Sao Sáng Chờ Anh Về
Phần 27
Trong một giây lát tôi chợt thấy tai ù đặc, cổ họng cũng trở nên khô khốc và đắng ngắt. Cả người tôi bỗng chốc bất động, chỉ cảm thấy tiếng gió thổi vi vu quanh tai. Dưới ánh đèn tự động ngoài sân hắt vào, tôi nhìn thấy trên cửa sổ đặt một thứ gì đó rất lấp lánh, cho tới khi nhìn kỹ lại mới nhận ra đó là quả cầu tuyết mẹ tôi đã tặng tôi trong ngày sinh nhật năm tám tuổi. Hai chân tôi vô thức lùi lại, không phải tôi chưa từng chuẩn bị tinh thần, chỉ là dù đã chuẩn bị rồi vẫn cảm thấy sửng sốt và bàng hoàng.
Giữa không gian tĩnh mịch không một ai cất thêm lời nào, chỉ thấy tiếng nước róc rách từ hồ cá phát ra. Khoảng cách của tôi và Lâm rất chỉ vài bước chân ngắn ngủi nhưng tôi lại cảm thấy xa xôi như muôn vạn sông, ngàn vạn núi, ở giữa là trùng trùng điệp điệp những nguy nan hiểm trở. Tôi siết chặt hai tay lại, hít một hơi, cuối cùng cũng nghe được tiếng âm thanh lạnh lùng của mình cất lên:
– Thật không ngờ anh lại biết sớm thế, lẽ ra tôi định ở thêm vài ngày nữa, hành hạ và giày vò mẹ anh thêm vài ngày nữa. Nhưng không sao cả, cũng tạm đủ rồi, tuy kết cục chưa đáng với những gì mẹ anh gây ra, nhưng anh đã biết thân phận của tôi, tôi cũng chẳng cần diễn thêm.
Bản thân tôi cũng không thể hiểu nổi vì sao giây phút này có thể mạnh mẽ, kiên gan và tàn nhẫn đến vậy. Nhưng khi nói ra những câu ấy, trái tim tôi cũng tựa như có ai đó xuyên thủng bằng một nhát dao. Lâm lặng lẽ nhìn tôi không nhúc nhích cũng không trả lời, ánh đèn ngoài sân càng lúc càng sáng, gương mặt Lâm cũng càng lúc càng rõ. Trong đáy mắt anh hằn lên vài tia đỏ, còn có cả sự đau đớn và tuyệt vọng. Tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, bởi sự đau thương sẽ giày vò tôi đến chết nên chỉ khẽ bật cười nói:
– Không biết cảm giác của anh giờ là thế nào nhỉ? Không biết lúc nhận ra tôi còn sống, nhận ra những tháng ngày qua sống cạnh tôi đều là dối trá, nhận ra ngay từ đầu tôi đã lợi dụng anh để trả thù chính người sinh ra anh cảm giác sẽ thế nào nhỉ?
Lâm lúc này mới từ từ bước lại gần phía tôi, giọng anh cất lên đầy thê lương:
– Diệp Anh!
Thế nhưng tôi không còn đủ can đảm để tiếp tục nghe, cũng không còn muốn nghe chỉ lùi chân lại:
– Đừng lại gần tôi, cũng đừng gọi tên tôi. Anh có biết ngày qua ngày sống cạnh anh, nghĩ đến năm ấy mẹ con anh đến nhà tôi gây ra bao nghiệp chướng khiến ra đình tôi tan nát, khiến mẹ tôi chết, khiến chị em tôi lưu lạc tôi thấy kinh tởm, thấy uất hận, thấy căm thù mẹ con anh nhiều đến thế nào không? Hận đến mức có gi.ết bà ta tôi cũng chưa từng thấy đủ, mấy chuyện này đã là gì chứ, xứng đáng gì so với nỗi đau tôi đã chịu? Anh chờ tôi làm gì? Chờ tôi mười bảy năm để làm gì? Để xác nhận tôi sống hay chết, để mẹ anh được thoát tội sao?
Lâm buông thõng hai tay lùi người lại khoe môi đang mấp máy chợt im bặt, đáy mắt đen thẫm không chút ánh sáng, chỉ trong phút chốc cả thế giới trở nên ảm đạm giống hệt như ánh mắt anh năm ấy chứng kiến ba chị em tôi bị mẹ anh bạo hành. Tôi nhìn lên quả cầu tuyết đặt trên cửa sổ, lại nhìn những vết cắt trên tay Lâm, nhớ đến những tháng ngày khổ sở và bất hạnh, nhớ đến tất cả những nỗi đau chị em tôi phải gánh chịu tôi mới nhận ra rằng. Cho tới giây phút này tôi vẫn chưa từng ngừng hận mụ dì ghẻ, cho tới giây phút này vẫn thấy đau đớn khôn nguôi. Hai tay Lâm nắm chặt lại, có tiếng hít thở rất mạnh giống như đang cực lực đè nén thứ gì đó. Nhìn thấy biểu cảm của Lâm như vậy tôi cười nhạt:
– Chắc anh cũng đoán được tôi đã làm ra những chuyện gì rồi đúng không? Tất cả mọi chuyện, từ đầu tới cuối không chuyện nào là không có sự nhúng tay của tôi. Tôi nói cho anh biết tôi sẽ không tha cho bà ta đâu, nhanh thôi bà ta sẽ phải trả giá trong tù, quả báo của bà ta đáng phải nhận tôi sẽ trả cho bằng hết. Nếu anh muốn trả thù tôi thay bà ta thì cứ việc, đằng nào tôi cũng chẳng còn gì để hối tiếc nữa cả, nhìn bà ta bị đày đoạ và trả giá như vậy tôi cũng thấy ít nhiều được an ủi rồi.
Tôi không thể đoán được anh nghĩ gì, chỉ thấy có vẻ như anh đang rất tuyệt vọng và giằng xé, rất lâu sau mới nghe được tiếng anh đáp lại:
– Tôi không hề có ý định trả thù em.
– Nhìn biểu cảm của anh chẳng phải anh đang đè nén cảm xúc của mình sao? Khi nghe tôi nói chẳng phải anh cảm thấy rất hận sao? Mẹ anh hại gia đình tôi, tôi hận bà ta, tôi trả thù mẹ anh, đương nhiên anh cũng sẽ hận tôi sẽ trả thù tôi không phải sao?
Lâm ngước lên nhìn tôi, đôi mắt đã đỏ ngầu như máu, giọng anh đầy thống khổ:
– Tôi không hận em, tôi chưa bao giờ hận em. Cho tới giây phút này cũng chưa không hề có một chút hận thù, tôi không hận em… tôi thương em!
Mấy chữ tôi thương em vừa cất lên, tôi đã gần như không tài nào chịu nổi nữa. Tất cả những cảm xúc đang kìm nén cũng như thuỷ triều ào về, đau khổ, dằn vặt, bất hạnh và cả day dứt. Tôi đưa tay lên ôm lấy lồng ngực cố kìm lấy cơn đau đang hoành hành gào lên đến mức nổ cả phổi:
– Tôi không cần anh thương tôi. Đừng thương tôi! Anh thương tôi để làm gì? Có trả lại được mạng cho mẹ tôi không? Có trả lại được mạng cho chị gái tôi không? Nói cho anh biết, mẹ anh có ch.ế/t tôi cũng không thể quên đi mối hận này đâu. Giữa tôi và anh không có kết cục nào khác, tồn tại một chữ thương để làm gì?
– Bởi vì không thể làm gì cho em tôi mới cảm thấy giày vò, còn thấy hận! Nhưng không phải hận em chỉ có thể chính bản thân tôi, cũng hận ông trời cho tôi được sinh ra bởi một người mẹ như vậy. Những điều bất hiếu này lẽ ra không nên nói ra, cũng không nên mơ ước, nhưng nó lại là thứ tôi luôn nghĩ đến mỗi khi nhớ đến những việc mẹ tôi làm với gia đình em. Trước kia tôi từng ước tôi không được sinh ra, mười mấy năm sống trong sự giày vò và tuyệt vọng, cho đến giờ tôi không còn ước mình không được sinh ra mà tôi ước, tôi ước có thể thay em chịu tất cả những đớn đau mà em đã phải chịu. Nhưng thứ điều ước viển vông này làm sao có thể ước nổi đây? Mười mấy năm qua… làm sao… làm sao có thể vượt qua đây? Mười mấy năm qua… em đã làm sao để có thể tồn tại được. Tôi không có tư cách nói thương em… nhưng Diệp Anh nghĩ đến quãng thời gian em sống đến ngày hôm nay… tôi thực sự… thực sự không sao có thể chịu nổi.
Lời nói mỗi lúc một đứt quãng, tôi cảm tưởng như Lâm sắp sụp đổ, gương mặt tiều tuỵ, trắng bệch, gân trên trán cũng giật liên hồi, đôi tay run rẩy túm lấy bàn, lời nói đục ngầu và khản đặc như bóp chết trái tim tôi. Tôi đưa tay lên vùi mặt vào, cuối cùng không còn kìm nén nổi nữa bật khóc, tôi khóc khi nghĩ đến cái ch.ết đầy uất ức của mẹ tôi, khóc vì thương nhớ chị tôi, khóc vì những mất mát đau thương, khóc cho gia đình tôi, khóc cho bản thân tôi và khóc cho cả Lâm. Những lời nói hèn mọn đến đáng thương, sự giày vò và tuyệt vọng dường như đã chạm đến giới hạn cuối cùng. Tôi vừa khóc vừa nói:
– Anh biết đêm sao băng ở biển tôi đã ước gì không? Tôi đã ước mẹ anh, và cả anh phải chịu tất cả những bất hạnh mà chị em tôi phải chịu. Anh không có lỗi, tôi biết, tôi cũng thừa nhận điều đó. Nhưng tôi không thể tha thứ cho mẹ anh, càng không thể nhìn mặt anh mà sống. Anh không thể lựa chọn người sinh ra mình, nhưng tôi cũng không thể lựa chọn buông bỏ hận thù, có nói thế nào anh vẫn là con của bà ta, có thế nào tôi cũng chỉ có thể hận mẹ anh đến ch.ế/t. Lâm, tôi sẽ không tha thứ cho bà ta đâu, dù anh có thế nào tôi cũng không thể tha thứ cho mẹ anh đâu.
– Tôi chưa từng mong cầu em sẽ tha thứ cho mẹ tôi. Cho tới giờ phút này mẹ tôi vẫn chưa từng sứt sẹo còn em, còn gia đình em phải chịu cảnh chia lìa, âm dương cách biệt, với ngần ấy tội lỗi mẹ tôi gây ra, tôi chưa từng tha thứ cho bà ấy đừng nói là mong cầu gì em tha thứ. Nếu tôi là em, tôi thậm chí còn có thể làm ra những điều kinh khủng hơn như vậy. Nếu tôi là em chắc chắn tôi còn ôm hận thù và trả thù tàn nhẫn hơn thế nàt.
– Thế thì đã sao, thế thì thay đổi được gì? Anh vẫn là con của bà ta, vẫn mang dòng máu của bà ta đấy thôi. Anh giế/t được bà ta sao, anh có thể gi.ế/t bà ta sao?
– Phải, tôi không thể tôi không thể gi.ết mẹ mình, tôi làm sao có thể g.i/ết bà ấy đây? Em nói xem tôi làm sao để làm được chuyện đó? Tôi thậm chí còn không thể hận bà ấy mới thấy sống không bằng ch.ết, nếu được lựa chọn sinh mạng cho mình… tôi thà chọn được ch.ết từ khi lọt lòng còn hơn phải sống và được nuôi dạy bởi mẹ tôi, thà chết đi từ lúc đó còn hơn phải chứng kiến những điều mẹ tôi gây ra với gia đình em. Vậy nên em hận mẹ tôi, em trả thù bà ấy… tôi chưa từng nghĩ sẽ hận em. Nhưng tôi cũng không thay đổi được việc bà ấy là mẹ của tôi, tôi không thể không có chút th.ương xót mẹ của mình…
Lâm nói đến đây, anh hơi dừng lại, lồng ngực như bị ai đó xé toạc ra làm trăm mảnh, giọng nói đã lạc đi:
– Mười bảy năm qua, tôi chưa từng nghĩ đến ngày này hay nói đúng hơn là không dám nghĩ. Khi nhận thi thể “em” trong đám cháy vào mười lăm năm trước không còn nguyên vẹn, tôi đã nghĩ rằng nếu đó không phải là em thì thật tốt. Nhưng khi thấy chiếc vòng đá trên tay cô bé ấy, tôi đã hoàn sụp đổ, khoảnh khắc ấy tôi đã thực sự nghĩ tới việc… trả thù chính mẹ mình. Những chuyện mẹ tôi làm đất không dung, trời không tha, chỉ bởi vì sinh ra bởi bà ấy tôi vĩnh viễn không thể cách nào tha thứ cho chính bản thân mình. Em hận mẹ tôi nhiều thế nào trả thù mẹ tôi ra sao tôi đều cảm thấy không quan trọng bằng việc gia đình em đã phải chịu những điều đau khổ gì, không quan trọng bằng việc em vẫn sống. Tôi biết dù em còn sống cũng không thể bù đắp lại tất cả những nỗi đau của gia đình em thậm chí nghĩ đến nỗi bất hạnh, ám ảnh em phải chịu suốt bao năm nay tôi càng dằn vặt nhưng quả thực trải qua mọi chuyện tôi cảm thấy chẳng còn gì đớn đau bằng âm dương chia lìa. Mười bảy năm nay tôi cảm thấy mình sống không bằng chết, tự tay nhận thi thể của em, tự tay mang đi thiêu, tự tay chôn xuống nghĩa địa lạnh lẽo đó là cảm giác kinh khủng nhất mà tôi đã trải qua, động lực duy nhất để sống chính là chút niềm tin ít ỏi hi vọng rằng chị gái và em trai em còn tồn tại trên thế gian này. Cho tới bây giờ… biết em còn sống, ngoài niềm vui còn có cả sự xấu hổ, nhục nhã, không sao có thể đối diện được. Những tháng năm bất hạnh và khổ sở kia… tôi không thể nào tưởng tượng một đứa trẻ hơn tám tuổi đã vượt qua được thế nào nhưng tôi biết… tôi biết không có tư cách nói ra mấy lời như vậy cũng không thay đổi được nỗi đau của em. Tôi không còn biết nói gì khác, cũng chưa từng mong một kết cục khác… Hà Thảo… xin lỗi em…
Tôi ngước lên nhìn Lâm, nước mắt chảy xuống miệng mỗi lúc một nhiều, có cảm tưởng như từng cơn đau đớn sẽ bóp chết tôi ngay lúc này. Hai chữ “Hà Thảo” anh gọi tôi thật bi thương đến khốn cùng. Gió ngừng thổi, hoa cũng ngừng lay động, thế giới này cũng ngập tràn trong nỗi đau khủng khiếp đang giày vò chúng tôi. Anh không có lỗi gì, anh không cần xin lỗi tôi, anh không có lỗi gì cả, lỗi của anh chỉ là đã đầu thai nhầm số kiếp thôi. Làm con của mụ dì ghẻ ba mốt năm là sự tuyệt vọng nhất anh phải trải qua. Không ai được lựa chọn người mình sinh ra, sự khốn cùng này thật sự đã bức bách anh đến mức đau thương. Năm đó anh mới chỉ mười ba tuổi, tay không tấc sắt, chưa thể ra đời vùng vẫy, chưa thể tự nuôi thân còn dám cắt tay để ép mẹ mình thôi bạo hành chị em tôi, năm chị em tôi bị bán đi, anh thậm chí còn báo cảnh sát dù biết rằng có thể sẽ liên quan đến mẹ mình, suốt bao năm nay tôi khổ sở, anh cũng bị giày vò tinh thần đâu kém? Ngay cả lúc này đây khi biết tôi trả thù mẹ anh anh cũng không hề oán trách tôi nửa lời. Trong mối quan hệ oan trái này, khi biết thân phận thật của tôi, có lẽ anh còn day dứt, khổ sở hơn tôi rất nhiều, có lẽ anh cũng mang trong mình không ít những vết sẹo hằn lên, gặm nhấm nỗi đau phế liệt tâm can, giằng xé, mâu thuẫn giữa tình yêu và tình thân, mệt mỏi vô cùng. Còn tôi, tôi không oán trách ông trời, chỉ oán trách số phận bạc bẽo, một người tốt như anh lẽ ra phải xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn, lẽ ra anh không xứng phải chịu những dằn vặt và đau khổ ở kiếp này chỉ bởi anh có một người mẹ tồi tàn! Nhưng lúc này có oán trách cũng có thể làm gì được đây? Số phận thật trớ trêu hay thật cay đắng cũng đâu thay đổi được. Rõ ràng ngay từ đầu tôi đã biết kết cục như vậy sao giờ còn thấy oán trách? Rõ ràng ngay từ đầu tiếp cận anh để trả thù tôi đã hừng hực khí thế cớ sao giờ còn khổ đau? Rõ ràng ngay từ đầu biết chẳng thể có tương lai vậy mà còn nảy sinh tình cảm với anh. Thứ tình cảm oan nghiệt và ngang trái này lẽ ra không nên xuất hiện từ đầu.
Cuối cùng tôi cũng túm lấy vạt áo của mình, nhắm nghiền mắt lại sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lâm. Ánh mắt anh đã không còn một tia sáng nào, giống như bầu trời đêm mờ mịt ngoài kia, điều đó càng khiến tim tôi quặn thắt từng cơn đau đến mức không thể nào thở nổi. Dường như có hàng vạn hàng ngàn mũi dao đâm trúng, nếu có thể nhanh chóng chấm dứt nỗi đau đớn, không để nó kéo dài, thì một lần vung dao cắt đứt, còn hơn sau này bị ngàn vạn dao đâm. Giọng điệu tôi bình tĩnh mà kiên quyết, như một kẻ đang tự cắt tĩnh mạch mình, không còn chút đau đớn nào nữa:
– Đừng xin lỗi tôi, bởi có xin lỗi cũng chẳng thể thay đổi được điều gì cũng đừng thương tôi nhiều như vậy bởi như vậy tôi lại càng thấy mệt mỏi. Anh bảo mười bảy năm qua tôi sống thế nào đúng không? Anh có muốn nghe không? Để tôi kể cho anh nghe tôi đã sống thế nào nhé! Anh nghe cho thật kỹ, khắc thật sâu vào lòng mình những điều tôi đã trải qua. Anh sống không bằng chết còn tôi thì đã thực sự chết rồi. Sau khi bị mẹ anh bán đi, sang bên kia bên giới, ba chị em tôi mỗi người đã bị chia cắt đi một ngả. Chị Linh ôm lấy tôi và Hiếu dỗ dành nhưng tôi biết kết cục của chị em tôi rồi, ba chị em chúng tôi cầu xin đám buôn người cho chúng tôi được ở cạnh nhau nhưng đổi lại chỉ là sự tàn nhẫn và lạnh lùng. Họ kéo ba chị em tôi ra, tôi cố bấu áo chị tôi, bấu áo em trai tôi nhưng đám người đó gỡ từng ngón tay của tôi ra, gỡ đến khi tôi không còn bấu được sức cùng lực kiệt buông tay ngay lập tức họ kéo tôi ném vào xe hàng. Nhìn qua khe hẹp thấy chị tôi và em trai đã khóc đến kiệt sức, gào thét gọi tên tôi, tôi cũng chỉ biết gào khóc trong đau thương và vô vọng, khóc đến khi kiệt sức mà ngất đi. Tỉnh lại tôi thấy mình bị bán cho một gia đình làm quán ăn, hằng ngày tôi phải dậy từ ba giờ sáng làm hàng, sau đó phụ bán hàng, bưng bê, rửa bát đến mười giờ đêm mới được ngủ, mỗi ngày ngủ không nổi năm tiếng. Chỉ cần làm rau không sạch họ đánh tôi, làm vỡ bát họ đánh tôi, ngã họ cũng đánh, đứng cũng đánh, ngồi cũng đánh, trời mưa cũng đánh, nắng gắt cũng đánh, chỉ cần không vừa ý tôi liền bị đánh không thương tiếc, những cái vả đến ù cả tai, những cú đấm chảy cả máu mũi, những trận đòn roi không dứt hệt như mẹ anh đã từng đánh chị em tôi. À không, còn tàn nhẫn hơn bởi ít ra ở Việt Nam tôi còn có chị gái và em trai còn ở đây tôi chỉ có một mình.
Tôi nói đến đây thì cố ý dừng lại, dù có lẽ đã đoán được, nhưng khi nghe chính miệng tôi kể lại anh dường như mất khống chế, cơ thể cũng run lên bần bật, sắc mặt tái xanh, đôi môi nhợt nhạt như nghe thấy điều gì đó khủng khiếp vô cùng. Dường như từng câu, từng chữ tôi kể về chính mình đều là từng nhát dao chí mạng đâm thẳng vào tim anh. Tôi hơi nhếch khoé môi lên tạo thành một nụ cười bình thản, tiếp tục đâm chém vào trái tim kẻ đối diện những nhát thật man rợ:
– Một ngày tôi chỉ được ngủ vài tiếng như thế còn có những tuần còn bị bỏ đói đến hai ba ngày phải bò xuống nhặt cơm thừa canh cặn của khách làm rơi để ăn. Từ một cô bé mũm mĩm xinh xắn tôi đã thành một cái xác không hồn đúng nghĩa. Sau đó vài tháng tôi được đổi chủ, chủ mới còn tàn ác hơn rất nhiều, sáng đánh tôi, chiều không vui lại đánh tiếp, bán được hàng cũng đánh, không bán được cũng đánh. Có lần còn đánh tôi gãy xương, thế nhưng họ không hề đưa tôi đi bó bột chỉ ném cho tôi một nhúm thuốc tự đắp vào. Tôi nằm trong phòng tối không đứng được dậy chỉ có thể lê lết xé áo để buộc vào chỗ xương gãy ở mạn sườn. Họ sợ tôi chết hằng ngày ném vào cho tôi vài vốc cơm, tôi không với được, lại lê lết bò đến mấy vốc cơm rải dưới đất vừa khóc vừa nhặt lên ăn. Năm đó tôi bao nhiêu tuổi nhỉ, hình như là chín tuổi, ngày hôm đó cũng là ngày sinh nhật của tôi, món quà sinh nhật là vốc cơm trộn cát trong căn phòng chật chội tối tăm, không đệm, không giường, không người thân, nằm trong đống rơm ôm lấy thân thể tàn tạ có khóc cạn nước mắt cũng không một phép màu nào xảy ra. Cũng may xương tôi nhanh lành, tối đắp thuốc nằm chục ngày tôi đã được chủ nhà lôi ra để làm hàng, để tiếp tục bóc lột sức lao động. Hai năm trời ở Trung Quốc, tôi đã đổi tận bốn người chủ, không có người nào tệ nhất, chỉ có tệ hơn, bạo hành, đánh đập thành quen sau này tôi không còn thấy đau nữa. Có lẽ những trận đòn roi đã chai sạn lại rồi, đánh đến rớm máu tôi cũng chẳng thấy hề hấn gì, ngược lại khi bị bạc đãi tôi lại mơ hồ nảy sinh ra cảm giác thích thú. Ít ra nỗi đau thể xác vẫn dễ chấp nhận hơn nỗi đau tinh thần. Tôi không biết tiếng, cũng chẳng thể phản kháng, không có mẹ cha, cũng chẳng có người cứu giúp tồn tại qua một ngày là biết mình còn sống một ngày. Thi thoảng có vài người khách tốt bụng cho tôi được một bữa cơm no đủ, nhưng cũng có những lúc tôi “may mắn” được chủ ban phát cho những hạt cơm trộn đầy cát đất, được hót từ những vụn cơm thừa của khách. Không ăn thì chết đói, tôi chỉ có thể nuốt vào bụng trong trạng thái run rẩy, hoa mắt, chóng mặt. Tôi nhớ mẹ, nhớ chị nhớ em trai nhưng không dám khóc bởi nếu tôi khóc chủ sẽ chửi bới đánh đập tôi, tôi chỉ có thể khóc trong những cơn ác mộng ám ảnh. Tất cả những việc bẩn thỉu tôi đều đã từng làm, từng trải qua, thậm chí năm cuối đổi chủ, tôi còn từng bị đổ phân lên đầu, hằng ngày chăm sóc một người già, nếu làm không tốt họ sẵn sàng hất tung cả bô phân của bà ấy lên người tôi, sau đó còn bắt tôi dọn cho bằng sạch. Hai năm trời bị đày đoạ và hành hạ, đến năm mười tuổi tôi may mắn được một người lái xe chở hàng ở Việt Nam qua biên giới cứu giúp cho tôi trốn trên xe hàng chở về đến biên giới Việt Nam. Chỉ là tôi không dám trở về nhà, sợ rằng mẹ anh biết tôi về sẽ lập tức gi.ết tôi. Tôi lang thang trôi dạt khắp nơi, chui rúc đủ mọi xó xỉnh, trong túi không có tiền, bên người cũng không có thức ăn, mỗi ngày đều nhặt ve chai đổi tiền mua ít cơm nguội để ăn. Hai tháng trời, tôi trôi dạt đến tận cầu Bãi Cháy, có những ngày không thể kiếm tiền tiền, tôi chỉ có thể tìm đến mấy nhà giàu, đợi mấy con chó cưng của gia đình họ ăn xong liền chui qua lỗ chó vào ăn trộm cơm còn sót lại của chó. Lâm! Anh biết không? Cơm chó… của họ, còn ngon hơn cả những bữa cơm thường ngày của tôi.
Hai tay Lâm túm chặt lấy chiếc bàn gỗ, nhìn nụ cười trào phúng trên môi tôi, nhìn vẻ bình thản của tôi kể lại cuộc đời mình thì không còn khống chế được nữa, run rẩy bật khóc. Nước mắt ban đầu chỉ là vài giọt, sau cùng anh đưa tay lên ôm lấy mặt khóc nức nở, lồng ngực liên tục phập phồng. Tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát cười điên dại:
– Thật đấy! Anh chưa từng sống khốn khổ như tôi nên không biết được đâu. Cơm chó trộn với vụn cá cam, hoặc chân gà chặt nhỏ còn ngon hơn những bữa cơm trộn cát tôi từng ăn, bữa cơm thừa của chó là mơ ước thường ngày của tôi. Có vài lần chui qua lỗ chó, lúc ăn trộm cơm chó từng bị chủ nhà bắt được đạp cho vài đạp đành phải tìm nhà khác. Chỉ là cơm chó tôi cũng chỉ ăn trộm được mấy bữa, sau đến cơm chó cũng chẳng được ăn nữa. Mấy thằng bé đánh giày đói khát cũng giành cơm chó với tôi. Tôi nhỏ bé lại gầy gò không đánh được bọn chúng, cuối cùng chỉ nhặt vài hạt cơm còn sót lại để ăn rồi về gầm cầu nằm ngủ. Những đêm mưa gió lớn, tôi đói không có gì ăn phải tìm mấy lá cây ven chân cầu ăn, có gì ăn nấy, còn không biết đâu là thứ lá không ăn được đâu là lá ăn được. Ăn xong tôi nằm xuống gầm cầu ngủ nhưng không ngủ nổi bởi cái đói và cái rét vẫn đang hành hạ, suốt nửa năm trời ở gầm cầu tôi có một bộ quần áo duy nhất, đêm mưa ướt sáng dậy tôi lại nằm ra nắng để hong, lang thang vạ vật tồn tại qua ngày. Những đêm mưa gió ấy tôi rất hoảng loạn, tôi chỉ biết gào thét cùng tiếng gió mưa gọi mẹ, gọi chị, gọi em trai tôi nhưng chẳng ai đáp. Chân cầu Bãi Cháy nhiều rác, có lúc tôi đói đến mức mất đi lý trí chạy ra bãi rác tìm xem còn sót lại chút thức ăn thừa thãi nào không để nhặt về ăn. Thi thoảng may mắn tôi tìm được mấy quả đào hỏng một nửa, một ít đùi gà KFC ăn không hết vứt vào, tuy đã bốc mùi nhưng vẫn là bữa ăn ngon lành của tôi, thi thoảng còn có vài hộp sữa hết hạn hay vài xơ mít người ta đáp đi liền nhặt về ngồi dưới gầm cầu để ăn nhưng cũng có những lúc một chút xương gà ném đi tôi cũng chẳng tìm được chỉ đành liếm mấy chiếc vỏ bim bim sót lại ít vụn của đám học sinh ném xuống. Tôi còn chẳng biết ngày mai tôi còn có thể sống nổi không, chỉ tới khi mặt trời lên tôi mới biết ồ, hoá ra mình vẫn chưa chết! Sau đó tôi đổi địa bàn để ăn trộm cơm chó, may mắn những ngày đó tôi không còn bị giành giật nữa, cũng đã bắt đầu biết tìm ve chai ở đâu để bán kiếm tiền mua cơm. Chỉ có điều yên ổn không được bao lâu đám bảo kê ở chân cầu Bãi Cháy phát hiện ra tôi. Bọn chúng đánh đập tôi, bắt tôi nộp phí bảo kê mà tôi nào có xu nào. Vì không có xu nào nên chúng càng đánh đập tôi thậm tệ, có ngày còn đánh tôi hộc máu mũi và rạn xương sườn, sau đó không làm gì được nên đã tìm cách bán tôi cho lũ buôn người khác. Đây chỉ là một phần, một phần rất nhỏ những thứ mà tôi đã trải qua, còn chưa kể đến chị gái và em trai tôi sống thế nào. Cũng may sau đó tôi gặp được Khánh và mẹ nuôi, họ đã mang tôi về đảo, cứu vớt cuộc đời tôi… để hôm nay tôi có thể sống sót mà trả thù mẹ anh! Nếu như năm đó… tôi bị bán đi lần nữa, có lẽ tôi đã thực sự chết dưới mồ kia rồi. Anh có biết tất cả tội ác của mẹ anh đều được tôi ghi lại, sợ rằng mình quên đi nên đã kể lại với mẹ nuôi và Khánh, dặn dò Khánh nhắc nhở tôi mỗi năm để tôi khắc cốt ghi tâm mối thù này.
Lâm gần như đã suy sụp hoàn toàn khóc nấc lên như một đứa trẻ, cơ thể cũng liêu xiêu như sắp ngã, toàn thân anh lắc lư giống như bị đả kích nghiêm trọng. Đây là sự đả kích kinh khủng nhất, tuyệt tình nhất. Sắc mặt anh lúc trắng, lúc xanh, môi tái nhợt, mặc cho nước mắt lăn xuống miệng như đang rơi xuống tầng sâu của địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu thoát. Có lẽ, khi nỗi đau quá lớn, lớn đến mức con người ta không thể chịu đựng nổi nữa thì tất cả sự bình tĩnh cũng hoàn toàn không còn ý nghĩ gì, có những điều còn kinh khủng hơn cái chết nhưng số kiếp chưa hết nên vẫn phải tồn tại, tiếp tục chịu đựng sự hành hạ khủng khiếp của số phận. Hoá ra tôi thực sự man rợ đến mức ấy, tôi nắm rõ điểm yếu của anh, cắt phăng hết hi vọng, không cho anh thở dù là một hơi. Nhưng những điều tôi nói với Lâm thực sự chỉ là một phần nhỏ trong những khổ đau tôi phải chịu, thứ tôi phải chịu mười bảy năm qua còn dã man và tàn nhẫn hơn rất nhiều nhưng tôi đã mệt rồi, cũng không còn muốn kể ra nữa. Đã không thể dây dưa thì dứt khoát một lần cho xong. Tôi nhìn lên chiếc vòng trên tay Lâm, cũng nhìn lên những vết cắt trên đó nói tiếp:
– Anh nói xem, với ngần khổ đau phải chịu, tôi phải hận mẹ con anh thế nào mới đủ đây? Chút vết thương trên tay anh so với chị em tôi chỉ là muỗi mà thôi, đáng là gì chứ?
Giọng anh đục ngầu, câu được câu mất:
– Xin lỗi em, tôi xin lỗi em… xin lỗi… xin lỗi em
– Tôi nói rồi, đừng xin lỗi, xin lỗi cũng không trả lại mạng cho người thân của tôi. Anh có quỳ xuống chân tôi xin lỗi, tôi cũng chỉ có thể hận bà ta đến chết.
Nói đến đây, tôi cũng cúi xuống kéo tay Lâm lên, dùng lực tháo chiếc vòng trên cổ tay đầy sẹo của Lâm. Anh có chút bất ngờ nhìn tôi không kịp phản ứng, khi chiếc vòng được tháo ra tôi cười nhạt:
– Mạng của người thân không trả lại được nhưng đồ của tôi thì trả lại được đúng không? Đừng đeo chiếc vòng này nữa. Tôi muốn mẹ anh nhìn thấy vết sẹo trên tay anh, ngày ngày nhớ đến những thương tổn và vũ nhục mà bà ta đã gây ra cho gia đình tôi để bà ta biết ác giả thì ác báo. Tôi sống đau khổ thì mẹ anh cũng đừng nên hạnh phúc.
Nói xong, tôi vung tay ném thẳng chiếc vòng xuống đất. Lâm lao ra, gương mặt sửng sốt và bàng hoàng, trước khi chiếc vòng rơi xuống đất tôi chỉ kịp nghe anh hốt hoảng hét lên một chữ:
– Đừng!!!
Thế nhưng đáng tiếc một giây sau chiếc vòng đã rơi thẳng xuống nền nhà. Lâm ngước lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ au vừa được gió hong đi vậy mà trong phút chốc đáy mắt cũng lấp loáng mấy giọt nước. Thế nhưng anh không hề khóc, cũng không hề lao vào tôi càng không nói một lời nào lập tức ngồi thụp xuống nhặt chiếc vòng lên tay. Vài con ốc vỡ tan tành rơi trên nền đất, vài con còn vẹn nguyên sót lại trên chiếc vòng, cũng vài con nửa vỡ nửa nguyên. Lâm không hề ngẩng lên, ngồi xổm cúi nhặt từng con ốc đặt vào chiếc vòng trong lòng bàn tay, sống lưng anh liên tục run lên giống vừa bị tôi ném đi thứ quý giá nhất trên đời, cũng giống như vừa thấy một cơn ác mộng, những mảnh vỡ của những con ốc vung ra đầy đất, như đống tro tàn vừa đốt trụi tất cả. Lâm nhặt rất nhanh, những mảnh vỡ vụn cũng được anh miệt mài nhặt lại, khi nhặt gần hết tôi bỗng thấy sàn nhà rơi đầy những giọt nước. Bóng lưng anh cúi càng lúc càng thấp, ngồi xổm rồi quỳ hẳn xuống mò mẫm tìm mấy con ốc còn sót lại mặc cho nước mắt vẫn đang rơi xuống nền đất tạo thành những âm thanh hết sức bi thương. Cả thế giới như im lặng trong phút chốc, chỉ nghe được tiếng tim anh đập thình thịch. Rất chậm rãi, rất nặng nề, từng hồi từng hồi, sau đó là nỗi đau, rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng rồi lớn dần, chầm chậm chảy theo huyết quản cho đến tận tim thì vỡ tung ra thành trăm mảnh giống hệt như mảnh vỡ của chiếc vòng kia.
Tôi không dám nhìn, chỉ quay mặt đi cắn chặt môi để ngăn tiếng khóc đang nấc lên. Tôi biết mình đã đem chút tàn tro sót lại thổi bay tan tành không còn gì hết, nhưng như vậy cũng tốt.
Không còn gì để lưu luyến nữa, không còn gì nữa níu kéo nữa. Đoạn duyên oan nghiệt này cũng nên chấm dứt như vậy.
Khi Lâm nhặt đến con ốc cuối cùng cũng mới loạng choạng đứng lên, đôi mắt anh ráo hoảnh nhưng sưng mọng. Hành động tàn nhẫn vừa rồi tôi làm với Lâm nhưng lại như tôi đang cầm dao tự đâm vào mình. Đâm thẳng vào nơi sâu thẳm nhất rồi rút ra, sau đó gục xuống không còn biết đau đớn là gì. Anh đứng trước mặt nắm chặt lấy chiếc vòng bất động hoàn toàn, cuối cùng không biết anh đã nghĩ gì, chỉ thấy rất lâu cũng mới phá vỡ bầu không khí ấy:
– Em ở lại đây qua đêm nay, tôi sẽ đi. Dù tôi biết rằng không có gì bù đắp lại tổn thương cho em nhưng căn biệt thự và tài sản của công ty Phượng Quang đều là mẹ tôi lấy từ tài sản của gia đình em. Tôi nắm giữ 40% cổ phần công ty, cũng được sang tên căn biệt thự kia rồi, tất cả những thứ đó tôi sẽ trả lại cho em.
Tôi sững sờ nhìn Lâm, trong chốc lát cũng hiểu ra vì sao Lâm nằng nặc đòi 40% cổ phần công ty, còn đánh đổi cả hôn nhân để lấy nó, cũng từng nói với tôi căn biệt thự kia không phải của mẹ anh… là bởi… anh đã chờ có một ngày chị em tôi có cơ hội trở về để trả lại cho chúng tôi. Lồng ngực tôi quặn thắt lại, những thứ này với tôi giờ cũng là vô nghĩa, chẳng có gì đổi lại được những mất mát trong quá khứ, nhưng đó là những thứ mà chị em tôi phải được hưởng, cũng là những thứ Lâm đánh đổi rất nhiều để giành lại cho chúng tôi. Tôi cũng không muốn Lâm phải dằn vặt quá nhiều, tôi hận mụ dì ghẻ còn với anh tôi thương nhiều hơn hận nên không từ chối mà đáp lại:
– Được! Dù sao cũng cảm ơn những việc anh đã làm cho tôi. Tất cả giấy tờ sang tên chuyển nhượng, thủ tục ly hôn tôi sẽ liên hệ luật sư Khánh bên công ty Luật Duy Khánh để làm việc với anh. Chúng ta cũng không cần phải gặp nhau thêm nữa, qua ngày mai tôi sẽ tìm chỗ ở mới.
Lâm không nói thêm gì chỉ gật đầu rồi lặng lẽ nắm chặt chiếc vòng tay rồi đi ra cửa. Lúc đi qua tôi, hương nước xả vải quen thuộc cũng xộc qua mũi. Tôi hít một hơi đi về phía cửa sổ, nhìn thấy quả cầu tuyết bị đen một góc nhưng có vẻ như đã được giữ gìn rất cẩn thận còn được đặt trong một hộp xốp cũ kỹ, bức ảnh tôi đã ăn trộm để in ra trả thù mẹ anh nhưng vẫn được anh đặt ngay ngắn bên cạnh quả cầu tuyết một cách trân trọng. Khi nhìn thấy hai thứ này, tôi đã ôm mặt khóc nức nở, nghĩ đến dáng vẻ mẹ tôi năm ấy khi gắng gượng tổ chức sinh nhật cho tôi thật đau lòng biết bao. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ hoảng loạn của Lâm khi mới chỉ mười mấy tuổi lao tới đám cháy, dùng tay không dập lửa để giữ lại những món đồ kỷ niệm của tôi… tôi cũng đau đớn vô cùng. Thà rằng anh độc ác như mẹ anh, hay ít nhất cũng phũ phàng và lạnh lùng có lẽ tôi cũng không thấy giày vò đến thế này. Lâm thấy tôi khóc, bước chân cũng khựng lại, tôi không dám ngoảnh mặt nhìn anh, chỉ thấy anh đứng rất lâu bên ngoài, đến khi tôi ngừng khóc ôm quần áo đi vào nhà tắm anh cũng mới rời đi. Tôi biết Lâm có đủ lý trí và tỉnh táo nhận thức được rằng chúng tôi vĩnh viễn không thể quay đầu, anh chứng kiến mối thù này, cũng đã dằn vặt bao năm nên không níu kéo, cũng chẳng cần nói thêm câu chia ly nào chỉ im lặng rời đi như vậy.
Tôi đứng trong nhà tắm xả ngập một bồn nước rồi ngâm mình trong đó. Nhà tắm có một ô cửa nhỏ nhìn ra bên ngoài, tôi nhìn lên bầu trời đen mịt cố tìm kiếm một ngôi sao sáng. Liệu rằng trong nhân gian đầy khổ đau này, mẹ tôi, chị tôi có là ngôi sao nào trên bầu trời kia không? Tôi không còn khóc nữa, cũng không ôm thêm bất mơ vọng tưởng nào chỉ nhìn lên bầu trời kia nói với mẹ, tựa như nói với chính bản thân mình:
– Mẹ! Con đã làm rất tốt rồi đúng không? Nhưng dù có trả thù được bà ta, mẹ và chị cũng chẳng về với con được nữa rồi.
Không ai đáp lại lời tôi, chỉ có tiếng nước chảy róc rách xuống bồn tắm. Sau khi tắm xong, tôi vào bật điện rồi vào giường lấy máy sấy tóc để sấy. Trong căn phòng ngủ, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như thế, ngay cả những tàn thuốc lá cũng được Lâm ném vào thùng rác một cách sạch sẽ duy chỉ có vài hạt bụi của vụn vỏ ốc rơi trên sàn. Dù trái tim không chịu thừa nhận nhưng vẫn biết rằng đến cây cỏ còn có tri giác, huống chi là người với người ở bên nhau. Lâu nay chung chăn gối nên dường như đã hình thành thói quen, không có nữa thì thấy trống trải. Tôi nhắm nghiền mắt, dù sao mười mấy năm qua, tôi đã chịu cả trăm ngàn nỗi đau đớn, không còn nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau mất mẹ, mất chị, không còn nỗi đau nào lớn hơn chia lìa người thân, âm dương cách biệt. Vậy thì chia ly con của kẻ thù có gì mà phải lưu luyến hay dằn vặt, có gì mà không thể chịu được? Nghĩ đến đây tôi khẽ bật cười, có gì mà lưu luyến chứ?
***
Lời tác giả: đầu tuần em xin t.ương t.ác mạnh để đăng truyện đều nhé. Đọc đến chương này mà có ai còn trách Diệp Anh tàn nhẫn thì cũng nên đặt vào hoàn cảnh của nhân vật. Bản thân mình nhìn nhận phiến diện, không trải qua sự khổ đau của nhân vật thì nói gì cũng hay, suy cho cùng nỗi đau tinh thần và thể xác của Lâm so thế nào được với Diệp Anh? Thử đặt vào nhìn như nhìn con mình, một đứa trẻ tám chín tuổi, tưởng tượng như đó là con gái mình, phải trải qua bằng ấy sự khổ đau tận cùng như thế mà bảo bỏ qua hận thù thì tam quan lệch lạc thật sự. Lâm không có lỗi, Diệp Anh cũng không trả thù Lâm, nhưng bảo yêu và sống hạnh phúc Lâm cũng không làm nổi huống hồ là Diệp Anh. Cô ấy có tàn nhẫn hơn thế cũng không thể trách được, cô ấy cũng không hề trả thù gì Lâm chỉ lợi dụng anh ấy để trả thù, cô ấy trao thân thể và tinh thần cho cuộc hôn nhân này nên cô ấy mới là người khổ nhất. Các anh chị thương Lâm nhưng hãy nhìn nhận cho lý trí bởi một đứa bé 8,9 tuổi trải qua khổ đau thế nào, ăn cơm chó sống qua ngày, mẹ ch/ết, chị em lưu lạc rồi lại âm dương chia lìa nay nắm được cơ hội tất nhiên phải tiếp cận Lâm trả thù rồi. Vậy nên sau này cô ấy còn tàn nhẫn hơn thì vẫn nên trách mụ dì ghẻ không để đức cho con trai chứ quay ra đổ lỗi cho nạn nhân thì khác gì có hiếu với trai? Cô ấy lẽ ra để chết rồi, nhưng vì quyết tâm trả thù mới sống đến ngày hôm nay, cô ấy không có nghĩa vụ nghĩ hộ con kẻ thù, chính Lâm cũng thừa nhận nếu là anh ấy còn trả thù tàn nhẫn hơn rồi nên cô ấy không trả thù Lâm là chỉ lợi dụng anh để trả thù đã là cao thượng lắm rồi nên đừng ai trách móc cô ấy
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!