Ta Yêu Chàng
Chương 58: Cướp Vợ Về.
Ở một góc khuất trên lầu hai một nữ tỳ đang cúi đầu cung kính trước một nữ nhân y phục trang nhã cao quý tuy mặt đã được che kính, nhưng nhìn cử chỉ cách ăn mặc cũng biết nàng là con nhà quyền thế.
“Tiểu thư! Đúng là nữ nhân đó tóc trắng, đây là một lần tình cờ nô tỳ đã phát hiện ra”
Tuy có chút ngạc nhiên nhưng vị tiểu thư ấy cũng không quan tâm lắm, uống nhẹ một ngụm trà, nàng nhẹ giọng.
“Vậy thì sao chứ! Ai mà không biết, nàng ta là chủ nhân của hậu cung, phụ thân ta là thừa tướng đương triều đã mở miệng kêu hoàng thượng lập phi nhưng người có đồng ý đâu, tất cả là do ở nàng ta”
“Tiểu thư! Vậy hết hy vọng sao?”(lo lắng)
“Ta không biết, hoàng thượng là một nam nhân chung tình, lần đầu gặp ánh mắt của người nhìn nàng ta, là ta đã biết kết cuộc sẽ thế nào rồi”
Tuy giọng có chút thất vọng, ganh tị, nhưng vị tiểu thư ấy vẫn không mấy gì muốn thể hiện.
Bên đối diện cũng có những lỗ tai đang vểnh nghe ngóng, cộng theo đó là những cảm xúc có vui, có mừng, có mong đợi.
“Vô Tình đại ca, có phải là vương phi tỷ không?”
Thấy vẻ mặt hớn hở của A Cửu, Vô Tình cũng khẽ cong môi.
“Ừ! Ta nghĩ là có thể”
“Tốt quá rồi! Đã tìm vương phi tỷ hơn năm trời, nay cuối cùng cũng tìm được”
Nhanh đứng dậy, Vô Tình cũng gấp không kém gì A Cửu.
“Về báo cho vương gia thôi!”
===============================
“Chủ tử! Tiểu công tử vẫn không chịu ăn, uống gì cả mà cứ khóc mãi”
“Không sao đâu! Ngươi lui ra đi”
“Dạ! Chủ tử”
Ôm lấy Nhuận Nhi từ tay cung nữ trong vẻ mặt đầy hoang mang lo lắng kia, ta nhẹ giọng như chẳng có chuyện gì cả, rồi khi trong phòng chỉ còn hai mẹ con ta, dùng dao ta cắt nhẹ đầu ngón, sao đó đưa đến miệng Nhuận Nhi, bàn tay bé nhỏ ôm chặt lấy ngón tay ta mà ra sức nút lấy, vẻ mặt thỏa mãn đó đúng là đáng yêu vô cùng.
Nhuận Nhi cũng mang di truyền từ phụ thân của nó, là một tiểu ma cà rồng đáng yêu, vì sự khác biệt đáng sợ đó, nên từ lúc Nhuận Nhi chào đời đến giờ, ta luôn ở bên cạnh con cả ngày lẫn đêm không rời, để khi nếu có phát bệnh thì vẫn có ta ở bên được và không ai có thể phát hiện ra con ta không giống người bình thường.
Nhìn khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu đang say ngũ trên tay, ta khẽ mỉm cười trong hạnh phúc, Nhuận Nhi của ta hình như ngoại trừ màu tóc trắng ra thì chẳng có điểm gì giống ta cả, không biết sau này lớn lên sẽ như thế nào, chứ hiện tại thì nó giống phụ thân nó như đúc vậy, có khi sau này lớn lên còn tuấn mỹ hơn ấy chứ!”
Sau khi đặt Nhuận Nhi xuống, ta cũng đã nghe được tiếng thỉnh an ngoài cửa, là Hạ Ngôn hắn, chắc biết Nhuận Nhi không khỏe nên mới đến xem.
“Lan Nhi! Tiểu Nhuận Nhi sao rồi? Nàng đã truyền ngự y chưa?”
Vừa mới bước vào đã nghe được giọng lo lắng của hắn, khẽ mỉm cười ta hướng giường nơi Nhuận Nhi đang say ngủ mà trả lời.
“Không sao cả! Con đang ngủ rất say”
Mặt hắn cũng giản ra,vì sợ làm kinh động đến giấc ngủ của Nhuận Nhi, nên hắn chỉ tiến đến mà đặt nhẹ lên trán nó một nụ hôn.
“Làm ta lo lắng quá!”
“Sau này làm phụ thân, chắc hài tử của người sẽ rất hạnh phúc”
Ta chỉ nói theo suy nghĩ của bản thân mà Hạ Ngôn hắn tự nhiên lại đứng dậy rồi tiến sát vào người ta, làm ta giật cả mình.
“Ta đang làm phụ thân đấy thôi! Nhưng vẫn muốn được nàng sinh một đứa cho ta hơn”
Thấy vẻ mặt vừa thật vừa giả của hắn làm ta có chút khuẩn trương, khẽ nghiêng đầu tránh né, ta thẳng thừng.
“Đừng đùa nữa, người biết là không thể mà”
“Lan Nhi! Đừng trốn tránh ta nữa”
Theo lời nói, tay hắn đã năng mặt ta lên đối diện với ánh mắt đầy thâm tình đó, ta không biết phải làm sao với hắn bây giờ, hắn đã hứa là không ép buộc ta kia mà.
“Hạ Ngôn! Ta…”
“Thâm tình nhỉ?”
Giọng nói quen thuộc đó làm tâm ta chấn động mãnh liệt, theo phản xạ ta vọi đưa mắt tìm kiếm người phát ra giọng nói, đập vào mắt ta là hình ảnh quen thuộc năm nào, vẫn là hắn, nam nhân mà ta tưởng nhớ ngày đêm, đến trong những giấc mộng quen thuộc, hình ảnh của hắn vẫn luôn hiện hữu, mắt ta đã ngập lệ, hai bên quá là hai hàng lệ nóng hổi tuông trào, ta muốn tiến đến gọi tên hắn rồi ngã nhào vào vòng tay quen thuộc đó, nhưng ta đã không làm được vì ra đi là quyết định của ta, bỏ rơi hắn cũng là do ta tự chọn, vậy ta có tư cách gì mà về lại bên hắn, có khi giờ hắn đã là phu quân của muội muội ta cũng nên.
Nắm chặt lấy tay áo Hạ Ngôn ta quay đầu không nhìn hắn nữa, cũng lúc đó ta nghe âm thanh mà hắn phát ra là giận dữ vô cùng, như muốn phanh thây ta ra vậy.
“Dạ Lan Nhi! Ta muốn nghe một lời giải thích”
Ta im lặng, thì Hạ Ngôn đã lên tiếng.
“Như ngươi thấy rồi đấy! Giờ nàng đang ở hậu cung của trẫm, và còn là nữ nhân của trẫm nữa”
Rắc! Một tiếng, tay đã nắm thành quyền, mặt Bạch Huân lạnh tanh chẳng chút độ ấm.
“Dạ Lan Nhi! Lời hắn nói là thật? Nàng nói đi! Ta muốn nghe nàng nói”
Ánh mắt của hắn đã chuyển sang màu huyết ghê người, mặt Hạ Ngôn cũng có chút ngạc nhiên nhưng ta ở không đâu mà để ý đến, vì giờ trong mắt ta chỉ có một hình ảnh duy nhất là hắn Triệu Bạch Huân, nhưng khi nhớ lại chuyện lúc xưa ta lại thu đi tình cảm đó, khẽ nhắm mắt, ta trả lời dối tâm mình.
“Phải!”
“Ha…haa..!”
Khi ta dứt câu là tiếng cười đầy đau thương của hắn vang lên, ánh mắt tuyệt vọng đó và cái nhìn của hắn như vạn tiễn xuyên vào tâm ta, làm ta đau đớn, thương tâm không chịu nổi.
“Dạ Lan Nhi! Ta đã yêu nàng đến thế, lao tâm chỉ một việc để đi tìm nàng, vậy mà hôm nay nàng nói với ta là nàng đã là nữ nhân của một người khác…!”
“Bạch…”
Khi ta chưa kịp gọi thì chớp một cái ta đã ngã nhào vào lòng hắn.
“Khốn kiếp buông nàng ra!”
Hạ Ngôn cũng nhanh đánh tới cũng cùng lúc âm thanh thơ dại vang lên, làm tất cả đều hướng giường mà nhìn.
“Mẫu…thân!”
Mâu quang Bạch Huân dao động mãnh liệt, sự vui sướng này không từ ngữ nào có thể diễn tả.
“Lan Nhi! Là hài tử của chúng ta phải không?”
Thoát khỏi vòng tay của hắn, đến bên giường ta ôm lấy Nhuận Nhi rồi khẳng định với hắn, đều hắn nói là sự thật”
“Đúng!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!