Sau Khi Giải Nghệ, Tôi Trở Thành Thiếu Gia Nhà Giàu Đích Thực
Chương 24: 24: Tỏ Lòng Cảm Ơn
Sau cuộc gọi của vợ, Văn Hoài Hạc đẩy nhanh cuộc họp, bình thường phải đến hai tiếng nay còn một tiếng.
Chừng ba giờ kém chiều, Kỷ Viện đã chờ trước phòng chồng trong bộ đầm mới tinh.
“Thưa chủ tịch, bà Văn đến rồi ạ.” Thưa ký gõ cửa, dẫn Kỷ Viện vào trong.
“Bận quá hả anh?”
Thấy bà, Văn Hoài Hạc phắt dậy khỏi ghế, đóng tập kế hoạch hằng năm được bộ phận công ty để lại.
“Cũng không gấp mấy.
Cậu Trần pha cho tôi hai tách cà phê.”
“Thôi, em bảo cậu ấy pha rồi.” Kỷ Viện đặt túi xách lên bàn kính.
“Chuyện đồn ầm trên mạng sao anh không kể với em?”
“Hử, đồn ầm đâu? Họ làm quá lên thôi.
Mà em đến đây chỉ nói chuyện này thôi à?”
“Không hẳn.” Bà thở dài.
“Chuyện liên quan đến em mà, đừng giấu em.”
Tập đoàn họ Văn kinh doanh rất nhiều lĩnh vực, còn sở hữu hai thương hiệu trang sức và đồng hồ cao cấp, mẫu mã đẹp nhất đều do chính tay Kỷ Viện thiết kế.
Thời đại học, bà theo ngành thiết kế trang sức, từng thực tập ở công ty tư nhân họ Văn, gặp được người thừa kế Văn Hoài Hạc.
Họ yêu nhau rồi nên vợ nên chồng.
Sau khi kết hôn, Kỷ Viện vẫn tiếp tục làm việc ở công ty, đến năm mang thai Tinh Tinh, thiết kế của bà đã thắng giải quốc tế, được ca ngợi là mẫu trang sức mang đến hạnh phúc nhất.
Giữ vững danh hiệu nhà thiết kế trang sức được săn đón nhất Trung Quốc suốt năm năm, đến khi Tinh Tinh gặp chuyện, bà từ chức ở công ty rồi cũng ít thiết kế dần.
Dẫu vậy, hằng năm bà đều cho ra hai mẫu mới, thế nhưng kiểu thiết kế đó đã hết được ưa chuộng rồi.
Mấy hôm trước, MU vừa ra mắt mẫu trang sức mới, đã có bài viết so sánh nó với mẫu thiết kế Lộ Lộ của tập đoàn họ Văn, thậm chí còn nhắc đến tên nhà thiết kế trang sức lừng danh một thời, Kỷ.
Lớp trẻ mọc lên, hễ nổi tiếng sẽ được so sánh với Kỷ Viện.
Bà có đọc bình luận trên mạng xã hội, có người viết ác, cũng có người tiếc thay cho bà.
– Kỷ hết cảm hứng rồi à? Mấy năm nay ai cũng thiết kế vì đam mê nhỉ.
– Chỉ là oanh liệt một thời thôi, còn biết bao người sẽ giỏi hơn thế.
– Nói chứ, dạo này Lộ Lộ ra mấy mẫu chán ghê, trang sức, đồng hồ có mỗi một kiểu.
– Thật, giờ Lộ Lộ chẳng được khi xưa.
– Hồi trước, hễ Lộ Lộ có mẫu mới, tôi đều săn cho bằng được, nhưng giờ thì theo MU rồi, công nhận, mẫu mới của MU đẹp quá trời.
Nếu còn năm nào, chắc Kỷ Viện sẽ ức chế những bình luận này lắm, nhưng giờ đây, còn gì đau đớn hơn chuyện đánh mất đứa con bé bỏng.
Từ túi xách, Kỷ Viện lấy máy tính bảng đưa cho chồng mình.
“Đây là mẫu thiết kế đồng hồ, đừng để ai khác xem nhé.”
Là đồng hồ, không phải trang sức.
Trên mặt đồng hồ là họa tiết đêm đầy sao, có vầng trăng rằm vắt ngang mảng trời xanh biếc.
Văn Hoài Hạc ngỡ ngàng nhìn vợ.
“Em vẽ khi nào thế?”
Ông ngạc nhiên cũng phải thôi, năm trước bận rộn quá, đến tết, anh con cả còn khuyên cả nhà du lịch nước ngoài, Kỷ Viện lấy đâu thời gian để vẽ.
“Em vẽ lâu rồi.”
“Hồi năm trước hử?” Văn Hoài Hạc thử nghĩ, năm trước công ty quay đủ thứ việc, thành thử ông thường xuyên về trễ, ít khi để ý vợ mình.
“Mẫu này xuất sắc quá! Vợ tôi đúng đỉnh.”
“Hồi mười bốn năm trước.”
Lời của bà khiến ông nín thinh.
“Năm trước em có sửa chút chút.” Bà chêm thêm.
Ban đầu, bà không định tung mẫu thiết kế này ra thị trường, chỉ muốn tặng riêng cho một cậu bé.
Mấy tháng trước, lúc vô tình phát hiện mẫu thiết kế này trong thùng, bà quyết định sửa lại, thay đổi kiểu dáng, giữ lại họa tiết đêm đầy sao.
“Em…” Ông ngập ngừng, phút chốc lại thấy nghẹn lời.
“Đây vốn là quà sinh nhật sáu tuổi của Tinh Tinh.”
Kỷ Viện rũ mắt, mười mấy năm trôi qua, bà đã thôi xúc động mỗi khi nhắc đến người con bị thất lạc này.
“Hoài Hạc, anh có biết không?” Bà nhìn chồng, cất giọng nhẹ nhàng.
“Tối qua em mơ thấy con.”
Đã lâu rồi bà không mơ, những tháng sau khi mất con, đó luôn là ác mộng kinh hoàng với bà.
Trong mơ, những lúc bà không hay không biết, con bà bị người ta bế mất, chẳng sao về được.
Dù đã uống thuốc ngủ, thuốc an thần, ác mộng vẫn đến dày vò bà.
Cũng chịu thôi, có người mẹ nào mất con mà chẳng dằn vặt với khổ đau.
Sau dần, ác mộng cũng bớt quấy nhiễu, nhưng cảnh tượng con mình lang thang đầu đường xó chợ đó vẫn in hằn trong tâm trí bà, khiến tim bà đau rát.
Con có đủ ăn đủ mặc không? Có bị người ta bắt nạt không? Khi sợ có ai ở bên không? Bà lo lắm.
Có một thời bà không dám ra đường, sợ phải thấy người cha người mẹ nào dắt tay con trẻ.
Đến khi bĩnh tĩnh lại, bà giúp chồng điều tra chuyện năm đó, còn thử nhớ xem liệu mình có sót manh mối nào không.
Văn Hoài Hạc thương vợ vô cùng, chẳng muốn bà hành xác mình như thế.
Mấy năm trôi qua, Kỷ Viện dần ít mơ thấy con, bởi bà không biết Tinh Tinh sẽ dậy thì thế nào, cũng chẳng sao tưởng tượng được.
Bà sợ có ngày mình lướt qua con lại chẳng nhận ra.
Nếu vậy, bà quả là người mẹ thất bại nhất trần đời.
Nên cứ mỗi năm sinh nhật Tinh Tinh, Văn Hoài Hạc đều cho người phác họa hình dáng lớn lên của con, dựa trên bức chụp ngày bé.
Nhưng khi ấy cu cậu còn bé quá, nên chỉ vẽ được dáng hình mười hai tuổi.
Ông thoáng buồn, rồi cũng bình tĩnh, cất tiếng hỏi.
“Em mơ thấy gì?”
“Trong mơ, con bảo mình sống khỏe lắm, khuyên em đừng lo lắng.” Giọng bà có hơi vui mừng.
“Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Tinh Tinh báo mộng một tiếng bình an.
Con không giận, cũng không phớt lờ em, còn an ủi em đừng buồn nữa.”
“Con bảo, con cũng đang tìm chúng mình.”
Kỷ Viện khịt mũi.
“Sắp đến sinh nhật Tinh Tinh rồi, quà đã trễ thế này, cũng nên đưa thôi.”
Văn Hoài Hạc chợt thấy nghẹn ngào, ngồi lại gần, vỗ vai bà dỗ dành.
“Em định ra mắt mẫu này vào dịp sinh nhật Tinh Tinh à?
Bà gật đầu.
“Chỉ quảng cáo thôi, không bán.
Dành riêng cho con mà, đợi con về em sẽ đưa.”
“Ừ.”
Văn Hoài Hạc luôn chiều vợ, bà muốn gì ông cũng đáp ứng, huống chi là liên quan đến con.
“Anh sẽ bảo quan hệ công chúng đăng bài, chuyện này chắc do MU giở trò, doanh thu ít còn đòi vượt Lộ Lộ, tham vọng quá.”
***
Công việc kết thúc, Lạc Hạn Phi báo kết quả điều tra cho Lộ Văn Tinh.
“Y như tôi dự liệu, quả là nhắm vào tôi thật.” Hắn giải thích.
“Dạo trước cũng có mấy lần thế rồi, nghe thì bức xúc cho tôi, muôn dìm hàng đối thủ đấy, chứ thật ra là khích tướng để tôi bị ghét hơn thôi.”
Chỉ người trong cuộc mới biết, việc thử vai chẳng ngấm ngầm chuyện tệ hại gì, chưa có thông báo chính thức, người ngoài sao hay được.
Lạc Hạn Phi nổi tiếng hơn và đông fan hơn Lộ Văn Tinh, mang cả hai ra so sánh, dùng dư luận làm vũ khí.
Dân mạng sẽ chỉ trích Lộ Văn Tinh trước, đến khi sự thật bị vạch trần, họ quay sang chỉ trích Lạc Hạn Phi, chửi hắn làm người hèn hạ, khi đó, vì quá thất vọng con người mình thần tượng, fan sẽ không ủng hộ hắn nữa.
“Tra được IP là xong rồi, cứ thế giao cho ban quan hệ công chúng thôi.
Mà đại diện của tôi có bảo, còn tra được người thêm dầu vào lửa, hình như là nhắm vào cậu đấy.”
Ngày Lộ Văn Tinh lên đầu sóng gió, Lạc Hạn Phi đã chi đống tiền để xóa bài top tìm kiếm đó.
“Cám ơn anh.”
“Cảm ơn làm gì, đều tại tôi trước mà, nếu không sao họ giở trò được.”
“Nhưng vẫn cảm ơn anh nhiều.”
Lạc Hạn Phi đang định nói nữa thì đúng lúc này Cố Yến Thâm đã thay đồ xong, xen vào cuộc trò chuyện.
“Hai người khách khí đủ chưa?”
Lộ Văn Tinh.
“…Cũng đủ rồi ạ.”
Lạc Hạn Phi.
“…”
“Tui biết hai người tính lén ra ngoài ăn này.” Tống Gia Giai phải quay cả tối, nên giờ vẫn mặc đồ diễn.
Mắt Lạc Hạn Phi sáng quắt.
“Ăn ở đâu thế ạ?”
“Bạn nhỏ Lạc ơi, tối nay bạn còn phải quay với tôi đấy.” Chị phang ngay sự thật tàn khốc.
“Ò.” Hắn hết vui liền.
“Tui muốn ăn hải sản cơ.”
Lộ Văn Tinh:?
Lạc Hạn Phi chợt ôm rịt cánh tay cậu.
“Cậu ăn nhiều nhiều giúp tôi nhé.”
Trông cặp mắt đáng thương kia, cậu buông lời bất lực.
“Hay tôi mang về cho anh nhé?”
“Tinh Tinh tốt bụng quá hà.”
Lộ Văn Tinh gắng sức rút tay ra:…
Cần gì phải vậy.
“Chị, chị nữa.” Tống Gia Giai giơ tay lên.
“Chị muốn ăn năm cái bánh bao súp của Năm Phúc Môn và một đĩa gà xào cay của Tiểu Thiên Gia.”
Một quán hướng Đông một quán hướng Tây, Cố Yến Thâm nghe mà nổi gân xanh.
“Không sợ mập, không sợ chạy hả?”
Tống Gia Giai.
“…” Ăn có lần thôi mừ.
Dòm mặt chị xuống sắc thấy rõ, Lộ Văn Tinh vội đỡ.
“Hay chị ăn hải sản nhé? Hải sản không gây béo đâu.”
Người trong đoàn nhìn sang với ánh mắt hâm mộ cực kỳ, nhóm không có lịch quay tối sẽ được nghỉ theo dự định, còn nhóm có lịch thì ở lại ăn cơm hộp.
Lộ Văn Tinh đã chọn được chỗ, dẫn Cố Yến Thâm đến đó luôn.
“Đặt bàn rồi, em cũng nên hỏi thầy ăn gì nhỉ?”
Anh đáp.
“Tôi ăn gì cũng được.”
Bình thường ăn lẩu sẽ chọn bàn rộng, nhưng Cố Yến Thâm và Lộ Văn Tinh là người của công chúng, ngồi ở sảnh dễ gây chú ý lắm, đành phải đặt phòng riêng.
“Hình như thầy Cố không ăn được đồ quá cay, nên em chọn lẩu uyên ương nhé.”
Giữa chừng, Tần Úc có đánh một cuộc cho Cố Yến Thâm.
“Tra được rồi này, định cảm ơn tôi thế nào đây?”
Không đợi đối phương trả lời, Tần Úc đắc ý yêu cầu.
“Khi phát sóng, chia tui hai phần nhá? Dù gì tui cũng đầu tư nhiều mà.”
“Tạm biệt.”
“Ấy ấy ấy! Giỡn thôi mà.” Tần Úc than thở.
“Bạn bè tám năm còn chẳng bằng anh bạn nhỏ mới đến, cậu khiến tôi đau lòng quá.”
Cố Yến Thâm chẳng buồn hùa trò với Tần Úc, đi ngay vào vấn đề.
“Tra được ai rồi?”
“Tương Chính Tần.
Chắc cậu không biết gã rồi, gã là đạo diễn phân vai của một đơn vị sản xuất bình thường.
Bạn nhỏ nhà cậu đã từ chối rồi nhỉ? Sao tự dưng đắc tội với gã thế?”
“Cảm ơn.” Cố Yến Thâm toan cúp điện thoại, Tần Úc như quá hiểu bạn mình, lên tiếng ngăn ngay.
“Đừng cúp mà! Tôi còn chưa ăn cơm này, hay mời tôi một bữa nhé?”
“Tôi đang ăn.”
“Chưa đến sáu giờ mà, sao ăn sớm thế?”
Cố Yến Thâm cười khẽ.
Quen nhau lâu, Tần Úc nghe là hiểu rồi, thốt ngay một tiếng chửi thề, đ*.
“Ăn với bạn nhỏ á?”
Ừ thì Tần Úc nghĩ hơi lố, lúc biết Cố Yến Thâm dẫn Lộ Văn Tinh đến thử vai, còn tưởng ông bạn mình rơi vào lưới tình rồi, hiện đang đoạn yêu đương.
Trước đây Cố Yến Thâm cũng từng cân nhắc mấy người, bản thân anh có phần nhiệt tình với phim ảnh, ai có tài, ai biết nổ lực sẽ âm thầm giúp đỡ, không để họ biết.
Lần đầu biết chuyện bạn mình lén giúp nghệ sĩ, Tần Úc còn tưởng anh để ý người ta, nhưng chưa kịp hỏi đã nghe anh chối rồi.
Sau mầy lần, Tần Úc cũng tin Cố Yến Thâm chỉ để tâm chuyện phim ảnh thôi.
Nhưng với Lộ Văn Tinh thì…
Ban đầu gã không nghĩ nhiều thế đâu, nhưng thay vì âm thầm cân nhắc, Cố Yến Thâm lại tự mình ra mời, có bị từ chối mấy lần cũng vẫn kiên trì, thế này thì không nghĩ nhiều sao được.
Với lại, Tần Úc cũng từng nhắc khéo bạn nhỏ của cậu mấy lần với Cố Yến Thâm, nhưng có thấy anh giải thích đâu.
“Thật đấy hả?”
Cố Yến Thâm không hiểu ý bạn.
“Tôi ăn lẩu đã, có gì để sau.”
“Ăn lẩu thôi mà đắc ý thế, khéo tưởng ông được người ta đãi tiệc cơ.”
Không đợi Tần Úc nói hết, Cố Yến Thâm đã cúp cái rụp.
Lộ Văn Tinh đang ăn tiết vịt, cay đến đỏ môi, mồ hôi bịn rịn trên chiếc mũi thẳng thớm.
Cậu ăn rất từ từ tốn, dáng vẻ càng nhìn càng thấy thanh tao, trông thật kích thích vị giác.
Thấy anh tắt điện thoại, cậu chỉ vào đĩa thịt bò cuộn.
“Em gắp cho thầy rồi đấy, nấu lâu thịt sẽ dai mất.”
“Cám ơn.”
Giải quyết xong đĩa thịt, Cố Yến Thâm nhìn cậu gắp đồ ăn, hỏi.
“Cậu có biết Tương Chính Tần không?”
Tay cậu thoáng khựng.
“Có ạ, có gì không thầy?”
“Tôi có tra chuyện của cậu, phát hiện Tương Chính Tần cũng nhúng một tay.”
Tương Chính Tần là đạo diễn bị Lộ Văn Tinh đập một trận.
Mấy tháng trước, Vương Mạn lừa cậu tham gia lễ mừng của công ty, toan dâng cho Tương Chính Tần.
Cậu không chịu, gã lại làm tới.
Khi đó cậu hơi sốt, đầu óc quay cuồng, phải đập Tương Chính Tần mới chạy thoát được.
Tuy không ngờ gã sẽ trả thù mình, cậu cũng thừa biết không phải gã giật dây chuyện này.
Mang Chanh Ent luôn muốn bợ đít Tương Chính Tần, nơi hỗn loạn này cũng lắm chuyện bẩn, nếu gã muốn trút giận lên cậu, Mang Chanh sẽ đứng bên góp sức.
Nghe Cố Yến Thâm nói thế, Lộ Văn Tinh giật cả mình, không phải vì Tương Chính Tần có liên quan, là vì anh lén điều tra giúp cậu.
“Được thầy quan tâm thế này, nếu cảm ơn một bữa sao đủ.”
Anh cười thành tiếng, còn tưởng cậu sẽ khó chịu chuyện này, nào ngờ cậu để ý chuyện khác.
“Nếu cần giúp đỡ cứ nói với tôi.”
Anh không hỏi ý cậu, cũng không định đáp trả thay cậu, đấy là chuyện của cậu, nếu cậu không nhờ, anh xen vào làm gì.
“Thầy giúp đến đây là đủ rồi, còn lại để em tự giải quyết.” Lộ Văn Tinh còn nửa đùa nửa thật.
“Hay đợi khi nào…!em mời thầy một bữa nữa?”
Cố Yến Thâm bị cậu chọc cười, hùa theo.
“Được, đợi bữa sau của cậu đấy.”
Ăn lẩu xong, anh giúp cậu gói bữa khuya cho Lạc Hạn Phi và Tống Gia Giai, về đến khách sạn thì được phát phiếu người tốt việc tốt.
Tống Gia Giai biết Cố Yến Thâm muốn khịa mình mập, bèn quay sang Lộ Văn Tinh.
“Cảm ơn Tinh Tinh nhé, yêu cậu quá nhiều.”
“Cám ơn Tinh Tinh và thầy Cố ạ.” Lạc Hạn Phi cũng nói theo.
***
“Kia có phải là cậu cả nhà họ Văn không?”
“Là cậu ấy đấy ư?”
“Họ Hạ có bản lĩnh đấy chứ, còn mời được cả người họ Văn.”
Diện một bộ âu phục cao cấp, Văn Tranh phớt lờ đàm tiếu, một mình ngồi sofa cầm ly rượu, phong thái có phần khó gần.
Họ Hạ là nhà giàu mới phất, không cùng đẳng cấp với nhà họ Văn, nhưng vì tra được chút manh mối nên Văn Tranh hạ mình đến dự tiệc.
Trong danh sách quyên góp viện mồ côi đó, họ Hạ có quyên một phần không ít.
Nhưng thú vị là, khi đó họ Hạ chưa giàu như bây giờ.
Nếu thế, tiền đâu để họ hào phóng thế, còn quyên cho viện mồ côi?
Ban đầu gửi thiệp mời, sếp tổng họ Hạ chẳng trông mong gì Văn Tranh nhận lời, nhưng vẫn mời cho phải phép, chẳng để ý y có đến không, nên khi thấy rồng đến nhà tôm, gã hết hồn không thôi.
“Người trẻ có nhiều đề tài, mấy đứa thử bắt chuyện với Văn Tranh đi.”
“Khó quá ba ơi, bọn con cùng lứa nhưng đâu cùng đẳng cấp, con mà qua đó, khéo chọc người ta khó chịu cũng nên.”
“Con cứ thử đi, không được thì khỏi tiếp.
Văn Tranh đến dự là vinh hạnh cho nhà mình rồi, phải tiếp đãi tử tế chứ.”
Không cãi được ý cha, Hạ Tông Khải đành cầm ly đến chào hỏi.
“Chào sếp Văn, tôi không làm phiền anh chứ?”
Văn Tranh hắt cằm, tỏ ý mời ngồi, vì có chuyện muốn hỏi nên y không phiền.
“Có người uống chung lại tốt quá chứ.”
Hạ Tông Khải không khỏi nghẹn họng, Văn Tranh đã dự quá nhiều bữa tiệc hạng sang, hay chăng lời này còn thâm ý khác?
Nghe thế nào cũng đâu có ý dự tiệc thật?
Hạ Tông Khải.
“Mời được sếp Văn là vinh hạnh cho nhà họ Hạ rồi.”
Văn Tranh vẫn điềm nhiên khách khí, nâng ly rượu toan cụng ly với Hạ Tông Khải, tự dằn lòng phải từ từ thuận theo tự nhiên, đừng khiến đối phương dè chừng.
– –Loảng xoảng.
Bỗng có tiếng thủy tinh vỡ bên chỗ bàn dài kia, rượu và đồ ngọt dây bẩn sàn nhà.
Văn Tranh chau mày, Hạ Tông Khải vội phắt dậy.
“Xin lỗi sếp Văn, tôi không ngờ sẽ có chuyện này, khiến anh mất vui rồi, để qua kia xem thử.”
Văn Tranh cũng nối chân theo, Hạ Tông Khải cất giọng bực bội.
“Sao lại thành thế này?”
Giữa đám đông có anh chàng thanh tú đứng bên một người đàn ông trạc ngoại tứ tuần.
“Xin lỗi chủ nhà, tôi say quá, cậu này cứ quấy rối tôi…”
“Ông đừng có đổi trắng thay đen.” Mặt cậu ửng đỏ, trông rõ là giận, lại pha chút xấu hổ.
“Không phải thế đâu, là ông ta quấy rối tôi, còn cưỡng ép tôi, tôi vì né tránh nên va phải bàn.”
“Ồ, ăn mặc rẻ tiền thế kia mà cũng được tiệc à, ai tinh tường cũng nhìn ra thôi.” Gã cười giễu cợt.
“Tôi không có.” Anh chàng hớt hải giải thích, thấy mọi người nhìn mình với vẻ xem thường, cậu cuống lên.
“Tôi là nghệ sĩ, gã bảo tôi gã là đạo diễn, thấy tôi ưa nhìn nên định cho tôi cơ hội thử vai.”
“Ban đầu tôi còn tin, nhưng khi gã bắt đầu sờ soạn tôi, tôi mới biết mình bị lừa.
Tôi nói thật, gã có đưa tôi danh thiếp này.”
Cậu vội đút tay vào túi, chìa danh thiếp cho mọi người xem.
“Nếu tôi quấy rối gã, sao tôi có danh thiếp của gã được.”
Văn Tranh chau mày, nhìn xuống tờ danh thiếp kia.
– –Tương Chính Tần.
Được lắm.
Quấy rối đến mức khiến người ta phải dùng bạo lực, đúng là thứ khốn nạn.
Văn Tranh cười gằn trong lòng, dùng lời gã đốp chát lại gã.
“Âu phục rẻ tiền thế kia mà cũng được dự tiệc à…!Bộ định giở trò gì chắc?”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!