Sao Sáng Chờ Anh Về - Phần 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Sao Sáng Chờ Anh Về


Phần 28


Suốt một đêm đó tôi ôm quả cầu tuyết và bức ảnh để ngủ. Không rõ tôi đã mơ thấy những gì chỉ biết đến khi tỉnh lại cũng mắt đau nhức. Bên ngoài ánh nắng mùa hè chiếu xuyên qua lớp cửa kính, tôi nheo mắt lại kéo rèm cửa xuống rồi mở tủ quần áo để nhặt đồ. Đồ đạc của tôi ở đây cũng không có gì nhiều, sau khi sắp xếp vào valy tôi cho quả cầu tuyết vào hộp xốp cùng bức ảnh đặt lên trên rồi mới khoá valy lại, đặt thẻ ATM của Lâm lên thành giường rồi đi ra ngoài. Đám cá dưới hồ bơi tung tăng, cảnh vật giống hệt như ngôi nhà tôi từng sống thời thơ ấu. Tôi đi về phía hồ cá, lấy thức ăn rải đều xuống mặt hồ cho lũ cá ăn, sau đó lấy bình tưới đám hoa trước nhà rồi mới ra ngoài nhìn lại căn nhà một lần nữa mới khoá cổng lại trèo lên xe trở về phòng trọ. Tuy rằng phòng trọ tồi tàn, cũ nát nhưng đây là nơi duy nhất tôi có thể quay về lúc này. Thế nhưng tôi cũng không nán lại lâu, dọn dẹp qua liền bắt taxi vào bệnh viện. Lúc đến phòng bệnh của mụ dì ghẻ tôi cũng khẽ đẩy cửa bước vào. Thế nhưng mới bước được hai bước một người mặc cảnh phục xanh cũng tiến lại gần ngăn cản tôi và nói:

– Chúng tôi đang làm việc, mời cô ra ngoài.

Mụ dì ghẻ một tay bị còng lên thành giường, một tay cắm dây truyền, sau một đêm mà mụ ta như biến thành con người khác, mái tóc cũng bạc đi mấy phần, hốc mắt trũng sâu sưng mọng. Cả đêm qua không có điện thoại, đến giờ mụ ta vẫn chưa hay biết gì nhìn thấy tôi liền gào lớn:

– Diệp Anh! Bảo lãnh cho mẹ được tại ngoại. Diệp Anh điện thoại của mẹ đâu, để mẹ gọi thằng Lâm… Diệp Anh… lại đây với mẹ đi con.

Người công an thấy vậy liền giữ mụ ta lại rồi quay sang nhắc lại lần nữa với tôi:

– Chúng tôi cần bà Phượng hợp tác điều tra, phiền cô không làm gián đoạn công việc của chúng tôi.

Tôi liếc nhìn bà ta đang gào thét bình thản nói với anh công an trẻ:

– Xin hỏi có phải các anh đang điều tra vụ việc bà Nguyễn Hoàng Phượng liên quan đến vụ bắt cóc trẻ em mười bảy năm trước ở thành phố XX không ạ.

Anh công an trẻ quay sang nhìn tôi, chưa kịp đáp tôi đã nói:

– Tôi là nạn nhân của vụ bắt cóc đó, là một trong ba đứa trẻ bị bà ta bán đi, xin hỏi giờ tôi phải gặp ai để lấy lời khai?

Mụ dì ghẻ nghe đến đây, hoàn toàn chết lặng, gương mặt thất kinh nhìn tôi như gặp phải oan hồn sau đó thét như một kẻ điên dại:

– Diệp Anh! Con… nói cái gì?

Tôi không bận tâm đến lời bà ta nói, chỉ quay sang người công an hỏi tiếp:

– Giờ tôi ở đây lấy lời khai hay đến đâu ạ? Tôi là Bùi Hà Thảo, cách đây gần mười lăm năm đã được đổi tên thành Đỗ Diệp Anh. Rất xin lỗi các anh do tôi không biết nên mới phiền các anh đến vậy.

Cũng may người công an không hề mắng chửi tôi còn tận tình đáp lại:

– Cô ra ngoài chờ chúng tôi, đợi chúng tôi lấy lời khai của bà Phượng sau đó sẽ đưa cô đi lấy lời khai. Bà Phượng liên quan đến hai vụ án khác nhau nên giờ chúng tôi cần làm việc riêng với bà ta đã.

Tôi gật đầu, sau đó quay lại nhìn mụ dì ghẻ, nở một nụ cười quái dị rồi mới bước ra ngoài. Mụ ta nghe đến mấy chữ Bùi Hà Thảo đã hoàn toàn sụp đổ, từng chữ phát ra khiến mụ ta cũng đã không còn chút hi vọng gì. Cố nhân tương phùng, nhưng mụ ta đâu muốn tương phùng thế này. Mụ ta giãy giụa như một kẻ động kinh gào lên:

– Không thể nào là con Thảo được! Nó chết rồi, nó chết rồi cơ mà? Chính tay tao đã nhận xác nó cơ mà, làm sao nó có thể sống được. Diệp Anh, Diệp Anh… mày quay lại cho tao… Diệp Anh…

Khi tôi ra đến ngoài vẫn nghe được tiếng gào thét điên dại của mụ dì ghẻ. Việc tôi là đứa bé năm ấy đội mồ sống lại trả thù mụ ta có lẽ còn kinh khủng hơn cả đày xuống mười tám tầng địa ngục. Người mà mụ ta không ngờ nhất, tin tưởng nhất trong khoảng thời gian này lại là kẻ căm hận mụ ta nhất. Người mà mụ ta tưởng đã ch/ết lại trở về trả thù, mụ ta đã hoàn toàn suy sụp, không một lối thoát gào như một kẻ sắp bị chôn sống xuống ngàn lớp đất. Đến giờ phút này có lẽ mụ mới hiểu được ra, hoá ra tất cả những việc xảy ra trong thời gian gần đây đều do tôi làm, đến giờ có lẽ mụ ta cũng đang bàng hoàng nhận ra… ngay từ đầu tôi lấy con trai mụ ta vốn dĩ đã là một kế hoạch trả thù. Tiếng hét của mụ dì ghẻ như con lợn bị chọ/c ti/ết, rống lên từng đợt, mặc cho người công an liên tục quát, cũng liên tục giữ mụ ta đã không còn khống chế nổi mình nữa rồi!

Tôi dựa lưng vào bức tường ở cửa kính, nhìn gương mặt xanh như tàu lá chuối của mụ dì ghẻ, nhìn mụ ta khóc lóc, gào thét liền nhắm mắt lại từ từ tận hưởng niềm sảng khoái đang trào dâng che lấp đi nỗi cả nỗi đau vẫn len lói trong tim. Đây là báo ứng của mụ ta, tôi không hề cao thượng đến mức có một chút thương xót nào, ngoài hả hê thì một chút tình người để xót thương mụ ta cũng không. Tôi chỉ xót thương một người duy nhất, một người mà tôi không có tư cách xót thương….

Lúc này Khánh cũng từ đầu bước đến gần tôi. Mụ dì ghẻ nhìn thấy Khánh, càng kích động không sao chịu nổi, lúc thấy tôi cười mụ ta cũng đã hiểu những lời tôi nói là thật, chỉ là giờ phút này có nhận ra cũng đã muộn rồi. Mọi thứ đã hoàn toàn chấm dứt, quãng đời về sau sống trung ngục tù cũng bị ám ảnh đến hết một đời. Đôi bàn tay nhuốm máu g/iết người, cướp tài sản, đến mấy chục năm sau tưởng đã yên ổn không ngờ lại bị những đứa trẻ năm nào quay lại trả thù, còn đáng sợ hơn cả đòi mạng… bị giày vò từng giây từng phút không thương tiếc.

Bởi mụ dì ghẻ tinh thần không ổn định nên không thể lấy được lời khai, cuối cùng mấy người công an chỉ đành ở lại canh giữ mụ ta còn anh công an trẻ thì ra ngoài đưa tôi đi lấy lời khai. Sau khi lấy lời khai xong phía công an cũng nói với tôi vụ việc này là vụ việc hết sức nghiêm trọng, tên bắt cóc tôi tuy đầu thú nhưng tội lỗi hắn gây ra ảnh hưởng vô cùng lớn, đây cũng là một vụ án điểm mang tính răn đe, và phía công an mong rằng tôi sẽ hết sức phối hợp cùng họ để đưa vụ việc ra ánh sáng. Rời khỏi đồn công an, tôi mở máy điện thoại lên cũng thấy trên khắp các mặt báo vụ việc của công ty Phượng Quang đã rải đầy các tờ báo từ lớn đến nhỏ, từ báo điện tử đến bao giấy. Ngoài những việc ác của mụ dì ghẻ báo cũng viết đầy đến việc ác của chị Thu và ông Quang, mụ dì ghẻ ác với gia đình tôi nhưng tôi cũng không thể phủ nhận ông Quang và chị Thu cũng sống rất ác, việc báo chí vùi dập họ tôi cũng không bận tâm. Ban đầu tôi tưởng hầu hết các báo chỉ nhắm đến Phượng Quang và mụ dì ghẻ, nhưng khi lướt đến vài trang báo khác toàn thân tôi bỗng run rẩy khi có đến gần chục bài báo nhắm đến Lâm với rất nhiều tiêu đề khác nhau. Chẳng hạn như “Con trai của bà Nguyễn Hoàng Phượng – kẻ thủ ác đội lốt doanh nhân thành đạt là ai?” “Lê Lâm – giảng viên trường đại học X nổi tiếng với hàng chục dự án từ thiện là con trai ruột của Nguyễn Hoàng Phượng?” “Làm cách nào để con trai của Nguyễn Hoàng Phượng – kẻ gây ra hàng loạt tội ác lại trở thành tiến sĩ trẻ nhanh như vậy?”

Tôi nuốt nước bọt, gương mặt tái nhợt, chân tay cũng mềm nhũn. Các bài báo với đủ loại tiêu đề đầy ác ý, trên các web cũng rất nhiều bài chửi bới, thậm chí facebook của Lâm cũng bị cư dân mạng truy lùng tìm ra và dùng hàng ngàn lời lẽ kinh khủng nhất để mạt sát anh. Lâm không hề khoá bình luận, cũng không khoá facebook khiến lời chửi bới mỗi lúc một nhiều. Đa phần đều là những bình luận nguyền rủa mẹ con anh ch.ế/t đi, còn nói rằng anh cũng giống như mẹ anh thôi, bằng tiến sĩ chắc chắn là mua, những dự án từ thiện cũng là lấy tiền xương máu của gia đình người khác đề làm hòng che đạy đi sự xấu xa mà mẹ anh đã làm. Dù rằng người bị công kích là Lâm nhưng tôi còn thấy khó thở hơn chính bản thân tôi là nhân vật trong kia. Có những kẻ quá khích còn muốn tìm đến trường đại học của tôi để ép Lâm thôi việc, hoặc tụ tập một nhóm người để đánh anh. Tôi không biết Lâm đã đọc được những bình luận kia chưa, đọc xong cảm giác của anh thế nào nhưng tôi đã hoàn toàn không chịu nổi vội vã lấy máy gọi cho Khánh nhờ anh liên hệ với phóng viên giúp tôi. Chỉ có điều Khánh dường như đã biết tôi định làm gì nên anh chỉ nói:

– Diệp Anh. Em tỉnh táo lại đi, em quên anh ta là con của bà Phượng sao, em không cần đứng ra giải thích bất cứ điều gì cả.

Tôi có chút kích động suýt đã gào lên, nhưng rồi tôi vẫn giữ được chút lý trí, ngẫm cho cùng thì việc Khánh làm không sai với tôi cũng chẳng sai với Lâm. Tuy rằng cách trả thù của Khánh có chút lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng chẳng phải nếu tôi không có tình cảm với Lâm tôi cũng sẽ thấy rất bình thường sao? Chỉ là sống cùng Lâm gần một năm, tôi biết anh là người thế nào, trả thù mụ dì ghẻ tôi cũng không muốn làm tổn hại đến danh dự, đến nghề nghiệp và đạo đức của Lâm nên lúc về đến phòng trò tôi vội vã lên mạng tìm số điện thoại của các tờ báo viết những tin bài đó. Đáng tiếc nghe tôi trình bày họ chẳng những không đồng ý gỡ còn muốn tìm đến tôi để mong tôi cung cấp thêm các bằng chứng khác. Suốt một ngày trời tôi nằm trong phòng trọ đã gọi điện đến mức điện thoại cũng sập nguồn vẫn không một tin bài nào được gỡ xuống mà những bình luận chửi bới trong facebook của Lâm càng lúc càng kinh khủng, đám người còn kéo sang cả fanpage của trường để chửi yêu cầu hiệu trưởng đuổi việc Lâm, khai trừ ra khỏi Đảng mặc dù anh không hề làm gì sai. Tôi không đủ can đảm để gọi hỏi xem tâm trạng Lâm thế nào, cũng không dám nhắn tin trên facebook, suy nghĩ suốt một đêm cuối cùng sáng hôm sau tôi đành mặt dày gọi cho cái Yến nhờ bố nó giúp tôi việc này nhưng cái Yến nói với tôi vụ việc lần này quá rúng động xã hội nên bố nó cũng ngại đụng chạm, chỉ cần sai sót bố nó có thể bị cả xã hội nguyền rủa vậy nên không thể giúp tôi. Trong lúc quẫn bách thì trưa ấy tôi nhận được điện thoại của Nguyệt. Vừa thấy số chị ta hiện lên, tôi ngay lập tức vồ lấy điện thoại như vớ được cọc chới với giữa dòng sông. Nguyệt đã biết hết tất cả mọi chuyện, từ việc tôi là một trong ba đứa trẻ bị bắt cóc, đến việc tôi lợi dụng Lâm để trả thù cho tới sự việc mụ dì ghẻ bị quả báo. Trong điện thoại, tôi nhận ra sự thương hại của chị ta dành cho tôi nhưng sau cùng chị ta vẫn gào lên chửi bới tôi:

– Cô muốn trả thù mẹ anh ấy thế nào tôi không quan tâm, nhưng Lâm thì có lỗi gì, sao cô có thể tàn nhẫn đến mức dồn anh ấy đến đường cùng. Cô thừa biết Lâm không phải loại người như vậy, sao cô lại có thể tuyệt tình đến mức ấy. Diệp Anh! Mẹ anh ấy sai với cô ngàn lần không rửa hết tội, nhưng anh ấy chỉ có một tội duy nhất là sinh ra bởi một người mẹ như vậy, đó không phải tội của anh ấy, mà là nghiệp chướng anh ấy phải chịu, cô hiểu mà còn dồn anh ấy đến bước đường này, hay anh ấy phải ch.ết cô mới hài lòng. Cô nói tôi ác độc mà cô còn ác gấp trăm lần tôi, tàn nhẫn gấp trăm lần tôi.

Tôi mặc kệ những lời chửi bới của Nguyệt, trải qua quá nhiều chuyện giờ tôi không còn bận tâm nổi những lời chửi mắng, cũng cảm thấy nó thật vô thưởng vô phạt nên nhanh chóng đáp lại:

– Thế nên để tôi không dồn anh ấy vào đường cùng thì chị phải giúp tôi. Chị giúp tôi mở một cuộc họp báo, tôi với tư cách là kẻ bị hại sẽ đứng lên chứng minh sự trong sạch cho anh ấy
– Được. Bây giờ cô cứ chuẩn bị đi, tôi đang ở ngoài sân bay, tôi sẽ liên hệ với các toà báo, ngày mai sẽ mở họp báo. Tôi không có nhiều thời gian chỉ xin nghỉ được đúng ba ngày nên hi vọng cô nói được sẽ làm được!

Giờ tôi cũng không còn quan tâm nhiều đến chuyện khác nữa chỉ nghĩ đến Lâm, ít ra tôi cũng cảm thấy mình có thù hận thế vẫn nên giữ lại chút lương tâm làm người, anh không có lỗi, không việc gì tôi không đính chính cho anh. Sáng hôm sau Nguyệt đã bay từ Úc về đến Việt Nam. Lúc tôi và chị ta ra đến hội trường cuộc họp báo rất đông phóng viên đã bao kín. Đây là lần đầu tiên tôi đứng trước đông phóng viên và nhà báo đến vậy. Những ống kính chĩa vào tôi nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy run sợ mà lặng lẽ ngồi vào ghế chính giữa, sau khi đợi người của Nguyệt tuyên bố lý do họp báo tôi cũng đứng lên kể lại toàn bộ sự việc suốt gần hai mươi năm qua. Tôi biết phóng viên đã nắm rõ về vụ việc này nên không kể quá chi tiết mà hầu hết là kể đến những việc Lâm đã làm cho chị em tôi, từ việc anh lén lút giấu đồ ăn cho chị em chúng tôi, đến việc anh báo công an phường việc mẹ anh bạo hành chúng tôi nhưng công an bị đồng tiền làm che mắt đã không quan tâm. Sau đó không thể làm được gì anh đành cắt tay để ngăn cản việc mẹ anh bạo hành, cho đến việc khi chúng tôi bị bán anh báo cảnh sát lần nữa chỉ đáng tiếc cảnh sát không có bằng chứng về việc mụ dì ghẻ bán chúng tôi đi nên gần hai mươi năm nay anh đã vô cùng dằn vặt và giày vò. Suốt gần hai mươi năm nay anh đã ép mẹ anh ra đầu thú, thậm chí có những khoảng thời gian anh đã không nhìn mặt mẹ mình. Lâm chưa bao giờ dung túng cho tội lỗi của mẹ anh, nhưng bản thân anh cũng không có bằng chứng để ép bà ta nhận tội nên chỉ bất lực dùng cách cự tuyệt bà ta để ép bà ta. Những đoạn video anh nói chuyện khuyên tên bắt cóc ra đầu thú, hay những đoạn ghi âm anh nói chuyện với mụ dì ghẻ với thái độ lạnh lùng khuyên mụ ta nên sám hối và tự thú đều được tôi phát lên. Tôi cũng nói rõ với phóng viên căn biệt thự mụ dì ghẻ sống và 40% cổ phần công ty Lâm giành lại và đang trong quá trình hoàn tất để trả lại cho chị em tôi, hi vọng rằng tất cả những trang báo chĩa mũi nhọn về Lâm sẽ được gỡ bỏ. Sau khi họp báo xong Nguyệt đưa tôi ra ngoài còn chị ta vẫn nán lại với đám phóng viên đưa ra minh chứng Lâm không hề dùng một đồng tiền của Phượng Quang nào để từ thiện, số tiền từ thiện đều là do anh tự làm ra, cũng chứng minh cho họ thấy từ năm Lâm mười sáu tuổi đã rời xa gia đình tự lập kiếm sống nuôi thân không nhờ vả mẹ anh bất cứ chuyện gì. Bằng tiến sĩ là nỗ lực của anh, không hề có ảnh hưởng của gia đình anh, hơn một chục năm anh không hề về nhà, mãi đến hai năm gần đây mới quay lại. Cuối cùng chị ta còn vừa khóc vừa uất ức nói:

– Không ai được lựa chọn người mình sinh ra, Lâm cũng vậy. Nếu là bố mẹ của chúng ta gây tội ác có chắc chúng ta dám đứng lên tố cáo hay báo cảnh sát không hay ngược lại còn bao che cho họ? Đạo lý làm người quan trọng nhất là chữ hiếu, anh ấy không thể gi.ế/t mẹ mình nhưng mọi người cũng thấy rõ anh ấy không hề dung túng cho mẹ mình mà. Mọi người còn muốn ép anh ấy thế nào, anh ấy còn lựa chọn nào khác, làm con của mẹ anh ấy đã quá đủ khổ cho một kiếp người rồi, còn muốn anh ấy phải khổ thế nào nữa?

Đám phóng viên bên dưới im lặng hoàn toàn, đến khi họ ra về, tôi mở điện thoại lên thấy những bài bài về Lâm đã dần được gỡ. Trên mạng bắt đầu xuất hiện những bài bênh vực Lâm, những bình luận chửi rủa trong trang cá nhân của Lâm cũng bắt đầu được xoá đi. Tôi ngồi trong nhà vệ sinh, đợi một số bài báo chính thống đăng bài đính chính mới lẳng lặng đứng dậy. Thế nhưng vừa đứng lên dạ dày tôi bỗng cuộn trào một cơn nôn oẹ. Mấy ngày hôm nay tôi ăn uống thất thường nên dạ dày thi thoảng lại cuộn lên vài cơn như thế. Tôi loạng choạng bám vào cánh cửa đi ra ngoài bồn rửa mặt để vốc nước lên nhưng không hiểu sao mùi nước cũng khiến tôi có cảm giác khó chịu lại oẹ lần nữa. Lúc này cô lao công dọn vệ sinh cũng đi tới, thấy tôi nôn oẹ thì cười bảo:

– Cháu có thai à? Chắc ngửi mùi nước đánh bồn cầu này mới nôn liên tục thế. Nhiều người không nghén thức ăn mà lại nghén mấy cái loại này cơ. Nhìn cháu xanh xao thế kia khả năng thiếu máu nên nghén nhiều hơn.

Nghe đến mấy chữ “có thai” tôi có chút kinh hãi và hoảng hốt, đây là điều tối kỵ nhất với tôi nhưng ngay lập tức gạt đi. Tôi luôn dùng biện pháp tránh thai làm sao mà có thai được nên đáp lại qua loa vài lời với cô lao công rồi đi ra ngoài. Lúc ra đến sảnh tôi đột nhiên sững sờ lại khi thấy Lâm đang đứng ở sảnh cùng Nguyệt. Không rõ hai người đang nói chuyện gì chỉ thấy vẻ mặt Lâm rất tệ, rất khó chịu cũng rất tiều tuỵ. Mới ba ngày không gặp mà Lâm gầy đi rất nhiều, đôi mắt trũng sâu, những tia máu trong mắt đỏ rực, cả người phảng phất một sự mệt mòi và nỗi đau không thể giấu. Đáy lòng tôi bỗng đau đớn một cách lạ kỳ, tôi không dám đối diện với Lâm nên xoay người định ra bằng cổng phụ để bắt taxi. Thế nhưng vừa bước được hai bước tôi bỗng thấy tối sầm lại, trong phút chốc liền loạng choạng rồi khuỵ xuống. Có tiếng bước chân chạy rất nhanh, đầu tôi mơ hồ cảm nhận được Lâm bế thốc tôi lên còn hoảng hốt gọi tên tôi:

– Diệp Anh! Diệp Anh.
– Hình như cô ấy không ổn, sắc mặt rất xanh xao, anh đưa cô ấy đến viện xem. – Nguyệt bên cạnh vội vã nói.

Ra đến xe Lâm đặt tôi ngồi bên ghế phụ rồi vội vã lái xe. Một lúc sau đầu óc tôi lúc này cũng dần dần hồi lại, không phải tôi ngất mà chỉ là một cơn choáng váng, xây xẩm đầu óc ập đến. Xe đã đi được một quãng theo hướng vào bệnh viện Bạch Mai. Trong giây lát tôi bật dậy, không rõ mình sợ hãi điều gì chỉ siết lấy tay rồi nói với Lâm:

– Cho tôi về phòng trọ.
– Tôi đưa em ra viện, đợi khám xem nếu không sao tôi sẽ đưa em về.
– Tôi không sao chỉ choáng váng một chút thôi.
– Sắc mặt em rất xanh xao, khám cũng nhanh thôi, khám xong về chưa muộn.
– Tôi không muốn ra bệnh viện, tôi tự biết sức khoẻ tôi thế nào, đưa tôi về phòng trọ nếu không thì dừng xe lại cho tôi tự bắt xe về.
– Em sợ gì mà không dám đến bệnh viện?

Tôi liếc nhìn Lâm thấy anh cũng đang nhìn mình chằm chằm đột nhiên không bình tĩnh được nữa gần như quát lên:

– Tôi chẳng việc gì phải sợ nhưng tôi không muốn đi cùng anh, không muốn nhìn thấy anh. Tôi bị thiếu máu, thiếu vi chất, thường xuyên choáng váng là do mẹ anh hành hạ, giày vò tôi. Hậu quả mẹ anh gây ra cho tôi là một đống bệnh trong người cả tâm lý hoảng loạn, sợ hãi. Nhìn thấy anh tôi lại nhớ đến mẹ anh, nhớ đến những tháng năm khốn khổ của tuổi thơ, thế nên đừng giả mèo khóc chuột, tôi có chết cũng không cần anh đến đạy hộ tôi nắp quan tài. Ăn cơm chó nhiều giờ sinh bệnh cũng đâu có gì là lạ, nếu anh không đưa tôi về tôi mở cửa tự xe tự về!

Yết hầu Lâm trượt mạnh một cái, bàn tay cũng siết chặt lấy vô lăng giống như cố đè nén cảm giác đau thương lại. Sau cùng tôi cũng nghe tiếng anh cất lên vừa thê lương, vừa khổ sở:

– Để tôi đưa em về!

Suốt đoạn đường trên xe tôi và Lâm không ai nói thêm với ai câu nào, mãi cho tới khi đến gần nhà trọ anh mới cất lời:

– Thật ra em không cần phải làm như vậy, những lời bình luận hay những bài báo đó cũng chẳng có gì là to tát. So với những nỗi đau em đã chịu thì nó có đáng là gì đâu?

Lâm nói như vậy có nghĩa anh đã đọc hết tất cả những lời chửi rủa anh, có nghĩa rằng suốt ba ngày nay anh thực sự đã biết mình bị công kích ra sao? Tôi nhìn Lâm tự dưng thấy rất xót xa, cố gắng mãi tôi mới đáp lại được:

– Tôi làm thế không phải vì anh mà vì lương tâm của tôi. Dù sao anh cũng không đến nỗi tệ như mẹ anh, một người tử tế và đàng hoàng như anh lẽ ra đã có một cuộc sống tốt đẹp rồi. Tôi không thể tha thứ cho mẹ anh, cũng luôn nhớ rằng anh là con của bà ta thì tôi phải hận anh nhưng không có nghĩa tôi cũng muốn dồn anh đến đường cùng. Ít ra anh cũng đã từng giúp ba chị em tôi, nếu chỉ vì anh mang dòng máu của bà ta mà tôi dồn anh đến chết thì tôi không làm được. Tôi đạt được mục đích rồi, anh nếu đã không trả thù tôi thì tôi chỉ mong không liên quan gì đến anh nữa, từ giờ cũng không muốn gặp lại anh, cũng không muốn nhìn thấy anh hay dính dáng bất cứ chuyện gì với anh. Chỉ có như vậy tôi mới có thể quên đi quá khứ, làm lại cuộc đời bởi chỉ cần nhìn thấy anh, nghĩ đến mẹ con anh tôi lại thấy quá khứ đau thương hiện về, tôi không chịu nổi đâu.

Lâm không nhìn tôi, anh chỉ hít sâu một hơi rồi nói:

– Có một chuyện này, em có thể đồng ý với tôi không?
– Chuyện gì?
– Nhà trọ này quá cũ kỹ rồi, lại rất nhiều thành phần tạp nham, nếu em không muốn về căn biệt thự để sống thì tôi sẽ tìm cho em một chỗ ở mới sạch sẽ và an toàn hơn.
– Không cần đâu, tôi sẽ về đảo ở cho đến khi nhận bằng. Tôi ở tạm vài ngày lấy lời khai xong sẽ đi. Có nhận bằng cũng chắc gì tôi đã ở Hà Nội, anh không cần giúp tôi việc gì chỉ cần đừng xuất hiện trước mắt tôi là được.

Ánh mắt Lâm rất u ám, sau cùng anh cũng gật đầu đáp lại:

– Tôi hiểu rồi. Có gì tôi sẽ liên hệ với luật sư của em.
– Ừ! Nên thế.

Về đến nhà trọ trời đã xế chiều, mấy ngày nay vì tin tức trên mạng liên quan đến Lâm nên tôi ăn uống rất thất thường bụng dạ thi thoảng lại khó chịu. Thế nhưng giờ tôi cũng chẳng có tâm trạng để ăn nên tắm rửa, dọn dẹp nhà xong xuôi tôi cũng nằm vật xuống đệm. Còn khoảng một tháng nữa tôi sẽ nhận bằng, trước kia tôi từng mơ ước sẽ trở thành giảng viên ngành công tác xã hội trong trường đại học mà tôi đang theo học. Có điều tôi biết tôi và Lâm không thể làm chung một môi trường nên có lẽ tôi cũng sẽ tính dần đến phương án khác. Tôi không có hứng thú với kinh doanh, cũng không học về kinh doanh, nếu như Lâm có trả lại 40% cổ phần công ty lẫn căn biệt thự tôi cũng chỉ có thể nhờ Khánh liên hệ bán đi và dùng số tiền đó để tích luỹ cho mai sau. Không rõ Phượng Quang dính đến những sai phạm trong đấu thầu thì 40% cổ phần kia sẽ còn được bao nhiêu nhưng dù ít dù nhiều thì cũng vẫn công sức mà mẹ tôi đã vun đắp cho bố tôi gây dựng lên. Nghĩ đến đây tôi có chút nuối tiếc, giá như chị Linh còn sống hoặc tìm thấy tung tích của Hiếu có lẽ chị em tôi đã có thể cùng nhau gây dựng lại công ty. Đáng tiếc kẻ vô dụng như tôi chỉ có thể bán đi chứ không còn cách nào khác.

Nằm một lúc, tôi bỗng thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, vừa mở cửa ra đã thấy một người shipper đưa cho một hộp cơm tấm cùng cốc nước ép lựu rồi nói:

– Chị là Diệp Anh phải không ạ, đây là đồ ăn của chị, phiền chị nhận giúp cho ạ.

Nhìn thấy suất cơm tấm và cốc ép lựu tôi cũng đã nhận ra là đồ ai mua. Thế nhưng tôi không muốn nhận nên bảo:

– Tôi không đặt đồ ăn nên không thể nhận được, cậu trả lại giúp tôi.
– Đồ này là người ta đặt cho chị, cũng đã thanh toán rồi nên không trả lại được đâu ạ. Chị nhận giúp em đi nếu không em bị đánh giá 1* lại không có tiền nuôi mẹ đâu ạ.
– Vậy cậu cứ mang về ăn coi như tôi đã nhận rồi.
– Làm sao mà làm thế được, em làm shipper nhưng cũng có đạo đức nghề nghiệp. Vả lại đây khách quen của em, biết em hoàn cảnh nên rất hay gọi em ship cũng thường xuyên cho em dư tiền, em làm sao làm ra trò dối trá này chứ. Chị nhận giúp em không ăn thì chị đổ đi cũng được.

Nhìn dáng vẻ khắc khổ của cậu shipper tôi cũng không muốn làm khó nữa chỉ đành nhận lấy hộp cơm rồi khoá cửa lại. Lúc kéo hộp cơm ra, tôi thấy trên hộp cơm có một mẩu giấy nhỏ có nét chữ của Lâm trên đó. Anh không ghi gì nhiều chỉ ghi số nhà trọ của tôi. Suất cơm còn nóng hổi, nước ép lựu cũng rất tươi, là thứ đồ xa xỉ thi thoảng tôi dám ăn trong bốn năm học đại học cho tới khi gặp Lâm. Nhìn suất cơm này tôi lại nhớ đến khoảng thời gian đầu mới kết hôn với Lâm, mỗi lần tôi nhịn đói anh đều mua cho tôi một suất cơm như vậy. Mùi thơm của sườn cốt lết thoảng qua mũi tôi, đằng nào cũng không thể lãng phí thức ăn nên tôi cũng xúc từng thìa cơm một cho lên miệng. Bữa cơm này không còn ngon, nhưng so với những thứ đồ vớ vẩn tôi ăn trong ba ngày nay cũng là thứ dễ nuốt nhất. Ăn cơm xong tôi cũng uống hết nước ép lựu rồi mới đi vào nhà vệ sinh để đánh răng. Trong nhà vệ sinh có một chiếc gương nhỏ. Tôi soi mình trong gương cũng thấy giống như âm hồn dã quỷ, gầy đến nỗi gân xanh cũng nổi lên, chiếc bụng đã ăn no cũng không có dấu hiệu to lên nhiều.

Nhìn thấy chiếc bụng, tôi vô thức đưa tay chạm lên nó nghĩ đến lời cô lao công hôm nay nói lại nghĩ đến cả nỗi sợ hãi mơ hồ khi Lâm định đưa tôi đi vào viện liền bật cười. Sao tôi lại phải sợ hãi thứ chuyện điên rồ ấy? Lần nào làm tình tôi và Lâm cũng dùng biện pháp tránh thai, không là bao cao su cũng là thuốc tránh thai, bụng tôi chẳng hề to lên, cũng chẳng thèm ăn bất cứ thứ gì thế này thì tôi còn sợ hãi cái quái gì vậy? Có lẽ bởi tôi bị ám ảnh việc mang thai trong một thời gian dài, ám ảnh việc mang thai với con kẻ thù nên mới nảy sinh thứ cảm giác mơ hồ đó! Tôi nhất định không để mình mang thai con của Lâm, nhất định không thể sinh con hay dính líu gì đến anh. Có thai, làm sao mà tôi để cho mình có thai được chứ? Làm sao tôi có thể dòng máu của kẻ thù chảy trong người tôi được chứ? Lần đầu tiên của tôi và Lâm còn làm tình trần đến ba bốn lần, sau đó uống thuốc tránh thai khẩn cấp vẫn rất an toàn đó sao? Nghĩ đến đây tôi cũng mới thấy lòng nhẹ đi một chút, giấc ngủ đêm nay cũng mới mang một chút bình yên.

Sáng hôm sau ngủ dậy tôi nhận được điện thoại của Khánh hẹn tôi ra công ty của anh. Trước kia tôi vì giữ kín thân phận để trả thù nên tôi không dám tiếp xúc quá nhiều với Khánh, nhưng giờ mụ dì ghẻ đã bị tống vào tù tôi cũng không còn phải e dè gì nữa. Khi đến công ty Khánh tôi thấy xe của chị Thu đỗ cũng đỗ ngoài hiên. Lễ tân nhìn thấy tôi thì bảo tôi cứ lên thẳng phòng của Khánh vì anh đã dặn cô ấy như vậy. Cửa phòng Khánh không khoá chỉ khép hờ, khi lên đến hành lang tôi cũng nghe tiếng anh cất lên:

– Tội của ông Quang cần khắc phục thì án mới được giảm. 20% cổ phần công ty bán đi, số tiền ấy dùng để khắc phục những sai phạm thì khoảng 10 năm tù còn không thì ít cũng mười lăm đến hai mươi năm. Chị cứ suy nghĩ kỹ đi, ông ta sang tên cho chị 20% thì số cổ phần đó chị được phép quyết định, Phượng Quang tuy phát triển nhưng sau vụ phốt to tướng nếu giờ không có ai điều hành chắc chắn nhanh thôi sẽ bị đào thải. Tôi đồng ý đứng ra bào chữa cho ông Quang nên tôi cũng sẽ cố gắng làm những điều tốt nhất cho ông ta. Chị muốn tài sản hay muốn chồng mình thì tuỳ ở chị, đằng nào mười mấy năm nay mấy mẹ con chị cũng sống no đủ nhờ ông ta, đến giờ chị cũng nên tự thân mà vận động để nuôi con chứ.
– Cậu giúp tôi liên hệ để bán, trong giới kinh doanh tôi không có quan hệ nhiều, cũng không biết định giá, không biết 20% đó sẽ bán được bao nhiêu. Tôi không cần tiền nữa, tôi chỉ cần anh Quang được ra tù sớm, làm lại cuộc đời. Còn hai đứa nhỏ, tôi không thể để chúng nó không có bố được.

Lúc chị Thu ra đến ngoài cũng nhìn thấy tôi, sắc mặt và tinh thần chị ta rất tệ, hốc mắt trũng sâu, có lẽ bị áp lực từ báo chí và dư luận nên vô cùng suy sụp, thậm chí còn có vài sợi tóc bạc trên đầu. Ban đầu chị ta chỉ gật đầu chào tôi, thế nhưng lúc đi qua đột nhiên lại dừng lại rồi hỏi tôi:

– Diệp Anh, cô biết chuyện Lâm đã thôi việc ở trường rồi không?

Nghe chị ta hỏi tôi hoàn toàn bất ngờ, chưa kịp đáp chị ta lại nói tiếp:

– Có lẽ do áp lực dư luận nên Lâm đã xin nghỉ việc rồi, hình như xong dự án điện ở đảo thì cậu ta sẽ nghỉ hẳn. Em trai tôi cũng bị trường…

Nói đến đây chị ta ngừng lại nhìn tôi sau đó cười buồn:

– Nó cũng xin nghỉ việc chuyển về trường đại học Vinh để làm việc. Nó rất áy náy với cậu ta, khi thấy dư luận chửi bới cậu ta, mạt sát cậu ta, còn vào quá khích vào fanpage trường chửi… nó đã thực sự hối hận…
– …
– Khi biết tất cả những gì cô phải trải qua, tôi cảm thấy mình còn may mắn hơn cô rất nhiều. Cô làm như vậy không sai, cô không sai với ai cả, càng không sai với tôi. Tôi nhìn vào chị ta, nghĩ đến những việc chị ta làm và quả báo chị ta phải gánh chịu cũng nghĩ mình lấy đó làm tấm gương cho chính bản thân tôi. Giờ hai đứa con của tôi không dám đi học, tôi cũng hết đường xin việc. Thật ra sự vụ năm ấy chị ta sinh non đúng là tôi đã tráo thuốc nhưng tôi đã hỏi anh Quang, anh ấy không hề cho chị ta uống thứ thuốc tôi gửi vì anh ấy cũng đã đoán ra được rồi. Chỉ là do số kiếp hai đứa nhỏ không giữ được, chị ta từng sinh non rất nhiều lần, thành tử cung mỏng, cổ tử cung lại ngắn nên hai đứa nhỏ lần ấy cũng không thể giữ nổi. Nhưng nói thế không có nghĩa là tội của tôi được xoá, dù sao tâm cũng từng ác, nghĩ đến việc chị ta gây ra trăm tội ác nghiệp quật đến cả con trai chị ta tôi cũng rất sợ hãi. Tôi cũng có hai đứa con, chúng nó là tính mạng của tôi, giờ sám hối cũng muộn nhưng thà muộn còn hơn không có đúng không?

Tôi nuốt một ngụm khí đáp lại:

– Bà ta ác như vậy cũng phải có người trừng trị cho thích đáng để bà ta biết quả báo chỉ đến muộn chứ không phải không đến, chị sai với bà ta chứ không sai với tôi tôi cũng chẳng có tư cách gì trách chị. Chị từ nay cố gắng sống lương thiện, sám hối và tích đức cho con mình thì vẫn có cơ hội sửa sai. Tôi cũng mong hai đứa nhỏ sẽ có một cuộc sống mới tốt đẹp hơn chứ vì mẹ nó mà cuộc sống khổ sở thì đáng thương lắm.
– Cảm ơn cô.

Đợi chị Thu đi khuất tôi cũng mới đi vào phòng của Khánh. Thấy tôi anh liền đưa lá đơn ly hôn đã soạn sẵn cho tôi rồi nói:

– Em đọc xem thế này đã được chưa thì ký vào, đợi Lâm ký xong anh sẽ nộp ra toà. Sáng nay anh ta có liên hệ với bọn anh về việc sang tên lại biệt thự cho em, thủ tục anh đã bảo Trung rồi, còn cổ phần công ty không thấy anh ta nhắc đến nữa. Có lẽ đã suy nghĩ lại rồi, 40% cổ phần đó rất có thể anh ta sẽ dùng để khắc phục hậu quả của bà Phượng, để bà ta được giảm án. Chỉ là giờ Phượng Quang đang rơi vào thế bí, 40% kia cũng không rõ có thể bán được nhiều không. Sai phạm này là sai phạm trong đấu thầu nên sai ở đâu xử lý đến đó, công ty cũng không đến mức bị phong toả hay phá sản, chỉ là dính vào vụ phốt kia nhiều công ty khác không muốn dây đến Phượng Quang nữa nên em cứ yên tâm, với sai phạm của mụ ta có khắc phục thì ít cũng vẫn mười lăm năm tù, thêm tội mua bán trẻ em gây hậu quả nghiêm trọng tổng hình phạt cũng phải hai mươi lăm đến ba mươi năm tù, đời này mụ ta mọt gông trong đó rồi.

Không hiểu sao tôi có cảm giác Khánh cố tình nhấn mạnh với tôi việc Lâm giữ lại 40% cổ phần công ty để khắc phục hậu quả, giảm án cho mụ dì ghẻ. Thấy tôi không đáp Khánh lại nói:

– Anh đã xem buổi họp báo hôm qua rồi. Diệp Anh, dù sao anh ta cũng là con trai của bà Phượng, anh ta nói trả lại 40% cổ phần công ty cho em có lẽ chỉ để xoa dịu và trấn an em, để dư luận không chĩa mũi vào anh ta nữa thôi. Cuối cùng anh ta vẫn dùng số cổ phần đó để giúp mẹ mình, đến cuối cùng anh ta vẫn không thể bỏ mẹ mình được. Thế nên lẽ ra em đừng nên tổ chức buổi họp báo để bênh vực anh ta như vậy, điều đó thực sự vô nghĩa.

Rõ ràng tôi biết Lâm là con của mụ dì ghẻ, là kẻ thù của tôi, lẽ ra nghe những lời này của Khánh tôi phải cảm thấy thất vọng nhưng lòng tôi lại thấy khó chịu nhiều hơn. Cảm tưởng như tôi đang nghe ai đó nói xấu về một người tôi rất yêu quý, rất ngưỡng mộ. Đứng ở góc độ là một người con, nếu Lâm có làm thế tôi cũng không thể trách anh được, mụ ta vẫn là mẹ của anh, là người sinh ra anh, ai có thể bỏ mẹ mình được chứ?

Ký xong đơn ly hôn Khánh đưa tôi lên đồn công an để lấy thêm lời khai. Sau khi lấy lời khai tôi cũng xin được vào thăm mụ dì ghẻ. Mụ ta bị giam trong một căn buồng, hai tay bị còng lại, vừa nhìn thấy tôi đã định lao đến nhưng bị những song sắt giữ lại. Mụ ta kích động gào lên chửi tôi:

– Con ranh con, mày dám lừa tao! Đợi tao ra tù tao sẽ g.iế/t mày.

Tôi bật cười nhìn mụ ta bình thản đáp lại:

– Bà đi tù khoảng ba mươi năm, bây giờ bà bao nhiêu tuổi nhỉ? Năm mươi mốt phải không, cộng thêm ba mươi năm là tám mươi mốt, lúc đó bà biến thành một bà già chân chậm, mắt mờ rồi định gi.ế/t tôi thế nào? Mà chắc gì bà đã sống nổi mà ra khỏi đây, với cái thái độ này của bà cẩn thận lại bị bạn tù đánh cho thân tàn ma dại.
– Con khốn nạn… con khốn…
– Khốn sao? Tôi sao có thể khốn bằng bà? Tôi chỉ trả lại cho bà những thứ bà đã làm với gia đình tôi thôi. Bà yên tâm, vong linh của mẹ tôi sẽ không tha cho bà đâu, ngồi trong tù này cố mà mở to mắt ra xem thấy mẹ tôi đến đòi mạng không nhé. Đêm đêm nằm ngủ, cũng xem có mơ thấy ngày mẹ tôi ngã từ sân thượng xuống không. Nói cho bà nghe, tôi đã đi gọi hồn mẹ tôi, mẹ tôi bảo mẹ tôi sẽ ám bà đến hết đời. Quả báo bà gây ra đấy, hại chết mẹ tôi, vong thai nhi trong bụng mẹ tôi cũng không siêu thoát, mẹ tôi và đứa bé ấy sẽ ám bà cho tới khi bà bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.

Mụ dì ghẻ nghe xong liền rú lên, đôi mắt long sòng sọc gầm từng đợt:

– Sao mày không ch.ế/t, sao mày không ch.ết luôn đi, sao còn mày còn sống mà quay về?
– Phải sống để quay về chứ? Phải về mà báo thù bà chứ! Mười mấy năm nay tôi sống chỉ để chờ ngày này thôi, ngày mà bà phải chịu báo ứng bà gây ra. Ác giả ác báo, giá mà năm ấy bà nghe lời con trai bà tự sám hối, tự đi đầu thú thì hậu quả đâu nặng nề thế này. Nhưng cũng may bà không nghe lời anh ta tôi mới có cơ hội mà tự tay báo thù, cảm giác này hả hê lắm bà biết không? Bà biết tôi đã lợi dụng con trai bà thế nào không? Tôi chuốc thuốc anh ta, quay lại video để ép anh ta cưới tôi, hằng ngày sống cạnh, tôi vờ như rất yêu anh ta, cũng rất thương bà, từng bước, từng bước lấy lòng anh ta, khiến anh ta tin tưởng tôi. Những đoạn ghi âm… bà biết từ đâu mà có không? Là trong chiếc vòng bạch kim có gắn kim cương bà đeo đấy. Là tôi đã tráo đổi nó, bà nói gì, làm gì, từng hành động, từng cử chỉ, từng địa điểm tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Thế nên tôi mới dễ dàng ăn trộm tài liệu đến vậy, cũng mới có thể tặng cho bà món quà lớn như vậy trong ngày sinh nhật công ty. Những việc ác bà gây ra cho gia đình tôi bà có thể quên nhưng tôi thì không, nhớ cho kỹ gương mặt tôi, ba mươi năm nữa bà ra tù nếu chưa chết tôi sẽ tự tay tiễn bà về địa ngục.

Mụ dì ghẻ khuỵ xuống nền đất, hai tay đấm lên ngực thùm thụp gào thét rồi khóc lóc như mưa. Tôi không còn muốn nhìn thấy mặt người đàn bà này một lần nào nữa cũng chẳng còn muốn nói thêm gì nên cũng xoay người bước đi. Tất cả những lời cần nói tôi cũng nói rồi, đứng thêm với người đàn bà độc ác này một giây tôi kinh tởm một giây. Bà ta trả giá, tôi cũng làm lại cuộc đời, sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp hơn để mẹ tôi, chị tôi trên trời cũng sẽ mỉm cười. Hi vọng rằng nơi xa xôi ấy mẹ và chị sẽ phù hộ cho phía cảnh sát sớm tìm được em trai tôi, cũng hi vọng rằng em trai tôi còn sống, chỉ có như vậy tôi cũng mới có động lực mà bước tiếp.

Tôi ở lại Hà Nội thêm ba ngày để lấy toàn bộ lời khai, đến ngày thứ tư cũng xách hành lý bắt xe rời khỏi đất thủ đô phồn hoa. Trước kia tôi từng nghĩ rằng trải qua hàng trăm nỗi đau đớn như vậy có chết cũng là giải thoát cho bản thân. Thế nhưng giờ đây, suốt gần một năm ở cạnh Lâm, cùng nhau trải qua rất nhiều lần sinh tử cho đến giờ trả thù xong tôi cũng nhận ra… hoá tôi vẫn sợ chết, hoá ra mình vẫn còn muốn được sống và muốn được sống tốt. Tôi hi vọng rằng ngày ngày, tháng tháng qua đi, tôi có thể dần quên đi tất cả những nỗi đau, cũng có thể quên được Lâm, bắt đầu một cuộc sống mới, có thể lấy chồng, sinh con, sống một cuộc sống an nhàn, tự tại, sẽ quên đi tất cả những nỗi đau gia đình tôi phải gánh chịu, thật tâm tôi không còn muốn liên quan đến anh, chỉ có như vậy tôi mới có thể sống yên bình qua ngày, mới có thể bắt đầu lại được cuộc đời. Còn về Lâm, tôi cũng hi vọng rằng anh đừng giày vò hay dằn vặt mình nữa, cũng đừng cố chấp với một tình yêu đầy đau đớn và nghiệt ngã này. Tôi không thể yêu anh, anh cũng không thể yêu tôi, nhân gian khổ đau này tình yêu có cũng được không có cũng chẳng đau đớn bằng mất mẹ, mất cha, mất đi gia đình, anh lấy vợ, tôi lấy chồng, cả hai bắt đầu lại sống hạnh phúc là kết cục tốt nhất cho chúng tôi. Nếu có kiếp sau, tôi mong rằng anh sẽ được sinh ra trong một gia đình tử tế, sống một cuộc đời thật cao đẹp, vĩnh viễn không phải chịu đau khổ hay giày vò ở kiếp này cùng tôi…

Chỉ vậy thôi!

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN