Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực - Chương 17: 17: Giọng Anh Trong Đêm Thanh Vắng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực


Chương 17: 17: Giọng Anh Trong Đêm Thanh Vắng


Edit: Pơ
“Sao im lặng thế? Cười đi chứ!”
Tống Gia Giai hồi thần trước.

“Anh Thâm còn biết đùa cơ à?”
“Ha ha ha, anh Thâm cũng hài hước thật đấy.”
“Mẫn Mẫn, em cười giả trân quá.” Tống Gia Giai vạch trần cô nàng.
“Tự dưng anh Thâm nói đùa, dọa em hết hồn.”
Cố Yến Thâm không nói gì thêm, chỉ nhìn Lộ Văn Tinh đầy sâu sa, một lúc mắt đối mắt, rồi Lộ Văn Tinh điềm nhiên cúi đầu.
Không nói ra thì chẳng có gì phải xấu hổ cả.
Thời gian trôi đi khi họ mải mê nói chuyện, nhưng gần trưa rồi đạo diễn vẫn chưa báo kết quả cuộc thi hôm qua.
Đạo diễn cười to, bảo.

“Để đó đã, đến tập ba tôi sẽ công bố.

Nhóm thắng cuộc sẽ nhận được một phần quà từ chương trình đấyyyy.”
Tống Gia Giai.

“…!Vậy cứ nói như thường đi, mắc gì phải đẩy âm thế.”
Mọi người:…
Ghi hình xong, Tống Gia Giai gấp gáp đến phim trường, xe nghệ sĩ đã chực chờ bên ngoài, đợi chị xong việc sẽ xuất phát ngay.
Cố Yến Thâm đi cùng lúc với Tống Gia Giai.

Cuối năm anh đều bận tối tăm mặt mũi, dường như ngày nào cũng bay đến ba thành phố.
Còn bốn người kia thì chậm rãi xách vali xuống tầng, chào nhau vài câu.
“Các cậu về kiểu gì?”
“Tôi đợi trợ lý đến đón.”
“Tôi cũng…”
Ôn Mẫn hỏi.

“Tinh Tinh bay đến thành phố C nhỉ? Thế có đi cùng em Văn không?”
“Tối nay em ở lại thành phố G, tại có người bạn ghé đây chơi.” Hôm qua Ngụy Trạch có gọi cho Lộ Văn Tinh, bảo sẽ ghé thành phố G chơi vài ngày.
“Ra là vậy, thế thì em Văn phải về một mình rồi.”

“Em có anh hai đến đây công tác, nên lát nữa ảnh sẽ đến đón em.”
Văn Dụ luôn nở nụ cười hiền lành, vô cùng hài hòa với vẻ ấm áp nơi hắn.
“Em Văn có anh à, nghe thân lắm nhỉ.”
“Anh ấy bận bịu lắm, lần này thì trùng hợp thôi.” Đương lúc trò chuyện, bỗng nhiên điện thoại Văn Dụ reo lên.

“Xin lỗi, em có điện thoại ạ.”
“Xong hết rồi ạ, vâng, em chờ anh ạ.” Hắn tắt máy, còn bên kia lại nổi máu tò mò.
Vì trước đó, Văn Dụ có bảo gia đình không ủng hộ hắn hành nghề này, nên cứ tưởng quan hệ có chút xích mích, nhưng có vẻ là không phải thế.”
Từ quần áo cho đến cách cư xử, xem chừng hắn là con nhà giàu, Ôn Mẫn nửa đùa nửa thật.

“Gia đình em không ủng hộ, là vì muốn em thừa kế gia sản hở?”
Lộ Văn Tinh:…
Nói chuẩn đấy.
Lộ Văn Tinh muốn cổ vũ cô nàng, tự động xóa chữ “hở” cuối câu.
Văn Dụ nhìn sang.

“Có đâu ạ.

Mà anh em sắp tới rồi, em ra sân chờ ảnh đây.”
“Cùng đi nhé.

Trợ lý của chị cũng sắp đến rồi.”
“Vâng.”
Ôn Mẫn và Chu Tử Đồng xách hành lý đi, theo sau là Lộ Văn Tinh.
Thấy cậu ra ngoài, Văn Dụ có phẩn ngỡ ngàng.

“Tinh Tinh cũng định ra sân chờ hả?”
“Ừm, có gì không?”
Lộ Văn Tinh thấy Văn Dụ hỏi lạ ghê, tất cả đều ra sân chờ, cậu cũng thế thì có gì đâu?
“Bạn tôi sắp đến rồi, tôi sợ cậu ấy không biết đường.” Tự dưng Lộ Văn Tinh lại nói thêm, cậu cảm thấy Văn Dụ khá để ý chuyện này, hoặc chỉ là ảo giác thôi.
Đúng lúc này, có chiếc Maybach dừng lại trên sân.
“Vãi chưởng!”
Mắt Chu Tử Đồng như phát sáng.

“Chiếc Maybach này chắc hơn sáu triệu quá!!”
“Sao lại đậu ở đây?”
“Anh em đến rồi, em đi nhé.

Hẹn gặp lại!” Văn Dụ xách hành lý đi, bước chân có hơi vội vã.
Chu Tử Đồng nhìn chiếc xe rồi nhìn Ôn Mẫn.

“Cô nói đúng đấy! Chắc em Văn là cậu chủ nhà nào, đến đây chơi cho vui thôi nhỉ? Gia đình không ủng hộ nhưng vẫn lo đấy chứ? Nếu không sao lại tự mình đến đón?”
Ôn Mẫn không ngờ mình nói bừa cũng trúng, bần thần nhìn bóng lưng Văn Dụ.

“Thật, thật sự là để thừa kế gia sản đấy à?”
“Tinh Tinh, sao cậu chẳng ngạc nhiên gì thế?” Chu Tử Đồng thôi vẻ ngưỡng mộ, thấy Lộ Văn Tinh nhìn chiếc xe kia quá đỗi bình tĩnh.
“Ngạc nhiên mà.” Cậu đáp bâng quơ.
Lạ thật.
Để tránh kết cục được định sẵn trong cốt truyện, không chỉ né Văn Dụ, cậu còn tránh xa nhà họ Văn, nhưng lúc này đây đột nhiên cậu lại hiếu kỳ về ngoại hình của anh hai Văn Dụ.
Như một vị sếp tổng ngang tàng chăng?
Khỏi ý kiến ý cò, tôi thấy được là được.?
Hay…
Trời lạnh rồi, cho họ X phá sản thôi?
Đến khi Văn Dụ lên xe, Lộ Văn Tinh vẫn không thấy được người trên xe, chắc là có kính một chiều, bên ngoài chẳng nhìn được bên trong.
“Tinh Tinh à, cậu nói qua loa quá.”
Không chỉ tình cảm, Chu Tử Đồng còn thấy họ chẳng thể thấu cảm cảm xúc của nhau.
“Thế sao Tinh Tinh bình tĩnh quá thế?” Ôn Mẫn nhìn Lộ Văn Tinh chòng chọc.

“Khai thật đi, cậu không phải là con nhà giàu đến đây chơi cho vui đấy chứ.”
Lộ Văn Tinh: “…Chị nghĩ nhiều quá rồi.”
Cậu không ngạc nhiên vì đã biết trước cốt truyện rồi.

Huống chi, với độ giàu có của nhà họ Văn, có khi sáu triệu là chiếc rẻ nhất trong gara.
***

Trên xe.
Văn Tranh dán mắt vào kính chiếu hậu.

Vừa rồi anh có chú ý đến đám người đứng bên Văn Dụ, nhất là cậu trai trẻ khoác chiếc áo phao màu nghệ, hoàn toàn khác biệt với một đám mặc đồ màu sẫm.
Thế nhưng tầm mắt đã bị một cậu đeo kính che mất, khiến y chẳng nhìn được mặt mũi người kia, trong y chỉ còn lại chiếc áo phao đó.
Y nhớ tủ quần áo của Tinh Tinh có chiếc áo len màu nghệ, nhưng rất ít khi mặc, bởi có một lần khi nhóc ta mặc chiếc áo ấy, y đã bảo, đứng giữa vườn hoa, em y như một chú ong mật.
Kể từ dạo đấy, Tinh Tinh không còn mặc chiếc áo ấy nữa, bỏ nó vào một góc trong tủ.
Có lẽ màu áo đã khơi lại chuyện cũ trong y.
Xe lăn bánh, người trong kính cũng dần mờ đi.
Đương lúc định không nhìn nữa, y lại thấy có bóng người vụt tới, vồ lên cậu trai trẻ kia, khiến cậu phải lùi vài bước mới đứng vững được.
Nguy hiểm quá.
Áo khoác cậu bung ra để lộ thân hình gầy gò bên trong, sao chịu nỗi sự vồ vập đó.
“Anh hai, anh nhìn gì thế?”
Văn Tranh cũng không nhìn nữa, điềm nhiên nhìn Văn Dụ.

“Hôm qua cậu đã nói gì với mẹ?”
“Có gì đâu ạ.” Văn Dụ rũ mắt.
“Gần tết nguyên đán rồi.

Mẹ chỉ hỏi khi nào em về, nên mới đáp phải ở thành phố G quay chương trình.

Em đâu biết anh sẽ đến thành phố G, càng không ngờ mẹ sẽ bảo anh đến đón em nữa.”
Văn Tranh không tin là thế, cất giọng lạnh tanh.

“Đừng giở trò.”
“Anh ơi, sao anh lại ác ý với em thế?” Văn Dụ rũ mắt, giấu đi nỗi cô đơn bên trong.
“Em cũng buồn khi để mất Tinh Tinh, nhưng Tinh Tinh lạc đường đâu phải tại em, anh đừng lấy buồn phiền ra dằn em chứ.”
“Lớn lên ở nhà họ Văn, em đã biết thân biết phận, nhưng sống chung đã lâu thế này, anh vẫn không chấp nhận em ư?”
Trước bao lời chất vấn xối xả của Văn Dụ, Văn Tranh vẫn như thường, cất giọng bình đạm.

“Nếu không chấp nhận, cậu có thể về lại nhà họ Văn chắc?”
Mặt hắn trắng bệch, qua một hồi lặng thinh, hắn buông từng lời.

“Xin lỗi anh hai.

Em sai rồi, mới nãy có hơi xúc động.”
Y không nói nữa, khiến bầu không khí trở nên nặng nề.
***

Lộ Văn Tinh nhìn Ngụy Trạch có phần bất đắc dĩ.

“Đừng lúc nào cũng vồ lên như gấu thế chứ.”
Cậu chàng choàng vai cậu, bắt đầu phàn nàn.

“Sao Tinh Tinh lại chê em như gấu.

Em gầy lắm nhé!”
Lộ Văn Tinh kéo người kia xuống, giúp đối phương xác định lại ý chính của câu.

“Là vồ, không phải gấu.”
“À, nhưng lâu rồi em mới gặp được anh mà.

Anh không muốn gặp em hở?”
Lộ Văn Tinh chẳng buồn để ý nữa, chào tạm biệt với Ôn Mẫn và Chu Tử Đồng, kéo vali dẫn Ngụy Trạch đi ăn.
Tập một đã phát sóng, cậu không thể vô tư ra đường được, khẩu tranh đã trở thành đồ dùng hằng ngày, vì không có đại diện và trợ lý nên phải lo cho mình kỹ hơn.
Giờ có thêm Ngụy Trạch, cậu phải ở thành phố G hai ngày mới quay lại thành phố C.
Tối đến, cậu mới nhớ ra mình vẫn chưa trả lời tin nhắn của “Mê Ngủ Nướng”.
Lộ Văn Tinh mở ứng dụng lên, lại gửi từ chối, bên kia cũng không khăng khăng nữa, chỉ gửi mấy biểu cảm buồn rầu thảm thiết, chọc cậu dở khóc dở cười, cuối cùng cũng không đành lòng từ chối hết.
Cậu nhận đơn hàng vẽ Cố Yến Thâm.
Tự vẽ mình thì thôi, lại còn mặc đồ ngủ nữa, cậu xấu hổ lắm.
Nhận đơn rồi, mau chóng hoàn thành phác thảo thôi, cũng sắp đến tết rồi, phải hoàn thành trước khi về nhà mới được.
Lúc bận rộn thời gian thường trôi qua rất nhanh, đến khi Lộ Văn Tinh chuẩn bị ngủ, đang kiểm tra lại điện thoại thì nhận được tin nhắn trên wechat.
Lộ Văn Tinh bật lên, phát hiện Cố Yến Thâm gửi tới.
[.]: Có tiện nghe gọi không?
Tin nhắn được gửi vào một tiếng trước.
[ET]: Thầy Cố ngủ chưa ạ?
Chốc lát đã có cuộc gọi wechat.
Chất giọng trầm ấm của Cố Yến Thâm lập tức truyền đến.

“Alo, Tinh Tinh.”
Không hiểu sao cậu lại siết chặt điện thoại, chợt nghe anh gọi mình thân thiết đến thế, tai cậu bỗng nóng lên.
Cậu cất giọng trong trẻo.

“Thầy Cố tìm em có gì không ạ?”
“Có.” Cố Yến Thâm đáp lại, vào thẳng chủ đề.
“Tinh Tinh, cậu có muốn đóng phim không?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN