Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực - Chương 18: 18: Âm Thầm Thể Hiện Tình Cảm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực


Chương 18: 18: Âm Thầm Thể Hiện Tình Cảm


Edit: Pơ
Lộ Văn Tinh siết chặt điện thoại, tim bỗng đập dồn dập, chắc rằng cậu của trước đây sẽ thừa nhận ngay tức khắc.
Sau khi tập một phát sóng, Lộ Văn Tinh đã có thêm một đống fan, nào có chuyện không ngạc nhiên được.

Ôn Mẫn và Chu Tử Đồng mơ được nổi tiếng sau một đêm, còn Ngụy Trạch mơ được tổ chức một trăm buổi biểu diễn.
Và Lộ Văn Tinh cũng thế thôi.
Cậu muốn đóng phim, vì cậu thích nó.
Giá mà cơ hội đến sớm, hoặc là được quen Cố Yến Thâm sớm hơn.
Không biết mình đang sống một cuốn tiểu thuyết, chỉ là một nhân vật phụ làm nền cho nhân vật chính, cũng chẳng hay mình sẽ liên lụy đến gia đình, sống một đời mà cốt truyện định sẵn.
Nhưng lúc này đây cậu đã thấu hiểu tất cả.
Dẫu có muốn bao nhiêu, để tránh xa con đường trở thành nhân vật hy sinh, thì cậu chỉ còn cách giải nghệ.
Lộ Văn Tinh nuốt ực, nhịp tim đã bình thường trở lại, cậu cất giọng bình đạm.

“Xin lỗi thầy Cố, em không muốn đóng phim ạ.”
Cố Yến Thâm không hỏi nguyên do, chỉ hơi lặng im, rồi đáp.

“Không sao, tôi tính giới thiệu cậu thử vai thôi.”
“Em…”
Như biết cậu định nói gì, anh chen trước.

“Đừng từ chối vội, tôi nghĩ rồi cậu sẽ đổi ý thôi.”
Lộ Văn Tinh:…?
“Nghĩ kĩ rồi hẳn gọi lại cho tôi.

Ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon.”
Lộ Văn Tinh vẫn còn sửng sờ, quen miệng chúc lại anh.
***
Cuối tuần, Tạ Trình Phỉ được nghỉ một ngày, Lộ Văn Tinh dẫn cậu nhóc đi ăn trưa rồi về lại phòng mình.
“Em muốn chơi máy tính hay máy tính bảng?”
Năm nay Tạ Trình Phỉ đang học phổ thông, nhà trường cũng rất nghiêm khắc, không để phụ huynh sắm sửa điện thoại cho con em.

Nhưng Tạ Trình Phỉ học rất giỏi, chưa bao giờ để người khác lo lắng.
“Sắp được nghỉ rồi nhỉ?” Lộ Văn Tinh đưa máy tính bảng cho cậu em.
“Hết thứ tư tuần sau là được nghỉ.”
“Được, đợi em tan học rồi mình về nhà.”
Bố mẹ nuôi của cậu sống ở thành phố B, còn họ thì học xa nhà, vì nghỉ lâu Tạ Trình Phỉ mới về nhà được, còn Lộ Văn Tinh đã hủy hợp đồng với Mang Chanh Ent, cũng chỉ được về lúc nghỉ đông hoặc nghỉ hè.
“Anh ơi, em muốn uống trà trái cây.”
Lộ Văn Tinh đưa điện thoại sang.

“Tự đặt đi.”
“Ò.”

Tạ Trình Phỉ đặt một ly trà xoài phô mai cho Lộ Văn Tinh, còn mình thì một ly trà sữa trân châu đường đen.

Trong lúc đợi đồ uống, cậu nhóc bật máy tính bảng, mở ứng dụng video.

“Anh đã xem tập hai của chưa?”
“Chưa, hôm nay mới phát sóng mà.”
“Vậy cùng xem đi anh.”
Tạ Trình Phỉ từng vào phòng anh mình biết bao lần, biết rõ từng chỗ vật dụng, quen tay lấy giá đỡ trong ngăn kéo.
Vừa xem chương trình vừa tán gẫu, Tạ Trình Phỉ còn khoái đọc bình luận, lúc nào cũng bật bình luận lên, trông thích chí lắm.
Y như mấy người bình luận, đến đoạn Lộ Văn Tinh mở quà, cậu nhóc cười nghiêng ngả lên người Lộ Văn Tinh.
“Anh ơi, trông anh mắc cười quá.”
Lộ Văn Tinh:…
“Trước đây, lần nào nhận được quà em đều vui cả, nhưng giờ mới biết cũng có lúc rắc rối thế này, đúng là khó cho anh rồi.”
Lộ Văn Tinh:…
Tạ Trình Phỉ cười ngặt nghoẻo, mà bình luận cũng không khác gì.
– Trông Tinh Tinh không thích lắm nhỉ!
– Trời, lúc Tống Gia Giai đăng bài trên weibo, tôi còn tưởng cậu ấy thích đồ hồng cơ.
– Tinh Tinh: Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì thế này?
Đến khi mở hộp quà thứ ba, Lộ Văn Tinh đã ngẩng đầu hỏi đạo diễn.

“Mấy anh có chắc là không nhầm người đấy chứ?”
Biên tập video còn đính mấy dấu chẩm hỏi trên đầu cậu, kèm theo phụ đề:
[Kìa bạn, bạn có nhiều câu hỏi lắm nhỉ?]
“Size lớn thế này, cậu nghĩ con gái sẽ mặc vừa à?” Nghe đạo diễn nói thế, Lộ Văn Tinh đành thôi nghi ngờ, mở tiếp hộp quà nữa.
Lấy từng chiếc túi con thỏ ra, mặt Lộ Văn Tinh đã sượng cứng, mông lung hỏi lại.
“Thật sự không nhầm ạ?”
– Tội thì tội đấy nhưng cười cái đã.
– Giờ tôi tò mò lắm, sao họ toàn tặng đồ hồng thế
– Tò mò +1
Tạ Trình Phỉ nhìn túi con thỏ được bày trên kệ sách, ôm lấy một con.
“Đáng yêu thật đấy.”
Lộ Văn Tinh: “Em thích à?”
“Thôi.” Tạ Trình Phỉ dán mắt vào chương trình, nghe hỏi thì đáp thế, không nhận ra chút đăm chiêu trên mặt Lộ Văn Tinh.
Trong video, Lộ Văn Tinh đã mở hộp quà cuối cùng, là một chiếc loa không dây, máy quay dí sát vào cậu, quay rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của cậu.
“Có vẻ Tinh Tinh thích quà này lắm nhỉ.”
– Tinh Tinh: Tôi không thích quà, tôi chỉ không thích đồ hồng thôi.
– Tinh Tinh: Thế giới của tôi tuyệt đối không có màu hồng.
– Há há há há há, hiểu lầm to tổ bố.
Khi cậu dán tim vỡ cho tất cả phần quà kia, khán giả đều cười khùng.
“Trừ nhóm sáu của Lộ Văn Tinh, còn lại đều bị trừ hai mươi điểm.”
Đạo diễn vừa dứt lời, trừ Cố Yến Thâm, ai cũng không tin nỗi, còn được biên tập phim chỉnh sửa theo kiểu so sánh.
Hình ảnh được chia làm đôi, bên trái là vẻ mặt đắc chí rằng “Tinh Tinh sẽ thích lắm cho coi” của nhóm người Tống Gia Giai, bên phải là cảnh Lộ Văn Tinh dán tim vỡ cho mấy hộp quà của họ.

– Há há há há, đù má?
– Sao họ tự tin thế
– Cùng suy nghĩ
“Đồ lừa đảo.”
Trong màn hình, Tống Gia Giai phàn nàn với Lộ Văn Tinh.

“Em đã nói chị tặng gì cũng thích mà?”
“Nhưng em có biết chị tặng cái gì đâu.”
– Ê khoan! Hóa ra chiếc loa không dây là anh Thâm tặng hả?
– Tại sao quà của Thâm Thâm lại khác màu với mấy quà kia?
– Túi thỏ là chị đẹp tặng, xem bài weibo của chỉ kìa, Lộ Văn Tinh không thể không thích rồi, ha ha ha ha.
Sau đó là màn chỉ trích Cố Yến Thâm của các nghệ sĩ.
“Dấu chấm hỏi có nghĩa là nghi vấn, không chắc chắn.”
Anh vừa dứt lời, các nghệ sĩ lẫn người xem đều không tin nỗi vào tai mình.
– ??? Bộ chỉ có mình tôi thấy Thâm Thâm thảo mai thôi hả?
– Ha ha ha ha, ra là tại anh Thâm.
– Hóa ra anh lại là người như vậy đấy Cố Yến Thâm
Thấy tên Cố Yến Thâm, Lộ Văn Tinh nở nụ cười vui vẻ.
“Giải thích chút chứ nhỉ?”
“Em thích đồ màu hồng á?”
Nghe cậu hỏi thế, Cố Yến Thâm còn vờ nghiêm túc, nói như đúng rồi.

“Chiến thuật thôi.”
“Thấy chưa, mình được hai mươi điểm, còn họ bị trừ hai mươi.”
– Đù má! Chiến thuật cái quần gì chứ? Anh Thâm, anh nghĩ tôi có tin được không
– Bà mẹ, hình tượng anh Thâm lạnh lùng cao quý của tôi bị sụp rồi.
– Bộ có mình tôi tò mò, tại sao Cố Yến Thâm lại bảo Tinh Tinh thích đồ hồng hả.
– Tò mò +1
Xem đến đoạn này, Tạ Trình Phỉ quay đầu hỏi anh trai.

“Sao siêu sao Cố lại bảo anh thích đồ hồng?”
Lộ Văn Tinh: “…Chiến thuật chăng?”
Tạ Trình Phỉ:…
“Đừng đáp cho có với em.” Tạ Trình Phỉ nào dễ bị lừa thế, nhưng anh trai không nói thì cậu đành chịu.
“Xem tiếp không? Còn nhiều trò lắm đấy.” Lộ Văn Tinh vờ tắt máy.
“Xem chứ.”
Tạ Trình Phỉ siết chặt máy tính bảng.
Tiếp đó là phần thông báo nhiệm vụ, là phục vụ và hát ở quán bar, sau đó thì hỏi Lộ Văn Tinh có hay đến quán bar không, cậu đáp.

“Năm nhất trước khi ký hợp đồng với công ty, gần trường có một quán bar ca nhạc, em nhận việc hát ở đó.”

“Tôi biết Tinh Tinh nhảy đỉnh lắm rồi, hóa ra hát cũng ngon lắm nhỉ?”
“Giọng Tinh Tinh hay ghê, chắc hát hay lắm.”
Các nghệ sĩ kẻ tung người hứng, khiến khán giả không khỏi chú ý.
Tiếp đó là tiếng Ôn Mẫn khiêm tốn bảo.

“Tụi em ra album nhưng chưa lên sân khấu lần nào, chẳng biết có luống cuống tay chân không.”
Lý Hướng Minh cũng gật đầu hùa theo.

“Tuy anh hay lên sân khấu nhưng cũng chỉ hát thôi, chắc bọn anh không giỏi khuấy động sân khấu như Tinh Tinh đâu.”
– Há há há há, mọi người mặt Tinh Tinh kia, cười chết tôi.
– Tinh Tinh: Khiêm tốn quá, khiêm tốn quá.
Lộ Văn Tinh không dán mắt vào chương trình như Tạ Trình Phỉ, cầm điện thoại xuống lầu nhận đồ.
Đến khi mang trà sữa vào trong, cậu đã thấy Tạ Trình Phỉ trông rất hết hồn.
Nhìn thấy anh mình, cậu chỉ vào Cố Yến Thâm nói.

“Siêu sao Cố còn biết pha chế á? Đỉnh thật đấy!”
Lộ Văn Tinh: “…Anh cũng biết mà.”
“Ò.”
Lộ Văn Tinh:…
Lát sau.
“Ảnh pha chế ngầu thật đấy! Anh nhìn này, ly cốc-tai bật lửa kìa.”
Lộ Văn Tinh: “Trông ngầu đấy, nhưng cũng chỉ thế thôi.”
Tạ Trình Phỉ không hề nghe thấy câu này của cậu, chỉ háo hức muốn thử xem sao.
“Anh, anh mặc âu phục đẹp thật đấy!” Khi Lộ Văn Tinh diện bộ âu phục xuất hiện trên màn hình, cậu nhóc hào phóng lời khen.
Lộ Văn Tinh cong môi bảo.

“Lúc nào anh chẳng đẹp trai chứ?”
Họ vừa hút trà sữa vừa xem chương trình.
“Ai bày anh trò tặng hoa này thế?” Tạ Trình Phỉ có hơi kinh ngạc.

“Theo lời bọn con gái tụi em thì, này anh, anh giỏi thật đấy.”
“Em còn để ý con gái nói gì à?” Lộ Văn Tinh gõ gáy cậu nhóc.

“Có phải yêu sớm rồi không?”
Cậu nhóc bĩu môi.

“Anh, em đã mười tám tuổi rồi, không còn sớm nữa đâu.”
Cậu híp mắt, cất giọng nghiêm túc.

“Nghĩa là yêu sớm rồi?”
“Em chỉ nói thế thôi, chứ có yêu sớm đâu.” Nói rồi, cậu nhóc lại nổi máu hóng hớt.

“Anh đã yêu chưa?”
“Chưa.”
Hiếm khi Tạ Trình Phỉ lôi chuyện này ra nói với Lộ Văn Tinh, khiến cậu không khỏi nhìn lại.
“Thường ngày anh không quan tâm em học thế nào, nhưng giờ nửa kỳ nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học rồi, lo mà học đi.

Có thích người khác cũng phải đợi thi xong rồi mới được tỏ tình.”

Tạ Trình Phỉ rất hay nghe lời, nhưng nào chịu nỗi thái độ quản chặt như bậc cha bậc mẹ thế kia, vậy là nhóc ta dỗi ngược.
“Đợi thi xong, hoa đã bị chậu khác cướp rồi.”
Lộ Văn Tinh:…
Khi nhìn sang máy tính bảng, Tạ Trình Phỉ thấy một bàn tay mảnh khảnh lướt qua đầu các cô gái, nhận lấy bông hồng trong tay Lộ Văn Tinh.
Là tay của Cố Yến Thâm.
Cậu nhóc thấy là lạ, tại sao Cố Yến Thâm lại chìa tay nhận hoa nhỉ?
Mà bầu không khí trông hệt một hiện trường tỏ tình.
Lộ Văn Tinh lại xem chương trình cùng cậu em, đến đoạn đạo diễn gửi tin nhắn, cậu chợt nhớ đến lời thoại em sờ cơ bụng thấy một chút được không ạ?
Cậu thực sự không muốn để Tạ Trình Phỉ xem đoạn xấu hổ đó, liền giật lấy máy tính bảng.
“Đến lúc về trường rồi.”
“Mới năm giờ mà.” Tạ Trình Phỉ còn chưa xem xong, toan giật lại máy tính bảng, lại bị anh mình đè xuống ghế.

“Buổi tự học bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi nhỉ.

Đi ăn rồi anh đưa em đến trường.”
“Gọi món được không, mình vừa xem vừa ăn?”
“Không được.”
Lộ Văn Tinh từ chối rất dứt khoát, mặc áo khoác rồi đưa áo khoác cho cậu nhóc.
Nhưng Lộ Văn Tinh nào biết…Dù Tạ Trình Phỉ không xem, vẫn còn đông đảo người xem khác.

Thậm chí…
Sau vài tiếng phát sóng tập hai, khi Cố Yến Thâm được hỏi tại sao lại chọn Lộ Văn Tinh, câu trả lời bông đùa vô cùng nghiêm túc của anh đã lên đầu đề.
– –Không, tôi chọn nghiêm túc lắm.
– –Nghiêm túc thế nào.
– –Chọn theo nguyên tắc tuyển phi.
Ngụy Trạch rất hay lướt weibo, gửi tin ngay cho Lộ Văn Tinh.
[Ngụy Đến Đỉnh Cao]: Tinh Tinh, mau xem này.
#Cố Yến Thâm chọn nghiêm túc lắm#
Lộ Văn Tinh:…
Cậu do dự mở ra xem, may thay, tiêu đề không nhằm vào cậu, cũng không có fan tin đó là thật.

Nhưng lý do Cố Yến Thâm lên đầu đề là vì…
– Không ngờ anh Thâm nhà tôi biết đùa cơ đấy.
– Hahahaha, trông họ chết sửng kìa, cười chết tôi rồi.
– Anh Thâm còn đùa nghiêm túc lắm cơ.
– Á!! Mong anh Thâm nhận thêm chương trình, cứ tưởng anh lạnh lùng cao quý chứ, té ra cũng biết đùa cơ đấy.
Trong bài hot này, đa số đều là fan của Cố Yến Thâm, nhiều người phì cười trước câu đùa của anh, nhưng trong đó, cũng có những bài cp không được hưởng ứng.
[Bánh Trôi Nước]: Có mình tôi thấy Thâm Thâm thân với Tinh Tinh thôi hả?
[Thể Hiện Tỉnh Cảm Đi] Ngọt ngào quá trời! Nghe như anh Thâm đang tỏ tình vậy.
[Trà Sữa Là Chân Ái]: Sao chương trình lại chiếu màn thể hiện tình cảm vậy? Có phải chương trình tình yêu không đấy?
[Người Làm Thuê]: Người nghiện đồ ngọt cho hay: CP này chất lượng quá.
Có một bạn ít fan đăng bài theo chủ đề hot này.
Còn đính kèm hai bức ảnh đúng rồi.
Bức đầu tiên tạo hình nhân vật nhiếp chính vương mà Cố Yến Thâm diễn mấy năm trước.
Bức thứ hai được cắt từ chương trình truyền hình, đoạn anh nói chọn theo nguyên tắc tuyển phi.
Hai bức được đặt cạnh nhau, kèm dòng bình—
Nhiếp chính vương đã tự chọn ra phi!!! Nhiếp chính vương lạnh lùng cao quý x Chàng phi xinh đẹp tuyệt trần? CP có tên là— Vương Phi..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN