Sa Ngã - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1029


Sa Ngã


Phần 28


Hải Trang uất nghẹn. Nó quay sang châm chọc Hữu Tiến chọn vợ ngu như bò. Tiến bĩu môi bảo:
– Mày mới là một con bò đích thực đấy!
Hồi ở bên Pháp, vợ Tiến bận chăm con mọn mà vẫn nhớ gửi tiền cho Trang đóng học phí, vậy mà nó chẳng biết điều gì cả. Ranh con láo lếu, anh có dư tiền anh cũng chẳng cho nó. Cứ ngoan ngoãn như anh có phải được vợ cưng chiều không? Anh được vợ cho tiền tiêu xài xả láng, ba mẹ anh cũng được vợ biếu tiền sinh hoạt phí hàng tháng. Hạnh Trân rất thương người. Họ hàng nhà anh ai gặp khó khăn, vợ cũng vui vẻ giúp đỡ. Bởi thế nên Hữu Tiến mới có thể ngang nhiên nói dối vợ:
– Nhà em gái mẹ anh ở dưới quê bị dột, vợ cho bà ấy tiền lợp lại cái mái nhà nhé!
Hạnh Trân của bây giờ đã chặt chẽ hơn với những người khiến cô ngứa mắt, nhưng đối với những người có hoàn cảnh khó khăn, cô chẳng tiếc gì cả. Cô bảo chồng:
– Lợp lại mỗi cái mái nhà thôi thì tạm bợ quá, dì già rồi, sống khắc khổ vậy cũng tội. Để em chuyển tiền cho dì xây luôn cái nhà mới ở cho thoải mái.
– Thôi vợ ạ. Chuyển tiền cho dì thì nó không phải phép lắm đâu. Vợ cứ chuyển tiền cho anh đi, để mấy bữa nữa anh đem về quê biếu dì cho nó lịch sự.
Hạnh Trân vô tư chuyển tiền cho chồng. Hữu Tiến chuyển toàn bộ số tiền vợ vừa cho mình sang tài khoản của mẹ rồi gọi mẹ ra ngoài vườn nói chuyện riêng:
– Con đã chuyển tiền cho mẹ rồi đấy. Tháng nào vợ con cũng chuyển cho ba mẹ rất nhiều tiền rồi mà. Mẹ chi tiêu kiểu gì mà sao tháng nào mẹ cũng vòi vĩnh thêm tiền của con nữa vậy?
– Mẹ nuôi mày bao nhiêu năm mẹ không kể công, bây giờ mày là thằng đàn ông trưởng thành rồi, mày lại tra khảo mẹ chỉ vì vài đồng bạc thế à? Rõ bấn!
Bà Thuỷ mỉa mai con trai. Hữu Tiến thở dài bảo:
– Con mà làm ra nhiều tiền thì con cũng chẳng bấn thế đâu. Nhưng con thì kém cỏi, mẹ thì đòi toàn khoản lớn, con lại phải xin vợ con. Mà xin nhiều thì ngại nên con toàn phải bịa lý do linh tinh nói dối vợ. Nhục lắm chứ có phải nhục vừa đâu hả mẹ?
– Đừng lo! Mẹ không tiết lộ cho vợ mày biết đâu.
– Con biết mẹ kín tiếng, nhưng xin hoài, con chán á. Mẹ cũng phải cho con giữ thể diện đàn ông tí chứ!
– Thằng hâm! Có vợ giàu thì cứ thế mà hưởng, mày bận tâm làm quái gì? Cứ có tiền là vui rồi! Thể với chả diện, quẳng cho chó gặm đi.
Bà Thuỷ nhởn nhơ nói. Hữu Tiến buồn não lòng. Phận làm con, anh luôn cố gắng chiều lòng ba mẹ già. Nhưng anh cảm thấy rất không thoải mái khi lấy tiền của Hạnh Trân. Bị vợ cũ chửi là thằng ăn bám, anh còn chẳng buồn nhiều bằng việc phải nói dối vợ mới. Bởi vì, đối diện với sự phóng khoáng của Hạnh Trân, anh thấy mình hèn mọn vô cùng. Hồi xưa, khi anh dạy Hạnh Trân học thanh nhạc, mặc dù cô chưa bao giờ thổ lộ, nhưng ánh mắt long lanh của cô mỗi khi ngước nhìn anh và sự thẹn thùng của cô mỗi khi họ ngồi gần nhau khiến Tiến nhận ra cô yêu thầm anh. Thời điểm ấy anh đã có vợ nên không cho phép mình đi quá giới hạn. Chỉ sau khi ly hôn với Hoa, anh mới tìm gặp cô. Càng ở với Hạnh Trân, anh càng si mê cô. Đàn bà mà sao có thể giỏi giang đến thế? Sao có thể ăn nói nhẹ nhàng tới vậy? Khác hẳn con mụ Hoa la sát, hơi tí thì la mắng anh! Chuyện chăn gối của anh và Hạnh Trân cũng rất hoà hợp, mỗi khi gần gũi với vợ, trái tim anh lại thổn thức khôn nguôi. Vẻ đẹp của vợ khiến anh ngây ngất. Cà Chua giống vợ nên đẹp và khôn dữ lắm. So với hai mẹ con nhà nó thì anh kém cỏi hơn nhiều, nhưng anh vẫn cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình quá tuyệt vời!
Tiếc rằng, cuộc sống của Hạnh Trân thì dường như không được tuyệt vời như thế! Hiện tại, cô đã hiểu được phim ảnh khác với thực tế như nào. Một người đàn bà chưa chắc đã có thể có hạnh phúc trọn vẹn với người đàn ông mà họ thần tượng. Giống như quả hồng căng bóng trên cây, nhìn thì tưởng ngọt lắm, chỉ khi hái xuống, ăn vào miệng mới biết nó chát và chẳng hề ngon như tưởng tượng. Hoá ra muốn có một cuộc hôn nhân hạnh phúc thì những rung động và những mộng mơ hão huyền là chưa đủ. Mỗi khi bé Cà Chua thức giấc gào khóc giữa đêm, Hạnh Trân thực sự không cần một người chồng chỉ biết ca hát động viên cô, cô cần một người đủ khéo léo để chăm con cho cô ngủ. Cô cần một người biết pha sữa, biết dỗ trẻ con ăn, biết tắm cho em bé… một người tâm lí… như Bá Trường. Bé Cà Chua khó tính gấp trăm lần Hạnh Trân đỏng đảnh của hồi trẻ. Anh Hữu Tiến không phải người đàn ông vô tâm, nhưng anh vụng về, không biết nựng con. Những lúc quấy khóc con từ chối theo anh, cũng không theo người giúp việc, chỉ bám riết lấy mẹ khiến cô rất cực. Những lúc như thế, cô thường nhớ Trường rất nhiều. Giá như người ở bên cô những lúc đó là Trường thì có lẽ cô đã có thể ngủ mấy giấc thật ngon rồi!
Càng nhớ Trường, Hạnh Trân càng hận Ái Trân, đứa em gái mất nết đã xen vào mối quan hệ giữa cô và Trường. Căm hận nhất là thời gian trôi qua, rất nhiều người đã quên mất scandal to đùng đoàng của nó. Mỗi ngày có biết bao nhiêu scandal của các nghệ sĩ khác, người ta đâu đủ sức để ghét nó mãi. Bây giờ, hội người căm ghét Ái Trân chỉ còn lại anti-fan chân chính của Ái Trân và fan cuồng Hạnh Trân mà thôi. Nhưng con số đó thực sự không thể áp đảo được số fan của Ái Trân ở thời điểm hiện tại. Fan của Ái Trân gọi nó là diễn viên hài. Bọn họ chấp nhận bỏ qua những tội lỗi năm xưa của nó. Hạnh Trân ghê tởm những khán giả dễ dãi như bọn họ. Hạnh Trân cảm thấy rất bất công khi một con tiểu tam vô liêm sỉ như Ái Trân vẫn có thể ngóc đầu lên được. Tất nhiên, Hạnh Trân không biết Ái Trân đã phải nỗ lực như nào để đạt được vị trí như hiện tại. Ái Trân đã có những đêm diễn không khán giả, cũng có những đêm diễn bị anti-fan ném bóng nước lên sân khấu khiến cả người cô ướt nhẹp. Cô từng đứng đợi một vị đạo diễn nổi tiếng gần năm tiếng đồng hồ để được nói chuyện với anh, xin anh một vai diễn nhỏ trong bộ phim sắp bấm máy. Bị anh từ chối thẳng thừng vì nhân cách kém, Ái Trân không hề nản chí. Cô mặt dày đến trường quay làm chân chặt vặt cho đoàn làm phim của anh, từ trang điểm cho các diễn viên chính tới mua nước, mua bánh cho các anh quay phim. Sau gần nửa tháng, cô chiếm được thiện cảm của cả đoàn làm phim, và cuối cùng, vị đạo diễn đó cũng đồng ý giao cho cô một vai khá hay ho, tuy đất diễn ít nhưng lời thoại chất, là bước nhảy cực kỳ quan trọng trong sự nghiệp của Ái Trân.
Hạnh Trân không thể hiểu được sự vất vả của Ái Trân cũng là điều bình thường, bởi vì khi phụ nữ đã hận con giáp thứ mười ba thì nỗi hận ấy sâu sắc lắm. Mà một khi nỗi hận đã sâu sắc thì kẻ đó có nỗ lực như nào họ cũng không thể công nhận, cũng không thể nhìn ra điểm tốt của kẻ thù. Ái Trân biết nhiều người có định kiến với mình nên từ hồi xảy ra scandal lớn, cô không dám phát ngôn ngông cuồng nữa, càng không dám đăng các bài viết mang tính chất câu fame trên trang cá nhân. Cô lập một kênh mới tên “Mẹ Gấu Trắng” để đăng các clip diễn hài của mình, tuy lượt xem so với ngày xưa thì kém hơn nhiều, nhưng cô vẫn kiếm được chút tiền nhỏ. Mặc dù Ái Trân chưa phải là diễn viên hài đình đám, nhưng qua tiếp xúc, nhiều anh chị đã có tên tuổi trong nghề thấy cô ngoan nên hay cho cô đi diễn ké với mình. Nhận được tiền cát-xê, Ái Trân không dám hoang phí chút nào. Hai tháng trước, cô đã trả hết nợ cho Diệu Ánh. Cuộc sống của cô bây giờ đã thoải mái hơn chứ không phải tằn tiện như trước. Cuối tuần, cô ra quán nhậu của bạn Quý mua một con mực nướng đem về nhà. Trong lúc nhâm nhi mực nướng chấm tương ớt, cô vui vẻ nhắn tin cho bạn:
“Tớ có thể mua mực khô ở chợ đem về nhà nướng cho bớt tốn kém, nhưng tớ vẫn mua mực nướng ở quán nhậu của Quý để ủng hộ Quý nhá! Cảm động hem?”
“Cảm động cái con khỉ! Người giàu như tớ nhận thêm mấy đồng bạc của cậu chỉ như muối bỏ bể thôi!”
Đọc xong tin nhắn của bạn, Ái Trân nhắn tin cà khịa:
“Chảnh chó!”
“Chó giàu nên có quyền chảnh! Còn hơn con chó nghèo, mua có một con mực, chẳng bõ tráng miệng!”
“Sao cậu biết tớ chỉ mua một con mực?”
“Muốn tớ không biết thì đừng đến mua! Ken bon!”
“Ken bon gì đâu? Có một mình à, mua nhiều phí.”
“Sao lại có một mình? Vẫn chưa có người yêu à? Tớ nhớ hôm qua cậu mới khoe được tỏ tình cơ mà!”
“Ừ. Nhưng tớ không nhận lời… bởi vì…”
“Vì sao?” – Bá Trường nhắn tin thăm dò.
Ái Trân run bắn. Cô chưa từng gặp mặt Quý, suốt thời gian vừa qua cô chỉ nhắn tin trò chuyện với bạn thôi mà chẳng hiểu sao cảm xúc dành cho bạn lại mãnh liệt tới vậy. Ban đầu, cô nghĩ tình cảm của mình dành cho Quý là sự biết ơn, nếu bạn không thuê cô đi học, cô sẽ không phát hiện ra mình có năng khiếu diễn hài và sẽ không bao giờ có được vị trí như ngày hôm nay. Nhưng lâu dần, cô thấy có gì đó không đúng lắm. Chỉ vài ngày không nhận được tin nhắn của bạn thôi là cô lại sốt ruột, ăn không ngon, ngủ không yên. Bạn toàn nhắn tin cà khịa cô, nhưng cô lại cứ chết mê chết mệt những tin nhắn đó, cứ đọc đi đọc lại rồi cười một mình mới điên chứ. Vốn là người khá bạo trong chuyện tình cảm nên Ái Trân nhắn tin hỏi thẳng:
“Quý này! Cậu có người yêu chưa?”
“Đã từng có, nhưng chia tay rồi.”
“Vậy cậu đang độc thân à?”
“Ừ.”
“Tốt quá, tớ chẳng muốn xen vào bất kỳ một mối quan hệ nào nữa cả.”
“Cậu nói thế là có ý gì?”
“Tớ… không biết tin nhắn này có làm cậu sợ không… nhưng mà… tớ… tớ… hình như tớ đã trót thích cậu mất rồi. Trước đây, tớ chưa bao giờ nghĩ rằng tương lai mình sẽ thích một người con gái. Tớ cứ tưởng mình là gái thẳng… cho tới khi tớ gặp cậu… không biết từ bao giờ tớ đã bị cậu bẻ cong mất rồi. Nhưng cậu đừng thấy áp lực, nếu cậu không thích tớ thì mình tiếp tục làm bạn, còn nếu cậu cũng có cảm tình với tớ thì hai đứa mình cho nhau một cơ hội được không? Nếu cưới nhau, tớ sẽ mặc vest, cho cậu mặc váy.”
Bá Trường hơi choáng. Tự dưng trong đầu xuất hiện hình ảnh bản thân mình mặc váy, anh thấy chối không tả nổi. Anh nhắn tin dò hỏi Ái Trân:
“Tớ cứ tưởng cậu yêu Bá Trường nhiều lắm cơ.”
“Ừ, tớ từng yêu anh ấy rất nhiều. Nhưng đã rất lâu rồi bọn tớ không gặp nhau mà tớ cũng không cảm thấy nhớ nhung gì cả. Tớ nghĩ là tớ đã quên anh ấy rồi. Trái tim tớ bây giờ chỉ có cậu thôi! Cậu có thích tớ không?”
Nghe ai đó nói đã quên mình, có người tức nghẹn. Cái loại con gái không chung tình, dễ dụ, đáng ghét! Do quá ức chế nên Bá Trường không thèm nhắn tin lại. Anh cứ ngỡ Ái Trân sẽ cuống lên nhắn tin hỏi han nịnh nọt mình. Ai ngờ, đến giữa trưa hôm sau, anh vẫn không nhận được thêm tin nhắn nào từ cô nữa cả. Khi bình tĩnh trở lại, nhận ra mình hơi ngớ ngẩn vì ghen với chính bản thân mình, anh chủ động nhắn tin cho cô trước:
“Nói thích người ta mà người ta giận cũng không quan tâm, thích cái khỉ mốc!”
“Tớ xin lỗi, tớ không biết cậu giận. Tớ lại tưởng cậu cần thời gian để suy nghĩ câu trả lời nên không dám nhắn tin làm phiền cậu.”
“Ai thèm thích cậu mà cần thời gian để suy nghĩ câu trả lời? Đồ ảo tưởng!”
“Ừ. Vậy thôi. Tớ đang bận! Lúc khác tụi mình nhắn tin tiếp nha!”
“Cậu thì bận cái quái gì chứ? Chắc tớ bảo tớ không thích cậu nên cậu thất vọng, cậu kiếm cớ hắt hủi tớ chứ gì? Tớ chả biết thừa!”
“Tớ đã nói rồi, nếu cậu không thích tớ thì mình vẫn làm bạn mà. Cậu nói tớ hắt hủi cậu oan ức cho tớ quá, tớ đang làm cơm mời con tớ về ăn mà nhận được tin nhắn của cậu tớ vẫn trả lời ngay mà!”
“Làm cơm mời con tớ về ăn? Cậu bị dở hơi à? Cậu có con lúc nào? Với ai?”
“Tớ từng mang thai đứa con của anh Trường. Nhưng sau khi anh rời bỏ tớ một thời gian thì bé cũng rời bỏ tớ. Sau đó, scandal xảy ra, tớ rốt cuộc chẳng còn gì cả. Tớ chưa bao giờ tiếc nuối về tiền bạc, sự nghiệp mà mình đã mất đi trong quá khứ. Nhưng mà… con thì khác cậu ạ… bé là máu mủ của tớ… mỗi lần nghĩ tới bé là một lần tớ đau… nếu bé còn thì giờ chắc cũng biết đi rồi. Chắc có lẽ… bé sẽ chạy loanh quanh bên tớ suốt luôn đấy!”
Đọc xong tin nhắn của Ái Trân, Bá Trường thấy buốt lạnh cả sống lưng. Anh run rẩy tới mức làm rơi cả điện thoại xuống đất. Sống mũi anh đỏ au. Mắt anh cũng đỏ. Nước mắt anh ứa ra liên tục. Anh không nói được gì, cũng không làm được gì, cứ ngồi bần thần một chỗ trong suốt nhiều giờ liền.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN