Sao Đen - Chương 71: TỜ FAX NẶC DANH
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Sao Đen


Chương 71: TỜ FAX NẶC DANH



Chúng tôi ngồi bên nhau trên ghế đá trong vườn cây Thiên Thần. Những giây phút cuối cùng thật căng thẳng. Rosanna bồn chồn đau đớn cứ luôn luôn đưa mắt xem đồng hồ. Còn mười lăm phút nữa là cuộc đi dạo ngoài trời cuối cùng kết thúc. Nếu tôi không chấp nhận tối hậu thư thì chúng sẽ đem tôi đi thủ tiêu. Cả hai con đường đều dẫn tới cái chết, một là chết tinh thần, hai là chết thể xác. Dù ở hướng nào tôi cũng không bao giờ còn gặp được Rosanna nữa…

Bỗng có tiếng máy bay trực thăng ầm ầm bay đến. Rosanna như bửng tỉnh, nét mặt nàng tràn đầy phấn khích. Khi chiếc Hu 1A dừng lại trên bầu trời và hạ dần xuống sân toà nhà chính thì nàng dắt tay tôi đứng dậy.

– Thôi ta về đi, hết giờ rồi.

– Còn mười hai phút nữa kia mà?

– Cũng phải về thôi. Máy bay hạ cánh, quan khách đến, Warrens ra tiếp chúng ta không được đi qua phía sân trước đâu. Đi theo em.

Nàng kéo tôi xềnh xệch chạy qua phía sân bay và chăm chú nhìn về phía quan khách.

Có ba người từ máy bay bước xuống. Tôi giật mình nhận ra John Antonio và trời ơi, cả Bạch Kim vợ tôi nữa. Rosanna buông tay để cho tôi chạy về phía hai người.

– Antonio! Bạch Kim! – Tôi kêu to!

– Mc Gill!

– Anh Nghĩa! Trời ơi! Anh ở ngay đây à?

Tôi bắt tay bạn và ôm hôn vợ.

– Sao hai người biết tôi ở đây mà đến cứu?

– Dài lắm! – Bạch Kim nói nhỏ – Em phải đóng vai vợ Antonio mới được vào đây đấy. Anh cứ khai là cộng tác viên của FBI thông qua Antonio nhé. Nhiệm vụ của anh là thui vào tổ chức Vi-xi để chống ma tuý thâm nhập nước Mỹ. Có đòn nào doạ được Warrens thì đưa hết ra. Thôi đừng quấn vào em mà nó nghi.

Tôi tranh thủ giới thiệu “vợ chồng” John Antonio với Rosanna. Mọi người bắt tay nhau vui vẻ Rosanna nhìn đồng hồ rồi kéo tay tôi.

– Ta về kẻo hết giờ!

Tôi phải nháy mắt với vợ rồi đi theo người tình về phòng mình. Tôi nói nhỏ với Rosanna.

– Thế là anh thoát chết rồi. Vợ chồng John Antonio nhân viên của FBI nhất định sẽ cứu anh vì anh là cộng sự của họ mà!

– Vợ không đi cứu chồng mà phải nhờ bạn?

– Vợ anh đâu có biết chồng ở đây mà cứu!

Rosanna cười và nháy mắt.

– Người vợ thương yêu chồng thì nhạy cảm lắm! Anh có ở cách nửa vòng trái đất thì chị ấy cũng đánh hơi thấy mà đến cứu.

– Nhưng nhờ em gọi điện báo giúp em lại từ chối!

– Có người khác giúp rồi thì khỏi phải nhờ em. Từ nay cho tới lúc được tự do anh vẫn còn phải nhờ em nhiều lắm!

Nàng dẫn tôi vào buồng rồi toan về nhưng tôi đã ôm lấy hôn như mưa lên khắp khuôn mặt đẫm nước mắt.

– Hôn gì mà dữ dằn thế? Sắp gặp vợ rồi mà vẫn tham lam! Khiếp cho đàn ông các anh!

– Anh vui mừng được thoát chết mà. Anh yêu em! Người tình cũng là vợ không hôn thú thôi! Nụ hôn biệt li hẳn phải nồng thắm, dữ dội hơn.

– Vĩnh biệt.

Nàng nói rồi quay lưng đi thẳng.

Warrens ra tận cửa tiền sảnh đón vợ chồng Antonio. Gọi là khách quý vì họ được Thượng nghị sĩ Thomas Doyle, uỷ viên ban pháp luật Thượng viện kiêm trưởng ban điều hành công tác chống ma tuý giới thiệu đến gặp Phân Vụ trưởng Viễn Đông CIA để liên kết phối hợp hành động.

– Chào ngài Warrens! Tôi là John Antonio và vợ tôi bà Kim Antonio.

– Rất hân hạnh được đón tiếp và làm việc với ông bà. Xin mời!

Warrens hướng dẫn khách vào phòng tiếp tân. Chủ khách an toạ. Bồi bàn mở sâm-banh. Họ nâng cốc chúc tụng nhau rất thân tình thắm thiết. Antonio chuyển thư giới thiệu viết tay của Thượng nghị sĩ Thomas Doyle và xuất trình chứng chỉ cộng tác viên FBI. Warrens xem qua một lượt rồi vui vẻ nói.

– Chúng tôi nhận thức được tầm quan trọng của việc phối hợp hành động trong nhiệm vụ chiến lược quan trọng này. Ông bà có thể tin tưởng vào sự hợp tác chân thành và tích cực của chúng tôi.

– Thưa ông Warrens! Vấn đề ma tuý thâm nhập vào nước Mỹ đang tạo nên một thảm hoạ cho an ninh và sự thịnh vượng của chúng ta. Trước đây ma tuý thâm nhập vào nước ta chủ yếu bằng con đường từ các nước Nam Mỹ. Nay thì tỷ trọng đã nghiêng về châu Á. Vùng Tam Giác Vàng và phụ cận sản xuất sáu mươi phần trăm lượng ma tuý trên toàn thế giới. Mỗi năm có tới sáu trăm tấn héroin, cocain tinh chất của vùng này chuyển vận trái phép vào Hoa Kỳ. Giá một ký thứ hàng này ở bản Thêrd Thai cách tỉnh lỵ Chiềng Rai bốn mươi hai ki-lô-mét chỉ là ba nghìn đô-la. Bên Mae Sai của nước Myanmar còn rẻ hơn. Nhưng vào đến nước Mỹ có loại lên tới ba trăm nghìn đô-la một ký. Chính vì món lợi nhuận khổng lồ đó mà rất nhiều kẻ quên cả lương tâm trách nhiệm cấu kết với nhau đưa ma tuý vào Hoa Kỳ. Quốc hội rất đau đầu vì hiểm hoạ quốc gia này đã thúc bách Chính phủ ra tay. Nhưng xem ra hiệu quả còn thấp kém. Các chiến sĩ chống ma tuý của chúng ta đã không ngại nguy hiểm hi sinh, lăn mình vào những địa bàn nóng bỏng nhất để hoạt động, nhưng họ cũng bị bọn mafia đe doạ, hành hung, ám sát, bắt cóc thủ tiêu khá nhiều. Trong vùng rừng rậm Á Châu, luật pháp Mỹ đã không bảo vệ được họ.

– Chúng tôi luôn luôn có những hành động hỗ trợ cho các chiến sĩ tự nguyện đến đây chống lại cuộc chiến tranh nha phiến hiện đại ngấm ngầm tiến công nước Mỹ vĩ đại của chúng ta.

Câu chuyện đến đây thì Warrens ngừng lại không muốn tiếp tục vì sự có mặt của Bạch Kim. Antonio mỉm cười tế nhị.

– Xin lỗi ngài, bà vợ tôi đi đường dài nên hơi mệt. Nếu có thể xin ngài cho một chỗ nghỉ tạm trong khi chúng ta làm việc.

– Thưa chúng tôi đã bố trí phòng nghỉ riêng cho ông bà. Sẽ có người đưa bà về phòng.

Ông Phân Vụ trưởng bấm chuông. Rosanna xuất hiện cúi chào điệu nghệ.

– Đây là Rosanna, trợ lí của chúng tôi. Cô sẽ đưa quý bà Antonio về phòng nghỉ bên nhà khách.

– Xin mời!

Bạch Kim vui vẻ đi theo Rosanna. Về đến phòng, nàng chỉ dẫn cho khách mọi tiện nghi phục vụ rồi cáo lui. Nhưng Bạch Kim không vội “buông tha” cô bạn gái này.

– Xin lỗi, khi mới tới đây hình như chúng ta đã gặp nhau chỗ sân bay trực thăng, lúc đó cô đi dạo với anh bạn Mc Gill của chúng tôi?

– Vâng thưa bà.

– Tôi nghe nói anh ấy bị bắt cóc ở khách sạn Piramid sao lại thấy xuất hiện ở đây?

– Đúng là Mc Gill bị bắt cóc và câu lưu tại đây.

– Nhưng sao anh ấy lại được tự do đi chơi bời ngoài hoa viên với một cô gái xinh đẹp như cô?

– Thưa bà, Mc Gill là một điệp viên cộng sản có hạng. Phải sử dụng High-tech Spying mới tóm cổ được anh ta. Ngài Warrens đang muốn chiêu dụ đầu hàng nên cách đối xử rất đặc biệt. Tôi nhận nhiệm vụ coi giữ tù nhân và cảm hoá anh ta.

Bạch Kim bật cười.

– Dùng một cô gái xinh đẹp như cô làm kế mĩ nhân để đánh gục anh ta chắc thành công lắm?

– Thưa bà cũng không dễ dàng. Một nửa thành công vẫn chưa thể gọi là thành công. Anh ta mới thú nhận những cái đã biết và giữ kín những điều ta chưa biết. Anh ta quyết không phản bội đầu hàng. Nếu cứ sắt đá như vậy Mc Gill có thể lên ghế điện. Hôm nay gặp ông bà là cơ may cho Mc Gill. Anh ta có thể nhờ thuê luật sư để được xử theo các điều luật Anti Espionage Low của Quốc hội, trong đó không quy định mức án từ hình.

– Trời khủng khiếp đến thế sao?

– Có một hồ sơ luận tội dày hơn ngàn trang! Một tay Việt Cộng cỡ Bố Già, một Super-espionage mà! Chính em đã tóm được con mồi béo mập này đấy!

Thấy Rosanna hiếu danh vui tính và hơi ba hoa nên Bạch Kim cũng tò mò.

– Trời ơi cô thật là một quái kiệt! Một nữ điệp viên cao thủ. Thế cái phương tiện High-tech Spying của cô là thứ gì mà hiệu quả thế?

– Những “con rệp”. Chúng ta đang sống trong thời đại điện tử mà. Những con chíp tinh vi nằm trong một diện tích một xăng-ti-mét vuông đủ tích hợp một lượng thông tin vài ngàn MB. Mang cấy vào rốn đối thủ có thể ghi nhận mọi thông tin liền trong một tuần!

Bạch Kim bật cười.

– Nhưng làm thế nào cô cấy được vào rốn đối phương? Thế anh ta không đau, buồn hay khó chịu tí gì à?

Đến lượt Rosanna cười rũ rượi.

– Ấy là nói theo kiểu “hình tượng văn học” thôi chứ làm sao cấy được vào rốn. Đúng ra là vào thắt lưng da thì mới không đau. Cái khó là làm sao cho anh cởi thắt lưng ra. Không có một High-tech Spying nào làm nổi việc này ngoài tâm hồn, tình cảm của trái tim!

Bạch Kim bàng hoàng tức giận và đau đớn. Nhưng nàng vẫn nén chịu, bình tĩnh hỏi thêm.

– Và cô đã vong thân để cởi được chiếc thắt lưng để cấy con rệp vào đây?

– Đó là bí mật nhà nghề thưa bà! Đến ông Warrens có hỏi tôi cũng từ chối trả lời!

– Cảm ơn cô, dù sao tôi cũng tưởng tượng ra.

Khi Rosanna đi rồi Bạch Kim mới ôm mặt khóc nức nở vì bị phản bội.

Khi Bạch Kim về phòng nghỉ rồi Antonio mới trình bày với Warrens những văn kiện tuyệt mật về chương trình của Uỷ ban chống ma tuý Thượng Viện. CIA, FBI là quân chủ lực của mặt trận này. Phải có sự liên hệ, phối hợp, chia sẻ thông tin để chống lại Mafia quốc tế, nhất là lực lượng buôn ma tuý trẻ của Châu Á.

Warrens tiếp nhận chủ trương này một cách hăng hái nhiệt tình. Ông ta trình bày một loạt những connexions mới hình thành và phát triển với tốc độ cao ở lãnh địa ông phụ trách. Nhưng ông chê trách Quốc hội còn chưa xét duyệt cho một secret service money tương xứng cho cuộc chiến tranh này. Ông đề nghị Antonio chuyển lời thỉnh cầu tới ngài Thượng nghị sĩ Thomas Doyle thảo ra một chương trình hành động phối hợp dành một ngân khoản đủ mạnh để cắt đứt mọi con đường vận chuyển từ tam giác vàng đến Bắc Mỹ.

Cuối cùng Antonio mới đề cập đến cuộc gặp bất ngờ ở sân bay trực thăng.

– Thưa ngài Warrens. Tôi có một cộng tác viên thân tín, một chuyên gia về chống ma tuý là nhà báo gốc Việt MC Gill. Anh ta vừa đi công cán ở Việt Nam và một số vùng Đông Nam Á. Khi đến Westland thì bị bắt cóc ở khách sạn Piramid. Theo báo chí đăng tin thì thủ phạm là bọn Mafia Á Châu. Chúng đã gọi điện nhận trách nhiệm về vụ này. Chúng chỉ cảnh cáo lực lượng chống ma tuý chứ chưa đưa ra điều kiện gì. Tôi sang đây cũng là để giải quyết vụ này. Nhưng hôm nay đến đây thì tôi lại gặp anh ta đang đi với một cô gái trong Tổng hành dinh của ngài. Phải chăng CIA đã giải thoát cho anh ta hay đây chỉ là một vụ tung tin giả để lừa bọn khủng bố địa phương. Chúng tôi gặp nhau vội vàng nên chưa nói được gì. Ngài có thể giải thích cho tôi sự vụ này được không?

Warrens bỗng biến sắc mặt vẻ lúng túng. Ông ta đặt câu hỏi để có thời gian định thần.

– Ông là bạn thân của Mc Gill à? Liệu FBI có biết gì về tình bạn này không?

– Tất nhiên khi lựa một cộng tác viên chúng tôi phải nắm được lí lịch, nhân thân người đó chứ!

Warrens gõ nhẹ ngón tay xuống bàn cười nhạt.

– Quý vị bị lừa rồi! Mc Gill là một đại tá đặc vụ đương nhiệm của Việt cộng đấy. Anh ta bị bắt quả tang đang hoạt động gián điệp chống lại CIA và đồng minh của chúng ta ở Việt Nam. Chúng tôi lôi hắn về đây câu lưu để điều tra xét hỏi chứ chẳng có chuyện bắt cóc nào cả. Đã có hơn ngàn trang hồ sơ luận tội về tên gián điệp này. Chính hắn cũng đang yêu cầu viết bản tự thú.

Antonio cười.

– Chúng tôi cũng có tập hồ sơ về anh ta cách đây ba năm và có thể còn dài hơn của ngài. Anh ta là một điệp viên siêu hạng của Bắc Việt tung vào miền Nam hoạt động chống chính quyền Sài Gòn và cuộc chiến tranh của Mỹ. Nhưng khi Đông Âu sụp đổ thì Mc Gill đã từ bỏ cộng sản và cộng tác với tôi trong tổ chức chống ma tuý của FBI. Anh ta đã có rất nhiều cống hiến cho nước Mỹ.

– Đó chỉ là mặt trái. Thực chất anh ta vẫn hoạt động rất tích cực cho Việt cộng – Warrens quăng cho Antonio tấm ảnh Nghĩa đeo quân hàm trung tá khi viếng mộ mẹ – Đây là tấm ảnh mới nhất chứng tỏ hắn vẫn còn đương nhiệm.

Antonio xem xong thì cười ngất.

– Điều này chứng tỏ anh ta còn đang được cộng sản sùng ái. Chúng tôi cần một đại tá đương chức trong hàng ngũ họ. Nếu có thể lôi kéo được một hay nhiều Bộ trưởng, Uỷ viên Trung ương, thậm chí cả Uỷ viên Bộ Chính trị cộng sản chịu bí mật nhận lương và làm việc ngoài giờ cho chúng ta liệu ngài Phân Vụ trưởng có chấp nhận không? Có phải chính ngài cũng đang muốn thu phục Mc Gill không? Nhưng xin lỗi, ngài chậm chân rồi! Xin làm ơn thả ngay anh ta ra!

– Đây là một chiến công của CIA. Đâu có thể thả dễ dàng thế được.

– Nếu ngài coi những hành động đó của anh ta là có tội thì tôi xin bảo lĩnh cho anh ta tại ngoại để thuê mướn luật sư biện hộ theo đúng luật lệ nước Mỹ.

– CIA được quyền ngoại lệ để xử lí những vụ việc xảy ra ngoài biên giới nước Mỹ và không cần theo những luật lệ của Mỹ.

– Ngài chỉ có thể dựa vào điều luật khẩn cấp của Quốc hội để vận dụng quyền đó. Nhưng hiện giờ thì không. Nếu ngài cứ khăng khăng hành động thì tôi sẽ công bố những số liệu ma tuý của hai tay trùm buôn lậu Việt Nam là Hoàng Quý Nhân và Lê Văn Dĩ đưa vào nước Mỹ gần một thập kỷ nay để bảo vệ Mc Gill.

– Anh ta có công phát hiện những vụ này sao?

– Chính thế nên Mc Gill mới có nhiều kẻ thù. Ông đang muốn tay điệp viên đó là bạn cộng tác. Tốt nhất là ông hãy trả tự do vô điều kiện cho Mc.

– Tôi sẽ giải thích vấn đề này cho đồng nghiệp sao đây.

– Một vụ bắt lầm, một chuyện giẫm chân lên nhau. Đơn giản thôi.

– Tôi cần có một cuộc nói chuyện với anh ta trước khi đi đến quyết định cuối cùng.

– Dù sao tôi cũng xin cảm ơn ngài đã đối xử tốt với bạn tôi.

– Bây giờ mời ông về phòng nghỉ.

Một cú điện thoại, Rosanna xuất hiện và đưa Antonio về phòng khách. Đã trót đóng vai vợ chồng nên hai người được xếp chung phòng đêm nay. Antonio nhún vai còn Bạch Kim đành trấn an anh.

– Anh nằm giường, còn em ra đi văng, chẳng có gì bất tiện đâu.

– Ngược lại! Tôi sẽ kéo Mc Gill về đây nói chuyện suốt đêm. Được chứ?

– Nhưng Warrens đã cho Mc Gill tự do đâu?

Tối hôm đó Warrens thết tiệc “vợ chồng” Antonio nhưng không mời Mc Gill. Ông ta không thể cho phép có cuộc nói chuyện tay tư. Khi Antonio và Bạch Kim về phòng riêng rồi Warrens mới cho triệu tù binh đến.

Chín giờ khuya tôi đã đi nằm bỗng nghe tiếng gõ cửa. Sau đó hai gã vệ sĩ mở khoá xuất hiện.

– Mời ông Mc Gill lên gặp ngài Warrens.

Tôi vội vàng nhỏm dậy mặc quần áo. Tôi rất hồi hộp vì cuộc tiếp kiến muộn mằn và có vẻ quá khẩn cấp này. Chắc chắn ông ta không thể mang tôi đi thủ tiêu. Đây phải là kết quả bởi những tác động của Antonio và vợ tôi nên ngài Phân Vụ trưởng không thể làm ngơ.

Tôi theo hai tên dẫn độ đến một căn phòng nhỏ hơn chỉ kê một bộ bàn ghế làm việc. Warrens đã ngồi chờ sẵn. Tôi cúi chào, ông ta chỉ cho tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện rồi phẩy tay ra hiệu cho hai vệ sĩ lui ra.

– Ông đã viết xong bản tự thú như trong đơn thỉnh nguyện chưa?

– Thưa ông, vì chưa được ông cho ý kiến phúc đáp nên tôi không thể vội vàng. Nay thì tôi nghĩ việc làm đó là không cần thiết nữa.

Warrens có vẻ khó chịu nhưng ông ta cũng nhạy cảm thích nghi với tình thế.

– Đúng vậy. Tự thú hay không thì tôi cũng nắm hết con người thật của ông rồi. Ông không cần phải múa điệu thoát y thêm một lần nữa làm gì!

– Cảm ơn ông Warrens!

– Bữa qua cộng tác viên của FBI John Antonio mang thư giới thiệu của ngài Thượng nghị sĩ Thomas Doyle đến gặp tôi và xin bảo lãnh tại ngoại cho ông. Tôi đang xem xét lời yêu cầu của ông ta.

– Tôi nghĩ sớm muộn điều đó sẽ xảy ra. Tốt nhất là ngài nên phóng thích tôi vô điều kiện. Nếu giữ lại ngài phải đưa tôi ra xét xử và cuối cùng tôi vẫn thắng kiện vì không vi phạm luật pháp nước Mỹ. Chẳng lẽ toà án Hoa Kỳ lại mượn luật của “con ma Việt Nam Cộng hoà” đã tiêu vong cách đây mười tám năm để buộc tội tôi?

– Tội của ông là có thể “tiền trảm hậu tấu” giết ngay mà không cần xét xử. Đó là thứ quyền lực đặc biệt của CIA đối với những thế lực cộng sản hiện hành muốn chống lại quyền lợi của Hoa Kỳ trên toàn thế giới. Ông chưa biết điều đó sao.

– Thưa có. Nhưng đó chỉ là những mật quy được hiểu ngầm chứ không thành văn bản công khai. Hôm qua ông có thể thủ tiêu tôi đúng như thứ cường quyền được mật quy cho phép. Nhưng hôm nay, khi hành động bắt cóc của ông bị bại lộ thì ông không thể tuỳ tiện hành động với một công dân Mỹ được!

– Nhưng ông thì chỉ là một công dân Mỹ giả hiệu. Đích thực ông là một điệp viên cộng sản nằm vùng. Ông nên nhớ rằng Liên Minh của các ông đã tan vỡ ở Đông Âu. Trên trái đất cũng chỉ còn bốn nước trung thành với ý thức hệ cộng sản. Thế giới trở nên đơn cực do nước Mỹ vĩ đại lãnh đạo. Không một cá nhân, một dân tộc hay một quốc gia nào được phép thách thức bá quyền tối thượng đó. Chúng tôi có thể tẩy chay, cấm vận, áp đặt luật pháp Mỹ lên các mối quan hệ quốc tế. Thậm chí có thể bắn tên lửa, ném bom hoặc đổ bộ lên bất cứ điểm nào trên thế giới nếu nơi đó được CIA coi là có nguy hại cho an ninh nước Mỹ. Cá nhân ông thì có nghĩa lí gì! Đừng tưởng có thể lợi dụng luật pháp Mỹ để chống Mỹ!

– Tôi cũng đang phục vụ lợi ích chân chính và danh tiếng của nước Mỹ. Và tôi cũng bảo vệ độc lập và quốc quyền và an ninh của dân tộc tôi. Hoàng Quý Nhân bắn vào tôi không phải vì tôi có lỗi với nước Mỹ. Ông ta biết tôi là vật cản chống lại ông ta chuyển hàng trăm cân heroin, cocain vào nước Mỹ, chống lại ông ta trong chuyển cho thuê nghiệm trường thí nghiệm hoá chất độc dùng cho chiến tranh… Thưa ông Phân Vụ trưởng, liệu những hành động như thế có vi phạm luật pháp nước Mỹ không?

Warrens biến sắc, lúng túng và im lặng ít phút rồi dịu giọng.

– Dù sao Hoàng Quý Nhân cũng là một chiến sĩ tự do, một nhà ái quốc chân chính. Có thể ông đã hiểu lầm ông ta. Khi cộng tác với nhân vật này chúng tôi cũng đã chú ý đến quá khứ của ông Nhân. Trong nhiệm vụ chống ma tuý tôi có một biện pháp khác. Tôi muốn bỏ tiền ra thu mua tất cả số lượng hai nghìn tấn ma tuý được sản xuất hàng năm trên thế giới để tiêu huỷ đi. Nếu chấp nhận mua ngay từ gốc ở Á Châu và Mỹ La-tinh với giá mười nghìn đô-la một ký thì về lý thuyết, các nước tiêu thụ phải bỏ ra hai mươi tỉ đô-la. Còn nếu để nó thâm nhập vào đến nơi tiêu thụ thì số tiền bỏ ra lên tới bốn trăm tỉ! Để chống thảm họa trên các nước tiêu thụ đã chi cho quỹ chống ma tuý vượt quá con số hai mươi tỉ đô la khá xa nhưng rất ít hiệu quả. Nếu các chính phủ chịu bỏ tiền ra mua và tiêu huỷ thay vì chiến tranh với mafia thì ta có thể tiêu diệt được tổ chức này ngay trong trứng nước. Hoàng Quý Nhân đã cộng tác với tôi làm cuộc thí nghiệm này. Ông ta mua giúp tôi vài chục ký rất dễ dàng. Nếu ta lập hẳn một đại lí thu mua rồi khơi nguồn gom góp thì bao nhiêu ma tuý Á Châu sẽ chảy tuột vào kho của Warrens này. Một biện pháp cởi mở như thế sẽ làm cạn kiệt mọi nguồn thâm nhập của mafia vào nước Mỹ và các quốc gia tiêu thụ khác. Chỉ riêng khả năng tài chính Hoa Kỳ cũng đủ sức chơi trò này. Tôi đang muốn đưa sáng kiến trên cho Thượng nghị sĩ Thomas Doyle biến thành một dự luật đệ trình quốc hội. Nếu được thông qua nó sẽ mang tên “tu chánh án Warrens-doyle”. Ta sẽ gây sức ép buộc các nước G7 phải đóng góp cho chương trình vĩ đại này. Nó sẽ lấn át mọi kế hoạch cò con của FBI mà ông đang cộng tác.

– Thưa ngài Warrens, trong khi Quốc hội vẫn chưa biết tí gì về tu chánh án trên để biểu quyết thông qua thì ông vẫn ngấm ngầm độc diễn trò này. Liệu nó có vi phạm hiến pháp Hoa Kỳ không?

Warrens giãy nảy như ngồi phải lửa.

– Ồ không, tất cả những điều tôi nói cũng chỉ là trên lý thuyết. Trên thực tế ông Hoàng Quý Nhân đã chết lâu rồi, chẳng ai có thể làm chứng cho những xét đoán vô bằng của ông đâu.

– Thưa ông Warrens. Lần thết đãi mới đây ông có cho tôi xem cuốn băng strip-tease và ông ví tôi như những vũ nữ khoả thân, chẳng còn chút gì che đậy trên mình. Hôm nay thì đến lượt ông phải trình diễn một màn strip-tease trơ trẽn hơn thế nữa. Chúng ta đã quá hiểu biết về nhau. Tôi muốn có một mật ước hoà bình, bỏ qua quá khứ hướng về tương lai. Cuộc chiến đã tàn. Việt Nam nước thắng trận muốn sống hoà bình ổn định để xây dựng đất nước. Mỹ thua nên còn nhức nhối hận thù, muốn bao vây cấm vận, cô lập kẻ cựu thù. Nhưng những đồng minh của họ trong chiến tranh đã dũng cảm tái lập quan hệ bè bạn với Việt Nam. Quan hệ Mỹ Việt cũng đang bình thường. Vậy thì giữa tôi và ngài cũng nên tương thích với xu thế chung. Bắt cóc thủ tiêu là hành động tiểu nhân của bọn khủng bố. Còn đưa nhau ra toà để lật lại quá khứ cũng chỉ là tự sát. Tôi tin là ông không thể thắng tôi đâu. Hay ho gì khi chúng ta cùng phải trình diễn vũ điệu thoát y trước công chúng!

– Tôi cũng đồng tình với ông, nhưng một mật ước miệng liệu có đủ bảo đảm an minh cho mỗi bên không?

– Tôi thấy chúng ta cần một niềm tin. Mật ước hay công ước khi mất niềm tin con người vẫn phản bội nhau. Chúa kêu gọi nhân loại hướng thiện, nhưng không bắt ai kí cam kết hay mật ước. Chính niềm tin và sức mạnh tâm linh hướng chúng ta đi. Tuy nhiên lí trí cũng nhắc ta phải cảnh giác trước sự quay quắt của đồng loại.

Warrens bắt chặt tay tôi và nói.

– Tôi trả lại tự do cho ông, và mong ông cũng đáp lại bằng những hành động cao thượng tương xứng.

– Ông yên tâm là tôi không bao giờ phản bội ai trước!

Sáng hôm sau Warrens mời cơm “vợ chồng” John Antonio và cả tôi cùng dự. Ông ta trịnh trọng tuyên bố trả tự do cho tôi mà không cần bảo lĩnh. Ông lấy làm tiếc vì câu chuyện hiểu lầm đáng buồn vừa qua. Ông mong hai bên có thể cộng tác mật thiết hơn trong tương lai. Antonio cảm ơn đó thì sâm banh nổ lốp bốp. Chúng tôi nâng cốc chúc uy quyền bền vững của ngài Phân Vụ trưởng, chúc sức khoẻ ông bà Antonio và tôi. Chúc mừng những thắng lợi của nhiệm vụ chống ma tuý trọng đại, chúc cho sự đoàn kết hiệp đồng giữa các lực lượng an ninh đời đời bền vững!

Tàn cuộc chúng tôi xin phép ngài Warrens lên đường về Banville. Ông ta thân dẫn chúng tôi ra tận sân bay trực thăng. Mọi thứ hành trang của tôi biến mất từ bữa bị bắt cóc đã được vệ sĩ xách ra tận càng máy bay hoàn trả đầy đủ. Các nhân viên phụ tá từ John Marget Dean, Edmon Boss đến Morrison, Rosanna đều vắng bóng. Tôi không có cơ hội ngẩng cao đầu kiêu hãnh chào từ biệt họ.

Chiếc Hu 1A đưa chúng tôi bay thẳng đến sân hạ của khách sạn năm sao Norodom. Chúng tôi cảm ơn phi hành đoàn và bắt tay chào tạm biệt. Bồi phòng mặc đồng phục đỏ đã ra mang hành lý cho chúng tôi vào phòng lễ tân. Vở kịch đã hạ màn nên ở đây Antonio thuê phòng đơn còn tôi và Bạch Kim chung phòng đôi.

Khi chỉ còn có ba người bọn chúng tôi mới hàn huyên mọi chuyện. Tôi kể lại hành trình về Việt Nam cho hai người nghe. Vì Antonio đã là ân nhân cứu mạng nên tôi không thể che giấu anh hành tung gián điệp của mình. Dù đã được Bạch Kim nói qua và Warrens lật tẩy nhưng anh vẫn bất ngờ, thú vị và khen tôi là một người yêu nước chân chính. Anh chỉ nghĩ mình cần khẩn cấp đi cứu bạn thôi chứ không ngờ phải điều đình với Warrens một vấn đề gay cấn đến thế. Lạy Chúa phù trợ nên mọi chuyện mới được giải quyết êm thấm như có phép màu.

Tôi cũng được hai người tường thuật lại những diễn biến bên ngoài phòng biệt giam.

Gia đình nhận được điện báo tôi đã xong công vụ ở Việt Nam và sắp mua vé bay về Mỹ. Khi đến phi trường Los Angeles tôi sẽ điện thoại về nhà cho xe ra đón. Mọi người đều phấp phỏng ngóng chờ vì sự có mặt của tôi sẽ kèm theo rất nhiều mẩu chuyện về chuyến hành hương, về những món quà lưu niệm, và cả những băng hình phim ảnh tôi quay và cả những nhạc phẩm, băng vidéo tôi mua nữa. Thế rồi sau đó gần như cả một tuần biệt vô âm tín. Thời gian trôi đi còn những giả thuyết cứ dài ra. Thoạt đầu tưởng là tôi bận việc nên nán lại ít ngày. Nhưng sau thì nỗi lo đã thay thế cho niềm mong đợi. Anh tôi bắt đầu chăm chú đọc những tờ báo đăng tải nhiều về Á Châu, xem những tin tai nạn máy bay, ô-tô, xe lửa, những vụ bọn tội phạm hành hung khách du lịch. Rồi một bữa anh thấy một mẩu tin khủng khiếp nhưng vắn tắt có liên quan đến số mệnh tôi.

“Nhà báo Mỹ gốc Việt Mc Gill và cô gái Pháp gốc Trung Hoa Rosana đã bị bọn khủng bố bắt cóc trong một quán ăn ngoài trời trong khuôn viên khách sạn Piramid ở Banville. Nhà chức trách đang mở cuộc điều tra. Tin mới nhất cho hay một tổ chức Mafia Á Châu đã đứng ra nhận trách nhiệm. Nhưng chúng chưa đưa ra số tiền chuộc hoặc bất cứ điều kiện nào khác để đổi lấy con tin. Chúng chỉ cánh cáo sẽ còn bắt cóc thủ tiêu những quan chức, chính khách, nhà báo… gây cản trở cho công cuộc làm ăn của chúng…”.

Cả nhà xúc động hoang loạn kêu khóc như có đám tang. Chờ cho nỗi đau lắng dịu anh Ân tôi mới bình tĩnh khuyên can mọi người.

– Tình thế chưa phải đã tuyệt vọng. Chúng ta hãy sáng suốt phân tích tìm ra cách giải quyết. Kêu khóc đau khổ chỉ làm rối trí chứ không giải cứu được người lâm nạn. Tôi thấy tạm thời phải tiến hành các việc khẩn cấp theo thứ tự sau. Trước hết ta cần đến gặp viên lãnh sự nước sở tại ở California yêu cầu họ cung cấp chính xác những thông tin về vụ này và cách giải quyết hiện thời ra sao. Sau nữa ta phải liên lạc với Bộ Ngoại giao, nhân danh thân chủ ta yêu cầu nhà cầm quyền can thiệp vào vụ này một cách tích cực. Ta cũng tìm các bạn bè có uy tín trong chính giới cầu cứu họ giúp đỡ. Và việc quan trọng nhất là cử người đến tận hiện trường ở Banville liên hệ với nhà chức trách hối thúc họ tìm kiếm và đề xuất ý kiến giải quyết Ta cũng phải sẵn sàng tiền bạc để đáp ứng yêu cầu của bọn giam giữ con tin. Nếu cần cũng phải thuê thám tử để họ phối hợp hành động với nhà chức trách. Ngay bây giờ phai khởi sự kẻo muộn mất!

– Để cháu đi ngay cho. Cháu đã từng tới đó và biết cách làm việc với nhà chức trách để nhanh chóng giải cứu cho ba cháu.

Nghe Quang Trung nói Bạch Kim suy nghĩ đến một nội dung khác phức tạp hơn. Nếu đây chỉ là vụ bắt cóc tống tiền hay đe doạ của bọn buôn bán ma tuý thì Trung đi cũng được. Nhưng chồng cô lại là một tình báo viên chính trị. Vụ bắt có thể do nguyên nhân khác. Nhưng đối phương lại tung tin đánh lạc hướng bằng nguyên nhân ma tuý thì sao? Vì vậy cô phải đi, phối hợp với các đồng chí hoạt động cơ sơ để tìm hiểu tình hình và hành động cho đúng hướng. Hơn nữa cô còn báo cáo về Việt Nam để tìm kiếm sự yểm trợ từ trong nước. Mật khẩu, mật mã lẫn người quen giờ đây chỉ còn mình cô biết xử lí. Quang Trung chưa thể thay thế. Vì thế cô đề xuất.

– Theo em chúng ta phai phân nhau rạ mà lo công việc. Em nhờ anh Ân đảm nhiệm cho mọi việc liên hệ với chính quyền, ngoại giao, nội vụ lẫn các chính khách và tổ chức nào có thể nhờ được. Em sẽ bay sang Banville đe thị sát hiện trường, thu xếp tham gia chuyên án với nhà chức trách địa phương và lo điều đình với bọn tội phạm. Chị Lệ Ngọc thì lo chuyện tiền nong, chuyển khoản cho nhanh chóng và đầy đủ. Quang Trung giữ chắc liên lạc bằng điện thoại, fax, email với mọi đầu mối. Cần chuyển giao tin tức bằng miệng cũng phải đi máy bay, lái xe hoặc tàu hoả, tàu thuỷ đến ngay nơi cần bổ trợ. Còn Jimi thì đảm đang việt nhà, trông coi em Việt Dũng. Nếu cần cũng phải giúp chồng trong thông tin liên lạc.

Mọi người thấy nàng phân công hợp li nên không tranh cãi nữa, ai vào việc nấy.

Bạch Kim gọi điện mua vé và đặt phòng khách sạn. Sau hai mươi giờ cô đã có mặt ở Piramid Hotel.

Việc đầu tiên là cô gặp đồng chí Tám và ông già làm xiếc trong Công viên Cá Sấu để thông báo tình hình và hỏi ý kiến của những người sống tại đây ông già làm xiếc nói.

– Đó là một vụ bắt cóc có một không hai xảy ra ở thành phố này. Tuy hoạt động ma tuý ở đây khá sôi động nhưng bọn mafia chỉ hành hung sát hại để thanh toán giữa các băng đảng với nhau thôi. Đôi khi chúng cũng gửi thư hay bưu phẩm nặc danh để đe doạ nhà chức trách, những người đấu tranh cứng rắn với tội phạm. Tuy nhiên chưa xảy ra chuyện bắt cóc đối với du khách, thương gia, nhà báo… bao giờ. Hơn nữa những khách sạn năm sao được canh phòng bảo vệ rất cẩn mật. Có hàng chục hệ thống báo động và camera ghi hình tối tân. Vụ này phải có sự tư thông giữa vệ sĩ hay cảnh sát thì chúng mới dám hành động táo tợn như vậy.

Tám cũng có ý kiến thắc mắc tương tự. Ba người coi đây như nhận định chung để phối hợp hướng điều tra hành động. Bạch Kim viết một bản tường trình dài, qua máy của Tám, báo cáo tin thất thiệt này lên trên và xin ý kiến chỉ đạo. Ngay hôm sau cô đã nhận được điện trá lời của Hai Bền. Bức điện viết.

Khi Mc Gill về nước có một cô người Pháp gốc Việt tên là Rosanna bám sát từ Paris. Mc đã báo cáo tổ chức và nhận chỉ thị phản công bằng cách theo dõi lại. Thị có liên hệ với Vương Đăng, một cộng tác viên cũ của CIA hiện vẫn sống ở Chợ Lớn. Rosanna kể với Mc cô là một doanh gia đại diện cho Woong Juan Group về nước nghiên cứu thị trương đầu tư.

Chính cô ta đã làm thay đổi hành trình của Mc. Nếu cô ta cùng bị bắt cóc với Mc thì có hại khá năng. Rosanna nhận nhiệm vụ của CIA phát hiện được Mc là gián điệp cộng san nên lừa anh đến một cái bẫy rồi bắt cóc đưa về điều tra khai thác. Như thế thì chúng chưa thủ tiêu Mc vì còn quá sớm để vắt kiệt múi chanh. Còn nếu mục tiêu chính là Rosanna để đòi tiền chuộc của con gái một trong ngũ đại gia giàu có ở Chợ Lớn trước đây thì sớm muộn chúng cũng phải nêu giá. Trường hợp này tính mạng của Mc, người tháp tùng còn nguy hại hơn. Chúng có thể giết trước, chụp ảnh và gây sức ép tâm lý.

Trung tâm chỉ thị phải giải cứu Mc bằng mọi khả năng có thể. Trước tiên phải nắm sâu hơn về nhân thân của Rosanna thì mới phán đoán được động cơ đích thực của cuộc bắt cóc. Tìm ra địa chỉ thường trú của thị là rất cần thiết.

Phải biết tận dụng những nguồn tin cảnh sát và nghe ngóng dư luận công chúng để tìm ra những dấu vết và bằng chứng làm cơ sở cho cuộc phản kích. Tổ công tác tại chỗ càn giúp nhau tiến hành công việc thu tin phản ánh kịp thời về ban lãnh đạo để phân tích. Nếu khẳng định được Warrens chủ mưu bắt cóc thì chúng ta sẽ dùng những biện pháp cứng rắn, như trao đổi con tin, mật đàm, doạ công bố những chứng liệu tối mật trong hồ sơ ma tuý của ông ta để buộc Warrens phải nhượng bộ. Hiện nay Bảy Dĩ đang hoạt động bí mật trong nước. Ta sẽ bắt tên này làm mặt hàng trao đổi. Tuy không cao giá lắm, nhưng hắn biết nhiều về hành tung ma tuy của chủ. Thêm nữa Trương Tấn Hào đã hết hạn hợp đồng với SEC ở hai cứ Gamma, bỏ về sống với gia đình ở Thành phố Hồ Chí Minh. Anh ta đã tặng cho tổ chức nhiều bức ảnh chụp những cuộc giao hàng bí mật cho Tomado-le Loup và vụ thủ tiêu thằng Chín. Cả kỷ niệm chương của Warrens tặng anh nữa. Để cứu Mc, Trương Tấn Hào có thể viết một văn bản tố cáo Warrens gửi cho nhà cầm quyền Mỹ. Dù sao sự đe doạ cũng cải thiện vị thế của chúng ta để có thể đàm phán với Warrens, lật ngược thế cờ.

Tuy nhiên muốn ra đòn đồng loạt thì phải có đủ chứng lý để khẳng định CIA đứng sau vụ này. Nếu không đúng đối tượng thì chỉ là hành động töï thú “lạy ông tôi ở bụi này”. Hậu quả của nó sẽ lây lan ra mạng lưới mà không sao lường được.

Bạch Kim đọc kỹ những chỉ dẫn trên để kết hợp với tình hình cụ thể tại chỗ mà hành sự.

Cô tìm đến Sở Cảnh sát mượn lài hộ chiếu của hai nạn nhân xem xét và ghi chép kĩ lưỡng trước khi trả lại họ.

Cô điện thoại cho Mlle Eugéni Mộng Vân ở Paris nhờ chị tìm giúp lý lịch gia đình và nhân thân của Rosanna theo địa chỉ và số hộ chiếu 0165972 cấp ngày 2 tháng 3 năm 1990. Cô cũng báo tin cho Mộng Vân biết là nhân vật này có liên quan đến vụ bắt cóc Phan Quang Nghĩa.

Nghe tin này Mộng Vân hăng hái đi điều tra ngay. Chị vốn quen biết nhiều nhân viên trong giới cảnh sát Pháp nên việc truy tìm các hồ sơ lưu trữ cũng dễ dàng. Thêm nữa nguyên là một cựu gián điệp nên chị rất thạo việc và làm ăn chu đáo. Chỉ một ngày sau Mộng Vân đã hồi âm khẳng định: Hồ sơ lưu trữ cấp hộ chiếu theo số và ngày tháng đều – không tương thích. Cũng chẳng có cái tên Rosanna nào trùng hợp với địa chỉ ghi trong hộ chiếu. Máy tính điện tử đã khẳng định đẫy là một hộ chiếu giả. Vì vậy có thể xếp nhân vật này là nghi can, đồng loã hay chủ mưu của vụ bắt cóc.

Bạch Kim điện báo cáo cho Hai Bền tin này và yêu cầu ở nhà cho bắt Vương Đăng để thẩm vấn hi vọng có thể tìm được hành tung và lý lịch của Rosanna.

Mặt khác cô cũng tìm đến Sở Cảnh sát Banville để hỏi han tình hình và thông báo cho họ những gì đã nắm được. Viên Cảnh sát trưởng đã tiếp cô.

– Chúng tôi rất thông cảm với thân nhân. Cái khó khân là nạn nhân đều là người ngoại quốc nên chưa thể phán đoán được ai là kẻ thù của họ. Họ đến đây để liên hệ làm ăn hay bí mật móc nối với ai. Bà có biết gì về chồng và cô bạn của chồng bà thì cho tôi biết thêm.

– Thưa ông chồng tôi chỉ là nhà báo vừa về thăm quê ở Việt Nam, không quen biết ai ở đất nước này. Còn cô Rosanna cũng không phải bạn bè gì của gia đình. Có thể hai người chỉ là bạn đường trong một chuyến đi xa. Nhưng tôi nghi cô Rosanna có liên quan đến thủ phạm vụ bắt cóc.

– Có thể là như vậy thưa bà. Ông nhà đã quan hệ thân mật thái quá với cô gái này, có thể gây ra chuyện ghen tuông thù hận với người tình hay chồng cô ta. Vì thế mới xảy ra vụ bắt cóc?

– Tôi không nghĩ hoàn toàn giống ông. Tôi có thể tin chắc Rosanna là một người gian trá vì cô ta mang hộ chiếu giả. Tôi đã liên lạc với Cảnh sát Pháp để điều tra và khẳng định điều này. Vì vậy tôi suy đoán cô ta là dân nhập cư của xứ này. Cô ta có liên hệ với các băng nhóm tội phạm khủng bố địa phương để tổ chức bắt cóc chúng tôi. Nếu các ông điều tra được gia đình hoặc chỗ ở của cô ta thì có thể lần tới được hang ổ của bọn khủng bố.

Viên Cảnh sát trưởng cười nhạt.

– Bà làm nghề gì mà có vẻ thông thạo nghiệp vụ điều tra hình sự thế! Bà muốn chỉ đạo xu hướng suy đoán và phương pháp hành động cho chúng tôi chăng?

– Thưa ông người đàn bà bị nguy cơ mất chồng thì họ phải vắt óc suy nghĩ tìm ra cách giải cứu Tôi đâu dám chỉ đạo các ông. Nhưng tôi cũng cứ mạo muội trình bày ý mình may ra có thể cung cấp cho nhà chức trách được điều gì hữu ích.

– Chúng tôi cũng đang làm hết mình đây. Nhưng xin bà phải bình tĩnh chờ đợi.

Bạch Kim cáo từ ra về. Cô hiểu là nhưng quan chức cảnh sát địa phương thường sĩ diện và bảo thủ. Mình tham gia ý kiến thẳng thắn đôi khi lại chỉ nhận được kết quả tiêu cực. Cô tìm đến cậu Tám. Đã có điện của Hai Bền và một số ảnh tư liệu. Bức điện viết.

“Đây là một hồ sơ gần như luận tội Warrens và các tấm ảnh chứng liệu. Coi đây như thứ vũ khí tối hậu khi các cuộc mặc cả đều bất thành. Bảy Dĩ đã được đánh dấu, phong toả và kiểm soát nhưng chưa bắt giam. Trên cũng đã cho truy lùng Vương Đăng, nhưng tên “Yêu tinh râu đỏ” này đã xuất cảnh công cán ngay sau khi Rosanna rời Việt Nam. Phải chờ hắn về mới thẩm vấn được”.

Bạch Kim trở về phòng trầm tư suy nghĩ. Các giải pháp hầu như đều bế tắc. Hướng phát triển hầu như phải dẫn đến hành động phiêu lưu cuối cùng là tiếp cận Warrens. Nhưng làm thế nào gặp được ông ta để “tuyên chiến” đây? Thật là vấn đề nan giải.

Bỗng điện thoại rung chuông. Cô cầm máy và tổng đài báo cho cô nói chuyện đường dài.

– Hello! Con Quang Trung đây! Con chào mẹ… Có tin quan trọng đây mẹ lắng nghe nhé.

– Mẹ nghe rõ, nói đi con

– Thưa mẹ con vừa nhận được một bản fax của một người giấu tên gửi cho mẹ nội dung tóm tắt như sau. Bố Hoài Việt đang phải sống ở nhà ông Warrens trong khuôn viên Angels’ Garden phía nam Banville hai mươi tư kì-lô-mét. Bố rất mong người đến thăm. Nếu được những người bạn có quyền thế cùng đi càng tốt. Bệnh trạng của bố được tính từng ngày. Khẩn cấp lắm mẹ ạ.

– Mẹ hiểu. Con không cần nói nữa. Mẹ sẽ bay về để bàn kỹ. Chào con!

Cô hiểu đây là một trận đấu lớn, phải chuẩn bị đầy đủ chứ không thể nôn nóng khinh xuất được. Bàn tính trên điện thoại ở khách sạn càng bất lợi. Cô gọi điện đặt vé rồi xuống thanh toán trả phòng. Nửa tiếng sau cô đã ra phi trường để bay về Cali.

Ba giờ sáng máy bay hạ cánh ở phi trường Los Angeles. Xuống chân cầu thang máy Bạch Kim đã thấy cậu con trai đứng đón. Hai mẹ con ôm nhau ứa nước mắt. Cả hai đều lo lắng cho công cuộc giải cứu. Về đến bán đảo Nelson trời đã rạng sáng. Cả gia đình xúm lại đọc kỹ tờ fax nặc danh. Chắc đây là một việc làm mạo hiểm nên người báo tin làm phúc cũng phải giấu tên. Điều đó nói lên tính chất nguy hiểm của người bị bắt cóc.

Sau khi điểm mặt các bạn bè của Phan Quang Ân thì không thấy ai có thể giúp được chuyện này. Cầu cứu họ có khi lại nguy hại hơn. Bạch Kim bỗng nhớ tới Antonio. Cô nói.

– Em phải bay đến trại Olive ở Kansat City gặp Antonio nhờ anh ta thôi!

– Liệu anh ta có thế lực gì làm cho ngài Warrens nể không?

– Anh ta là con vị tướng David Antonio danh tiếng. Họ quen biết nhiều nghị sĩ Quốc hội và chính trị gia lưỡng đảng. Còn Antonio là một nhà báo, liên hệ nhiều với các phương tiện thông tin đại chúng. Gần đây anh còn cộng tác với FBI trong chiến dịch điều tra chống tội phạm buôn bán ma tuý. Em hi vọng Antonio có thể được Warrens coi trọng.

– Thế thì cô nên bay ngay đi. Ăn ngủ trên máy bay cũng được. Đừng để mất thời gian nữa.

Bạch Kim gọi điện báo trước cho Antonio để anh chuẩn bị thời gian tiếp kẻo lỡ việc.

Bốn giờ sau đó cô đã có mặt ở miền Trung nước Mỹ. Trại Olive nằm trên một vùng rừng núi phong cảnh tuyệt đẹp. Các lâu đài của dòng họ Antonio toạ lạc trên triền núi đá có những thác nước và dòng suối lượn quanh với những cây cầu tuyệt đẹp.

Antonio đã dùng máy bay lên thẳng của gia đình đón cô từ Kansat City bay về nhà mình. Vợ con anh tiếp đón cô nồng nhiệt. Tuy nhiên Bạch Kim không còn bụng dạ nào thưởng thức món ăn hay tham quan phong cảnh nữa. Cô gặp riêng Antonio nói rõ tình hình của Mc Gill hiện đang bị Warrens bất cóc, tính mạng bị đe doạ rất nguy hiểm. Cô muốn bạn bè giúp đỡ.

– Nhưng làm sao Warrens có quyền bắt cóc?

– Warrens nghi ngờ Mc Gill hoạt động gián điệp cho Việt Cộng nên bắt cóc để bức cung khai thác và nếu cần thì thủ tiêu!

– Không thể có chuyện đó được. Muốn gì cũng phải đưa ra toà truy tố thì mới kết tội được chứ. Bắt cóc thì có khác gì hành động của bọn khủng bố.

– Lý lẽ thì như vậy, nhưng CIA ở nước ngoài thì có thể hành động mờ ám theo những quy định độc đoán của họ. Luật pháp Mỹ đâu có thể bao trùm thế giới mà họ phải nể.

– Ngay dù Mc Gill có là gián điệp vi-xi đi nữa thì cũng là chuyện cũ rồi. Người chống chiến tranh như Clilton cũng còn trở thành Tổng thống Mỹ nữa là mấy người chống cái thây ma chính trị Việt Nam Cộng hoà. Tôi sẽ tìm cách giải thoát cho Mc Gill. Chị yên tâm.

– Thưa anh, em nghĩ là thế lực Warrens rất mạnh. Anh cũng cần có sự giúp sức của những chính trị gia, các nhà lập pháp và hành pháp nữa. Có thế mới chắc chắn được.

– Vâng. Một chuyến đi xa phải chuẩn bị đầy đủ. Chạy đi, chạy lại là tốn công sức lắm.

Ngay sau đó Antonio vào máy tính liên lạc với khắp nơi để họ chuyển giấy tờ cần thiết cho anh. Tôi hôm đó anh đưa Bạch Kim sang chào tướng Davis. Ông rất vui vẻ lần đầu tiên biết mặt vợ Phan Quang Nghĩa. Khi nghe chuyện trên ông tỏ ra rất bất bình. Ông bảo Antonio phải đi xem xét và giải quyết vụ việc vi hiến này. Nếu không xong ông sẽ kiện Warrens trước toà. Ông sẽ tìm được những luật sư giỏi đế biện hộ cho.

Hôm sau Antonio cùng Bạch Kim đến Washington gặp Thượng nghị sĩ Thomas Doyle để lấy thư công tác rồi cùng bay đi Banville.

Họ gọi điện xin hội kiến Warrens, nhưng văn phòng Warrens chỉ tiếp nhận người mang thư công tác Bạch Kim cũng muốn đi để nếu cần thì đưa hồ sơ ma tuý làm sức ép, thúc đẩy Warrens phải thay đổi thái độ. Hai người bàn bạc và đi đến “màn kịch vợ chồng”. Vì phép lịch sự Warrens khó mà từ chối.

Một lần nữa Antonio báo cho văn phòng Warrens người tháp tùng anh là Mrs Kim Antonio. Lúc đó vị Phân Vụ trưởng mới cho máy bay đi đón hai người!

Sau khi công việc giải cứu tôi hoàn tất Antonio tạm biệt chúng tôi để bay đi Chieng Mai, một đỉnh của Tam Giác Vàng mà giờ đây được gọi bằng một cái tên rất thơ mộng Land of Angels. Anh điện đặt phòng ở khách sạn Le Médien Ban Boran đê hẹn gặp mấy người bạn.

Còn Bạch Kim thì làm một bức điện dài báo cáo về cuộc “hành quân giải thoát con tin” gửi cho Hai Bền. Sau đó chúng tôi thu xếp hành lý, trả phòng để bay về bán đảo Nelson.

Từ khi còn hai đứa Bạch Kim trở nên lạnh lùng ít nói. Tôi đoán ra lí do và dự báo một con bão táp đang đến gần. Tôi là người phạm lỗi nên cũng đành chờ đợi sự trừng phạt của số phận. Khi cả hai cùng im lặng thì cuộc sống trở nên vô cùng tẻ nhạt. Hai người ngủ một giấc dài trong chuyến hành trình mười chín giờ bay. Khi tỉnh dậy bỗng nhiên Bạch Kim lại lên tiếng trước.

– Em vẫn không đoán ra ai đã gửi cho em bức fax nặc danh?

– Anh đoán là Rosanna.

– Rosanna? Cái cô gái theo dõi tổ chức bắt cóc anh bằng được bỗng dưng lại bí mật thông tin cho em đến cứu anh?

– Đó là một nghịch lí không sao tin nổi. Nhưng thôi không thể bàn kĩ chuyện này trên máy bay được. Về đến nhà ta thử phân tích xem sao.

Từ phút đó hoà khí giữa chúng tôi có phần được cải thiện.

Cả nhà đã ra đón chúng tôi tại sân bay. Ai cũng chúc mừng tôi từ cõi chết trở về. Không mảy may tốn một xu tiền chuộc. Hành lý tiền bạc cũng không thiệt hại gì. Anh chị Ân tôi thắc mắc.

– Phải chăng chú chui vào chỗ nào ăn chơi phè phỡn rồi quên mọi chuyện. Lúc nhẵn túi hết tiền tiêu mới bày ra trò bắt cóc fax cho vợ đến tìm? Đàn ông là hay ma mãnh lắm.

Tôi cười.

– Thì chính anh đã phát hiện ra chuyện này đăng trên báo và đưa cho cả nhà đọc. Sau thì Bạch Kim đến tận hiện trường nghiên cứu biên bản của canh sát đó thôi. Làm sao em bịa được! Nhưng anh chị ạ, trên đời có những chuyện thật tưởng như đùa. Nhưng xin cho em tắm rửa ăn uống đã. Lúc đó em mới có thể tường thuật lại nguồn gốc câu chuyện dài này cho anh chị nghe. Khi đó thì chắc anh chị mới tin em là thành thật.

– Cho cả nhà nghe chứ bố! – Bé Việt Dũng láu táu – Chúng con cũng muốn biết lắm!

– Bố mẹ sẽ kể riêng cho các con nghe. Nghe chung cả e bất tiện.

Bạch Kim mỉm cười lơ đãng nhìn ra quang cảnh bên đường lao vun vút ngoài cửa kính…

Tôi đã về đến nhà sau gần hai tháng xa vắng.

Tôi vào buồng tắm ngâm mình trong bồn nước để tìm cách ứng xử với mọi người trong gia đình. Có biết bao điều nên kể hay cần ém nhem đi. Nếu Bạch Kim đứng về phía tôi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Tuy nhiên cô cũng đang trong cơn khủng hoảng. Có lẽ cô đã phong thanh biết chuyện bê bối giữa tôi và Rosanna nên mới dẫn đến cuộc bại lộ nghiêm trọng này. Tôi đã phản bội cô, và khó mà nhận được sự tha thứ. Làm sao tôi có thể tìm lại được tình cảm ban đầu ở nàng? Chưa kể vụ bê bôi còn có thể dẫn đến tan vỡ. Tuy vừa được giải cứu thoát chết nhưng tâm hồn tôi vẫn rối bời. Tôi biết đối phó với mọi người sao đây?

Chờ Bạch Kim tắm xong tôi mới đến bên nàng thăm dò ý kiến.

– Bạch Kim à, anh bị bại lộ hết rồi! Anh phải thú nhận với Warrens nhân thân lí lịch hoạt động tình báo của mình. Với Antonio cũng phải bộc lộ gần hết. Giờ đây với anh chị Ân anh thấy cũng đến lúc phải tự thú. Không còn điều gì đáng phải che giấu hết.

– Anh muốn kết thúc cuộc đời hoạt động ở thời điểm này sao.

– Anh không nghĩ thế. Nếu tổ chức còn tin tưởng và giao việc anh cũng vẫn làm. Nhưng anh đoán là với một người bị bại lộ nhân thân trước CIA, cấp trên cũng thận trọng hơn. Có thể vẫn giao cho nhưng việc độc lập và ít nguy hại hơn.

– Anh đã tự làm mất mình!

– Anh xin lỗi. Giờ đây cả em nữa cũng không còn tin vào anh.

– Ở một phương diện nào đó.

– Nhưng tiếc rằng đó lại là một nửa đời anh.

Cả hai chúng tôi đều không nói gì. Vừa lúc đó Jimi lên mời chúng tôi xuống bàn ăn.

Đây thực sự là một bữa tiệc mừng. Có rượu sâm banh và những món ăn tuyệt hảo. Chị Lệ Ngọc và cô con dâu Jimi đã khéo léo tạo ra bàn tiệc hồi sinh này. Lẽ ra tôi phải là nhân vật số một, là người vui mừng nhất. Nhưng những giây phút này tôi lại là người trầm tư lo buồn nhất. Sau khi nâng cốc chúc mừng tôi mới nói.

– Thưa anh chị. Bây giờ em có thể kể lại nguyên do xảy ra chuyện bắt cóc vừa rồi cho cả nhà nghe. Thực ra đó là vụ bắt cóc mang tính chất gián điệp chính trị chứ không phải của bọn mafia khủng bố hay giữ con tin tống tiền…

Tôi kể lại toàn bộ quá trình hoạt động gián điệp cho vi-xi từ khi di cư từ miền Bắc vào cho đến hôm nay. Trừ Bạch Kim ra cả nhà đều há hốc mồm ra nghe câu chuyện li kì được giữ kín ngay trong nhà. Chị Lệ Ngọc toát cả mồ hôi, còn anh Ân tôi thì nhiều lúc vỗ bàn vui vẻ tán thưởng. Tôi cũng ngạc nhiên tại sao anh không chê trách tôi. Anh là một chính khách chống cộng nhiệt thành kia mà! Nhưng tôi lại lí giải, có thể anh thích thú những tình tiết bất ngờ của thể loại tình báo nên quên mất thành kiến ý thức hệ chính trị. Còn chị Ngọc tôi thì vẫn lo sợ.

– Chị nghĩ Warrens tha em cũng chỉ vì nể cậu Antonio thôi. Nó nắm chắc hồ sơ luận tội của em thì muốn bắt lúc nào chẳng được. Thôi từ nay làm một bản cam kết không hội kín hội hở gì nữa. Có tuổi rồi xin nghỉ ngơi vui thú điền viên thôi.

– Thưa chị em chẳng làm điều gì chống lại luật pháp nước Mỹ cả. Nếu có hoạt động thì em chỉ chú tâm vào mục tiêu bình thường hoá quan hệ Việt-Mỹ, xoá bỏ hận thù mà thôi.

– Em không thấy có rất đông người ở Little Saigon đang biểu tình chống lại quan hệ bình thường với cộng sản đó sao! Biết em thân cộng nó liệng lựu đạn vào nhà thì chết oan cả nút. Warrens có thể xui giục bọn này lắm chứ!

Anh Ân tôi cười và bày tỏ quan điểm của mình.

– Em chỉ lo nghĩ không đâu. Có hoạt động chú ấy cũng phải kín đáo chứ. Chung sống với nhau trong nhà gần bốn mươi năm em có biết gì đâu. Làm sao bọn cực đoan ở Littel Saigon biết được. Warrens cũng có cái yếu của ông ta. Hai người đều biết rõ về nhau, đều có đủ hồ sơ về nhau, ai ra đòn cũng là tự sát. Anh nghĩ tội của Warrens còn nặng hơn, vì nó vi phạm trực tiếp luật pháp nước Mỹ. Còn chú Nghĩa chỉ chống lại những phần tử bạo loạn, chân tay của CIA ở Việt Nam thôi. Không thể truy tố trước toà nên Warrens mới phải dùng đến cái chiêu bắt cóc thối tha để thủ tiêu. Nay bại lộ ông ta phải hoà hoãn với chú Nghĩa. Có Antonio công tác viên của FBI làm chứng, chắc chắn Warrens phải tôn trọng mật ước này.

– Anh nói thế nhưng em vẫn lo. Bọn CIA mưu mô lật lọng biết thế nào với nó, tránh voi chẳng xấu mặt nào, chịu nhún với nó một nước đi cho yên. Chiến đấu đến thế cũng là dũng cảm lắm rồi!

Bạch Kim ngồi im không nói đỡ tôi câu nào. Tôi không ngờ anh Ân lại bênh tôi.

– Trước đây Việt Minh chống Pháp, rồi Việt Cộng đánh Mỹ tôi cũng nghĩ làm sao có thể thắng nổi. Tôi cũng thích độc lập tự do lắm chứ. Nhưng tránh voi chẳng xấu mặt nào nên kiên nhẫn làm tay sai cho chúng hy vọng có thể hành khất được nền độc lập từ bàn tay hào hiệp của họ. Cuối cùng thì vẫn trắng tay bỏ chạy sống cuộc đời vong quốc. Những người cộng sản Việt Nam đã sát cánh cùng dân tộc làm được những việc mà không một dân tộc nào khác cùng cảnh ngộ có thể làm được. Dĩ nhiên cũng phải hao tổn máu xương. Nhưng danh dự đất nước được bảo toàn, uy tín được nâng cao, lịch sử được sáng chói. Tôi là người thất bại nhưng may mà có em Nghĩa đóng góp được phần nào cho đất nước. Chú ấy sống chung trong gia đình mình thì công lao đó cũng liên quan đến công sức vợ chồng mình. Trước đây ở tư thế ngàn cân treo sợi tóc còn vượt qua. Nay nước Mỹ phải công nhận đối thủ, bỏ cấm vận tiến tới bình thường quan hệ thì vị thế của chú ấy đã khác trước. Chính ông Warrens cũng phải hoà hoãn theo xu thế chung, không thể tuỳ tiện hành động được. Bà phải yên tâm phấn khởi mới đúng.

Chị Lệ Ngọc trách yêu chồng.

– Chỉ anh em nhà ông là to gan chứ chị em cánh đàn bà chúng tôi là nhát lắm. Việc chú Nghĩa bị bắt cóc vừa rồi làm cả nhà xanh mặt. May mà ông Warrens tha cho chứ nếu nó đem thủ tiêu thì ông cũng hết nói cứng!

Bạch Kim cười.

– Không phải chỉ có anh Nghĩa và chị Phương Dung làm gián điệp đâu mà cả em cũng tham gia nữa đấy!

– Cả con nữa mẹ ạ! – Quang Trung cũng vui vẻ tự thú luôn.

– Còn con cũng làm được nhiều việc giúp ba phải không ba? – Jimi muốn tôi xác nhận chiến công.

– Đúng thế. Con đã kiếm được “chiếc nhẫn của Hoàng hậu Mubarac”, mua tặng ba “cái tẩu hình đầu lâu” và nhận ra nguồn gốc của “bức tranh Chiếu Bạc”. Đó là ba chiến công lớn làm thay đổi cả cục diện tình báo trên phạm vi rộng lớn, cả trong lẫn ngoài nước.

Jimi chắp tay lên ngực mỉm cười tự hào. Chị Lệ Ngọc kinh ngạc thốt lên.

– Trời Phật ơi! Trong nhà này trừ ông và tôi ra, bọn nó đều là gián điệp vi-xi cả! Thế mà tôi chẳng nhận ra chuyện gì.

– Bà cũng là tòng phạm đấy! Bà lo gần như toàn bộ cung cấp lương ăn, chi tiền tàu xe, khách sạn cho bọn nó hoạt động gần bốn chục năm. Nó đâu có lãnh lương cộng sản. Bà là nhà tài trợ chính cho mọi hoạt động. Nếu phải ra tòa chắc chắn bà phải đứng chung vành móng ngựa với bọn chúng!

– Thế còn ông thì đứng ở đâu thưa tiến sĩ Phan Quang Ân?

– Tôi sẽ ngồi ghế luật sư biện hộ cho các người!

Chị Lệ Ngọc cười.

– Thế thì tôi yên tâm rồi. Tôi sẽ bảo vệ vai trò nhà tài trợ đến cùng! Không ngờ gia đình mình lại thuộc diện “gián điệp toàn tòng”.

Tất cả nhà đều vỗ tay hoan hô chị. Cháu Việt Dũng không thấy có chiến công mình trong đó liền lên tiếng.

– Ba hứa sẽ nói riêng với con nhưng chuyện bí mật nhất đúng không?

– Đúng thế. Nhưng trước hết ba phải dạy con cách giữ kín nhưng bí mật đó. Chỉ sơ xuất một lần đủ để cho ta tiêu tan sự nghiệp. Không khí bữa ăn thật sôi động chan hoà. Tôi đem tất cả bộ ảnh và nhưng băng hình quay, chụp ở quê hương cho cả nhà chiêm ngưỡng. Một số tôi cẩn thận chưa in thành ảnh, nhưng khi bắt cóc Warrens đã in và phóng to ra. Khi có ý đồ hoà hoãn ông ta đã lặng lẽ đặt trong va li, tặng cả lại cho tôi. Có thể đó cũng là lời nhắc nhở cảnh cáo tôi không nên đơn phương huỷ bỏ lời cam kết. Cả nhà rất thích thú nhìn tấm ảnh mặc quân phục, đeo quân hàm, huân chương đầy ngực! Tôi muốn công khai với dân làng, và hôm nay tôi công khai với gia đình.

Từ ngày về làm dâu chị Ngọc chưa bao giờ viếng mộ gia tiên. Nhìn thấy những ngôi mộ trong ảnh chị rơm rớm nước mắt. Đến nấm mộ ông Cự Phách cỏ mọc ngang bia, hương lạnh khói tàn thì chị oà lên khóc thảm thiết. Chúng tôi xúm lại an ủi chị. Bạch Kim hứa năm nay nhất định đưa anh chị về thăm lại quê hương lần cuối…

Đó là một buổi tối thật đáng ghi nhớ trong gia đình chúng tôi.

Nhưng khi trở về phòng thì Bạch Kim lại mang bộ mặt nặng chịch. Khi tôi ve vãn muốn âu yếm thì cô hất tay tôi ra và lạnh lùng nói.

– Hãy để cho tôi yên!

– Xin lỗi, anh đã làm gì để em buồn?

– Làm gì thì anh tự biết chứ cần đợi ai giải thích nữa à?

– Đúng là đợt công tác vừa qua anh có nhiều khuyết điểm, nhưng nay mọi chuyện đã ồn thoả. Lẽ ra em phải vui mừng anh thoát chết trở về. Đằng này em cứ lạnh nhạt giận dỗi anh. Tội anh lắm.

– Cái con Rosanna đó đã lấy mất linh hồn anh rồi đúng không?

– Anh thừa nhận thất bại trong trận đấu đôi này. Cô ta đã khai thác được những bí mật của anh, còn anh thì chẳng làm được gì.

– Anh đã băng hoại linh hồn, sa đoạ thể xác, phản bội vợ thì mới xảy ra nông nỗi đó chứ?

Tôi giật mình lo sợ. Làm sao Bạch Kim biết được chuyện “ma ăn cỗ” đó? Chẳng lẽ Warrens biết chuyện nên đã thông báo cho cô? Vô lý! Có thể Bạch Kim muốn bắt nọn tôi thôi. Tôi chống chế.

– Đúng là khi nhận nhiệm vụ điều tra một cô gái thì cách tiếp cận tốt nhất la vờ ve vãn, tán tỉnh, tặng quà, bao nhà hàng v.v… Anh tưởng em có thể thông cảm chứ!

– Anh để nó cấy “con rệp điện từ” vào rốn mà anh bảo vợ mình thông cảm được sao?

– Bậy bạ! Cấy vào rốn thì đau ai mà chịu được?

– Không đau mà còn thích thú nữa đấy! Chẳng thế mà lại để nó cấy vào, tháo ra hàng chục lần! Kỹ thuật sinh học hiện đại mà!

– Làm gì có thứ kĩ thuật sinh học siêu hạng thế! Không đau cũng phải buồn buồn, vướng víu khó chịu chứ!

– Thế làm sao nó có thể ghi lại toàn bộ những cuộc nói chuyện của anh với mọi người ở mọi nơi, mọi lúc?

Tôi lúng túng nhưng đã nhanh trí bịa ra.

– Nó tặng anh cái đồng hồ đeo tay. Không ngờ trong đồng hồ lại đặt máy ghi âm siêu vi ba. Thế là nó kiểm soát được mọi nguồn đàm thoại.

– Thôi đi đừng bịa đặt nữa. Một tình báo lõi đời như anh lại ngây thơ nhận đồng hồ của một đối tượng nghi vấn đeo vào tay liên tục cả tháng như thế!

– Có thế mới gọi là ngu, là mất cảnh giác, là có khuyết điểm và phải xin lỗi vợ.

– Thôi đừng nói dối nữa đi! Nó lột quần anh ra đẩy vào toa-lét rồi cấy con rệp vào thắt lưng da, đúng chưa? Em gợi ý cấy vào rốn để anh tự giác thú tội, nhưng anh đã cố tình lừa vợ! Làm sao em còn có niềm tin với anh được nữa?

Tôi không còn chỗ lùi nên đành hỏi lại.

– Làm sao biết được chuyện này để kết tội anh?

– Chính Rosanna đã tiết lộ với em?

– Rosanna? Không đời nào. Em đâu có quen cô ta?

– Hôm đến gặp Warrens, ông ta không muốn em có mặt trong lúc hội kiến với Antonio. Vì chúng em phải đóng vai vợ chồng nên chủ nhà bố tri phòng chung. Rosanna được lệnh đưa em về phòng ngủ trước. Em tranh thủ dò hỏi tin tức về anh. Cô ta tự giới thiệu là người theo dõi, phát hiện và tổ chức bắt cóc anh. Em tâng bốc chiến công kì diệu của cô ta nên Rosanna càng bốc đồng ba hoa đủ chuyện. Không biết em là vợ anh nên Rosanna đã mô tả chuyện con rệp một cách đầy hào hứng. Em hỏi làm cách nào để cởi thắt lưng quần một nam điệp viên siêu hạng dễ dàng đến thế thì cô ta cười và nói rằng: Không có con rệp sinh học hay điện từ nào giúp được việc này. Chỉ có thủ thuật sexy kết hợp với tình cảm của con tim mới làm nổi! Vì thế mà em đoán rằng anh đã vong thân với cô ta, phản bội em.

Tôi biết là đến bước này thì không thể ém nhẹm được nữa.

– Anh xin nhận tội với em. Sở dĩ anh muốn giấu đi bởi anh không muốn em đau buồn vì bị phản bội. Chỉ xin em hiểu cho là anh bị sa vào một cảnh ngộ khó chống đỡ. Thời gian gần đây cuộc sống tình ái giữa chúng mình bị xem nhẹ. Nhiều lần em từ chối anh vì ở tuổi này em không còn hứng thú nữa. Chúng ta gần như li thân. Khi bị Rosanna tiến công đến cuồng nhiệt thì sức đề kháng của anh mất hẳn, và cô ta đã dễ dàng đưa anh vào một mê cung mê đắm rồi khai thác anh bằng kĩ thuật điện tử.

– Anh bị cô ta “cấy” mấy lần.

– Ở khách sạn Palais Royal bốn lần, ở Nha Trang hai lần, ở Huế một lần, Hà Nội hai lần!

– Thủ đoạn đẩy vào buồng tắm diễn đi diễn lại thành quy luật mà anh không thức tỉnh nổi sao ? Anh yêu Rosadna mất rồi!

– Rosanna yêu anh thì đúng hơn. Còn anh thì chỉ yêu em thôi! Anh thề đấy!

– Không tin! Anh thì có gì đáng hấp dẫn đủ để cho cô gái trẻ đó yêu anh? Phải chăng cô ta chỉ vờ vịt để lợi dụng thu tin ở anh thôi.

– Thực ra anh cũng chưa đến nỗi vô dụng như em tưởng. Còn Rosanna thì là một cô gái lãng mạn và có phần mạo hiểm. Nhà cô ta rất giàu, cô làm cho Warrens không phải vì tiền mà vì muốn thoả mãn tính hiếu kỳ, lãng tử. Cô ấy yêu anh có thể vì nhân thân quá khứ hơn là tình dục. Điều đó giải thích tại sao cô ta có thể vong thân để bắt anh, nhưng rồi lại mạo hiểm tìm cách giải thoát cho anh. Chính Rosanna đã viết bức fax giấu tên gọi em đến cứu anh. Vì thế mà anh thoát chết. Ngoài cô ta thì chẳng còn ai có thể làm chuyện đó được.

– Nhưng cô ta đâu biết địa chỉ em?

– Anh có nhờ Rosanna gọi điện mật báo cho em. Cô ta khước từ nhưng vẫn giữ số điện trong ví.

– Đối với anh có thể Rosanna là ân nhân nhưng với em thì đó là tình địch. Em không thể tha thứ.

– Em có thể căm ghét cô ta, nhưng nên tha thứ cho anh chứ?

– Còn xem đã. Bây giờ thì nằm xa ra. Chúng ta sẽ sống li thân. Em không muốn anh đổ bệnh AIDS cho em!

– Làm gì có chuyện đó! Anh mất cảnh giác với “con rệp” chứ không bao giờ dể nhiễm HIV đâu.

– Còn em thì cảnh giác với tất cả!

Tôi không còn cách nào hoà giải nên trêu tức cô.

– Thế hôm chung phòng với Antonio em có cảnh giác không?

Câu hỏi bất ngờ làm nàng nổi giận quay mặt lại nghiến răng đấm thùm thụp vào ngực vào vai tôi.

– Chừa cái thói nghi ngờ bậy bạ đi này! Anh tưởng ai cũng bội bạc như anh sao? Antonio là người bạn tốt mà anh dám đổ oan cho ân nhân cứu mạng của mình mà không xấu hổ à?

– Anh tin là Antonio rất tốt, và cả em nữa, anh cũng không thể nghi ngờ. Anh chỉ muốn em thông cảm cho anh khi gặp phải những hoàn cảnh éo le như thế. Antonio chân thực còn em cũng thuỷ chung thì chuyện giữ gìn cũng không khó. Giả sử một trong hai người cũng lẳng lơ dâm đãng như anh hoặc Rosanna thì sẽ khó khăn biết nhường nào.

– Anh định vu vạ cho em để làm nhẹ tội mình có đúng không? Anh muốn cào bằng xoá sạch để thanh thản lương tâm và thoả mãn ác ý chứ gì?

– Không, anh thề là không có ý nghĩ đó. Tội anh đã rõ ràng, anh mong em tha thứ. Anh chỉ nêu ra một thí dụ có em trong cuộn để em rộng lượng thôi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN