Ta Yêu Chàng - Chương 57: Triệu Hàn Nhuận.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Ta Yêu Chàng


Chương 57: Triệu Hàn Nhuận.


Hạ Giới.

Đã gần một năm kể từ khi đăng cơ, hoàng đế Hạ Giới Hạ Ngôn vẫn không chịu lập phi, hậu cung rộng lớn, chỉ duy nhất một bóng nữ nhân, hắn không phong nàng làm hậu, cũng chẳng làm phi nhưng cả triều đình Hạ Giới đều biết, mặc dù không có danh phận gì, nhưng nữ nhân ấy đã được xem như chủ nhân của hậu cung, tất cả nữ tỳ, thái giám đều cung kính gọi nàng là chủ tử.

“Mau báo cho hoàng thượng biết! Chủ tử sắp sinh rồi”

Một thái giám chạy đến mồ hôi đầm đìa, gấp đến không kịp thở, bên trong thư điện khi được nghe nhắc đến chủ tử sắp sinh, hoàng đế Hạ Ngôn mặt mày hớn hở vội chạy ra ngoài, nếu người khác biết, hài tử đó không phải con của hắn thì không biết sẽ phản ứng thế nào vì hành động đó

“Nàng sao rồi?”

“Tham kiến bệ hạ”(một lọt cùng đồng thanh)

Thấy hoàng đế đến tất cả các thái giám cung nữ, thị vệ, ngự y đều nhanh cúi người hành lễ, nhanh nhẹn một ngự y vội lên tiếng.

“Bẩm hoàng thượng, chủ tử vẫn ổn”

Đưa ánh mắt nhìn vào trong, phòng sáng rực, đầy tiếng nhốn nháo, rồi tiếng nàng la trong cơn quặn đau làm hắn không khỏi hoang mang lo lắng, đi đến rồi lại đi lui.

“Oa…oaa..!”

“Chủ tử đã sinh rồi! Một hoàng nam khỏe mạnh”

Tiếng mụ bà vui mừng.

Nhanh sau đó cửa được mở ra, mặt nam nhân hớn hở vội vã bước vào.

“Chút mừng hoàng thượng, là một hoàng nam khỏe mạnh”

Đưa tay bế lấy hài tử vẫn còn một thân đỏ rực kia, hắn không biết tại sao bản thân mừng lại vui đến thế, rõ ràng đây không phải cốt nhục của hắn nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy yêu hài tử này vô cùng, lần đó ở Triệu quốc hắn cho người đón nàng về đây, tuy lúc đầu biết nàng mang thai, hắn có chút không vui đó, nhưng biết làm gì vì yêu mến của bản thân đối với nàng, hắn thật quá yêu nàng rồi! Nên giờ đây, con của nàng cũng là con của hắn.

“Lan Nhi! Nàng xem! Hài tử rất khỏe mạnh”

Khẽ mở mắt nhìn người nam nhân trước mặt, nụ cười của hắn có biết bao ôn nhu, ta đã bật khóc trong hạnh phúc vì đứa con này đã chào đời bình an, nước mắt đó cũng là lòng biết ơn với hắn, Hạ Ngôn, ta phải làm gì với một nam nhân tốt như ngươi bây giờ?.

“Sao rồi? Ngoan nào! Đã làm mẫu thân rồi mà vẫn không thay đổi gì cả”

Lời hắn là an ủi, có chút cưng chiều, ngồi đến bên giường hắn ôm lấy ta và con, một màng làm ai nhìn vào cũng nghĩ bọn ta là một gia đình hạnh phúc nhưng có ai biết rằng, ta không phải thê tử của hắn và cả đứa con này càng không phải hài tử của hắn.

Khi đứa trẻ ra đời, theo như ý muốn của ta, hắn vẫn cứ im hơi lặng tiếng, không công báo cũng chẳng có tiệc chút mừng, dù đều đó làm biết bao nhiêu tò mò và dị nghị, nhưng với một người như Hạ Ngôn nếu muốn sống thì đừng hòng mà to nhỏ sau lưng hắn, nếu hắn mà biết thì không ngũ mã phanh thây cũng tru di cửu tộc, nên chuyện này đã được yên xuống như chưa bao giờ xảy ra.

============================

Một năm sau.

Thượng uyển của Vĩnh An điện.

Mới đó mà nhanh thật, cũng một năm trôi qua rồi, Nhuận Nhi giờ đã tròn một tuổi, kháu khỉnh và đáng yêu vô cùng, đưa mắt nhìn hài tử đang cùng các tỳ nữ chơi đùa đó, lòng ta có biết bao ấm áp.

“Tiểu thư! Người xem tiểu Nhuận Nhi thật đáng yêu quá!”

Nhìn vẻ mặt như phát thèm của Thu Nguyệt làm ta cũng bật cười, nhớ lúc trước cứ nằng nặc đòi theo ta, khóc đến thương tâm, giờ xem em ấy kìa, khi Nhuận Nhi ra đời, túc trực ngày đêm không rời, ta còn tưởng hài tử này là của em ấy sinh không ấy chứ!.

“Thu Nguyệt! Hay em cũng sinh một đứa đi”

Thấy ánh mắt trọc ghẹo của ta, Thu Nguyệt đã đỏ bừng mặt.

“Tiểu…Tiểu thư, làm sao em sinh, em còn chưa gả mà”

Ta bật cười trước vẻ mặt ngây thơ đó.

“Ồ! Vậy là đã muốn sinh rồi! Nhưng chưa có ai hiến giống”

“Hiến giống? Là gì tiểu thư?”

Thấy Thu Nguyệt ngơ ngác ta cũng quên mất đây là cổ đại mà, có nhiều từ ngữ mà họ không hiểu.

“Ý nàng ấy là, tìm nam nhân để có hài tử!”

Hạ Ngôn đã đến lúc nào làm ta cũng giật mình.

“Tham kiếm bạ hạ”(tất cả cũng giật mình nhanh hành lễ)

“Lui hết đi!”

“Dạ…!”

Miệng thì nói nhưng mắt chẳng hề nhìn, đưa tay bế lấy Nhuận Nhi, hắn khẽ hôn lấy má.

“Tiểu Nhuận Nhi của ta, có nhớ phụ hoàng không nào?”

Cái con người này, luôn tự tiện như thế, làm ta cũng hết cách với hắn.

“Hoàng thượng, người còn không mau lập phi đi, ta nghe chuyện này đang làm triều đình nháo nhào cả lên”

“Lập chứ! Nhưng đợi ai kia đồng ý mới được”

Nghe cái giọng nữa đùa nữa thật của hắn làm ta thấy khổ tâm vô cùng, hắn nói là sẽ đợi đến khi ta bằng lòng gả cho hắn mới thôi, bao lâu hắn cũng đợi được, ta thật không ngờ Hạ Ngôn hắn lại si tình đến thế! Thế gian chuyện không ngờ tới còn rất nhiều, thứ vốn không thuộc về bản thân thì cố mà giữ lấy cũng không có tác dụng, ta biết Hạ Ngôn hắn là một người thông minh, hắn thừa hiểu, cả đời này của ta chỉ yêu một người nam nhân, vậy mà hắn lại tự lừa dối bản thân làm gì cơ chứ! Kiếp này dù Dạ Lan Nhi ta không thể làm thê tử của hắn nhưng làm một người bạn cũng tốt, vì những gì hắn đã làm với mẹ con ta, thì ta cũng nguyện theo ý hắn ở lại Hạ Giới này với hắn trọn đời.

Gần hai năm nay ta không có tin gì về Triệu quốc hết, thật ra là do bản thân ta sợ, sợ phải nghe những gì đau lòng nên đã cố lẫn tránh để không nghe thấy, thà vậy dù tâm có đau đến liệt phế, dù nỗi nhớ ngày đêm không thể nguôi ngoai, dù trong mắt chỉ có hình bóng của một mình hắn, thì ích nhất cũng sẽ không làm ta gục ngã, vì trong ký ức của ta vẫn mãi lưu giữ hồi ức tốt đẹp về hắn sẽ không bị thực tế của hiện tại làm lưu mờ.

“Con xem, mẫu thân con lại suy nghĩ cái gì nữa không biết”

Vừa nói hắn vừa cầm lấy tay Nhuận Nhi đưa nhẹ vào mặt ta, làm ta choàng tỉnh, vô thức cũng mỉm cười, ta chợt phát hiện ra, từ khi có tiểu bảo bối này, ta đã cười lên rất là nhiều.

=============================

Tướng quân phủ.

“Phụ thân! Bên ngoài gió nhiều, người nên khoác thêm áo”

Vẫn đứng một mình nhìn về một góc nơi chân trời, ông khẽ thở dài trong nỗi nhớ.

“Đã hơm một năm rồi! Một chút tin tức về đại tỷ của con cũng không có, không biết nó đã thế nào? Còn hài tử của nó, ta còn cơ hội gặp được hai mẫu tử nó không?”

“Phụ thân…đại tỷ sẽ bình an mà, người hãy yên tâm đi”

Đưa mắt nhìn nữ nhi của mình, ông cố kéo cong khóe môi, như đang an ủi bản thân và cả nhi nữ.

“Con đang mang thai, hãy cố giữ gìn sức khỏe”

“Vâng! Phụ thân, lần này về đây con chủ yếu là để thăm người, người vì chuyện đại tỷ mà đau lòng không thôi suốt một thời gian dài như thế! Thật khiến nữ nhi bất an”

Xoa xoa đầu nhi nữ, ông ôn tồn.

“Đừng lo cho ta quá! Ta rất ổn, ta tin sẽ có ngày tìm được đại tỷ con thôi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN