Ta Là Chủ Của Một Cửa Tiệm - Kết Thúc Một Ngày
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Ta Là Chủ Của Một Cửa Tiệm


Kết Thúc Một Ngày



Trước mắt là cánh cổng kiểu Torii đặc chưng của cửa tiệm. Hoắc Tiêu cố gắng leo lên những bậc thang cuối cùng, sau đó lại đi vào cửa tiệm. Đặt tất cả đồ đạc xuống ngồi bệch xuống đất thở dốc.

“Hộc…hộc…”

Sau một hồi có vẻ như Hoắc Tiêu đã lấy lại được một chút sức lực đi vào phòng bếp lấy một ít nước uống. Một ly rồi lại một ly trông như không có nước uống mấy ngày liền.

“Mẹ nó! hệ thống sao mày không xây luôn một cái thang máy đi, chứ đi kiểu này tao cũng có ngày chết đấy! Ôm một đống đồ lại phải leo núi ai mà chịu nổi? Cái tiệm gì mà ở gần đỉnh núi! Mẹ có muốn người sống không vậy!”

[Kí chủ người sống gần gũi với thiên nhiên chẳng phải rất tốt sao. Lại nếu xây thang máy sẽ rất nhiều người chú ý. Thêm nữa lại tốt cho sức khỏe tăng cường thể lực. Càng không lo mệt chết vì đã có hệ thống đây]

“…” Mẹ! Cứ mỗi lần nói về vụ này lại lấy lí do tốt cho sức khỏe. Bộ không có cái nào khác à!?

[ Cái đó là sự thật nên đừng dị nghị]

“…” Không! Tao có dị nghị!

Lại nhìn đến đống đồ để tại phòng khách, Hoắc Tiêu thở dài một cái. Haiz hôm nay xem ra bận rộ lắm đâu.

Xoắn tay áo lên bắt tay vào việc dọn dẹp đống đồ. Làm xong tất cả nhìn lại đồng hồ mới đây mà đã gần chiều. Mở cửa tủ lạnh thì trống không.

“Xem ra lại phải xuống núi đi mua đồ ăn mất rồi!”

Thay một bộ quần áo rồi nhét tiền vào túi đi xuống núi. Vẫn là mất một thời gian mới đi xuống núi.

Đi đến siêu thị mua mấy bọc thực phẩm, lại đi đến một tiệm bán hủ tiếu gần núi Huyền Lạc nhưng cũng khá xa. Gọi một tô hủ tiếu bò viên thì lấy điện thoại ra lướt.

Nhìn chiếc thoại mới toanh do hệ thống cung cấp cảm thấy hạnh phúc. Suốt hai mươi mấy năm đây là lần đầu tiên hắn cầm chiếc điện thoại cảm ứng, thật là sướng tay đâu. Trước kia vì quá nghèo nên điện thoại mua chỉ là dạng bấm nho nhỏ chủ yếu nghe điện thoại mà thôi. Bây giờ không chỉ có điện thoại mà còn có máy tính.

Đây chắc là điều hạnh phúc đối với hắn.

Có wifi do hệ thống cung cấp thì việc lên mạng dễ trở bàn tay. Vào trang web mạng xã hội thấy đầu tiên là một bài viết do Mục Đích Ái Thượng Nam Thần đăng.

(Mọi người có biết gì không? Hôm nay đi ăn trưa cùng nhỏ bạn gặp phải một cái con nhà giàu tiểu thư dẫn ông đi ăn.

Đặc biệt lại xinh đẹp nhỏ nhắn đúng chất mỹ nhân dễ thương. Nhưng chỉ là mở miệng ra chẳng như bề ngoài. Còn tỏ ra chán ghét không ưa quán ăn bình dân. Nói rằng không bằng các nhà hàng cô ta đã ăn đâu.

Đáng tiếc lại là ông cô ta. Đã quát cô ta nhưng lại không biết sửa đổi. Tội nghiệp khi ông có một đứa cháu gái như vậy chắc đau lòng lắm.

Lúc trong tiệm có chàng trai ăn xong ôm nhiều đồ đi khỏi quán thì cô ta còn hất mặt khinh bỉ chửi người khác nghèo hèn nữa. Thật là chảnh cún đâu!

Đúng là nhìn bề ngoài lại chẳng như bên trong . Đây có khi đích xác chính là nữ phụ trong ngôn tình xinh đẹp nhưng đầu óc như trái nho. Có lẽ nếu cô ta mà như vẻ bề ngoài của mình không chừng lại là một nữ thần.

Đáng tiếc! Đáng tiếc ! Haiz!)

Bên dưới còn kèm tấm hình chụp cô gái kia.

Hoắc Tiêu nhận ra người trong hình chẳng phải là cô gái hắn gặp lúc trưa sao?Lại nhìn đến bình luận phía dưới.

1L: Uy thật xinh đẹp đâu! Nhưng thật như vậy sao?

2L: Cái này tôi biết nè! Hồi trưa cũng tại đó. Đúng là cái đáng ghét nữ nhân.

3L: A! Tôi cũng tại đó.

4L: Thật là một cái xú nữ nhân.

……

100L: Vậy à! Nhưng xinh đẹp đấy nhưng đáng tiếc không bằng bạn gái ta.

101L: Lầu trên đúng đấy, không bằng một góc bạn gái ta nữa.

102L: Thôi đi hai lầu trên, có bạn gái nên khoe khoang đấy à.

103L: Đúng đấy! Nghe là biết thê nô rồi.

….

Nhìn rất nhiều bình luận nào là cảm thán sắc đẹp, nào là chửi bứi, nào là trở thành fan,.. Hoắc Tiêu chỉ cười một cái. Coi bộ không biết cái cô gái kia nhìn thấy sẽ như thế nào đây?

Tô hủ tiếu được bưng ra, mùi thơm nức mũi. Bỏ máy vào trong túi, bắt đầu hưởng thức đồ ăn.

Ăn xong lại đi về cửa tiệm. Leo lên núi là cả một hành trình dài nhưng cũng ngắn. Cuối cùng Hoắc Tiêu đã về tới cửa tiệm. Đem đồ đạc bỏ vào tủ lạnh. Sau đó chuẩn bị quần áo đi tắm phòng tắm lộ thiên ngoài trời.

Ngăm mình trong nước nóng thật dễ chịu và thoải mái . Nhìn vầng trằng trên cao cùng những vì sao thật đẹp mắt. Cứ như thế này mãi cũng tốt, thật yên tĩnh! Cứ muốn ngăm mình mãi trong đây.

Được một lúc, bước lên bờ, một luồng gió lạnh thổi qua làm hắn run cầm cập chạy vội đi thay đồ rồi vào phòng ngủ mở lò sưởi ấm. Dù sao cũng ở gần đỉnh núi nên không khí khá lạnh vào buổi tối.

“Haiz Thật ấm áp”

[Vì hôm nay thấy kí chủ đã mệt nhọc nên hệ thống ngày mai sẽ kêu ngài làm vài việc]

Ngày mai? Ôi hệ thống mày thật có lương tâm làm cảm động quá đi.

“Nhưng mà làm gì thế?”

[Mới nói luôn]

“…”

Bỏ qua hệ thống đi đến máy tính chơi game một chút. Gần khuya thì tắt đèn leo lên giường ngủ.

Thế là một ngày trôi qua.

P/s : Chúc tốt lành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN