Ta Yêu Chàng - Chương 60: Cây Muốn Lặng Mà Gió Chẳng Ngừng!.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
196


Ta Yêu Chàng


Chương 60: Cây Muốn Lặng Mà Gió Chẳng Ngừng!.


Trước khi ta về đến Triệu quốc thì Mộc Tâm đã lên đường về Nam quốc rồi! Cứ tưởng sẽ gặp lại ai ngờ lại không thể gặp, ta nghĩ nếu con bé mà biết ta trở về sẽ vui biết bao, nhưng có một chuyện khác lại làm ta ngạc nhiên hơn là Linh Uyên cũng đã mang thai và chủ nhân của cái thai đó không ai khác là Lý Gia Tư hắn, thật không ngờ đến kết cuộc hắn cũng đã chấp nhận con bé, vì tiện đường ghé Bắc Châu trước nên ta cũng ghé thăm con bé rồi mới về Lương Châu.

“Linh Uyên thật không ngờ, hoàng thẩm đã trở về còn ghé thăm con nữa”

Nắm lấy tay ta, con bé vui sướng đến rơi nước mắt, ta cũng vỗ vỗ tay nó trong niềm vui mà nó đem lại.

“Ta cũng không ngờ, con lại lấy được lòng Lý Gia Tư hắn”

Nhắc đến Lý Gia Tư, con bé lại đỏ mặt, như xấu hổ.

“Hoàng thẩm đừng cười con mà!”

“Quận mã!”(nữ tỳ cung kính khi thấy hắn)

Mới nhắc là hắn đã đến, thấy ta hắn cũng vui vẻ mà chào hỏi.

“Hoàng thẩm! Đã lâu rồi không gặp, người vẫn bình an”

Ta có chút nhột tai như không quen, nhưng cũng khá thích với kiểu xưng hô này.

“Ừm! Chúc mừng quận mã đã sắp làm phụ thân rồi!”

“Cảm tạ hoàng thẩm đã quan tâm”

Tiến đến bên cạnh thê tử, mặt hắn hiện lên vẻ ôn nhu, làm ta cũng thật ganh tị với đôi phu thê này quá!.

“Sao lại khóc rồi! Thân thể nàng không tốt, không nên xúc động nhiều biết không?”(vừa nói vừa ân cần lau đi nước mắt).

“Ừm…vì ta nhớ hoàng thẩm mà! Chàng phải thông cảm”

“Mà sao chàng không ở trong nói chuyện với hoàng thúc đi mà lại ra đây?”

“Định thăm hỏi hoàng thẩm một chút thôi!”

Hắn cũng hướng mắt đến ta mà nói, làm ta cũng không biết là hắn định hỏi thăm cái gì? Nhưng giờ mọi chuyện đã khác xưa rồi, nên ta cũng không còn lo sợ hắn như trước kia nữa.

“Người đâu! Đưa quận chúa về phòng nghĩ ngơi”

Chợt hắn ra lệnh, làm ta cũng hơi bất ngờ, nhưng Linh Uyên vẫn ngoan ngoãn nghe theo, được hắn đỡ dậy, nhẹ chào ta một tiếng rồi cũng cùng tỳ nữ rời đi.

Đến khi còn lại hai người, hắn vẫn như thế! Bộ dạng tiêu tiêu soái soái đó, thật chẳng khác gì lúc xưa.

“Hoàng thẩm! Ta nghe nói hoàng thúc định phân đất, cai quản một vùng Lương châu, từ nay sẽ không dính dám đến triều đình Triệu quốc nữa, thật là như vậy sao?”

Ta tròn mắt, vì ta có nghe Bạch Huân nói thế đâu, thấy ta như không biết thật, nên hắn cũng tự trả lời luôn.

“Ra là người chưa biết thật!”

Ta nhanh gật đầu.

“Đúng là ta chưa biết, chuyện là thế nào?”

“Cái này ta cũng nghe phụ vương nói thôi, nhưng muốn biết chính xác, người nên hỏi lại hoàng thúc!”

Ngừng một lúc hắn lại tiếp.

“Chuyện này không đơn giản đâu, nếu được thì tốt, còn không được lại là một kiếp tai ương, nên hoàng thẩm nên khuyên hoàng thúc suy nghĩ cho kỹ”

Ta cũng thất thần trong giây lát vì ta thừa hiểu Bạch Huân hắn không có dã tâm gì, nhưng việc này cũng làm ta không thể hiểu được, là hắn đang nghĩ gì cơ chứ!.

==============================

Sau khi từ Bắc Châu trở về, ta thật rất muốn hỏi hắn chuyện là thế nào nhưng mãi bộn rộn vì Nhuận Nhi bị cảm, nên đã gác lại chuyện đó qua một bên, mà hai ngày nay Nhuận Nhi đã khỏe rồi, nên ta cũng muốn hỏi xem thế nào.

“Nhuận Nhi con xem, mẫu phi của con cứ liếc mắt nhìn phụ vương mãi, thật là có ý xấu gì với phụ vương rồi!”

Môi ta giật giật vì hắn thật không biết xấu hổ sao mà có thể thốt ra được lời như thế?.

Bế con đến ngồi cạnh ta hắn khẽ cười đầy vẻ chiêu ghẹo.

“Muốn gì thì để tiểu Nhuận Nhi ngủ đã”

Ta thật muốn độn thổ với con người này luôn.

“Chàng đủ rồi đấy!”

“Mẫu thân! Ôm…ôm”

Cánh tay bé nhỏ đã giơ về phía ta, làm tâm ta cũng mềm nhũng, định đưa tay ôm lấy con thì Bạch Huân lại không cho.

“Nhuận Nhi! Muốn mẫu phi ôm, phải gọi phụ vương cái đã”

Đôi mắt tròn đen lay lay nhìn sang người phụ thân trước mặt, cái miệng nhỏ cứ chép chép định nói nhưng không thành làm Bạch Huân cũng lắc đầu cười khổ.

“Nương tử! Nàng xem, hài tử của chúng ta chỉ biết đến nàng là mẫu thân thôi!”

“Phụu…Vươnggg!”

Chợt Nhuận Nhi kêu hai tiếng phụ vương làm hắn mắt đã sáng lên.

“Tốt lắm! Tiểu Nhuận Nhi của phụ vương!”

Nhìn hắn vui sướng, ôm lấy con mà hôn lấy hôn để, làm ta cũng hạnh phúc theo, nhưng nhớ ra chuyện chính cần nói, nên cũng hướng hắn tâm trạng đang vui mà mở lời.

“Bạch Huân! Ta có chuyện muốn hỏi chàng đây”

“Hửm…chuyện gì?”

“Là về chuyện, chàng muốn phân đất với triều đình ấy!”

Khi ta nói đến đó, Bạch Huân đã thu lại nụ cười, tiếp theo là kêu Thu Nguyệt đang bên ngoài vào bế Nhuận Nhi đi ngủ, sao khi chỉ còn ta và hắn, hắn mới tiện thế ngồi lại bên bàn với ta.

“Nàng biết với những thứ này, ta thật không màng tới, nhưng vì hoàng thượng không muốn ta sống tốt, nên ta buộc lòng phải như thế!”

Đúng là vậy! Cái thằng cháu đấy của hắn đúng là luôn xem hắn như cái gai trong mắt, đã muốn trừ khử lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội.

“Chàng biết là hoàng thượng không ưa gì chàng mà, vậy lúc chàng đề nghị hoàng đế đã tỏa thái độ gì không?”

Trầm lặng một lúc, hắn như đang do dự đều gì, đến khi thấy ta gấp sắp chết rồi, hắn mới chịu mở lời.

“Tất nhiên là không đồng ý! Hiện một nữa binh quyền đang nằm trong tay ta, hắn sợ ta sẽ tạo phản, nên có thể sẽ gây ra nhiều chuyện nữa”

“Chuyện gì nữa?”

Nhẹ kéo lấy ta vào người, môi hắn hôn nhẹ lên tóc ta, làm ta thật không hiểu gì? Đang nói chuyện nghiêm túc mà lại thế đây!.

“Nương tử!”

“Sao nữa?”

“Ta đã nói chuyện với nhạc phụ rồi, nhưng người quyết không chịu rời kinh thành đến đây sống cùng ta! Nàng viết một lá thư khuyên người, hiện tại nhạc phụ đang là tâm điểm để hoàng thượng nhấm đến, vì tin nàng trở về đã được truyền đến kinh thành rồi!”

Giờ ta đã hiểu ý hắn, hoàng thượng biết ta là điểm yếu duy nhất của Bạch Huân nên sẽ nhấm vào ta và phụ thân ta.

Đưa khuôn mặt hoang mang nhìn hắn, Bạch Huân cũng biết hắn chỉ lo một nhưng ta lo đến mười lận, lỡ phụ thân có chuyện gì? Làm nữ nhi như ta thật bất hiếu vô cùng.

“Đừng lo! Ta đã cho người luôn theo bảo vệ an toàn cho nhạc phụ rồi! Đợi nàng viết thư xong, nếu người đồng ý! Ta sẽ đón người đến đây ngay”

Vương tay ta ôm cổ hắn, ta thật an tâm vì có hắn bên cạnh, hắn cũng đáp lại bằng cách vuốt lấy tóc ta, mặt đã loa tỏa ý cười.

“Sao vậy bảo bối? Muốn vi phu bồi nàng rồi sao?”

Biết hắn đang ghẹo ta nhưng ta vẫn gật đồng đồng ý.

“Ừm!”

“Vậy phần thưởng là gì đây?”

“Chàng muốn ta sinh bao nhiêu đứa cho chàng cũng được!”

“Thành giao!”

============================

Hoàng cung.

“Hoàng huynh! Huynh định sẽ thế nào? Hoàng thúc giờ muốn phia chia ranh giới rồi! Ta nên làm sao đây?”

Trái với vẻ hoang mang của Khang vương, hoàng đế vẫn chăm chú vào việc xem tấu chương, giọng vẫn chẳng thái độ gì.

“Hoàng thẩm đã về rồi! Con mồi lớn đang ở ngay bên cạnh ta, ta không tin thúc ấy có thể ngang tàn được”

“Ý hoàng huynh là Dạ tướng quân?”

Buông nhẹ tấu chương xuống, hướng Khang vương, hoàng đế vẫn bình thản.

“Ừ! Hạ chỉ xuống! Bao vây tướng quân phủ! Giam lỏng hắn cho tầm tay, thì liệu hoàng thúc yêu vương phi của mình hơn hay là vùng Lương Châu ấy hơn”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN