Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực - Chương 23: 23: Và Còn Hơn Thế Nữa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
56


Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực


Chương 23: 23: Và Còn Hơn Thế Nữa


Edit: Pơ
Đoàn phim đã thu xếp phòng ở khách sạn, hai diễn viên chính Cố Yến Thâm, Tống Gia Giai và sao hot Lạc Hạn Phi sẽ được ở phòng vip trên cao, còn Lộ Văn Tinh và những diễn viên phụ khác sẽ được ở phòng thường của tầng ba.
Với Lộ Văn Tinh, được ở một mình là sướng rồi, đến chiều cậu mới quay, nhưng sáng sớm cậu vẫn theo các mọi người đến phim trường.
Cậu xách một chiếc ghế xếp mini, ngồi bên cạnh đạo diễn Vương, quan sát tất cả chuyển động trong máy quay, phân tích những cảnh bị hô dừng.
“Nhóc Lộ này, đến chiều nhóc mới quay mà.”
Từ lần diễn thử đó, đạo diễn Vương đã tỏ thân thiện với Lộ Văn Tinh, không phải vì cậu diễn hay, mà là cậu có tài, và hiển nhiên người có tài sẽ khác với người cần cù bù thông minh.
Mà Lộ Văn Tinh có tài thật sự.
“Cháu biết chứ, nhưng vì thiếu kinh nghiệm quay, nên đến học chút ít.”
Đạo diễn Vương sớm thấy cậu rồi nhưng phớt lờ mất, trước đây cũng có nhiều tay mơ biết cố gắng, bất chấp thời tiết mà chạy đến phim trường.
Nhưng cần gì phải thế.
Ông không cần họ diễn hay, chỉ cần họ làm đúng chuyện của mình, lúc nghỉ thì nghỉ, lúc làm việc thì làm việc, vậy là được.
Thế nhưng.
Đến trưa rồi Lộ Văn Tinh vẫn không lấy điện thoại chụp hình, càng không nhờ người khác chụp cho, cực kỳ nghiêm túc học hỏi.
Trong máy quay, Tống Gia Giai đang chỉa kiếm vào Cố Yến Thâm, mắt đối mắt, như sắp đánh đến nơi.

Trên màn hình xanh, cảnh đánh nhau rất dễ diễn.

Nhưng lúc này đây, Lộ Văn Tinh thấy được ánh mắt họ đang diễn, nhìn họ đối diện nhau mà nổi da gà.
Xong cảnh, đạo diễn Vương hô cắt.
“Thấy sao nào?”
Lộ Văn Tinh đáp nhanh như chớp.

“Hoàn toàn khác với cháu tưởng.”
“Hửm?” Ông hơi bất ngờ với câu trả lời này, nghĩ rằng cậu đang nịnh.
“Thế cháu tưởng cái gì?”
“Cháu tưởng diễn đối diện sẽ xấu hổ lắm.”
Cậu từng xem những đoạn hậu trường, thấy diễn viên nghiêm túc thật sự.

Nhiều cảnh đánh nhau trông ngầu cực, nhưng không có hiệu ứng sẽ khác.
“Cháu cảm được bầu không khí giữa thầy Cố và chị Giai, chỉ thoáng chốc thôi, cháu đã quên mất đây là phim trường.”
Cậu không nhận xét diễn xuất, như chẳng thể nói gì được hai diễn viên lão làng này.
Đạo diễn Vương thấy cậu nghiêm túc thật, liền bớt khó tính.
“Nhóc cần gì phải căng thẳng, cứ để Cố Yến Thâm chỉ cho nhóc.”
Tiếp theo là cảnh đối đầu giữa nữ chính Tiết Ninh và sư huynh nam chính Tống Uyên, đạo diễn Vương bảo Cố Yến Thâm giảng cho Lộ Văn Tinh, càng tiếp xúc, anh càng dễ dẫn dắt cậu.
Lộ Văn Tinh đã nhuần nhuyễn kịch bản, thuộc làu lời thoại rồi, diễn thử thì xuất sắc, chỉ có một mình cậu, tự tập suốt ở nhà, nhưng khi diễn chung với Cố Yến Thâm, cậu không biết mình có thể phối hợp với anh không.
“Trông cậu hơi căng thẳng.”
Cố Yến Thâm cầm cuốn kịch bản của cậu, lật đại.

“Cứ thử là biết mình sai chỗ nào.”
“Rồi.” Anh chìa cho cậu một trang.

“Mình thử đoạn này nhé.

Đã thuộc lời chưa?”
Anh chọn đoạn sau, không phải đoạn chiều quay.
“Thuộc hết rồi ạ.”
“Rồi, bắt đầu nào.”
Trong phân đoạn này, khi vết thương đã hồi phục, Mạc Hủ xấu xa tính rời khỏi Động Vô Phong, chàng Mạc Hủ vừa muốn gã ở lại vừa tò mò thế giới ngoài kia.
Lộ Văn Tinh hít một hơi, lập tức nhập vai.
“Mai anh đi à?”
“Ừ.” Gã nhìn xuống, kiềm cảm xúc lăn tăn trong lòng.
“Thế thì viết thư cho tôi nhé?” Ngồi phía đối diện, chàng thiếu lang háo hức nhìn người bạn khó lắm mới kết được.
“Tôi muốn nghe anh kể chuyện bên ngoài.” Chàng hơi rầu.

“Năm sau tôi mới lên mười tám, không có anh thì chán quá.

Sư huynh cũng ít đến thăm tôi nữa.”
Chàng đã quen nói một mình, dù người đàn ông này phớt lờ mình, chàng vẫn nói, cũng không cần đáp lại.
“Ngoài kia chẳng có gì hay đâu.” Gã ngẩng đầu, còn đứng dậy.

“Khác với cậu tưởng nhiều.”
“Xạo.

Nếu không có gì hay, sao anh và sư huynh cứ hay ra đó?”
Nói mãi cũng vô dụng, vì gã không biết giải thích thế nào để chàng không vỡ mộng.
Cố Yến Thâm gật đầu, tỏ mình nghe rồi.
“Được đấy, với lại cũng không khó mấy, có muốn thử đoạn chiều quay không?”
“Có ạ.”
Trên công việc, Cố Yến Thâm rất nghiêm túc, có nghệ sĩ giỏi giang khiêm tốn nhờ mình, anh đều sẵn lòng giúp đỡ, huống chi, anh đã chọn Lộ Văn Tinh vì thấy cậu phù hợp với hình tượng nhân vật.
Nhưng vừa mời cậu đã từ chối.
Rồi anh chợt nhận ra, Lộ Văn Tinh và Mạc Hủ trẻ có kha khá điểm chung.
Vừa thấy hợp vừa tiếc tài, anh ngỏ ý lần nữa.
Chàng Mạc Hủ luôn khao khát thế giới bên ngoài, hệt Lộ Văn Tinh luôn khao khát đóng phim.
Anh thấy được hình bóng thiếu lang ấy trong con người cậu, và cũng đâu đó là mình ngày xưa.

Khi cha nhất quyết không cho anh gia nhập giới giải trí, anh đã không phản kháng hết khả năng của mình.
Cậu thật sự giống anh.
Lúc rảnh rỗi, anh sẽ đọc tiểu thuyết, xem phim, ghi chép lại như bày tỏ sự chống đối, mãi đến lúc thi đại học, anh đã đổi nguyện vọng.
Sau đó, cha đuổi anh khỏi nhà, dọa rằng, nếu anh không chịu du học, thì đừng hóng bước chân vào nhà.
Khi đó anh còn trẻ, nông nỗi lại kiêu ngạo, không chịu nhận sai, còn thừa dịp bỏ nhà đi, cha đã tìm mọi cách ngăn anh, lại xem thường lòng quyết tâm của con trai mình.
Cố Yến Thâm là người chín chắn, từ nhỏ đã già dặn hơn bạn đồng lứa, không hành động khi chưa có kế hoạch, mấy tháng trước đã dự đoán được rồi, không đói khổ như cha mình tưởng, còn vui vẻ là đằng khác.
Anh không hiểu tại sao Lộ Văn Tinh lại từ bỏ, từ những ghi chép đó, anh đã thấy cậu rất đam mê rồi.
Lúc quay chương trình, khi thấy cậu tập trung cầm máy tính bảng vẽ tranh, anh đã nghĩ cậu cũng sẽ nghiêm túc như thế khi viết những thứ đó, nếu gặp kịch bản có chiều sâu, chắc cậu sẽ ngẫm lại.
Khoảnh khắc vô tình bắt gặp đó, đầu tiên là anh thoát ứng dụng cái đã, dù không rõ nội dung bài ghi, nhưng chữ nắn nót và ghi chép đầy đủ thế kia, chắc cậu không biết mình đã khao khát đóng phim đến mức nào.
Ăn trưa xong, đoàn phim cho giải lao nửa tiếng, một giờ rưỡi chiều sẽ quay tiếp.
Sau bốn mươi phút được Cố Yến Thâm dạy kèm, Lộ Văn Tinh đã không còn căng thẳng như hồi sáng.

“Nếu cậu thích đóng phim, hãy hưởng thụ cảm giác được đóng phim ấy, đừng bận tâm đến chuyện mình có đóng hoàn hảo không.”
Cố Yến Thâm đã khuyên cậu thế đó, khi hai bên ngang sức ngang kỳ vọng, diễn thật tự nhiên là trên cả tuyệt vời rồi.
“Nhóc Lạc.” Thấy Lạc Hạn Phi đến chỗ mình, đạo diễn Vương cũng hơi ngạc nhiên.

“Sao cậu cũng học theo nhóc Lộ rồi?”
Lạc Hạn Phi ngồi xuống chiếc ghế xếp mini của Lộ Văn Tinh, nhìn vào máy quay.

“Để biết mình thua diễn thử chỗ nào chăng?”
Chiều nay Lộ Văn Tinh có cảnh diễn chung với Cố Yến Thâm là cảnh Lạc Hạn Phi từng diễn thử.
Đạo diễn Vương tưởng hắn đùa.

“Hửm, không phục à?”
Lạc Hạn Phi là người thẳng thắn, nói chuyện cũng không vòng vo.

“Vâng, cháu đang chờ em Lộ khiến cháu tâm khục khẩu phục đây.”
“Nghe chưa nhóc Lộ?” Đạo diễn Vương cũng góp thêm củi.

“Nhóc Lạc đã sẵn sàng thay cháu rồi đấy.”
Khi nghỉ trưa Lộ Văn Tinh có trò chuyện với mọi người, cảm thấy thân thiết với đoàn phim hơn.
Cậu cười, hùa theo chuyện đùa.

“Không sao, cháu sẽ không cho anh Lạc cơ hội thay cháu đâu.”
“Rất mỏi mắt mong chờ.” Lạc Hạn Phi thủ thế mời, như muốn được so tài.
Tống Gia Giai đứng cạnh phấn khích hô.

“Đừng nói nữa, đánh nhau luôn đi mấy đứa! Chị thích xem cảnh đánh nhau lắm.”
Lộ Văn Tinh:…
Lạc Hạn Phi cạn lời.

“Chị Giai có thú vui đặc biệt thật.”
“Cậu không hiểu đâu.” Chị nói như đúng rồi.

“Chị tin chắc dân nữ nước ta đều có cùng suy nghĩ với chị.

Ai chẳng hóng cảnh đánh nhau? Thú vị quá đi chứ!”
Nghĩ thôi chị cũng thấy sương sướng rồi.
Tự dưng Cố Yến Thâm lại chen vào.

“Có đánh nhau vì cô đâu.”
Tống Gia Giai:…
“Há há há há há.”

Lạc Hạn Phi phì cười, Lộ Văn Tinh cũng cười mỉm, cậu biết, bình thường trông Cố Yến Thâm điềm tĩnh đấy, chứ lâu lâu cũng sẽ mở miệng cà khịa.
Lần đầu gặp mặt, khi cậu khịa anh đến tuyển phi, anh đã kháy cậu vào vệ sinh nữ.
Sau đó anh còn tung tin đồn nhảm, suýt khiến dân mạng hiểu lầm cậu thích màu hồng.
Cả lần ghi hình đó, khi anh giỡn chuyện tuyển phi, cậu biết anh đang trả đũa mình.
Lộ Văn Tinh nhìn Tống Gia Giai với vẻ thấu hiểu.
***
“Sẵn sàng hết rồi.”
Các nhân viên đã sắp xếp đâu vào đấy, nghe tín hiệu của phó đạo diễn, đạo diễn cầm loa hô.

“Chuẩn bị bắt đầu.”
Thư ký vừa dập bảng, Cố Yến Thâm đã xuất hiện trong ống kính.
Mặc bộ phục đỏ sẫm, bịt lấy vết thương rỉ thấm thắt lưng, gã đanh mặt lếch vào sâu trong rừng.
Đương lúc gã bị phe chính đạo bao vây, thì đột nhiên rơi xuống nơi kỳ lạ này, thăm dò chung quanh, lại phát hiện một thứ đã từng chìm nghỉm trong miền ký ức, một tảng đá quen thuộc đến lạ lẫm, khắc ba chữ Động Vô Phong.
Khiến gã càng thêm dè chừng.
Kỳ lạ thay, chẳng phải nhung nhớ gì khi đến nơi mình từng lớn lên.
Rồi gã gặp được chàng Mạc Hủ đang lia đá bên bờ sông.
Lộ Văn Tinh diễn đúng cảnh, nhưng không hoàn hảo như sách miêu tả, đá lướt được chừng đã chìm xuống nước.
Nhưng máy đâu quay toàn cảnh, chỉ đặc tả đoạn lia đá đó, nên Lộ Văn Tinh chỉ cần diễn thế thôi.
Nghe tiếng chân đằng sau, chàng quay phắt lại.

Ống kính phóng đến, chộp lấy khoảnh khắc ngoái đầu này.
Trên máy quay, chàng trai trẻ buộc tóc bằng lụa xanh da trời, mặt mũi khôi ngô, mày kiếm mắt sáng, dáng vẻ lanh lợi hoạt bát, quả là đẹp đẽ.
Người đàn ông chau mày, nhìn chằm chằm thiếu lang đó.
“Ngươi là ai?” Chất giọng trong lành phá tan bầu không khí tĩnh lặng này.
Theo cốt truyện, khi thoát khỏi biển lửa, da mặt gã bị bỏng, phải luyện thuật để chữa những vết bỏng đó, mặt đã khôi phục nhưng chẳng còn nét khi xưa.
Nên chàng không nhận ra gã, còn gã lại quá quen mình hồi trẻ.
Gã làm thinh, chàng đứng dậy, tò mò đến gần.
“Cớ sao ngươi vào được đây? Trong động đặt kết giới, người ngoài không thể vào được.”
Tên xấu xa chẳng rõ chuyện gì, vẫn dè chừng quan sát người cũng là mình đó.
“Ta không phải người ngoài.”
Chàng chau mày, nhìn vết thương trên thắt lưng gã.

“Ta chưa thấy ngươi bao giờ.”
“Thấy rồi.”
Nghe thế, chàng ngẩng mắt, nhìn người kia khẽ nhếch môi, bảo.

“Vì…!ta là cậu đấy.”
Chàng cũng cười, trông thích thú rõ, lại nảy chút ý xấu, tò mò nói.
“Ta không tin, ngươi thử chứng minh xem.”
“Khi vui cậu sẽ đến đây lia đá, khi khó chịu sẽ vào rừng luyện kiếm, còn hay trộm thỏ của thầy…”
“Khoan.”
Chàng trừng mắt, nào tin trên đời còn một mình khác nữa, nhưng lời gã nói là thật, không ngờ sẽ được nghe chuyện bí mật của mình từ người khác, chàng vội ngắt lời, toan đổi chủ đề.
“Ngươi kể đúng đấy, nhưng chỉ đủ biết là ngươi nghe kể lại thôi.” Chàng nhấc từng bước.

“Ngươi đến Động Vô Phong với mục đích gì? Ai phái ngươi đến?”
Chàng chủ thế, rất ra dáng chủ nhà.

“Động Vô Phong đã tách biệt với bên ngoài, ngươi không có ý thì là ý người khác, cớ sao ngươi lại tìm được nơi này?”
Gã nghiêm mặt.

“Nếu cậu không tin, ta kể chuyện khác.”
“Cách xa ta ra.”
Gã cố gượng khỏi mê mang, mặt cắt không còn giọt máu, mấp mấy môi.
Giờ gã cũng hiểu bản thân đã rơi vào trận ảo do mình bày bố rồi.
Nhìn người đối diện, gã bảo.

“Ta bị thương rồi, hãy giúp ta, nếu không cậu sẽ chết.”
Trông gã chẳng thấy gì là sợ chết, ung dung người bề trên, quen thói ra lệnh chàng.
Chàng cười khẩy.

“Ngươi tưởng ta là trẻ lên ba chắc?”
“Ngươi có chết thì ta vẫn sống thôi.”
Gã không thấy cáu, vì quá hiểu bản thân, nếu đó là mình của ngày xưa, thì gã tin chàng sẽ cứu mình.

Không phải vì chàng tin gã, mà là chàng tốt đến dại dột.
Ngay khi ngã phịch xuống đất, người đàn ông vẫn điềm nhiên thế đó.
“Cut.”
“Sao, thấy được chưa?” Đạo diễn Vương nhìn Lạc Hạn Phi.

“Phục rồi chứ?”
Hắn vỗ tay.

“Nhìn chung thì cháu biết cháu thua chỗ nào rồi.”
Không phải thua ở diễn xuất.
Là hắn chưa hiểu hết nhân vật này, nói cách khác, Mạc Hủ của hắn và Mạc Hủ của Lộ Văn Tinh là hai người hoàn toàn khác nhau.
Cậu đã diễn được một Mạc Hủ kiêu ngạo, chẳng biết sợ và hay tò mò, nhưng hắn thì không được thế.
Mạc Hủ luôn trông ngóng thế giới bên ngoài, nên rất dễ tò mò với người ngoài đó, nào biết cận trọng.
Và chính Lạc Hạn Phi cũng phải thừa thận, hình tượng của Lộ Văn Tinh rất chuẩn Mạc Hủ.
Nghe dừng, mà Lộ Văn Tinh vẫn còn sửng, quả nhiên diễn thử rất khác với diễn thật, hệt như lời Cố Yến Thâm, diễn chính là hưởng thụ, và còn hơn thế nữa.
“Thấy sao hả?”
Cố Yến Thâm biết cậu đang sướng, đúng là hắn không nhầm, Lộ Văn Tinh mê đóng phim không kém gì anh.
“Thật sự quá đã ạ.” Mắt cậu bừng sang long lanh.

“Em cảm ơn thầy Cố rất nhiều.”
Anh nhướng cao mày, cậu cười cười, còn nửa đùa nửa thật.
“Cảm ơn thầy Cố đã cho em cơ hội, vẫn kiên trì mời một đứa không biết điều từ chối như em.”
Cố Yến Thâm gật đầu.

“Chỉ nói miệng thôi à?”
“Thật ra, hôm thử vai đó em định mời thầy một bữa, nhưng thầy bận tuyển diễn viên mất.”
“Nhưng hôm nay thì tôi rảnh này.”
Lộ Văn Tinh cười mỉm, thấy anh nghiêm túc thật.
“Thế xin hỏi thầy Cố rảnh rỗi, tối nay em mời thầy một bữa được không?”
***
Chuyện ngoài lề…
Thầy Cố: Mời mấy bữa cũng được em.:)
Pơ: Á à, tau biết tại sao mày dụ tao edit bộ này rồi nhá, định dụ bố lên con thuyền tà đạo “Mạc Hủ lớn x Mạc Hủ trẻ” chứ gì, thế thì mày thành công rồi đấy.
An: Hửm, hồi trước đứa nào hay bảo quyết không chơi thuyền tự công tự thụ ấy hè?:)
Pơ: À, cách tui edit khá là khác bạn tưởng, nên đọc được thì đọc, cùng vui với tui, không thì thôi, tui không chiều bạn đâu..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN