Sứ Mạng Thần Chết - Chương 4.4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Sứ Mạng Thần Chết


Chương 4.4


Công nhận hôm nay người đông kinh khủng, chỉ mới chín giờ mà đã đông nghẹt người như vậy thì vào buổi chiều số lượng nó sẽ còn như thế nào nữa. Mất công lắm cả bốn người mới có được ngày hôm nay để chơi vậy mà phải tốn thời gian với cái vụ chờ đợi này. Chính vì phải chờ đợi mà khiến Shin đứng ngồi không yên.

” Đúng rồi. Mấy cậu lại đây, lại đây”

Shin đột nhiên nảy sinh ra một ý kiến bèn kêu gọi Công nhận hôm nay người đông kinh khủng, chỉ mới chín giờ mà đã đông nghẹt người như vậy thì vào buổi chiều số lượng nó sẽ còn như thế nào nữa. Mất công lắm cả bốn người mới có được ngày hôm nay để chơi vậy mà phải tốn thời gian với cái vụ chờ đợi này. Chính vì phải chờ đợi mà khiến Shin đứng ngồi không yên.

” Đúng rồi. Mấy cậu lại đây, lại đây”

Shin đột nhiên nảy sinh ra một ý kiến bèn kêu gọi mọi người lại chụm đầu vào nói.

” Chẳng phải chúng ta là những Thần Chết sao?”

” Thế thì đã sao?”

Hoài Phong đã quá quen thuộc với những ý kiến điên rồ của Shin rồi nên cậu nhanh chóng tách nhóm lạnh lùng nói vì cho rằng Shin chẳng có ý kiến gì tốt cả.

” Ây…”

Shin gãy gãy cái mũi rồi đi đến cập cổ Hoài Phong nói tiếp.

” Cậu chẳng biết gì cả. Nè bây giờ tớ và cậu sẽ đưa Thảo Nguyên và Shery lên đầu tàu ngồi trước khi mọi người bước lên vậy có tiện hơn không?”

Hoài Phong đảo mắt hai cái rồi hất tay Shin xuống bảo.

” Hôm nay cậu được việc lắm đấy. Được rồi cứ làm theo cách của cậu đi”

” Chị Thảo Nguyên này, công nhận cách của chị thật có hiệu quả. Mới đó mà anh Shin đã bắt đầu làm hòa với anh Hoài Phong rồi kìa”

Shery vui mừng nhìn hai anh của mình lần đầu tiên nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng nên có lời khen thưởng Thảo Nguyên. Thấy thế trong lòng Thảo Nguyên cũng có chút vui vẻ, cô hy vọng mối quan hệ bạn bè giữa ba người Shin, Hoài Phong và hạo kiệt sẽ trở lại như xưa.

” Chuẩn bị nhé”

Shin ra hiệu lập tức Hoài Phong nắm lấy hai tay của hai cô nàng và bay lên cao, riêng Shin thì ở lại dùng ảo ảnh thuật làm hoa mắt mọi người xong rồi mới theo Hoài Phong bay lên và ngồi vào bốn vị trí phía trên đầu tàu.

” Cậu lợi hại quá đấy Shin”

Thảo Nguyên đưa ngón tay cái lên khen ngợi. Shin từ đó mà sinh ra tự đắc vỗ ngực nói.

” Shin đây không phải dạng tầm thường đâu nha, tớ dám cá cả năm hộ pháp Thần Chết cũng không thể so sánh với tớ đâu nha”

” Cậu nói phải lắm. Không một ai trong ngũ đại hộ pháp có thể so sánh được với cái đầu heo của cậu”

Hoài Phong liếc sang Shin đang ngồi kế bên mình mà mỉa mai. Shin tức giận đỏ mặt nhưng cố cắn răng chịu đừng vì một mục tiêu đó là học bí kíp kẹp cổ của Thảo Nguyên để đối phó với Hoài Phong.

” Không sao, không sao”

Shin cố gượng cười và kìm nén cảm xúc lại tự trấn an bản thân. Thấy hôm nay Shin có vẻ hơi lạ nên Hoài Phong có chút hiếu kì nhưng cậu cũng mau chán đi vì Shin chẳng đấu khẩu lại với cậu nữa.

Đang lầm bầm cái gì đó trong miệng, bỗng Shin bị Thảo Nguyên khìu một cái làm cậu giật mình.

” Cậu có chuyện gì thế?”

” Shin có thể đổi chỗ cho tớ không? Tớ ngồi ở đây cảm thấy hơi sợ”

Thảo Nguyên ngại ngùng nói. Lúc đầu Thảo Nguyên sợ Shin sẽ không chịu đổi chỗ nhưng cô vừa hỏi ý kiến Shin xong thì lập tức cậu gật đầu đồng ý ngay.

” Cảm ơn cậu nhé”

Thảo Nguyên vui mừng lập tức đứng dậy chuyển ra ghế sau ngồi cùng với Hoài Phong còn Shin thì cười hi hí bước lên trên đầu.

‘ Thà ngồi với bé Shery còn hơn ngồi với tên khốn kiếp đấy’

Shin từ từ bước lên phía trên ngồi xuống chưa kịp quay đầu ra trước thì chiếc tàu đã bắt đầu chuyển động.

” Cái… Cái gì thế vậy trời?”

Shin hốt hoảng ôm lấy chiếc ghế mà run cầm cập nhìn Thảo Nguyên như có ý trách cô tại sao lại muốn đổi chỗ vậy. Biết ánh mắt của Shin muốn nói gì nên Thảo Nguyên chấp hai tay trước mặt cúi đầu xin lỗi cậu. Cũng phải thôi Thảo Nguyên cũng giống Shin đều sợ tàu lượn cả mà.

” Anh ngồi đang hoàng lại coi, có biết mọi người đang cười anh không hả?”

Shery trông thấy mấy người ngồi phía sau mình cứ nhìn Shin mà cười khúc khích khiến cho cô cảm thấy khó chịu mà chau mày nhắc nhở Shin. Tuy nhiên Shin mặc kệ mọi người nhìn cậu ra sao mà cứ ngồi bám sát vào thành ghế quyết không xoay mặt ra phía trước.

‘ Quốc vương ơi, ngài làm ơn cứu mạng Shin với, mạng của Shin sắp bị chiếc tàu này cướp mất rồi’

Shin liếc mắt nhìn xuống đất thầm cầu nguyện, cậu cảm nhận rất rõ độ cao kinh khủng như thế nào khi tàu lượn đang ở trên đỉnh.

Á….

Chiếc tàu bắt đầu chuyển động ngày một nhanh hơn và uốn lượn dọc đủ chiều dọ theo đường gây. Không những Shin nhắm ghì mắt lại vì sợ mà Thảo Nguyên cũng không khác vì cậu. Hai tay cô lạnh tái đi và ôm chặt lấy Hoài Phong khiến Hoài Phong đỏ cả mặt.

” Thảo…”

Hoài Phong định đẩy Thảo Nguyên ra nhưng cậu đã suy nghĩ lại và thôi.
Chiếc tàu lượn vẫn cứ chạy với tốc độ chóng mặt, những tiếng la hét sợ hãi của các cô cậu thanh niên cũng vẫn vang lên đều đều làm cho chuyến tàu lượn này nhộn nhịp hẳn lên. Tuy nhiên trong số những người đang đứng tim vì tốc độ lượn quanh của tàu lượn thì trái tim của Hoài Phong đang cố đập loạn lên như nó muốn hòa mình vào vòng xoay của tàu lượn vậy. Cơ thể cậu bỗng nóng lên hừng hực, cả một khung trời xung quanh đột nhiên tối xầm lại và trong mắt Hoài Phong bây giờ chỉ có mỗi một mình Thảo Nguyên đang ôm mình nhắm mắt sợ hãi.

Những làn gió mạnh bạo thổi ngang qua cũng không đủ sức để xoa dịu một tí nào cái nóng hừng hực của cơ thể Hoài Phong, có lẽ sức nóng này sẽ không bao giờ lạnh lại nếu nguyên nhân tác động không biến mất.

‘ Mình bị sao thế này? Nóng quá, nóng quá’

Đó là những gì mà trong đầu Hoài Phong có thể nghĩ được. Cậu chẳng hiểu cái cảm giác này là gì và càng không hiểu tại sao thân nhiệt mình lại thay đổi đột ngột như vậy.

Vài phút sau tàu lượn siêu tốc cũng giảm tốc độ và ngừng lại ở ga. Tàu vừa dừng lập tức Shin bước xuống loạng choạng đi tìm cây cột nào đó để nôn ra mọi thứ trong bụng.

” Sao mà thành ra thế này không biết”

Shery đuổi theo sau Shin nhíu mày cằn nhằn. Cảm thấy chiếc tàu không còn chạy nữa, Thảo Nguyên từ từ mở mắt ra nhìn, đến lúc này cô mới phát hiện ra mình đang làm một hành động cực kì thiếu tế nhị, ngay lập tức Thảo Nguyên bỏ tay ra và cúi đầu xin lỗi.

” Tôi xin lỗi cậu nhé, chỉ tại…”

” Không cần xin lỗi đâu, đi xem Shin ra sao rồi kìa”

Chưa kịp nói hết câu Thảo Nguyên đã bị Hoài Phong chặn họng lạnh lùng bảo. Nghe lời Hoài Phong, cô nhanh nhẹn tháo dây an toàn ra rồi cùng Hoài Phong đi tìm Shery và Shin.

Sau chuyến đi thần tốc này, Shin tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ đụng vào tàu lượn nữa dù chỉ một lần, nó thật là một nỗi ám ảnh không thể xóa mờ trong tâm trí của Shin. Kinh khủng và kinh khủng.

Tạm nghỉ ngơi ở quán nước gần đó một lát, cả bốn người lại tiếp tục cuộc hành trình từ trò này qua trò khác mà không biết chán là gì. Cuối cùng họ dừng chân trước cửa nhà gương.

” Tớ thích vào đây lắm luôn á”

Thảo Nguyên phấn khởi nói. Hiểu ý Shin liền đi đến mua bốn vé, cậu đưa cho Hoài Phong hai vé bảo.

” Hai cậu vào trước nhé, tớ và Shery đi mua nước uống”

Nói xong Shin liền kéo tay Shery chạy đi về phía quán nước còn Thảo Nguyên và Hoài Phong thì thư thả bước vào nhà gương ngay sau khi Hoài Phong trình hai vé vào cửa.

Thảo Nguyên tươi cười hào hứng nhìn vào chiếc gương đầu tiên, Hoài Phong cũng tò mò nhìn vào theo.

” Á…”

Thảo Nguyên hốt hoảng khi hình trong gương chỉ là một cái bóng đen với khuôn mặt gân guốc, đôi mắt đỏ hơn máu lại cộng thêm bộ đồ màu đen khiến cái bóng đen trong gương kinh tởm vô cùng.

” Hoài…. Hoài Phong sao?”

Thảo Nguyên run rẩy từ từ xoay đầu ra sau nhìn Hoài Phong với ánh mắt đầy nghi vấn. Ngay cả Hoài Phong cũng không ngời tấm gương kia có thể phản chiếu được nguyên hình của mình nên cũng trố mắt ngạc nhiên.

Quả là một cú sốc nặng cho Thảo Nguyên, cơ thể cô như muốn bất động, toàn thân run rẩy, những giọt mồ hôi lạnh bỗng túa ra như cô đang sợ hãi một thứ gì đó.

” Cô nghe tôi nói đã…”

Thảo Nguyên quay gót định bỏ đi nhưng cô đã bị Hoài Phong nắm tay kéo mạnh lại khiến cho cô mất đà và té đè lên người Hoài Phong.

Thình thịch… Thình thịch…

Khi hai chiếc mũi chạm nhau là lúc đó cả hai nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Cả hai người đều cảm giác thấy cơ thể mình như có một dòng điện nào đó chạy qua và vô tình làm cho cả cơ thể nóng hừng hựt lên vô điều kiện.
Đúng lúc đó Shin và Shery trở về và vô tình chứng kiến sự việc này xảy ra. Shin ngạc nhiên nhing Shery còn Shery thì cũng kinh ngạc nhìn Shin. Thời gian như lắng đọng lại vào giây rồi sau đó Thảo Nguyên mới lồm cồm đứng dậy.

” Tôi xin lỗi nhé. Tôi đi trước”

Thảo Nguyên đỏ mặt cúi gầm mặt xuống chạy ra khỏi nhà gương với sắc mặt đầy cảm xúc lẫn lộn. Riêng Hoài Phong thì chỉ biết ngồi dậy và nhìn nguyên hình mình trong gương.

‘ Cảm giác gì thế này? Tại sao mình lại cảm thấy khó chịu thế?’

Hoài Phong tuy không biểu lộ cảm xúc ra ngoài nhưng trong thâm tâm cậu lại xuất hiện một cảm xúc rất khó tả. Hoài Phong vô thức nhìn ra ngoài nhà gương và đăm chiêu điều gì đó. Công nhận hôm nay người đông kinh khủng, chỉ mới chín giờ mà đã đông nghẹt người như vậy thì vào buổi chiều số lượng nó sẽ còn như thế nào nữa. Mất công lắm cả bốn người mới có được ngày hôm nay để chơi vậy mà phải tốn thời gian với cái vụ chờ đợi này. Chính vì phải chờ đợi mà khiến Shin đứng ngồi không yên.

” Đúng rồi. Mấy cậu lại đây, lại đây”

Shin đột nhiên nảy sinh ra một ý kiến bèn kêu gọi mọi người lại chụm đầu vào nói.

” Chẳng phải chúng ta là những Thần Chết sao?”

” Thế thì đã sao?”

Hoài Phong đã quá quen thuộc với những ý kiến điên rồ của Shin rồi nên cậu nhanh chóng tách nhóm lạnh lùng nói vì cho rằng Shin chẳng có ý kiến gì tốt cả.

” Ây…”

Shin gãy gãy cái mũi rồi đi đến cập cổ Hoài Phong nói tiếp.

” Cậu chẳng biết gì cả. Nè bây giờ tớ và cậu sẽ đưa Thảo Nguyên và Shery lên đầu tàu ngồi trước khi mọi người bước lên vậy có tiện hơn không?”

Hoài Phong đảo mắt hai cái rồi hất tay Shin xuống bảo.

” Hôm nay cậu được việc lắm đấy. Được rồi cứ làm theo cách của cậu đi”

” Chị Thảo Nguyên này, công nhận cách của chị thật có hiệu quả. Mới đó mà anh Shin đã bắt đầu làm hòa với anh Hoài Phong rồi kìa”

Shery vui mừng nhìn hai anh của mình lần đầu tiên nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng nên có lời khen thưởng Thảo Nguyên. Thấy thế trong lòng Thảo Nguyên cũng có chút vui vẻ, cô hy vọng mối quan hệ bạn bè giữa ba người Shin, Hoài Phong và hạo kiệt sẽ trở lại như xưa.

” Chuẩn bị nhé”

Shin ra hiệu lập tức Hoài Phong nắm lấy hai tay của hai cô nàng và bay lên cao, riêng Shin thì ở lại dùng ảo ảnh thuật làm hoa mắt mọi người xong rồi mới theo Hoài Phong bay lên và ngồi vào bốn vị trí phía trên đầu tàu.

” Cậu lợi hại quá đấy Shin”

Thảo Nguyên đưa ngón tay cái lên khen ngợi. Shin từ đó mà sinh ra tự đắc vỗ ngực nói.

” Shin đây không phải dạng tầm thường đâu nha, tớ dám cá cả năm hộ pháp Thần Chết cũng không thể so sánh với tớ đâu nha”

” Cậu nói phải lắm. Không một ai trong ngũ đại hộ pháp có thể so sánh được với cái đầu heo của cậu”

Hoài Phong liếc sang Shin đang ngồi kế bên mình mà mỉa mai. Shin tức giận đỏ mặt nhưng cố cắn răng chịu đừng vì một mục tiêu đó là học bí kíp kẹp cổ của Thảo Nguyên để đối phó với Hoài Phong.

” Không sao, không sao”

Shin cố gượng cười và kìm nén cảm xúc lại tự trấn an bản thân. Thấy hôm nay Shin có vẻ hơi lạ nên Hoài Phong có chút hiếu kì nhưng cậu cũng mau chán đi vì Shin chẳng đấu khẩu lại với cậu nữa.

Đang lầm bầm cái gì đó trong miệng, bỗng Shin bị Thảo Nguyên khìu một cái làm cậu giật mình.

” Cậu có chuyện gì thế?”

” Shin có thể đổi chỗ cho tớ không? Tớ ngồi ở đây cảm thấy hơi sợ”

Thảo Nguyên ngại ngùng nói. Lúc đầu Thảo Nguyên sợ Shin sẽ không chịu đổi chỗ nhưng cô vừa hỏi ý kiến Shin xong thì lập tức cậu gật đầu đồng ý ngay.

” Cảm ơn cậu nhé”

Thảo Nguyên vui mừng lập tức đứng dậy chuyển ra ghế sau ngồi cùng với Hoài Phong còn Shin thì cười hi hí bước lên trên đầu.

‘ Thà ngồi với bé Shery còn hơn ngồi với tên khốn kiếp đấy’

Shin từ từ bước lên phía trên ngồi xuống chưa kịp quay đầu ra trước thì chiếc tàu đã bắt đầu chuyển động.

” Cái… Cái gì thế vậy trời?”

Shin hốt hoảng ôm lấy chiếc ghế mà run cầm cập nhìn Thảo Nguyên như có ý trách cô tại sao lại muốn đổi chỗ vậy. Biết ánh mắt của Shin muốn nói gì nên Thảo Nguyên chấp hai tay trước mặt cúi đầu xin lỗi cậu. Cũng phải thôi Thảo Nguyên cũng giống Shin đều sợ tàu lượn cả mà.

” Anh ngồi đang hoàng lại coi, có biết mọi người đang cười anh không hả?”

Shery trông thấy mấy người ngồi phía sau mình cứ nhìn Shin mà cười khúc khích khiến cho cô cảm thấy khó chịu mà chau mày nhắc nhở Shin. Tuy nhiên Shin mặc kệ mọi người nhìn cậu ra sao mà cứ ngồi bám sát vào thành ghế quyết không xoay mặt ra phía trước.

‘ Quốc vương ơi, ngài làm ơn cứu mạng Shin với, mạng của Shin sắp bị chiếc tàu này cướp mất rồi’

Shin liếc mắt nhìn xuống đất thầm cầu nguyện, cậu cảm nhận rất rõ độ cao kinh khủng như thế nào khi tàu lượn đang ở trên đỉnh.

Á….

Chiếc tàu bắt đầu chuyển động ngày một nhanh hơn và uốn lượn dọc đủ chiều dọ theo đường gây. Không những Shin nhắm ghì mắt lại vì sợ mà Thảo Nguyên cũng không khác vì cậu. Hai tay cô lạnh tái đi và ôm chặt lấy Hoài Phong khiến Hoài Phong đỏ cả mặt.

” Thảo…”

Hoài Phong định đẩy Thảo Nguyên ra nhưng cậu đã suy nghĩ lại và thôi.
Chiếc tàu lượn vẫn cứ chạy với tốc độ chóng mặt, những tiếng la hét sợ hãi của các cô cậu thanh niên cũng vẫn vang lên đều đều làm cho chuyến tàu lượn này nhộn nhịp hẳn lên. Tuy nhiên trong số những người đang đứng tim vì tốc độ lượn quanh của tàu lượn thì trái tim của Hoài Phong đang cố đập loạn lên như nó muốn hòa mình vào vòng xoay của tàu lượn vậy. Cơ thể cậu bỗng nóng lên hừng hực, cả một khung trời xung quanh đột nhiên tối xầm lại và trong mắt Hoài Phong bây giờ chỉ có mỗi một mình Thảo Nguyên đang ôm mình nhắm mắt sợ hãi.

Những làn gió mạnh bạo thổi ngang qua cũng không đủ sức để xoa dịu một tí nào cái nóng hừng hực của cơ thể Hoài Phong, có lẽ sức nóng này sẽ không bao giờ lạnh lại nếu nguyên nhân tác động không biến mất.

‘ Mình bị sao thế này? Nóng quá, nóng quá’

Đó là những gì mà trong đầu Hoài Phong có thể nghĩ được. Cậu chẳng hiểu cái cảm giác này là gì và càng không hiểu tại sao thân nhiệt mình lại thay đổi đột ngột như vậy.

Vài phút sau tàu lượn siêu tốc cũng giảm tốc độ và ngừng lại ở ga. Tàu vừa dừng lập tức Shin bước xuống loạng choạng đi tìm cây cột nào đó để nôn ra mọi thứ trong bụng.

” Sao mà thành ra thế này không biết”

Shery đuổi theo sau Shin nhíu mày cằn nhằn. Cảm thấy chiếc tàu không còn chạy nữa, Thảo Nguyên từ từ mở mắt ra nhìn, đến lúc này cô mới phát hiện ra mình đang làm một hành động cực kì thiếu tế nhị, ngay lập tức Thảo Nguyên bỏ tay ra và cúi đầu xin lỗi.

” Tôi xin lỗi cậu nhé, chỉ tại…”

” Không cần xin lỗi đâu, đi xem Shin ra sao rồi kìa”

Chưa kịp nói hết câu Thảo Nguyên đã bị Hoài Phong chặn họng lạnh lùng bảo. Nghe lời Hoài Phong, cô nhanh nhẹn tháo dây an toàn ra rồi cùng Hoài Phong đi tìm Shery và Shin.

Sau chuyến đi thần tốc này, Shin tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ đụng vào tàu lượn nữa dù chỉ một lần, nó thật là một nỗi ám ảnh không thể xóa mờ trong tâm trí của Shin. Kinh khủng và kinh khủng.

Tạm nghỉ ngơi ở quán nước gần đó một lát, cả bốn người lại tiếp tục cuộc hành trình từ trò này qua trò khác mà không biết chán là gì. Cuối cùng họ dừng chân trước cửa nhà gương.

” Tớ thích vào đây lắm luôn á”

Thảo Nguyên phấn khởi nói. Hiểu ý Shin liền đi đến mua bốn vé, cậu đưa cho Hoài Phong hai vé bảo.

” Hai cậu vào trước nhé, tớ và Shery đi mua nước uống”

Nói xong Shin liền kéo tay Shery chạy đi về phía quán nước còn Thảo Nguyên và Hoài Phong thì thư thả bước vào nhà gương ngay sau khi Hoài Phong trình hai vé vào cửa.

Thảo Nguyên tươi cười hào hứng nhìn vào chiếc gương đầu tiên, Hoài Phong cũng tò mò nhìn vào theo.

” Á…”

Thảo Nguyên hốt hoảng khi hình trong gương chỉ là một cái bóng đen với khuôn mặt gân guốc, đôi mắt đỏ hơn máu lại cộng thêm bộ đồ màu đen khiến cái bóng đen trong gương kinh tởm vô cùng.

” Hoài…. Hoài Phong sao?”

Thảo Nguyên run rẩy từ từ xoay đầu ra sau nhìn Hoài Phong với ánh mắt đầy nghi vấn. Ngay cả Hoài Phong cũng không ngời tấm gương kia có thể phản chiếu được nguyên hình của mình nên cũng trố mắt ngạc nhiên.

Quả là một cú sốc nặng cho Thảo Nguyên, cơ thể cô như muốn bất động, toàn thân run rẩy, những giọt mồ hôi lạnh bỗng túa ra như cô đang sợ hãi một thứ gì đó.

” Cô nghe tôi nói đã…”

Thảo Nguyên quay gót định bỏ đi nhưng cô đã bị Hoài Phong nắm tay kéo mạnh lại khiến cho cô mất đà và té đè lên người Hoài Phong.

Thình thịch… Thình thịch…

Khi hai chiếc mũi chạm nhau là lúc đó cả hai nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Cả hai người đều cảm giác thấy cơ thể mình như có một dòng điện nào đó chạy qua và vô tình làm cho cả cơ thể nóng hừng hựt lên vô điều kiện.
Đúng lúc đó Shin và Shery trở về và vô tình chứng kiến sự việc này xảy ra. Shin ngạc nhiên nhing Shery còn Shery thì cũng kinh ngạc nhìn Shin. Thời gian như lắng đọng lại vào giây rồi sau đó Thảo Nguyên mới lồm cồm đứng dậy.

” Tôi xin lỗi nhé. Tôi đi trước”

Thảo Nguyên đỏ mặt cúi gầm mặt xuống chạy ra khỏi nhà gương với sắc mặt đầy cảm xúc lẫn lộn. Riêng Hoài Phong thì chỉ biết ngồi dậy và nhìn nguyên hình mình trong gương.

‘ Cảm giác gì thế này? Tại sao mình lại cảm thấy khó chịu thế?’

Hoài Phong tuy không biểu lộ cảm xúc ra ngoài nhưng trong thâm tâm cậu lại xuất hiện một cảm xúc rất khó tả. Hoài Phong vô thức nhìn ra ngoài nhà gương và đăm chiêu điều gì đó. Công nhận hôm nay người đông kinh khủng, chỉ mới chín giờ mà đã đông nghẹt người như vậy thì vào buổi chiều số lượng nó sẽ còn như thế nào nữa. Mất công lắm cả bốn người mới có được ngày hôm nay để chơi vậy mà phải tốn thời gian với cái vụ chờ đợi này. Chính vì phải chờ đợi mà khiến Shin đứng ngồi không yên.

” Đúng rồi. Mấy cậu lại đây, lại đây”

Shin đột nhiên nảy sinh ra một ý kiến bèn kêu gọi mọi người lại chụm đầu vào nói.

” Chẳng phải chúng ta là những Thần Chết sao?”

” Thế thì đã sao?”

Hoài Phong đã quá quen thuộc với những ý kiến điên rồ của Shin rồi nên cậu nhanh chóng tách nhóm lạnh lùng nói vì cho rằng Shin chẳng có ý kiến gì tốt cả.

” Ây…”

Shin gãy gãy cái mũi rồi đi đến cập cổ Hoài Phong nói tiếp.

” Cậu chẳng biết gì cả. Nè bây giờ tớ và cậu sẽ đưa Thảo Nguyên và Shery lên đầu tàu ngồi trước khi mọi người bước lên vậy có tiện hơn không?”

Hoài Phong đảo mắt hai cái rồi hất tay Shin xuống bảo.

” Hôm nay cậu được việc lắm đấy. Được rồi cứ làm theo cách của cậu đi”

” Chị Thảo Nguyên này, công nhận cách của chị thật có hiệu quả. Mới đó mà anh Shin đã bắt đầu làm hòa với anh Hoài Phong rồi kìa”

Shery vui mừng nhìn hai anh của mình lần đầu tiên nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng nên có lời khen thưởng Thảo Nguyên. Thấy thế trong lòng Thảo Nguyên cũng có chút vui vẻ, cô hy vọng mối quan hệ bạn bè giữa ba người Shin, Hoài Phong và hạo kiệt sẽ trở lại như xưa.

” Chuẩn bị nhé”

Shin ra hiệu lập tức Hoài Phong nắm lấy hai tay của hai cô nàng và bay lên cao, riêng Shin thì ở lại dùng ảo ảnh thuật làm hoa mắt mọi người xong rồi mới theo Hoài Phong bay lên và ngồi vào bốn vị trí phía trên đầu tàu.

” Cậu lợi hại quá đấy Shin”

Thảo Nguyên đưa ngón tay cái lên khen ngợi. Shin từ đó mà sinh ra tự đắc vỗ ngực nói.

” Shin đây không phải dạng tầm thường đâu nha, tớ dám cá cả năm hộ pháp Thần Chết cũng không thể so sánh với tớ đâu nha”

” Cậu nói phải lắm. Không một ai trong ngũ đại hộ pháp có thể so sánh được với cái đầu heo của cậu”

Hoài Phong liếc sang Shin đang ngồi kế bên mình mà mỉa mai. Shin tức giận đỏ mặt nhưng cố cắn răng chịu đừng vì một mục tiêu đó là học bí kíp kẹp cổ của Thảo Nguyên để đối phó với Hoài Phong.

” Không sao, không sao”

Shin cố gượng cười và kìm nén cảm xúc lại tự trấn an bản thân. Thấy hôm nay Shin có vẻ hơi lạ nên Hoài Phong có chút hiếu kì nhưng cậu cũng mau chán đi vì Shin chẳng đấu khẩu lại với cậu nữa.

Đang lầm bầm cái gì đó trong miệng, bỗng Shin bị Thảo Nguyên khìu một cái làm cậu giật mình.

” Cậu có chuyện gì thế?”

” Shin có thể đổi chỗ cho tớ không? Tớ ngồi ở đây cảm thấy hơi sợ”

Thảo Nguyên ngại ngùng nói. Lúc đầu Thảo Nguyên sợ Shin sẽ không chịu đổi chỗ nhưng cô vừa hỏi ý kiến Shin xong thì lập tức cậu gật đầu đồng ý ngay.

” Cảm ơn cậu nhé”

Thảo Nguyên vui mừng lập tức đứng dậy chuyển ra ghế sau ngồi cùng với Hoài Phong còn Shin thì cười hi hí bước lên trên đầu.

‘ Thà ngồi với bé Shery còn hơn ngồi với tên khốn kiếp đấy’

Shin từ từ bước lên phía trên ngồi xuống chưa kịp quay đầu ra trước thì chiếc tàu đã bắt đầu chuyển động.

” Cái… Cái gì thế vậy trời?”

Shin hốt hoảng ôm lấy chiếc ghế mà run cầm cập nhìn Thảo Nguyên như có ý trách cô tại sao lại muốn đổi chỗ vậy. Biết ánh mắt của Shin muốn nói gì nên Thảo Nguyên chấp hai tay trước mặt cúi đầu xin lỗi cậu. Cũng phải thôi Thảo Nguyên cũng giống Shin đều sợ tàu lượn cả mà.

” Anh ngồi đang hoàng lại coi, có biết mọi người đang cười anh không hả?”

Shery trông thấy mấy người ngồi phía sau mình cứ nhìn Shin mà cười khúc khích khiến cho cô cảm thấy khó chịu mà chau mày nhắc nhở Shin. Tuy nhiên Shin mặc kệ mọi người nhìn cậu ra sao mà cứ ngồi bám sát vào thành ghế quyết không xoay mặt ra phía trước.

‘ Quốc vương ơi, ngài làm ơn cứu mạng Shin với, mạng của Shin sắp bị chiếc tàu này cướp mất rồi’

Shin liếc mắt nhìn xuống đất thầm cầu nguyện, cậu cảm nhận rất rõ độ cao kinh khủng như thế nào khi tàu lượn đang ở trên đỉnh.

Á….

Chiếc tàu bắt đầu chuyển động ngày một nhanh hơn và uốn lượn dọc đủ chiều dọ theo đường gây. Không những Shin nhắm ghì mắt lại vì sợ mà Thảo Nguyên cũng không khác vì cậu. Hai tay cô lạnh tái đi và ôm chặt lấy Hoài Phong khiến Hoài Phong đỏ cả mặt.

” Thảo…”

Hoài Phong định đẩy Thảo Nguyên ra nhưng cậu đã suy nghĩ lại và thôi.
Chiếc tàu lượn vẫn cứ chạy với tốc độ chóng mặt, những tiếng la hét sợ hãi của các cô cậu thanh niên cũng vẫn vang lên đều đều làm cho chuyến tàu lượn này nhộn nhịp hẳn lên. Tuy nhiên trong số những người đang đứng tim vì tốc độ lượn quanh của tàu lượn thì trái tim của Hoài Phong đang cố đập loạn lên như nó muốn hòa mình vào vòng xoay của tàu lượn vậy. Cơ thể cậu bỗng nóng lên hừng hực, cả một khung trời xung quanh đột nhiên tối xầm lại và trong mắt Hoài Phong bây giờ chỉ có mỗi một mình Thảo Nguyên đang ôm mình nhắm mắt sợ hãi.

Những làn gió mạnh bạo thổi ngang qua cũng không đủ sức để xoa dịu một tí nào cái nóng hừng hực của cơ thể Hoài Phong, có lẽ sức nóng này sẽ không bao giờ lạnh lại nếu nguyên nhân tác động không biến mất.

‘ Mình bị sao thế này? Nóng quá, nóng quá’

Đó là những gì mà trong đầu Hoài Phong có thể nghĩ được. Cậu chẳng hiểu cái cảm giác này là gì và càng không hiểu tại sao thân nhiệt mình lại thay đổi đột ngột như vậy.

Vài phút sau tàu lượn siêu tốc cũng giảm tốc độ và ngừng lại ở ga. Tàu vừa dừng lập tức Shin bước xuống loạng choạng đi tìm cây cột nào đó để nôn ra mọi thứ trong bụng.

” Sao mà thành ra thế này không biết”

Shery đuổi theo sau Shin nhíu mày cằn nhằn. Cảm thấy chiếc tàu không còn chạy nữa, Thảo Nguyên từ từ mở mắt ra nhìn, đến lúc này cô mới phát hiện ra mình đang làm một hành động cực kì thiếu tế nhị, ngay lập tức Thảo Nguyên bỏ tay ra và cúi đầu xin lỗi.

” Tôi xin lỗi cậu nhé, chỉ tại…”

” Không cần xin lỗi đâu, đi xem Shin ra sao rồi kìa”

Chưa kịp nói hết câu Thảo Nguyên đã bị Hoài Phong chặn họng lạnh lùng bảo. Nghe lời Hoài Phong, cô nhanh nhẹn tháo dây an toàn ra rồi cùng Hoài Phong đi tìm Shery và Shin.

Sau chuyến đi thần tốc này, Shin tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ đụng vào tàu lượn nữa dù chỉ một lần, nó thật là một nỗi ám ảnh không thể xóa mờ trong tâm trí của Shin. Kinh khủng và kinh khủng.

Tạm nghỉ ngơi ở quán nước gần đó một lát, cả bốn người lại tiếp tục cuộc hành trình từ trò này qua trò khác mà không biết chán là gì. Cuối cùng họ dừng chân trước cửa nhà gương.

” Tớ thích vào đây lắm luôn á”

Thảo Nguyên phấn khởi nói. Hiểu ý Shin liền đi đến mua bốn vé, cậu đưa cho Hoài Phong hai vé bảo.

” Hai cậu vào trước nhé, tớ và Shery đi mua nước uống”

Nói xong Shin liền kéo tay Shery chạy đi về phía quán nước còn Thảo Nguyên và Hoài Phong thì thư thả bước vào nhà gương ngay sau khi Hoài Phong trình hai vé vào cửa.

Thảo Nguyên tươi cười hào hứng nhìn vào chiếc gương đầu tiên, Hoài Phong cũng tò mò nhìn vào theo.

” Á…”

Thảo Nguyên hốt hoảng khi hình trong gương chỉ là một cái bóng đen với khuôn mặt gân guốc, đôi mắt đỏ hơn máu lại cộng thêm bộ đồ màu đen khiến cái bóng đen trong gương kinh tởm vô cùng.

” Hoài…. Hoài Phong sao?”

Thảo Nguyên run rẩy từ từ xoay đầu ra sau nhìn Hoài Phong với ánh mắt đầy nghi vấn. Ngay cả Hoài Phong cũng không ngời tấm gương kia có thể phản chiếu được nguyên hình của mình nên cũng trố mắt ngạc nhiên.

Quả là một cú sốc nặng cho Thảo Nguyên, cơ thể cô như muốn bất động, toàn thân run rẩy, những giọt mồ hôi lạnh bỗng túa ra như cô đang sợ hãi một thứ gì đó.

” Cô nghe tôi nói đã…”

Thảo Nguyên quay gót định bỏ đi nhưng cô đã bị Hoài Phong nắm tay kéo mạnh lại khiến cho cô mất đà và té đè lên người Hoài Phong.

Thình thịch… Thình thịch…

Khi hai chiếc mũi chạm nhau là lúc đó cả hai nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Cả hai người đều cảm giác thấy cơ thể mình như có một dòng điện nào đó chạy qua và vô tình làm cho cả cơ thể nóng hừng hựt lên vô điều kiện.
Đúng lúc đó Shin và Shery trở về và vô tình chứng kiến sự việc này xảy ra. Shin ngạc nhiên nhing Shery còn Shery thì cũng kinh ngạc nhìn Shin. Thời gian như lắng đọng lại vào giây rồi sau đó Thảo Nguyên mới lồm cồm đứng dậy.

” Tôi xin lỗi nhé. Tôi đi trước”

Thảo Nguyên đỏ mặt cúi gầm mặt xuống chạy ra khỏi nhà gương với sắc mặt đầy cảm xúc lẫn lộn. Riêng Hoài Phong thì chỉ biết ngồi dậy và nhìn nguyên hình mình trong gương.

‘ Cảm giác gì thế này? Tại sao mình lại cảm thấy khó chịu thế?’

Hoài Phong tuy không biểu lộ cảm xúc ra ngoài nhưng trong thâm tâm cậu lại xuất hiện một cảm xúc rất khó tả. Hoài Phong vô thức nhìn ra ngoài nhà gương và đăm chiêu điều gì đó. Công nhận hôm nay người đông kinh khủng, chỉ mới chín giờ mà đã đông nghẹt người như vậy thì vào buổi chiều số lượng nó sẽ còn như thế nào nữa. Mất công lắm cả bốn người mới có được ngày hôm nay để chơi vậy mà phải tốn thời gian với cái vụ chờ đợi này. Chính vì phải chờ đợi mà khiến Shin đứng ngồi không yên.

” Đúng rồi. Mấy cậu lại đây, lại đây”

Shin đột nhiên nảy sinh ra một ý kiến bèn kêu gọi mọi người lại chụm đầu vào nói.

” Chẳng phải chúng ta là những Thần Chết sao?”

” Thế thì đã sao?”

Hoài Phong đã quá quen thuộc với những ý kiến điên rồ của Shin rồi nên cậu nhanh chóng tách nhóm lạnh lùng nói vì cho rằng Shin chẳng có ý kiến gì tốt cả.

” Ây…”

Shin gãy gãy cái mũi rồi đi đến cập cổ Hoài Phong nói tiếp.

” Cậu chẳng biết gì cả. Nè bây giờ tớ và cậu sẽ đưa Thảo Nguyên và Shery lên đầu tàu ngồi trước khi mọi người bước lên vậy có tiện hơn không?”

Hoài Phong đảo mắt hai cái rồi hất tay Shin xuống bảo.

” Hôm nay cậu được việc lắm đấy. Được rồi cứ làm theo cách của cậu đi”

” Chị Thảo Nguyên này, công nhận cách của chị thật có hiệu quả. Mới đó mà anh Shin đã bắt đầu làm hòa với anh Hoài Phong rồi kìa”

Shery vui mừng nhìn hai anh của mình lần đầu tiên nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng nên có lời khen thưởng Thảo Nguyên. Thấy thế trong lòng Thảo Nguyên cũng có chút vui vẻ, cô hy vọng mối quan hệ bạn bè giữa ba người Shin, Hoài Phong và hạo kiệt sẽ trở lại như xưa.

” Chuẩn bị nhé”

Shin ra hiệu lập tức Hoài Phong nắm lấy hai tay của hai cô nàng và bay lên cao, riêng Shin thì ở lại dùng ảo ảnh thuật làm hoa mắt mọi người xong rồi mới theo Hoài Phong bay lên và ngồi vào bốn vị trí phía trên đầu tàu.

” Cậu lợi hại quá đấy Shin”

Thảo Nguyên đưa ngón tay cái lên khen ngợi. Shin từ đó mà sinh ra tự đắc vỗ ngực nói.

” Shin đây không phải dạng tầm thường đâu nha, tớ dám cá cả năm hộ pháp Thần Chết cũng không thể so sánh với tớ đâu nha”

” Cậu nói phải lắm. Không một ai trong ngũ đại hộ pháp có thể so sánh được với cái đầu heo của cậu”

Hoài Phong liếc sang Shin đang ngồi kế bên mình mà mỉa mai. Shin tức giận đỏ mặt nhưng cố cắn răng chịu đừng vì một mục tiêu đó là học bí kíp kẹp cổ của Thảo Nguyên để đối phó với Hoài Phong.

” Không sao, không sao”

Shin cố gượng cười và kìm nén cảm xúc lại tự trấn an bản thân. Thấy hôm nay Shin có vẻ hơi lạ nên Hoài Phong có chút hiếu kì nhưng cậu cũng mau chán đi vì Shin chẳng đấu khẩu lại với cậu nữa.

Đang lầm bầm cái gì đó trong miệng, bỗng Shin bị Thảo Nguyên khìu một cái làm cậu giật mình.

” Cậu có chuyện gì thế?”

” Shin có thể đổi chỗ cho tớ không? Tớ ngồi ở đây cảm thấy hơi sợ”

Thảo Nguyên ngại ngùng nói. Lúc đầu Thảo Nguyên sợ Shin sẽ không chịu đổi chỗ nhưng cô vừa hỏi ý kiến Shin xong thì lập tức cậu gật đầu đồng ý ngay.

” Cảm ơn cậu nhé”

Thảo Nguyên vui mừng lập tức đứng dậy chuyển ra ghế sau ngồi cùng với Hoài Phong còn Shin thì cười hi hí bước lên trên đầu.

‘ Thà ngồi với bé Shery còn hơn ngồi với tên khốn kiếp đấy’

Shin từ từ bước lên phía trên ngồi xuống chưa kịp quay đầu ra trước thì chiếc tàu đã bắt đầu chuyển động.

” Cái… Cái gì thế vậy trời?”

Shin hốt hoảng ôm lấy chiếc ghế mà run cầm cập nhìn Thảo Nguyên như có ý trách cô tại sao lại muốn đổi chỗ vậy. Biết ánh mắt của Shin muốn nói gì nên Thảo Nguyên chấp hai tay trước mặt cúi đầu xin lỗi cậu. Cũng phải thôi Thảo Nguyên cũng giống Shin đều sợ tàu lượn cả mà.

” Anh ngồi đang hoàng lại coi, có biết mọi người đang cười anh không hả?”

Shery trông thấy mấy người ngồi phía sau mình cứ nhìn Shin mà cười khúc khích khiến cho cô cảm thấy khó chịu mà chau mày nhắc nhở Shin. Tuy nhiên Shin mặc kệ mọi người nhìn cậu ra sao mà cứ ngồi bám sát vào thành ghế quyết không xoay mặt ra phía trước.

‘ Quốc vương ơi, ngài làm ơn cứu mạng Shin với, mạng của Shin sắp bị chiếc tàu này cướp mất rồi’

Shin liếc mắt nhìn xuống đất thầm cầu nguyện, cậu cảm nhận rất rõ độ cao kinh khủng như thế nào khi tàu lượn đang ở trên đỉnh.

Á….

Chiếc tàu bắt đầu chuyển động ngày một nhanh hơn và uốn lượn dọc đủ chiều dọ theo đường gây. Không những Shin nhắm ghì mắt lại vì sợ mà Thảo Nguyên cũng không khác vì cậu. Hai tay cô lạnh tái đi và ôm chặt lấy Hoài Phong khiến Hoài Phong đỏ cả mặt.

” Thảo…”

Hoài Phong định đẩy Thảo Nguyên ra nhưng cậu đã suy nghĩ lại và thôi.
Chiếc tàu lượn vẫn cứ chạy với tốc độ chóng mặt, những tiếng la hét sợ hãi của các cô cậu thanh niên cũng vẫn vang lên đều đều làm cho chuyến tàu lượn này nhộn nhịp hẳn lên. Tuy nhiên trong số những người đang đứng tim vì tốc độ lượn quanh của tàu lượn thì trái tim của Hoài Phong đang cố đập loạn lên như nó muốn hòa mình vào vòng xoay của tàu lượn vậy. Cơ thể cậu bỗng nóng lên hừng hực, cả một khung trời xung quanh đột nhiên tối xầm lại và trong mắt Hoài Phong bây giờ chỉ có mỗi một mình Thảo Nguyên đang ôm mình nhắm mắt sợ hãi.

Những làn gió mạnh bạo thổi ngang qua cũng không đủ sức để xoa dịu một tí nào cái nóng hừng hực của cơ thể Hoài Phong, có lẽ sức nóng này sẽ không bao giờ lạnh lại nếu nguyên nhân tác động không biến mất.

‘ Mình bị sao thế này? Nóng quá, nóng quá’

Đó là những gì mà trong đầu Hoài Phong có thể nghĩ được. Cậu chẳng hiểu cái cảm giác này là gì và càng không hiểu tại sao thân nhiệt mình lại thay đổi đột ngột như vậy.

Vài phút sau tàu lượn siêu tốc cũng giảm tốc độ và ngừng lại ở ga. Tàu vừa dừng lập tức Shin bước xuống loạng choạng đi tìm cây cột nào đó để nôn ra mọi thứ trong bụng.

” Sao mà thành ra thế này không biết”

Shery đuổi theo sau Shin nhíu mày cằn nhằn. Cảm thấy chiếc tàu không còn chạy nữa, Thảo Nguyên từ từ mở mắt ra nhìn, đến lúc này cô mới phát hiện ra mình đang làm một hành động cực kì thiếu tế nhị, ngay lập tức Thảo Nguyên bỏ tay ra và cúi đầu xin lỗi.

” Tôi xin lỗi cậu nhé, chỉ tại…”

” Không cần xin lỗi đâu, đi xem Shin ra sao rồi kìa”

Chưa kịp nói hết câu Thảo Nguyên đã bị Hoài Phong chặn họng lạnh lùng bảo. Nghe lời Hoài Phong, cô nhanh nhẹn tháo dây an toàn ra rồi cùng Hoài Phong đi tìm Shery và Shin.

Sau chuyến đi thần tốc này, Shin tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ đụng vào tàu lượn nữa dù chỉ một lần, nó thật là một nỗi ám ảnh không thể xóa mờ trong tâm trí của Shin. Kinh khủng và kinh khủng.

Tạm nghỉ ngơi ở quán nước gần đó một lát, cả bốn người lại tiếp tục cuộc hành trình từ trò này qua trò khác mà không biết chán là gì. Cuối cùng họ dừng chân trước cửa nhà gương.

” Tớ thích vào đây lắm luôn á”

Thảo Nguyên phấn khởi nói. Hiểu ý Shin liền đi đến mua bốn vé, cậu đưa cho Hoài Phong hai vé bảo.

” Hai cậu vào trước nhé, tớ và Shery đi mua nước uống”

Nói xong Shin liền kéo tay Shery chạy đi về phía quán nước còn Thảo Nguyên và Hoài Phong thì thư thả bước vào nhà gương ngay sau khi Hoài Phong trình hai vé vào cửa.

Thảo Nguyên tươi cười hào hứng nhìn vào chiếc gương đầu tiên, Hoài Phong cũng tò mò nhìn vào theo.

” Á…”

Thảo Nguyên hốt hoảng khi hình trong gương chỉ là một cái bóng đen với khuôn mặt gân guốc, đôi mắt đỏ hơn máu lại cộng thêm bộ đồ màu đen khiến cái bóng đen trong gương kinh tởm vô cùng.

” Hoài…. Hoài Phong sao?”

Thảo Nguyên run rẩy từ từ xoay đầu ra sau nhìn Hoài Phong với ánh mắt đầy nghi vấn. Ngay cả Hoài Phong cũng không ngời tấm gương kia có thể phản chiếu được nguyên hình của mình nên cũng trố mắt ngạc nhiên.

Quả là một cú sốc nặng cho Thảo Nguyên, cơ thể cô như muốn bất động, toàn thân run rẩy, những giọt mồ hôi lạnh bỗng túa ra như cô đang sợ hãi một thứ gì đó.

” Cô nghe tôi nói đã…”

Thảo Nguyên quay gót định bỏ đi nhưng cô đã bị Hoài Phong nắm tay kéo mạnh lại khiến cho cô mất đà và té đè lên người Hoài Phong.

Thình thịch… Thình thịch…

Khi hai chiếc mũi chạm nhau là lúc đó cả hai nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Cả hai người đều cảm giác thấy cơ thể mình như có một dòng điện nào đó chạy qua và vô tình làm cho cả cơ thể nóng hừng hựt lên vô điều kiện.
Đúng lúc đó Shin và Shery trở về và vô tình chứng kiến sự việc này xảy ra. Shin ngạc nhiên nhing Shery còn Shery thì cũng kinh ngạc nhìn Shin. Thời gian như lắng đọng lại vào giây rồi sau đó Thảo Nguyên mới lồm cồm đứng dậy.

” Tôi xin lỗi nhé. Tôi đi trước”

Thảo Nguyên đỏ mặt cúi gầm mặt xuống chạy ra khỏi nhà gương với sắc mặt đầy cảm xúc lẫn lộn. Riêng Hoài Phong thì chỉ biết ngồi dậy và nhìn nguyên hình mình trong gương.

‘ Cảm giác gì thế này? Tại sao mình lại cảm thấy khó chịu thế?’

Hoài Phong tuy không biểu lộ cảm xúc ra ngoài nhưng trong thâm tâm cậu lại xuất hiện một cảm xúc rất khó tả. Hoài Phong vô thức nhìn ra ngoài nhà gương và đăm chiêu điều gì đó. Công nhận hôm nay người đông kinh khủng, chỉ mới chín giờ mà đã đông nghẹt người như vậy thì vào buổi chiều số lượng nó sẽ còn như thế nào nữa. Mất công lắm cả bốn người mới có được ngày hôm nay để chơi vậy mà phải tốn thời gian với cái vụ chờ đợi này. Chính vì phải chờ đợi mà khiến Shin đứng ngồi không yên.

” Đúng rồi. Mấy cậu lại đây, lại đây”

Shin đột nhiên nảy sinh ra một ý kiến bèn kêu gọi mọi người lại chụm đầu vào nói.

” Chẳng phải chúng ta là những Thần Chết sao?”

” Thế thì đã sao?”

Hoài Phong đã quá quen thuộc với những ý kiến điên rồ của Shin rồi nên cậu nhanh chóng tách nhóm lạnh lùng nói vì cho rằng Shin chẳng có ý kiến gì tốt cả.

” Ây…”

Shin gãy gãy cái mũi rồi đi đến cập cổ Hoài Phong nói tiếp.

” Cậu chẳng biết gì cả. Nè bây giờ tớ và cậu sẽ đưa Thảo Nguyên và Shery lên đầu tàu ngồi trước khi mọi người bước lên vậy có tiện hơn không?”

Hoài Phong đảo mắt hai cái rồi hất tay Shin xuống bảo.

” Hôm nay cậu được việc lắm đấy. Được rồi cứ làm theo cách của cậu đi”

” Chị Thảo Nguyên này, công nhận cách của chị thật có hiệu quả. Mới đó mà anh Shin đã bắt đầu làm hòa với anh Hoài Phong rồi kìa”

Shery vui mừng nhìn hai anh của mình lần đầu tiên nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng nên có lời khen thưởng Thảo Nguyên. Thấy thế trong lòng Thảo Nguyên cũng có chút vui vẻ, cô hy vọng mối quan hệ bạn bè giữa ba người Shin, Hoài Phong và hạo kiệt sẽ trở lại như xưa.

” Chuẩn bị nhé”

Shin ra hiệu lập tức Hoài Phong nắm lấy hai tay của hai cô nàng và bay lên cao, riêng Shin thì ở lại dùng ảo ảnh thuật làm hoa mắt mọi người xong rồi mới theo Hoài Phong bay lên và ngồi vào bốn vị trí phía trên đầu tàu.

” Cậu lợi hại quá đấy Shin”

Thảo Nguyên đưa ngón tay cái lên khen ngợi. Shin từ đó mà sinh ra tự đắc vỗ ngực nói.

” Shin đây không phải dạng tầm thường đâu nha, tớ dám cá cả năm hộ pháp Thần Chết cũng không thể so sánh với tớ đâu nha”

” Cậu nói phải lắm. Không một ai trong ngũ đại hộ pháp có thể so sánh được với cái đầu heo của cậu”

Hoài Phong liếc sang Shin đang ngồi kế bên mình mà mỉa mai. Shin tức giận đỏ mặt nhưng cố cắn răng chịu đừng vì một mục tiêu đó là học bí kíp kẹp cổ của Thảo Nguyên để đối phó với Hoài Phong.

” Không sao, không sao”

Shin cố gượng cười và kìm nén cảm xúc lại tự trấn an bản thân. Thấy hôm nay Shin có vẻ hơi lạ nên Hoài Phong có chút hiếu kì nhưng cậu cũng mau chán đi vì Shin chẳng đấu khẩu lại với cậu nữa.

Đang lầm bầm cái gì đó trong miệng, bỗng Shin bị Thảo Nguyên khìu một cái làm cậu giật mình.

” Cậu có chuyện gì thế?”

” Shin có thể đổi chỗ cho tớ không? Tớ ngồi ở đây cảm thấy hơi sợ”

Thảo Nguyên ngại ngùng nói. Lúc đầu Thảo Nguyên sợ Shin sẽ không chịu đổi chỗ nhưng cô vừa hỏi ý kiến Shin xong thì lập tức cậu gật đầu đồng ý ngay.

” Cảm ơn cậu nhé”

Thảo Nguyên vui mừng lập tức đứng dậy chuyển ra ghế sau ngồi cùng với Hoài Phong còn Shin thì cười hi hí bước lên trên đầu.

‘ Thà ngồi với bé Shery còn hơn ngồi với tên khốn kiếp đấy’

Shin từ từ bước lên phía trên ngồi xuống chưa kịp quay đầu ra trước thì chiếc tàu đã bắt đầu chuyển động.

” Cái… Cái gì thế vậy trời?”

Shin hốt hoảng ôm lấy chiếc ghế mà run cầm cập nhìn Thảo Nguyên như có ý trách cô tại sao lại muốn đổi chỗ vậy. Biết ánh mắt của Shin muốn nói gì nên Thảo Nguyên chấp hai tay trước mặt cúi đầu xin lỗi cậu. Cũng phải thôi Thảo Nguyên cũng giống Shin đều sợ tàu lượn cả mà.

” Anh ngồi đang hoàng lại coi, có biết mọi người đang cười anh không hả?”

Shery trông thấy mấy người ngồi phía sau mình cứ nhìn Shin mà cười khúc khích khiến cho cô cảm thấy khó chịu mà chau mày nhắc nhở Shin. Tuy nhiên Shin mặc kệ mọi người nhìn cậu ra sao mà cứ ngồi bám sát vào thành ghế quyết không xoay mặt ra phía trước.

‘ Quốc vương ơi, ngài làm ơn cứu mạng Shin với, mạng của Shin sắp bị chiếc tàu này cướp mất rồi’

Shin liếc mắt nhìn xuống đất thầm cầu nguyện, cậu cảm nhận rất rõ độ cao kinh khủng như thế nào khi tàu lượn đang ở trên đỉnh.

Á….

Chiếc tàu bắt đầu chuyển động ngày một nhanh hơn và uốn lượn dọc đủ chiều dọ theo đường gây. Không những Shin nhắm ghì mắt lại vì sợ mà Thảo Nguyên cũng không khác vì cậu. Hai tay cô lạnh tái đi và ôm chặt lấy Hoài Phong khiến Hoài Phong đỏ cả mặt.

” Thảo…”

Hoài Phong định đẩy Thảo Nguyên ra nhưng cậu đã suy nghĩ lại và thôi.
Chiếc tàu lượn vẫn cứ chạy với tốc độ chóng mặt, những tiếng la hét sợ hãi của các cô cậu thanh niên cũng vẫn vang lên đều đều làm cho chuyến tàu lượn này nhộn nhịp hẳn lên. Tuy nhiên trong số những người đang đứng tim vì tốc độ lượn quanh của tàu lượn thì trái tim của Hoài Phong đang cố đập loạn lên như nó muốn hòa mình vào vòng xoay của tàu lượn vậy. Cơ thể cậu bỗng nóng lên hừng hực, cả một khung trời xung quanh đột nhiên tối xầm lại và trong mắt Hoài Phong bây giờ chỉ có mỗi một mình Thảo Nguyên đang ôm mình nhắm mắt sợ hãi.

Những làn gió mạnh bạo thổi ngang qua cũng không đủ sức để xoa dịu một tí nào cái nóng hừng hực của cơ thể Hoài Phong, có lẽ sức nóng này sẽ không bao giờ lạnh lại nếu nguyên nhân tác động không biến mất.

‘ Mình bị sao thế này? Nóng quá, nóng quá’

Đó là những gì mà trong đầu Hoài Phong có thể nghĩ được. Cậu chẳng hiểu cái cảm giác này là gì và càng không hiểu tại sao thân nhiệt mình lại thay đổi đột ngột như vậy.

Vài phút sau tàu lượn siêu tốc cũng giảm tốc độ và ngừng lại ở ga. Tàu vừa dừng lập tức Shin bước xuống loạng choạng đi tìm cây cột nào đó để nôn ra mọi thứ trong bụng.

” Sao mà thành ra thế này không biết”

Shery đuổi theo sau Shin nhíu mày cằn nhằn. Cảm thấy chiếc tàu không còn chạy nữa, Thảo Nguyên từ từ mở mắt ra nhìn, đến lúc này cô mới phát hiện ra mình đang làm một hành động cực kì thiếu tế nhị, ngay lập tức Thảo Nguyên bỏ tay ra và cúi đầu xin lỗi.

” Tôi xin lỗi cậu nhé, chỉ tại…”

” Không cần xin lỗi đâu, đi xem Shin ra sao rồi kìa”

Chưa kịp nói hết câu Thảo Nguyên đã bị Hoài Phong chặn họng lạnh lùng bảo. Nghe lời Hoài Phong, cô nhanh nhẹn tháo dây an toàn ra rồi cùng Hoài Phong đi tìm Shery và Shin.

Sau chuyến đi thần tốc này, Shin tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ đụng vào tàu lượn nữa dù chỉ một lần, nó thật là một nỗi ám ảnh không thể xóa mờ trong tâm trí của Shin. Kinh khủng và kinh khủng.

Tạm nghỉ ngơi ở quán nước gần đó một lát, cả bốn người lại tiếp tục cuộc hành trình từ trò này qua trò khác mà không biết chán là gì. Cuối cùng họ dừng chân trước cửa nhà gương.

” Tớ thích vào đây lắm luôn á”

Thảo Nguyên phấn khởi nói. Hiểu ý Shin liền đi đến mua bốn vé, cậu đưa cho Hoài Phong hai vé bảo.

” Hai cậu vào trước nhé, tớ và Shery đi mua nước uống”

Nói xong Shin liền kéo tay Shery chạy đi về phía quán nước còn Thảo Nguyên và Hoài Phong thì thư thả bước vào nhà gương ngay sau khi Hoài Phong trình hai vé vào cửa.

Thảo Nguyên tươi cười hào hứng nhìn vào chiếc gương đầu tiên, Hoài Phong cũng tò mò nhìn vào theo.

” Á…”

Thảo Nguyên hốt hoảng khi hình trong gương chỉ là một cái bóng đen với khuôn mặt gân guốc, đôi mắt đỏ hơn máu lại cộng thêm bộ đồ màu đen khiến cái bóng đen trong gương kinh tởm vô cùng.

” Hoài…. Hoài Phong sao?”

Thảo Nguyên run rẩy từ từ xoay đầu ra sau nhìn Hoài Phong với ánh mắt đầy nghi vấn. Ngay cả Hoài Phong cũng không ngời tấm gương kia có thể phản chiếu được nguyên hình của mình nên cũng trố mắt ngạc nhiên.

Quả là một cú sốc nặng cho Thảo Nguyên, cơ thể cô như muốn bất động, toàn thân run rẩy, những giọt mồ hôi lạnh bỗng túa ra như cô đang sợ hãi một thứ gì đó.

” Cô nghe tôi nói đã…”

Thảo Nguyên quay gót định bỏ đi nhưng cô đã bị Hoài Phong nắm tay kéo mạnh lại khiến cho cô mất đà và té đè lên người Hoài Phong.

Thình thịch… Thình thịch…

Khi hai chiếc mũi chạm nhau là lúc đó cả hai nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Cả hai người đều cảm giác thấy cơ thể mình như có một dòng điện nào đó chạy qua và vô tình làm cho cả cơ thể nóng hừng hựt lên vô điều kiện.
Đúng lúc đó Shin và Shery trở về và vô tình chứng kiến sự việc này xảy ra. Shin ngạc nhiên nhing Shery còn Shery thì cũng kinh ngạc nhìn Shin. Thời gian như lắng đọng lại vào giây rồi sau đó Thảo Nguyên mới lồm cồm đứng dậy.

” Tôi xin lỗi nhé. Tôi đi trước”

Thảo Nguyên đỏ mặt cúi gầm mặt xuống chạy ra khỏi nhà gương với sắc mặt đầy cảm xúc lẫn lộn. Riêng Hoài Phong thì chỉ biết ngồi dậy và nhìn nguyên hình mình trong gương.

‘ Cảm giác gì thế này? Tại sao mình lại cảm thấy khó chịu thế?’

Hoài Phong tuy không biểu lộ cảm xúc ra ngoài nhưng trong thâm tâm cậu lại xuất hiện một cảm xúc rất khó tả. Hoài Phong vô thức nhìn ra ngoài nhà gương và đăm chiêu điều gì đó. Công nhận hôm nay người đông kinh khủng, chỉ mới chín giờ mà đã đông nghẹt người như vậy thì vào buổi chiều số lượng nó sẽ còn như thế nào nữa. Mất công lắm cả bốn người mới có được ngày hôm nay để chơi vậy mà phải tốn thời gian với cái vụ chờ đợi này. Chính vì phải chờ đợi mà khiến Shin đứng ngồi không yên.

” Đúng rồi. Mấy cậu lại đây, lại đây”

Shin đột nhiên nảy sinh ra một ý kiến bèn kêu gọi mọi người lại chụm đầu vào nói.

” Chẳng phải chúng ta là những Thần Chết sao?”

” Thế thì đã sao?”

Hoài Phong đã quá quen thuộc với những ý kiến điên rồ của Shin rồi nên cậu nhanh chóng tách nhóm lạnh lùng nói vì cho rằng Shin chẳng có ý kiến gì tốt cả.

” Ây…”

Shin gãy gãy cái mũi rồi đi đến cập cổ Hoài Phong nói tiếp.

” Cậu chẳng biết gì cả. Nè bây giờ tớ và cậu sẽ đưa Thảo Nguyên và Shery lên đầu tàu ngồi trước khi mọi người bước lên vậy có tiện hơn không?”

Hoài Phong đảo mắt hai cái rồi hất tay Shin xuống bảo.

” Hôm nay cậu được việc lắm đấy. Được rồi cứ làm theo cách của cậu đi”

” Chị Thảo Nguyên này, công nhận cách của chị thật có hiệu quả. Mới đó mà anh Shin đã bắt đầu làm hòa với anh Hoài Phong rồi kìa”

Shery vui mừng nhìn hai anh của mình lần đầu tiên nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng nên có lời khen thưởng Thảo Nguyên. Thấy thế trong lòng Thảo Nguyên cũng có chút vui vẻ, cô hy vọng mối quan hệ bạn bè giữa ba người Shin, Hoài Phong và hạo kiệt sẽ trở lại như xưa.

” Chuẩn bị nhé”

Shin ra hiệu lập tức Hoài Phong nắm lấy hai tay của hai cô nàng và bay lên cao, riêng Shin thì ở lại dùng ảo ảnh thuật làm hoa mắt mọi người xong rồi mới theo Hoài Phong bay lên và ngồi vào bốn vị trí phía trên đầu tàu.

” Cậu lợi hại quá đấy Shin”

Thảo Nguyên đưa ngón tay cái lên khen ngợi. Shin từ đó mà sinh ra tự đắc vỗ ngực nói.

” Shin đây không phải dạng tầm thường đâu nha, tớ dám cá cả năm hộ pháp Thần Chết cũng không thể so sánh với tớ đâu nha”

” Cậu nói phải lắm. Không một ai trong ngũ đại hộ pháp có thể so sánh được với cái đầu heo của cậu”

Hoài Phong liếc sang Shin đang ngồi kế bên mình mà mỉa mai. Shin tức giận đỏ mặt nhưng cố cắn răng chịu đừng vì một mục tiêu đó là học bí kíp kẹp cổ của Thảo Nguyên để đối phó với Hoài Phong.

” Không sao, không sao”

Shin cố gượng cười và kìm nén cảm xúc lại tự trấn an bản thân. Thấy hôm nay Shin có vẻ hơi lạ nên Hoài Phong có chút hiếu kì nhưng cậu cũng mau chán đi vì Shin chẳng đấu khẩu lại với cậu nữa.

Đang lầm bầm cái gì đó trong miệng, bỗng Shin bị Thảo Nguyên khìu một cái làm cậu giật mình.

” Cậu có chuyện gì thế?”

” Shin có thể đổi chỗ cho tớ không? Tớ ngồi ở đây cảm thấy hơi sợ”

Thảo Nguyên ngại ngùng nói. Lúc đầu Thảo Nguyên sợ Shin sẽ không chịu đổi chỗ nhưng cô vừa hỏi ý kiến Shin xong thì lập tức cậu gật đầu đồng ý ngay.

” Cảm ơn cậu nhé”

Thảo Nguyên vui mừng lập tức đứng dậy chuyển ra ghế sau ngồi cùng với Hoài Phong còn Shin thì cười hi hí bước lên trên đầu.

‘ Thà ngồi với bé Shery còn hơn ngồi với tên khốn kiếp đấy’

Shin từ từ bước lên phía trên ngồi xuống chưa kịp quay đầu ra trước thì chiếc tàu đã bắt đầu chuyển động.

” Cái… Cái gì thế vậy trời?”

Shin hốt hoảng ôm lấy chiếc ghế mà run cầm cập nhìn Thảo Nguyên như có ý trách cô tại sao lại muốn đổi chỗ vậy. Biết ánh mắt của Shin muốn nói gì nên Thảo Nguyên chấp hai tay trước mặt cúi đầu xin lỗi cậu. Cũng phải thôi Thảo Nguyên cũng giống Shin đều sợ tàu lượn cả mà.

” Anh ngồi đang hoàng lại coi, có biết mọi người đang cười anh không hả?”

Shery trông thấy mấy người ngồi phía sau mình cứ nhìn Shin mà cười khúc khích khiến cho cô cảm thấy khó chịu mà chau mày nhắc nhở Shin. Tuy nhiên Shin mặc kệ mọi người nhìn cậu ra sao mà cứ ngồi bám sát vào thành ghế quyết không xoay mặt ra phía trước.

‘ Quốc vương ơi, ngài làm ơn cứu mạng Shin với, mạng của Shin sắp bị chiếc tàu này cướp mất rồi’

Shin liếc mắt nhìn xuống đất thầm cầu nguyện, cậu cảm nhận rất rõ độ cao kinh khủng như thế nào khi tàu lượn đang ở trên đỉnh.

Á….

Chiếc tàu bắt đầu chuyển động ngày một nhanh hơn và uốn lượn dọc đủ chiều dọ theo đường gây. Không những Shin nhắm ghì mắt lại vì sợ mà Thảo Nguyên cũng không khác vì cậu. Hai tay cô lạnh tái đi và ôm chặt lấy Hoài Phong khiến Hoài Phong đỏ cả mặt.

” Thảo…”

Hoài Phong định đẩy Thảo Nguyên ra nhưng cậu đã suy nghĩ lại và thôi.
Chiếc tàu lượn vẫn cứ chạy với tốc độ chóng mặt, những tiếng la hét sợ hãi của các cô cậu thanh niên cũng vẫn vang lên đều đều làm cho chuyến tàu lượn này nhộn nhịp hẳn lên. Tuy nhiên trong số những người đang đứng tim vì tốc độ lượn quanh của tàu lượn thì trái tim của Hoài Phong đang cố đập loạn lên như nó muốn hòa mình vào vòng xoay của tàu lượn vậy. Cơ thể cậu bỗng nóng lên hừng hực, cả một khung trời xung quanh đột nhiên tối xầm lại và trong mắt Hoài Phong bây giờ chỉ có mỗi một mình Thảo Nguyên đang ôm mình nhắm mắt sợ hãi.

Những làn gió mạnh bạo thổi ngang qua cũng không đủ sức để xoa dịu một tí nào cái nóng hừng hực của cơ thể Hoài Phong, có lẽ sức nóng này sẽ không bao giờ lạnh lại nếu nguyên nhân tác động không biến mất.

‘ Mình bị sao thế này? Nóng quá, nóng quá’

Đó là những gì mà trong đầu Hoài Phong có thể nghĩ được. Cậu chẳng hiểu cái cảm giác này là gì và càng không hiểu tại sao thân nhiệt mình lại thay đổi đột ngột như vậy.

Vài phút sau tàu lượn siêu tốc cũng giảm tốc độ và ngừng lại ở ga. Tàu vừa dừng lập tức Shin bước xuống loạng choạng đi tìm cây cột nào đó để nôn ra mọi thứ trong bụng.

” Sao mà thành ra thế này không biết”

Shery đuổi theo sau Shin nhíu mày cằn nhằn. Cảm thấy chiếc tàu không còn chạy nữa, Thảo Nguyên từ từ mở mắt ra nhìn, đến lúc này cô mới phát hiện ra mình đang làm một hành động cực kì thiếu tế nhị, ngay lập tức Thảo Nguyên bỏ tay ra và cúi đầu xin lỗi.

” Tôi xin lỗi cậu nhé, chỉ tại…”

” Không cần xin lỗi đâu, đi xem Shin ra sao rồi kìa”

Chưa kịp nói hết câu Thảo Nguyên đã bị Hoài Phong chặn họng lạnh lùng bảo. Nghe lời Hoài Phong, cô nhanh nhẹn tháo dây an toàn ra rồi cùng Hoài Phong đi tìm Shery và Shin.

Sau chuyến đi thần tốc này, Shin tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ đụng vào tàu lượn nữa dù chỉ một lần, nó thật là một nỗi ám ảnh không thể xóa mờ trong tâm trí của Shin. Kinh khủng và kinh khủng.

Tạm nghỉ ngơi ở quán nước gần đó một lát, cả bốn người lại tiếp tục cuộc hành trình từ trò này qua trò khác mà không biết chán là gì. Cuối cùng họ dừng chân trước cửa nhà gương.

” Tớ thích vào đây lắm luôn á”

Thảo Nguyên phấn khởi nói. Hiểu ý Shin liền đi đến mua bốn vé, cậu đưa cho Hoài Phong hai vé bảo.

” Hai cậu vào trước nhé, tớ và Shery đi mua nước uống”

Nói xong Shin liền kéo tay Shery chạy đi về phía quán nước còn Thảo Nguyên và Hoài Phong thì thư thả bước vào nhà gương ngay sau khi Hoài Phong trình hai vé vào cửa.

Thảo Nguyên tươi cười hào hứng nhìn vào chiếc gương đầu tiên, Hoài Phong cũng tò mò nhìn vào theo.

” Á…”

Thảo Nguyên hốt hoảng khi hình trong gương chỉ là một cái bóng đen với khuôn mặt gân guốc, đôi mắt đỏ hơn máu lại cộng thêm bộ đồ màu đen khiến cái bóng đen trong gương kinh tởm vô cùng.

” Hoài…. Hoài Phong sao?”

Thảo Nguyên run rẩy từ từ xoay đầu ra sau nhìn Hoài Phong với ánh mắt đầy nghi vấn. Ngay cả Hoài Phong cũng không ngời tấm gương kia có thể phản chiếu được nguyên hình của mình nên cũng trố mắt ngạc nhiên.

Quả là một cú sốc nặng cho Thảo Nguyên, cơ thể cô như muốn bất động, toàn thân run rẩy, những giọt mồ hôi lạnh bỗng túa ra như cô đang sợ hãi một thứ gì đó.

” Cô nghe tôi nói đã…”

Thảo Nguyên quay gót định bỏ đi nhưng cô đã bị Hoài Phong nắm tay kéo mạnh lại khiến cho cô mất đà và té đè lên người Hoài Phong.

Thình thịch… Thình thịch…

Khi hai chiếc mũi chạm nhau là lúc đó cả hai nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Cả hai người đều cảm giác thấy cơ thể mình như có một dòng điện nào đó chạy qua và vô tình làm cho cả cơ thể nóng hừng hựt lên vô điều kiện.
Đúng lúc đó Shin và Shery trở về và vô tình chứng kiến sự việc này xảy ra. Shin ngạc nhiên nhing Shery còn Shery thì cũng kinh ngạc nhìn Shin. Thời gian như lắng đọng lại vào giây rồi sau đó Thảo Nguyên mới lồm cồm đứng dậy.

” Tôi xin lỗi nhé. Tôi đi trước”

Thảo Nguyên đỏ mặt cúi gầm mặt xuống chạy ra khỏi nhà gương với sắc mặt đầy cảm xúc lẫn lộn. Riêng Hoài Phong thì chỉ biết ngồi dậy và nhìn nguyên hình mình trong gương.

‘ Cảm giác gì thế này? Tại sao mình lại cảm thấy khó chịu thế?’

Hoài Phong tuy không biểu lộ cảm xúc ra ngoài nhưng trong thâm tâm cậu lại xuất hiện một cảm xúc rất khó tả. Hoài Phong vô thức nhìn ra ngoài nhà gương và đăm chiêu điều gì đó. Công nhận hôm nay người đông kinh khủng, chỉ mới chín giờ mà đã đông nghẹt người như vậy thì vào buổi chiều số lượng nó sẽ còn như thế nào nữa. Mất công lắm cả bốn người mới có được ngày hôm nay để chơi vậy mà phải tốn thời gian với cái vụ chờ đợi này. Chính vì phải chờ đợi mà khiến Shin đứng ngồi không yên.

” Đúng rồi. Mấy cậu lại đây, lại đây”

Shin đột nhiên nảy sinh ra một ý kiến bèn kêu gọi mọi người lại chụm đầu vào nói.

” Chẳng phải chúng ta là những Thần Chết sao?”

” Thế thì đã sao?”

Hoài Phong đã quá quen thuộc với những ý kiến điên rồ của Shin rồi nên cậu nhanh chóng tách nhóm lạnh lùng nói vì cho rằng Shin chẳng có ý kiến gì tốt cả.

” Ây…”

Shin gãy gãy cái mũi rồi đi đến cập cổ Hoài Phong nói tiếp.

” Cậu chẳng biết gì cả. Nè bây giờ tớ và cậu sẽ đưa Thảo Nguyên và Shery lên đầu tàu ngồi trước khi mọi người bước lên vậy có tiện hơn không?”

Hoài Phong đảo mắt hai cái rồi hất tay Shin xuống bảo.

” Hôm nay cậu được việc lắm đấy. Được rồi cứ làm theo cách của cậu đi”

” Chị Thảo Nguyên này, công nhận cách của chị thật có hiệu quả. Mới đó mà anh Shin đã bắt đầu làm hòa với anh Hoài Phong rồi kìa”

Shery vui mừng nhìn hai anh của mình lần đầu tiên nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng nên có lời khen thưởng Thảo Nguyên. Thấy thế trong lòng Thảo Nguyên cũng có chút vui vẻ, cô hy vọng mối quan hệ bạn bè giữa ba người Shin, Hoài Phong và hạo kiệt sẽ trở lại như xưa.

” Chuẩn bị nhé”

Shin ra hiệu lập tức Hoài Phong nắm lấy hai tay của hai cô nàng và bay lên cao, riêng Shin thì ở lại dùng ảo ảnh thuật làm hoa mắt mọi người xong rồi mới theo Hoài Phong bay lên và ngồi vào bốn vị trí phía trên đầu tàu.

” Cậu lợi hại quá đấy Shin”

Thảo Nguyên đưa ngón tay cái lên khen ngợi. Shin từ đó mà sinh ra tự đắc vỗ ngực nói.

” Shin đây không phải dạng tầm thường đâu nha, tớ dám cá cả năm hộ pháp Thần Chết cũng không thể so sánh với tớ đâu nha”

” Cậu nói phải lắm. Không một ai trong ngũ đại hộ pháp có thể so sánh được với cái đầu heo của cậu”

Hoài Phong liếc sang Shin đang ngồi kế bên mình mà mỉa mai. Shin tức giận đỏ mặt nhưng cố cắn răng chịu đừng vì một mục tiêu đó là học bí kíp kẹp cổ của Thảo Nguyên để đối phó với Hoài Phong.

” Không sao, không sao”

Shin cố gượng cười và kìm nén cảm xúc lại tự trấn an bản thân. Thấy hôm nay Shin có vẻ hơi lạ nên Hoài Phong có chút hiếu kì nhưng cậu cũng mau chán đi vì Shin chẳng đấu khẩu lại với cậu nữa.

Đang lầm bầm cái gì đó trong miệng, bỗng Shin bị Thảo Nguyên khìu một cái làm cậu giật mình.

” Cậu có chuyện gì thế?”

” Shin có thể đổi chỗ cho tớ không? Tớ ngồi ở đây cảm thấy hơi sợ”

Thảo Nguyên ngại ngùng nói. Lúc đầu Thảo Nguyên sợ Shin sẽ không chịu đổi chỗ nhưng cô vừa hỏi ý kiến Shin xong thì lập tức cậu gật đầu đồng ý ngay.

” Cảm ơn cậu nhé”

Thảo Nguyên vui mừng lập tức đứng dậy chuyển ra ghế sau ngồi cùng với Hoài Phong còn Shin thì cười hi hí bước lên trên đầu.

‘ Thà ngồi với bé Shery còn hơn ngồi với tên khốn kiếp đấy’

Shin từ từ bước lên phía trên ngồi xuống chưa kịp quay đầu ra trước thì chiếc tàu đã bắt đầu chuyển động.

” Cái… Cái gì thế vậy trời?”

Shin hốt hoảng ôm lấy chiếc ghế mà run cầm cập nhìn Thảo Nguyên như có ý trách cô tại sao lại muốn đổi chỗ vậy. Biết ánh mắt của Shin muốn nói gì nên Thảo Nguyên chấp hai tay trước mặt cúi đầu xin lỗi cậu. Cũng phải thôi Thảo Nguyên cũng giống Shin đều sợ tàu lượn cả mà.

” Anh ngồi đang hoàng lại coi, có biết mọi người đang cười anh không hả?”

Shery trông thấy mấy người ngồi phía sau mình cứ nhìn Shin mà cười khúc khích khiến cho cô cảm thấy khó chịu mà chau mày nhắc nhở Shin. Tuy nhiên Shin mặc kệ mọi người nhìn cậu ra sao mà cứ ngồi bám sát vào thành ghế quyết không xoay mặt ra phía trước.

‘ Quốc vương ơi, ngài làm ơn cứu mạng Shin với, mạng của Shin sắp bị chiếc tàu này cướp mất rồi’

Shin liếc mắt nhìn xuống đất thầm cầu nguyện, cậu cảm nhận rất rõ độ cao kinh khủng như thế nào khi tàu lượn đang ở trên đỉnh.

Á….

Chiếc tàu bắt đầu chuyển động ngày một nhanh hơn và uốn lượn dọc đủ chiều dọ theo đường gây. Không những Shin nhắm ghì mắt lại vì sợ mà Thảo Nguyên cũng không khác vì cậu. Hai tay cô lạnh tái đi và ôm chặt lấy Hoài Phong khiến Hoài Phong đỏ cả mặt.

” Thảo…”

Hoài Phong định đẩy Thảo Nguyên ra nhưng cậu đã suy nghĩ lại và thôi.
Chiếc tàu lượn vẫn cứ chạy với tốc độ chóng mặt, những tiếng la hét sợ hãi của các cô cậu thanh niên cũng vẫn vang lên đều đều làm cho chuyến tàu lượn này nhộn nhịp hẳn lên. Tuy nhiên trong số những người đang đứng tim vì tốc độ lượn quanh của tàu lượn thì trái tim của Hoài Phong đang cố đập loạn lên như nó muốn hòa mình vào vòng xoay của tàu lượn vậy. Cơ thể cậu bỗng nóng lên hừng hực, cả một khung trời xung quanh đột nhiên tối xầm lại và trong mắt Hoài Phong bây giờ chỉ có mỗi một mình Thảo Nguyên đang ôm mình nhắm mắt sợ hãi.

Những làn gió mạnh bạo thổi ngang qua cũng không đủ sức để xoa dịu một tí nào cái nóng hừng hực của cơ thể Hoài Phong, có lẽ sức nóng này sẽ không bao giờ lạnh lại nếu nguyên nhân tác động không biến mất.

‘ Mình bị sao thế này? Nóng quá, nóng quá’

Đó là những gì mà trong đầu Hoài Phong có thể nghĩ được. Cậu chẳng hiểu cái cảm giác này là gì và càng không hiểu tại sao thân nhiệt mình lại thay đổi đột ngột như vậy.

Vài phút sau tàu lượn siêu tốc cũng giảm tốc độ và ngừng lại ở ga. Tàu vừa dừng lập tức Shin bước xuống loạng choạng đi tìm cây cột nào đó để nôn ra mọi thứ trong bụng.

” Sao mà thành ra thế này không biết”

Shery đuổi theo sau Shin nhíu mày cằn nhằn. Cảm thấy chiếc tàu không còn chạy nữa, Thảo Nguyên từ từ mở mắt ra nhìn, đến lúc này cô mới phát hiện ra mình đang làm một hành động cực kì thiếu tế nhị, ngay lập tức Thảo Nguyên bỏ tay ra và cúi đầu xin lỗi.

” Tôi xin lỗi cậu nhé, chỉ tại…”

” Không cần xin lỗi đâu, đi xem Shin ra sao rồi kìa”

Chưa kịp nói hết câu Thảo Nguyên đã bị Hoài Phong chặn họng lạnh lùng bảo. Nghe lời Hoài Phong, cô nhanh nhẹn tháo dây an toàn ra rồi cùng Hoài Phong đi tìm Shery và Shin.

Sau chuyến đi thần tốc này, Shin tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ đụng vào tàu lượn nữa dù chỉ một lần, nó thật là một nỗi ám ảnh không thể xóa mờ trong tâm trí của Shin. Kinh khủng và kinh khủng.

Tạm nghỉ ngơi ở quán nước gần đó một lát, cả bốn người lại tiếp tục cuộc hành trình từ trò này qua trò khác mà không biết chán là gì. Cuối cùng họ dừng chân trước cửa nhà gương.

” Tớ thích vào đây lắm luôn á”

Thảo Nguyên phấn khởi nói. Hiểu ý Shin liền đi đến mua bốn vé, cậu đưa cho Hoài Phong hai vé bảo.

” Hai cậu vào trước nhé, tớ và Shery đi mua nước uống”

Nói xong Shin liền kéo tay Shery chạy đi về phía quán nước còn Thảo Nguyên và Hoài Phong thì thư thả bước vào nhà gương ngay sau khi Hoài Phong trình hai vé vào cửa.

Thảo Nguyên tươi cười hào hứng nhìn vào chiếc gương đầu tiên, Hoài Phong cũng tò mò nhìn vào theo.

” Á…”

Thảo Nguyên hốt hoảng khi hình trong gương chỉ là một cái bóng đen với khuôn mặt gân guốc, đôi mắt đỏ hơn máu lại cộng thêm bộ đồ màu đen khiến cái bóng đen trong gương kinh tởm vô cùng.

” Hoài…. Hoài Phong sao?”

Thảo Nguyên run rẩy từ từ xoay đầu ra sau nhìn Hoài Phong với ánh mắt đầy nghi vấn. Ngay cả Hoài Phong cũng không ngời tấm gương kia có thể phản chiếu được nguyên hình của mình nên cũng trố mắt ngạc nhiên.

Quả là một cú sốc nặng cho Thảo Nguyên, cơ thể cô như muốn bất động, toàn thân run rẩy, những giọt mồ hôi lạnh bỗng túa ra như cô đang sợ hãi một thứ gì đó.

” Cô nghe tôi nói đã…”

Thảo Nguyên quay gót định bỏ đi nhưng cô đã bị Hoài Phong nắm tay kéo mạnh lại khiến cho cô mất đà và té đè lên người Hoài Phong.

Thình thịch… Thình thịch…

Khi hai chiếc mũi chạm nhau là lúc đó cả hai nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Cả hai người đều cảm giác thấy cơ thể mình như có một dòng điện nào đó chạy qua và vô tình làm cho cả cơ thể nóng hừng hựt lên vô điều kiện.
Đúng lúc đó Shin và Shery trở về và vô tình chứng kiến sự việc này xảy ra. Shin ngạc nhiên nhing Shery còn Shery thì cũng kinh ngạc nhìn Shin. Thời gian như lắng đọng lại vào giây rồi sau đó Thảo Nguyên mới lồm cồm đứng dậy.

” Tôi xin lỗi nhé. Tôi đi trước”

Thảo Nguyên đỏ mặt cúi gầm mặt xuống chạy ra khỏi nhà gương với sắc mặt đầy cảm xúc lẫn lộn. Riêng Hoài Phong thì chỉ biết ngồi dậy và nhìn nguyên hình mình trong gương.

‘ Cảm giác gì thế này? Tại sao mình lại cảm thấy khó chịu thế?’

Hoài Phong tuy không biểu lộ cảm xúc ra ngoài nhưng trong thâm tâm cậu lại xuất hiện một cảm xúc rất khó tả. Hoài Phong vô thức nhìn ra ngoài nhà gương và đăm chiêu điều gì đó. mọi người lại chụm đầu vào nói.

” Chẳng phải chúng ta là những Thần Chết sao?”

” Thế thì đã sao?”

Hoài Phong đã quá quen thuộc với những ý kiến điên rồ của Shin rồi nên cậu nhanh chóng tách nhóm lạnh lùng nói vì cho rằng Shin chẳng có ý kiến gì tốt cả.

” Ây…”

Shin gãy gãy cái mũi rồi đi đến cập cổ Hoài Phong nói tiếp.

” Cậu chẳng biết gì cả. Nè bây giờ tớ và cậu sẽ đưa Thảo Nguyên và Shery lên đầu tàu ngồi trước khi mọi người bước lên vậy có tiện hơn không?”

Hoài Phong đảo mắt hai cái rồi hất tay Shin xuống bảo.

” Hôm nay cậu được việc lắm đấy. Được rồi cứ làm theo cách của cậu đi”

” Chị Thảo Nguyên này, công nhận cách của chị thật có hiệu quả. Mới đó mà anh Shin đã bắt đầu làm hòa với anh Hoài Phong rồi kìa”

Shery vui mừng nhìn hai anh của mình lần đầu tiên nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng nên có lời khen thưởng Thảo Nguyên. Thấy thế trong lòng Thảo Nguyên cũng có chút vui vẻ, cô hy vọng mối quan hệ bạn bè giữa ba người Shin, Hoài Phong và hạo kiệt sẽ trở lại như xưa.

” Chuẩn bị nhé”

Shin ra hiệu lập tức Hoài Phong nắm lấy hai tay của hai cô nàng và bay lên cao, riêng Shin thì ở lại dùng ảo ảnh thuật làm hoa mắt mọi người xong rồi mới theo Hoài Phong bay lên và ngồi vào bốn vị trí phía trên đầu tàu.

” Cậu lợi hại quá đấy Shin”

Thảo Nguyên đưa ngón tay cái lên khen ngợi. Shin từ đó mà sinh ra tự đắc vỗ ngực nói.

” Shin đây không phải dạng tầm thường đâu nha, tớ dám cá cả năm hộ pháp Thần Chết cũng không thể so sánh với tớ đâu nha”

” Cậu nói phải lắm. Không một ai trong ngũ đại hộ pháp có thể so sánh được với cái đầu heo của cậu”

Hoài Phong liếc sang Shin đang ngồi kế bên mình mà mỉa mai. Shin tức giận đỏ mặt nhưng cố cắn răng chịu đừng vì một mục tiêu đó là học bí kíp kẹp cổ của Thảo Nguyên để đối phó với Hoài Phong.

” Không sao, không sao”

Shin cố gượng cười và kìm nén cảm xúc lại tự trấn an bản thân. Thấy hôm nay Shin có vẻ hơi lạ nên Hoài Phong có chút hiếu kì nhưng cậu cũng mau chán đi vì Shin chẳng đấu khẩu lại với cậu nữa.

Đang lầm bầm cái gì đó trong miệng, bỗng Shin bị Thảo Nguyên khìu một cái làm cậu giật mình.

” Cậu có chuyện gì thế?”

” Shin có thể đổi chỗ cho tớ không? Tớ ngồi ở đây cảm thấy hơi sợ”

Thảo Nguyên ngại ngùng nói. Lúc đầu Thảo Nguyên sợ Shin sẽ không chịu đổi chỗ nhưng cô vừa hỏi ý kiến Shin xong thì lập tức cậu gật đầu đồng ý ngay.

” Cảm ơn cậu nhé”

Thảo Nguyên vui mừng lập tức đứng dậy chuyển ra ghế sau ngồi cùng với Hoài Phong còn Shin thì cười hi hí bước lên trên đầu.

‘ Thà ngồi với bé Shery còn hơn ngồi với tên khốn kiếp đấy’

Shin từ từ bước lên phía trên ngồi xuống chưa kịp quay đầu ra trước thì chiếc tàu đã bắt đầu chuyển động.

” Cái… Cái gì thế vậy trời?”

Shin hốt hoảng ôm lấy chiếc ghế mà run cầm cập nhìn Thảo Nguyên như có ý trách cô tại sao lại muốn đổi chỗ vậy. Biết ánh mắt của Shin muốn nói gì nên Thảo Nguyên chấp hai tay trước mặt cúi đầu xin lỗi cậu. Cũng phải thôi Thảo Nguyên cũng giống Shin đều sợ tàu lượn cả mà.

” Anh ngồi đang hoàng lại coi, có biết mọi người đang cười anh không hả?”

Shery trông thấy mấy người ngồi phía sau mình cứ nhìn Shin mà cười khúc khích khiến cho cô cảm thấy khó chịu mà chau mày nhắc nhở Shin. Tuy nhiên Shin mặc kệ mọi người nhìn cậu ra sao mà cứ ngồi bám sát vào thành ghế quyết không xoay mặt ra phía trước.

‘ Quốc vương ơi, ngài làm ơn cứu mạng Shin với, mạng của Shin sắp bị chiếc tàu này cướp mất rồi’

Shin liếc mắt nhìn xuống đất thầm cầu nguyện, cậu cảm nhận rất rõ độ cao kinh khủng như thế nào khi tàu lượn đang ở trên đỉnh.

Á….

Chiếc tàu bắt đầu chuyển động ngày một nhanh hơn và uốn lượn dọc đủ chiều dọ theo đường gây. Không những Shin nhắm ghì mắt lại vì sợ mà Thảo Nguyên cũng không khác vì cậu. Hai tay cô lạnh tái đi và ôm chặt lấy Hoài Phong khiến Hoài Phong đỏ cả mặt.

” Thảo…”

Hoài Phong định đẩy Thảo Nguyên ra nhưng cậu đã suy nghĩ lại và thôi.
Chiếc tàu lượn vẫn cứ chạy với tốc độ chóng mặt, những tiếng la hét sợ hãi của các cô cậu thanh niên cũng vẫn vang lên đều đều làm cho chuyến tàu lượn này nhộn nhịp hẳn lên. Tuy nhiên trong số những người đang đứng tim vì tốc độ lượn quanh của tàu lượn thì trái tim của Hoài Phong đang cố đập loạn lên như nó muốn hòa mình vào vòng xoay của tàu lượn vậy. Cơ thể cậu bỗng nóng lên hừng hực, cả một khung trời xung quanh đột nhiên tối xầm lại và trong mắt Hoài Phong bây giờ chỉ có mỗi một mình Thảo Nguyên đang ôm mình nhắm mắt sợ hãi.

Những làn gió mạnh bạo thổi ngang qua cũng không đủ sức để xoa dịu một tí nào cái nóng hừng hực của cơ thể Hoài Phong, có lẽ sức nóng này sẽ không bao giờ lạnh lại nếu nguyên nhân tác động không biến mất.

‘ Mình bị sao thế này? Nóng quá, nóng quá’

Đó là những gì mà trong đầu Hoài Phong có thể nghĩ được. Cậu chẳng hiểu cái cảm giác này là gì và càng không hiểu tại sao thân nhiệt mình lại thay đổi đột ngột như vậy.

Vài phút sau tàu lượn siêu tốc cũng giảm tốc độ và ngừng lại ở ga. Tàu vừa dừng lập tức Shin bước xuống loạng choạng đi tìm cây cột nào đó để nôn ra mọi thứ trong bụng.

” Sao mà thành ra thế này không biết”

Shery đuổi theo sau Shin nhíu mày cằn nhằn. Cảm thấy chiếc tàu không còn chạy nữa, Thảo Nguyên từ từ mở mắt ra nhìn, đến lúc này cô mới phát hiện ra mình đang làm một hành động cực kì thiếu tế nhị, ngay lập tức Thảo Nguyên bỏ tay ra và cúi đầu xin lỗi.

” Tôi xin lỗi cậu nhé, chỉ tại…”

” Không cần xin lỗi đâu, đi xem Shin ra sao rồi kìa”

Chưa kịp nói hết câu Thảo Nguyên đã bị Hoài Phong chặn họng lạnh lùng bảo. Nghe lời Hoài Phong, cô nhanh nhẹn tháo dây an toàn ra rồi cùng Hoài Phong đi tìm Shery và Shin.

Sau chuyến đi thần tốc này, Shin tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ đụng vào tàu lượn nữa dù chỉ một lần, nó thật là một nỗi ám ảnh không thể xóa mờ trong tâm trí của Shin. Kinh khủng và kinh khủng.

Tạm nghỉ ngơi ở quán nước gần đó một lát, cả bốn người lại tiếp tục cuộc hành trình từ trò này qua trò khác mà không biết chán là gì. Cuối cùng họ dừng chân trước cửa nhà gương.

” Tớ thích vào đây lắm luôn á”

Thảo Nguyên phấn khởi nói. Hiểu ý Shin liền đi đến mua bốn vé, cậu đưa cho Hoài Phong hai vé bảo.

” Hai cậu vào trước nhé, tớ và Shery đi mua nước uống”

Nói xong Shin liền kéo tay Shery chạy đi về phía quán nước còn Thảo Nguyên và Hoài Phong thì thư thả bước vào nhà gương ngay sau khi Hoài Phong trình hai vé vào cửa.

Thảo Nguyên tươi cười hào hứng nhìn vào chiếc gương đầu tiên, Hoài Phong cũng tò mò nhìn vào theo.

” Á…”

Thảo Nguyên hốt hoảng khi hình trong gương chỉ là một cái bóng đen với khuôn mặt gân guốc, đôi mắt đỏ hơn máu lại cộng thêm bộ đồ màu đen khiến cái bóng đen trong gương kinh tởm vô cùng.

” Hoài…. Hoài Phong sao?”

Thảo Nguyên run rẩy từ từ xoay đầu ra sau nhìn Hoài Phong với ánh mắt đầy nghi vấn. Ngay cả Hoài Phong cũng không ngời tấm gương kia có thể phản chiếu được nguyên hình của mình nên cũng trố mắt ngạc nhiên.

Quả là một cú sốc nặng cho Thảo Nguyên, cơ thể cô như muốn bất động, toàn thân run rẩy, những giọt mồ hôi lạnh bỗng túa ra như cô đang sợ hãi một thứ gì đó.

” Cô nghe tôi nói đã…”

Thảo Nguyên quay gót định bỏ đi nhưng cô đã bị Hoài Phong nắm tay kéo mạnh lại khiến cho cô mất đà và té đè lên người Hoài Phong.

Thình thịch… Thình thịch…

Khi hai chiếc mũi chạm nhau là lúc đó cả hai nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Cả hai người đều cảm giác thấy cơ thể mình như có một dòng điện nào đó chạy qua và vô tình làm cho cả cơ thể nóng hừng hựt lên vô điều kiện.
Đúng lúc đó Shin và Shery trở về và vô tình chứng kiến sự việc này xảy ra. Shin ngạc nhiên nhing Shery còn Shery thì cũng kinh ngạc nhìn Shin. Thời gian như lắng đọng lại vài giây rồi sau đó Thảo Nguyên mới lồm cồm đứng dậy.

” Tôi xin lỗi nhé. Tôi đi trước”

Thảo Nguyên đỏ mặt cúi gầm mặt xuống chạy ra khỏi nhà gương với sắc mặt đầy cảm xúc lẫn lộn. Riêng Hoài Phong thì chỉ biết ngồi dậy và nhìn nguyên hình mình trong gương.

‘ Cảm giác gì thế này? Tại sao mình lại cảm thấy khó chịu thế?’

Hoài Phong tuy không biểu lộ cảm xúc ra ngoài nhưng trong thâm tâm cậu lại xuất hiện một cảm xúc rất khó tả. Hoài Phong vô thức nhìn ra ngoài nhà gương và đăm chiêu điều gì đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN