Ta chỉ thích nam nhân - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Ta chỉ thích nam nhân


Chương 15


Hà Lãnh quên mất gần đây cứ sau giờ làm là Thành Bảo lại đến thư phòng để luyện chữ. Nhiều lần gặp phải nên Hà Lãnh phát hiện ra Thành Bảo có một trí nhớ tốt chỉ cần học trong một thời gian ngắn sẽ thuộc lào rất nhanh cả đến giọt mực vô tình rơi thấm trên giấy cũng nhớ được chính xác vị trí, nhưng cái mà Hà Lãnh đau đầu nhất là cái trí nhớ đó không được lâu dài nếu một thời gian không đụng đến những kiến thức đã ghi nhớ đó thì lại như gần như quên đến bảy tám phần dù cho trước đó đã khảo thật kỹ, cũng đã nhớ thật rõ ràng, mặc dù nhìn ra điểm đó nhưng không thể khắc phục. Lại nói không trách được Hà Lãnh, Thành Bảo cũng biết cái đầu của mình như cái máy chụp hình vậy, học thì rất nhanh thuộc, thuộc đến độ cả dấu chấm, phẩy trong câu đều nhớ, đó là kỹ năng được y rèn luyện để đối phó các môn khoa học xã hội khi còn ngồi trên ghế nhà trường và nếu như không có sự yêu thích hay tác động nào thì kiến thức sẽ tự delete khá nhanh, học chữ của thế giới này mặc dù có quyết tâm đấy nhưng lại là môn học được xếp vào nhàm chán nên cái không biết gọi là ưu hay nhược điểm này của mình lại được dịp phát huy.

Đáng lẽ hôm nay cũng thế nhưng bây giờ Hà Lãnh không có tâm trạng để luyện chữ cho Thành Bảo, vụ án vẫn còn nhiều điểm thắc mắc muốn tập trung suy nghĩ vấn đề.

“Hôm nay ngươi cũng mệt rồi, về nghỉ đi. Để ngày mai hãy luyện”

“Đại nhân, ngài đang nghĩ về vụ án?”

Hà Lãnh gật đầu thở dài “Còn một số tình tiết mơ hồ nghĩ không thông”

“Đại nhân có thể giải bày với thuộc hạ không? Dù gì một cái đầu cũng không tốt bằng hai cái”

Hà Lãnh nhìn Thành Bảo rồi cúi xuống đưa tờ khai của lão nông được sư gia ghi lại, cùng với lời khai của mấy người sống gần nhà lão nông. Tuy chữ nghĩa vẫn chưa thạo nhưng cũng đọc được một chút, chữ nào không biết thì có thể hỏi Hà Lãnh. Hà Lãnh vẫn ngồi đối diện nhâm nhi trà trong lúc Thành Bảo đọc, cuối cùng khi thấy đã đọc xong, Hà Lãnh đặt tách trà xuống nói

“Sao rồi? Sau khi đọc xong ngươi nghĩ sao?”

“Lời khai trùng khớp với nhau về hoàn cảnh gia đình lão nông. Nhưng khi đi thực tế hiện trường và đọc lời khai thì lại phát sinh một số câu hỏi”

“Ngươi thắc mắc vấn đề gì? Nói ra xem”

“Thứ nhất, tại sao con bò bị cột cả đêm ở cái cây phải đến lúc lão nông về mới tự tay dẫn vào chuồng? Không phải đệ đệ lão rất thích con bò này sao, không thể nào quên kiểu đó được. Thứ hai, con bò chắc đã ăn cây ngô non của ai đó, theo A Lục nói giống ngô rất đắt nên người chủ chắc chắn không chấp nhận cho bò ăn kiểu đấy…Có khi nào đệ đệ lão nông do thương bò nên đã cố ý lẻn vào ruộng ngô trộm về cho bò ăn rồi bị phát hiện? Nên chủ ruộng kéo đến nhà đòi bắt đền, lại vô tình đánh chết người. Nhưng tại sao lại giết lão nương kia?…định bịt miệng chăng?”

Thành Bảo vẫn nghiêm túc tiếp tục suy nghĩ các chi tiết, miệng lẩm bẩm, đầu mày nhăn lại. Hà Lãnh mỉm cười nhìn Thành Bảo, những gì nói vừa rồi của Thành Bảo trùng hợp với suy nghĩ của bản thân Hà Lãnh nhưng y cười không phải sự trùng hợp đó mà là lý do khác. Thật không ngờ, trước mặt mình lại là một Thành Bảo khác xưa rất nhiều, ngày xưa Hà Lãnh mặc dù không thèm hay nói thẳng ra là không muốn tiếp xúc với Thành Bảo vì danh tiếng ăn chơi vô đối nhưng cũng nghe biết được Thành Bảo là người không bao giờ đàng hoàng, nghiêm túc, không những vậy còn lỗ mảng, ngu si thích nghe xu nịnh, nóng tính làm càng, khi nghe Thành Bảo luôn miệng nói mình đã thay đổi nhưng vẫn không tin chút nào còn nghĩ tên thiếu gia này lại định bày trò để chơi. Nhưng bây giờ Hà Lãnh không những tin Thành Bảo đã tốt hơn mà còn cảm thấy rất thích Thành Bảo như vậy, rất thú vị mà cũng… dễ thương.

“Đại nhân, thuộc hạ muốn hỏi lão nông kia một số câu, được không?”

“Bây giờ?”

Thành Bảo gật đầu. Lão nông kia ở khách điếm gần đó, tuy bây giờ đã tối nhưng Thành Bảo tin chắc lão sẽ không phiền vì nếu điều tra ra chân tướng càng sớm thì thê tử và đệ đệ của lão sẽ sớm được nhắm mắt.

Chỉ có Hà Lãnh và Thành Bảo đến khách điếm để lấy thêm lời khai, không ngoài dự đoán lão nông kia rất nhiệt tình mời hai người vào phòng để hỏi chuyện. Khi tất cả đã yên vị, Thành Bảo liền hỏi

“Lão bá, có thể hỏi đệ đệ của lão rất thích con bò mới mua này?”

Lão đưa đôi mắt đỏ hoe chắc do đã khóc qua nhiều nhìn Hà Lãnh với ý hỏi ý kiến, đáp lại Hà Lãnh gật đầu với lão. Lúc này lão mới yên tâm gật đầu xác nhận.

“Con bò này, thảo dân mới mua được gần hai tháng, Tiểu Bảo rất thích nó nên thảo dân giao cho Tiểu Bảo chăm sóc. Đệ đệ của thảo dân hàng ngày đều dẫn bò đi ăn cỏ ở gần nhà, ngày nào cũng tắm cho nó còn lót rơm rất dày trong chuồng sợ bò lạnh…”.

Còn muốn nói thêm nhưng không thể vì tiếng nấc nghẹn lời, lão nông ôm mặt khóc, đệ đệ ruột thịt này của lão tuy không bằng người nhưng lại rất tình cảm hiền lành, lão không ngờ đệ đệ này của lão lại chết như vậy, hỏi sao không đau lòng cơ chứ. Thành Bảo cũng hiểu được tâm trạng của lão, y đứng lên kéo ghế đến gần lão nông, nắm lấy tay an ủi vài câu cho người bớt đau buồn rồi động viên lão lấy lại tinh thần tiếp tục lấy lời khai để giúp quan phủ mau chóng phá án.

“Vậy trong lời khai, sáng hôm nay khi về lão bá thấy bò được cột vào cái cây trước nhà, sau đó lão bá tự tay dẫn bò vào chuồng phải không? Lúc đó, lão bá không thấy kỳ lạ sao?”

“Có chứ, lúc nào Tiểu Bảo đi chăn bò về cũng dẫn bò vào chuồng. Thảo dân cũng có lớn tiếng hỏi nhưng lúc đó cửa nhà đóng nên nghĩ chắc không có ai ở nhà, liền tự dẫn bò nhốt vào chuồng… Đến khi mở cửa vào thì…họ…chết cả rồi”

“Vậy lão bá biết Tiểu Bảo hay dẫn bò đi đâu ăn cỏ không?”

“Thường nó sẽ dẫn gần nhà thôi. Xa nhất cũng chỉ đến ven khu vực phía Bắc”

“Là chỗ giáp với vùng canh tác của Ban Tổ?” Hà Lãnh lên tiếng.

Lão nông gật đầu xác nhận “Nhưng Tiểu Bảo biết nên không bao giờ để bò đến quá gần các mẩu ruộng đó”

Ban Tổ là một trong những hộ nông gia có chút tiền của cũng như đất đai ở huyện Sơn Ba này. Không cần hỏi Hà Lãnh cũng đoán ra được mẩu ruộng của Ban Tổ chắc bây giờ là đang trồng ngô và không biết vì lý do nào đó con bò của Tiểu Bảo đã được “thưởng thức” qua. Bây giờ, Hà Lãnh có thể xác định được Dương Chí phải đi đâu tìm mẩu ruộng ngô bị phá đó rồi. Biết được manh mối mới, Hà Lãnh nhanh chóng đứng lên cáo từ rồi dời đi, chạy theo sau là Thành Bảo.

Về đến phủ quan, Hà Lãnh đi thẳng đến phòng của Dương Chí. Phải mất một lúc sau, Dương Chí mới ra mở cửa, vẻ mặt kinh ngạc vì người gõ cửa lại là Hà Lãnh, đằng sau còn có Thành Bảo

“Ngươi mau điêù một số người đi theo ta đến đất canh tác của Ban Tổ, đó là nơi ta muốn tìm”

Dù không hiểu gì nhưng Dương Chí nhanh chóng nhận lệnh đem theo hai người trực đêm cùng với Hà Lãnh và Thành Bảo đi ra ngoài thành hướng về đất của Ban Tổ.

Quả không ngoài dự đoán, mẩu ruộng đó trồng ngô, không những vậy đã hơn phân nửa ruộng bị cắt mất. Cái này bọn họ đang định phá đi hòng thoát tội. Hà Lãnh nhìn thấy tình hình không thể trì hoãn liền cắt cử người ở lại canh chừng không cho phá tiếp, liền cùng Dương Chí cưỡi ngựa về phủ soạn nhanh một lệnh cấm hủy bằng chứng liên quan đến vụ án rồi giao cho Dương Chí mang đến nhà của Ban Tổ, đồng thời kèm theo thư mời ngày mai đến phủ quan thẩm vấn.

Thành Bảo cùng hai lính lệ kia được phái ở lại trông chừng ruộng ngô nguyên đêm. Không phải Thành Bảo không muốn đi với Hà Lãnh mà tại vì chỉ có hai con ngựa đủ dùng, ngoài ra nếu có dư ngựa thì y cũng không biết cưỡi nên đành xung phong ở lại canh ruộng thôi.

Nói canh chừng chứ thiệt ra có ai làm gì đâu mà phải canh, tối đêm vậy người về nhà nghỉ ngơi hết rồi tại Hà Lãnh muốn chắc chắn sợ họ hủy hết ruộng ngô thì không có gì buộc tội nên phải canh chừng. Không có gì làm Thành Bảo cằm đuốc tranh thủ đi xung quanh xem xét trong khi hai người kia dựa vào gốc cây gần đó nghỉ ngơi, Thành Bảo soi đuốc sát đất để kiểm tra cũng chẳng biết tìm gì cứ tìm thôi, thấy cái gì khả nghi đều lấy cho hết vào ngực áo, soi đuốc tìm cũng quá nửa đêm phần mệt phần lạnh không chịu nổi nữa nên lại gốc cây ngồi cùng hai người kia.

Cả đêm vừa phải căng mắt lên tìm kiếm mà trời ngày càng lạnh, sương sớm ướt đẫm cả áo mũ, đây là ngoài ruộng có chỗ nào che sương gió được đâu, chỉ có mỗi gốc cây gần đó, ba người bọn họ ngồi co ro lại với nhau cho đỡ lạnh thầm mong trời mau sáng đại nhân cử người khác đến thay. Hà đại nhân đúng không phụ lòng người, trời sáng liền có mấy người cưỡi ngựa đến thay ca. Sau khi bàn giao xong, ba người bọn họ đóng một con ngựa vào xe kéo để về vì tối qua Hà Lãnh đi xe ngựa đến nhưng lúc về thì lại lấy ngựa đi cho nhanh nên xe ngựa còn để lại đây, Thành Bảo không biết đánh xe nên vào trong xe ngồi để người huynh đệ kia đánh xe. Vào thùng xe Thành Bảo nằm lăn ra trên ghế, mỏi mệt một đêm thật thân thể như vô lực, vậy mà y lại đánh được một giấc trên xe dù ngắn thôi nhưng rất sâu, đến phủ quan thì có thể tỉnh táo hẳn gần như không còn cảm thấy mệt mỏi gì.

Vào phủ, liền thấy Mẫn Kiên đứng đợi ở sân “Đại nhân nói đêm qua các người đã mệt mỏi rồi. Hôm nay cho nghỉ một ngày”.

Hai người kia nghe thấy liền cảm tạ rồi xin phép về nghỉ, chỉ có Thành Bảo còn đứng lù lù tại chỗ, Mẫn Kiên thấy lạ hỏi “Thành Bảo, sao không về nghỉ đi?”

“Không sao, không mệt. Sư gia cho hỏi đại nhân đâu rồi?”

“Sao lại không mệt? Từ hôm qua đến giờ ngươi có nghỉ ngơi chút nào đâu. Thôi về đi, chuyện ở đây cũng không đến lượt ngươi quản” nói xong Mẫn Kiên quay đi.

Thành Bảo tay nắm vạt tay áo của Mẫn Kiên kéo lại nói “Sư gia, thuộc hạ thật ra đã tranh thủ nghỉ ngơi rồi nên không mệt. Sư gia cho hỏi đại nhân đâu?”

Mẫn Kiên quay lại nhìn xem xét Thành Bảo từ trên xuống dưới. Nheo mắt nhìn người này thật sự không mệt, còn làm gì mà mới về đến đã luôn miệng hỏi đại nhân.

“Ngươi hỏi đại nhân làm gì?”

“Để biết” Thành Bảo cười cười nhìn sư gia

“Đại nhân đang ở phòng nghiệm thi”

Nói xong Mẫn Kiên giật mạnh tay áo quay lưng bỏ đi. Thật ra, Hà Lãnh cũng có căn dặn nếu Thành Bảo có hỏi thì cho hắn biết nên Mẫn Kiên không giấu diếm làm gì, với lại y còn nhiều việc để làm không thể day dưa ở đây với Thành Bảo được.

Thành Bảo một đường đi đến phòng nghiệm thi, đến nơi cửa phòng không đóng nên từ xa đã thấy Hà Lãnh, thấy người chân của Thành Bảo như có thêm động lực đi nhanh hơn. Hà Lãnh đứng một bên xem lão nghiệm thi đang tỉ mỉ xem xét thi thể của lão nương, thi thể đã được duỗi thẳng các chi, cũng được lau sạch các vết máu cũng như y phục đã được thoát hết để kiểm tra nên bây giờ nhìn vào thi thể như hình nộm xám trắng được đắp vải che đi những chỗ nhạy cảm, nằm trên bàn cao ngang bụng. Hà Lãnh do đứng gần cửa nên cũng rất nhanh thấy Thành Bảo đi lại gần, y nói với lão nghiệm thi vài câu rồi đi ra cửa vừa lúc Thành Bảo đi đến, hai người đối diện nhau, Hà Lãnh dùng mắt đánh giá sơ Thành Bảo nói

“Đêm qua, phiền ngươi rồi. Hôm nay ta cho phép nghỉ ngươi không về chạy đến đây có việc gì?”

Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cũng hy vọng người ta tới, nếu không cần gì dặn sư gia “Thành Bảo có hỏi cứ nói ta ở đây”, hoặc khi nghiệm thi có thể đứng kế bên mà xem nay lại chọn đứng ở gần cửa để tiện quan sát bên ngoài, Hà Lãnh thật không nhận ra mình đang làm cái gì nhưng nếu ai để tâm một chút sẽ thấy được có điều không bình thường ở đây. Đáp lại câu nói kia, Thành Bảo chỉ cười rồi gãi đầu nói không mệt, muốn điều tra nhanh chóng trả lại công bằng cho lão nông, toàn những lời anh anh minh minh nghe qua thì chẳng có gì đáng chê trách, nhưng lý do đó cũng chỉ là một phần, phần còn lại là được làm việc với Hà Lãnh.

Lý do này hợp lý quá đáng nên Hà Lãnh cũng không cản làm gì cho phép Thành Bảo cùng vào nghiệm thi.

“Vậy tùy ngươi, ta không ép. Nhưng nếu thấy mệt thì đi nghỉ không cần xin phép”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN