Sống hết mình vì thanh xuân. - Chương 3 : Tiệc sinh nhật.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Sống hết mình vì thanh xuân.


Chương 3 : Tiệc sinh nhật.


….. Sau buổi học hôm đó. Cẩm Uyển cùng Minh Kiên đi lựa quà sinh nhật cho bố của Minh Kiên. Đi hết tất cả các cửa hàng trong trung tâm mua sắm nhưng vẫn chưa chọn được món quà gì phù hợp.

– Minh Kiên. Cậu nói xem bố cậu thích gì để tớ còn chọn quà. – Cẩm Uyển.

– Tớ không biết bố thích gì cả. Chỉ thường thấy bố thích trồng hoa. – Minh Kiên.

– Hoa ? Vậy…cậu đi với tớ đến một tìm đồ điêu khắc đi. – Cẩm Uyển.

Cẩm Uyển đưa Minh Kiên đến một tìm đồ điêu khắc nổi tiếng. Cô được chủ cửa hàng tiếp đãi tận tình.

– Ông chủ. Ông có thể cố gắng cho người khắc một bông hoa bỉ ngạn lên miếng ngọc phỉ thuý, mai chúng tôi cần gấp. – Cẩm Uyển.

– Xin lỗi cô Đặc. Thời gian không đủ để đặt làm. Cô thông cảm. – Ông chủ.

– Vậy…ông có thể hỏi xem ở đâu có ngọc phỉ thuý khắc hoa bỉ ngạn không ? – Cẩm Uyển.

Ông chủ suy nghĩ lát rồi nói.

– Tôi sẽ cố gắng tìm cho cô. Cô cứ để lại số điện thoại. Khi nào có tôi sẽ gọi cho cô. – Ông chủ.

– Được. Nếu trong tối hôm nay không có thì ông gọi lại cho tôi nhé. – Cẩm Uyển.

– Được. – Ông chủ.

Cẩm Uyển để lại số điện thoại rồi đi về.

– Cậu có tính đi về luôn không ? – Cẩm Uyển.

– Không vội. Nếu cậu còn đi đâu nữa thì tớ đi cùng cậu. – Minh Kiên.

– Tớ tính tìm thêm một món quà nữa. Tớ sợ không có miếng ngọc phỉ thuý thì có món khác để làm quà tặng. – Cẩm Uyển.

– Cậu có tâm thật đấy. Vì một món quà mà chạy đôn chạy đáo. – Minh Kiên.

Cẩm Uyển cười đắc ý.

– Tớ không giỏi thể hiện tình cảm với người khác, chỉ còn hành động thôi. – Cẩm Uyển.

Cẩm Uyển đi một hồi thì tìm được một cửa hàng bán quạt. Cô cũng ghé vào.

– Chào quý khách. – Nhân Viên.

– Chào. Cửa hàng của cô có chiếc quạt nào có vẽ hoa bỉ ngạn không ? – Cẩm Uyển.

Cô nhân viên mở cuốn catalog ra xem.

– Hiện tại chúng tôi còn hai chiếc quạt. Mời cô theo tôi. – Nhân viên.

Cô nhân viêm đưa Cẩm Uyển đi xem thử mẫu hàng. Hoa bỉ ngạn vẽ thì đẹp nhưng trang trí rất xấu.

– Tôi có thể đặt hàng vẽ lên chiếc quạt, ngày mai tôi lấu được không ? – Cẩm Uyển.

– Xin lỗi cô. Cửa hàng chúng tôi không nhận đặt hàng. – Nhân viên.

Cẩm Uyển suy nghĩ một hồi lại nói tiếp.

– Vậy…cửa hàng có loại quạt trắng không ? – Cẩm Uyển.

– Có. Phiền cô đợi tí. – Nhân viên.

Nhân viên đi một lúc rồi quay trở lại với chiếc quạt trắng trên tay.

– Thưa cô. Đây là loại quạt sử dụng giấy trắng tốt, gặp nước sẽ không ướt, rách hoặc lem. Cô thấu được không ? – Nhân viên.

– Được. Cô thanh toán giúp tôi. – Cẩm Uyển.

– Được. Vậy quý khách quạt thẻ hay sử dụng tiền mặt ? – Nhân viên.

Cẩm Uyển mở bóp lấy ra một tấm thẻ.

– Quẹt thẻ giúp tôi. – Cẩm Uyển.

– Được. Quý khách đợi chút. – Nhân viên.

Minh Kiên mặt hơi khó hiểu.

– Sao cậu hảo hết tiền rồi mà có cả thẻ tín dụng vậy ? – Cẩm Uyển.

– Cậu không biết. Chỉ khi nào mua quà, mình mới sử dụng thẻ. Còn mời bạn bè đi ăn uống thì mới sử dụng tiền mặt. – Cẩm Uyển.

Nhân viên quay lại đưa hoá đơn, thẻ tín dụng và đồ cho Cẩm Uyển.

– Đi thôi. Cũng trưa rồi, tớ mởi cậu đi ăn để trừ nợ ! – Cẩm Uyển.

– Vậy còn được. – Minh Kiên.

Cẩm Uyển chọn một quán ăn nhỏ đơn sơ để mời Minh Kiên.

– Này. Cậu bảo mời mình mà đến quán này. Tiết kiệm tiền thế à ? – Minh Kiên.

– Quá cao sang chưa chắc đã ngon. Cậu cứ ăn đi rồi biết. Nếu cậu thấy không ngon thì tớ đưa cậu đi ăn nhà hàng. – Cẩm Uyển.

Cẩm Uyển kêu ra một đĩa bánh bao bí đỏ và hai tô mỳ hoàng thánh.

– Cậu ăn đi. – Cẩm Uyển.

Minh Kiên ăn một ít mỳ rồi cắn một cái bánh bao bí đỏ liền trợn mắt.

– Ngon nha ! – Minh Kiên.

– Ngon chứ gì ! Mình chỉ mà không ngon. Vậy đố cậu thứ gì làm cho quán có thể đông khách như vậy. – Cẩm Uyển.

– Không biết. Cậu nói xem. – Minh Kiên.

Cẩm Uyển buông đũa xuống, tận tình giải thích.

– Quán này là của dì Hoàng. Một người bạn mà mẹ mình quen. Mình ăn ở quán này mà lớn lên đấy. Tuy quán nhỏ đơn sơ, chỉ có hai món nhưng khách không bao giờ ngớt vì dì Hoàng dành trọn tình yêu đối với chồng mà làm ra hai món ngon như vậy. Quán này là trước đây chồng của dì Hoàng, mới cưới được hai năm thì chồng dì bị tai nạn mà qua đời. Dì vẫn luôn gìn giữ tâm huyết của chồng mình cho đến giờ. – Cẩm Uyển.

– Thì ra là vậy. – Minh Kiên.

– Thôi. Ăn đi, đồ ăn nguội bây giờ. – Cẩm Uyển.

Cả hai ăn say sưa, chỉ lát sau, đồ ăn không còn lại mẫu nào.

– Dì Hoàng. Tính tiền giúp con. – Cẩm Uyển.

Dì Hoàng từ quầy đi ra.

– Cẩm Uyển đây sao ? Mấy tháng rồi dì không gặp con. – Dì Hoàng.

– À…tại con có việc nên không đến gặp dì được. Xin lỗi. – Cẩm Uyển. – Dì tính tiền giúp con.

– Thôi. Bữa này xem như dì mời hai đứa. – Dì Hoàng.

Cẩm Uyển cười lễ phép.

– Vậy…bữa này cảm ơn dì. Hôm sau chúng con lại đến ủng hộ tiếp. – Cẩm Uyển. – Chúng con về trước ạ.

– Được. Hai đứa về cẩn thận. – Dì Hoàng.

Cẩm Uyển và Minh Kiên tạm biệt dì Hoàng rồi ra về.

– Thôi, bây giờ tớ phải về rồi. Về tới nhà, tớ gọi điện cho cậu. – Cẩm Uyển.

– Được. – Minh Kiên.

Cẩm Uyển uể oải về nhà.

– Cẩm Uyển. Con đã chuẩn bị quà cho sinh nhật bác Thái chưa ? – Ông Đặc.

Cẩm Uyển cầm giỏ đồ đưa đến trước mặt bố.

– Bố xem. Cả một buổi của con. Rốt cục chỉ được một cái quạt. Bây giờ lại tiếp tục lao vào chuẩn bị quà. – Cẩm Uyển.

– Được. Vậy con làm việc của mình đi. – Ông Đặc.

Cẩm Uyển vội vã cầm hộp quà chạy về phòng. Tắm rửa thay đồ xong Cẩm Uyển lục lọi mấy hộp màu nước và cọ vẽ trong tủ.

– Tụi bây lúc này có tác dụng rồi. – Cẩm Uyển.

Cẩm Uyển hỳ hục tìm hình, vẽ mẫu thử đến nổi màu dính cả trên mặt. Đúng lúc Minh Kiên gọi đến.

– Cậu làm gì mà màu dính tùm lum hết lên mặt vậy ? – Minh Kiên.

– Chẳng phải là đang vẽ hoa bỉ ngạn lên chiếc quạt để làm quà sao. – Cẩm Uyển.

– Cậu biết vẽ à ? – Minh Kiên.

– Đúng. Khi nhỏ, mình có học. Học được 5 năm thì không học nữa. – Cẩm Uyển.

Cẩm Uyển vẫn chăm chú vào bức vẽ của mình.

– Bây giờ mình mới thực sự vẽ lên cây quạy đây này. – Cẩm Uyển. – Cậu im lặng nhé. Ồn ào mình không tập trung được.

– Được. – Minh Kiên.

Cẩm Uyển chăm chú vẽ, Minh Kiên thì yên lặng nhìn Cẩm Uyển qua màn hình.

Một tiếng sau Cẩm Uyển mới nói.

– Xong rồi. Bây giờ đợi nó khô và bỏ vào hộp là xong. – Cẩm Uyển.

– Chúc mừng cậu nhé. – Minh Kiên.

Đúng lúc ông chủ tiệm điêu khắc gọi đến.

– Cậu đợi tí nhé. Có người gọi mình. – Cẩm Uyển.

– Được. – Minh Kiên.

Cẩm Uyển vội bắt máy ngay.

– Alo ? – Cẩm Uyển.

– Là cô Đặc phải không ạ ? Miếng ngọc khi sáng cô dặn, tôi đã tìm được ở một cửa hàng. Nhưng kích cỡ nó nhỏ, chỉ bằng mặt đồng hồ thôi. Cô muốn lấy không ? – Ông chủ.

– Có. Bây giờ tôi qua đó liền. – Cẩm Uyển.

– Được. Tôi chờ cô. – Ông chủ.

Cẩm Uyển vội thay đồ rồi đến cửa hàng điêu khắc.

– Miếng ngọc này, anh gói lại giúp tôi. Tôi quẹt thẻ nhé. – Cẩm Uyển.

Cẩm Uyển đưa thẻ tín dụng cho ông chủ. Chờ một lát, Cẩm Uyển đã có được miếng ngọc. Cô về nhà liền nhắn tin ngay cho Minh Kiên.

– Này, tớ lấy được miếng ngọc phỉ thuý khi sáng đặt rồi. Tớ gắn cả nó vào cây quạt rồi. Đẹp lắm. Có thể bố cậu sẽ thích. Tớ phải ngủ đây. Cả ngày hôm nay tớ mệt lắm rồi. – Cẩm Uyển.

Cô lăn ra giường ngủ ngay. Không biết có phải ngủ quá sớm không. Cẩm Uyển giật mình thức dậy lúc 3h25 sáng. Không biết làm gì, Cẩm Uyển lên phòng thay quần áo của mình để thử đồ cho bữa tiệc sinh nhật. Thử hết cái này đến cái khác. Bỗng cô thở dài một cái.

– Chẳng có cái nào đẹp cả. Mấy bộ này cũ cả rồi. Hôm nào bảo style đổi hết lại. – Cẩm Uyển.

Bỗng cửa phòng mở ra.

– Anh đang tự hỏi sao trên phòng thay đồ lại có tiếng lục đục. Ra là em ở trên này. Mới có 5h sáng, em ở đây làm gì ? – Thừa Ân.

– Em đang thử đồ để đi sinh nhật bác Thái. Với lại tối qua ngủ sớm quá nên em giật mình tỉnh dậy nên lên đây. – Cẩm Uyển.

– Được. Vậy…em thay đồ, đi chạy bộ với anh cho vui. – Thừa Ân.

– Được. Anh xuống đó trước đi. Em thay đồ rồi xuống ngay. – Cẩm Uyển.

Thừa Ân xuống dưới nhà trước. Cẩm Uyển thay đồ thể dục rồi cũng xuống luôn.

– Được rồi. Đi thôi. – Cẩm Uyển.

Họ chạy được nửa vòng biển thì bắt gặp bọn Hiểu Phàm cũng chạy cùng. Cẩm Uyển hơi bất ngờ.

– Sao…các cậu ở đây ? – Cẩm Uyển.

– Chúng tớ hay chạy bộ buổi sáng với anh của cậu. Anh Thừa Ân không nói cho cậu nghe phải không ? – Hiểu Phàm.

Cẩm Uyển có vẻ như biết lý do vì sao anh hai không nói chuyện này cho mình.

Mọi người cứ như vậy chạy tiếp. Đến khi mệt quá mới nghỉ ngơi. Thừa Ân có mua nước cho mọi người.

– Đây. Em uống đi. – Thừa Ân.

– Cảm ơn. Nhưng….anh mở ra cho em mới hợp lý ! – Cẩm Uyển.

Thừa Ân nhanh chóng mở nắp chai nước ra đưa cho Cẩm Uyển.

– Chỉ giỏi gây chuyện. – Thừa Ân.

Hiểu Phàm lấy một chai nước trong túi mở nắp đưa cho Tư Thanh.

– Cậu uống đi. Có mệt không ? Để tớ bóp vai giúp cho. – Hiểu Phàm.

Tư Thanh nhìn về phía Cẩm Uyển rồi nói giọng đắc ý.

– Được thôi. Cảm ơn cậu. – Tư Thanh.

Hiểu Phàm ra phía sau chuyên tâm bóp vai cho Tư Thanh. Cẩm Uyển nhìn họ với vẻ mặt không quan tâm.

” Hai cái người này, cứ phải thích đóng ngôn tình trước mặt người khác. Nghĩ đến cảm nhận của tôi đi. Tôi vẫn còn F.A nè. “

Rồi điện thoại Cẩm Uyển reo lên.

– Alo. – Cẩm Uyển.

– Cậu đang ở nhà à ? Tớ đến đón cậu đi ăn sáng. Được không ? – Minh Kiên.

– Được. Nhưng cậu phải đợi tí nhé. Tớ chưa thay đồ. Sáng nay dậy hơi sớm nên chạy bộ với anh Thừa Ân. – Cẩm Uyển.

– Được. Cậu cứ từ từ thay đồ. Tớ đến rồi chờ dưới nhà. Vậy đi. Bye. – Minh Kiên.

Minh Kiên vội cúp máy. Cẩm Uyển hớp một ngụm nước rồi quay sang Thừa Ân.

– Anh muốn đi ăn sáng cùng em với Minh Kiên không ? – Thừa Ân.

– Thôi, hai đứa ăn đi. Lát nữa anh ăn sáng cùng với bố. – Thừa Ân.

Hiểu Phàm nhìn lên Cẩm Uyển.

– Bọn mình cũng chưa ăn sáng,…hay là đi ăn cùng đi. – Hiểu Phàm.

Tư Thanh chau mày nhìn Hiểu Phàm. Thái Phân lại bảo.

– Từ bao giờ cậu thân thiết đến mức cùng ăn sáng với Cẩm Uyển vậy ? – Thái Phân.

– Thì…đều là bạn học, ăn sáng cùng nhau có sao đâu ! – Hiểu Phàm.

Cẩm Uyển nhìn bọn họ.

– Thôi. Hướng nhà của mọi người không giống nhau, không tiện. Nếu có lần sau hãy đi cùng nhau. – Cẩm Uyển. – Anh hai, đi thôi. Chúng ta về nhà.

Cẩm Uyển cùng Thừa Ân trở về nhà. Minh Kiên đã đợi ở trước nhà.

– Này, sao cậu lại đến sớm vậy ? Mới 6h15 thôi mà ! – Cẩm Uyển.

– Tớ đã bảo đến đợi cậu cơ mà. Nào, lên thay đồ rồi đi ăn sáng. – Minh Kiên.

– Thôi, nếu đã đến thì vào cùng ăn sáng với anh và bố. – Thừa Ân.

Minh Kiên đồng ý. Mọi người ăn cơm với nhau rất vui vẻ.

– Minh Kiên. Theo cảm nghĩ của cháu thì cháu thấy Cẩm Uyển thế nào ? – Ông Đặc.

Minh Kiên và Cẩm Uyển đưa mắt nhìn nhau.

– À…cháu thấy Cẩm Uyển xinh đẹp, đáng yêu, năng động. Đối xử với bạn bè rất tốt. Cháu thấy được ạ. – Minh Kiên.

Cẩm Uyển nhìn Minh Kiên rồi cười tít mắt.

– Cảm ơn cậu nhé. Trước giờ không biết hình tượng của tớ trong lòng cậu lại có thể vĩ đại như vậy ! – Cẩm Uyển.

Ông Đặc có vẻ rất thích Minh Kiên. Một phần là vì cậu là một người ưu tú, một phần vì cậu là con của bạn thân của ông Đặc.

Cẩm Uyển và Thừa Ân ăn nhanh rồi lên lầu thay đồ đi học.

– Đi học thôi. Trêc rồi. – Cẩm Uyển.

– Vậy…cháu chào bác. Tối nay mọi người lại gặp nhau ạ. – Minh Kiên.

– Được. Các con đi học vui vẻ. – Ông Đặc.

Cả ba nhanh chóng leo lên xe để đến trường.

Không biết vì sao Cẩm Uyển rất mong chờ bữa tiệc sinh nhật đó. Có lẽ vì cô muốn đem tấm lòng của mình gửi tặng cho bố của người bạn thân.

Mọi việc cũng như Cẩm Uyển mong muốn. Cuối cùng buổi học cũng kết thúc. Thay vì sử dụng thời gian để nghỉ ngơi, Cẩm Uyển sử dụng thời gian đó để lựa đồ. Không có bộ đồ nào đẹp, Cẩm Uyên tìm đến Thừa Ân để ” xin chi viện “.

– Em sao cứ phải cuống cuồng lên ? Bây giờ anh đưa em đi mua đồ. – Thừa Ân.

Thừa Ân đưa Cẩm Uyển đến cửa hàng quần áo dạ hội lớn nhất thành phố Giang. Lựa tới lựa lui cũng chọn được bộ váy ưng ý.

– Cảm ơn anh. – Cẩm Uyển.

– Được rồi. Bây giờ có thể về chưa ? Từ đây đến lúc mở tiệc còn 2 tiếng để em chuẩn bị đấy. Về thôi. – Thừa Ân.

Cẩm Uyển vui vẻ sửa soạn cho mình. Cô tự làm tóc, tự trang điểm. Việc gì cũng tự mình làm. Cô vội vàng cầm quà chạy xuống nhà.

– Bố ? Bố xong chưa ? – Cẩm Uyển.

– Bố còn đang mặc đồ bên trong. Em chờ một chút đi. – Thừa Ân.

Hai anh em ngồi chờ tầm 10 phút thì bố cũng ra.

– Chúng ta đi thôi. – Ông Đặc.

– Dạ. Tài xế đợi chúng ta sẵn ngoài sân rồi. Chúng ta đi thôi. – Thừa Ân.

Cả gia đình lên xe để đến bữa tiệc sinh nhật.

– Ông chủ. Sắp đến rồi. – Tài xế.

Từ xa đã thấy ngôi nhà đồ sộ, nhộn nhịp người ra vào. Ông Đặc xuống xe rồi đến Thừa Ân. Khi Cẩm Uyển bước xuống xe, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cô. Một cô công chúa xinh đẹp, rạng ngời. Bộ váy dạ trắng trễ vai, mái tóc mềm mượt, lớp trang điểm nhẹ nhàng,…tất cả toát lên vẻ thanh tao, quý phái của một cô gái ở độ tuổi 16.

Minh Kiên từ trong nhà đi ra, đích thân đón Cẩm Uyển.

– Mời…công chúa. – Minh Kiên.

Minh Kiên đưa tay ra, Cẩm Uyển cũng phối hợp, nắm lấy tay Minh Kiên.

– Cảm ơn cậu. – Cẩm Uyển.

Cả hai sánh đôi cứ như công chúa và hoàng tử. Minh Kiên đưa Cẩm Uyển đến trước mặt bố của mình.

– Bố. Đây là Cẩm Uyển, là con gái của bác Đặc. Cũng là bạn của con. – Minh Kiên.

– Được. Rất đẹp. Cháu hôm nay rất đẹp. Người khác không biết, sẽ tưởng cháu là chủ bữa tiệc mất. – ông Thái.

Cẩm Uyển cười.

– Bác quá khen rồi. – Cẩm Uyển.

Cô vội đưa quà đến trước mặt ông Thái.

– Đây là quà cháu đặc biệt chuẩn bị cho bác. Chúc bác sinh nhật vui vẻ, mong những hy vọng của bác sẽ thành sự thật. – Cẩm Uyển.

– Cảm ơn cháu. Đến là được, quà cáp gì, sau này không cần khách sáo. – Ông Thái.

Minh Kiên ra hiệu cho bố.

– Bố, bố mở quà ra xem trước đã. Đây là quà mà Cẩm Uyển đích thân làm tặng bố đấy. Thành ý nhiều lắm đấy. – Minh Kiên.

Ông Thái mở quà ra xem, ông rất hài lòng với món quà đó.

– Mọi người xem, con bé rất có lòng, tặng cho tôi chiếc quạt vẽ hoa bỉ ngạn. Còn cả miếng phỉ thuý khắc hoa bỉ ngạn nữa chứ. – Ông Thái. – Mà…cháu tự vẽ lên quạt à ?

– Vâng. Tại vì cháu thấy cửa hàng trang trí không đẹp nên tự vẽ lên. Vì khi nhỏ có học vẽ nên bây giờ trổ tài thôi. – Cẩm Uyển.

Nhân viên phục vụ đưa rượu lên cho Cẩm Uyển.

– Chị lấy giúp em nước lọc với ạ. Em chưa uống được rượu. – Cẩm Uyển.

Ông Thái lại càng hài lòng hơn với cách ứng xử của Cẩm Uyển.

– Rất tốt. Thực ra bác cũng chẳng muốn Minh Kiên và Minh Hưng uống rượu. Nhưng là đàn ông, sau này cần phải biết uống rượu. – Ông Thái.

Nói chuyện rất vui vẻ. Rồi trước cổng có bốn chiếc xe cùng lúc đi đến. Thì ra là bọn Hiểu Phàm. Lúc này Cẩm Uyển mới ngạc nhiên.

” Khéo thế ? Bác Thái lại quen cả bố mẹ của Hiểu Phàm, Tư Thanh, Thái Phân và Bái Minh. Một sự trùng hợp lạ. “

Bọn họ cùng bố mẹ bước vào. Cả đám cũng rất ngạc nhiên khi bố mẹ lại quen biết nhau. Hiểu Phàm nhìn Cẩm Uyển không ngớt.

– Cẩm Uyển. Hôm nay,….cậu…cậu đẹp thật đấy. Giống công chúa vậy. – Hiểu Phàm.

– Cảm ơn đã khen. Các cậu cũng đẹp lắm mà. Tư Thanh của cậu cũng đẹp mà. – Cẩm Uyển.

Tư Thanh không thích Cẩm Uyển vì hồi cấp hai, Cẩm Uyển thích Hiểu Phàm nên nới bị bắt nạt. Bây giờ Cẩm Uyển đã xinh đẹp hơn, Tư Thanh sợ cô lại cướp Hiểu Phàm của mình.

– Tư Thanh, cậu uống ? – Thái Phân.

– Cho tớ rượu vang đi. – Tư Thanh.

Mọi người ai cũng uống rượu, chỉ riêng Cẩm Uyển là uống nước lọc.

– Cẩm Uyển. Sao lại uống nước lọc ? Cậu khồn biết uống rượu à ? – Hiểu Phàm.

– Không phải. Chỉ tại tớ chưa uống được rượu thôi. – Cẩm Uyển.

Minh Kiên thì thầm vào tai Cẩm Uyển rồi quay vào trong. Cô quay sang bác Thái.

– Bác. Bây giờ chúng ta ra ngoài vườn đi ạ. Có một bất ngờ mà Minh Kiên muốn bí mật tặng cho bác. – Cẩm Uyển.

– Được. Chúng ta đi. – Bác Thái.

Cẩm Uyển đỡ bác Thái cùng đi ra vườn, mọi người cũng di chuyển theo.

Ra đếm vườn, Minh Kiên xuất hiện với vai trò một ảo thuật gia. Anh làm ra rất nhiều điều bất ngờ dành tặng cho bố của mình.

– Bố. Sinh nhật vui vẻ. – Minh Kiên.

Mọi người đều rất vui với tiết mục đó. Nhất là bác Thái.

– Đứa con này năm nào cũng làm những trò khác nhau. – Bác Thái.

– Vậy…bố có vui không ? – Minh Kiên.

– Vui. Rất vui. – Bác Thái.

Cẩm Uyển nhìn xung quanh thì thấy có mổ chiếc đàn piano ở góc vườn.

– Bác Thái. Bác có thích nghe đàn hát bằng piano không ạ ? – Cẩm Uyển.

– Thích. Rất thích. Mà…cháu biết chơi đàn piano à ? – Bác Thái.

– Vâng. Cháu biết chơi. – Cẩm Uyển.

Cẩm Uyển chạy lại ngồi vào ghế. Cô hít một hơi thật sau rồi đặt hai tay lên phím đàn. Bài hát ” Đom Đóm ” của Hoàng Duyệt, nay được Cẩm Uyển cover lại khiến mọi người như muốn tan chảy.

– Ánh trăng giữ đêm tĩnh lặng. Chớp mắt biến thành đom đóm ở chốn xa vời. Lẻ loi lập loè trong đêm đen soi sáng được chỉ dậy. Hoặc giả lờ cho truyền thuyết của chính nó thôi…… – Cẩm Uyển.

Ai cũng rất chuyên tâm nghe nhạc. Chỉ có Tư Thanh là rất tức tối.

– Đáng ghét. Đáng lẽ tớ mới là người nổi bật nhất chứ. – Tư Thanh.

– Cậu đừng tức giận. Không sao đâu. Mọi người vẫn để ý cậu cơ mà. – Thái Phân.

Âm nhậc kết thúc trước tiếng vỗ tay nồng nhiệt của mọi người. Cẩm Uyển được Minh Kiên đỡ lại chỗ bố của mình.

– Bác Thái. Bác thấy có hay không ạ ? – Cẩm Uyển.

– Hay. Rất hay. Cháu rất giỏi. – Bác Thái.

– Cảm ơn bác. – Cẩm Uyển.

Tư Thanh từ đâu chạy lại.

– Bác Thái. Cháu cũng muốn đàn một bài để mừng sinh nhật bác. – Tư Thanh.

– Được. Cháu cứ thể hiện tài năng của mình cho mọi người thưởng thức. – Bác Thái.

– Vâng. – Tư Thanh.

Tư Thanh đàn rất hay. Mọi người cũng chú tâm nghe.

– Cậu thấy vị hôn phu của mình đàn như thế nào ? – Cẩm Uyển.

– À…hay. Nhưng…so với cậu thì vẫn còn kém lắm ! – Hiểu Phàm.

– Tớ bảo này. Nếu cậu vì lỗi lầm khi xưa mà lấy lòng mình thì mình thấy không cần. Mình cũng nói rõ, mình đã hết giận các cậu lâu rồi. Nếu khen thật lòng thì mình xin nhận. Còn…đó là vị hôn phu của cậu. Cậu phải bảo vệ cô ấy chứ không phải trả lời như vừa rồi. – Cẩm Uyển

– Được…tớ hiểu rồi. – Hiểu Phàm.

Cẩm Uyển nhìn Hiểu Phàm khó hiểu.

” Cái tên nhóc này sao lại nhút nhát vậy chứ ? Mình nhớ là hắn giỏi bắt bẻ người khác lắm mà ! “

Tiếng đàn dứt, mọi người cũng vỗ tay không ngớt. Tư Thanh cũng chạy lại chỗ bác Thái.

– Bác Thái. Cháu đàn có hay không ạ ? – Tư Thanh.

– Hay. Hai cháu có mỗi nét đàn khác nhau, đều hay cả. – Bác Thái.

– Cảm ơn bác Thái. – Tư Thanh.

Tư Thanh đi ngang Cẩm Uyển liền hất vai cô một cái.

– Xin lỗi. Tớ không cố ý. – Tư Thanh.

– Không sao. – Cẩm Uyển.

Tiếng nhạc lại vang lên, ông Đặc đi lại chỗ Cẩm Uyển.

– Có hứng thú nhảy cùng bố một bài hay không, công chúa. – Ông Đặc.

– Được thôi. – Ông Đặc.

Bác Thái lại kéo bố của Cẩm Uyển lại.

– Ông làm gì vậy ? Để bọn trẻ chơi với nhau. Mấy lão già chúng ta sang kia uống rượu, nói chuyện có hơn không. – Ông Thái.

– Được. Đi thôi. – Ông Đặc.

Cẩm Uyển vui vẻ nhìn bố. Minh Kiên lại đến trước mặt cô.

– Có hứng thú nhảy với tiểu nhân một bài khồn công chúa ? – Minh Kiên.

– Được thôi. Nếu ngươi đã có nhã ý thì ta thuận theo vậy. – Cẩm Uyển.

Cả hai khiêu vũ cùng nhau. Tư Thanh nhảy cùng Hiểu Phàm, Thái Phân nhảy cùng Bái Minh, còn Thừa Ân nhảy cùng Mẫn Nhi. Bốn cặp cùng nhau khiêu vũ trước ánh mắt ngưỡng mộ của nhiều người.

Hiểu Phàm không ngừng nhìn về phía Cẩm Uyển. Còn cô vẫn vô tư nói chuyện vui vẻ với Minh Kiên.

– Hôm nay cậu thật sự rất đẹp. – Minh Kiên.

– Cậu khen tớ bao nhiêu lần rồi ? – Cẩm Uyển.

– Thì cậu đẹp, tớ khen là lẽ đương nhiên. Không thích à ? – Minh Kiên.

Cẩm Uyển lắc đầu.

– Không phải, chỉ là trước đây tớ rất xấu nên không có ai khen tớ cả. Bây giờ thì khác nhiều lắm rồi. – Cẩm Uyển.

– Vậy, tớ sẽ khen cậu mỗi ngày để bù lại trước kia nhé ! – Hiểu Phàm.

– Được thôi, nếu cậu đã muốn thì tớ toại nguyện cho cậu thôi. – Cẩm Uyển.

Bọn họ nhảy một lúc rồi đổi bạn nhảy theo vòng cho nhau. Cẩm Uyển nhảy cùng Hiểu Phàm, Tư Thanh nhảy cùng Bái Minh, Thái Phân nhảy cùng Thừa Ân, còn Mẫn Nhi nhảy cùng Minh Kiên.

Lại một lần nữa, Tư Thanh cứ mãi nhìn về phía Hiểu Phàm.

– Cậu thật sự không còn giận bọn tớ chuyện đó nữa à ? – Hiểu Phàm.

– Cậu yên tâm. Nếu cậu không tin thì tớ có thể thề. – Cẩm Uyển. – Sau này vẫn là bạn.

– Được. Vẫn là bạn. – Hiểu Phàm. – Mà, giữa học kỳ 1 sẽ có kỳ chuyển lớp theo thứ hạng. Có thể mấy người chúng ta sữ cùng lớp đấy.

– Vậy à ? Không phải chứ ? – Cẩm Uyển.

– Cậu không thích chung lớp với bọn tớ đúng không ? – Hiểu Phàm.

Cẩm Uyển nhanh chóng cứu ớt lời nói của mình.

– Không phải. Cậu hiểu sai ý của tớ rồi. Tại vì tớ và Minh Kiên không muốn học lớp chọn. Nhiều việc phải lo lắm. – Cẩm Uyển.

– Thì ra là vậy. – Hiểu Phàm.

– Mà này. Tớ thấy mọi lần cậu rất tự cao tự đài mà. Sao hôm nay lại hạ mình trước người khác vậy ? – Cẩm Uyển.

Hiểu Phàm nhìn Cẩm Uyển không nói gì. Rồi bất giác nhìn lên tấm cài áo trước ngực Cẩm Uyển.

– Cái cài áo này….? – Hiểu Phàm.

– Là của mẹ tớ để lại. Nó theo tớ rất nhiều năm rồi. – Cẩm Uyển.

Nhảy thêm vài phút thì âm nhạc cũng hết. Minh Kiên và Cẩm Uyển tiếp tục đi cùng với nhau.

– Hai cậu nói gì vậy ? – Minh Kiên.

– Sao cậu tò mò thế ? Chỉ là nói chuyện về việc cấp hai thôi. Chẳng có gì khác cả. – Cẩm Uyển. – À mà…nghe nói đến giữa học kỳ một sẽ có chuyển đổi lớp. Có thể hai chúng ta sẽ vào lớp 10A1 đấy.

– Được thôi. Bây giờ tớ lại cảm thấy thích học lớp chọn rồi. – Minh Kiên.

Cẩm Uyển nhìn Minh Kiên khó hiểu.

– Cậu nói cái gì ? Sao trước đây lại nảo không thích ? Đúng là đồ hai mặt. – Cẩm Uyển.

– Không biết. Chỉ là tự nhiên cảm thấy muốn học lớp chọn thôi. Mà…cậu để tâm những lời mình nói à ? – Minh Kiên.

Cẩm Uyển vỗ vai Minh Kiên một cái.

– Tất nhiên. Cậu là người bạn thân của tớ, tất nhiên phải để tâm rồi. – Cẩm Uyển.

– Bạn thân ? – Minh Kiên.

– Đúng rồi. Cậu và Mẫn Nhi đều là bạn thâm của tớ. – Cẩm Uyển.

Minh Kiên gật gù đầu nhưng mặt lại không vui. Cả hai cùng đi đến chỗ bác Thái.

– Bố. Có cần chúng con ở đây cùng với bố và các bác không ? – Minh Kiên.

– Không cần. Nếu được thì đưa Tiểu Uyển đi dạo biển. Ở đây để mấy ông già bọn ta nói chuyện là được rồi. – Bác Thái.

– Được. Vậy chúng con xin phép. – Minh Kiên.

Minh Kiên đưa Cẩm Uyển rời đi trước. Cả hai cùng dạo biển. Rồi Cẩm Uyển cuối xuống tháo đôi guốc ra.

– Làm tớ đau chân nãy giờ. – Cẩm Uyển.

– Cậu…trời lạnh vậy mà đi chân không à ? Bị bệnh đấy. – Minh Kiên.

– Không sao. Còn hơn là hành hạ đôi bàn chân ngọc ngà của tớ. – Cẩm Uyển.

Minh Kiên kéo Cẩm Uyển ngồi vào một cái ghế gần đó. Anh tháo đôi giày của mình ra rồi mang vào cho Cẩm Uyển.

– Cái này cậu mang cho ấm chân. Cẩn thận lại đổ bệnh. – Minh Kiên.

– Vậy…cảm ơn nhé. – Cẩm Uyển.

– Ừ. Đưa đôi giày của cậu đây, tớ cầm giúp cho cậu. – Minh Kiên.

Cẩm Uyển đưa đôi giày cho Minh Kiên cầm. Người xung quanh nhìn vào mà muốn ngưỡng mộ Cẩm Uyển.

– Anh xem kìa. Họ đáng yêu không ! – A

– Nhìn họ kìa. Cô gái thật tốt số mới có người yêu như anh ấy. – B

– Xem người nam lãng mạn kìa. Thà đi chân không chứ không muốn bạn gái mình phải đổ bệnh. – C

– bla bla……

Cẩm Uyển nhìn Minh Kiên cười.

– Cậu xem. Bao nhiêu người đang khen cậu đấy. Vui không ?

– Vui. Nhưng…nếu được giống như họ nói thì càng vui hơn nữa. – Minh Kiên.

Giọng Minh Kiên nhỏ dần đến mức Cẩm Uyển không nghe thấy gì nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN