Sống Thử
Ngoại truyện 1
NGOẠI TRUYỆN 1
Tiếng chuông báo thức vang lên inh ỏi cả căn phòng nhỏ, tôi đưa tay lên khẽ dụi đôi mắt của mình rồi lay nhẹ chị Ly đang nằm ở bên cạnh:
– Chị ơi, đến giờ rồi kìa, dậy đi!
Ly nghe vậy cũng cựa mình một cái rồi mở mắt:
– Thôi, hôm nay tao nghỉ làm, lâu lắm rồi mày mới về đây, nghỉ một hôm tao với mày đi chơi thả ga.
Tôi nghe vậy lại nhìn chị bật cười:
– Điên à, khó khăn lắm mới xin được một công việc tử tế, đi làm đầy đủ cho người ta không có cái nói/
– Tao làm cả năm cả tháng chứ không có làm 1 ngày, nghỉ thì đâu chết ai.
– Thôi, đi làm đi, với cả hôm nay em cũng muốn đến một vài công ty thử xin việc xem như thế nào.
– Sao mày mới về mà đã lo xin việc rồi? Nghỉ ngơi cho thoải mái đã, việc thì lúc nào xin chẳng được.
– Thì cũng phải lo trước chứ, đâu phải mình cứ đến xin một cái là người ta nhận liền đâu. Thôi, chị dậy đi, tối nay chúng ta sẽ đi nhậu một bữa là được chứ gì.
Tôi vừ nói vừa ngồi dậy kéo chị Ly, chị thấy vậy cũng chỉ liếc xéo tôi một cái rồi thở dài:
– Được rồi, mày không phải xua đuổi, tao tự đi.
Nói rồi chị cũng ngồi lên bước xuống giường rồi đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Chị Ly đã đổi nơi trọ của mình cũng được một năm rồi, có lẽ nơi cũ kia nó có quá nhiều ký ức mà chỉ có thể rời khói đó mới cảm thấy nhẹ lòng được. Bây giờ chị cũng đã xin được 1 công việc bán giày dép cho một cửa hàng trong chợ, lương không quá cao nhưng cũng được thêm doanh thu mỗi tháng nên cũng khá ổn.
Chị quay trở ra đi đến tủ thay quần áo rồi nói với tôi:
– Mày đưa tao đến chợ rồi lấy xe mà đi cho tiện.
– Vậy chiều em đến đón chị hả?
– Sao nữa? Không lẽ mày để tao đi bộ vệ?
– Hay để gọi anh Hoàng đến đón?
– Hoàng gì mà Hoàng, tao với lão đây không có liên quan gì cả.
Một năm trước chị Ly chuyển nơi ở, một phần cũng là chuyện nyaf. Tôi còn nhớ tối hôm đó chị khóc lóc gọi điện cho tôi, sau chuyện vợ anh Hoàng đến làm ầm ĩ ở xóm chị thì đấy là lần đầu tiên chị nhắc về anh ấy với tôi. Ly nói Hoàng và vợ đã ly dị, nguyên do chỉ là giữa hai vợ chồng có mâu thuẫn đã quá sâu sắc, chú không phải là do chị cố tình xen vào gia đình nhà người khác. Nhưng có lẽ vợ của Hoàng có nhiều cái bất mãn, nên thời gian đấy luôn tìm đến chị để làm ầm ĩ, Ly cũng một phần vì đó mà mới chuyển đi nơi khác.
– Anh ấy bây giờ độc thân, chị cũng độc thật, tại sao không cho nhau cơ hội nhỉ?
Ly nghe vậy lại nhìn sang tôi:
– Thế sao mày không cho lão Duy cơ hội?
Câu nói của chị làm tôi sững người lại, mỗi lần nhắc đến anh là tôi không thể nào vô cảm được: Cũng như ngày hôm qua gặp được anh giữa con phố đông đúc ấy, tôi đã phải tự dặn lòng mình rất nhiều mới có thể bình thản mỉm cười với anh đơn giản như một người quen rồi người đi. Tôi cứ nghĩ đủ bản lĩnh để trở về đây thì sẽ chẳng còn điều gì trở ngại nữa nhưng rồi cuối cùng đối diện với anh, tim tôi vẫn nhói lên 1 cảm giác khó tả, một chút đau đớn, một chút day dứt, và một chút của người đã cũ.
– Em và Duy khác, làm sao có thể giống chị với Hoàng được.
– Tao thấy chẳng có gì khác cả. Ngày ấy mày và lão cũng vì hoàn cảnh gia đình, tao và Hoàng cũng vậy. Khi đấy mày vì mất đứa bé, tổn thương quá lớn nên không dám đối diện. Tao cũng vì sự day dứt khi chen chân làm kẻ thứ ba nên cũng không dám tiếp tục nữa. Nhưng mày biết không, bây giờ nếu tao tiến đến với Hoàng sẽ vĩnh viễn bị xem là kẻ phá hoại gia đình người khác, người đời mỉa mai. Còn mày và Duy, tất cả các rào cản đều biến mất rồi.
Nghe chị nói vậy bàn tay tôi bất giác lại đưa lên bụng mình, nếu lần đó đứa bé không sao thì có lẽ giờ này tôi đang cùng nó chơi đùa. Tôi cũng chưa từng hận anh vì chuyện đó, chỉ trách bản thân mình không đủ khả năng làm mẹ nhưng sự mất mát ấy quá lớn, có lẽ điều đấy khiến tôi không dám mở vết thương của mình ra xem lại nó:
– Không ai đi tiếp trên lối mòn cũ cả.
– Vậy sao? Nếu vậy sao mày không yêu Kiệt đi. Tao thấy anh ấy tốt lắm, giúp mày trả nợ, giúp mày xử lý con Trang, không quay trở lại Pháp chỉ đơn giản vì mày khi đó còn chông chênh, và giờ hai năm rồi, anh vẫn đang đợi mày. Đấy, con người mới, đường đi mới, sao mày không chọn?
Lời chị nói làm tôi bỗng nhiên cảm thấy day dứt, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh mà trả lời qua loa:
– Kiệt quá tốt, em cảm thấy mình không xứng.
Chị Ly lúc này cũng tiến lại chỗ tôi mà nói vọng vào:
– Một khi đã yêu thì không có chuyện xứng và không xứng ở đây. Mày đừng lấy cái đó ra để bao biện cho việc mày vẫn đang còn yêu Duy.
Không hiểu sao tôi nghe đến đấy lại cảm thấy trong lòng có chút bực bội, vệ sinh cá nhân xng quay ra nhìn chị mà gắt nhẹ chị:
– Thôi, di làm nào, nói rõ nhiều.
– Ơ con này, mày cáu bẩn cái gì? Là tao nói đúng quá à?
– Đúng cái gì mà đúng, chị còn không đi nữa là muộn đấy.
Nói rồi tôi cũng đi lại trang điểm qua loa, chỉnh trang quần áo một chút, hồ sơ xin việc cũng mang sẵn cầm ở tay rồi xách túi đi ra ngoài. Ly thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa trở ra khóa cửa lại rồi chúng tôi cùng lên xe rời đi.
Chị đưa tôi đến chợ rồi xuống xe:
– Này, đi cẩn thận nhé, phố xá dạo này đông lắm, vài thằng thanh niên trẩu tổ lái nên chậm chậm mà đi thôi. Buổi trưa tao ăn cơm ở quầy luôn, không về đâu nên mày không phải đón, ra tạm quán bình dân nào mà ăn nhé.
Tôi cầm lấy chiều khóa xe từ tay chị rồi nói:
– Em biết rồi, chị dặn gì mà như mẹ dặn con thế.
– Chẳng không à? Còn hơn mẹ ấy chứ, thôi đi đi, tao vào đây.
Nói rồi chị quay người trở vào, tôi cũng lên xe lái đi thẳng.
Phố xa bây giờ đông thật, ô tô đi đầy đường, xe máy lại chen chúc nhau, dừng ở các ngã tư đèn xanh đèn đỏ bây giờ phải kéo lên những vài phút, ấy thế mà vẫn có nhiều thằng trẻ trâu, đầu không mũ nón cứ vượt ầm ầm.
Tôi đi dọc dọc vài khu phố, thật ra ở đây xin việc vốn không khó, nơi nào cũng cần nhân lực nhưng đa số là các cửa hàng quần áo, những công việc part time ngoài giờ cho sinh viên, rồi quán café, quán ăn…có đến ti tỉ việc để xin làm. Nhưng tôi muốn tìm một công việc phải khá ổn định, lương không cần cao nhưng cũng phải thỏa đáng, công việc không cần quá nhàn hạ nhưng hạn chế việc phát sinh làm ngoài giờ hay tăng ca, bởi sau ngày làm việc mệt mỏi tôi muốn bản thân có thời gian để chăm chút cho mình, tận hưởng cuộc sống.
Đi lòng vòng vài con phố, vô tình thấy được một thông báo tuyển dụng của một nhà hàng khá đẹp mắt trông có vẻ là mới khai trương, không hiểu sao tôi lại có hứng thú rẽ vào, dù sao với chuyên ngành quản trị kinh doanh, tôi không tin vào đây tôi lại không có một vị trí để làm.
Dựng xe gọn lại một chỗ, chú bảo vệ thấy tôi liền tươi cười nói:
– Cứ để đó chú dắt cho, đến xin việc hả?
Tôi nghe vậy cũng nhìn chú cười mà gật đầu một cái:
– Dạ.
– Ừ, vào trong đi, ở quầy lễ tân có cái cô trẻ trẻ tên Phương, cháu lại đưa hồ sơ cho cô ấy là được.
– Vâng, cháu cảm ơn!
Nói rồi tôi cũng đi vào bên trong, không gian nhà hàng này rất rộng, cách bố trí cũng khá ưa nhìn, nội ngoại thất bắt mắt, nhìn qua cũng biết là hàng chất lượng. Từ đèn, rồi những chậu hoa cảnh, đến vị trí đặt bàn ghế rất hợp lý, tạo cho người ta bước vào có cảm giác thoải mái nhưng vẫn không kém phần sang trọng.
Đôi mắt dừng ở quầy lễ tân, tôi theo đó tiến lại, nhìn thấy một người phụ nữ khá đứng tuổi nhưng còn nét trẻ, nhìn cái thẻ cài ngực của chị thấy cái tên Đỗ Trúc Phương tôi mới mỉm cười một cái rồi lại gần:
– Chào chị, em thấy ở ngoài kia có dán thông báo tuyển dụng, không biết bên mình còn cần không ạ?
Chị ta nghe vậy cũng lịch sự mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói:
– Em có mang theo hồ sơ không?
– Dạ, có!
Nói rồi tôi cũng đưa bộ hồ sơ cho chị ta, chị Phượng nhận lấy mở ra xem một hồi rồi cất lại:
– Hiện tại sếp không có ở đây, em cứ để hồ sơ lại, có gì chị sẽ liên lạc sau nhé.
Tôi nghe vậy cũng gật đầu một cái:
– Dạ, vậy có gì chị liên lạc với số điện thoại em ghi trong hồ sơ nhé, em xin phép.
Nói rồi tôi cũng chào chị ta một cái mà quay trở ra ngoài, đi lại phía xe thì chú bảo vệ khi nãy lên tiếng:
– Sao rồi, có xin được không?
Tôi nhìn ông cười một cái:
– Dạ, cháu mới đưa hồ sơ, còn phải đợi người ta xem xét nữa.
Ông đi lại chỗ tôi dắt chiếc xe quay đầu ra nối nói:
– Ừ, nói chung ở đây cũng dễ xin thôi mà, chú cũng mới đến làm được vài ngày, vào nói cái họ nhận luôn. Chắc sếp cũng dễ tính.
– Ơ thế chú chưa biết mặt sếp ạ?
– Biết đâu, chú mới đến đây làm vài ngày, biết mỗi cô Phương đấy còn sếp hình như không thấy xuất hiện, chắc mở ra để thuê nhân viên làm thôi.
Tôi nghe vậy cũng gật đầu cười một cái rồi chào ông mà đi lại xe, còn chưa kịp đội mũ vào thì một chiếc ô tô dừng lại ngay trước đầu xe của tôi khiến tôi có chút khó chịu mà nghĩ thầm trong đầu: “Mẹ nó, có cái dốc để đi xuống mà nó lại chắn đi, cứ nghĩ ô tô là muốn đỗ ở đâu cũng được chắc”.
Tôi đợi cho cái người trong xe bước xuống là sẽ định lên tiếng nói, chỉ là cánh cửa mở ra, người bước xuống đấy làm tôi sững người.
Vẫn là màu trắng quen thuộc của chiếc áo sơ mi, cũng quần âu đen đồng bộ như vậy, anh vẫn chẳng thay đổi gu thời trang của mình, nhưng kỳ lạ chẳng hiểu sao tim tôi vẫn như ngày ấy bỗng nhiên đập nhanh hơn một nhịp thì phải. Phan Bá Duy, thì ra tôi vẫn chưa thể nào bình tâm được với anh.
Anh từng bước đi lại phía tôi, kéo đến cả một không khí căng thẳng, bởi vì lần gặp này cũng quá bất ngờ, khiến tôi không kịp phản ứng nên chỉ đứng yên ở đấy nhìn gương mặt của người đàn ông trước mắt.
– Hôm qua nhìn thấy em, còn chưa kịp có lời chào. Bây giờ thật tốt quá, em khoẻ không?
Tôi nghe vậy cũng nhìn anh cười gượng gạo một cái rồi trả lời:
– Vẫn tốt.
– Thời gian qua em đã ở đâu vậy? Tôi có đến tìm Ly và xuống nhà nhưng mọi người đều nói là không biết.
Có gì lạ đâu, bởi vì mọi người đều đã bị tôi căn dặn từ trước rồi, nếu dám nói đia chỉ, tôi chắc chắn sẽ biến mất không một vết tích.
– Chỉ là đến một thành phố khác để thay đổi bản thân, mọi người không biết cũng là vì tôi không nói, tôi cần yên tĩnh một thời gian.
– Lần này trở lại em có đi nữa không?
– Không nói trước được.
Cảm thấy ở cạnh anh khiến tôi có chút lúng túng nên cũng vội dắt xe định đi sang hướng khác mà rời đi:
– Tôi còn có việc phải đi trước.
Khi tôi vừa mới rời được một bước, Duy bỗng nhiên đưa tay ra giữ lấy cánh tay tôi lại làm tôi có chút bất ngờ nhìn sang anh, cái giây phút đối diện nhau ở khoảng cách này, người đàn ông ấy lại làm tôi dao động bởi giọng nói trầm ổn:
– Hai năm trước tôi bở lỡ em, khoảng thời gian đấy tôi cứ nghĩa đã đánh mất cuộc đời mình. Gặp lại hôm nay, trời bỗng nhiên nở nắng đẹp……tôi có thể theo đuổi em được không?
Tôi cảm nhận được hai bên má đang trở nên nóng bừng, tim cũng đập nhanh dữ dội, có chút bối rối khẽ gạt tay anh ra mà dắt xe đi rồi nói:
– Đồ điên!
Dứt lời tôi cũng cố gắng rời khỏi đấy nhanh một chút, không khí vừa rồi thật sự khiến tôi không thể nào bình tĩnh được. Không hiểu sao nghe những lời anh nói sống mũi tôi lại trở nên cay, tôi cũng cảm nhận được đôi mắt đã long lanh nước, ngồi lên chiếc xe mà rời đi cũng chẳng muốn quay đầu nhìn lại.
Nếu như là hai năm trước, nói đúng hơn là nếu như việc đau lòng của hai năm trước không xảy ra, khi nghe được những lời đấy, tôi có thể sẽ mỉm cười mà gật đầu, chỉ là sự mất mát quá lớn ấy khiến tôi đến bây giờ vẫn không thể nào bình tâm tiếp nhận được.
Thời gian hai năm qua ở một nơi khác, tôi không ngày nào là không mường tưởng đến chuyện nếu đứa bé còn thì bây giờ sẽ như thế nào, gặp lại anh chỉ khiến tôi nghĩ đến những điều tồi tệ khi ấy cho dù tôi tự biết bản thân mình đối với anh vẫn chưa thể nào dứt. Chỉ là bây giờ, lý trí đã ở trên con tim rồi.
Tôi vừa đi vừa thơ thẩn suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại vang lên mấy lần mới sực tỉnh mà nghe thấy liền vội dừng xe ở bên mép đường rồi nghe máy:
– Alo!
– Em là Lê Bích Huyền phải không?
– Dạ.
– Ừ, chị là ở bên nhà hàng em mới gửi hồ sơ xin việc đấy.
– A, vâng. Sao vậy chị?
– Ừ, em được nhận rồi nhé, có thể đến làm việc bất cứ lúc nào.
Tôi nghe vậy lại cảm thấy kinh ngạc, vừa mới đó mà được nhận rồi, cứ nghĩ phải ít nhất vài ngày hay một tuần.
– Dạ, vậy để em thu xếp một chút, hai, ba ngày nữa sẽ đến làm được không chị.
– Được em, vậy nhé. Hôm nào làm chị sẽ nói rõ về phần công việc của em.
– Dạ
Nói rồi tôi cũng tắt máy, vẫn còn đứng ngây ở đấy vì chưa tin mình được nhân nhanh đến như vậy.
Lúc này chuông điện thoại lại tiếp tục vang lên, tôi nhìn cái tên được lưu trên màn hình ròi liền bắt máy:
– Anh gọi đúng lúc thế, tâm trạng đang tốt.
– Sao? Có chuyện gì thế?
– Tối anh em mình đi nhậu một bừa nhé, hôm nay em xin được việc nên sẽ mời.
– Xin việc rồi sao? Vội thế?
– Vâng, nhưng mà mình muốn làm khi nào cũng được anh.
– Thế công việc là làm gì?
– Tốt thì là quản lý, không thì là kế toán cho nhà hàng, hôm nào đi làm em mới nhận việc.
– Làm nhà hàng à? Sao không xin công việc nào nhẹ nhàng một chút, anh có người quen làm ở….
– Kiệt, như vậy là được rồi, em cảm ơn nhưng em muốn tự lực cánh sinh, không muốn dựa dẫm hay nhờ vả ai nữa.
Tôi lên tiếng cắt ngang câu nói của anh, đâu bên kia bỗng im lặng một hồi rồi mới lên tiếng:
– Được rồi, tối nay mấy giờ thế? Anh đến đón hai chị em nhé.
– Ok, khoảng 7h nhé, có gì em sẽ gọi.
– Ừ.
Nói rồi tôi cũng tắt máy, lại phóng xe đi lượn lờ một vài chỗ, ngó nghiêng phố phường, ghé vào vài quán mua sắm đôi chút. Chị Ly buổi trưa không về tôi cũng chỉ về phòng pha một gói mì tôm ăn tạm rồi gọi điện về cho bố:
– Bố và thằng Tí đã ăn cơm chưa?
– Vừa mới ăn xong.
– Con hôm nay xin được việc ở trên thành phố rồi. Chắc mai sẽ về thu xếp đồ đạc rồi chuyển lên đây.
– Xin rồi sao? Công việc gì thế?
Tôi nghe vậy cũng hiểu được sự lo lắng của ông, trong lòng cũng chẳng có gì tức giận:
– Làm quản lý của một nhà hàng thôi.
– Làm nhà hàng sao? Môi trường có tốt không con?
– Bố yên tâm, 2 năm qua bố không hề nghĩ gì, tai sao bây lại lo lắng như vậy?
– Huyền à, bố không phải không tin tưởng con, bó chỉ sợ có nhiều chuyện khiến con nhớ lại sẽ lại đau lòng.
Tôi lại khẽ cười một cái rồi trả lời ông:
– Mọi chuyên, con đã quên từ lâu rồi. Thôi, bố nghỉ trưa đi, ngày mai con sẽ về.
– Ừ. À mà Huyền này.
– Sao ạ?
– Cô Sáu nó nói con Na nó lên đấy vừa học vừa làm, có nhờ bố bảo con, xem xem nó ở đâu thử liên lạc, có gì thì giúp đỡ nó một tí nhé.
– Vâng, con biết rồi.
Nói rồi tôi cũng tắt máy, thả mình xuống chiếc giường một cách thoải mái, tính ra tôi cũng chẳng ưa con Na hay cô Sáu, chỉ là hai năm qua những tổn thương kia còn xóa đi được thì dù sao hai người bọn họ cũng là người nhà, tôi có thể bỏ qua được. Không phải vì dè chừng họ, mà vì tôi muốn tâm mình thoải mái mà sống.
Khi trời đã đổ về chiều, tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi dậy, nhìn thấy là số chị Ly mới giật mình để ý đến giờ rồi bắt máy:
– Em đây, ngủ quên mất, bây giờ em ra đón chị nhé.
– Đón gì nữa mày, tao bắt xe ôm về rồi. Đợi mày ra đón thì tôi nay ở phòng pha mì tôm ăn à. Tao gọi mấy cuộc thấy không nghe lo có chuyện gì thôi, sở soạn đi, tao về luôn đấy.
– Vâng.
Tôi tắt máy rồi vội vàng đi vào nhà vệ sinh tắm rửa một chút, không hiểu sao hôm nay lại ngủ miên man đến không biết trời đát nữa như vậy.
Quay trở ra ngoài đi đến phía gương trang điểm qua loa thì chị Ly cũng về đến phòng, tôi thấy vậy liền lên tiếng:
– Em hẹn anh Kiệt rồi, anh ấy bảo đến đón hai chị em mình.
– Ừ, chứ uống rượu rồi, tao cũng ngại lái xe lắm.
Chị vừa nói vừa lao vào nhà vệ sinh, nước xối xả ở trong đấy một lúc rồi đi ra, phải nói là chị sở soạn cực nhanh, vài phút là đã phấn son, quần áo tươm tuốt.
Kiệt cũng đã gọi cho tôi nói anh ấy đang chờ ở đầu ngõ, tôi và chị trở ra khóa cửa rồi đi ra ngoài, thấy chiếc xe quen đấy là liền mở cửa ngồi lên.
Chúng tôi đi đến một quán nhậu khá bình thường, thật ra ăn uống ở những nơi như thế này nó thoải mái hơn rất nhiều so với nấy cái nhà hàng sang trọng kia.
Ngồi vào bàn gọi lên vài món rồi thêm vài chai rượu Vodka X, đúng là xa nghề lâu rồi nhưng đi đâu ăn uống tôi đều có thói quen gọi rượu của công ty.
Uống đôi ba chén, chị Ly lúc này lên tiếng:
– Thế hôm nay xin được việc ở đâu rồi?
Tôi nghe vậy cũng trả lời chị:
– Nhà hàng MISS.
– MISS? Tao nghe cái tên này quen quen, nghe ai nói qua rồi thì phải.
– Nó nằm ở đường …@^#%&…đấy, em vô tình đi qua, bắt mắt với cái tên nên mới vào xin, MISS – BỎ LỠ, nghe nó có cảm giác kiều gì ấy.
– Thôi thôi, mày lại bắt đầu phân tích tâm lý học đi. Uống đã nào.
Nói rồi chị Ly liền cầm chén rượu của mình đưa lên, tôi và Kiệt thấy vậy cũng nâng chén rồi uống canj, Kiệt lúc này mới quay sang hỏi tôi:
– Em định khi nào đi làm?
– Mai em về nhà, thu dọn đồ đạc rồi một, hai hôm sẽ chuyển lên thôi. Cũng đã tìm được một phòng trọ khá sạch sẽ mà giá cũng được.
Chị Ly nghe vậy liền vội vàng chen vào:
– Tìm làm gì? Ở cùng với tao, nếu mày ngại thì sinh hoạt mọi cái chứ chia đôi ra.
Kiệt lúc này cũng gật đầu đồng ý:
– Ly nói đúng đấy, có hai chị em, ở gần nhau cũng tốt.
– Hai năm qua ở trong kia, em tự lập thành thói quen rồi, chỉ sợ ở cùng với chị lại xuất hiện cái tính dựa dẫm.
Chị Ly nhìn tôi mà gắt nhẹ:
– Con này, mày điên à? Thế thời gian trước ở có sao đâu?
– Trước khác, bây giờ khác, em muốn tự mình có thể quản lý cuộc sống của mình.
Kiệt nghe vậy cũng thở dài một cái rồi lên tiếng:
– Vậy để anh hỏi bạn…..
– Kiệt, những việc này em tự làm được, hai năm qua anh cũng đã giúp đỡ em rất nhiều rồi, nếu còn nhận thêm nữa em thật sự trở thành con nợ của anh đấy.
Tôi cắt ngang câu nói của Kiệt, nửa đùa nửa thật nhưng cũng để anh hiểu được ý tứ trong đấy.
Kiệt gương mặt có chút biển đổi nhưng ngay sau đó cũng cười gượng một cái rồi gật đầu.
Chị Ly thấy vậy liền lên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt ấy:
– Thôi được rồi, mày muốn như thế nào tuỳ mày. Dù sao thì hôm nay phải uống say, không say không về.
Chúng tôi lại tiếp tục cuộc nhậu của mình một lúc thì Kiệt có điện thoại, anh nhìn sang tôi và chị Ly rồi nói:
– Anh trả tiền chỗ này, hai chị em cứ ở lại ăn đi, ở nhà có việc anh cần phải về bây giờ. Nếu lát nữa xong, thì anh quay lại đón nhé.
Tôi lúc này đã có chút ngà ngà say nnhifn anh nói:
– Ai bảo anh trả tiền? Em đã nói hôm nay em mời rồi, anh mà trả là em giật đấy. Nhà có việc thì cứ về đi, lát nữa em với chị Ly sẽ bắt xe về.
Kiệt có vẻ cũng trông thấy tôi không ổn nên lo lắng nói:
– Huyền, em say rồi, hay là ta về luôn đi.
– Anh điên à? Say đâu mà say, lâu rồi bọn em mới gặp lại, em còn muốn uống nữa.
Chị Ly nghe vậy cũng nhìn đến Kiệt mà nói:
– Không sao đâu, anh cứ về đi, có em ở đây tí em sẽ đưa nó về.
Kiệt chần chừ một lúc rồi cũng đành gật đầu:
– Vậy anh đi trước, về thì nhắn tin cho anh nhé. Ly nhớ để ý Huyền.
– Em biết rồi, anh đi đi!
Kiệt nhìn tôi đắn đo một lúc rồi cũng quay người lại xe mà lái đi.
Tôi với chị Ly lại tiếp tục uống, đến khi mà cảm thấy đầu óc quay cuồng muốn nổ tung, tôi gục đầu xuống chiếc bàn.
Chị Ly đi lại đỡ lấy tôi, bên tai còn nghe được chị nói:
– Huyền, đứng dậy đi về nào!
Tôi chẳng còn chút sức lực nào nữa mà gạt chị ra rồi nhè nhè nói:
– Yên nào, em muốn ngủ một lát.
– Muốn ngủ thì về nhà mà ngủ, mày có biết mày đang ở đâu không?
– Kệ, ở đâu cũng được!
Tôi nói vậy rồi cũng chẳng còn nghe thấy chị nói lại gì nữa, hoặc có thể đúng hơn là đã say quá mà bên tai cũng chỉ có những tiếng ù ù. Bỗng nhiên lúc này cả người được ai đó nhấc lên, tôi chẳng thể nào mở mắt nổi nên đoán là chị Ly liền vung tay loạn xạ nói:
– Nào, buông em ra, đã bảo để em ngủ rồi cơ mà.
Không thấy chị Ly nói gì, mà cả người tôi mềm nhũn dựa vào cơ thể của ai đấy, sau đó được đưa đến đặt nằm lên một chiếc ghế, bên tai là tiếng đóng cửa xe lại, cảm giác êm ai làm tôi thoải mái ngủ.
Cho đến khi cả người tôi lại có cảm giác bị ai đó dựng dậy rồi đưa đi, giấc ngủ bị quấy rối khiến tôi có chút bực tức gắt gỏng:
– Bỏ ra nào.
Đối phương vẫn dùng lực khá mạnh mà giữ chặt lấy tôi. Đầu óc tôi bây giờ đã trở nên quay cuồng vì rượu, cả người đang được ai dìu đi mà tôi không cách nào mở mắt được, miệng vẫn không ngừng lảm nhảm:
– Chị Ly, uống tiếp nào.
Lúc này tôi nhận ra đối phương có chút khó nhọc đỡ lấy tôi, bên tai hình như có nói cái gì nhưng vì say nên tôi chẳng còn nghe rõ.
Bỗng nhiên cảm nhận được cả người được đặt lên một chiếc đệm êm ái, đôi mắt vẫn chẳng chịu mở, tôi theo phản xạ túm lấy cổ áo của ai khia kéo nằm xuống bên cạnh, gác chân lên người, bàn tay mất nết lại xoa trên ngực đối phương rồi lè nhè nói:
– Chị Ly…sao ngực chị nhỏ thể? Phằng lì….!?
Nói rồi tôi liền cảm thấy ở nơi chân tôi đang gác lên có cái gì đó cộm cộm thì phải:
– Chị đến tháng à? Sao đóng dày thế?
Lời vừa dứt, bên tai nghe thấy được tiếng thở mạnh, cùng giọng nói nam tính:
– Huyền, em chết chắc rồi!
Giọng nói ấy làm tôi khẽ nhíu mày, cố gắng mở đôi mắt ra mà nheo lại, chỉ thấy một gương mặt mờ ảo che lấp cả ánh điện:
– Anh….!
Lời chưa kịp ra hết, anh ta liền cúi xuống hôn lấy tôi, đầu lưỡi nóng bỏng len lỏi vào trong khoang miệng, một cách mãnh liệt quấn lấy môi tôi.
Men rượu còn trong người, lại gặp cơn say tình, tôi bị mê mẩn nên liền vòng tay qua cổ anh mà hôn đáp trả. Bàn tay to lớn kia từng chút tháo cúc khuy áo trên người tôi, cảm nhận được hơi lạnh lùa vào khiến cơ thể rùng mình.
Anh lúc này đưa nụ hôn rời khôi, mơn trớn xuống cổ, đi đến mang tai phả từng đợt hơi thở nóng bỏng khiến tôi ngây dại, bất chợt vành tai lại bị cắt nhẹ một cái:
– Ahhh….!
Tiếng kêu ấy vừa dứt, tôi cũng cảm nhận được cả người đang bị lột trần trụi, bàn tay của ai đó từng động tác dịu dàng mơn trớn khắp cả cơ thể rồi đi đến nơi bầu ngực chậm rãi xoa nắn.
Đầu óc giờ đã trở nên mơ màng, tôi chỉ còn biết nhắm mắt mà hưởng thủ, đầu lướt ướt át của anh trêu ghẹo nơi nhũ hoa đã làm nó dựng đứng lên, bàn tay mân mê trườn xuống phía dưới nghịch ngợm đóa nhụy hồng khiến tôi phải vặn vẹo.
Cả người lúc này đã sởn gai ốc, anh dùng chiếc lưỡi của mình chạy dọc xuống phần bụng, hai bàn tay nâng đùi tôi lên, sức nóng bỏng chạm vào nơi nhạy cảm khiến tôi phải thu người lại:
– Uhm….đừng….!
Lời vừa dứt cũng là lúc cả cơ thể bị một lực đè nặng lên, phía dưới nơi cửa mình cảm nhận được thứ to lớn đang mạnh mẽ đi vào. Hai năm rồi, tôi không có cảm giác này, thật sự rất đau:
– Ahh…!
Có lẽ cảm nhận được cơn đau của tôi, đối phương bỗng nhiên dừng lại, anh cúi xuống nhẹ nhàng mút lấy đôi môi còn vương vị rượu, cử chỉ dịu dàng đến mức làm tôi quên đi cơn đau phía dưới.
Đôi mắt ngây dại từ từ mở ra, cả gương mặt quá đỗi quen thuộc trong giấc mơ của hai năm qua hiện ra trước mắt, cảm xúc đẩy lên cao trào, tôi vòng tay qua cổ anh siết chặt lấy rồi cũng dây dưa lại chẳng muốn rời.
Nơi phía dưới đã bắt đầu chuyển động một cách nhịp nhàng, tiếng va chạm của hai cơ thể vang lên rõ ràng trong căn phòng rộng lớn, hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, theo bản năng phát ra những âm thanh đứt quãng:
– Uhm…Ahh…!
Bên tai là hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, vòng tay tôi bấu chặt vào tấm lưng rộng lớn đã vương những giọt mồ hôi, hai chân kẹp chặt lấy hông của anh, cảm nhận được sự co rút cực mạnh nơi phía dưới.
Bất chợt cả người tôi bị anh lật ngược lại, bàn tay to lớn kia siết chặt hai bờ em nhỏ rồi đẩy tôi ngồi trên người anh, giọng nói khàn đục đầy sự nam tính:
– Huyền…làm đi.!
Tôi bây giờ nói thật là chẳng còn say rượu nữa mà chính xác là say tình, nhận thức đã trở nên mơ hồ, mái tóc từ lúc nào đã tuột khỏi sợi dây lỏng lẻo mà buông xoã xuống che đi hai bên bầu ngực làm tôi thêm nóng bức, bàn tay chống lên phần bụng của anh, đối phương cũng dùng sứ nâng mông của tôi lên, đôi bên cùng phối hợp hài hoà. Bàn tay kia rồi cũng rời vị trí, đi đến bầu ngực của tôi, ngón tay như có ma lực đùa nghịch nhũ hoa đến tê cứng lại.
Chúng tôi đổi hết tư thế này đến tư thế khác, khoái cảm triền miên nối tiếp nhau. Đỉnh cao của sự cao trào là khi tôi ngồi trong lòng anh, cánh tay vòng ra sau siết chặt lấy tấm lưng đã nhễ nhại, đôi chân kẹp chặt hông anh mà đối phương đã dùng súc gấp rút ra vào bên trong tôi. Cả cơ thể nóng ran ngửa đầu về phía sau, hai bầu ngực theo nhịp cọ sát vào cơ thể anh, tôi bắt đầu thở gấp:
– Ahh…không được…uhm…chậm lại một chút…!
Lời vừa dứt là một sự va chạm cực mạnh, tôi khẽ kêu lên một tiếng rồi mệt mỏi gục lên vai anh, cảm nhận được một thứ chất lỏng nóng ấm chạt thẳng vào cơ thể, đôi mắt mệt mỏi cũng nhắm chặt lại mà bên tai còn mơ hồ nghe được giọng nói trầm ấm:
– Huyền, tôi rất nhớ em!
Mặc dù chẳng còn tỉnh táo nhưng nghe được câu đấy cảm giác khoé môi tôi có chút nhếch lên một ý cười rồi thoải mái đi sâu vào giấc ngủ.
Mơ màng tỉnh lại vào ngày hôm sau khi trời đã đổ sang trưa, cả người tôi đều đau nhức khẽ cựa mình một cái, cảm nhận được sức nặng đang đề lên phần bụng mới nhìn xuống. Cánh tay của người đàn ông làm tôi giật mình tỉnh hẳn, vội vàng quay sang thấy gương mặt ở bên cạnh càng thêm sửng sốt mà ngồi bật dậy.
Lúc này phát hiện cơ thể trần trụi không một mảnh vải liền với lấy cái chăn kéo lên che lợi, đầu óc không ngừng bấn loạn: chuyện quái gì thế này, không lẽ giấc mơ hôm qua lại là sự thật. Mẹ nó, không thể nào….nhưng tại sao lại là anh ta.
Đối phương lúc này có lẽ cảm nhận được hành động của tôi nên cũng tỉnh giấc, anh ta có vẻ bình thản mà nói:
– Mệt không?
Tôi cố lục lại trong trí nhớ của mình, đêm qua, cái cảm giác ấy tôi không dám nghĩ là sự thật bởi nó rất mơ hồ. Tôi nhớ đã uống rượu cùng chị Ly và Kiệt, nhưng Kiệt có việc về trước, về sau sao lại ở cùng anh ta, tôi cũng chẳng biết nữa. Hai hốc mắt bông nhiên đỏ ngàu, tôi đã cố gắng không liên quan đến anh, cơ sao lại có thể để ra sự cố này.
Vội vàng kéo tấm chăn bước xuống giường, nhặt lại quần áo của mình rồi chạy thẳng vào phòng tắm, xả nước xuống dội thẳng lên mặt để lấy lại chút tỉnh táo, tại sao lại có thể để bản thân hồ đồ đến như vậy.
Tẳng rửa rồi chỉnh trang lại mọi thứ, tôi quay trở ra đã thấy anh quần áo chỉnh tề ngồi đấy, cố lờ đi mà tiến lại cầm chiếc túi xách trở ra ngoài. Bỗng lúc này một cánh tay đưa ra giữ tôi lại:
– Tôi đưa em về!
Tôi quay lại nhìn anh, trong lòng có chút ấm ức mà hắt mạnh tay anh ra:
– Không cần!
Anh có lẽ thấy được sự tức giận của tôi nên vội vàng lên tiếng:
– Huyền, thật ra hôm quia…
– Im đi, tôi không muốn nhắc lại chuyện đấy, coi như là một tai nạn. Giữa chúng ta sẽ không có bất cứ một mối quan hê nào.
Lời vừa dứt, tôi cũng cảm nhận được sự thay đổi ở nét mặt anh, cái nhìn loé lên chút bi thương:
– Hai năm qua, tôi chưa từng nghĩ sẽ quên em.
– Nhưng tôi thì đã quên rồi.
Tôi trả lời dứt khoát nhưng không hiểu sao lồng ngực lại thấy nhói, nước mắt gần như muốn rơi ra, cảm giác thật khó chịu.
– Tôi không tin, đêm qua em…
Lời anh còn chưa kịp nói hết, tôi một tay tát thẳng vào mặt anh, bàn tay muốn đỏ rộp mà lòng tôi cũng đau khủng khiếp, tôi phải cố gòng mình lên mà nói:
– Tôi nhắc lại, chuyện đêm qua…chỉ kaf tai nạn, tôi không muốn nhớ.
Nói rồi tôi cũng rời đi, cái khoảnh khắc quay lưng lại phía anh, tôi còn nhớ rõ gương mặt ấy với một bên má đã đỏ ửng bởi năm ngón tay, dáng vẻ đau lòng mà im lặng đứng đấy nhìn tôi rời đi bằng ánh mắt thương tâm, hình ảnh ấy thật sự khiến tim tôi nghẹt thở.
Nếu hai năm qua đã im lặng rời xa và cắt đứt mọi liên lạc, vây bây giờ gặp lại cũng không cần bất cứ một mối quan hệ nào.
Chẳng ai có thể mãi ngu ngốc cả đời để yêu một người. CHỉ là tôi không biết rằng, tôi càng tránh né bao nhiêu, số phận càng bắt tôi đối mặt bấy nhiêu. Giông bão qua hai năm vốn đã yên lặng, trở về lần này lại một lần nữa dậy sóng.
Đi ra khỏi khách sạn, tôi bắt một chiếc taxi ngồi lên rồi gọi điện về cho chị Ly:
– Huyền ơi, sao rồi mày?
Tôi nghe vậy có chút tức giận mà gắt nhẹ:
– Chị còn hỏi à? Thế tại sao hôm qua em lại đi cùng Duy?
– Trời ơi, mày đừng có trách tao, tao thật sự không có cách nào khác. Mày say nằm gục lên bàn, tao gọi mày dậy để đưa ra taxi đi về mà mày có chịu đâu, còn chửi rồi hất hết đồ trên bàn. Tự nhiên lão Duy ở đâu xuất hiện lại đỡ lấy mày, lão còn ra hiệu cho tao im lặng, mày bảo tao phải làm sao?
– Thế sao chị không bảo anh ta đưa em về.
– Tao nói rồi nhưng mà lão ấy…tao thấy lão ấy cũng tội mày ạ, nên cũng không đành lòng.
Tôi nghe chị nói vậy mà ức nghẹn cả cổ họng:
– Vậy chị đành lòng để anh ta đưa em đi? Thật không còn từ nào nói nổi luôn.
– Thôi được rồi, mày có chửi thì cứ chửi đi, chứ thật sự lúc đấy tao cũng không biết làm thế nào.
Tôi bực bội thở mạnh một cái rồi nói:
– Em ra xe về quê luôn, thu xếp đồ đạc để ít hôm nữa chuyển lên.
– Ừ, thế về đi, khi nào lên gọi cho tao, có gì tao qua đỡ cho một chút.
– Vâng!
Nói rồi tôi cũng tắt máy, đôi mắt hướng ra phía ngoài nhìn phố phường nhộn nhịp qua lớp cửa kính xe, trong lòng không hiểu sao lại rấy lên thứ cảm xúc khó tả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!