Sống lại để biết anh yêu em - Chương 16: Sự thật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Sống lại để biết anh yêu em


Chương 16: Sự thật


“Tôi có kế hoạch này!”, Lam Thiên Duật dứt khoát:”Lần này chúng ta nhất định phải cứu được An Viễn và tóm gọn tất cả bọn chúng!”

“Rõ!”, giống như nhận được mệnh lệnh tuyệt đối, Ngụy Lăng Viêm và Lam Hoàng Minh lập tức đáp.

“Lão ta muốn sáng mai tới điểm hẹn thế nên tôi sẽ chia thành hai nhóm. Lăng Viêm, cậu dẫn theo những người trong Lam gia xuất phát trước đi. Tôi và Hoàng Minh sẽ theo sau…chúng ta sẽ mai phục lão!”

“Tuân lệnh!”
….

Lục An Viễn bị giam trong phòng. Cậu cúi đầu, ánh mắt nghĩ ngợi vẩn vơ. Nhớ lại cuộc nói chuyện điện thoại lúc trước mà tâm trạng cậu trở nên rối bời. Không biết nên vui hay nên buồn đây?

Lát sau có tiếng mở cửa, cậu chợt tỉnh lại nhanh chóng cảnh giác. Một nam nhân mặc vest đen thân hình cao lớn xuất hiện tiến về phía cậu. Cậu có ý chống trả, nam nhân kia vội bắt lấy tay cậu, nói:” Bình tĩnh, tôi tới đây là giúp cậu thoát khỏi đây. Đừng làm ồn không bọn chúng sẽ để ý!”

Thấy cậu đã bình tĩnh, nam nhân bỏ tay cậu ra. Trầm lặng vài giây, cậu nói:” Anh là ai? Anh thật sự sẽ giúp tôi rời khỏi đây trước khi Thiên Duật phải dùng cổ phần công ty ra để trao đổi sao?”

“Tôi là Tần Kiệt – thư kí của thiếu gia Phàm Hạ Nghiêm. Tất nhiên sẽ giúp cậu rời khỏi và Lam đại thiếu gia cũng sẽ không phải trao đổi với lão!”

Nghe đến “Phàm Hạ Nghiêm”, trong lòng cậu lại cảm giác yên tâm. Lục An Viễn nói:” Nhanh chút được không? Thiên Duật đang trên đường đến đây!”

“Lam đại thiếu gia tới cũng phải mất một ngày rưỡi, bởi vì chỗ này là biên giới giữa Trung Quốc và Nga.”

“Biên giới?”, Lục An Viễn có chút ngạc nhiên. Lúc bị chúng bắt lên xe, cậu bị chuốc thuốc mê nên hoàn toàn không biết mình ở nơi nào…

“Lão ta…giống như ba năm trước…”, nói đến đây, Lục An Viễn tức giận chửi mắng:” Lão già khốn khiếp, tôi nguyền rủa lão. Cứ đợi đấy, sau vụ này lão sẽ chết không chỗ chôn…”

Trước mắt không thể làm gì, chi bằng cứ chửi cho sướng miệng… Tần Kiệt nói:” Tôi sẽ tìm cách… Thật ra tôi còn chuyện muốn nói với cậu…”

Anh ấp úng, cảm giác khó xử cũng không dám nói.
” Có chuyện gì, anh cứ nói đi!”
“Là…là chuyện của Phàm thiếu gia!”

Lục An Viễn ngẩn người.
“Thật ra…ba năm trước thiếu gia…ngài không hề có ý định làm tổn thương cậu. Cuộc gặp gỡ giữa hai người hoàn toàn là tình cờ. Thiếu gia đã yêu cậu…rất rất nhiều. Thế nhưng cha ngài là Phàm Kỳ Tịch, một kẻ vô cùng tham lam. Lão chẳng coi thiếu gia như con ruột. Cậu lấy cắp USB là do lão sai thiếu gia làm. Thiếu gia không còn cách nào khác. Từ nhỏ mẹ ngài đã mất sớm, lão vô cùng tàn nhẫn luôn đánh thiếu gia, đến giờ…vẫn vậy. Nếu thiếu gia không nghe lời, lão sẽ không thương tiếc mà sẽ một súng giết chết ngài…

“Không thể…trên đời này có kẻ làm cha như vậy sao?”
Lục An Viễn nhất thời kích động mà cảm thấy đau lòng thay Phàm Hạ Nghiêm.

“An Viễn…thiếu gia thực sự rất yêu cậu. Ngài đã ân hận mà trách bản thân sau cái chết của cậu. Vậy nên, xin cậu…”

“Tôi biết!”, cậu đáp:” Ngay từ lần gặp đầu tiên tôi biết anh ấy là người tốt. Tôi không trách anh ấy đâu.
“Cảm ơn cậu.”

Bất chợt, Tần Kiệt hoảng hốt:” Lão ta về rồi. Tôi cũng không thể ở lại đây lâu. Tôi nghĩ lão sẽ không làm hại gì đến cậu nhưng cậu hãy cẩn thận.”
“Ừ!”

Nói xong Tần Kiệt nhanh chóng rời đi vừa lúc Phàm Kỳ Tịch bước vào. Lão không phát hiện ra điều gì bất thường cứ thế tiến về phía cậu. Cậu theo bản năng lùi lại phía sau. Giọng hắn khó nghe:”Đừng lùi nữa, cưng sẽ đập vào tường mất!”

Lục An Viễn quay đầu lại nhìn thì thấy chỉ còn một bước chân nữa sẽ chạm tới bức tường xanh nhạt.
Cậu đứng yên lặng một hồi. Lại giọng hắn:”Cưng không cần lo, ta chỉ đến thăm chút thôi. Phải rồi, ta có đem đồ ăn cho cưng.”

Hắn giơ lên một rổ đồ ăn thơm phức. Dĩ nhiên là cậu mặc kệ nó có hấp dẫn thế nào, cậu từ chối:”Tôi không đói.”

“Thôi nào, không có độc đâu. Hơn nữa cưng mà sút đi chút thịt trên cơ thể thì Lam đại thiếu gia sẽ không đành lòng đâu.”

Vừa nói vừa tiến gần cậu hơn, cậu nhận thấy hơi thở của lão toàn mùi giấm chua do uống nhiều rượu.
Lão đưa tay chạm vào mặt cậu, cậu tránh đi nhưng bị lão dồn vào góc tường. Hắn một tay có thể giữ chặt hai tay cậu.

“Thả ra!”, cậu hét lên.
“Cưng xinh đẹp thế này hèn gì thu hút Lam đại thiếu gia như thế!”
Lão thì thầm vào tai cậu, mùi rượu nồng nặc phả hết vào mặt cậu. Bàn tay to thô ráp của lão di động trên cơ thể cậu.
Cậu cảm giác phi thường khó chịu, ra sức vùng vẫy:”Ông…tên biến thái, bệnh hoạn…Buông tôi ra!”
“Cưng chửi đáng yêu thật…”

Tiếng chuông điện thoại của lão reo lên, hắn nhíu mày đành buông cậu ra.
“Haizzz, tiếc quá! Ta ra ngoài đây, cưng ngủ ngon nhé!”

Lão rời đi để lại Lục An Viễn đang cảm thấy ớn lạnh. Lần đầu tiên cậu gặp một kẻ biến thái là cha của người cậu yêu… Không phải chứ, Hạ Nghiêm không phải “loại” người đó… Cậu liên tục lắc đầu. được lúc lại giật mình tỉnh ra. Đây là hoàn cảnh nào rồi mà còn suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn thế này, phải nhanh chóng rời khỏi đây!

Đêm tối, Ngụy Lăng Viêm cùng những người trong Lam gia đã tới được lãnh thổ của hắn. Tuy nhiên vẫn là cách Lục An Viễn khá xa. Nhận lệnh của Lam Thiên Duật, anh đi đến vùng xa xôi hẻo lánh nơi biên giới, bí mật đột nhập nhằm bắt giết hết những tên thủ hạ của Phàm gia trong yên lặng.
Đi qua cánh rừng và anh đã nhìn thấy căn nhà to lớn mà lão trú ngụ. Bước thêm vài bước nữa thì “Tạch”, một sợi dây kim loại mảnh dứt ngáng chân anh. Ngụy Lăng Viêm nhận thấy có điều bất thường vội hét lên:”Cẩn thận!”

Quả nhiên, từ bốn phía rất nhiều tên thủ hạ của Phàm gia xuất hiện. Kẻ cầm dao, kẻ cầm súng đang chuẩn bị mai phục. Ngụy Lăng Viêm nhếch miệng, anh đoán trước điều này. Và buổi tối đêm đó một trận đánh dữ dội đã nổ ra. Toàn bộ cây cối xung quanh đều trơ trụi hết sạch, đất đá văng toán loạn khắp nơi. Hai bên chạm trán một mất một còn…

Rạng sáng hôm sau, Phàm Kỳ Tịch nhận được cuộc gọi từ lũ thủ hạ:” Lão đại, chúng tôi đã diệt sạch những kẻ đột kích đêm hôm qua. Trong số chúng có xác Ngụy Lăng Viêm. Xác nhận hắn đã chết, giải quyết thế nào đây?”
Lão cười phá lên thỏa mãn. Tối qua khi rời khỏi Lục An Viễn hắn cũng nghe thủ hạ báo có kẻ đột nhập. Lão lập tức sai người đến phát hiện Ngụy Lăng Viêm. Lúc đầu lão có chút lo sợ nhưng không ngờ lại giải quyết nhanh đến vậy…

” Ngụy Lăng Viêm sao? Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ là hạng nhãi nhép tự sa vào lưới. Cứ hỏa thiêu xác hắn đi, còn nữa mau dọn sạch hiện trường. Ta còn có hẹn trao đổi với Lam Thiên Duật ở đó. Các ngươi cứ mai phục ở đó. Ta sẽ cho hắn gặp Ngụy Lăng Viêm sớm thôi!”
“Tuân lệnh!”

Tắt điện thoại, hắn vẫn cười trong vui vẻ. Mọi thứ đều theo sự sắp xếp của hắn…
Tuy nhiên…cùng thời điểm đó.

…Tại bãi chiến trường tối qua, xác chết dồn dập chồng đống lên nhau. Đứng trên đống xác đó là dáng người thanh niên trưởng thành tay cầm điện thoại. Người này chính xác là người đã nói chuyện với Phàm Kỳ Tịch lúc nãy. Hạ tay xuống quăng điện thoại đi, một tay tháo máy thay đổi giọng nói ở cổ xuống. Từ trên đống xác cao hơn ba mét nhảy xuống, giọng nói quen thuộc đầy khí chất của Ngụy Lăng Viêm:”Nghe rồi chứ? Một số người ở lại dọn dẹp mớ hỗn độn này. Còn lại thì theo tôi!”
“Rõ!”

Ngụy Lăng Viêm không chậm trễ lập tức xuất phát. Phàm Kỳ Tịch quá chủ quan. Lần trước Ngụy Lăng Viêm đã mắc kế điệu hổ ly sơn của hắn, nhờ vậy mà hắn đã bắt được Lục An Viễn. Nhưng lần này thì không, một
mưu kế hèn đó không thể có hiệu lực lần hai. Nói gì thì nói nhưng Ngụy Lăng Viêm lần này vô cùng tỉnh táo. Anh không cho phép mình bại trước kẻ thù một lần nữa. Bằng mọi giá phải cứu được Lục An Viễn…Suy nghĩ đó luôn thường trực trong anh!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN