Tà Ma Chi Chủ
Vạch mặt trước quần chúng, thỉnh chiến sinh tử!
“Đoạn Quận Thủ, ngươi có ý gì?”
Tề trưởng lão tiến lên phía trước, phẫn nộ nói:
“Muốn lấy vật phẩm của ta, muốn thành thù với m Ma Tông chúng ta sao?”
“Không dám, Tề trưởng lão không cần phát điên!”
Đoạn Quận Thủ nhịp nhịp ống tay áo, lạnh nhạt nói:
“Hôm nay chặn người, chỉ vì bảo vật!”
“Hôm nay có người báo ta, trong đám đệ tử các người có người đã lấy số lượng lớn bảo vật của người dân Võ An Quận ta. Đây đều là mồ hôi xương máu của dân, vui lòng để lại!”
“Đương nhiên, yến tiệc mấy ngày trước trong thành, đều là triệu đãi. Mật cáo nói đều là thu hoạch của đám đệ tử diệt Tán Ma Tu!”
Đoạn Quận Thủ nói xong, liếc nhìn Trần Nguyên hai người.
Tề trưởng lão cảm thấy có chút kỳ quái, Triệu Đại Lôi hai người họ tuy rằng hôm qua có đem về khá nhiều bảo vật, nhưng cũng không đáng để Nhất quận quận thủ đã luyện qua ngũ tạng lục phủ để ý. Tuy nhiên, đây đều là chuyện nhỏ, hắn đang há miệng đòi người, lúc này bỗng nghe thấy tiếng động từ phía sau truyền đến.
“Trưởng lão, đệ tử có lời muốn nói”
Trần Nguyên bước ra khỏi đám người, khi nhận được sự đồng ý của Tề trưởng lão, liền nói.
“Hôm trước đệ tử có lên Tích Vân Sơn tiêu diệt Ma Tu, đúng là có thu hoạch được bảo vật của hắn”
Trần Nguyên nói:
“Số đó đều đang xếp trên xe ngựa, nếu quận chủ muốn lấy, có thể hoàn trả!”
Y biết quận thủ ngăn chặn cương quyết đòi không phải là bảo vật trong động, mà là những dị bảo hiếm có, linh đơn diệu dược vô giá kia. Bảo vật trong động so với bảo vật mà Võ An Quận thiếu chủ cướp được ở bên ngoài nhiều gấp mấy lần, lại còn trân quý hơn. Trần Nguyên lúc đó dù đã đoán ra, nhưng hiện tại đã khẳng định đó là của Quận thủ.
m Ma Tông thu hồi thực lực, quận thủ phủ quy thuận, tài sản của quận thủ phủ đương nhiên sẽ bị điều tra, một khi bị m Ma Tông biết được chân tướng số tài sản trong đó, hậu quả rõ như ban ngày. Vì thế hắn đã phòng bị chuyển trước đi một số giấu trong mật động ở sơn động, đợi thời cơ sau này từ từ lấy ra. Lúc trước hắn cũng có chút lo lắng trong lòng, nhưng không thể ngờ rằng, hôm qua khi biết đệ tử m Ma Tông đi Tích Vân Sơn, hắn vội vàng phái người đi kiểm tra, phát hiện mất thật rồi. Sau khi biết tình hình, hắn đương nhiên phẫn nộ, vậy nên đã lật mặt, sáng nay đến ngăn chặn đám người m Ma Tông. Tuy rằng có khả năng để lộ bảo vật, nhưng sau này ắt có giải pháp giải quyết. Sau khi Trần Nguyên trả lời, Đoạn Quận Thủ lập tức phái người đi lấy về. Nhưng khi kiểm tra, Đoạn Quận Thủ cảm giác mình đã bị bỡn cợt, nộ khí ngút trời.
“Đây chính là những gì ngươi lấy từ tên ma tu sao?”
Đoạn Quận Thủ nén giận hỏi.
“Đương nhiên rồi. Nếu quận thủ không tin, có thể kiểm tra một loạt!”
Trần Nguyên nói.
Đồng thời trong lòng cười thầm, những gì lấy được trong mật động đều đã cho vào hệ thống, nếu tìm thấy thật đúng gặp quỷ mất rồi. Khi trở về, tất cả thu hoạch được đều đã mang về, đương nhiên sẽ cất giấu trong hệ thống rồi.
“Đoạn Quận Thủ, những gì Trần Nguyên hôm qua mang về đều đã ở đây.”
Tề trưởng lão mở miệng nói.
“Những bảo vật này tuy nhiều, nhưng trong mắt hai ta, cũng không đáng ta xuât ngôn lừa dối. Lẽ nào ngươi và ta đều không tin!”
“Ta tin!”
Đoạn Quận Thủ hận thù nói:
“Tuy rằng đồ vật đã tìm thấy, tuy nhiên vẫn còn thiếu, vẫn cần phải tra xét, vì vậy, hai người họ vẫn chưa được đi!”
Hắn bây giờ ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng nếu phải buông bỏ chúng, hắn tiếc đứt ruột gan. Giờ đồ vật tìm không thấy, nhưng rõ có liên quan đến thiếu niên này không thể cho đi dễ dàng. Giữ hai người họ lại, ắt có thủ đoạn ép chúng phải mở miệng.
“Đoạn Quận Thủ, người đừng có ức hiếp người quá đáng. Để ngươi dò xét đội ngũ m Ma Tông, là đã giữ thể diện cho ngươi lắm rồi, vậy mà ngươi còn lấn tới đòi giữ đệ tử thân truyền môn chủ.”
Tề trưởng lão phẫn nộ.
Hôm trước, sau khi tin tức được truyền đi, không chỉ là đệ tử trong thành, bị đối xử trước tử tế sau ức hiếp, đến cả lão cũng như thế, thật khiến lão mất mặt vô cùng. Đừng nói là Triệu Đại Lôi vốn là đệ tử môn chủ, lão đương nhiên sẽ không cho lưu lại. Còn về Trần Nguyên, lão căn bản không để ý, thuận tiện đưa theo mà thôi.
“Không lưu cũng phải lưu lại, không đến lượt các ngươi!”
Đoạn Quận Thủ vừa giơ tay, binh lính thủ hạ đồng loạt xông tới.
“Khoan đã!”
Trần Nguyên hét lên.
“Đoạn Quận Thủ, lời của ta còn chưa nói hết.”
Trần Nguyên tiếp tục nói.
“Lúc trước đi Tích Vân Sơn tiêu diệt tán ma, nhưng ta không giết hắn, mà bắt về đây, theo như hắn nói, hắn chính là người của Quận Thủ phủ, mà tất cả hành vi trước nay hắn làm đều do Đoạn Thiên Lương sai khiến.”
Trần Nguyên cố tình lớn tiếng, để toàn bộ người xung quanh đều nghe thấy. Nói rồi, Trần Nguyên kêu Triệu Đại Lôi lôi lão tán ma ra, trước đó khi ở cổng thành, hắn đương nhiên nhìn thấy người phủ thành chủ đang nhìn hắn, lão già được giấu dưới đáy xe ngựa.
“Thiếu chủ cứu mạng, hãy niệm tình bao năm qua….”
Lão già mặt mũi kinh ngạc, vốn tưởng lộ rõ thân phận sẽ vô sự, ai dè bị đánh ngất, dù đã bị bắt về đây, nói chỉ cần chỉ điểm, ắt sẽ bảo toàn tính mạng. So với quận thủ phủ, lão đương nhiên sẽ tin vào thực lực của m Ma Tông. Chỉ có điều hắn không thể ngờ mới mấy ngày mà có thể xảy ra biến cố này. Quả nhiên, lão già chưa nói hết câu, Đoạn Quận Thủ thân thủ chớp nhoáng, không phát ra tiếng động, thực lực của cao thủ luyện qua nội phủ quả nhiên không còn nghi ngờ gì nữa. Ngay tức khắc, lão già đang nói dở câu lập tức ngưng, bị một chưởng ngang với thiên linh đập vào, các hốc trên mặt đổ máu mà chết.
“Tên này dám bôi nhọ Thành chủ phủ ta, bôi nhọ con ta, chết cũng còn may mắn!”
Đoạn Quận Thủ ngay lập tức ra tay, không thể để hắn tiếp tục nói. Bọn chúng trước kia không chỉ gây hoại hai bách tính nơi đây, mà còn cướp bóc của rất nhiều thương đội, trong đó có không ít thương đội có liên kết thực lực. Tuy rằng làm như thế này cũng sẽ gây ra hiềm nghi, nhưng nếu bị hắn phun ra toàn bộ chân tướng, lại càng khó giải thích. Cũng may việc này rất ít người biết, vì vậy dù có hiềm nghi, sau này cũng dễ đối phó. Quả nhiên, người trong thành dấy lên tranh luận, nhưng cũng chỉ dám nhỏ nhẹ tiếng, đám nhà giàu cũng chỉ để lộ vẻ mặt hoài nghi, chứ không dám lên tiếng chất vấn.
“Tốt lắm, ngươi làm tốt lắm!”
Đoạn Quận Thủ lạnh nhạt nói với Trần Nguyên, tuy vậy cũng không động thủ với y. Một là Tề trưởng lão đứng ngay sau lưng y đang chăm chú nhìn hắn, hai là, nếu động thủ giây phút này, hiềm nghi sẽ thật sự không thể rửa trôi. Có điều, hắn đã quyết định phải giữ người, người này không chết, khó có thể giải trừ tâm hận.
Trần Nguyên hiểu rõ, Đoạn Quận Thủ muốn giết y. Tuy nhiên, y không để tâm, trước mắt cần vạch trần chân tướng, dù có động phải cao thủ luyện nội phủ thì có sao? Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, trở thành đệ tử nội môn, là có thể trở về, hắn năng lực có tài giỏi, thì có dám giết đến hệ thống?
“Đoạn Quận Thủ, ta biết ngươi hận ta hận thấu tâm can, ta cho ngươi một cơ hội!”
Trần Nguyên lạnh lùng nhìn Đoạn Quận Thủ nói thẳng.
“Tên này khi ở Tích Vân Sơn độc ác bất nhân, đã làm quá nhiều điều xấu, giờ hắn vạch trần con ngươi Đoạn Thiên Lương chính là kẻ ở sau lưng chỉ đạo. Vì ân oán giữa ta và hắn, hãy quyết đấu trận này để giải quyết!”
“Nếu ta thắng, ngươi để chúng ta đi, nếu ta thua, sẽ lưu lại, đồng thời trước mặt mọi người sẽ thông báo những lời tên tán ma này nói là vu oan.”
“Nếu ngươi đã tự tìm cái chết, ta sẽ ban ơn cho ngươi!”
Đoạn Quận Thủ nói.
Kẻ luyện cân cốt, muốn đấu với kẻ luyện chuyển huyết, rõ ràng là tìm đường chết. Nếu có đánh thắng, đó đều là những anh tài hiếm có của các tông môn. Muốn kích sát, đó là điều không thể.
Vì thế theo hắn, Trần Nguyên ắt sẽ chết.
“Ngươi muốn đấu , thì ta đấu.”
Trước đó hai người nói nhỏ tiếng, đến khi Đoạn Thiên Lương nhận lời đấu, đột nhiên lớn tiếng, ra vẻ bị oan thật sự.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!