Sao Sáng Chờ Anh Về - Phần 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Sao Sáng Chờ Anh Về


Phần 26


Khoảnh khắc ấy ngay lập tức được tất cả mọi người chú ý đến, các phóng viên cũng nhanh chóng lao thẳng vào chụp ảnh. Mụ dì ghẻ hoảng loạn lao xuống nhặt hai di ảnh đóng thẳng hộp quà lại, đáng tiếc do lực rơi nên phía sau hộp quà đã thủng vừa bưng lên lại rơi tiếp, những mảnh thuỷ tinh sót lại vụn vỡ tan tành chỉ có di ảnh vẫn vẹn nguyên. Chị Thu đứng bên cạnh bụm miệng nói lớn:

– Ôi sao lại có hai di ảnh ở đây? Sếp Phượng, sao ngày vui của công ty ai lại gửi cho sếp hai di ảnh này vậy chứ?

Sắc mặt mụ dì ghẻ tái nhợt, nhìn phóng viên chĩa thẳng máy ảnh vào mình dường như cũng đã nhận ra ngày hôm nay đầy rẫy những bất thường ập đến. Không phải chỉ con trai mụ ta và ông Quang biết chuyện này sao, con trai mụ ta chắc chắn sẽ không làm chuyện này, vậy chẳng lẽ là ông Quang đang dồn mụ ta đến đường chết, chẳng lẽ ông ta cố tình khui tất cả mọi chuyện mụ ta làm trong quá khứ ra cho thiên hạ thấy? Dù lúc này đã cố gắng bình tĩnh nhưng mụ dì ghẻ vẫn không có cách nào đứng vững. Có những chuyện đã giấu đi suốt mấy chục năm, có những chuyện tưởng như đã nằm sâu trong quá khứ bỗng dưng bị đào bới xới tung còn được gửi đến món quà kinh dị này trong ngày kỉ niệm thành lập mười lăm năm công ty. Mụ ta đến chết cũng không dám nghĩ tới, chỉ lẩy bẩy như ngọn đèn hết dầu le lói trước gió sắp lụi tàn.

Tôi thấy vậy liền cúi xuống nhặt di ảnh lên xếp cẩn thận lại vào hộp quà rồi đặt lên kệ, lúc nhìn thấy di ảnh của mẹ tôi, nỗi đau lại ùa về, trái tim đớn đau vô cùng. Đám phóng viên nhân lúc này lao thẳng vào mụ dì ghẻ hỏi:

– Xin bà cho biết sao hôm nay là ngày thành lập công ty lại có người gửi hai di ảnh đến đây?
– Bà có nghĩ ra ai là người gửi hai di ảnh này không?
– Đây liệu có phải là chiêu trò của đối thủ cạnh tranh trên thương trường không ạ?
– Vẻ mặt bà nhìn hai di ảnh này rất hốt hoảng, rốt cuộc bà có mối quan hệ gì với hai người này?

Những câu hỏi liên tiếp được đặt ra nhưng mụ dì ghẻ không thể trả lời bất cứ câu nào, cũng chưa từng nghĩ tới tình huống này nên không thể trả lời nổi. Ông Quang giờ mới chen nổi qua đám phóng viên, nhìn thấy hai di ảnh cũng có chút bất ngờ. Nhưng bởi là kẻ có lý trí, ông ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại xoa dịu đám phóng viên:

– Mọi người bình tĩnh, đây chắc chắn là chiêu trò của đối thủ cạnh tranh. Hôm nay là kỉ niệm mười lăm năm thành lập công ty Phượng Quang, trong mười lăm năm qua chúng tôi luôn cố gắng trong mọi lĩnh vực để đạt được thành tựu, trong quá trình đó tất nhiên không tránh khỏi những sai sót nhỏ, cũng không tránh khỏi việc phát triển quá tốt của Phượng Quang khiến cho nhiều đối thủ không vừa lòng. Những thủ đoạn xấu này thực sự đi hơi quá, mong rằng ai là đối thủ của chúng tôi làm ra chuyện này thì dừng lại đi.

Đám phóng viên nghe vậy mới bắt đầu im lặng một chút, thế nhưng ngay sau đó một người trong số họ bỗng cất tiếng hỏi:

– Nhưng vì sao họ không in hình ông bà trên di ảnh mà lại in hai người phụ nữ này. Có chơi xấu thì chắc cũng phải có lý do gì đó mới in ảnh người khác, rốt cuộc hai người họ là ai, liên quan gì đến Phượng Quang?
– Tôi cũng không rõ hai người họ là ai, chúng tôi không hề liên quan, cũng không biết danh tính của bọn họ. Vả lại tôi nhớ tôi không hề mời các vị phóng viên đến đây, thế nên phiền các vị có thể về để chúng tôi và các khách mời có thể tiếp tục chương trình được không?
– Sao ông có thể nói như vậy, là chị Trần Minh Thu thư ký của ông đã gửi giấy mời cho chúng tôi chúng tôi mới đến. Tôi còn có giấy mời đóng dấu đỏ của ông đây.

Nói rồi người phóng viên cũng giờ tờ giấy mời ra. Ông Quang quay sang nhìn chị Thu đôi mắt chợt hằn lên một tia giận dữ. Chị Thu có chút chột dạ, thực ra chị ta có lấy trộm dấu đỏ của ông Quang mời phóng viên, nhưng chỉ mời duy nhất một người bạn trong tạp chí thời trang không hiểu sao họ lại kéo đến đông như vậy cũng không rõ vì sao đám người kia ai cũng có giấy mời. Mụ dì ghẻ thì gần như phát điên, nếu không phải tôi giữ tay lại có lẽ kể cả có phóng viên mụ ta cũng lao đến gi.ết chị Thu ngay lập tức. Ông Quang biết đám phóng viên đã đến đây rồi không dễ đuổi đi, cuối cùng chỉ đành xua tay nói với họ:

– Thế thì mọi người tản ra, khách mời của chúng tôi rất đông, hi vọng mọi người sẽ không làm phiền đến họ.

Đám phóng viên nghe vậy cũng mới tản dần ra, mụ dì ghẻ mặc kệ ông Quang vừa lên tiếng bênh mình, khi không còn phóng viên ở cạnh mụ ta liền xông tới chỗ chị Thu rít lên:

– Anh nói anh tin tưởng nó, vậy xem nó làm ra cái trò gì đây? Nó mời phóng viên đến là có ý gì? Muốn phô trương hay khoe mẽ?
– Thôi đi! Ở đây đang đông khách, cô còn chưa thấy đủ rối hay sao?
– Rối đó không phải anh gây ra à? Hộp quà này chắc chắn là do con vợ bé của anh mang đến, anh nói chuyện của tôi anh sẽ không nói cho ai biết tại sao còn làm như vậy?
– Cô câm mồm được rồi đấy! Thay vì ở đây gào mồm lên cô đi tiếp khách đi.
– Tại sao tôi phải câm, tại sao anh dám để nó lộng hành như vậy, tại sao lại nuốt lời? Nó muốn gì, nó định làm gì?

Ông Quang cầm ly rượu, cảm giác mệt mỏi không sao chịu nổi, vừa giận chị Thu lại vừa tức mụ dì ghẻ. Buổi lễ còn chưa diễn ra đã phải chạy tới chạy lui giải quyết một mớ bòng bong, nhưng lòng có lẽ cũng rất khó chịu nên kéo tay chị Thu ra một góc hỏi:

– Tại sao em lại tự ý mời phóng viên khi chưa có sự cho phép của anh?
– Em mời có một người thôi… không hiểu sao lại kéo đông đến vậy.
– Giấy mời của họ đầy đủ dấu của anh, mà chỉ có em cầm dấu đóng, anh không mời, em không mời thì ai mời?

Chị Thu cũng không lý giải nổi, hôm đó đóng dấu xong chị ta vẫn để trên bàn của ông Quang. Chị ta thực sự không hiểu bằng cách nào mà có ai đó đã lấy được giấy mời sẵn để điền tên vào mà chị ta không phát hiện ra. Tất nhiên là làm sao mà phát hiện ra nổi, công ty không có nội gián thì làm sao Khánh biết được ở công ty không có tài liệu mật? Thấy chị Thu không trả lời được ông Quang tức giận mắng:

– Em đúng là không coi ai ra gì, sau chuyện này nghỉ việc đi!
– Anh Quang, nghe em nói…
– Hai di ảnh kia, có phải cũng là em làm?
– Không, riêng chuyện này em không làm, không phải em.
– Nếu anh phát hiện ra em làm thì đừng trách anh.

Chị Thu cho rằng ông Quang đang bênh vực mụ dì ghẻ, vẻ mặt hết sức ấm ức túm lấy tay ông Quang nghẹn ngào hỏi:

– Anh bênh chị ta à, hay xót chị ta? Em bảo anh ly hôn chị ta đi để đàng hoàng bên cạnh nhau mà anh không chịu là vì chị ta đúng không? Anh day dứt áy náy với chị ta đúng không? Ngay cả khi chị ta biết chuyện anh vẫn không chịu rời bỏ chị ta là thế nào?

Mụ dì ghẻ nhìn thấy cảnh này tức đến lộn ruột, mụ ta còn chưa hết bàng hoàng với hai di ảnh kia, lòng vẫn hoảng loạn giờ còn biết lý do phóng viên đến là do chị Thu, thậm chí còn nghi ngờ việc gửi hai di ảnh đến là do chị Thu mặc dù mụ ta không tài nào hiểu nổi sao chị Thu lại có nó nên liền lao vào kéo ông Quang khỏi tay chị Thu rít lên:

– Có đông khách mời ở đây, anh định làm mất mặt tôi đúng không? Anh đuổi nó đi ngay cho tôi.

Ông Quang lúc này chỉ muốn đánh ch.ế/t cả hai mụ đàn bà ngu đần này, có điều giờ đông người như vậy, phóng viên lại bám xung quanh, ông ta chỉ đành gạt tay cả hai người ra định bước vào bàn tiệc. Đáng tiếc chưa kịp đi một phóng viên đã từ đâu lao tới chụp ảnh ba người rồi cầm hỏi thẳng:

– Cô thư ký này có phải người tình tin đồn của ông không? Từ vài nguồn tin thân cận tiết lộ ông đã phản bội vợ mình là bà Phượng đây để cặp kè với cô thư ký tên Thu này. Thậm chí cô ta còn có với ông hai đứa con lớn rồi có đúng không ạ? Chúng tôi còn có ảnh của ông và cô ta ở một khu chung cư cao cấp, ngày 26/4 vừa rồi cả công ty ăn ở nhà hàng Vạn Phúc, chuyện ông có con riêng với thư ký đã được khui ra có đúng không ạ?

Như một nhát d/ao ch/ọc thẳng vào nỗi đau của mụ dì ghẻ. Mụ ta vừa cố quên đi được hai di ảnh giờ lại nhắc đến việc ông Quang ngoại tình. Dù rằng ông ta có ngoại tình thật, dù rằng mụ dì ghẻ hận đến ch/ết nhưng tất nhiên mụ ta làm sao muốn để chuyện này ngập khắp các mặt báo. Nỗi nhục này trong nội bộ công ty biết đã đủ đau đớn rồi, giờ cả toàn quốc biết chắc mụ ta có thể ngẩng mặt lên nổi sao? Ông Quang đang định phân trần thì phóng viên đã giơ ra mấy tấm ảnh nhàu nát cười:

– Những tấm ảnh này tuy hơi nhàu nhưng rất rõ nét, tình cờ hôm đó tôi cũng ăn ở nhà hàng Vạn Phúc và nhặt được.

Khách mời vài người chưa biết chuyện tò mò vây đến. Có vài người dùng ánh mắt thương hại nhìn mụ dì ghẻ bàn tán:

– Chuyện này tôi đã nghe nói rồi, tổng giám đốc Phượng Quang lấy vợ mười lăm năm mà có con riêng tới tận mười bốn tuổi đấy.
– Trời ạ, tôi cũng nghe rồi nhưng tưởng chỉ là tin đồn không ngờ là thật sao?
– Thế thì phu nhân tổng giám đốc cũng thảm quá rồi, vừa từ bỏ chức ghế tổng giám đốc nhường cho chồng mà ăn ngay cặp sừng trên đầu.
– Cặp sừng dài cả trăm mét, mười mấy năm lận cơ đấy.

Từng lời nói là từng vết cắt lên trái tim đã đầy thương tổn của mụ dì ghẻ. Gương mặt không còn chút sức sống nào nhưng khi nhìn thấy những bức ảnh ông Quang và chị Thu, mụ dì ghẻ nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng che đi nỗi đau đớn, trước các khách mời cũng không còn cách nào khác đáp lại:

– Chuyện không phải như tin đồn, tất cả chỉ là hiểu nhầm, những bức ảnh này đều là sản phẩm của photoshop mà thôi.
– Vậy là bà xác nhận không phải tổng giám đốc Nguyễn Đại Quang cặp với thư ký đúng không ạ?
– Phải. Ông ấy không hề cặp với thư ký, đều là người khác tạo dựng lên, chúng tôi đã giải quyết xong mọi hiểu nhầm rồi.

Mụ ta vừa nói đến đây tôi cũng thấy bên ngoài Khánh bước đến. Mụ dì ghẻ và ông Quang đang tập trung chữa rối nên không một ai để ý đến anh. Trong một giây lát cũng thấy anh khẽ gật đầu với chị Thu. Người phóng viên lại hỏi:

– Có nghĩa là cô Thu không phải kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ của vợ chồng bà như thiên hạ đồn?

Mụ dì ghẻ ghì chặt tay tôi, gân trên mu bàn tay nổi xanh lại chuyển tím. Rất lâu sau mới nghe được tiếng mụ ta đầy khổ sở:

– Ừ. Không phải! Các vị quan khách, xin mời các vị hãy về vị trí bàn tiệc để bữa tiệc của chíng ta được bắt đầu. Tôi và ông xã rất vinh dự khi được đón tiếp các vị trong bữa tiệc ngày hôm nay.

Thế nhưng mụ ta vừa nói đến đây thì đột nhiên trên màn hình máy chiếu ở sân khâu cũng loé sáng lên. Quan khách không để ý đến tình hình về ngồi đông đủ giữa sân khấu. Mụ dì ghẻ loạng choạng túm tay tôi gần như bật khóc nói:

– Diệp Anh, lấy cho mẹ chai nước rồi đi gọi nhân viên bảo vệ đuổi cô ta ra khỏi đây cho mẹ. Từ lúc cô ta đến mọi chuyện rối tung, mọi chuyện chắc chắn do cô ta làm. Con đàn bà này rất thâm độc, mười lăm năm nay chắc chắn đã hãm hại mẹ rất nhiều lần, cũng đã theo dõi mẹ mới bày ra được đủ trò thế này.

Lời vừa dứt tôi còn chưa kịp đi gọi bảo vệ thì bỗng dưng bài hát đang được hát trong loa cũng ngừng lại, bầu không khí bất chợt im bặt, sau đó chỉ một giây trên màn hình sân khấu xuất hiện một bức ảnh, là hình ảnh chị Thu và ông Quang chụp cùng nhau ở thành phố Vinh, trong bức ảnh còn ghi rõ ngày tháng cách đây tận mười tám năm. Tất cả mọi người bỗng sững sờ rồi ồ lên, liên tiếp những bức ảnh thời trẻ của ông Quang và chị Thu được bắn ra màn hình, từng mốc thời gian rõ ràng gắn trên các bức ảnh, ở cạnh nhau suốt mười tám năm, trước khi cưới mụ dì ghẻ tận ba năm trời. Mụ dì ghẻ nhìn lên màn hình, sửng sốt đến tột độ, ngay cả ông Quang cũng bàng hoàng không hiểu có chuyện gì xảy ra chỉ có mình chị Thu là bình thản như không. Mụ dì ghẻ thấy vậy, lần này đã không thể nuốt nổi cục tức lao thẳng về phía chị Thu, đáng tiếc chị ta đã kịp né sang một bên, sau đó lặng lẽ bước lên sân khấu chính đón lấy Micro chậm rãi nhìn về phía ông Quang và mụ dì ghẻ nói:

– Dạo gần đây có nhiều tin đồn về tôi và anh Quang – tổng giám đốc công ty Phượng Quang. Nhiều người cho rằng tôi là kẻ thứ ba chen chân vào mối quan hệ của anh Quang và chị Phượng. Thế nhưng như các vị cũng thấy rồi đấy ạ, chị Phượng đã lên tiếng đính chính tôi không phải kẻ thứ ba, và qua loạt ảnh này tôi cũng muốn tự đính chính về mối quan hệ của tôi và hai người họ. Quả thực tôi không phải người thứ ba bởi người thứ ba là chị Phượng, không phải tôi, là chị ta chen chân vào mối quan hệ của tôi và ông Nguyễn Đại Quang chứ không phải tôi chen chân vào mối quan hệ của hai người bọn họ!

Tất cả quan khách im phăng phắc, đứng trước lời thú nhận của chị Thu bọn họ nửa tin nửa ngờ nhìn về phía mụ dì ghẻ. Mụ ta túm lấy tay ông Quang gầm lên:

– Nó nói cái ch.ết tiệt gì vậy? Con thần kinh này dám phá hỏng ngày trọng đại này. Ngay từ đầu tôi đã bảo anh đừng cho nó đến cơ mà. Anh thấy sự ngu ngốc của anh đã phải trả giá thế nào chưa? Lên lôi nó xuống ngay sau đó đính chính lại mọi chuyện ngay.

Ông Quang cũng không thể ngờ chị Thu lại dám làm ra thứ chuyện này. Suốt mấy tuần trời vỗ về tư tưởng cho chị ta để chị ta chấp nhận mụ dì ghẻ không ngờ chị ta chẳng những không chấp nhận còn muốn đòi lên chính thất. Ngay trong bữa tiệc lớn của công ty, chị ta làm thế này khác gì bôi tro trát trấu vào mặt ông Quang? Ông ta dung túng cho chị Thu, bênh vực chị ta trước mụ dì ghẻ không có nghĩa ông ta cho phép chị được làm mất mặt công ty thế này. Đáng tiếc chị Thu không còn nhẫn nhịn được thêm nữa rồi, thằng bé Giang đã đến tuổi hiểu chuyện, mười lăm năm đã quá đủ sự nhẫn nhịn, khi chuyện vỡ lở ông Quang vẫn muốn một chân đạp hai thuyền mà chưa hề có tư tưởng toàn tâm toàn ý quay về với mẹ con chị, chị làm sao mà chịu nổi. Nếu đã không thể cho hai đứa con một gia đình trọn vẹn, chị chỉ có thể dùng cách này mà thôi.

Khách mời nhìn về phía mình, thêm mụ dì ghẻ đứng cạnh liên tục gầm rít, ông Quang cũng chỉ đành muối mặt đi về phía sân khấu định lôi chị Thu xuống. Vừa hay khi ông ta bước được hai bước đám phóng viên đã lao vào vây quang sân khấu, ông Quang nhanh chóng bị xô thẳng ra ngoài. Trên màn hình xuất hiện mình phiếu siêu âm, ghi rõ ngày của mười sáu năm về trước, tên sản phụ là Trần Minh Thu, siêu âm tại bệnh viện đa khoa thành phố Vinh, thai được chẩn đoán 6 tuần đã có tim thai. Chị ta chỉ lên phiếu siêu âm nức nở nói tiếp:

– Lẽ ra năm ấy tôi và anh Quang đã lấy nhau rồi, chúng tôi thậm chí đã có con với nhau, đáng tiếc vì sự xuất hiện của chị Phượng mà tôi và anh Quang mới rạn nứt và tan vỡ. Đứa bé trong bụng cũng vì thế mà không giữ được. Ở bên nhau ba bốn năm trời, còn có con với nhau mà bị cướp mất người mình yêu dẫn đến sẩy thai, chị ta không phải là kẻ thứ ba thì là gì?

Từng câu, từng chữ dội thẳng vào tai mụ dì ghẻ. Mụ ta ôm ngực không thở nổi quay sang giục tôi:

– Đi… đi ra ngoài… gọi bảo vệ lôi cô ta đi.

Tôi chạy ra ngoài nhưng không nhìn thấy bảo gệ nhà hàng đâu, xung quanh chỉ cửa phóng viên bâu kín mít. Lúc quay lại nói với mụ dì ghẻ sắc mặt mụ ta cũng trắng bệch nhìn lên chị Thu giống như đang bị chị ta bóp từng chút một đến ch.ế/t. Có tiếng mấy người khách mời nữ tức giận cất lên:

– Không thể tin nổi bà Phượng lại có thể làm ra chuyện này được. Người ta đang yêu nhau yên lành lao vào cướp còn khiến người ta sẩy thai. Chuyện thất đức này làm sao có thể chấp nhận nổi.
– Đường đường là một người phụ nữ xinh đẹp, có tiền mà lại đi dụ dỗ đàn ông đã có người yêu, tuy chưa là vợ chính thức nhưng đây vẫn xem là hành động bỉ ổi của mấy kẻ tiểu tam.
– Bảo sao tôi luôn thắc mắc bà ta hơn ông Quang tận ba tuổi, còn có con riêng lớn rồi mà ông Quang vẫn chấp nhận. Hoá ra tra nam tiện nữ xứng đôi vừa lứa.
– Lần này tôi sẽ về bảo với ông nhà tôi không hợp tác với Phượng Quang nữa, một công ty thối nát thế này sao có thể hợp tác được?

Vốn dĩ đang là nạn nhân được bênh vực và bảo vệ vậy mà phút chốc đã trở thành tội đồ. Mụ dì ghẻ điên cuồng lách qua đám phóng viên lao thẳng lên sân khấu dành lại mic từ tay chị Thu. Giọng mụ ta run run rẩy rẩy cất lên:

– Mọi người! Xin mọi người bình tĩnh nghe tôi nói. Tôi dám cam đoan tôi không cướp người yêu của cô Trần Minh Thu đây.
– Vậy đống ảnh kia là thế nào?
– Chuyện anh Quang và cô Thu trước kia yêu nhau thế nào tôi không rõ. Nhưng chắc chắn khi đến với tôi anh Quang và cô ta đã cắt đứt với nhau…

Mụ ta nói đến đây, trên màn hình ngay lập tức phát những hình ảnh của chị Thu và ông Quang chụp cách đây mười sáu, mười lăm, mười bốn lăm trước cùng ảnh gần đây, phát cả đoạn video chị Thu và ông Quang cùng dẫn Bảo Ngọc và Giang đi chơi, tình cảm vô cùng ngọt ngào và đầm ấm. Há miệng mắc quai, mụ ta chỉ đành gào thét như điên như dại, không còn giữ sĩ diện hay tự trọng:

– Khi tôi gặp anh Quang anh ta không hề nói mình có người yêu. Là hai người họ khi đó đã lừa dối tôi, là cô ta chấp nhận cho anh Quang lấy tôi để có tiền chữa bệnh cho bố cô ta tôi thậm chí không hay biết gì cả. Suốt mười lăm năm nay hai kẻ này đã lừa dối tôi, nếu không tại sao mười lăm năm trước không công khai chuyện này luôn mà đến giờ mới công khai. Tôi không làm người thứ ba, tôi chưa từng cướp chồng hay người yêu của bất cứ ai. Tất cả mọi chuyện đều do hai người họ tạo dựng lên, mọi người nhìn một chút là sẽ ra thôi mà. Mười lăm năm nay tôi sống cùng anh Quang, cớ sao cô ta lại có đến hai đứa con nhỏ với anh Quang, là vợ chồng với tôi mà lại có hai đứa con một đứa mười bốn tuổi, một đứa sáu tuổi. Điều đó chứng tỏ mười lăm năm nay anh ta vừa làm chồng tôi vừa qua lại với cô ta, nếu tôi làm kẻ thứ ba tôi sẽ chấp nhận chuyện đồi bại và bệnh hoạn thế này sao? Với số tài sản của tôi, với bản lĩnh của tôi khi đó buông bỏ anh ta tôi vẫn tìm kiếm được một người đàn ông tử tế chứ việc gì phải chấp nhận một gã đàn ông lăng nhăng một chân đạp hai thuyền như anh ta? Mười lăm năm trước, anh ta chân ướt chân ráo ra Hà Nội lập nghiệp, là tôi đã nâng đỡ anh ta, là tôi gặp và yêu anh ta nhưng không hề biết hai người bọn họ đã lừa dối tôi trắng trợn thế này đây! Lấy nhau mười lăm năm, có con riêng mười bốn tuổi, thứ chuyện bại hoại này đời nào tôi biết mà tôi chấp nhận? Là họ lừa tôi để chiếm đoạt tài sản, mười lăm năm trước Phượng Quang vốn 95% là của tôi, 5% là Thiên An đầu tư, sau đó hai năm tôi chuyển cho ông Quang 10%, bốn năm sau nữa chuyển cho ông ta 10% tổng là 20%, đến năm vừa rồi chuyển thêm cho ông ta 20%. Các người nghĩ sâu xa hơn mà xem, tôi có thể đem cổ phần công ty cho một kẻ lừa dối mình có hai con với người yêu cũ sao? Là tôi ngu đần tôi không hề biết đến chuyện của bọn họ, là bọn họ đã lừa dối tôi trắng trợn mười lăm năm nay. Mọi người có thể check cam ở nhà hàng Vạn Phúc ngày 26/4 vừa rồi để xem khi tôi biết ông ta có con riêng đã bàng hoàng thế nào, thậm chí tôi còn thân thiết với cô ta, còn nhận cô ta vào công ty làm việc, các người nghĩ đi, tôi làm sao có thể làm kẻ thứ ba với ngần ấy bằng chứng tôi đưa ra?

Khách mời bên dưới nghe mụ dì ghẻ nói bắt đầu phân vân không biết rốt cuộc ai mới là kẻ lừa dối. Lời mụ ta nói là thật, sự điên cuồng đau khổ cũng là thật, ngẫm một chút cũng cảm thấy lời mụ ta rất có lý. Khi quan khách bắt đầu dần chuyển sự bênh vực sang cho mụ dì ghẻ thì một phóng viên cũng cất tiếng hỏi:

– Cô Thu, rốt cuộc lời của bà Phượng có đúng không ạ? Là cô và ông Quang đã lừa dối bà Phượng để chiếm đoạt tài sản?

Lúc này ông Quang cũng đã chen được qua đám phóng viên lên thẳng sân khấu kéo mụ dì ghẻ và chị Thu xuống. Đáng tiếc cả hai người họ giờ đã chẳng cần liêm sỉ, cũng chẳng cần đến một gã đàn ông tồi tàn như ông Quang mà hất thẳng tay ông ta rồi nhìn nhau đầy thù địch. Mấy người phóng viên nhận được lệnh, lại lao thẳng vào xô ông Quang ra một góc, chị Thu chẳng thèm bận tâm mà trả lời câu hỏi câu hỏi vừa rồi:

– Tất nhiên là lời chị ta hoàn toàn dối trá rồi. Hỏi tôi chi bằng hỏi ngược lại chị ta, rốt cuộc chị ta có từng làm kẻ thứ ba không đã? Hỏi đi, chỉ cần chị ta khẳng định chị ta chưa từng làm kẻ thứ ba cướp chồng của ai tôi sẽ tâm phục khẩu phục và xin lỗi chị ta đương nhiên cũng sẽ chẳng làm phiền đến quý vị nữa, đợi sau bữa tiệc tôi sẽ đứng lên công khai xin lỗi trước hội trường.

Phóng viên lại nhanh chóng quay sang hỏi mụ dì ghẻ:

– Bà trả lời câu hỏi của chị Thu thế nào? Rốt cuộc bà đã từng làm người thứ ba chưa? Đây là một vấn đề phạm trù đạo đức rất nhạy cảm, thế nên nếu bà khẳng định bà chưa bao giờ cướp chồng đoạt vợ của ai, chưa từng làm kẻ thứ ba chúng tôi cũng sẽ giống cô Thu xin lỗi bà sau đó cũng sẽ không làm phiền đến buổi lễ của công ty nữa ạ.

Đây mới thực sự là câu hỏi chết, đây mới thực sự câu hỏi đường cùng. Giờ không trả lời cũng chết mà đương nhiên trả lời cũng chết. Mụ ta hơi ngửa cổ lên trời sau đó nhìn chị Thu, hai di ảnh ở dưới kia sợ rằng chị Thu đã nắm rõ hết quá khứ của mụ ta, nhưng nếu giờ không trả lời có nghĩa là gián tiếp thừa nhận. Mụ ta nào có đủ can đảm mà thừa nhận thứ việc bẩn thỉu này. Phóng viên thấy mụ ta im lặng thi nhau chụp ảnh rồi hỏi dồn dập:

– Bà không trả lời có nghĩa bà thực sự là kẻ thứ ba đi phá hoại gia đình người khác?
– Nếu bà không làm kẻ thứ ba tại sao lại không dám thừa nhận và khẳng định? Nếu bản thân trong sạch bà hãy vỗ ngực mạnh mẽ nói ra sự thật đi.
– Chúng tôi vẫn muốn nghe câu trả lời thẳng thắn của bà.

Ông Quang lúc này đã bị đẩy đến góc nào rồi không rõ, mụ dì ghẻ nắm chặt chiếc mic, cuối cùng cũng nghiến răng đáp lại:

– Tôi khẳng định tôi không phải kẻ thứ ba, chưa từng phá hoại gia đình ai. Tôi đã trả lời rồi mong các vị phóng viên hãy về cho ạ, cũng xin cô Thu rời khỏi sân khấu để chúng tôi được tiếp tục chương trình. Không rõ cô do đối thủ nào gài đến, cũng không rõ cô cay cú điều gì, mười lăm năm nay lừa dối tôi vậy là đủ rồi, mời cô đi ạ!

Đám phóng viên nghe được câu trả lời cũng mới tản dần ra, người ban nãy đặt câu hỏi cầm chiếc mic xin lỗi mụ dì ghẻ cũng xoay người rời đi. Mụ ta liếc nhìn tôi, ra hiệu cho tôi kéo chị Thu ra khỏi sân khấu. Thế nhưng tôi còn chưa kịp kéo chị ta xuống, mới chạm đến tay chị ta, đám phóng viên cũng mới được hai bước đột nhiên trong loa bỗng phát ra một tiếng cười the thé, tiếng cười bị bóp méo kì dị như cõi âm hiện về. Mụ dì ghẻ có chút rùng rợn, đám phóng viên thì vội vã quay lại, còn quan khách thì bật dậy nhìn xung quanh. Tiếng cười mỗi lúc một lớn, mụ dì ghẻ túm lấy váy xoay người nhìn tên MC đứng trong cánh gà gào lên:

– Tắt loa đi, bật cái thứ gì thế này?

Có điều ổ điện không rõ đã nằm ở đâu, tên MC loay hoay đang định tìm thì tiếng cười cũng im bặt. Mụ dì ghẻ tưởng như đã tắt được rồi nên lùi xuống, không ngờ lần này từ loa, một giọng nói xa xa gần gần, vang vang vọng vọng cũng phát ra:

– Nguyễn Hoàng Phượng! Mới chỉ có vài chục năm trôi qua đã quên đi quá khứ lẫy lừng rồi sao? Phủ nhận làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, thật nực cười. Ba mươi hai năm trước ở đất Phú Thọ đầy linh thiêng, bà ta đã cướp chồng của bà Hoàng Ánh Dương, ngủ với chồng người ta sau đó dùng cái thai để ràng buộc và ép người chồng bội bạc kia phải bỏ vợ. Người vợ tào khang khi đó cũng đang mang thai sau suốt bốn năm hiếm muộn tìm con, vậy mà dưới âm mưu thâm độc của Nguyễn Hoàng Phượng, gã chồng tồi tàn ấy đã ép vợ mình mang cái bụng bầu ra đi với hai bàn tay trắng. Chẳng hề dừng lại ở đây, bà ta còn truy cùng giết tận, ép bà Dương với chiếc bụng bầu gần ba tháng phải lên chuyến tàu vượt biên, để rồi giữa đại dương mênh mông con tàu gặp bão, bà Dương đã rơi xuống biển mà chết!

Tiếng nói tuy méo mó nhưng lại rất rõ ràng, từng câu, từng chữ lạnh lùng đến rợn người. Mụ dì ghẻ như chết sững, không kịp trở tay cũng không biết phải phản ứng ra sao chỉ biết điên cuồng vừa tìm nguồn điện vừa thét:

– Không phải như vậy mọi người hãy nghe tôi, là ai, là ai đang muốn chơi xấu chúng tôi?

Nhưng tiếng nói không dứt, loa vẫn phát lên âm thanh kinh dị xen lẫn tiếng gió thổi nơi nghĩa trang lạnh lẽo. Người trong loa tiếp tục cười một tràng the thé rồi mới nói:

– Trên đời này muốn người ta không biết thì đừng làm. Ba mươi năm hay có đến ba trăm năm nghiệp vẫn sẽ trả đầy đủ lên những kẻ đã và đang gây ra những tội ác. Xin quý vị hãy nhìn lên màn hình trên đây, đây là những bức ảnh cưới của bà Ánh Dương và ông Lê Hoàn, rạp cưới khi rõ ngày, cách đây tận ba mươi sáu năm. Những bức ảnh tuy cũ nát bởi nó đã theo bà Dương băng rừng, vượt biển nhưng rõ ràng vẫn đầy đủ những thông tin mà mọi người cần. Còn đây… là bức ảnh cưới cùng rạp cưới của bà Phượng và ông Hoàn sau hơn bốn năm trời. Cướp chồng người ta, hại mẹ con người ta còn mong cầu một đám cưới rình rang, con đàn bà này độc ác hơn cả súc vật.

Mụ dì ghẻ nhìn lên màn hình, khoé môi tái nhợt dù biết có thể gục ngã bất cứ lúc nào nhưng khi nhìn thấy cầu dao mụ ta cố gắng nhắc bản thân bình tĩnh lại lao đến ngắt nguồn cầu dao. Màn hình máy tính lập tức tắt phụt và tối om, mụ ta đứng giữa hội trường, không thể dùng mic nên chỉ có thể nói lớn:

– Tôi không rõ kẻ nào đang làm ra thứ trò bẩn thỉu này, nhưng hôn nhân của tôi và ông Hoàn là hợp pháp, chúng tôi đến khi ông ấy và vợ đã ly hôn. Ở thời đó làm vợ hai rất đáng cười chê nên có thể ai đó đã dùng điểm yếu này để hãm hại tôi. Tôi xin lỗi quan khách. Bữa tiệc hôm nay thật sự đã bị người ta phá đám rồi, nếu không thể tiếp tục có lẽ chúng tôi sẽ báo công an, cũng sẽ dời bữa tiệc lại trong khoảng thời gian ngắn nhất!!!

Khá khen cho bà ta vẫn đủ bản lĩnh đến giờ phút này, đáng tiếc bà ta vừa nói xong màn hình sân khấu lại chợt loé sáng. Không phải nguồn điện từ cầu dao, mà là một chiếc máy chiếu từ tầng hai rọi xuống, chiếc loa ở đâu đó cũng xì xèo tiếp tục phát ra tiếng cười lạnh:

– Mời quý vị lắng tai nghe rõ đoạn ghi âm sau đây.

Trong loa, tiếng mụ Phượng bắt đầu cất lên, vừa khản đặc vừa cuồng dại:

– Điều tra xem sao thằng khốn ấy lại biết chuyện năm đó của tao và ông Hoàn? Sao nó nắm rõ từng việc một như thế, ngay cả chuyện tao dụ dỗ ông ta ra sao, thuê người ép bà ta lên tàu vượt biên thế nào nó đều biết rõ, còn có cả mấy ảnh cưới của ông Hoàn và bà ta nữa nó đã lấy ở đâu ra? Hay mẹ con bà ta chưa chết? Hay bà ta vẫn sống, nếu không sao ba mươi mấy năm trôi qua rồi lại có được bằng chứng này? Tao bảo mày đợi bà lên tàu rồi hãy về hay mày thực sự không đợi? Mẹ con nó nếu chết rồi sao bỗng dưng lại nó lại tìm đến tao để đe doạ đòi tiền còn có đầy đủ bằng chứng?

Mụ dì ghẻ nghe lại chính giọng nói của mình, bất giác sửng sốt, tai ù đặc đi. Đây là đoạn ghi âm vào ngày trước mà thôi, là khi tên bắt cóc lần nữa trở lại đòi tiền mụ ta ghi có bằng chứng mụ ta cướp chồng của mẹ Khánh, còn hại mẹ con anh suýt chết. Cả người mụ như có luồng sấm sét vụt qua, kinh hãi như muốn khuỵ xuống. Sau đó lại tiếp tục một đoạn khác:

– Phải, là tao bán chúng nó đi cho lũ buôn người. Là tao đã làm như thế, nhưng không phải cũng vì mày đó sao? Tao làm tất cả không phải vì mày sao, làm như vậy để lấy tài sản nhà chúng nó, để nuôi mày ăn học, giờ mày hưởng 40% cổ phần công ty cũng là tài sản nhà chúng nó đấy, tao làm thế không phải vì mày à?

Gương thất kinh như cái ch/ết đang đến gần, trên loa lại gầm thét, tiếng thét như đứt đoạn nhưng vẫn rít bên tai:

– Chưa hết đâu! Tội ác của bà ta còn dài như trang sớ, sáu năm sau ông Hoàn ch/ết, tang chồng chưa tròn một năm bà ta đã tiếp tục đi dụ dỗ đàn ông. Đáng tiếc rằng những kẻ đó chỉ coi bà ta như gái qua đường. Cho đến khi con trai bà ta vừa tròn mười hai tuổi, bà ta đã quyến rũ và dụ dỗ được giám đốc công ty xây dựng Hải Ninh ở Móng Cái, một năm sau bà ta mang thai, mặc nhiên lần nữa ép giám đốc công ty Hải Ninh phải đem bà ta về nhà sinh sống. Giám đốc Hải Ninh đã có vợ và ba đứa con nhỏ, người vợ hiền dịu, tào khang khác hắn với sự ác độc và lẳng lơ của bà Phượng đã bị chính chồng mình và người tình lừa dối về sống chung trong căn biệt thự sát biên giơi. Cho tới khi người vợ phát hiện ra mình bị lừa đã đuổi bà Phượng đi. Đáng tiếc, gã chồng này cũng là một tên bội bạc, hắn ta si mê mụ đàn bà có vẻ ngoài xinh đẹp nóng bỏng nên bất chấp việc bà ta đã qua một đời chồng hay có một đứa con riêng vẫn ra sức bênh vực và bảo vệ còn ép vợ phải chấp nhận sống chung. Người vợ uất ức sinh bệnh trong người, còn năm lần bảy lượt bị bà Phượng hãm hại, đổ tội cho việc hại chết con bà ta khiến giám đốc Hải Ninh đã ra tay bạo hành vợ mình sẩy thai. Suốt những tháng ngày sau đó người vợ đã bị trầm cảm, ba đứa con nhỏ liên tục bị bà Phượng bắt nạt, dùng chúng để công kích người vợ một tàn nhẫn. Người vợ không còn tỉnh táo, vào một đêm mưa gió đã bị bà Phượng kéo lến sân thượng đả kích một cách tàn độc khiến người phụ nữ ấy không còn chịu nổi nữa cộng thêm bệnh trầm cảm nặng giày vò mà buông mình tự vẫn. Ba đứa nhỏ sau đó liên tục bị bà ta bạo hành, đánh đập… đến khi giám đốc Hải Ninh chết trong một vụ tai nạn sau thông ba đứa nhỏ cũng gần như rơi thẳng xuống địa ngục. Đòn roi, bỏ đói là việc hằng ngày, cuối cùng… bà ta còn khốn nạn đến mức bán chúng cho lũ buôn người qua biên giới để rồi ba chị em đứa nhỏ kẻ chết mất xác người đã tìm thấy thi thể. Đau thương không sao kể siết, ác độc đến trời xanh cũng phải hận! Tất cả tài sản của Phượng Quang đều là của công ty Hải Ninh và là tài sản của mấy đứa nhỏ. Mụ ta ăn trên xương máu của chúng suốt mười mấy năm nay. Cùng lắng nghe đoạn ghi âm của bà ta với gã đã bắt cóc ba đứa trẻ nào! Đừng cố gắng nguỵ biện thêm nữa, bởi tên bắt cóc đã ra đầu thú rồi, sớm thôi bà cũng sẽ cùng hắn vào ngồi tù!

Ban nãy bên dưới là những tiếng xì xào, thế nhưng giờ bỗng im phăng phắc. Không một ai phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ có vài người phụ nữ ôm lấy mặt lặng lẽ lau nước mắt một vài người phẫn nộ nhìn mụ dì ghẻ. Mụ dì ghẻ gần như sụp đổ, làn da hết trắng bệch lại tái xanh, những tia máu trong mắt hằn rõ. Không kịp để mụ ta có cơ hội nguỵ biện, đoạn ghi âm lại tiếp tục được phát ra:

– Mười sáu, mười bảy năm trôi qua rồi, mày khai lấy gì để người ta tin, mày doạ được ai, trước là tao nhân nhượng vì nghĩ tội cho mày nhưng giờ thì quên đi!
– Có những vụ án hai mươi năm còn lật được lại, vụ này đáng nghi thế bà chị nghĩ họ không làm được gì sao? Để tôi nói cho bà chị thông não này, bố mẹ mấy đứa nhỏ bỗng dưng chết, sau đó một thời gian mấy đứa nhỏ lại bị bắt cóc bán qua biên giới, chưa đầy một năm bà chị đã mang hết tài sản bán đi rồi lên Hà Nội lập nghiệp. Tôi đoán công an đã từng tình nghi bà chị, chẳng qua không có nhân chứng, vật chứng, thằng đàn em của tôi thì chết, tôi thì mất tích nên bà chị mới thoát được kiếp nạn. Đợt này tôi về, có nhân chứng rồi, bà chị có chắc là họ không điều tra ra nổi không? Thậm chí vụ việc mẹ mấy đứa tự vẫn có liên quan đến bà chị người ta mà lật lại khả năng lại bà chị lại thêm tội đấy chứ? Tôi về tìm lại mấy người hàng xóm cũ nhà bị chị rồi, họ có kể mười mấy năm trước khi ba đứa nhỏ ở cùng bà chị, bà chị đã bạo hành chúng nó rất nhiều lần. Tôi cho họ ít tiền họ nói tuốt tuồn tuột việc chứng kiến bà chị đánh chúng thế nào, nhìn thấy những vết bầm tím trên người chúng ra sao. Mấy con rùa rụt cổ sợ chết năm ấy không dám can ngăn chị đánh mắng chúng nó, nhưng sau khi nghe tin mấy đứa trẻ bị bán đi đã rất hối hận. Bao năm nay họ sống trong dằn vặt và ăn năn chưa từng dám đứng lên tố cáo vì sợ bị trả thù, nhưng giờ thời đại thượng tôn pháp luật, tôi đảm bảo an toàn cho họ thì họ cũng dám đứng ra làm chứng việc chị bạo hành ba đứa nhỏ. Mà đã bạo hành ba đứa nhỏ thì việc chị bán chúng đi có gì để nghi ngờ nữa đây? Với ngần ấy nhân chứng, chị có đảm bảo mình thoát tội không? Tôi gửi chị những đoạn video những người hàng xóm tố cáo chị bạo hành, đánh đập mấy đứa trẻ, có cả đoạn một người hàng xóm từng nhìn trông thấy vào ngày mẹ mấy đứa trẻ tự vẫn chị và mẹ chúng đã cùng nhau ở sân thượng, liên quan đến cái chết của mẹ ba đứa trẻ hay không lương tâm chị tự rõ cũng để pháp luật tự vào cuộc. À đừng nghĩ tới việc thuê người hại hay đút lót họ nhé, tôi vẫn cho người theo dõi chị đấy, nếu chị làm thêm việc ác nữa là công an tóm luôn chị luôn.
– Mày chuẩn bị những thứ này từ bao giờ?
– Từ khi tôi về!
– Ai đứng sau mày? Tao không tin mày trốn chui, trốn lủi ở Campuchia về mà có thể làm ra những việc thế này. Đến tiền còn phải gặp tao để đòi, rốt cuộc ai đã thuê mày làm những chuyện này?
– Tôi nói chẳng ai thuê thì bà chị có tin không? Một kẻ đường cùng túng quẫn tự khắc sẽ nghĩ cách để mà tồn tại thôi.
– Mày nói dối!
– Dối hay không chị cứ việc điều tra. Giờ tôi chỉ cần tiền.
– Mày muốn bao nhiêu?
– Lần này cũng không nhiều đâu, hai trăm triệu nữa thôi.
– Hai trăm triệu? Mày nghĩ tiền là lá mít? Một trăm triệu với điều kiện mày phải viết cam kết sẽ không làm phiền tao nữa. Nếu hai trăm triệu một xu tao cũng không đưa, mày muốn thế nào cũng được. Dù sao đến ngần này tuổi rồi tao cũng chẳng ngại việc ở tù, tao bán chúng nó cho mày mày cũng được hưởng lợi, ba đứa oắt đó bán có giá trị thế mà giờ lại muốn lật lọng, lật lọng tao cũng sẽ lật lọng với mày, tài sản tao để lại cho con trai tao hết.

Tiếng mụ ta rõ ràng không thể sai lệch đi đâu, máy ghi âm thật sự quá xịn xò, bằng chứng không thề chối cãi. Bên dưới bàn tiệc, rất nhiều người bụm miệng ngăn cho tiếng hét phát ra, tiếng khóc nức nở của vài người phụ nữ cũng đã phát thành âm thanh, đến người ngoài cuộc còn không chịu nổi, thương xót cho số phận của mấy chị em tôi. Quá kinh khủng và tàn nhẫn, quá ác độc và khốn nạn, tiếng khóc nghẹn ngào của ai đó nghe ai oán vô cùng:

– Sao bà ta có thể làm ra được chuyện ác độc này? Mấy đứa trẻ có tội tình gì, sao có thể dồn chúng đến đường cùng, không muốn nuôi có thể ném vào cô nhi viện, sao lại độc ác đến vậy?
– Quá đáng thương, con tôi cũng ba đứa nhỏ, nghĩ đến con mình lại xót thương thay cho thân phận của mấy đứa bé kia. Súc vật chứ không phải con người nữa rồi.
– Loại cầm thú, bà ta đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Tôi phải thay mặt mấy đứa nhỏ đánh chết bà ta!!!
– Tôi nguyễn rủa bà ta chết không toàn thây! Khoác trên mình là một doanh nhân thành đạt hoá ra là một con quỷ đội lốt người.
– Súc sinh!!!

Trong loa, những đoạn ghi âm của mụ dì ghẻ và gã bắt cóc tôi vẫn liên tiếp được tung ra, cuối cùng là rất nhiều đoạn ghi âm mụ ta sai người hại chết gã bắt cóc hay hại mẹ con chị Thu. Dưới sân khấu đủ những lời chửi bới và nguyền rủa mụ cả. Mụ dì ghẻ giờ đã không thể cất pời, miệng há to trông vô cùng kinh dị, cổ họng cũng chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư tuyệt vọng. Có lẽ cả đời này mụ ta cũng không dám nghĩ sẽ có ngày hôm nay, chôn giấu suốt mười mấy năm không ngờ rằng cuối cùng tất cả cũng sụp đổ trong chốc lát. Không còn gì kinh hoàng hơn, cũng chẳng còn gì khủng khiếp và khổ sở hơn nữa. Mụ ta gần như kiệt sức, chút sức lực cuối cùng cứu vãn lấy buổi tiệc hôm nay mong manh như sợi dây sắp đứt, mồm nói ra được vài chữ :”Tôi không làm như vậy, tôi không làm như vậy là cắt ghép, là có kẻ hãm hại”

– Cắt ghép ghi âm sao? Vậy thì cùng xem những đoạn video trích xuất từ camera này nào – những âm thanh rùng rợn lại vang lên dội thẳng vào tai mụ dì ghẻ

Làm sao có ai có thể tin được mụ ta đây, cắt ghép có thể rõ ràng đến thế sao, thậm chí trên màn hình còn tung thẳng trích xuất camera ở quán cafe mà mụ dì ghẻ hẹn tên bắt cóc ở đó, ghi âm không thể cắt ghép, những đoạn video trích ra từ camera càng rõ nét không thể chối.

Khi nhìn thấy màn hình chiếu video từ camera, mụ dì hoàn toàn bị đả kích đến mức cả thể xác lẫn tinh thần suy sụp. Sống cả nửa đời người làm ra bao việc ác, nay báo ứng đến không có cách nào có thể chịu đựng nổi. Có ai đó hất thẳng cốc rượu vang đỏ như máu thẳng vào mặt mụ ta rít lên:

– Chết đi con đàn bà độc ác! Chết cũng không đền hết tội đâu. Còn dám cãi, công an sắp đến tóm cổ rồi đấy!
– Tôi không làm… tôi không làm…
– Trích xuất camera còn dám cãi. Thứ đàn bà lăng loàn, khốn nạn, chết kiếp này còn phải đền tội ngàn kiếp sau. Làm kẻ thứ ba còn chưa đủ nhục nhã sao, sao còn dám hại lũ trẻ tay không tấc sắt.
– Tôi không làm… Diệp Anh đưa mẹ đi… đưa mẹ đi

Tôi giả vờ ngã và đám đông sau đó bị hất văng ra ngoài, đám đông cũng chẳng ai tin lời dì ghẻ! Tất cả mọi người im lặng như tờ, không thì cũng chửi bới mụ ta, tội ác man rợ này khiến ai nấy đều không phản ứng nổi. Nếu không phải hôm nay đứng đây chứng kiến từng chuyện, có lẽ không ai nghĩ trên đời này có những con người ác độc kinh tởm đến vậy. Nỗi đau mồ côi là nỗi đau khổ sở mà tôi phải gánh chịu suốt mười mấy năm nay, còn bị đem đi bán, xa cách chị em tôi mười mấy năm, còn âm dương cách biệt với chị gái và lưu lạc em trai. Một người đàn bà mang đầy tội ác thế kia xứng đáng được tha thứ sao?

Mụ dì ghẻ rú lên, nỗi đau đớn nhục nhã đày đoạ mụ ta đến mức thật sự đã chết rồi. Mụ ta không chết nhưng tâm trí đã thật sự chết rồi trong khoảnh khắc này rồi. Phóng viên vây kín mít, những tia sáng chiếu đến như tia chớp ngày mẹ tôi ch.ế/t, mụ ta cuối cùng cũng ngã xuống, đất trời như sụp đổ hoàn toàn dưới chân. Mụ ta có lẽ đã dần nhận ra, ngay từ khi di ảnh được đưa đến cũng là ngày tận thế của mụ ta, giây phút này mụ ta chính thức bị đày xuống nơi sâu thẳm nhất của địa ngục. Từng tội ác bị bóc trần trụi, thậm chí còn không có đủ sức lực mà tìm cách cứu vãn nữa. Tiệc kỷ niệm biến thành một vở kịch trong sự tuyệt vọng và hoảng loạn, trong sự sợ hãi khi quả báo vây quanh. Nghiệp sẽ quật, chỉ là quật muộn đến nỗi khiến mụ ta trở tay không kịp.

Phía góc bên dưới, ông Quang và chị Thu cũng túm lấy nhau mà cãi vã, không thể ngờ rằng buổi tiệc này lại bị phá tan tành. Trong một khoảnh khắc tôi thấy ông Quang ngước lên nhìn mình nhưng tôi đã chẳng còn bận tâm thêm nữa, giờ có biết cũng đã quá muộn rồi! Phía trên sân khấu mụ dì ghẻ khóc như điên dại, những đoạn video như bóng ma lởn vởn không chịu thôi. Mụ đột nhiên không chịu nổi nữa, nỗi uất ức, đau khổ cộng thêm nhục nhã cùng những tội ác được phơi bày khiến mụ ta không thở được lao thẳng qua đám phóng viên đến chỗ chị Thu và ông Quang. Mụ ta đã mất sạch lý trí, cầm chiếc micro vừa đập vừa chửi rủa:

– Là mày… là mày bày ta trò này đúng không hả con đĩ?

Chị Thu có chút bất ngờ loạng choạng, đến khi thấy máu trên đầu chảy ra cũng túm lấy hộp thuỷ tinh đặt trên bàn đập thẳng vào đầu bà Hà gầm lên:

– Chị dám đánh tôi, con đàn bà điên này! Tội ác chị gây ra giờ bị phanh phui, nghiệp quật chị đấy, vong linh của họ về đòi mạng chị đấy. Chết đi! Chết đi. Chị hại người ta đến chết, chị giết bao mạng người, giờ oan hồn người ta về tìm, vong linh người ta đòi mạng chị, đòi mạng chị đấy!

Nghe mấy chữ vong linh đòi mạng mụ ta cũng ngã vật ra đất, máu trên đầu chảy xuống thành dòng. Vậy mà không một ai thương xót, đến ngay cả nhân viên trong công ty Phượng Quang cũng chứng kiến đầy đủ những tội ác của mụ ta, không một ai đến giúp. Mụ dì ghẻ lúc này nghe rõ cả từng tiếng mạch đập, hơi thở yếu ớt như chút sinh lực tồn tại cuối cùng. Cú sốc này là đòn đả kích nghiêm trọng nhất, là cú đánh chí mạng khiến mụ ta không gượng dậy được nữa rồi.

Bữa tiệc tàn trong những lời chửi bới, nguyền rủa và hàng nghìn hàng vạn đoạn video, đoạn ghi âm được công bố trên sâu khấu, mụ dì ghẻ và chị Thu khi được đưa vào bệnh viện trời cũng đã tối muộn. Phóng viên vây đầy bệnh viện, ông Quang không vào viện mà lên thẳng đồn công an để khai báo. Tôi biết ông ta là người lý trí, đến bước đường này cũng có lẽ cũng đã hiểu ra rằng không còn con đường nào để đi, cũng có lẽ hôm nay đã chứng kiến nghiệp báo của mụ dì ghẻ, hoặc có lẽ ông ta biết với tội của ông ta nếu đầu thú cũng chỉ bảy đến mười năm tù giam, với ngần ấy tiền bạc ông ta để lại cho chị Thu cùng mấy căn nhà thì khi trở về ông ta vẫn có thể làm lại cuộc đời. Dù sao ông ta cũng khác với mụ dì ghẻ, không phải dạng chó cùng dứt giậu, bản thân ông ta nắm rõ luật, mười lăm đã ăn đủ, cũng đã cho hai đứa con của mình một cuộc sống giàu có sung túc, học trong môi trường tử tế, đóng bảo hiểm cho chúng đến năm mười tám tuổi nên giờ cũng chẳng còn phải vướng bận gì nữa. Đây là phương án tốt nhất, cũng là lựa chọn tốt nhất, với bản lĩnh của ông ta, ông ta ắt hẳn lựa chọn nó rồi.

Tôi ở trong bệnh viện đứng ngoài phòng cấp cứu chờ đợi. Hôm nay Lâm vẫn đi công tác, có lẽ chiều mai tin tức sẽ ngập tràn các mặt báo, đến giờ mụ dì ghẻ vẫn chưa nhận ra, nhưng tôi nghĩ mình cũng nên chuẩn bị sẵn sàng tinh thần để cắt đứt mối quan hệ này. Gió mùa hè nóng nực nhưng không hiểu sao người tôi lạnh buốt, rõ ràng nhìn thấy mụ ta bị nghiệp quật tôi vô cùng hả hê, thế nhưng nghĩ tới Lâm, lồng ngực lại quặn thắt từng cơn. Bên ngoài phóng viên vây kín nhưng bệnh viện làm việc nên bảo vệ đã đuổi ra. Có điều họ vẫn chực chờ ở sân, chờ ghi lại tất cả những khoảnh khắc có thể diễn ra.

Khi tôi đang đứng chợt thấy Khánh cầm chai nước đưa cho mình. Anh đưa chị Thu vào viện, cũng vừa đóng viện phí cho chị ta. Trong bóng tối tôi nghe được tiếng anh cất lên:

– Với ngần ấy việc anh vẫn chưa cảm thấy xứng đáng cho những tội ác bà ta gây ra. Đây cùng lắm là công bố tội ác của bà ta cho thiên hạ xem chứ chúng ta chưa hề dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào để hãm hại bà ta.

Tôi biết Khánh muốn nói, anh muốn an ủi tôi rằng tôi không nên áy náy, những việc tôi làm đều không hề sai, không sai với bản thân, cũng chẳng sai với Lâm. Ngay từ đầu tiếp cận Lâm, tôi đã mang một khí thế hừng hực rằng tôi sẽ hận anh đến chết, cũng sẽ tàn nhẫn lạnh lùng mà trả mối thù này. Vậy mà lúc này nghĩ đến việc vài ngày nữa Lâm biết chuyện trái tim tôi lại rất đau, cũng không còn cảm giác hả hê như ban đầu. Tôi bất giác cười chua xót, dù có không hả hê đi chăng nữa cũng ít nhất đã trả thù được mẹ và chị gái rồi còn gì mà phải luyến tiếc. Một bên là tình yêu, một bên là chữ hiếu mà dù có cân đo thế nào thì phần thắng vẫn nghiêng về phía hiếu, tôi phải hả hê, phải hả hê mới đúng!

– Đợi bà ta tỉnh, anh sang nói với chị Thu vài lời sẽ sang thăm bà ta, ông Quang đi đầu thú rồi, gã bắt cóc em sáng nay cũng ra phía công an tự thú, nhanh thôi bà ta sẽ bị công an đến tống vào tù. Em cứ về nhà trước đi, chuẩn bị tinh thần rời khỏi căn nhà ấy, anh còn một số chuyện riêng cần tính sổ với bà ta.

Khánh vừa dứt lời bên trong phòng cấp cứu cũng mở ra, chị Thu ra trước, Khánh cũng vội theo giường lăn đưa chị ta về phòng. Mười phút sau mụ dì ghẻ mới được đưa ra, mụ ta nằm trên giường trắng, vết thương không nặng nhưng tinh thần đã kiệt quệ. Khi vừa được đưa về phòng Vip, mấy người y tá vừa ra khỏi phòng đột nhiên mụ ta cũng rú ầm lên. Không rõ ai đã đặt di ảnh của mẹ Khánh ngay trên cửa sổ, mụ ta ôm lấy đầu hất văng di ảnh đi túm tay tôi gào thét:

– Diệp Anh, đổi phòng… đổi phòng cho mẹ… Diệp Anh, gọi thằng Lâm về, gọi thằng Lâm về cho mẹ… điện thoại mẹ đâu rồi… đổi phòng… đổi phòng…

Sau cơn ác mộng tỉnh lại đã chẳng còn chút tinh thần, giờ lại nhìn thấy di ảnh như nhìn thấy oan hồn đã khuất. Mụ ta như gặp ma quỷ, tôi cầm di ảnh mang ra ngoài mụ ta vẫn liên tục run rẩy lẩm bẩm:

– Là ai làm, là ai đã làm việc này?

Không ai có thể trả lời mụ ta, chỉ biết khi mụ ta loạng choạng ngồi dậy dậy bức ảnh bốn mẹ con tôi chụp hôm sinh nhật cùng mấy bức ảnh mẹ con Khánh hồi nhỏ được in thành cả trăm tấm không rõ từ đâu lả tả rơi xuống tựa như được ném trên trời cao xuống. Mụ dì ghẻ hoảng loạn, bấu xuống hai bên thành sắt lắc đầu một cách điên cuồng, giọng nói như bị rút hết sinh lực:

– Không thể nào… không thể nào… sao mẹ con nó còn sống… sao lại có bức ảnh này… Diệp Anh, mau gọi bảo vệ, Diệp Anh… đổi phòng… đổi phòng… điên rồi… có ma…

Đây mới chính là cảm giác sống không bằng chết, cảm giác bị giày vò, đày đoạ ngày này qua ngày khác cuối cùng đâm cho một nhát dao, không sao giãy giụa, cũng không sao phản ứng được. Mụ dì ghẻ cảm tưởng như có người đang cầm một dây siết chặt vào cổ, bức mụ không sao thở được nhưng lại không giết luôn mà lôi kéo hành hạ đến tê liệt đầu óc, còn kinh khủng hơn cả đày xuống mười tám tầng địa ngục. Tôi nói với mụ ta:

– Mẹ, giờ ở đây hết phòng rồi, ngoài kia lại có rất nhiều phóng viên. Mẹ để con dọn rồi sẽ báo công an, mẹ nằm xuống đi, chắc chắn có kẻ đang hại mẹ thôi, con sẽ báo công an.

Mái tóc mụ dì ghẻ rũ rượi, rối bù, đôi mắt đỏ như máu nhưng nhắc tới hai từ “công an” mụ ta cũng lạnh cả người lắc đầu đáp:

– Đừng… đừng gọi công an. Diệp Anh… dọn những thứ này đi… đừng gọi công an… liên hệ đổi phòng cho mẹ… tìm điện thoại giúp mẹ… có lẽ đã rơi ở nhà hàng rồi… sáng mai mẹ sẽ gọi thằng Lâm, đợi nó về nó sẽ tìm ra kẻ đứng sau…

Tôi cúi xuống nhặt gần mười phút mới xong đống ảnh. Mụ dì ghẻ không dám nhìn, quay mặt đi khóc rống lên lại bắt gặp lũ phóng viên đứng ngoài cửa kính đang chụp ảnh. Than ôi! Báo ứng này xem chừng nặng nề quá, nếu được chọn chết chi bằng chết còn nhẹ nhàng hơn. Quãng đời còn lại sống trong sự chửi rủa của người đời, sống trong nghiệp báo đã gây ra, cái chết có khi còn nhẹ nhàng gấp trăm ngàn lần quả báo này. Có lẽ giờ mụ ta rất hối hận, hối hận vì đã không nghe lời Lâm, nếu mười mấy năm trước mụ ta sám hối đi đầu thú giờ đâu đến mức phải nhận quả báo nặng nề thế này. Chỉ là đã quá muộn rồi, có khóc cũng chẳng thể thay đổi được điều gì nữa cả. Sau khi nhặt xong tôi cũng kéo rèm lại, nhìn thấy Khánh đứng bên ngoài cửa tôi cũng giả vờ an ủi mụ dì ghẻ mấy câu rồi dặn mụ ta:

– Mẹ ở đây chờ con, con đi tìm điện thoại cho mẹ rồi về qua nhà tắm với nấu ít đồ rồi sẽ mang qua cho mẹ. Ở đây an ninh tốt, đám phóng viên sẽ không vào được đâu mẹ ạ.

Mụ dì ghẻ không muốn tôi đi, trong lúc quẫn bách này không hề muốn tôi rời đi. Nhưng bởi giờ quần áo tôi quá thê thảm, cả người bẩn thỉu còn mụ ta chẳng thấy điện thoại đâu nên đành gật đầu nhắc tôi đi vào sớm. Ra đến ngoài, tôi lặng lẽ nhìn Khánh rồi gọi một chiếc taxi vào hẳn sảnh bệnh viện. Trời lúc này cũng đã khuya rồi, bầu trời Hà Nội đêm nay có đúng một ngôi sao, lòng tôi nửa hả hê nửa lại mịt mù. Điện thoại của mụ dì ghẻ trong túi tôi, tôi lặng lẽ đọc địa chỉ nhà rồi nhìn ra bên ngoài. Có lẽ chỉ còn vài ngày nữa tôi phải rời xa căn nhà ấy, lòng bỗng dưng lại lưu luyến và tiếc nuối, nhưng tôi biết dù có nuối tiếc thế nào kết cục vẫn đã định sẵn rồi chỉ còn biết hít vào lồng ngực thứ cảm giác tê tái đang ngập tràn.

Khi xe taxi về đến nhà, tôi trả tiền xong liền lấy chìa khoá định mở cửa. Chỉ có điều vừa chạm tay vào cổng tôi cũng thấy cổng không hề khoá mà chỉ khép hờ. Tôi có chút bất ngờ đẩy cổng vào chợt thấy con xe Vinfast e34 của Lâm đỗ ngay ở sân. Trong phút chốc đầu tôi bỗng nổ ầm một tiếng, rõ ràng theo lịch đến chiều mai Lâm từ thành phố Hồ Chí Minh về thế nên thấy xe của Lâm tôi vô cùng sửng sốt. Khi tôi bước vào đèn ở sân cũng tự động sáng lên, xe nguội lạnh giống như đã đỗ ở đây từ rất lâu rồi. Không hiểu sao phút giây ấy tôi bỗng thấy mơ hồ đau khổ, một lúc sau mới có thể từ từ bước vào nhà. Trong nhà rất tối, đèn không hề được bật chỉ có mùi khói thuốc lá nồng nặc. Trong toàn bộ ký ức của tôi Lâm chưa từng hút thuốc, nhưng rõ ràng trong nhà mùi thuốc lá rất đậm đặc như thể anh đã hút hết cả chục bao thuốc.

Tiếng rèm cửa từ ban công phấp phới bay tạo thành cũng âm thanh lách cách, trong bóng đêm, khói thuốc càng lúc càng phiêu tán ra không khí. Gió thổi mỗi lúc một lớn mang theo cả hương thơm cả những khóm hồng còn phảng phất cả hương xả vải quen thuộc. Bởi bóng đêm bao phủ nên tôi không nhìn được Lâm đang ở đâu, chỉ thấy trên bầu trời xa xôi kia ngôi sao sáng chói nhất cũng bị đám mây che đi. Tôi định lấy điện thoại bật đèn lên soi bỗng thấy mắt quen dần với ánh sáng, cũng đã nhìn thấy bóng Lâm đứng ngay cạnh cửa sổ hướng ra hồ cá. Cũng không rõ anh đã đứng đây từ bao giờ, chỉ thấy cửa sổ mở tung, gió thổi bay cả mái tóc Lâm. Trong gió đêm, tôi không nhìn ra được ánh mắt Lâm, khi thấy tiếng bước chân của tôi anh bỗng xoay người lại hỏi tôi:

– Về rồi à?

Giọng điệu Lâm rất bình thản, tôi không thể đoán được Lâm đã biết chuyện gì chưa nên gượng cười đáp:

– Vâng em vừa về. Không phải mai anh mới về sao, sao lại về sớm thế?
– À có chút chuyện nên về sớm hơn dự định rồi ở nhà chờ em luôn.

Tôi có chút áy náy, nhìn những tàn thuốc lá trên thành cửa sổ đoán anh đã về rất lâu rồi. Có lẽ giờ đã gần mười giờ đêm, tôi khẽ hỏi lại:

– Anh chờ em lâu chưa?

Trong một giây lát tôi bỗng thấy tiếng lồng ngực Lâm đập phập phồng, rèm cửa phất phơ bay cũng chợt dừng lại, tiếng anh cất lên trong không gian tĩnh mịch chậm rãi mà đau đớn và tuyệt vọng không thể giấu:

– Tôi chờ mười bảy năm rồi!

Yêu thích: 4.4 / 5 từ (8 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN