Sao Sáng Chờ Anh Về - Phần 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
211


Sao Sáng Chờ Anh Về


Phần 10


Máy quay chĩa thẳng vào tôi, tôi phẫn uất nhìn lên, lý trí đã gần như suy sụp. Gã xăm trổ khoanh tay, không hề vội vàng lao tới, chỉ khoái chí nhìn tôi giằng co giữa lý trí và bản năng sinh lý. Đến khi không thể giằng co nổi tay tôi cũng buông khỏi đệm, thân thể nóng đến mức như muốn nổ tung ra, đầu óc đờ đẫn không thể nghĩ được gì chỉ thấy thèm khát những dục vọng bẩn tưởi. Cuối cùng cũng hiểu biến thành gái đi.ếm là cảm giác kinh hoàng thế nào. Gã xăm trổ lúc này mới tiến đến gần tôi, trong tình cảnh dâm ô này tôi chỉ nghĩ đến duy nhất một người. Hai tay tôi nắm chặt áo, hổn hển vừa gọi tên vừa điên cuồng gào thét:

– Lâm… làm với em… cút, cút… đừng đụng vào tao. Giết tao đi, giết tao luôn đi.

Gã xăm trổ khựng lại, thấy tôi túm áo gã ta nhưng gọi tên Lâm thì hất hàm ra hiệu cho gã mặt sẹo chuyển góc quay gần hơn. Áo trên người tôi không biết bị tôi kéo hay bị gã xăm trổ kéo mà đã mở hai ba khoá cúc. Khi cúc ngực suýt mở ra, gã xăm trổ cũng kéo tôi về phía mình. Tôi cảm thấy mình đã cố hết sức gắng gượng rồi, vẫn không thể ngờ rằng Lâm còn chưa kịp hành hạ tôi thì lũ khốn kiếp này đã biến tôi thành loại gái phóng đãng, đê tiện. Phần trên bên dưới của hắn không làm chủ được, hắn nhìn tôi, khi tôi tưởng như hắn sẽ lao vào thì đột nhiên bên ngoài bỗng rầm một tiếng. Gã xăm trổ ngay lập tức bật dậy nhìn chửi bậy một tiếng:

– Mẹ kiếp!

Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy gã ta đạp cửa sổ nhảy thẳng qua chỉ còn gã mặt sẹo gầy gò bị ai đó túm lại. Tôi gắng kìm lại tiếng rên rỉ, nhìn kỹ cũng chỉ thấy những người mặc quần áo cảnh phục màu xanh giữ gã mặt sẹo và máy quay cùng mấy loại thuốc vứt trên sàn nhà. Người tôi lúc này nóng rẫy như lửa, muốn xé toạc toàn bộ áo quần, nhưng chỉ đúng một giây sau đã có người lao đến ôm chặt tôi, còn cởi áo vest bên ngoài chùm lên thân thể tôi. Hương nước xả vải quen thuộc xộc qua mũi, tôi túm lấy áo anh ta, móng tay đâm cả vào da thịt anh ta ngước lên nhìn vừa run rẩy vừa nghẹn ngào hỏi:

– Lâm. Anh đến rồi sao?
– Diệp Anh! Là tôi đây, cố gắng lên, cố gắng lên, không sao rồi.
– Làm với em… Lâm, làm với em.
– Diệp Anh! Để tôi ôm em, tỉnh táo lên, cố gắng lên

Thế nhưng tác dụng của thuốc quá mạnh, tôi không cố gắng nổi, càng bấu chặt lấy Lâm, vật vã, giãy giụa gào thét và cả rên rỉ. Ngay lập tức Lâm liền ấn tay anh ta vào miệng tôi. Đại não tôi như bùng nổ cắn mạnh lên tay anh ta, không còn tiếng rên rỉ dâm ô, mặc cho tôi giãy giụa, anh ta dùng thân người và cánh tay còn lại siết chặt tôi, bế thốc tôi lên, miệng vẫn không ngừng vỗ về:

– Không sao, không cả, sắp qua rồi. Diệp Anh, cố gắng lên.

Không rõ bằng cách nào Lâm đã bế tôi được lên xe. Khoang xe chật chội, anh ta vẫn để nguyên bàn tay cho tôi cắn, dù tôi có cắn mạnh thế nào anh ta vẫn không rút tay về, tựa như bàn tay ấy là đá, tựa như có sức mạnh phi thường. Hai chân tôi vẫy vùng, đạp loạn xạ lên cơ thể Lâm, có lúc lại kìm chặt anh ta cọ xát liên tục, nhưng đến cơ thể đều cũng vững chãi như núi không hề dịch chuyển để mặc cho tôi đang ra sức hành hạ, anh ta không kêu, không than, không phát ra bất cứ tiếng động nào. Trong lúc tỉnh tỉnh mê mê tôi nghe được tiếng một người cảnh sát cất lên:

– Anh Lâm, tay anh chảy máu rồi kìa, anh cứ bỏ tay ra không sao cả, là do tác dụng của thuốc, cũng không ai chê cười cô ấy.

Tôi cũng cảm nhận miệng mùi có mùi máu tanh tưởi, nhưng bàn tay kia vẫn không hề rời khỏi miệng tôi. Tôi nghe được tiếng Lâm đáp lại:

– Tôi không sợ người khác chê cười cô ấy nhưng tôi không muốn cô ấy phải vật vã chịu đựng một mình.

Những lời ấy dội vào tai nhưng tai tôi ngay lập tức ù đặc đi, chỉ muốn giải toả toàn bộ ham muốn sinh lý đang trào dâng. Tình cảnh này hết sức khổ sở, bị kìm kẹp đến muốn chỉ hét thật lớn cho rách họng, cho vỡ tan lục phủ ngũ tạng. Cuối cùng, tôi cũng được đưa vào bệnh viện, trong lúc đang khổ sở giãy giụa bị ai đó đâm một mũi kim tiêm vào tay. Tôi gầm gừ gào lên:

– Buông tao ra, buông tao ra, chúng mày giết tao đi, giết chết tao đi. Lâm… cứu em… cứu em…

Từ bên tai tôi, tiếng Lâm cũng truyền đến đầy xót xa:

– Tôi đây rồi, Diệp Anh, ngoan, không sao cả rồi.

Thế nhưng tôi đã hoàn toàn không hiểu nổi lời anh ta nói, chỉ túm lấy anh ta nghẹn ngào:

– Sao anh lại đến muộn như vậy, Lâm, có phải anh đến cứu em không?

Giữa lúc mơ hồ, tôi suýt thốt ra một câu:

– Lâm, anh dẫn chúng em đi trốn được không, em sợ lắm.

Nhưng rồi ngay khi ấy lý trí cũng kịp ùa về, thứ thuốc an thần vừa được tiêm vào bắp tay cũng đã có tác dụng. Trong phút chốc tôi cũng dần lịm đi, chìm vào cơn say ngủ, phía bên vai tôi vẫn có một cánh tay rắn chắc ôm chặt, bàn tay chai sạn vỗ lên từng nhịp, từng nhịp. Chẳng biết tôi đã mơ những gì, chỉ biết đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một căn phòng trắng, bên trên là một bình truyền nước dở, cả người tôi mềm nhũn không một chút sức sống. Tôi cố gắng ngồi dậy, ảo giác đã biến mất, chỉ thấy bên ngoài cửa phòng Lâm và một người mặc cảnh phục xanh đang đứng nói chuyện. Trong không gian bốn bề yên tĩnh, tiếng người cảnh sát cất lên:

– Đây là toàn bộ đoạn video thu giữ được, còn đây là điện thoại của vợ anh. Cũng may bọn chúng chưa kịp làm gì cô ấy cả.

Tôi thấy Lâm nhìn chằm chằm vào màn hình, khi nghe tiếng la hét của tôi trong video anh ta ngay lập tức hạ âm lượng xuống, hai tay siết chặt lại đến nỗi trắng bệch cả ra, hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng đè nén cơn giận dữ đang dâng lên. Cuối cùng tôi nghe được tiếng Lâm hỏi lại:

– Gã kia khai ra ai đứng sau chưa?
– Từ lúc bị bắt đến giờ hắn ta vẫn im lặng, dù đã dùng chiến thuật hỏi cung hắn vẫn nhất quyết không nói một lời, còn tên kia đang ra lệnh truy nã rồi. Nhưng anh cứ yên tâm, bọn em sẽ cố gắng hết sức tìm ra kẻ đứng sau.
– Cảm ơn cậu.
– Nhiệm vụ này của bọn em mà. Em về đội trước, có thông tin gì em sẽ báo lại anh. Chị nhà có thêm lời khai gì anh đưa lên đội gặp em nhé.
– Tôi biết rồi, cậu đi đi.

Người cảnh sát đi khuất, Lâm cũng quay lại phòng. Nhìn thấy tôi đã tỉnh anh ta có chút ngạc nhiên hỏi:

– Em tỉnh từ bao giờ, sao không gọi tôi?

Thấy anh ta, dù đã tỉnh nhưng đầu óc tôi vẫn quay cuồng cơn ác mộng ban nãy. Tôi lại nhớ đến hình ảnh trong căn nhà hoang, bị tiêm thuốc, còn suýt bị cưỡng hiếp, tình cảnh kinh tởm và hỗn loạn ấy vẫn ám ảnh không thôi, trong một phút chốc đã quên đi mối quan hệ hận thù của tôi và anh ta nhào đến ôm chặt lấy Lâm, run rẩy hỏi:

– Lâm, sao anh lại đến muộn như vậy? Em sợ lắm, em sợ lắm.

Lâm bị bất ngờ, nhưng chỉ đúng một giây sau đã ôm tôi vào lòng. Bờ vai vững chãi để tôi tựa, lồng ngực phập phồng, ánh mắt day dứt và dằn vặt đáp lại:

– Xin lỗi em. Xin lỗi vì đã để em sợ hãi như vậy.
– Anh chờ cảnh sát rồi mới đến sao?
– Không phải, tôi đến trước theo định vị trên máy em. Trên đường đi mới báo cảnh sát, cũng không ngờ rằng đội cảnh sát đang tuần tra gần đó, theo định vị tôi chỉ đã tìm ra được căn nhà hoang ấy.

Ở cùng Lâm, tôi ít nhiều hiểu được tính cách của anh ta. Lâm ít nói, kiệm lời nhưng tôi biết anh ta sẽ không nói dối. Vả lại việc anh ta báo cảnh sát càng khiến tôi cảm thấy anh ta là người lý trí, nếu không một mình anh ta đến cùng lắm là cứu được tôi, còn lâu mới có thể vừa cứu được tôi vứa bắt được hai tên kia. Tôi khẽ buông tay ra nhìn Lâm, bàn tay anh ta bị tôi cắn máu đã khô, nhưng trên người không ít những vết xước, vết cào cấu mà tôi để lại.

Một người luôn chỉn chu như anh ta, vậy mà lúc này quần áo lại nhàu nhĩ, tả tơi, trên bàn chân còn vẫn còn dấu tích bị thương, không rõ là đã đá vào đâu. Con của kẻ thù mà tôi luôn đem lòng hận, vì không muốn tôi vật vã chịu đựng một mình mà để tôi cắn đến mức bị thương, không ngại nguy hiểm để cứu tôi, lại sợ tôi bị thương, rốt cuộc là anh ta mắc nợ tôi hay tôi mắc nợ anh ta? Nghĩ đến việc anh ta tốt với mình không ngại hiểm nguy để cứu mình, lòng tôi vừa vui lại vừa khó chịu, một mặt cảm thấy rằng lòng anh ta có nghĩ đến tôi, đặt tôi ở một vị trí quan trọng, như vậy con đường trả thù mụ dì ghẻ cũng rút ngắn đi một chút, một mặt lại muốn anh ta đừng tốt với tôi như vậy nữa, bởi vì một ngày nào đó, khi tôi đ.âm anh ta một d.a.o tôi sẽ… đau lòng.

Nghĩ đến đây, tôi ngay lập tức gạt đi, nhớ lại hình ảnh mẹ tôi chết không nhắm mắt, chị tôi chết trong cô độc liền khôi phục lại trạng thái tinh thần như ban đầu. Tôi không được phép đau lòng vì Lâm, dù chỉ một tích tắc! Bên ngoài trời đã xẩm tối, tôi cảm thấy cơ thể đã không còn vấn đề gì nên nói với Lâm:

– Lâm, anh cho em về nhà được không? Em không muốn ở viện. Ở đây bức bách khó chịu, em không thể ngủ được.

Nói đến đây, tôi sực nhận ra từ khi tôi tỉnh lại tôi đã thay đổi cách xưng hô với Lâm. Có lẽ lúc gặp nguy hiểm, tôi lại nhớ đến hồi nhỏ tôi vẫn thường xuyên gọi Lâm là anh nên đã quên mất việc tôi vẫn thường gọi anh ta là thầy. Thế nhưng Lâm dường như không cảm thấy có vấn đề gì, bản thân tôi nếu không nghĩ đến thì cũng không còn ngượng mồm nên tặc lưỡi cho qua, xưng hô thế này có vẻ hợp lý, lúc nào thấy không hợp lý lại đổi sang thầy, linh hoạt mà gọi nên chấp nhận thay đổi. Anh ta đáp lại lời tôi:

– Để tôi hỏi bác sĩ, nếu không vấn đề gì tôi sẽ xin cho em về.

Lâm đi một lúc sau mới quay lại, bác sĩ nói tôi không có vấn đề gì, nếu hết tác dụng của thuốc có thể về nhà nghỉ ngơi. Lâm định đưa tôi về nhà của anh ta, có lẽ anh ta nghĩ rằng với tình trạng hoảng loạn của tôi bây giờ về ngôi nhà đó nghỉ ngơi sẽ hợp lý hơn. Thế nhưng tôi bảo với Lâm:

– Cứ về nhà mẹ cũng được, đồ đạc em còn vứt đó. Nhà mẹ cũng thoải mái, rộng rãi, lại có người đi ra đi vào để bớt trống trải, em thích ở đó hơn.

Thấy tôi nói vậy, Lâm cũng không nói thêm gì mà xoay vô lăng chở tôi về căn biệt thự. Tôi mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nhìn ánh mặt trời tàn lụi hỏi Lâm:

– Nếu như hôm nay, anh không kịp đến, nếu như không may em bị bọn chúng làm nhục, anh định sẽ thế nào?

Tôi sợ anh ta không hiểu ý mình bổ sung thêm:

– Ý em là, anh sẽ ly hôn với em chứ?

Lâm không nhìn tôi, nhưng bàn tay nắm chặt vô lăng hơn một chút, anh ta hỏi ngược lại tôi:

– Em nghĩ tôi sẽ làm như vậy à?
– Phải! Làm sao có thể chấp nhận một người vợ bị hai ba người đàn ông khác c.ưỡng h.iếp, làm nhục chứ?
– Đó không phải lỗi của em!
– Dù không phải lỗi của em nhưng để chấp nhận lại là một chuyện khác.
– Nếu tôi nói, dù cho chuyện đó có xảy ra thật thì tôi vẫn sẽ không ly hôn, vẫn chấp nhận thì em có tin không?
– Em không tin!
– Nếu đã không tin còn hỏi làm gì?
– Dù đã có câu trả lời nhưng em vẫn muốn nghe đáp án.

Lâm trầm mặc một lúc, sau đó anh ta mới nói:

– Em tin cũng được, không tin cũng không sao. Nhưng trên đường đi tìm em tôi đã nghĩ đến tình huống ấy, em biết lúc đó cảm xúc của tôi thế nào không?
– Cảm xúc thế nào ạ?
– Ngoài đau lòng và thương, tôi không còn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa.

Tôi quay sang nhìn Lâm, cảm thấy trái tim như có ai đó siết lại.

– Trên đời này không có gì đáng sợ hơn cái chết. Tình huống xấu nhất không phải là bị chà đạp, làm nhục. Thế nên chỉ cần em còn sống, thì dù có thương tổn cỡ nào, có bị giày vò cỡ nào cũng có thể chấp nhận.

Ánh hoàng hôn phủ lên ánh mắt Lâm một màu đỏ rực và u ám, tôi không tìm kiếm được tia dối trá nào trong ánh mắt ấy, cuối cùng chỉ để mặc cho trái tim mình nhói lên. Đến cỏ cây còn có tri giác, tôi cũng là con người, dù hận thù cỡ nào cũng vẫn có cảm xúc, nếu có đau lòng thay anh ta một chút cũng là lẽ thường tình. Nhưng tôi cũng không muốn chìm đắm trong những cảm xúc ấy nên lảng sang chuyện khác:

– Anh đoán được ra người đứng sau chuyện này không?
– Chưa có kết luận từ phía công an nên tôi không thể nói bừa.

Tôi thấy Lâm nói vậy cũng không hỏi thêm nữa, ngoài chờ đợi tôi cũng không còn cách nào khác. Khi xe về đến căn biệt thự trời cũng đã tắt nắng hẳn. Mụ dì ghẻ đã đi làm về đang ngồi trong sofa phòng khách. Nhìn thấy Lâm và tôi mụ dì ghẻ thoáng chút kinh ngạc hỏi:

– Xảy ra chuyện gì thế? Sao người con lại thành ra thế này? Tay chân sao lại bị thương thế kia?

Từ đầu đến cuối mụ dì ghẻ chỉ quan tâm đến con trai, tôi như người thừa trước mặt bà ta. Lâm không để tâm lắm đến lời hỏi han của mụ ta mà đáp lại:

– Con đưa Diệp Anh lên phòng tắm đã, có gì nói sau.

Lên đến phòng, Lâm bật nước nóng, nhặt quần áo, đợi xả nước vào bồn cho tôi rồi mới đi ra ngoài. Tuy rằng tôi chưa bị làm nhục, nhưng nghĩ đến cảnh gã xăm trổ ôm lấy tôi vẫn cảm thấy bẩn thỉu nên ngồi trong bồn tắm kỳ cọ sạch sẽ từng ngóc ngách trên cơ thể. Đến khi tắm xong ra ngoài cũng không thấy Lâm đâu đoán chắc anh ta xuống dưới nhà nói chuyện với mụ dì ghẻ nên sấy tóc xong tôi cũng ra góc cầu thang nghe lén. Không ngoài dự đoán của tôi, vừa bước ra tôi cũng nghe tiếng mụ dì ghẻ hơi gắt lên:

– Ý mày là gì? Mày nghi ngờ tao liên quan đến chuyện này hả?
– Không phải con nghi ngờ, mà muốn nói với mẹ, con mong rằng chuyện này không liên quan đến mẹ, bởi nếu nó liên quan, dù chỉ là một chút con cũng sẽ không tha thứ nổi cho mẹ nữa.
– Mày nói với cái giọng điệu này tức là mày đã nghĩ tới tao! Lâm! Không phải chuyện xấu xa gì mày cũng nghĩ đến mẹ mày làm đầu tiên đấy chứ? Mày nghĩ xem bao ngày nay tao bù đầu với công ty, một chút thời gian cũng không có, huống hồ công ty đang gặp khó khăn về tài chính, tao thừa tiền hay sao mà đi thuê người làm chuyện này. Mày đủ thông minh để nhìn nhận, cớ sao với tao mày luôn nghĩ đến những việc xấu. Tao làm thế để được gì? Lấy nó về đã đủ nhục nhã cái nhà này rồi, một cái đám cưới tao đã không thể ngẩng đầu lên nổi, giờ còn để xảy ra chuyện con dâu của tổng công ty Phượng Quang bị cưỡng hi.ếp tập thể để người ta khinh bỉ, coi thường cho đến chết sao? Công ty cổ phiếu còn đang sụt giảm, nếu thêm chuyện này có khi còn thê thảm đến mức phá sản, mày thấy tao có ngu đến mức ấy không hả?
– Mẹ không cần phải gay gắt lên như vậy, không phải mẹ làm thì tốt.
– Nói một câu vậy là xong sao? Tao còn không hiểu tính mày, dù cho nó có bị c.ưỡng h.iếp thật mày cũng vẫn kiên quyết ở cạnh nó thôi, tao chẳng việc gì phải làm chuyện vô ích như vậy cả.
– Được rồi mẹ! Mẹ cũng bớt thành kiến với vợ con đi một chút, chẳng có gì là nhục khi lấy cô ấy mà mẹ một câu không ngẩng đầu lên, hai câu không coi thường. Diệp Anh thông minh, nhanh nhẹn, biết vượt khó, vượt khổ. Cô ấy bị mẹ ghét cũng chưa từng oán giận, ngược lại còn muốn con hoà hợp với mẹ. Sau này mẹ đừng mang bộ mặt khinh khỉnh tỏ thái độ trước mặt cô ấy nữa.
– Rốt cuộc tao là mẹ mày hay nó là mẹ mày?

Tôi nghe đến đây thì xoay người vào phòng, nhớ lại lúc trước khi bị tiêm thuốc, gã xăm trổ có nói với tôi mấy lời thế này: “Cô đủ tiền đấu lại với người ta sao?” “Để xem hai anh em tôi biến cô bé từ một đứa con gái nhà lành thành gái làng chơi dâm đãng sẽ thú vị thế nào? Để xem chồng yêu của cô, hay bất cứ gã trai nào còn muốn dính líu đến một con đi.ếm như cô không nhé. Cô đụng ai không đụng, đụng nhầm người biết trách ai bây giờ?”

Ban đầu, tôi nghĩ mụ dì ghẻ ghét tôi như vậy, vả lại với ngần ấy chuyện độc ác mụ ta gây ra tôi cho rằng khả năng cao là do mụ ta. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có vẻ không giống lắm, bởi qua lời nói của gã xăm trổ tôi cảm thấy người đứng sau vụ này có lẽ là người khác. Mụ ta nói cũng có lý, Phượng Quang đang khó khăn, mà kẻ đứng sau lại bỏ ra rất nhiều tiền để thuê người làm nhục tôi, mụ dì ghẻ không thể vì việc cỏn con này mà mang cả đống tiền trong lúc nước sôi lửa bỏng ném qua rào như thế. Kẻ ghét tôi vì đàn ông… tôi nghĩ đến một người, nhưng không dám đoán bừa. Để mai xem gã mặt sẹo sẽ khai thế nào.

Buổi tối tôi xuống ăn cơm, mụ dì ghẻ không đả động gì đến sự việc hôm nay. Có lẽ Lâm đã rào trước đón sau nên bữa cơm cũng bình thường như mọi khi. Đến khi ăn xong, Lâm đi tắm, tôi chưa vội lên phòng mà ngồi lại ăn hoa quả. Lúc chỉ còn tôi và mụ dì ghẻ, bà ta cũng nhìn tôi cười nhạt:

– Tôi cũng phải công nhận cô rất giỏi, không rõ cho con trai tôi ăn bùa mê thuốc lú gì mà nó lại bênh vực cô chằm chặp đến thế.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta, nếu nói về ăn bùa mê thuốc lú tôi phải xin bí quyết từ bà ta mới đúng. Bà ta khiến cho vài gia đình tan nát, bố tôi si mê đến điên cuồng, chẳng màng đến vợ con hay máu mủ ruột thịt là chúng tôi mà bất chấp theo bà ta. Tôi nói:

– Ở đời ai cũng mong có một người đàn ông thương mình, bảo vệ mình, con thấy Lâm bảo vệ con cũng giống như bố bảo vệ mẹ chứ không thể gọi là ăn bùa mê thuốc lú. Chẳng phải lúc nào con cũng thấy bố nhẹ nhàng, yêu chiều mẹ hết mức đấy thôi, đó là hạnh phúc và là điều mà ai cũng mong, cũng ngưỡng mộ chứ không gọi là bùa mê thuốc lú mẹ nhỉ.

Nhắc đến ông Quang, sắc mặt bà ta thoáng ửng hồng như kẻ mới biết yêu. Bà ta hừ nhẹ một tiếng:

– Cô cũng dám tự so sánh mình với tôi sao? Nhưng thôi, tôi cũng chẳng muốn nhiều lời với cô làm gì. Vì con trai tôi, tôi nhẫn nhịn chấp nhận cô, nhưng tôi vẫn nhắc cho cô nhớ, chỉ cần cô có bất cứ hành động nào sai trái, tôi sẽ khiến cô phải rời xa nó.
– Con hiểu ạ, con sẽ cố gắng học hỏi, sẽ cố gắng không để mẹ phải thất vọng.
– Những lời thảo mai ấy tôi nghe buồn nôn lắm, cô nói với thằng Lâm thì được, còn với tôi thì khỏi đi.

Bà ta nói gì tôi cũng cười, nhưng trong lòng tất nhiên coi như chó sủa quanh tai. Ăn xong, tôi lên phòng, lúc qua thư phòng bí mật tôi liếc nhìn khoá mật mã một lần rồi ngẫm nghĩ không biết làm cách nào mới biết ba số còn lại trong dãy số bí mật kia. Tôi tự nhủ rằng ngày tháng còn dài, nôn nóng quá sẽ hỏng việc nên cuối cùng cũng lững thững bước chân lên phòng. Lâm đã tắm xong, anh ta đang ngồi ở bàn đọc tài liệu, anh ta chưa kịp mặc áo, vẫn còn vương ít nước trên vai, lưng trần quay về phía tôi. Lúc này tôi mới nhìn rõ lưng anh ta hôm nay bị tôi cào rách vài chỗ nên nói với anh ta:

– Ở đây có cồn và thuốc đúng không ạ? Để em bôi vết thương cho anh.

Lâm lúc này mới ngẩng đầu lên đáp lại:

– Mấy vết thương này ấy hả? Không cần đâu, tôi không đau, cũng chẳng thấy có vấn đề gì. Đi ngủ thôi.

Tôi đến lại gần hơn, định xem vết thương cho Lâm thì nhìn thấy trên bả vai anh ta có một vết sẹo khá dài. Vết sẹo này vào đêm đầu tiên tôi và anh ta ở đảo tôi đã từng sờ thấy, nhưng giờ tận mắt nhìn mới thấy nó rất sâu. Có điều vết sẹo vẫn hơi đỏ hồng, giống như mới bị thương cách đây vài tháng đến một năm thôi chứ không phải vết sẹo lâu năm. Tôi không kìm được tò mò hỏi Lâm:

– Sao trên vai anh lại có vết sẹo dài như thế này ạ?
– Tôi bị chém.
– Sao lại bị chém ạ? Một người mẫu mực như thầy giáo Lâm đây cũng có người ghét cơ ạ? Ghét đến mức bị chém thì chắc phải thù hằn ghê lắm.

Lâm đứng dậy, xoay người với lấy áo mặc vào giục tôi:

– Lên giường đi, ngày mai em cứ ở nhà nghỉ ngơi một buổi.
– Thầy giáo Lâm. Cả buổi học ngày mai chỉ có tiết của thầy, thầy cho phép em nghỉ không sợ bị nói là thiên vị sao?
– Thiên vị gì chứ, tôi vẫn trừ vào điểm chuyên cần.
– Sặc! Thế thì em đi học.

Buổi sáng đúng là tôi rất hoảng loạn, nhưng đến bây giờ tinh thần tôi đã hoàn toàn trở về trạng thái bình thường nên cảm thấy không cần thiết phải nghỉ học. Vốn dĩ chuyện này chưa có hậu quả đáng tiếc xảy ra, tôi còn từng trải qua những chuyện kinh khủng hơn như vậy nên không thể yếu đuối, đắm chìm trong sự ám ảnh ấy. Nhưng Lâm thì khác tôi, anh ta nghĩ tôi mỏng manh, tâm lý sang chấn chỉ vì việc này nên muốn tôi phải nghỉ học ở nhà. Có điều tôi quá cương quyết, anh ta không thể làm được gì đành chấp nhận.

Sáng hôm sau, Lâm định đưa tôi đi học xong sẽ qua bên công an để lấy thêm lời khai. Thế nhưng ngay lúc tôi và Lâm đi xe vào cổng trường anh ta cũng nhận được điện thoại của phía công an. Không rõ công an nói gì, nhưng thấy lông mày anh ta nhíu lại hỏi:

– Cậu nói gì cơ?
– …
– T/ự t/ử lúc nào?
– …
– Còn tên kia thì sao?
– …
– Tôi biết rồi.

Đến khi nghe xong điện thoại, Lâm cũng quay lại nói với tôi:

– Tên mặt sẹo kia không khai bất cứ lời nào, đêm qua hắn bị ho ra máu rồi ngất, được đưa vào bệnh viện, đến rạng sáng đã trộm được miếng sắt nhọn ở cạnh tủ đâm vào yết hầu tự vẫn rồi.

Tôi nghe xong hoàn toàn bất động, Lâm lại nói:

– Công an nói hắn ta bị ung thư phổi, chưa phải giai đoạn cuối nhưng theo điều tra thì do chi phí xạ trị quá lớn, hắn ta bỏ dở điều trị, đã vài lần tự tử bất thành. Hắn ta còn một bà mẹ và một đứa con nhỏ, vợ đã ch/ết vì tai nạn mấy năm trước, có lẽ cũng chẳng thiết tha gì cuộc đời, kẻ thuê hắn nắm được điểm này, rất có thể đã cho hắn một khoản tiền để lo được cho mẹ và con hắn nên hắn chọn cách này vừa giải thoát cho bản thân, vừa để người ở lại có thể sống tiếp.
– Còn gã xăm trổ kia thì sao ạ?
– Đã phát lệnh truy nã nhưng chưa tìm ra được.

Quả thực là một kế hoạch hoàn hảo, kể cả bất thành cũng không tìm ra kẻ đứng sau. Tìm được một con tốt thí thế này chứng tỏ người phía sau phải rất thông minh, chẳng những thông minh mà còn cực kỳ, cực kỳ giàu có. Càng lúc tôi càng chỉ nghĩ đến một người, liếc thấy Lâm đang nhìn mình tôi hỏi anh ta:

– Anh có nghĩ đến ai không?

Lâm không đáp, tôi cũng không muốn vòng vo nữa mà nói thẳng:

– Từ khi em lấy anh người ghét em rất nhiều. Nhưng người có đủ thế lực và tiền bạc để làm ra chuyện này không nhiều hay không muốn nói là cực kỳ ít. Chẳng ai rảnh hơi đi hại người khác chỉ vì lý do ghét, người nhắm vào em đương nhiên không chỉ ghét mà còn hận. Em không dám kết luận bừa, nhưng nếu cho em đoán em cũng đoán ra đó là ai rồi.

Lâm nhìn tôi, tôi không rõ ánh mắt ấy là gì, nhưng anh ta bình tĩnh đáp lại:

– Bây giờ chưa có bằng chứng gì nên tôi sẽ không đoán, đợi vài ngày nữa xem thế nào.
– Anh không đoán hay không dám đoán? Cái chuyện đến trẻ con cũng nhìn được ra mà anh vẫn không dám đoán à? Vì đó là tình cũ của anh nên không đủ nhẫn tâm để đoán phải không?

Sắc mặt Lâm bỗng lạnh đi nửa phần, nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn nói:

– Diệp Anh, chúng ta nên lý trí một chút. Tôi biết em đang thất vọng về việc gã mặt sẹo ch/ết, nhưng công an Việt Nam rất giỏi, kiểu gì cũng tìm ra được kẻ đứng sau thôi.
– Anh không thấy kế hoạch này quá hoàn hảo à? Hoàn hảo đến mức tìm được một kẻ chẳng còn gì để mất rồi cuối cùng lại t/ự t/ử, tên xăm trổ trốn thoát nhanh như vậy dễ gì mà tìm được. Tất nhiên em hiểu, việc em làm với Nguyệt là sai, chị ấy hận em là đúng, nhưng nếu thật sự chị ấy làm ra việc này em cảm thấy chị ấy cũng chẳng khác gì em, coi như hoà nhau! Anh bảo vệ chị ấy, không dám đoán cũng được, em hiểu được.
– Tôi bảo vệ cô ấy?
– Không đúng sao, từ hôm qua tới giờ em hỏi anh đoán ra chưa, người thông minh như anh sao không đoán được. Nhưng anh liên tục lấp liếm, đó không phải bảo vệ thì là gì? Với em thì là trách nhiệm, với chị ấy thì là tình cảm đúng không?

Lần này sắc mặt Lâm lạnh hẳn đi, anh ta nổi giận đùng đùng gằn từng chữ:

– Tôi cho em nói lại lần nữa, tôi bảo vệ ai, với em là gì với cô ta là gì?

Trước nay tôi chưa từng nghĩ mình sẽ ghen tuông vô cớ nhất là với một người tôi hận. Nhưng nghĩ đến việc hôm qua tôi suýt bị làm nhục, đến sáng nay kẻ bị thuê lại t/ự t/ử ch/ết, tôi có chút không cam lòng. Dù tỏ ra cao thượng tới đâu, nhưng Nguyệt đã từng một lần nói dối rằng Lâm và chị ta đi công tác, còn ở cùng nhau tôi nghĩ chị ta vẫn chưa từng muốn từ bỏ Lâm, chuyện này nói thế nào cũng có liên quan đến Nguyệt. Vậy nên tôi cũng quay lại, lớn tiếng đáp:

– Thầy giáo Lâm, anh nghe rõ mà đâu cần phải nhắc lại. Nếu đổi lại em hại chị ấy như vậy anh chắc chắn sẽ nhai đầu em không để em yên dễ dàng vậy đâu đúng chứ?
– Diệp Anh!
– Em lên lớp trước.

Thế nhưng Lâm đã kéo tay tôi lại, cánh tay siết chặt đỏ ửng lên, anh ta hít một hơi rồi nói:

– Tôi đã dùng hết khả năng của mình để bảo vệ em đổi lại là những lời này à? Em nói xem, tôi bảo vệ cô ta chỗ nào? Tôi chờ kết luận bên công an rồi mới kết luận, đó là bảo vệ sao?
– Buông ra, em phải đi lên lớp. Bảo vệ hay không thì anh tự biết!

Lâm nhìn tôi gầm lên:

– Tiết của tôi tôi chưa lên em vội cái gì? Nói đi, rốt cuộc là tôi sai chỗ nào? Đối xử tốt với em, lo lắng cho em, quan tâm em, em nói xem rốt cuộc tôi sai ở đâu để tôi còn sửa. Hay em nghĩ tôi là cục đá, muốn nói gì thì nói, muốn nghĩ sao thì nghĩ?

Giọng nói của Lâm bắt đầu trở nên thê lương hơn, ánh mắt anh ta đục ngầu hỏi tôi:

– Diệp Anh! Rốt cuộc em coi tôi là gì?

***
Lời tác giả: chương này hơi ngắn so với chương trước nhưng do ký tự chương đăng dài t/ương tá/c sẽ bóp nên mọi người cố gắng t.ương t.ác cao để mai thứ 7 em vẫn đăng truyện nhé. Em cũng không yêu cầu quá cao chỉ cần trên 2,5/k l/ike và 400cmt mai em sẽ không nghỉ ạ. Hiện tại trong nhóm đã đến chương 23, trong nhóm chương rất dài, phí vào 50/k ai vào in/box em nha.
Tiện đây em cũng có đôi lời muốn nói, nhân vật Diệp Anh trải qua quá nhiều khổ đau và bất hạnh, người ngoài không trải qua nói gì cũng dễ. Cô ấy cũng không hề trả thù gì Lâm chỉ lợi dụng anh ấy để trả thù, cô ấy trao thân thể và tinh thần cho cuộc hôn nhân này nên cô ấy mới là người khổ nhất. Các anh chị thương Lâm nhưng hãy nhìn nhận cho lý trí bởi một đứa bé 8,9 tuổi trải qua khổ đau thế nào, ăn cơm chó sống qua ngày, mẹ ch/ết, chị em lưu lạc rồi lại âm dương chia lìa nay nắm được cơ hội tất nhiên phải tiếp cận Lâm trả thù rồi. Cô ấy lẽ ra để chết rồi, nhưng vì quyết tâm trả thù mới sống đến ngày hôm nay, cô ấy không có nghĩa vụ nghĩ hộ con kẻ thù, cô ấy không trả thù Lâm là chỉ lợi dụng anh để trả thù đã là cao thượng lắm rồi nên đừng ai trách móc cô ấy. Ít nhất Lâm cũng không phải trải qua đói khổ, bị đánh đập tàn nhẫn về thể xác như cô ấy. Có trách thì mụ dì ghẻ mới là nguồn cơn gây ra tội lỗi, bà ta không nghĩ đến con trai thì sao bắt Diệp Anh phải nghĩ hộ được. Nên ai trách móc thì mọi người đọc lại chương 2,3 trước khi trách cô ấy.

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN