Sống lại để biết anh yêu em
Chương 18: Kết cục
Trong phòng rơi vào im lặng, tưởng chừng mọi chuyện đã kết thúc nhưng bất chợt đèn vụt tắt. Trong phòng tối om, tiếng bước chân vang dội của nhiều người dự đoán được điều không hay sắp xảy ra. Lam Thiên Duật cố giữ bình tĩnh, anh cảm nhận được một nắm đấm với tất cả sức lực giáng về phía anh. Anh có thể dễ dàng đỡ được. Tuy nhiên anh hoảng hốt khi nghe tiếng hét của Lục An Viễn.
Không lâu sau đèn sáng trở lại, cảnh tượng trước mắt vô cùng rối loạn. Phàm Kỳ Tịch và những tên thủ hạ của hắn đang ở đây. Tay trái của hắn ghì chặt Lục An Viễn, tay phải cầm dao kề lên cổ cậu. Lam Thiên Duật tức tối hạ được tên vừa đánh lén anh xong hét:” Lão già khốn! Thả em ấy ra.”
Phàm Kỳ Tịch bình thản đáp:”Dĩ nhiên tôi sẽ thả, nhưng mà Lam đại thiếu gia, đây đâu phải địa điểm trao đổi nhỉ?”
Anh gằn giọng:”Ngươi nghĩ ta là thằng ngu hay sao? Ngay từ đầu ngươi cũng không định giữ lời rồi, ngươi muốn giết An Viễn?”
“Đâu có, nhờ con trai tôi mà thằng nhóc này vẫn lành lặn đấy thôi.”
Phàm Kỳ Tịch cũng lần theo vết máu mà tìm được đến đây. Nhưng Lam Thiên Duật cũng ở đây, lão đành phải chờ tới lúc mà anh không cảnh giác, không phòng bị. Lão tắt đèn, nhờ kính hồng ngoại lão dễ dàng bắt được An Viễn…
“Đây là thứ ngươi cần!” Lam Thiên Duật lấy ra một USB màu đen nói.
“Được, chúng ta ra ngoài trao đổi.”
Phàm Kỳ Tịch vẫn khăng khăng giữ lấy An Viễn mà lùi ra đến tận cửa. Lam Thiên Duật mất kiên nhẫn:”Mau thả An Viễn ra!”
Lão cười:”Bình tĩnh nào, để chắc ngài không đuổi theo thì tôi cần nó đi cùng một đoạn đường.”
Lam Thiên Duật:”Khốn khiếp!”
Phàm Kỳ Tịch ra lệnh cho thủ hạ:”Các ngươi ra ngoài chuẩn bị xe.”
Khi một tên thủ hạ của lão tiến ra cửa lớn thì một cú đấm lao thẳng vào mặt hắn, lực đấm rất mạnh đến mức hắn đập mạnh vào bức tường. Ngụy Lăng Viêm xuất hiện, anh nói to:” Nơi này sẽ là mồ chôn của chúng mày.”
Dứt lời những người bên Lam gia xông vào hạ gục hết mấy tên thủ hạ của Phàm Kỳ Tịch.
Lam Hoàng Minh cũng đến. Cậu ta rất ngạc nhiên khi thấy Lục An Viễn thật sự sống lại nhưng cậu bị Phàm Kỳ Tịch bắt làm con tin. Chỉ còn lại Phàm Kỳ Tịch, Lam Hoàng Minh nói:”Phàm Kỳ Tịch, ông mau đầu hàng đi. Mau thả An Viễn ra, tôi đảm bảo ông sẽ được sống sót!”
Nghe Lam Hoàng Minh nói, Ngụy Lăng Viêm liếc sang. Ánh mắt anh rực sát khí:”THẢ NÓ RA NẾU MÀY MUỐN CHẾT TOÀN THÂY!”
Trước sự đe dọa đó, Phàm Kỳ Tịch vẫn bình tĩnh:”Vậy chúng mày không còn quan tâm đến tiểu tình nhân bé nhỏ này sao!”
Lúc này dao trên tay hắn chạm vào da thịt Lục An Viễn. Cả ba người kia đều tối mặt cả kinh.
Lam Thiên Duật:” Không được đụng đến em ấy! Ta đưa USB cho ngươi, ta cũng không cho người đuổi theo. Ngươi lấy được lập tức biến ngay.”
Lục An Viễn không muốn như vậy, cậu ngăn cản:”Đừng làm thế, Thiên Duật!”
Lam Thiên Duật:”Em đừng lo, anh nhất định sẽ cứu em!”
Phàm Kỳ Tịch vui vẻ:”Như vậy mới được chứ, Lam đại thiếu gia mau ném qua đây cho tôi.”
Khoảng khắc Lam Thiên Duật giơ tay ném lên, bất ngờ có tiếng từ trên tầng vang xuống:”Dừng lại, ngài không cần đưa cho hắn.”
Là Tần Kiệt, anh đang bước xuống cầu thang. Tất cả đều ngạc nhiên, không biết Tần Kiệt sẽ làm gì?
Lục An Viễn cũng khó hiểu nhưng khi nhìn vào mắt anh ta, cậu chắc chắn một điều: Người này muốn cứu cậu.
Phàm Kỳ Tịch giận dữ:”Lại là mày, chủ của mày chết rồi, mày muốn gì đây?”
Nghe “chủ nhân chết”, Tần Kiệt biết lão đang nhắc đến Phàm Hạ Nghiêm. Sắc mặt Tần Kiệt cũng tối đi mấy phần, anh ta đang cố giấu đi phẫn nộ trong lòng nói:”Lão gia, ngài trước tiên nên thả Lục An Viễn ra đi. Ngài không thể làm tổn thương cậu nhóc này được đâu?”
Lão gầm lên:”Tao chẳng hiểu mày đang lảm nhảm cái gì?”
Trước tình cảnh đó, Ngụy Lăng Viêm và Lam Thiên Duật bất động. Không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn, họ không muốn kích động Phàm Kỳ Tịch.
Tần Kiệt lấy ra mấy tờ giấy nói:”Tôi đã tìm ra chứng cứ ngài đánh cắp thông tin của Lam gia vào ba năm trước. Ngài muốn trốn sang Nga đúng không? Bộ ngài không biết rằng Tổng thống Nga là người hợp tác làm ăn với Lam đại thiếu gia lâu năm sao? Nếu bên đó biết chuyện ngài làm ba năm trước cùng với thủ đoạn hèn hạ ngài đang chuẩn bị thực hiện đây thì ngài chẳng những có thể yên ổn sang Nga mà Hoàng gia Anh cũng không bỏ qua cho ngài!”
“Im miệng! Chuyện của tao không cần mày quản…Đưa USB đây!”
Tần Kiệt:”Tôi đã nói nhiều như vậy mà ngài không nghe sao? Được rồi, nếu như ngài không chịu thả Lục An Viễn ra thì…”
Nói đến đây, Tần Kiệt dần ngẩng cao đầu lên, lộ ra một nụ cười khó hiểu đồng thời thốt ra hai từ:”Đâm đi!”
Nghe Tần Kiệt nói, tất cả đều sửng sốt. Tay lão run run, di chuyển loạn xạ. Riêng Tần Kiệt vẫn vẻ mặt đó, anh cười loạn lên, tiếng cười lấn át bầu không khí đến đáng sợ:”Cứ đâm nó đi. Cứ coi như nó là tấm vải rạch một nhát dao xuống sẽ tiêu tan luôn, dễ dàng lắm!
Vừa nói Tần Kiệt vừa tiến gần về phía lão. Lão không khỏi kinh sợ.
Ngụy Lăng Viêm dường như đã đứt dây thần kinh chịu đựng. Anh muốn chạy đến nhưng Lam Thiên Duật kịp ngăn cản anh.
Lam Thiên Duật nói khẽ:”Bình tĩnh Lăng Viêm, tôi cũng như cậu lo sợ đến phát điên rồi. Nhưng tôi nghĩ tên đó làm vậy là muốn lão phân tâm…
Ngụy Lăng Viêm kịch liệt phản đối:”Không có chuyện đó, càng làm hắn kích động hơn thôi. Hắn là người của Phàm Hạ Nghiêm, cậu tin hắn?”
“Tôi tin.” Lam Thiên Duật nói chắc như đinh đóng cột:”Dù sao cũng không thể làm gì, hãy kiên nhẫn chờ!”
Lăng Viêm đành phải im lặng chờ đợi. Anh xiết chặt hai tay, nếu như Tần Kiệt thực sự khiêu khích Phàm Kỳ Tịch khiến lão đâm con dao trong tay vào An Viễn thì hôm nay ngoài An Viễn bị thương (thậm chí mất mạng) sẽ có thêm hai cái xác chết. Cả hai xác chết là của Tần Kiệt và Phàm Kỳ Tịch sẽ do một tay Ngụy Lăng Viêm điên loạn xả đạn rồi thả cho chó gặm…
Tần Kiệt tiếp tục, vẻ mặt hắn tối đi, đồng tử dãn ra con ngươi nhỏ lại hiện rõ tơ máu trong mắt, miệng cười:”Sao vậy, ra tay đi. Ông có thể dễ dàng ra lệnh cho lũ thủ hạ bắn chết con trai ruột của ông. Lẽ nào đối với một thằng nhóc không quan hệ huyết thống gì, còn là tình nhân của kẻ thù mà ông không dám đâm chết hay sao? Nực cười!”
Tần Kiệt nói đến đây có thể khiến lão hoảng sợ mà không cảnh giác. Tần Kiệt tiến lại gần lão nhất có thể. Phàm Kỳ Tịch chợt tỉnh ra, lão biết Tần Kiệt tới quá gần lão. Lão không còn ý thức, con dao trong tay lão giơ lên không trung rồi dứt khoát hạ xuống Lục An Viễn.
Lam Thiên Duật phản ứng kịp:”Ngay bây giờ!”
Ngụy Lăng Viêm đã hiểu. Không thể chậm trễ, cả hai lao đi với vận tốc tức thời. Con dao kia vẫn đang nhắm vào Lục An Viễn. Tần Kiệt ở gần nhất có thể. Nhanh như chớp, Tần Kiệt kéo được An Viễn ra khỏi lão. Nhưng cũng không thể tránh khỏi, con dao trong tay lão thay vì đâm trúng ngực An Viễn thì nó đã cắt ngang mặt cậu.
“XOẸT!” má phải của cậu bị dao cứa qua thành một vệt đỏ dài. Tần Kiệt đỡ được cậu và nhanh đưa cậu ra khỏi tầm tay lão.
Mà Ngụy Lăng Viêm và Lam Thiên Duật thấy lão dám làm cậu bị thương, hai tay siết chặt, mỗi người tung một đấm về phía lão. Từ trước tới giờ, hai người phối hợp làm việc rất ăn ý, nhất là trong việc đánh nhau. Phàm Kỳ Tịch lĩnh trọn hai cú đấm đó. Mặt lão biến dạng rồi cả người lão bay ra tận cửa. Thế nhưng, ra cửa lão có cơ hội chạy lên một chiếc xe. Lão lái xe chạy trốn. Tất cả thủ hạ của Lam gia đuổi theo.
Lam Thiên Duật chạy ra khỏi cổng thấy bên cạnh có mấy chiếc thùng nhựa trống. Anh lập tức đá chiếc thùng nhựa đó. Anh đá rất nhanh và chính xác. Chiếc thùng nhựa đó bay đập vào kính xe, kính vỡ đâm vào mắt lão. Lão mất tầm nhìn, cứ thế lái xe điên loạn. Vì đây là vùng biên giới nên không tránh khỏi địa hình rừng rậm, núi dốc thậm chí vực thẳm. Và lão lái xe lao xuống vực. Trước khi lão xuống, xe của Phàm Kỳ Tịch va trúng mấy thân cây và xe còn lật ngửa cuối cùng xe lão nổ tung. Lam Hoàng Minh và những người thủ hạ khác kinh ngạc trước cú sút ngoạn mục của Lam Thiên Duật.
Lam Thiên Duật nghĩ:”Đáng đời, lão già khốn nạn! lao từ đây xuống đó, không chết thì cũng tàn phế huống hồ trước khi lao xuống xe còn nổ tung.”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!