Trương an ủi bà:
– Đừng lo. Con lớn rồi, để nó tự quyết định. Mình đâu thể mãi chạy theo nó được. Tuổi trẻ ý à, cứ phải tự mình trải nghiệm, tự mình vấp ngã thì mới rút ra được bài học. Chứ giờ tụi mình có nói nhiều thì tụi nó cũng chỉ cãi bướng thôi chứ chả thấm được đâu.
Bà Ngọc cũng biết thế, nhưng bản năng là người làm mẹ, bà vẫn xót con vô cùng. Mặc dù Bá Trường từng phản bội con nhưng nhìn cái cách thằng bé chuẩn bị chu toàn cho đám cưới của con, bà không sao ghét được nó. Dù gì đi chăng nữa thì Bá Trường cũng có tính tốt giống ông Trương, là người đàn ông mà phụ nữ có thể dựa dẫm vào. Còn Hữu Tiến thì giống như một cái máy đào chuyên nghiệp. Tiếc rằng con gái bà được nuông chiều quá, có tài năng nên kiếm tiền dễ quá nên nó chưa nhận ra đồng tiền có giá trị lớn như nào, và nó cũng không hề biết có những mối quan hệ có thể chấm dứt chỉ vì tiền. Ngày tiễn Hạnh Trân và Hữu Tiến ra sân bay, mẹ Hữu Tiến cười như trúng số, còn bà Ngọc thì khóc sưng cả mắt. Thời gian con gái sống ở nước ngoài, tâm trạng bà rất tệ. Bà buồn nhiều, người cũng gầy rộc hẳn đi. Lần nào gọi điện nói chuyện với con bà cũng năn nỉ con mau về nhà, nhưng phải rất lâu sau đó, con mới về. Và đúng như bà dự đoán, cháu ngoại của bà cũng về cùng hai vợ chồng. Thằng bé nom kháu khỉnh lắm. Nó lớn ra phết rồi. Nó trắng bóc ý à, nó nói chưa sõi nhưng khôn lắm, vừa trông thấy bà đã lon ton chạy tới bên bà, sà vào lòng bà, nhí nhảnh bảo:
– Bà! Bà! Bế! Bế!
Hạnh Trân cười cười bảo bà:
– Mẹ Ngọc! Đây là bé Cà Chua, con trai của tụi con. Vợ chồng con không tiết lộ chuyện sinh em bé vì muốn dành tặng gia đình hai bên một món quà bất ngờ. Mẹ đừng giận tụi con nha!
Bà Ngọc bế bé Cà Chua vào lòng, nom đôi mắt long lanh của nó cố tình chớp chớp lấy lòng bà, bà phấn khởi vô cùng. Bà vui vẻ nói:
– Ừ. Mẹ không giận. Con về là tốt rồi. Mọi chuyện qua rồi. Từ giờ đừng đi đâu xa mẹ lâu như thế nữa con nhé!
– Dạ, mẹ an tâm. Lần này con về hẳn.
Ông Trương nghe con gái nói vậy cũng vui khủng khiếp. Bà Ngọc mời họ hàng nhà mình và họ hàng bên nhà thông gia tới nhà ăn cỗ mừng vợ chồng Tiến Trân về nước. Trong lúc Hạnh Trân đang trò chuyện cùng ba mẹ, cô em họ của Hữu Tiến lén mở túi xách của chị dâu lấy trộm phấn. Tình cờ phát hiện ra túi giấy tờ của bé Cà Chua, Hải Trang tò mò mở ra xem, rồi nó vô duyên la toáng lên:
– Chị Hạnh Trân! Nếu như giấy khai sinh của Cà Chua là đúng thì chị chửa trước khi cưới anh Tiến à?
Sự chú ý của cả nhà dồn vào Hạnh Trân khiến cô tức tím mặt. Nhưng cô vẫn phải cố gắng kiềm nén, cô nhẹ nhàng hỏi Hải Trang:
– Hình như chưa ai dạy em là không được tự ý lục lọi đồ đạc của người khác khi chưa được sự cho phép của họ ý sao ý Hải Trang nhỉ?
– Sao chị phải đánh trống lảng thế nhỉ? Chị sợ cả nhà biết chị ăn kem trước cổng à?
Bà Ngọc nghe Hải Trang nói thì thấy rất ngứa tai! Ranh con! Mới là sinh viên năm nhất, tiền học phí đại học còn đang phải ngửa tay xin chị dâu mà dám láo. Cũng may Hạnh Trân của bà có cách ửng xử rất khôn khéo. Con không làm ầm ĩ, chỉ nhỏ nhẹ bảo:
– Em đừng suy diễn linh tinh. Cà Chua bị sinh non. Chị không dám nói vì sợ cả nhà lo lắng em ạ. Không tin em cứ hỏi anh Tiến sẽ rõ thực hư!
Hữu Tiến lên tiếng xác nhận điều vợ mình nói là hoàn toàn chính xác. Hải Trang vẫn nghi hoặc bảo:
– Nhưng tôi thấy bé Cà Chua bụ bẫm kháu khỉnh lắm, chẳng giống bị sinh non gì cả.
– Chị chăm con tốt cũng là lỗi của chị à Hải Trang?
Hạnh Trân từ tốn hỏi cô em họ của chồng. Cô giả bộ ấm ức rớt nước mắt. Cả nhà thấy Hạnh Trân bị bà cô bên chồng bắt nạt thì thi nhau lên tiếng bênh vực cô, đồng thời chửi Hải Trang đã vô ý thức, dám lục lọi đồ của chị dâu còn ăn nói mất dạy, xấu tính như thế thì chó mới lấy. Ba của Hải Trang xấu hổ quá, ông tát cho con gái một phát đau điếng trước mặt mọi người rồi tức tối nói:
– Mày đối xử với người cho mày tiền học phí thế hả con? Đồ vô ơn! Mau xin lỗi chị ngay!
– Chị Hạnh Trân… em… em… xin lỗi chị.
Hải Trang cay cú nói, Hạnh Trân nhẹ nhàng bảo:
– Em không cần phải xin lỗi chị. Vì em có xin lỗi hay không thì từ bây giờ trở đi, chị cũng sẽ không lo tiền học phí cho em nữa!
– Hạnh Trân! Em nó còn nhỏ, con bỏ qua cho em được không? Cô xin con đó!
Mẹ Hải Trang năn nỉ. Hạnh Trân lạnh lùng bảo:
– Vấn đề không phải là con có bỏ qua cho em hay không mà vấn đề là con thấy những người có nhân cách không tốt như em Hải Trang thì học thế học nữa cũng chẳng khá lên được.
Ba mẹ Hải Trang rất tức, nhưng họ đang xây nhà, còn cần vay Hạnh Trân tiền nên không dám thái độ. Những người khác bên gia đình thông gia sợ không xin được tiền từ cô nên cũng không dám ho he gì, chỉ ra sức nói những lời hay ý đẹp lấy lòng cô. Bà Ngọc cười khẩy. Bà rất hài lòng với sự dứt khoát của Hạnh Trân bây giờ. Con bà… đã thay đổi rồi. Con tuy thoáng tính nhưng đã không còn là một đứa vung tiền tứ tung nữa rồi. Tới bữa, Hạnh Trân tập trung đút cho con trai ăn. Con chăm Cà Chua rất khéo, bé không chịu ăn, con chỉ tươi cười dỗ dành bé chứ không mắng mỏ hay cáu gắt gì cả. Thấy con gái đã trở thành một bà mẹ dịu dàng thay vì một cô công chúa đỏng đảnh, bà Ngọc vui đáo để. Hải Trang thì càng nhìn chị dâu càng thấy ngứa mắt, nó cố ý châm chọc:
– Tưởng hiền lành thế nào? Hoá ra thâm dễ sợ.
Hạnh Trân nói nhỏ chỉ đủ để Hải Trang nghe thấy:
– Ở đời cứ đóng vai hiền mãi cũng nhàm em ạ. Thi thoảng phải thâm thâm một tí để dằn mặt những con em họ bên chồng láo chó như em thì nó mới thi vị chứ!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN