Sơn Trại Tiểu Nha Hoàn - Chương 4: Hỉ Sự.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Sơn Trại Tiểu Nha Hoàn


Chương 4: Hỉ Sự.


Chương 4: Hỉ Sự hay…

———————————————————————————————————-

Xong xuôi, các sư huynh xúm lại chúc mừng Hán Dương. Nhưng chàng chỉ lẳng lặng bỏ đi, Mĩ Nguyệt thấy vậy thì vội vàng chạy theo, mà chân thì lại đau, chạy vừa ra khỏi sơn trại thì liền vấp ngã, nằm xõng xoài dưới đất, ôm lấy cái chân mà mắt thì ngấn lệ. Hán Dương thấy vậy thì vội vã chạy lại đỡ nàng dậy, buông câu trách mắng:

-Sao lại chạy theo ta? Muội thật ngốc!

Tuy miệng thì nói vậy mà tay Hán Dương vẫn xoa xoa chỗ vết thương cho nàng.

Bị mắng, nước mắt nàng rưng rưng, chực trào ra:

-Là do muội không tốt, khiến huynh phải thành thân với người như muội. Muội nghĩ huynh giận mà bỏ đi.

Nói xong thì nàng như không kìm nổi nước mắt nữa liền òa khóc, cái tay vẫn xoa xoa cái chân đau rồi đưa lên mặt lau. Kết quả là mặt nàng đã tèm nhem toàn đất là đất! Nhìn rất bẩn, nhưng cũng thật đáng yêu. Không kìm lại được, chàng liền phì cười một cái rồi nhẹ giọng xuống:

-Ngốc, là ta đi tìm Hương Chi thảo về đắp chân đau cho muội.- Hán Dương cười ấm áp, kí đầu nàng một cái, lau đi vết bẩn dính trên mặt nàng rồi vuốt nhẹ mắt nàng, nói nhỏ nhẹ”Đừng khóc!”

Mĩ Nguyệt cảm động, nín ngay rồi quay ra cười nhẹ một cái với Hán Dương. Ánh mắt nàng trở nên cảm kích trìu mến, bờ môi mềm mại, đỏ mọng chỉ khẽ cong lên. Nào ngờ mặt Hán Dương đỏ như trái gấc, chàng liền quay đi chỗ khác. Ôm mặt thì thầm “Mĩ Nguyệt ơi là Mĩ Nguyệt, muội giết ta rồi!”

Thấy Hán Dương quay đi, nàng tưởng Hán Dương còn giận, liền lấy tay kéo kéo cái ống tay áo của chàng, mắt rừng rưng “Huynh còn giận?”

Như bị một nhát chí mạng đâm thẳng vào tim, tưởng chừng như đã ngất đi vì sự dễ thương của nàng thì Hán Dương chợt giật mình, mặt vẫn đỏ ửng, lắp bắp mà trả lời:

-T-Ta không có, không có mà!

Câu nói đó như vừa trả lời Mĩ Nguyệt, vừa như nói với chính bản thân chàng, Hán Dương đang cố kìm nén, phủ nhận cái cảm giác xấu hổ này!

Lát sau, thấy nàng vẫn loay hoay với cái vết thương, mãi vẫn chưa đứng lên nổi thì đột nhiên chàng bỗng bế nàng lên, đi về lại sơn trại trước bao con mắt thán phục cộng chút ghen tỵ của các sư huynh. Còn Trương chủ nhân thì cười với Nhan chủ tử rồi nói ” Ta chắc chắn 2 đứa nó hạnh phúc. Nàng đừng lo”.

Trong phòng, Hán Dương nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, chỉ có điều… Mĩ Nguyệt vẫn chưa chịu buông tay ra khỏi cổ chàng.

-Mĩ Nguyệt, có gì sao?-Chàng chỉ nhẹ nhàng hỏi khẽ, tay vuốt vuốt tóc nàng.

-Ưm, có thật là chúng ta sẽ thành thân?

Trong một thoáng đỏ mặt, Hán Dương chỉ ngại ngùng nói” Ừm”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, chàng chỉ thở dài một cái”Haizz” rồi nhẹ nhàng đặt tay nàng xuống, hôn lên mắt nàng một cái thật nhẹ, chỉ tựa như gió thoảng qua nhưng đầy ngọt ngào. Ân cần nói” 2 năm nữa, ta chỉ làm thế này. 2 năm sau sẽ tùy muội định đoạt.”

Chỉ nghe có thế, nàng cảm thấy vô cùng cảm kích, chàng thật tốt. Bất chợt nàng nghi ngờ, liệu đây có là mơ? Một con bé nha hoàn như nàng mà được thành thân với chàng? Đúng là hoang tưởng, ngay cả trong mơ nàng còn không dám nghĩ đến, nhưng trái tim nàng lại không nghe theo lý trí nữa rồi, nó đang hi vọng”Nếu đây là mơ, xin đừng thức dậy mà!”

Hán Dương ra khỏi phòng, từ từ đóng cửa phòng nàng lại rồi dựa cả người vào tường, cơ thể trượt xuống, thở một cái gấp rút, bàn tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng của chàng, thì thầm:” Thật nguy hiểm!”

* * *

Chuyện hôn sự của nàng đã được Nhan chủ nhân định đoạt, nàng cũng không cần lo nghĩ quá nhiều. Chỉ cần cứ nghĩ đến ngày vui đời nàng sắp đến, nàng lại vô cùng ngóng chờ. Hằng đêm chỉ tự nhủ”Không phải mơ, không phải mơ!”.

Rồi tin Mĩ Nguyệt và Hán Dương thành thân đã nhanh chóng lan xuống xóm dưới, mọi người đều kéo đến xin được phụ giúp với Nhan chủ nhân. Không cần nói cũng biết là Tiểu Nhu tỷ và Lâm Thanh ca là người truyền tin mà, hai cái người nhiều chuyện ấy cũng thật là! Nhưng mà thế cũng tốt, tất thảy mọi người từ xóm dưới đều nhiệt tình giúp đỡ khiến cho Mĩ Nguyệt và Nhan chủ tử cũng bớt đi phần nào gánh nặng, bận bịu.

* * *

Ngày vui của nàng thật may là vào đúng mùa xuân, là mùa đẹp nhất năm. Chim chóc kéo đến hót vang động cả khu rừng, những mầm non đâm chồi nảy lộc, những làn gió nhẹ thổi, lướt qua mái tóc, khiến nàng cảm nhận được mùi thơm của hoa cỏ, của mọi vật hiện hữu. Trong mắt Mĩ Nguyệt lúc này, mọi vật đều tất thảy xinh đẹp, đều rất đáng yêu. Nàng trở nên vui vẻ hơn, cười nhiều hơn, nói nhiều hơn, biết cảm nhận mọi vật nhiều hơn.

Còn về Hán Dương, chàng cũng chỉ âm thầm quan sát nàng, bất cứ hành động nào của nàng cũng làm chàng rung động. Lúc nàng ôn nhu thì chàng lại hỏi tại sao nàng có thể dịu dàng đến thế, lúc nàng vấp ngã thì chàng lại tự hỏi sao nàng lại đáng yêu đến thế? Bất cứ hành động gì của Mĩ Nguyệt trong mắt Hắn Dương đều trở nên rất là đáng yêu, rất kì diệu.

Tình yêu quả thật là mù quáng!

* * *

Ngày thành thân của nàng sắp đến gần rồi! Mọi người ai ai cũng tất bật chuẩn bị cho ngày đại sự này cho nàng, nhất là khi nàng lại lấy con trai độc nhất của Trương Nghị chủ nhân, khiến mọi người càng muốn cho nàng có lần thành thân đáng nhớ nhất trong đời.

Những người phụ nữ khéo tay thì cắt vải, may hỉ phục cho nàng. Đó là một bộ hỉ phục đỏ rực, trông cực kì lộng lẫy, nổi bật. Những chi tiết dù nhỏ nhất trên áo đều được thêu rất tỉ mỉ, tinh tế. Thật không thể bắt bẻ đâu được. Ngay lần đầu nhìn thấy, nàng đã cực kì thích thú với nó rồi!

Còn những người đàn ông, trai tráng trong xóm thì đi chặt tre về cho phụ nữ đan lát, làm đèn lồng, làm những vật dụng cần thiết cho hôn sự. Nhìn mọi người lúc này dù bận rộn nhưng cũng rất náo nhiệt, đầm ấm. Khiến nàng rất cảm động mà bất chợt nhớ về gia đình mình. Ngày trước, gia đình nàng cũng đầm ấm thế này, thế mà bây giờ lại… Nàng cứ sợ rằng chuyện trong quá khứ đen tối ấy lại diễn ra lần nữa. Thôi thì nàng cứ cố mà gạt nó qua một bên, cảm nhận thật trọn vẹn cảm giác lúc này đã!

—————————————— Hết Chương 4 ————————————————————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN