Ta Yêu Chàng
Chương 62: Hạnh Phúc Viên Mãn.
Dạ tướng quân một đời uy vũ vì Triệu quốc mà cống hiến hết mình, vậy mà giờ đây hoàng thượng lại đem ông ra thành sự huy hiếp với Tam vương gia Triệu Bạch Huân, đây đúng là nghiệt ngã, ông sống đến tận bây giờ chưa nghĩ bản thân lại phải trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thế này! Ông vẫn đứng đấy nhìn phía bên ngoài là một màn đêm bất tận, ông không muốn bản thân trở thành nghịch thần nhưng nếu ông nghe theo sự an bài của hoàng thượng thì khác nào đem tính mạng của nữ nhi cùng toàn thể Tam vương phủ lên án tử, ông thật không biết phải làm thế nào cho phải, dù tiến hay lui đều là một bước quyết định khó khăn.
“Tướng quân! Trời không còn sớm nữa, ngài nên đi nghỉ”
Ông không chút phản ứng trước lời nói của lão quản, mà chỉ im lặng như thế cho đến khi bộ mặt già nua của lão quản đã hiện lên nỗi bất an, thì ông mới khẽ lên tiếng.
“Lão quản! Cả một đời dòng họ Dạ ta đều là trung thần của Triệu quốc, sống vì xã tắc chết vì giang sơn, ngươi nghĩ, nếu hôm nay Dạ gia ta mang danh phản nghịch thì liệu ta còn mặt mũi nào đi gặp liệt tông liệt tổ họ Dạ không?”
Lão quản im lặng định mở miệng thì ông lại lên tiếng.
“Nếu ta chết rồi! Hãy để ta nằm cạnh nàng…”
“Sao? Tướng quân…”
Lão quản hoảng hốt thật sự, ông theo Dạ gia từ lúc tóc còn xanh cho đến đầu điểm bạc với Dạ tướng quân, người vừa là chủ cũng vừa là lão bằng hữu lâu năm, Dạ gia đời đời đều là trung thần, danh tướng trung nghĩa vậy mà hôm nay tướng quân phủ lại phải chịu cảnh thế này, ông không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này, có trách thì chỉ trách lòng người quá thâm độc.
Không để tâm đến lão quản đang hoang mang lo sợ kia, ông khẽ cong khóe môi trong hướng mắt về màn đêm đó, ông đã quá già rồi! Hai nữ nhi của ông đều đã gả đi trong hạnh phúc, lúc trước là nỗi lo lắng của ông khi mẫu thân của cả hai đã mất sớm, nhưng giờ ông cảm thấy nên đến bên thê tử của mình được rồi.
(Diệp Nhi! Nàng vẫn đợi ta dưới hoàng tuyền phải không? Ta sẽ đến bên nàng đây)
============================
“Phụ…thân…!phụ thân…đừng…”
“Lan Nhi! Lan Nhi…”
Khẽ mở mắt nhìn Bạch Huân với vẻ mặt lo lắng nhìn ta, không hiểu sao ta lại cảm thấy bất an thế này,dù biết chỉ là mộng nhưng nó quá chân thật làm ta phải khiếp sợ.
“Bạch…Huân! Ta mơ thấy phụ thân người…người….”
Ta nghẹn ngào, ngay sau đó đã được hắn ôm lấy.
“Ổn rồi! Chỉ là mộng mị thôi”
“Nhưng…ta rất…sợ…”
Mắt ta đã nhòa vì lệ, mặt Bạch Huân cũng hiện vẻ lo lắng bất an, đưa tay lau đi dòng lệ đang chảy ấy, hắn xót lòng.
“Ngoan nào bảo bối! Nàng chỉ nằm mộng thôi! Sẽ ổn cả mà, nghe ta! Đừng nghĩ nhiều nữa”
An lòng ta cũng đỡ hơn, chỉ mong sao lời hắn là đúng, dựa vào cơ thể ấm áp kia, ta rũ mắt trong mỏi mệt.
“Bạch…Huân! Ta chỉ còn mỗi phụ thân thôi, xin chàng hãy bảo vệ an toàn cho người “
“Ta hứa với nàng! Giờ thì ngủ đi nào”
Áp nhẹ ta xuống, rồi đặt nhẹ một nụ hôn lên môi, Bạch Huân cũng nằm xuống rồi vòng tay ôm lấy người ta, ta nghe tiếng tim hắn đập rất nhanh, khẽ hướng mắt nhìn người đang trầm tư trong suy nghĩ ấy, nhưng chưa bao lâu thì đã bị phát hiện.
“Ngủ đi!”
Dù Bạch Huân đã nói thế nhưng ta thật không thể nào chìm vào giấc ngủ được nữa, nỗi bất an này cứ như ác quỷ mà bám lấy, dù có nhắm mắt không suy nghĩ nữa nhưng ta vẫn không thể nào an giấc được, chỉ mong trời mau sáng vì màn đêm lạnh lẽo này chỉ làm cho nỗi sợ hãi của người khác càng tăng cao mà thôi.
Trời vừa sáng thì triều đình đã truyền thánh chỉ tới, muốn Bạch Huân phải vào triều, khi hắn đi còn dặn ta đừng lo, hắn sẽ nhanh chóng trở về thôi, khi hắn lên đường còn có Vương Thử bọn hắn nữa.
=========================================
Hoàng cung
“Hoàng thúc! mời người ngồi”
Theo lời nói đã có thái giám đem ghế lại, Bạch Huân vẫn thản nhiên chẳng chút khách khí mà ngồi xuống.
Hoàng đế cũng chẳng để mất thời gian mà nhanh vào chuyện chính.
“Trẫm hiện không thể đáp ứng yêu cầu của thúc được, nhưng trẫm có thể đáp ứng một yêu cầu khác!”
“Nói thử xem”
“Trẫm sẽ ban cho phủ Tam vương của thúc một chiếu lệnh, từ nay trở về sau, người của Tam vương phủ sẽ được miễn tội chết dù phạm phải lỗi lầm gì đi nữa, bất kể ai, cả trẫm và hoàng nhi của trẫm sau này đăng cơ cũng không được phép động đến, một cột tóc của phủ Tam vương! thúc thấy sao?”
Bạch Huân vẫn im lặng, ánh mắt hoàng đế thâm sâu, một chút cử chỉ thể hiện trên khuôn mặt cũng không thể nào qua mắt hắn.
“Hoàng thúc cũng biết vì chuyện này mà phủ Dạ tướng quân đang nháo nhào cả lên, Dạ tướng quân là một trung thần, không cần trẫm nói hoàng thúc cũng biết mà phải không?”
Như đánh trúng điểm yếu, mắt Bạch Huân khẽ dao động, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
“Được! ta muốn đưa nhạc phụ về Lương châu an hưởng tiểu già, từ nay người sẽ không can dự vào chuyện triều chính nữa”
Mặt hoàng đế đã hiện lên ý cười, cuối cùng sau những ngày bất an, ăn ngủ không yên, thì hắn cũng có thể chợp mắt được rồi.
“Trẫm lập tức ban chiếu lệnh, ngày mai thượng triều sẽ công cáo, văn võ, bá quan, thiên hạ”
==========================================
Những ngày chờ đợi tin hắn, ta cùng Nhuận Nhi thường đến thăm mẫu phi, người rất yêu đứa cháu này, còn bảo ta phải sinh thêm nhiều hài tử cho Bạch Huân nữa chứ, làm ta thật ngượng muốn chết đi được, tuy người chưa biết chuyện của Bạch Huân nhưng ta cũng đã giấu luôn sợ khi người biết lại lo lắng.
“Tiểu thư! người xem tiểu Nhuận Nhi vẫn không chịu ngủ”
Nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Thu Nguyệt làm ta cũng phải lắc đầu cười khổ, dạo này không biết có phải trời nóng quá không mà thằng bé cứ quấy phá, không chịu đi ngủ có khi ta phải bế con gần sáng, nó mới chịu an giấc.
Buông sách trên tay xuống, ta bước đến giang tay ôm lấy con.
“Được rồi! em đi nghỉ đi, để ta”
“Tiểu thư! người lại cực khổ rồi!”(lo lắng)
“Ngốc! đây là hài tử của ta, ta làm mẫu thân thì chuyện này có xá gì chứ!”
Dù không nỡ nhưng Thu Nguyệt cũng chịu về phòng, ta ôm lấy con đến bên cửa sổ, ngồi xuống nệm êm, nhìn hài tử đang chơi cùng món đồ chơi nhỏ mà A Cửu đã làm cho nó, thật là đáng yêu vô cùng, nhìn bên ngoài, hôm nay có trăng, gió thổi nhè nhẹ làm tâm ta cũng thư thái hơn, hắn đã đi được nhiều ngày rồi, một chút tin tức cũng không có thật làm ta lo lắng vô cùng.
“phụ…vương!”
“Ta không để ý tiếng gọi của con mà cứ thất thần nhìn ra bên ngoài, cho đến khi được một đôi tay quen thuộc ôm lấy, ta mới sực tỉnh.
“Đang nghĩ gì mà thất thần như vậy hả nương tử!”
Ta quay lại, đối diện với ánh mắt của ta là khuôn mặt rạng ngời, lan tỏa ý cười của hắn.
“Bạch Huân! chàng đã về!”
“Ừ! vi phu đã về rồi đây nương tử!”
Ôm chằm lấy ta và con, khóe miệng ấy cong lên đầy thỏa mãn, ta cũng nhẻn miệng cười trong hạnh phúc mà hắn đem lại.
“Tiểu Nhuận Nhi sao không chịu đi ngủ?”
Cái miệng nhỏ chu chu, hướng phụ thân của nó mà cười, làm Bạch Huân cũng muốn nhũng ra vì sự đáng yêu đó, nhanh bế con lên môi hắn khẽ hôn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
“Ngủ thôi nào! để phụ vương còn làm chuyện đại sự với mẫu phi con nữa”
“Sao chàng lại nói như thế với con?”(bậm môi)
“Nương tử! vi phu là người thẳng tính, có sao thì nói vậy thôi!”
Ta lường hắn, cũng cùng lúc Thu Nguyệt cười tủm tỉm bước vào rồi nhanh ta bế Nhuận Nhi đi.
“Lại đây nào bảo bối!”
Kéo ta lại ngồi trên đùi hắn, ánh mắt đầy yêu thương ấy làm ta không cách nào né tránh được, nhưng nhớ lại chuyện quan trọng, ta liền mở miệng ngay.
“Chàng có gặp phụ thân không? hoàng thượng triệu chàng là có chuyện gì?”
“Hoàng thượng ban cho ta một chiếu lệnh miễn tử, về nhạc phụ…”
Bạch Huân bỗng dừng lại làm ta hoang mang vô cùng.
“Sao?”
“Xem nàng kìa, người vẫn bình an”
Ta vui sướng ôm chầm lấy cổ hắn, mắt đã ứa lệ.
“Ngốc nghếch! vui đến khóc luôn rồi! ngoan nào”
Môi Bạch Huân hôn xuống mắt ta, nhưng lại không chịu dừng lại ở đấy, cứ tiếp tục mà đi xuống mãi, cho đến khi xuống môi ta thì đã chế ngự ở đấy, quấn quýt không rời.
“Ưm… Bạch Huân! nói…chuyện đã”
“Để sau đi bảo bối!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!